Vol.1 - Sự thức tỉnh của tên cặn bã
Chương 38 - Yến tiệc - side: Matthew
7 Bình luận - Độ dài: 1,314 từ - Cập nhật:
"Mạo hiểm giả…"
"À, chính xác thì phải gọi là 'cựu mạo hiểm giả'."
Matthew cố giấu đi sự bất an trong lòng khi phải đối mặt với người đàn ông trước mặt.
—Mạo hiểm giả.
Đúng là họ có thể giúp đỡ trong lúc hoạn nạn.
Nhưng cũng là những người tuyệt đối không thể lơ là hay tin tưởng mù quáng.
"Thứ ngài muốn, là tiền sao…?"
Matthew dè dặt hỏi.
Cậu từng nghe đồn rằng trong giới mạo hiểm giả có những người yêu cầu thù lao vô cùng lớn.
Đó là điểm khác biệt rõ ràng với những kỵ sĩ, những người lấy mục tiêu duy trì trị an làm trọng.
Hợp đồng giữa mạo hiểm giả và người thuê là mối quan hệ một đối một.
Cho dù yêu cầu có vô lý đến đâu, đôi khi người thuê cũng buộc phải chấp nhận. Nhất là với một dân làng nghèo khổ, đang trong tình cảnh tuyệt vọng như Matthew hiện tại thì chẳng khác nào một con mồi béo bở.
Matthew trở nên ủ rũ.
"Đúng vậy."
Người đàn ông nhếch mép cười.
"Thì ta sẽ nhận hết tất cả số tiền mà các người có…"
'Ah, mình biết mà', Matthew nghĩ.
Nhìn là biết ngay tên này chẳng có đồng nào trong túi.
Chắc hẳn hắn là kiểu người tham lam đến cùng cực. Không biết số tiền ít ỏi của làng có đủ để trả cho hắn hay không…
—Thế nhưng.
"…À không, chờ đã."
Khuôn mặt hớn hở của người đàn ông bỗng trở nên nghiêm túc.
Ngay sau đó, hắn bắt đầu lẩm bẩm với vẻ khó xử.
"Suýt nữa lại quen thói. Genesis cấm nhận tiền mà… Phiền phức thật…"
'…Hả????'
Matthew không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, chỉ biết rằng người này có vẻ sợ ai đó tên là "Genesis".
"Ơ, ừm, cháu không theo kịp câu chuyện lắm… Ý ngài là, sẽ không lấy tiền ạ?"
"Ừ, đúng vậy nhóc. Do hoàn cảnh bên phía ta thôi."
Người đàn ông thở dài trả lời.
"V-vậy thì, ngài muốn gì…?"
Matthew lại thấy lo lắng.
Không đòi tiền. Nghe thì có vẻ là một tin tốt, nhưng thực ra không phải vậy.
Ngược lại, không biết hắn ta sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng đến mức nào.
Kiểu như, bắt toàn bộ dân làng làm nô lệ chẳng hạn…
Từ cái vẻ mặt đê tiện kia, Matthew cảm thấy không gì là không thể.
'Chết rồi. Cha mẹ ơi, con xin lỗi… Làng Haven chắc sẽ diệt vong dưới tay con mất…'
Mắt Matthew trở nên tối sầm—
"À~ đúng rồi."
Người đàn ông đột nhiên lẩm bẩm.
"Này nhóc, mấy người… cứ mở tiệc đi."
"…Dạ?"
Matthew không nghe rõ, liền hỏi lại.
"...Ờ thì, ta bảo là mấy người cứ mở yến tiệc đi."
◆
Thời gian như ngừng trôi.
"…Yến tiệc ạ?? Là… bọn cháu tổ chức ạ???"
Lần này đến lượt Matthew hoang mang.
Cậu không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Yến tiệc? Ở đây á? Vào lúc này?
Hay là ý hắn là sau khi đánh đuổi được bọn cướp thì ăn mừng bằng yến tiệc?
"Ơ, nếu chỉ là tiệc tùng thì chúng cháu rất biết ơn…"
Dù không hiểu gì mấy, nhưng Matthew cũng cố gắng đáp lại.
"Dù vậy… cảm giác như bị lừa vậy. Cháu tưởng sẽ có yêu cầu gì đó khủng khiếp cơ…"
"Im đi!!! Người lớn có chuyện của người lớn, nhóc con!!"
Người đàn ông vừa gằn giọng vừa bẻ cổ, tỏ vẻ hăm dọa.
Thế nhưng, ngay cả một Matthew chưa từng trải đời cũng nhận ra.
Người này… chắc không phải là người xấu.
Bằng chứng là hắn vừa lẩm bẩm than vãn.
"Toàn là chuyện vớ vẩn… Ta đây sao lại phải làm không công thế này cơ chứ…"
Matthew không theo kịp tình hình, cứ đờ đẫn nhìn người đàn ông trước mặt.
