Quyết tâm không làm cặn b...
アバタロー kodamazon
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol.1 - Sự thức tỉnh của tên cặn bã

Chương 53 - Cuộc đàm phán "ấm cúng"

7 Bình luận - Độ dài: 2,053 từ - Cập nhật:

—Trung tâm thành phố Lyon, Tòa thị chính.

"Cho đến giờ, vẫn chưa có vấn đề gì... nhỉ?"

Gregorio đang bước lên bậc thang của Tòa thị chính, nơi làm việc của hắn.

Nhìn vẻ bề ngoài và phong thái chỉnh tề của hắn, không có ai lại có thể ngờ rằng Gregorio là một kẻ đang âm mưu lật đổ cả thế giới.

Đúng vậy.

Không ai biết được bản chất thật sự của Gregorio.

Mời các quý tộc tham gia một buổi dạ tiệc hỗn loạn, đồng thời gây chuyện ở làng Haven gần Lyon bằng cách thuê Hắc Bang Hội.

Bọn quý tộc đắm chìm trong sa đọa chẳng thể nhận ra điều gì, trong khi Gregorio, kẻ "tình cờ" phát hiện ra biến động ở Haven, đã báo cho kỵ sĩ đoàn để nâng cao uy tín của bản thân.

Tất nhiên, khi bắt tay vào hành động thì vẫn có những sự cố ngoài ý muốn.

Chẳng hạn như trong buổi dạ tiệc do chính hắn tổ chức, các quý tộc đều ngủ gục, và theo tin tức mới nhận được, những tên lính bảo vệ mà Gregorio bố trí tại hiện trường đã bị kẻ nào đó hạ gục.

Mặt khác, liên lạc từ phía làng Haven cũng bị cắt đứt.

—Nhưng dù vậy, Gregorio vẫn giữ nguyên nụ cười khi tiến về phòng thị trưởng.

Hắn cảm thấy không có gì đặc biệt cả.

Không chỉ với kế hoạch lần này mà là từ trước đến giờ.

"... Đêm Sáng à, hửm?"

Hắn khẽ lẩm bẩm.

Đúng vậy.

Ngay cả Hắc Bang Hội tinh nhuệ, tốn biết bao tiền bạc và thời gian, thậm chí cả Đêm Sáng do chính hắn tạo ra, cũng chỉ là trò tiêu khiển đối với Gregorio.

"Giờ thì… mình nên chơi gì tiếp đây—"

Vừa nói, Gregorio vừa đặt tay lên cửa phòng thị trưởng.

"...Hả?"

Một cảm giác kỳ lạ ập đến.

Ngay khi mở cửa, hắn cảm nhận được một luồng gió.

Cửa sổ phòng thị trưởng đáng lẽ phải đóng kín mới phải.

Nếu vậy thì—

"Ô kìa, là một vị khách không mời mà đến sao?"

Đứng trước mặt hắn là một cậu thiếu niên quen thuộc.

"Ồ không không, hôm qua mới gặp nhau mà nhỉ, Ultos-kun. Cậu có chuyện gì à??"

Ngay khi vừa bước vào phòng, mùi trà lan tỏa.

Cậu thiếu niên ngồi trên ghế sofa, tay cầm tách trà.

"Trà ngon đúng không? Hàng cao cấp nhất đấy." 

Gregorio bước đến gần và nói chuyện với giọng nhẹ nhàng.

"Nhưng mà không hay lắm đâu. Dù cậu là con trai trưởng của Công tước Randall đi nữa, thì tự tiện vào nơi làm việc của người khác là không đúng đâu."

Nhưng—

"Thưa ngài thị trưởng. Tôi đã biết. Rằng... ngài có dính líu đến Hắc Bang Hội."

"...Ồ?"

Một câu trả lời bất ngờ.

Gregorio bất giác hé lộ phần nào bản chất thật.

Thú vị đấy.

