Tập 2: Vị Thánh nữ của Akdios
Chương 4: Thương Cảng Ideaverna
0 Bình luận - Độ dài: 13,188 từ - Cập nhật:
1
"Ahahaha! Tuyệt vời! Quả không hổ danh thánh nữ. Người đã chữa khỏi bệnh cho con trai tôi trong nháy mắt! Nếu không có người, có lẽ giờ nó đã không còn trên thế gian này nữa rồi."
Thống đốc cười hả hê, tay cầm ly rượu vang. Trên bàn tròn trước mặt ông ta bày đầy những món ăn xa xỉ.
Linh mục ngồi cùng bàn, gân xanh nổi rõ trên trán, còn Lia thì bối rối. Người hầu của cô ngồi kế bên, tiếp đó là Theo đang cố nhét nhiều đồ ăn vào bụng nhất có thể.
Kế đến là tôi và Zero, rồi quay lại vị trí thống đốc. Khỏi cần phải nói, sự hiện diện của người hầu thánh nữ, một Zero đầy bí ẩn và Theo, đã là một điều kì lạ rồi, nhưng một Đọa Thú như tôi thường không bao giờ được dự tiệc cùng thống đốc, trừ khi tình huống đó phải cực kỳ đặc biệt.
Thế mà giờ đây, chúng tôi đang ngồi trong phòng tiếp khách của đầy tớ—nơi Theo và tôi từng bị nhốt—quây quanh một chiếc bàn. Vì lý do nào đấy, bữa tiệc đột ngột được dọn ra và thống đốc xuất hiện cùng Lia cùng Zero.
"Ta đã nói sẽ dùng bữa với Lính Đánh Thuê. Thống đốc cứ nằng nặc đòi đi cùng ta."
Dĩ nhiên họ không thể mời một Đọa Thú vào phòng ăn sang trọng của lâu đài, nên thống đốc đã đề nghị tổ chức tiệc ở đây.
Nhưng chuyện không dừng lại ở đó.
"Ngài gọi thánh nữ đến đây chỉ vì một cơn cảm lạnh thông thường? Cậu nhóc đó thậm chí còn không bị bệnh phổi. Hơn nữa, nó còn sắp khỏi rồi."
Chả trách tại sao linh mục lại có một hay hai gân xanh ở trên đầu. Sau khi bị bọn cướp tấn công, họ vội vã đến đây chỉ để phát hiện bệnh nhân... không có bệnh gì nghiêm trọng. Trên hết, hắn ta phải ngồi cùng bàn với một Đọa Thú mà hắn vô cùng ghét. Ngay cả một thánh nữ nhân từ cũng khó lòng giữ bình tĩnh trong tình huống này.
"Thưa ngài thống đốc. Thánh nữ đại nhân rất bận rộn. Lần sau, xin ngài chỉ mời thánh nữ khi các bác sĩ trong thành đã bó tay."
"Nào nào, cha xứ. Thư giãn chút đi. Mọi người cứ tự nhiên! Các món cá ở Ideaverna là ngon nhất thiên hạ! Cậu cũng đừng ngại, Lính Đánh Thuê! Dân biển bọn ta rất thoáng. Ta không nói họ không có định kiến, nhưng họ sẽ không phân biệt đối xử chỉ vì cậu là Đọa Thú. Trên biển, năng lực mới là thứ quyết định!"
Tiếng cười giòn giã của thống đốc vang khắp phòng tiệc tạm bợ. Tên linh mục gõ ngón tay bực bội lên mặt bàn.
"Cậu là một lính đánh thuê đi du hành phải không? Ta đã từng đi qua rất nhiều nước, nhưng dạo này chỉ quanh quẩn ở Ideaverna. Chắc cậu có nhiều chuyện thú vị để kể chứ nhỉ? Hãy chia sẻ với ta đi."
"Tôi không biết nữa. Gần đây không có gì đặc biệt xảy ra ở các nước khác. Chỉ có Vương quốc Wenias đã chính thức công nhận phù thủy và bãi bỏ việc săn lùng họ."
"Đúng là một vương quốc dị giáo, man rợ!" Linh mục nói.