Một kẻ chẳng đòi tiền, lại còn bảo người ta mở yến tiệc.
Cái đó chẳng khác gì không có thù lao cả, đúng không?
Rồi người đàn ông bỗng đổi giọng gọi.
"Này, nhóc."
"D- Dạ…!!"
"Đi nhanh lên. Chỉ đường đến làng đi."
Nói rồi, người đàn ông phóng đi trước.
Matthew vội vã đuổi theo.
Thật lòng mà nói, phần lý trí trong đầu cậu bé vẫn đang nói rằng, không thể có chuyện tốt đẹp như vậy được.
Vừa chạy theo, Matthew vừa gắng hỏi.
"Ng-ngài mạo hiểm giả ơi… Làng cháu… sẽ được cứu chứ…?"
"Hừ. Đồ ngốc."
Người đàn ông cười khinh khỉnh.
Với vẻ ngoài đáng ngờ. Với cách nói năng mất lịch sự.
Dù nhìn kiểu gì, thì gã này cũng chẳng thể nào là một anh hùng được.
Chỉ là một kẻ lang thang.
—Nhưng.
"Lo mà chuẩn bị thực đơn cho bữa tiệc đi, nhóc."
Không hiểu vì sao, Matthew lại cảm nhận được sự hiện diện của một anh hùng từ bóng lưng ấy.
◆
Làng Haven.
Một ngôi làng vốn yên bình nằm gần thành phố Lyon, giờ đây đang trong tình cảnh bi thảm.
Nhà cửa bốc cháy. Đàn ông nằm gục.
Những dân làng bị dồn ra trung tâm, ánh mắt tuyệt vọng nhìn những kẻ áo đen.
Bọn người áo đen không cần nói cũng rõ ràng sắp làm gì.
Chúng rút dao găm ra.
"……!!"
Bọn họ hiểu rõ cái chết đang cận kề.
Thực ra, trực giác của họ hoàn toàn chính xác.
—Nếu anh hùng Rain có đến cứu thì cũng phải mất một lúc lâu.
Kể cả kỵ sĩ đoàn cũng sẽ đến muộn một chút nữa.
Và dù họ có tới, phần lớn dân làng vẫn sẽ không thể cứu kịp.
Chuyện này vốn dĩ sẽ trở thành dấu mốc làm lộ ra sự mục nát của giới quý tộc và ngược lại, nâng cao danh tiếng của vị thị trưởng cùng đoàn kỵ sĩ đã phản ứng nhanh chóng.
Đúng vậy.
Vốn dĩ là thế.
Nhưng.
Ngay khoảnh khắc lưỡi dao chuẩn bị hạ xuống, một giọng nói vang lên—
Rõ ràng, chói tai và quá vô tư so với khung cảnh tàn khốc nơi đây.
"Ồ~ làm tới luôn hả."
Tất cả mọi ánh nhìn trong làng đổ dồn về phía phát ra tiếng nói.
Từ trong bóng tối, một người đàn ông bước ra, tay vung vẩy thanh kiếm, bộ dạng cực kỳ lôi thôi.
"…………!!"
Cả bọn áo đen lẫn dân làng đều chết lặng.
Không ai biết hắn là ai.
"— Này này, gì đây?"
Gã đàn ông đi vào như chốn không người, đưa mắt nhìn quanh.
"Chơi với người thường thì được, còn ta thì không hoan nghênh à?"
Gã cười lớn.
"Kha kha kha!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thông tin nhân vật:
Enrique: Bị Genesis bảo là cấm nhận tiền hoặc quà (một cách kín đáo), nhưng lại thấy nếu giúp đỡ không công thì tổn hại đến danh dự cựu mạo hiểm giả cấp S của mình. Nghĩ mãi không ra cách nên lỡ miệng nói: "Cứ mở tiệc đi!"
Matthew: Tưởng sẽ bị đòi hỏi điều gì đó khủng khiếp từ gã mạo hiểm giả đáng ngờ, nhưng lại rơi vào cảnh khó hiểu vì câu nói "cứ mở tiệc đi!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
※
Vì tôi phân chia các tập không khéo nên dạo gần đây phần của Matthew và anh Enrique hơi nhiều… (´;ω;`)
Giờ mà sửa lại thì cũng kỳ nên tối nay tôi sẽ đăng thêm một tập nữa.
Từ tập sau sẽ trở lại với góc nhìn của nhân vật chính, và cốt truyện cũng sẽ được chia đoạn rõ ràng hơn (chắc vậy).
Tôi vẫn chưa nghĩ ra gì cả, nhưng sẽ tranh thủ viết trên tàu lúc về.
Rất mong được giúp đỡ (´;ω;`)


7 Bình luận