Cậu thiếu niên này dường như đã phát hiện ra danh tính thực sự của hắn.

Gregorio vẫn nở nụ cười và đáp.

"Trời ơi, thật là rắc rối. Cậu điều tra kỹ lưỡng thật đấy."

"Tôi chỉ muốn có một cuộc sống bình thường thôi. Xin đừng có dính líu gì đến cha mẹ tôi... và cả nhà Randall nữa."

"Ra là thế. Nhưng chuyện đó thì hơi khó đấy."

Làm gì có gã thợ săn nào lại bỏ cuộc khi con mồi nằm ngay trước mắt.

Huống chi là—

'—Thằng này ngu thật hả?'

Gregorio suýt bật cười vì sự ngây thơ đó.

Cuộc sống bình thường?

Đúng là kiểu nói quen thuộc của những công tử quý tộc chẳng có bản lĩnh gì.

'Vẫn còn non lắm...'

Sau lớp mặt nạ tươi cười, Gregorio âm thầm nguyền rủa.

Cậu nhóc này, có lẽ đã gần chạm tới sự thật.

Nhưng vẫn còn quá ngây thơ.

Quá bất cẩn.

Đến đây một mình ư?

"Xin lỗi nhé, Ultos-kun. Cậu hơi bất cẩn đấy. Không mang theo cha mẹ hay cả hầu gái luôn sao?"

Tách!

Gregorio búng tay.

"Những lúc như thế này, cậu phải chuẩn bị quân cờ của mình. Đặc biệt là những kẻ yếu ớt không có sức mạnh như cậu."

Ngay lúc đó, ba gã đàn ông bước vào phòng thị trưởng.

Nhìn bề ngoài thì giống kỵ sĩ, nhưng ánh mắt lạnh lùng kia tuyệt đối không thuộc về những kỵ sĩ bình thường.

Bộ giáp nặng nề.

Áo giáp của ba kỵ sĩ kia được làm từ kim loại đắt tiền. 

Dù không đến mức huyền thoại như Mithril, nhưng đủ khiến các mạo hiểm giả thèm thuồng.

Nó có thể đẩy lùi những ma thuật nửa vời, và một đòn tấn công không đủ mạnh thậm chí sẽ làm hỏng chính vũ khí đó.

'Chơi đùa hơi quá rồi đấy… nhóc con'

Gregorio ra hiệu bằng ánh mắt.

Ba kỵ sĩ lập tức bao vây cậu thiếu niên vẫn đang ngồi nhâm nhi tách trà.

Gregorio vỗ vai cậu.

"Thế nhé. Tôi còn nhiều việc phải làm—"

Hắn định bỏ đi thì—

"Khoan, khoan đã, xin hãy nghe tôi nói!"

Ultos nắm lấy vạt áo hắn.

Gregorio định gạt tay cậu ra, nghĩ rằng đó là một lời cầu xin tha mạng tầm thường—

"Ơ này, khoan đã, tôi bảo chờ đã mà..."

"...Này này, sao tay cậu khỏe thế?"

Bàn tay nắm chặt vạt áo của Gregorio không hề nhúc nhích. Dù hắn có kéo hay giằng co thế nào, nó cũng không hề lung lay.

"Này, kéo thằng này ra."

"—Yes, sir."

Ngay lúc một tên kỵ sĩ chạm vào vai Ultos—

RẦM!!

Một tiếng động lớn vang lên. Hay đúng hơn là một tiếng nổ.

"Hả?"

Một trong những kỵ sĩ lẽ ra đã nắm lấy vai cậu, một kỵ sĩ với trọng lượng đáng nể như thế, lại bị quật mạnh xuống bàn mà không có chút chống cự nào.

Chẳng khác gì đang ném một đứa trẻ.

"Khốn kiếp!! Đám còn lại, xông lên!"

Tên thứ hai rút kiếm lao đến.

Tên thứ ba niệm phép.