Thống đốc liếc nhìn hắn ta, tỏ vẻ thích thú:
"À, vương quốc Wenias! Đấy là một sự kiện ly kỳ. Ảnh hưởng tôn giáo 500 năm của Nhà Thờ bị xóa sổ chỉ trong vài ngày! Tên pháp sư xấu xa Thirteenth và cô phù thủy trẻ Albus đã đánh bại hắn. Một câu chuyện ngoạn mục! Nếu ta nhớ không nhầm, vương quốc đó từng tuyển lính đánh thuê để săn phù thủy. Cậu có đến đó không?"
"Có. Nhưng tôi chẳng làm được gì. Đó không phải chiến tranh giữa vương quốc và phù thủy, mà là nội chiến giữa các phù thủy. À, hình như giờ Wenias gọi họ là Pháp Sư."
Thống đốc gật đầu, mắt sáng lên:
"Đúng vậy, Pháp Sư! Người đưa tin cũng nói thế. Nếu cả nam lẫn nữ đều dùng được Ma Pháp thì danh xưng đó hợp lý hơn."
Ông ta nở một nụ cười tươi rồi uống cạn ly rượu:
"Wenias hỗn loạn vì cuộc nổi dậy của phù thủy. Tôi tự hỏi, thưa cha xứ. Tại sao Nhà Thờ không giúp dẹp loạn? Vương quốc đó là trạm trung chuyển quan trọng. Dù nhà vua từ chối sự giúp đỡ, Nhà Thờ vẫn nên cử quân đến can thiệp. Ngài nghĩ sao?"
Không đợi linh mục trả lời, ông tiếp tục:
"Nhưng Nhà Thờ đứng nhìn và không làm gì cả, kết quả là trao vương quốc trọng yếu đó vào tay các Pháp sư. Tại sao? Có phải đó là cách Nhà Thờ trừng phạt vương quốc đó vì không chịu quyên góp? Ôi, tiền bạc, thứ có thể khiến cả tín đồ của Chúa điên đảo!"
"Xin ngài thận trọng lời nói. Ngài đang—"
"Tôi hy vọng ngài không nghĩ rằng tôi đang xúc phạm Nhà Thờ. Tôi là một tín đồ sùng đạo. Tôi hào phóng quyên góp cho các nhà thờ nhỏ trong lãnh địa của tôi. Những người phụng sự Chúa có thể chứng minh cho việc đó. (Quay sang Lia) Nhân tiện, thưa Thánh nữ. Tôi mới nghe được một chuyện khá thú vị."
Lia giật nảy mình như một con mèo bị chọc.
"Người có nghe về một phán quan từ Dea Ignis phán quyết sai không? Đúng vậy. Hắn tuyên bố sai một thánh nữ là phù thủy và xử tử cô ta."
Thống đốc hạ giọng, nhưng làm vậy cũng vô ích khi phán quan đó đang ngồi đây.
Tôi lo lắng tên linh mục sẽ chém đầu thống đốc với cái liềm của hắn. Nhưng hắn chỉ ngồi im như tượng.
Cảm giác không ổn rồi. Tên thống đốc này nghiêm túc đấy à?
"X-Xin hãy dừng lại, thưa Ngài Thống Đốc. Ngài... đang đùa, phải không?"
"Không hề! Tôi thề với Chúa là thật. Nếu tôi nhớ không nhầm, vị phán quan vô tâm đó là một linh mục bị mù với cái băng bịt kín hai mắt."
"Xin phép ngài!" Linh mục đứng phắt dậy, cầm gậy bỏ đi.
Tôi há hốc nhìn hắn ta rời đi, rồi quay sang thống đốc.
"Ồ, tôi xúc phạm ngài ấy sao? Không sao! Mọi người cứ ăn đi!" Thống đốc vỗ tay cười to như muốn xóa đi bầu không khí căng thẳng.
Đúng là một lão già liều lĩnh.
"Ngài chọc giận cha xứ rồi. Tôi không nghĩ đó là một ý tưởng hay đâu." Tôi nói.
