Vol.1 - Sự thức tỉnh của tên cặn bã
Chương 42 - Ma Thuật Ngoại Vực
7 Bình luận - Độ dài: 1,765 từ - Cập nhật:
Khi nhìn lại ngày hôm nay, Iris Webern chỉ có thể thở dài mà thốt lên rằng, đó là một ngày thật tồi tệ.
Iris đã cất công từ vùng biên giới lãnh thổ đến thị trấn Lyon, với mục đích tham gia tìm giải pháp đối phó với lũ ma vật ngày càng hoành hành.
Cô cũng có chút kỳ vọng.
Rằng tại buổi họp mặt của giới quý tộc, có thể sẽ có tiến triển gì đó, dù chỉ là một chút.
Thế nhưng, cuộc họp ấy hoàn toàn chẳng có tác dụng gì.
Mục đích thật sự của đám quý tộc khi tham gia dường như chỉ là để tiệc tùng ầm ĩ cho thỏa thích.
Chưa hết, khi lén theo dõi đám công tử quý tộc đầu óc có vẻ rỗng tuếch ấy, cô lại phát hiện họ đến một nơi đáng ngờ.
Tại nơi đó, Iris gặp một người tên là Ultos, con trai cả của một gia tộc công tước và hắn ta đúng là một kẻ tồi tệ đến đáng kinh ngạc.
Phía sau hắn ta là một hầu gái với khuôn mặt đỏ bừng, còn bản thân hắn thì lại thốt ra những lời như.
"Ta sẽ nhận ngươi làm thiếp!"
Đến giới hạn chịu đựng.
Từ "thiếp" chính là ngòi nổ đối với Iris.
Bởi xuất thân của cô là con ngoài giá thú.
Cô đã nỗ lực không ngừng để vượt qua định kiến ấy. Ấy thế mà, những lời của Ultos chẳng khác nào cười nhạo toàn bộ nỗ lực đó.
Iris đã không kìm được, mà vung tay đánh người.
Cô tự hỏi.
"Phẩm giá của quý tộc đã xuống cấp đến mức này rồi sao?"
Và rồi, không thể chịu đựng được nữa, cô rời khỏi Lyon và ghé qua ngôi làng Haven, nơi cô đã từng được giúp đỡ.
Cô chào tạm biệt dân làng.
Vì trời đã tối, cô không thể gặp lại Sieg, cậu bé đến từ làng bên mà cô thân thiết lúc lưu trú nơi này. Trong lòng cô có phần tiếc nuối.
Và rồi, Iris định sẽ trở về lãnh địa của mình.
—Nhưng.
Ngay khi vừa rời khỏi làng, chiếc xe ngựa chở Iris bị những kẻ lạ mặt tấn công, và khi tỉnh lại, cô đã bị đưa đến một căn cứ bí ẩn.
◆
Nơi cô bị đưa đến là một cơ sở nằm trong một hang động.
Trước mặt Iris là một người đàn ông ngồi uể oải, mắt nhắm lại.
'—Được rồi, mình có thể làm được.'
Trong tình huống tuyệt vọng, Iris vẫn nghĩ mình có cơ hội.
Người đàn ông kia rõ ràng đang lơ là. Những tên còn lại thì hoảng hốt bỏ đi đâu đó vì nói rằng "xuất hiện một tên kỳ lạ ở điểm đến".
Iris giả vờ bất tỉnh rồi lặng lẽ quan sát xung quanh một cách bình tĩnh.
'Chắc chắn mình sẽ làm được…!'
Iris có đủ tự tin vào thực lực của bản thân.
Ma thuật vốn được chia theo "bậc".
Học viên mới vào học viện chỉ dùng được ma thuật bậc 1. Nếu đến khi tốt nghiệp mà sử dụng được bậc 3, thì được xem là khá giỏi.
Iris hiện giờ có thể dùng được ma thuật hệ lửa bậc 3, với sức công phá cực mạnh.
Đúng vậy.
Iris là một thiên tài hiếm có, thậm chí trước cả khi nhập học, cô đã có thể sử dụng ma thuật bậc 3 của hệ lửa.
