Trashlesse Oblige ~ 18 ki...
アバタロー kodamazon
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol.1 - Sự thức tỉnh của tên cặn bã

Chương 27 - Kế hoạch thứ hai

6 Bình luận - Độ dài: 1,360 từ - Cập nhật:

Đã qua một lúc kể từ lúc tôi được một ông chú mặt mày dữ tợn, cơ bắp cuồn cuộn, khen là “một thằng nhóc chẳng có gì đặc biệt.”.

Tuyệt vời, thật sự rất tuyệt vời.

Tôi đã vô cùng xúc động.

Ông chú đó đã nhận ra được con người thật của tôi – cái sự mờ nhạt như một nhân vật quần chúng ấy.

Một con người với đôi mắt quan sát siêu phàm. Sẽ không quá lời nếu tôi như gọi ông ấy là sư phụ.

Thật đúng là một người đàn ông tuyệt vời.

Dù cuối cùng ông ấy có hơi run rẩy và nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khiếp sợ mà lắp bắp “...Híc!!”, nhưng chắc là do bị khí chất kẻ mạnh của Enrique làm cho phát hoảng.

Tôi hiểu cảm giác đó mà.

Ngay cả tôi – người đã quen Enrique một thời gian cũng có thể gọi là khá lâu– đôi lúc vẫn bị hắn làm cho lạnh cả sống lưng.

Với những người lần đầu gặp, thì chắc chắn sẽ bị sốc mạnh rồi.

Thế là, sau khi được ông chú mặt dữ tợn ấy truyền cho thêm dũng khí, thì tôi đã rời khỏi câu lạc bộ tối om và tiến về khu nhà chính.

Và thứ đang chờ đợi tôi tại khu nhà chính là—

“U-Ultos… Trông cậy vào con, hãy tiếp tục gánh vác sứ mệnh gia tộc Randall nhé…!!!”

“Vâng vâng, thưa cha. Mình về dinh thự rồi nói tiếp.”

“U-Ul-chan... Con đã lớn thế này rồi sao…?”

“Mẹ ơi, mẹ say mèm luôn rồi đó. Vốn dĩ tửu lượng đã kém rồi, xin hãy tự chăm sóc bản thân đi ạ.”

Vâng.

Cha và mẹ của tôi đã say hoàn toàn.

Dù say đến mức đó mà vẫn không văng tục hay nổi loạn, quả đúng như mong đợi từ cha mẹ của tôi.

Họ thực sự là những người tốt, cực kỳ tốt bụng.

Nếu như không có cái thói dễ dãi kia thì chắc họ cũng đã tỏa sáng rực rỡ trong game rồi…

“Cơ mà cái quy mô này đúng là khủng thật.” Enrique nói trong khi vác cha tôi trên vai.

“Cũng đúng. Cảnh náo loạn của giới quý tộc mà dân thường hay tưởng tượng, chính là thế này đây.”

Nhìn quanh, tôi thấy có rất nhiều quý tộc đã ngủ gục.

Nghe nói, những quý tộc còn tỉnh táo thì sau hội nghị đều đã nhanh chóng quay về lãnh địa hoặc rời khỏi dạ tiệc từ sớm.

Cha mẹ tôi thì chắc do quá tốt bụng nên mới nán lại tới tận giờ này.

“Ừ, thế này là ổn rồi. Cha mẹ ta sẽ an toàn.”

“Vậy, cậu chủ. Giờ tính sao tiếp đây?”

“Ừm, trước mắt thì cứ quay về dinh thự đã.”

Sau đó, chúng tôi tiến về phía lối ra của khu nhà chính.

Tất nhiên, trên đường đi, cũng có vài tên thuộc hạ của Gregorio nhảy ra và chặn đường.

“Này! Ai cho các ngươi tự ý rời khỏi đây…!!” — nhưng đều bị Enrique, người đang vác cha tôi trên vai, đánh cho vang xa mấy mét.

Quá dễ dàng. Những gã đó bị hạ gục mà chẳng tạo ra chút cảm giác gì.

“Hừm… kỳ lạ thật.”

…Có chuyện gì đó không ổn.

Tôi bắt đầu lờ mờ nhận ra.

Gregorio yếu quá. Phe của hắn ta hiện tại quá yếu.

Nhưng mà—

“Cũng tốt thôi.”

Đang đi, tôi bất giác bật cười.

Phải rồi.

Như thế này thì chẳng phải là vận may đã mỉm cười với tôi rồi sao.

Thành thật, khi bắt đầu triển khai đủ thứ kế hoạch tại Lyon, thì điều tôi lo lắng nhất chính là sức mạnh của bên phe địch – tức là thế lực của Gregorio.

Trong nguyên tác, nhân vật chính là Sieg phải đối đầu với Gregorio ở phần sau cốt truyện.