"Đừng lo, Lính Đánh Thuê. Như ta đã nói trước đó, ta có quan hệ tốt với các linh mục ở địa phương, và là thống đốc của một thương cảng quan trọng, ta còn có mối quan hệ với những người đứng đầu Nhà Thờ. Ta giới thiệu phụ nữ cho họ và tổ chức các chuyến du thuyền bí mật. Cắt đứt quan hệ với ta chỉ có thiệt cho họ."
"Heh. Đúng là lời nói của người có thế lực."
"Ta là người có thế lực. Có tiền, có quyền, thông minh, và còn đào hoa nữa."
Haizz... Mấy gã tự tin đầy năng lực toàn thế này... Tôi cụp tai xuống, kết thúc cuộc trò chuyện và tập trung vào đĩa thức ăn.
Lia lo lắng nhìn ra cửa, hỏi:
"Um... chuyện đó có thật không? Cha xứ thật sự buộc tội một thánh nữ là phù thủy sao?"
"Tôi thề với Chúa là thật. Nhưng mọi chuyện đều có hai mặt của nó."
"Hai mặt?"
"Theo lời kể tôi nghe được, 'thánh nữ' đó là một người phụ nữ độc ác, cấu kết với các linh mục địa phương áp bức dân chúng. Tôi nghe rằng người dân đã rất vui mừng khi cô ta bị xử tử bởi một phán quan. Nhưng Giáo hội không thể thừa nhận các linh mục của mình đã cấu kết và tham nhũng với một phù thủy. Vậy nên lựa chọn duy nhất của họ là nói rằng phán quan đó đã vô tình giết chết thánh nữ."
Là một thành viên của Nhà Thờ, linh mục không thể phản đối quyết định này. Dù không ưa hắn ta, tôi cũng thấy hơi thương cho hắn.
"Tôi hy vọng ngài ấy không gục ngã trước sự phản bội đó và tiếp tục phán quyết công bằng trong tương lai. Nếu không dám lên án một phù thủy dù biết rõ, thì làm phán quan để làm gì?"
Lời lẽ đao to búa lớn từ một kẻ vừa đuổi cổ người ta đi sau khi ám chỉ hắn giết oan người tốt.
Lia trầm ngâm nhìn cánh cửa gỗ.
"Theo tôi, điều đáng sợ nhất là kẻ xấu đội lốt người tốt, giống như thuốc độc trong rượu quý. Chúng lừa gạt, chiếm lòng tin, rồi từ từ hủy hoại người khác từ bên trong. Và kinh khủng hơn, người ta không thể cảnh báo về ly rượu độc ấy. Chúng ta sống trong một thế giới nơi những người muốn cảnh báo điều đó đều bị lên án. Với tôi, không gì đáng sợ và đáng giận hơn điều đó."
Ông ta đang nói về cái gì vậy?
Trước khi tôi kịp nhận ra, thống đốc nheo mắt. Ánh mắt như đang lạnh lùng nhìn về phía Lia.
"Ngươi nghĩ thánh nữ là thuốc độc sao?" Zero hỏi.
Đôi mắt thống đốc hơi giãn ra và quay sang Zero. Vẻ mặt cau có biến mất, thay vào đó là nét mặt rạng rỡ như một lão thủy thủ vui tính.
"Tất nhiên là không rồi! Đó là một trò đùa rất tệ đấy, thưa cô Zero. Nếu thử gọi một thánh nữ được Nhà Thờ công nhận, là 'thuốc độc', cô sẽ ngay lập tức bị thiêu trên cọc."
"Nhưng ta ngửi thấy mùi hiểm độc trong lời nói của ngươi. Cứ như thể ngươi đang tiếc nuối vì Nhà Thờ ngăn cản bản thân gọi thánh nữ là thuốc độc vậy."
"Nghe có vẻ như thế sao? Người nghĩ thế nào, Thánh Nữ Đại Nhân?"
"Tôi... tôi không biết..." Lia cúi gằm mặt xuống, cố gắng thốt ra câu trả lời. Nhìn cô ngồi đó, tay cầm dĩa nhưng không thể đưa thức ăn lên miệng, khiến tôi không thể ngồi yên được nữa:
"Cảm ơn vì bữa ăn. Đi thôi, Lia."