Nhưng—

"Ồ, dùng kiếm khá tốt đấy chứ. Hay thật."

Cậu thiếu niên nói như thể chẳng có chuyện gì to tác, né đòn chỉ bằng vài động tác nhỏ.

Né, né, né.

Trong khi tay vẫn cầm tách trà.

Rồi xoay người. Với vẻ mặt bình thản, cậu ta cướp lấy thanh kiếm và dùng chuôi kiếm quật mạnh.

Bộ giáp nặng nề lõm xuống và vỡ nát.

"......Khụ."

Tên thứ hai gục xuống.

"Ồ, giáp cũng là hàng cao cấp này."

Một cơn ác mộng.

Không, vẫn còn tên thứ ba!

Ma thuật đã hoàn tất, ánh sáng lóe lên.

"≪Thunder Lance・Tri / Lôi Thương・Tam Kích ≫"

Gregorio biết rõ ma thuật này.

Một ma thuật chiến đấu bậc 4 mạnh mẽ, những mũi thương sét mạnh mẽ xuyên thủng mục tiêu.

Hơn nữa, đó là kỹ năng tuyệt đỉnh khi niệm ba ma thuật đó cùng lúc.

Những mũi thương sét lao tới với sức mạnh đủ để nuốt chửng cả phòng thị trưởng—

"—Hả?"

Nhưng rồi, toàn bộ chúng bị một bức tường vô hình nào đó cản lại và tan biến.

"Đừng có làm phiền nữa được không?"

Và hắn ta cũng bị đánh gục như hai tên trước đó.

Áp đảo.

Tách trà của cậu thiếu niên thậm chí còn không đổ một giọt nào.

Tất cả chỉ với một tay.

Sự chênh lệch sức mạnh như một cơn ác mộng

"Có một chút gián đoạn nhỉ. Nào, ngồi xuống đi, chúng ta cùng trò chuyện."

'Cái quái gì thế này…?'

Gregorio ngồi xuống trong khi vẫn chưa hết bàng hoàng.

Ánh mắt giao nhau.

Bị xuyên thấu bởi ánh nhìn lạnh lùng, không chứa đựng nỗi sợ hãi, giận dữ hay tuyệt vọng.

Gregorio lần đầu tiên trong đời cảm nhận được có ai đó thật sự "đáng sợ".

"Cậu là người đã cản trở mọi kế hoạch ngày hôm nay của tôi sao…?"

"À phải, là tôi đấy. Thời buổi ngày nay chẳng yên bình chút nào. Tôi tính tới Lyon du lịch mà lại phải làm việc suốt đêm."

Cậu thiếu niên này đã sắp đặt mọi thứ.

"Mục đích của cậu là gì?"

Tiền tài? Danh vọng? Quyền lực?

Rốt cuộc, vì mục đích gì mà—

"Không đâu. Như tôi đã nói, tôi chỉ muốn sống yên bình, thật đấy."

—Nên là, ngài thị trưởng, xin hãy ngoan ngoãn một chút, được chứ??

Cậu thiếu niên cười tươi… nhưng đầy đe dọa.

'Không thể nào...'

Gregorio nghĩ.

'Đây mà là thằng công tử bột vô dụng ư? Đừng đùa chứ...'

Đây không phải là một trò đùa.

Là một kẻ điên, Gregorio hiểu rất rõ.

Chỉ những kẻ khác thường mới có thể nhận ra nhau.

Bình thường là một thằng công tử bột.

Lần đầu gặp mặt, cậu ta cũng không tỏa ra chút khí chất nào, chỉ là một đứa trẻ ngu ngốc dễ dàng bị thao túng.

Nhưng đó chỉ là chiếc mặt nạ.

Đằng sau đó, thiếu niên này luôn suy nghĩ một cách lạnh lùng.

Cơ hội để nuốt chửng hắn.

Một chiến lược gia lạnh lùng đội lên mình chiếc mặt nạ của người phàm.

