“Sao cô lại ở đây?”
Lize thản nhiên phớt lờ câu hỏi của tôi và đi vào phòng, rồi nằm xuống giường một cách tự nhiên như thể đó là phòng của cô ấy.
Không còn lựa chọn nào khác, tôi đành phải quay trở lại cái ghế xoay. Tôi không tự tin là mình có thể ngồi cùng giường với cái cơ thể là hiện thân của sự dâm dục đó.
Sau khi lăn trên giường một lúc, Lize đột nhiên ngồi bật dậy.
“Cảm giác khi có chỗ ở riêng như nào?”
“Cô bất ngờ xông vào, cướp lấy giường của người ta, và đó là câu đầu tiên cô nói à?”
“Đây là dịch vụ đặc biệt đấy. Như này thì giường của anh sẽ có mùi của phụ nữ, không phải như vậy rất tuyệt sao?”
“Cái đó thì có gì tuyệt cơ chứ?”
“Anh nên trả lời câu hỏi của tôi trước đi. Thế nào?”
“...Được rồi, căn phòng rất tuyệt. Thật đấy”
Tôi thật lòng nghĩ vậy.
Thay vì giường gỗ cứng với chăn được làm từ một tấm vải rách rưới, bao quanh bởi bức tường ẩm mốc, tôi được sử dụng giường nệm sang trọng trong một căn phòng với giấy dán tường hiện đại. Làm sao mà không thích được chứ?
“Biết ngay mà”, Lize mỉm cười nói, duỗi thẳng người.
Cũng vì vậy, bộ ngực đã lớn của cô ấy giờ đây còn được làm nổi bật hơn, hơi rung lắc lên xuống. Dù đã cố không để tâm, mắt của tôi vẫn khó tránh khỏi việc bị hút đến đó vì kích cỡ khủng bố của chúng.
Kích cỡ của Iris không thể nói là nhỏ, nhưng của Lize thì còn vượt qua mức đầy đặn mà phải gọi là bùng nổ luôn rồi. Kích cỡ bộ ngực của cô ấy phải xêm xêm hay thậm chí là to hơn cả đầu cô ấy.
Hơn nữa, vì chiếc áo không tay mỏng dính ép chặt vào cơ thể, vùng bụng và hai bên sườn của cô ấy cũng được phơi bày, không để cho tôi chỗ nào để đặt mắt.
Vùng bụng và lưng dưới của cô ấy hoàn toàn lộ ra, và mỗi khi cô ấy duỗi người, như vừa rồi, mép áo sẽ bị kéo lên đến mức suýt để lộ ra phần dưới của bộ ngực.
Không chỉ có vậy, cảm giác như Lize đang liên tục cố làm nổi bật cơ thể của mình vậy, dù cho đó có phải là tôi quá tự ý thức hay không.
Cô ấy sẽ để lộ toàn bộ nách của mình khi duỗi người, làm nổi bật bộ ngực bằng cách khoanh tay để dưới chúng, phô ra cảnh tượng cặp đùi của cô ấy cọ sát vào nhau bằng cách vắt chéo chân rồi lại bỏ ra, và để lộ phần hông của mình khi chỉnh lại chun của chiếc quần cộc thể thao.
‘Mà, chắc chỉ là do mình tưởng tượng thôi’
Tôi lắc đầu để loại bỏ mấy suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.
Cô ấy chắc hẳn chỉ vô thức làm mấy cử chỉ như vậy trong khi đang tìm tư thế ngồi thoải mái thôi. Việc mơ mộng rằng cô ấy đang cố quyến rũ một người đàn ông mới quen biết còn chưa được một tiếng đúng là vô lý mà.
“Vậy, bí mật của cậu là gì?”
“Bí mật nào?”
“Chiêu thức cuối cùng mà tôi sử dụng ấy. Cậu đã chặn nó như nào? Nó không phải là thứ mà cậu có thể chặn chỉ bằng cách nhìn. Và cậu đáng ra cũng không thể nhìn được rõ vì băng tuyết và sương giá. Mặc dù bên ngoài tôi trông bình thản vậy thôi, nhưng bên trong lại rất bất ngờ đấy”
Tôi không thể nói ra rằng sau khi chết vài trăm lần thì mình đã ghi nhớ nhịp tấn công được. Vậy nên tôi chỉ đáp lại bằng một nụ cười trừ như muốn nói rằng mình đang giấu diếm gì đó.