Cô ngẩng đầu lên, mắt mở to nhìn tôi:
"Nhưng..."
"Trông cô không ổn chút nào. Cô sẽ ngất xỉu nếu không được nghỉ ngơi."
Tôi nắm lấy tay Lia và kéo đứng dậy. Người hầu của cô cũng đứng lên hỗ trợ.
"Ngài không phiền chứ, thưa thống đốc?"
"Ta không thể ép Thánh nữ ở lại khi vệ sĩ của cô ấy nói cô cần nghỉ ngơi. Thật đáng ngưỡng mộ, Lính Đánh Thuê. Cậu thực sự quan tâm đến sức khỏe của Thánh nữ, không như tên linh mục kia chỉ biết tự ý bỏ đi."
"Tôi không phải vệ sĩ của thánh nữ. Hoàn cảnh đẩy tôi đến đây thôi. Người phụ nữ kia mới là chủ nhân của tôi."
"Ra vậy... Vậy ta xin rút lại lời khen. Cậu không đáng ngưỡng mộ chút nào."
Ông ta nở nụ cười quyến rũ đủ làm bất kỳ ai ngây ngất.
"Ta đã chuẩn bị phòng tốt nhất. Cảm ơn người đã đáp ứng yêu cầu vô lý của tôi, thưa Thánh Nữ Đại Nhân. Xin người hãy nghỉ ngơi thật tốt."
Lia thậm chí không thể trả lời lại. Cô vật lộn chỉ để đứng vững, nên tôi bế cô lên. Sắc mặt cô ngày càng tái nhợt khi đầu tựa vào vai tôi. Cô đã vắt kiệt sức mình để đến được đây. Đây không phải một chuyến đi mà một cô gái non nớt có thể chịu đựng được.
Vậy mà cuối cùng cô lại bị đối xử như thế này. Tôi liếc nhìn Zero với ánh mắt giận dữ. Thật quá đáng. Dù cô ấy bị nghi là phù thủy—dù cô thực sự là phù thủy, cách đối xử này cũng không thể chấp nhận được.
Tôi thực sự cảm thấy buồn nôn.
Zero đáp lại bằng ánh mắt lạnh lùng:
"Ta quên mất anh là vệ sĩ của ta," cô nói với giọng điệu mỉa mai.
"Có chuyện gì..."
"Cứ đi đi. Đưa thánh nữ đi và để cô ta nghỉ ngơi."
Zero tự chấm dứt cuộc đối đầu ánh mắt. Khi cô đột ngột quay đi, sự bực tức trào lên trong tôi.
Rốt cuộc cô ta có vấn đề gì vậy? Cứ nổi giận vì mọi thứ.
Tôi rời khỏi phòng và Theo cũng đi theo sau.
"Có chuyện gì vậy? Ngươi vẫn có thể ở lại ăn tiếp nếu muốn."
"Thôi. Cháu biết không khí trong phòng thế nào rồi."
Tôi lắng nghe những tiếng thì thầm từ phòng tiệc vọng ra. Nếu không phải là Đọa Thú, tôi đã không nghe được giọng nói nhỏ của thống đốc:
"Cuối cùng cũng chỉ còn hai ta thôi, quý cô phù thủy xinh đẹp."
Tôi nhíu mày quay lại nhìn cánh cửa.
"Ông chú? Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì."
Có lẽ Zero đã tiết lộ thân phận phù thủy với thống đốc khi tôi không để ý. Hoặc cô cố ý gợi ý để hắn nhận ra.
Không trách hắn muốn đuổi linh mục và Lia ra khỏi phòng. Từ đầu hắn đã muốn nói chuyện riêng với Zero. Rất có thể là về Lia. Hay chính xác hơn, là về phù thủy.
Hắn đã thành công khi đuổi hết chúng tôi ra ngoài.
—————————
"Đợi đã... Xin anh đừng đi!"
Tôi định rời đi sau khi đặt Lia lên giường, thì cô đột nhiên nắm lấy đuôi tôi. Tôi không hét lên vì cô nắm không chặt lắm.