Điều đó thậm chí có thể nói là điên rồ.

Một con quái vật đáng sợ chứa đựng sự điên rồ và lạnh lùng, không quan tâm đến danh tiếng thông thường để lừa hắn.

Và khi Gregorio đang chết lặng trước sự tồn tại đó.

Thì đúng lúc đó.

Ánh sáng tỏa ra từ phía sau cậu thiếu niên.

"...Kh..."

Gregorio nheo mắt lại.

Nhưng ngay lập tức, hắn bị cảnh tượng phía sau cậu thiếu niên thu hút.

Bầu trời phía sau cậu ấy vẫn còn đang tối vì là buổi sáng sớm.

Tuy nhiên, nhờ mặt trời bắt đầu ló dạng, bóng tối và ánh sáng yếu ớt hòa quyện vào nhau, tạo nên một bầu không khí kỳ diệu.

"Ahh... ahhh… aaahhhhh!!!"

Khung cảnh ấy cứ như là—

—Ánh bình minh rực rỡ báo hiệu một đêm sáng.

'Ra là vậy…!!'

Gregorio chợt hiểu ra.

Hắn tạo ra tổ chức này là vì điều gì?

Ai mới là người xứng đáng nắm giữ nó?

"Ha, haha… Tìm được rồi!! Cuối cùng ta cũng tìm được rồi!!!!"

Một sự tồn tại vượt xa mọi dự đoán của hắn.

"Đây chính là— không, ngài chính là, Đêm Sáng!!!!!!!!!!"

Sự vui sướng trào dâng.

Gregorio hét lên trong hạnh phúc ngập tràn và ngất xỉu.

"Ể…"

Tôi đang cầm tách trà, mặt đơ ra.

Tôi định đàm phán một cách ôn hòa cơ mà.

Trà thì ngon, không gian thì ấm cúng, nói chuyện thì nhẹ nhàng.

Tôi chỉ nói đúng một câu, "Tôi muốn sống yên ổn thôi."

Kế hoạch hoàn hảo.

Tất nhiên, giữa chừng, xuất hiện những gã đàn ông trông có vẻ nguy hiểm lao vào phòng thị trưởng với tốc độ như muốn phá nát cả phòng, nên tôi đành phải cho họ ngủ một chút…

—Thế nhưng.

"…Đúng là hàng xịn có khác."

Tôi đang định tiếp tục đàm phán thì, giữa chừng, Gregorio lại—

"Uwooooo!!!!! Đây chính là ĐÊM SÁNG!!!"

Rồi lăn ra ngất.

Biết rồi mà, ông khỏi phải hét lên tên bang hội của mình.

Phòng thị trưởng giờ tan hoang.

Địch thì ngất xỉu.

"…Thôi, vậy là… ổn rồi chứ nhỉ?"

Thấy không có gì để làm, nên tôi nhấp thử ngụm trà.

"Ô, ngon thật đấy."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Gregorio: Đang chán đời, nhưng cuối cùng đã gặp được một kẻ còn điên hơn cả mình và cảm động đến phát khóc.

Ultos (main): Chỉ muốn đàm phán nhẹ nhàng, mà chỗ ngồi lại vô tình nằm đúng hướng mặt trời đang lên nên thành ra… BÙM.

Ba kỵ sĩ: Cận vệ cao cấp của Gregorio. Mạnh đến mức các mạo hiểm giả nửa vời không thể nào sánh được, nhưng lại bị cậu thiếu niên 1 tay cầm tách trà đánh bại.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

※ Hôm nay sẽ đăng thêm 2 chương để kết thúc Phần 2.

Tôi đang lén viết trong khi đang đi làm. Tôi nghiêm túc đấy.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Duma toàn overthinking chúa :)))))))
Xem thêm
NDK
Lá chắn của main mạnh vậy
Xem thêm
TRANS
lmao, cho cu này làm đệ cid được đấy
Xem thêm