Lize cũng không có vẻ gì là mong chờ một đáp án, khi mà cô ấy vẫn tiếp tục nói chuyện mặc cho câu trả lời của tôi.
“Chúng ta chưa bao giờ gặp nhau trước đó, và cũng chẳng thế nào có chuyện cậu đã nhìn thấy chiêu thức đó ở đâu được. Đó cũng không phải là một chiêu thức mà cậu có thể phản lại một cách hoàn hảo chỉ với một cái nhìn. Hừm, vậy nó có thể là gì được nhỉ? À, không lẽ nào? Chúng ta đã từng gặp nhau trong quá khứ rồi sao? Cậu nói rằng mình bị nguyền rủa mà. Phần lớn những ký ức cũ của cậu đã bị xóa đi, nên cũng có khả năng là cả ký ức gặp tôi cũng biến mất mà, cậu không nghĩ vậy sao?”
“Cô nói phải có lý chút chứ. Kể cả khi tôi đánh mất ký ức của mình đi chăng nữa, nếu hai ta đã gặp nhau trong quá khứ, cô sẽ là người nhớ nó chứ không phải tôi. Cô đâu có đánh mất ký ức của mình”
“Công nhận, cậu nói có lý đấy. Nếu gặp được một người đàn ông như cậu thì sẽ không có chuyện tôi quên mất đâu. Nhưng nó vẫn không hợp lý chút nào. Cậu đang nói rằng mình đã chặn Bão Tuyết Liên Hoàn Kích một cách hoàn hảo ngay trong lần đầu gặp tôi sao? Đó là chiêu thức tối thượng của tôi đấy biết không?”
“Chiêu thức tối thượng? Không phải cô bảo là mình sẽ nương tay à?”
“Nếu thấy rằng cậu không thể chặn nó, tôi sẽ dừng lại ngay trước mặt cậu mà. Ở mức đấy thôi thì tôi thừa sức làm vậy”
Lize nói vậy với một cái nháy mắt.
Quả thực, cô ấy đã dừng cặp dao găm của mình ngay trước khi chúng có thể chạm vào Iris khi cô ấy đột ngột xen vào, nên việc cô ấy dừng nó lại ngay trước mặt tôi cũng không phải là không thể.
“Còn một điều nữa”
“Hửm?”
“Sao mà cậu biết được là tôi định parry đòn tấn công cuối cùng của cậu?”
Vẻ tinh nghịch của cô biến mất, và biểu cảm của cô ngay lập tức trở nên nghiêm túc. Sự thay đổi đó đột ngột đến nỗi khuôn mặt tươi cười của cô vừa nãy chỉ là một lời nói dối.
“Chà, tôi có thể hiểu được phần còn lại. Tôi có thể tin vậy. Cậu có phản xạ tốt, trực giác của cậu sắc bén, và bản thân trong quá khứ của cậu sở hữu kỹ năng vượt trội, giúp cho cơ thể cậu nhớ được cả cách chiến đấu, vậy thì việc cậu đỡ được những đòn tấn công mà mình nhìn thấy lần đầu tiên cũng không phải là bất khả thi. Việc tương tự cũng đã xảy ra với Iris mà. Nhưng đòn cuối đó, nó hoàn toàn bất khả thi”
Cô ấy hơi ngả người về sau, chống đỡ bản thân bằng tay. Rồi cô ấy vắt chéo chân, nâng đùi phải của mình lên. Một tư thế làm nổi bật rõ bộ ngực và cặp đùi của cô ấy.
Mặc dù việc nhìn thẳng vào cô ấy có hơi ngại, tôi không thể lảng mắt đi nơi khác khi cô ấy đang nói chuyện nghiêm túc như này. Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
Ngay khi đôi mắt xanh của cô ấy vừa gặp tôi, Lize liền bất ngờ đứng dậy. Hành động đó khiến cho bộ ngực của cô ấy nảy lên mạnh mẽ. Chậm mà chắc, cô ấy bắt đầu đi đến chỗ tôi, từng bước một.
Tôi giật mình.
“Kể cả Iris cũng đã thừa nhận rằng nếu không biết trước, cô ấy chắc chắn đã bị lừa, nhưng cậu thì không như vậy. Cậu nhìn thấu đòn parry ngược của tôi và thay đổi quỹ đạo thanh kiếm của mình ngay trong khoảnh khắc đó”
Nói vậy, Lize liền cưỡi lên đùi tôi, dang rộng chân ra hai bên. Ngay lập tức, chúng tôi đã đang ở trong tư thế mặt đối mặt, gần như là đang ôm nhau. Kể cả sau đó, tôi cũng không thể làm gì.