Gregorio – với vẻ ngoài là một vị thị trưởng ôn hòa, lại bí mật kiểm soát bang hội ngầm mạnh nhất Lyon – là một đối thủ vô cùng hùng mạnh, đã khiến nhân vật chính gặp vô vàn khó khăn.

— Nhưng, ở đây xuất hiện một câu hỏi.

Phải rồi.

Sức mạnh của Gregorio trong phần sau thì tôi có thể đoán được dựa vào gameplay.

Nhưng mà, đó là chuyện của vài năm sau cơ.

Nói cách khác, ở thời điểm hiện tại, tôi hoàn toàn không biết gì về sức mạnh của phe Gregorio.

Ngay cả trong nguyên tác, nhân vật chính cũng chỉ bị bọn cướp đánh cho tả tơi, và người chơi không thể trực tiếp đụng độ với Gregorio  vào lúc này, nên thật sự rất khó để đoán được sức mạnh của hắn và đồng bọn.

Điều duy nhất tôi biết chắc là vào thời điểm này, người mạnh nhất vẫn là cha của Sieg – đội trưởng kỵ sĩ đoàn, Rain.

Ngoài cái đó ra, thì tôi chẳng biết gì khác. 

Đã vậy, cái thế giới này còn không có hệ thống ‘level’ nữa chứ.

Thành ra, tôi cũng chỉ có thể đánh giá sức mạnh của đối phương một cách đại khái.

Ví dụ, tôi và Enrique có sức mạnh ngang nhau, nếu Enrique có thể dễ dàng đánh bại đám lâu la của Gregorio… 

… thì nói cách khác, tôi cũng có thể làm được điều tương tự như vậy. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của tôi dựa theo tính chất bắc cầu mà thôi. Thực tế có khi lại khác.

Nhưng rồi, một chuyện ngoài mong đợi đã xảy ra.

Tôi nhìn thẳng về phía trước.

“C-Chết tiệt…! Sao lại có một tên mạnh thế này lọt vào được chứ!!” — một gã gào lên, nhưng rốt cuộc vẫn bị Enrique – một cựu mạo hiểm giả cấp F – đánh cho không kịp trở tay.

À phải rồi, cả cái ông chú ban nãy khen tôi cũng bị Enrique đánh bại một cách dễ dàng đến mức vô lý như thế còn gì.

Tôi bắt đầu nghĩ ‘chắc mấy tên đó thật sự rất yếu’.

Tôi đoán có lẽ vì không đủ nhân lực, Gregorio đã tuyển đại mấy tên có mặt mũi bặm trợn, hoặc là dân anh chị rảnh rỗi, hay thậm chí là mấy tên diễn viên quèn trong đoàn kịch để lấp vào cho đầy chỗ trống.

Tức là—

Dù tổ chức của Gregorio trong nguyên tác rất mạnh, nhưng tại thời điểm này, phe của hắn vẫn đang thiếu nhân lực nghiêm trọng. Đó là lý do vì sao những kẻ yếu lại chiếm đa số.

Nghe cũng có vẻ… hợp lý.

Thậm chí, có thể Gregorio đang muốn dùng vụ việc tại Lyon làm bước đệm để bành trướng thế lực của hắn.

Nếu là vậy thì—

Kế hoạch của tôi lần này có thể sẽ phát huy một cách cực kỳ hiệu quả.

Tôi cười nhếch mép.

Được lắm.

—Đúng vậy, đã đến lúc phá tan những lá cờ báo tử, để trở về làm một nhân vật quần chúng thực thụ.

Tôi tăng tốc độ quay về dinh thự.

Về tới dinh thự, tôi giao cha mẹ cho Riela. Dinh thự ở Lyon cũng có đầy đủ người hầu nên không có vấn đề gì phải lo.

Hiện tại, Gregorio hẳn phải đang bận rộn với mấy việc như dẫn đường cho bọn cướp vào rồi tự nhận công, nên chắc sẽ không mò đến đây đâu.

Dù sao, gia tộc Randall cũng là gia tộc Công Tước mà.

Ngay cả Gregorio cũng không có cửa để làm đối thủ trực tiếp. Chính vì thế mà hắn mới phải vắt óc bày mưu lên kế hoạch suốt bao năm trời như vậy.

Và rồi…

Tôi bước vào phòng của mình trong dinh thự này.

Đó là nơi tôi để hành lý mà mình mang theo.

Tại sao tôi lại cần thứ này?

Vì đây chính là ‘kế hoạch thứ hai’ của tôi.

Tôi mở hành lý và lấy vật bên trong ra—

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

NDK
Đến lúc đeo mặt nạ rồi à
Xem thêm
Đến lúc biến thành siêu nhân à🐧
Xem thêm
Tks trans
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Nhanh dữ.
Xem thêm
@Cheron: cắm cọc trên pj trans mà :D
Xem thêm