Giật đuôi lại, tôi quay người:
"Người hầu của cô sẽ ở bên. Tôi không nghĩ để tôi quanh quẩn ở đây khi cô đang nghỉ ngơi là một ý tưởng tốt đâu."
Lia lắc đầu lia lịa. Người hầu im lặng cúi chào rồi rời khỏi phòng không một tiếng động.
Ồ, cô có chắc việc để thánh nữ ở lại với một Đọa Thú không? Dù sao mình cũng không phiền.
"Theo đang đợi tôi ngoài kia. Tôi không thể ở lâu được." Tôi kéo ghế ngồi sát giường cô.
"Em xin lỗi vì sự ích kỷ này.”
"Tôi không nghĩ cô ích kỷ đâu. Nhưng dù sao cô cũng kiệt sức rồi. Nghỉ ngơi chút đi."
"Anh có thể... kể chuyện cho em nghe một câu truyện?"
Giọng cô nghe như một đứa trẻ. Tiếc là tôi không biết câu chuyện cổ tích nào.
"Lia, tại sao cô lại..." Tôi ngừng lại, cố nghĩ từ thích hợp để nói. "...quý tôi thế?"
Đó có lẽ là từ hợp lý nhất. Lia giống như một đứa trẻ bám theo người lớn, hay đúng hơn là một đứa trẻ thích những chú chó to xác. Cô cư xử trẻ con hơn nhiều khi ở bên tôi so với linh mục hay người hầu.
"Em xin lỗi," cô lẩm bẩm, như đọc được suy nghĩ của tôi. "Em là một đứa trẻ mồ côi. Mẹ em qua đời vì bệnh, bỏ lại em một mình. Ở trại trẻ mồ côi có một đứa trẻ Đọa Thú ."
"À ra vậy. Thế nên cô không sợ tôi."
"Vâng." Lia nhắm mắt như đang nhớ lại những kỷ niệm tươi đẹp. "Anh biết em chậm chạp mà, phải không?"
"Không thể phủ nhận điều đó," Tôi trả lời thành thật.
Lia mỉm cười:
"Đồ xấu tính," giọng cô đầy sự vui vẻ. "Bà quản lý hay mắng em lắm. Bà gọi em là đồ vô dụng. Mỗi lần như vậy, cậu bé đó lại bảo vệ em. Nhưng cách của cậu ấy rất lạ. Cậu cố tình gây gổ, hay phá đồ đạc."
"Có lẽ cậu ta chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm thôi."
"Không. Bình thường cậu ấy rất ngoan. Cậu hay ngồi một mình trên cây, trốn khỏi mọi người. Nhưng nếu ai đó làm sai hay làm vỡ đồ, cậu sẽ xuất hiện và nhận hết lỗi về mình. Bà quản lý sẽ mắng và đánh cậu thay vì người khác."
Trước khi tôi kịp nhận ra, Lia đã nắm chặt lấy ngón tay tôi. Tôi để im đấy.
"Em thấy cậu ấy trong anh. Hai người tuy hoàn toàn khác nhau, nhưng lại tỏa ra cùng một thứ hào quang. Em không thể không nghĩ anh sẽ bảo vệ em như cậu ấy đã làm. Em biết điều đó thật ngớ ngẩn. Em xin lỗi. (siết chặt tay hơn) Khi rời khỏi trại mồ côi, cậu ấy hứa sẽ quay lại đón em vào một ngày nào đó. Cậu ấy nói em chậm chạp nên không thể làm những công việc tử tế. Cậu ấy đã tặng em chiếc lông vũ này."
Lia nhẹ nhàng chạm vào chiếc vòng cổ làm từ lông vũ trắng mà cô luôn đeo trên cổ, gương mặt tràn ngập nỗi buồn.
Mọi người trông chờ vào phép màu của Thánh nữ Akdios. Họ tôn sùng cô, tạo ra hình ảnh lý tưởng trong đầu, và khi thực tế khác xa tưởng tượng, họ thất vọng và buộc tội cô là phù thủy. Lia đã sống dưới cái áp lực khủng khiếp đó.
"Nhưng có nhiều người bảo vệ cô mà. Như vị linh mục và người hầu luôn bên cạnh cô đấy."