Một tài năng được mài giũa không ngừng.
'—Ngọn lửa của ta sẽ thiêu rụi tất cả.'
Cẩn trọng dò xét xung quanh.
Dây trói đã được cắt đứt từ trước.
Ma thuật trong cơ thể cũng đã tích tụ sẵn.
Giờ chỉ cần chờ đối phương sơ hở để tung đòn tấn công mạnh nhất.
'Chính là lúc này!'
Iris lập tức lao lên sau khi giải thoát bản thân.
Cô tiếp cận người đàn ông đang nhắm mắt, bắt đầu niệm chú và chuyển hóa ma lực thành thuật thức.
"Exclusive Blood!"
Ma thuật hệ lửa bậc 3.
So với Fireball bậc 1, nó có tầm đánh gần hơn, phải tiếp cận đối phương, nhưng đổi lại sức công phá lại vô cùng khủng khiếp.
"Hmm?"
Gã đàn ông mở mắt.
Muộn rồi.
—Mọi thứ đã kết thúc.
Nhưng…
"…!"
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Iris.
Cô giật mình lùi lại theo bản năng.
"Ồ, nhận ra ma pháp của ta à."
"…Cái gì?"
Nhìn sơ thì người đàn ông chẳng hề thay đổi, vẫn ngồi y nguyên như trước.
Nhưng cảm giác nguy hiểm mãnh liệt khiến Iris lập tức chuyển hướng ngay lúc đó.
"Không tệ. Rất đáng khen đấy, tiểu thư."
Người đàn ông vừa vỗ tay vừa nói.
"Nếu chậm thêm 2 giây, có khi làn da đẹp đẽ đó của cô đã bị rạch tơi tả rồi."
"Cảm ơn vì lời khen."
Iris vừa đáp lại, vừa chạy hết công suất não.
Người đàn ông đứng dậy.
Iris nheo mắt quan sát.
Xung quanh hắn không có gì bất thường.
Chỉ là… phía chân hắn có bóng đen, uốn éo như một sinh vật sống.
'…Bóng sao???'
Kỳ lạ.
Rất kỳ lạ.
Thứ bóng tối bao quanh chân hắn chuyển động như một sinh vật.
"Ma thuật của ta là phòng thủ tự động. Tiện lợi lắm, chỉ có điều… đôi lúc nó lại vô tình chém chết đối thủ mà không hay."
—Không thể nào.
Ma thuật tự động di chuyển?
Đó là một ma thuật cực kỳ cao cấp.
Cô chưa từng thấy thuộc tính ma thuật nào như vậy trong sách vở.
Chỉ có một kết luận duy nhất.
Khóe miệng gã đàn ông khẽ nhếch lên.
"Cô nhận ra được ma thuật của Bald này sao? Thật đáng tiếc… vài năm nữa, cô hẳn sẽ là một đối thủ xứng tầm."
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Iris thốt lên với vẻ tuyệt vọng.
"——Ma Thuật Ngoại Vực…"
◆
Ma thuật là kỹ thuật sử dụng ma lực bẩm sinh để tạo ra những hiện tượng phi thường.
Tất nhiên, để học được ma thuật, cần có thời gian và phải vào những cơ sở giáo dục phù hợp.
Do đó, nhiều mạo hiểm giả dù có ma lực cũng chỉ dùng để cường hóa thể chất, họ không học ma thuật thực thụ.
Tuy nhiên, nếu phục vụ cho kỵ sĩ đoàn hoặc làm cận thần cho một lãnh chúa, thì biết dùng ma thuật vẫn là điểm cộng lớn.
Vì vậy, cha mẹ khi thấy con mình có ma lực thường sẽ đưa đi giám định, để biết thuộc tính của đứa trẻ.
Và ma thuật được chia theo thuộc tính.
Phổ biến nhất là lửa, nước, đất, gió, sấm sét. Chúng được gọi là Ngũ Đại Thuộc Tính.
Những ai sở hữu các thuộc tính này thường không bao giờ là kẻ yếu.