‘...Cái quái?’
Có rất ít nơi để tôi có thể đặt mắt.
Ngay trước mặt tôi, bộ ngực khổng lồ của cô ấy lắc lư, như thể sắp trào ra khỏi chiếc áo không tay mỏng dính. Nếu hơi liếc mắt sang bên, tôi có thể nhìn thấy nách của cô ấy. Ngoài ra còn có cả phần xương quai xanh lộ rõ và cái cổ tỏa ra hương sữa của cô ấy.
Tôi có thể cảm nhận rõ đùi của Lize trên đùi mình, và do cô ấy đang cưỡi tôi trong khi dang rộng hai chân, vùng nhạy cảm của cô ấy đang gần như là chạm vào đũng quần tôi.
Chiếc quần cộc thể thao bị dãn căng cả hai bên, ép chặt vào đùi và để lộ đường nét của hông cô ấy. Và có khi là cả đường nét của khe nứt ở giữa hai chân cô.
“Trả lời tôi đi. Cậu đã làm như nào?”
“...Tôi không hiểu ẩn ý đằng sau câu hỏi của cô”
Lize áp sát mặt mình gần hơn nữa. Tầm nhìn của tôi bị lấp đầy bởi đôi mắt xanh, mái tóc xanh, và làn da trắng muốt của cô. Mặt cô ấy đã sát đến mức mà hơi thở của cô đang trực tiếp chạm vào môi tôi.
“Tôi biết là cậu đang giả vờ không biết mà”
Khoảng cách giữa khuôn mặt của cả hai dần thu hẹp. Dù cho tôi có cố thoát ra đi nữa, Lize đã nắm lấy lưng ghế, khóa chặt đầu tôi giữa hai tay của mình.
Tôi không thể nào thoát ra được.
Không phải là tôi không làm, mà là tôi không thể. Làm sao tôi có thể đọ sức được với Lize cơ chứ? Hơn nữa, cô ấy còn dồn nhiều sức vào mông đến nỗi đùi tôi ở dưới đó còn chẳng di chuyển được.
Cơ thể của tôi bị kẹt lại bên dưới cơ thể của Lize, không thể cử động nổi dù chỉ một li. Chúng tôi đã ở trong tư thế đó được bao lâu rồi? Khuôn mặt đang áp sát vào tôi hơi ngả về sau.
“Mà, do không có vẻ gì là cậu định trả lời, tôi sẽ không đào sâu thêm nữa”
Ngay khi tôi chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, cặp đùi ghim cơ thể của tôi xuống đột nhiên di chuyển lên trên. Với một cái chạm nhẹ, một thứ gì đó mềm mại ép vào đũng quần của tôi.
“Thay vào đó, cậu có điều gì muốn hỏi tôi không? Tôi có thể trả lời bất cứ thắc mắc nào của cậu, nên là không cần phải do dự đâu nhé”
Lize thì thầm một cách khêu gợi vào tai tôi.
“Ừm…Do tôi không nghĩ ra được gì cả, cô có thể ra khỏi người tôi không?”
“Cậu hoàn toàn không nghĩ ra được gì cả? Thật chứ?”
Môi của cô ấy cong lên thành một nụ cười. Đó là nụ cười sẽ luôn xuất hiện ngay trước khi cô ấy định làm một trò đùa nào đó, kể từ lần đầu tiên tôi gặp cô ấy. Một cảm giác bất an lướt qua tâm trí tôi. Cô ấy đang định làm gì với vẻ mặt đó trong tình huống này vậy?
“Cậu thực sự có thể hỏi tôi bất cứ thứ gì mà. Không cần phải suy nghĩ phức tạp đâu. Ví dụ như là…kích cỡ chính xác của ngực tôi này. Hoặc là chỗ nhạy cảm trên cơ thể của tôi. Mấy thứ như vậy cũng không sao đâu”
Khoảng cách giữa mặt chúng tôi, vừa mới được nới rộng trong giây lát, giờ lại thu hẹp hơn nữa. Chỉ cần cô ấy tiến thêm một chút thôi, môi chúng tôi sẽ chạm nhau.
‘Không, tại sao cô ấy lại làm việc này chứ?’