"Cha xứ chỉ bảo vệ em trong lúc tìm hiểu xem em là phù thủy hay thánh nữ... còn Sanare thì hơi nghiêm khắc."
Tôi nhớ ra tên linh mục và Lia từng gọi người hầu bằng cái tên đó. Cô ta không để lại ấn tượng mạnh, nhưng cũng không quá khắt khe. Hẳn là một người phụ nữ có năng lực.
"Sanare cũng là trẻ mồ côi như em. Cô ấy biết đau khổ là gì, nên mỗi khi em buồn, cô nhắc rằng còn nhiều người khổ hơn em. Cô bảo than phiền khi được ăn ngon mặc đẹp là xúc phạm những người thực sự khốn khổ."
Lời của Theo hiện lên trong đầu tôi. Cậu bé nói mạnh mẽ thật tuyệt, rằng bị phân biệt đối xử cũng không sao vì Đọa Thú có sức mạnh để giết kẻ mình ghét.
Những kẻ yếu thế không quan tâm người khác có muốn có sức mạnh hay không. Sở hữu sức mạnh đồng nghĩa với việc được ban phước và không được phép than vãn về những khó khăn nhỏ nhặt.
Kể từ khi trở thành thánh nữ, Lia không có ai để bộc lộ điểm yếu của mình. Cô không có ai để nương tựa. Tôi phần nào hiểu được cảm giác đó.
"Vậy người bạn Đọa Thú của cô giờ ở đâu? Tôi chắc cậu ta sẽ vui vẻ làm vệ sĩ cho cô nếu được yêu cầu. Cậu ta đã hứa sẽ quay lại mà, phải không?"
Lia lắc đầu chậm rãi:
"Em không biết. Có lẽ cậu ấy đã quên mất lời hứa. Nhưng em chắc chắn cậu ấy đang giúp đỡ người khác."
"Đọa Thú giúp đỡ người khác, eh?"
"Có nhiều thể loại Đọa Thú khác nhau. Cậu ấy luôn bị thương vì người khác. Em hay băng bó cho cậu ấy, nhưng làm không giỏi lắm. (Cười khúc khích) Em cũng muốn mình trở nên hữu ích với ng khác, nên khi phát hiện mình có thể thực hiện phép màu, em đã rất vui. Em nghĩ mình sẽ giống cậu ấy, đi giúp đỡ mọi người."
Tay cô siết chặt ngón tay tôi hơn nữa. Cô đang run rẩy.
"Thống đốc có nghĩ em là phù thủy không?"
"Ai biết được? Có vẻ ông ta không có ấn tượng tốt với cô."
Nhưng hắn lại đối xử tử tế với Zero, người hắn biết là phù thủy. Thống đốc không ghét phù thủy nói chung. Hắn chỉ không tin tưởng Lia.
"Tại sao? Em đã làm gì sai?"
"Cô có biết động cơ của ông ta là gì không?"
Lia úp mặt vào gối, lắc đầu:
"Không biết... nhưng cả Sanare và cha xứ đều bảo em không nên đến đây. Họ nói em không nên rời Thánh địa vì quá nguy hiểm... Dạo này có nhiều người muốn giết em."
Bọn cướp tấn công cô, người phụ nữ chặn xe, và giờ là thống đốc. Rõ ràng có không ít người ghét thánh nữ.
Đặc biệt là các bác sĩ, họ không thể kiếm sống bằng nghề này nữa chỉ vì thánh nữ. Những người phụ thuộc vào họ rất có thể đi đến cực đoan và nói rằng giết thánh nữ sẽ giải quyết được vấn đề.
Khi một công nghệ mới ra đời và công nghệ cũ trở nên lỗi thời, những vụ ám sát thường xảy ra với xác suất cao.
Có người khác ở đất nước này thông thạo Ma Pháp.
Đó là điều Zero nghĩ. Nhưng tại sao họ không tự mình trở thành thánh? Tại sao họ lại để Lia làm thánh nữ?