Ngoài ra còn có các loại khác như triệu hồi, liên quan tới đời sống,...
Và các ma thuật này cũng được phân chia theo cấp bậc.
Ví dụ Fireball là ma thuật lửa bậc 1.
Nghĩa là khi biết được thuộc tính và bậc, thì có thể đoán được sức mạnh của người sử dụng.
—Nhưng, đôi khi xảy ra những trường hợp hiếm hoi, khi giám định không xác định được thuộc tính, hoặc cho ra kết quả kỳ quái.
Đó chính là Ma Thuật Ngoại Vực.
Nói cách khác, đó là loại ma thuật nằm ngoài kiến thức và kỹ thuật ma thuật của nhân loại.
Nó là ma thuật của thế giới bên ngoài.
Việc học nó không hề dễ dàng.
Nếu là thuộc tính phổ biến, đã có phương pháp giảng dạy, nghiên cứu kỹ lưỡng, thì học viên nào cũng có thể đạt được bậc 1.
Nhưng Ma Thuật Ngoại Vực thì khác.
Do quá hiếm, mỗi người sở hữu đều có ma thuật riêng biệt, nên không có giáo trình, không có hướng dẫn.
Tất cả đều phải tự mình mày mò học hỏi.
Thêm vào đó, thời gian để phát triển ma thuật này cực kỳ lâu.
Nếu chọn phát triển Ma Thuật Ngoại Vực, người đó gần như không còn thời gian học bất cứ ma thuật nào khác.
May mắn hay không may, có rất nhiều người có tiềm năng với Ma Thuật Ngoại Vực nhưng lại chết đi mà không bao giờ nhận ra điều đó.
Đó là Ma Thuật Ngoại Vực.
Một thuộc tính không may mắn.
——Nhưng, điều đó chỉ đúng với những người chưa đạt đến đỉnh cao.
Một khi đã rèn luyện thành thạo, Ma Thuật Ngoại Vực sẽ trở thành kỹ năng siêu việt.
Tức là mọi khuyết điểm trước đó đều đảo ngược.
Không có tài liệu giảng dạy đồng nghĩa với tự do tuyệt đối.
Ma thuật độc quyền của riêng một người đồng nghĩa với ưu thế tuyệt đối về thông tin và chiến thuật.
Càng rèn luyện, sức mạnh càng tăng theo cấp số nhân.
◆
"Sao… có thể… là Ma Thuật Ngoại Vực…"
Iris thở dốc.
Và rồi—
"Giờ thì, ta sẽ nghiêm túc một chút."
Người đàn ông thản nhiên tuyên bố, rồi liếm lưỡi kiếm mà mình đang cầm.
"…Cái gì…!?"
"Đừng bận tâm. Đó chỉ là thói quen cá nhân của ta."
Ma lực bùng lên từ cơ thể hắn.
Và lúc này, Iris mới nhận ra.
Người đàn ông tên Bald này vẫn chưa ra tay thật sự.
—Và điều đó.
Cho thấy sự khác biệt rõ rệt giữa Iris và người đàn ông tự xưng là Bald.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tóm tắt:
Bald: Trong chương trước, bị trêu chọc rất nhiều vì thói quen liếm vũ khí, nhưng thực chất hắn ta là một chiến binh kỳ cựu, không bao giờ lơ là. Hắn đã rèn luyện Ma Thuật Ngoại Vực của mình (điều khiển bóng) đến mức tối đa. Liếm vũ khí là thói quen đặc trưng trước khi chiến đấu.
Iris: Một thiếu nữ mạnh mẽ, nhưng đang hoàn toàn tuyệt vọng trước sức mạnh vượt trội của Bald. Vừa đáng thương, vừa đáng yêu.
Ma Thuật Ngoại Vực: Cần lượng EXP khổng lồ, phát triển chậm nhưng mạnh khủng khiếp về sau.
※Tác phẩm này là một bộ fantasy dị giới có yếu tố phản diện đàng hoàng, không phải kiểu "não cơ bắp vung kiếm dùng ma lực để chém lung tung" đơn thuần.


7 Bình luận