Với những đòn tấn công vật lý không ngừng nghỉ của cô ấy, việc tôi có mấy suy nghĩ đó đó cũng là tự nhiên thôi, nhưng hơn thế, tôi đang bối rối không biết tại sao cô ấy lại cư xử như vậy với mình. Đó là lý do mà tôi vẫn có thể giữ được chút lý trí còn sót lại của mình.
Đương nhiên là tôi phải vậy rồi. Đây là việc mà tôi chưa từng gặp qua trong game, và nếu tôi chấp nhận nó ở đây, ai biết được nó sẽ ảnh hướng thế nào tới cốt truyện chứ?
Hoàn toàn không có mấy thứ như NPC quyến rũ người chơi ở trong game.
“Ừm, Lize. Trước hết, cô có thể đi ra—”
“Không được đâu”
Giờ đây, chỉ còn khuôn mặt ửng hồng và đôi mắt xanh của cô ấy ở trong tầm mắt của tôi. Phần dây của chiếc áo không tay của cô ấy đột nhiên trượt khỏi vai cô.
Lize còn đang dồn cả lực vào đùi mình để ghim tôi xuống ghế. Đầu tôi bị khóa chặt giữa hai tay của cô ấy, và đùi của cô còn chưa di chuyển lấy một li ngay từ đầu. Lưỡi của cô ấy hơi thò ra từ giữa bờ môi đỏ mọng.
Bây giờ, không chỉ có mỗi hơi thở của cô ấy, mà môi của chúng tôi cũng đang chuẩn bị chạm vào nhau.
-Cốc cốc.
“Anh tân binh, anh có ở trong đó không? Đến giờ ăn tối rồi nên là tôi sang đón anh đây”, giọng nói của Erica vang lên, cùng với đó là tiếng gõ cửa.
Mới đầu, Lize phớt lờ tiếng gõ cửa và cố nhấn đôi môi của mình vào tôi. Dù vậy, khi tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, cô ấy cuối cùng cũng rụt đầu lại, suýt chút nữa là chạm vào tôi, với biểu cảm bất mãn.
“Này! Cái người xấu xa kia! Sao em lại xen vào đúng lúc thế hả? Em hoàn toàn phá hủy bầu không khí rồi đấy!”
“Đúng lúc…? Không, quan trọng hơn, tại sao chị lại ở trong phòng của anh tân binh chứ?! Với cả đúng lúc là sao hả?!”
“Chị đến chơi, là vậy đấy! Chị sẽ tự mình rời đi trong một tiếng, nên là đừng có mà xen vào cuộc vui giữa bọn chị và cứ đi đi, được chứ?”
“Chị bảo mình sẽ trở lại sau một tiếng là sao hả? Chị bị điên đấy à? Mau mở cửa ra ngay!”
Erica đập vào cửa từ bên ngoài.
Lize, người đã chuyển từ vẻ mặt giống như sẽ ăn tôi bất cứ lúc nào sang vẻ mặt bất mãn, lẩm bẩm gì đó và đứng dậy khỏi đùi tôi. Cô ấy chỉnh lại dây áo lên vai rồi nhảy lên giường.
Một giọng lầm bầm phát ra từ khuôn mặt đang chìm vào trong gối của cô ấy.
“Sao anh không mở cửa đi?”
“...Tôi á?”
“Thì tôi là khách mà? Đương nhiên chủ phòng phải mở cửa rồi”
Cái đó cũng không sai, nhưng chẳng phải cô ấy vừa cố đè chủ phòng xuống và cưỡng hiếp à?
Với sự bất mãn trong lòng, tôi mở khóa cửa, và Erica bất ngờ xông vào. Vẻ mặt và cử chỉ của cô ấy đầy gấp rút.
Dáng vẻ lịch thiệp mọi khi của cô ấy đã biến mất, và có vẻ là cô ấy khá mất bình tĩnh khi ngay lập tức đi thẳng đến chỗ cô chị đang nằm úp mặt xuống giường mà không báo rằng mình sẽ vào.
“Chị!”
Rồi cô ấy ngay lập tức rầy la Lize đang nằm trên giường. Lize thì hoặc là đang lắng nghe, hoặc là đang phớt lờ cô ấy, chùm chăn kín đầu. Một cuộc náo loạn xảy ra ngay sau đấy.
Có vẻ là chúng tôi sẽ phải ăn tối muộn chút đây.


2 Bình luận
Gặp quỷ sếch òi