Những phản ứng dữ dội chắc chắn sẽ đi kèm với danh tiếng. Có lẽ ai đó đã lường trước được điều này và đẩy Lia vào ánh đèn sân khấu để hứng chịu mọi lời ngợi khen lẫn hận thù? Nếu vậy, người dạy Ma Pháp cho Lia hẳn phải hưởng lợi từ danh tiếng của thánh nữ.
"Tôi có thể hỏi cô một chuyện không?"
"Được ạ."
"Ai đã dạy cho cô Ma Pháp?"
"Ma…páp? Cái thứ ở Wenias phải không?"
"Ừ. Đó là thứ cô đang dùng, phải không? Cô đã đọc một cuốn sách Ma Pháp chưa?"
"Xin lỗi, em... em không hiểu anh đang nói gì... em còn không biết đọc."
Cô ấy không có vẻ gì là đang nói dối. Lia hoàn toàn không biết những phép màu cô tạo ra chính là Ma Pháp. Cô cũng chẳng biết gì về Ma Pháp thư của Zero.
Nhưng thực tế, cô đang sử dụng Ma Pháp. Ít nhất là nếu lời nóiZero đáng tin.
"Em... Em chỉ muốn cứu giúp mọi người, giúp đỡ người khác. Vậy tại sao họ lại muốn giết em? Tại sao ngài thống đốc lại đối xử với em như vậy?"
Cho tôi nghỉ chút đi. Đây không phải công việc của tôi. Giờ mình phải làm gì? Nói gì đó để làm cô thấy tốt hơn sao?
"Em... sợ lắm," Cô thì thầm, rồi im lặng.
Tôi xoa đầu Lia khi cô úp mặt vào gối. Một lúc sau, cơ thể cô thả lỏng, hơi thở đều đặn. Cô đã ngủ thiếp đi. Cảm thấy nhẹ nhõm, tôi thả lỏng vai.
Cuối cùng, tôi chẳng thu thập được thông tin gì từ cô ấy. Lau những giọt nước mắt trên mặt cô, tôi kéo chăn đắp kín vai Lia rồi đứng dậy.
Một điều gì đó cứ ám ảnh tôi. Tại sao tên linh mục không tuyên bố Lia là phù thủy? Hắn ta hẳn phải nhận ra khả năng này từ thái độ của thống đốc và lời đồn trong thị trấn chứ. Tại sao một phán quan từ Dea Ignis, một nhóm người nổi tiếng với những bản án dựa trên sự nghi ngờ, lại để Lia sống?
Có lẽ hắn ta thận trọng hơn sau vụ giết nhầm một thánh nữ. Hay hắn định giết Lia khi chắc chắn cô không còn được Nhà Thờ ủng hộ? Nhưng có cảm giác hắn ta thậm chí đang bảo vệ cô khỏi những kẻ buộc tội cô là phù thủy.
Không thể tập trung suy nghĩ, tôi lặng lẽ rời khỏi phòng. Đột nhiên, một vật cứng đè vào cổ tôi khiến toàn thân tôi căng cứng.
Nói về ma quỷ. Mình đoán trong trường hợp này thì phải nghĩ đến ma quỷ chứ nhỉ?
"Phục kích à? Hơi quá đáng đấy chứ, cậu có nghĩ vậy không?"
Giữ nguyên tư thế, tôi chỉ liếc mắt nhìn sang. Đúng như dự đoán, gã thanh niên trẻ trung tóc xanh đẹp trai mà tôi muốn xé xác đang dựa lưng vào tường với vẻ mặt điềm tĩnh.
"Tôi tự hỏi cậu đã đi đâu sau khi bỏ bê nhiệm vụ. Nhưng thật à, nghe lén? Sở thích thú vị đấy."
"Ta phải đảm bảo con Đọa Thú bẩn thỉu không làm điều gì bất kính với Thánh Nữ Đại Nhân. Nếu không phải Sanare bảo, ta đã không để hai người ở một mình ngay từ đầu."
Quả là một người hầu có năng lực. Tôi có thể tưởng tượng cảnh tên linh mục xông vào phòng, đá tôi ra ngoài rồi giảng đạo cho Lia. Chỉ nghĩ thôi đã thấy buồn nôn.
Hắn ta không thể dịu giọng đi một chút được sao?
"Ngươi có vẻ hiểu rõ tình hình ở Wenias.”
"Sao cơ?"
"Ngươi đang thăm dò thông tin gì? Ma Pháp và cuốn sách Ma Pháp? Nghe như kiểu ngươi đã chắc chắn thánh nữ là phù thủy khi ngươi hỏi cô ấy."
"Vậy là cậu đã nghe lén."
"Ngươi nên trả lời câu hỏi vì lợi ích của chính ngươi. Ta có thể chặt đầu ngươi ngay tại đây vì nghi ngờ hợp tác với phù thủy."
"Một Đọa Thú như tôi hợp tác với phù thủy sao? Nghe hay đấy. Gần đây tôi còn ở Wenias để tiêu diệt phù thuỷ đấy. Đó là lý do tôi biết nhiều về vương quốc đó. Tôi cũng nghe thương nhân nói về một cuốn sách Ma Pháp được giao dịch với giá cắt cổ. Cậu thấy đấy, thông tin rất quan trọng với một lính đánh thuê đi du hành. Tôi chỉ tò mò không biết Thánh Nữ Đại Nhân có tình cờ gặp nó hay không. Nếu có, tôi sẽ chia sẻ thông tin này với cậu ngay."
Tên linh mục khịt mũi rồi cất cây gậy đi.
Tôi đã không nhận ra hắn.
Tôi không ngờ hắn đã lặng lẽ đợi ngoài cửa. Tôi đã quen với việc Zero bất ngờ xuất hiện, nhưng không phát hiện ra kẻ rõ ràng đang rình rập mình, khiến tôi lạnh sống lưng.
"Nếu không muốn bị nghi ngờ, hãy sống ngoan ngoãn như gia súc và tuân theo mệnh lệnh của con người. Đó là cách duy nhất để Chúa tha thứ cho Đọa Thú."
Nói xong điều muốn nói, hắn bỏ đi. Khi bóng hắn khuất sau góc tường, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Mình không thể chịu nổi tên đó. Hắn ta gợi nhớ đến một con rắn độc rình rập trong đám cỏ cao.
"Hử?"
Cảm thấy cái nhìn chằm chằm, tôi quay lại và thấy Theo đang thò đầu ra từ góc tường.
"Nhóc làm gì ở đây?"
"Cháu đang đợi ông chú. (nhìn theo bóng linh mục) Cháu không ưa gã đó tí nào."
"Ta hiểu mà." Tôi gượng cười gật đầu.
"Ông chú cũng vậy à? (nở một nụ cười) Vậy thì đi thôi."
Tôi chợp mắt vài cái:
"Đi đâu?"
"Mua quà cho Zero. Cháu nói chuyện với cô người hầu và mượn được cái này."
Theo mở lòng bàn tay, để lộ ra chiếc vòng cổ hình con dê mạ vàng:
"Cô ấy bảo đây là huy hiệu thánh nữ. Chỉ cần cho lính gác xem cái này là được ra vào như ở nhà. Nếu bị chặn lại, cứ gọi cô ấy đến xác nhận. Và xem này!"
Nó lắc chiếc túi nhỏ, tiếng xu leng keng vang lên:
"Cô ấy trả công vì việc dẫn đường. Cháu muốn đi mua sắm, nên cháu nghĩ rằng sao không giúp ông chú luôn?"
Theo cười toe toét, khoe chiếc răng khểnh của mình:
"Đi thôi!"
Thằng bé kéo tay tôi đi.
2
Thế là tôi bị ép xuống phố. Kéo áo choàng đen che kín cơ thể, tôi bước đi cùng Theo trên con phố nhộn nhịp.
Thành phố tràn ngập mùi biển. Một thương nhân đẩy chiếc xe ngựa đầy cá tươi phi vun vút đến các thị trấn khác trước khi chúng ươn.
Một thuyền trưởng và thợ đóng tàu đang cãi nhau ầm ĩ, người trước dùng tiền bán cá để sửa buồm. Khói bốc lên từ một cửa hiệu gần đó.
Những con kênh chạy song song phố lộ mang hương vị biển cả vào thị trấn. Chỗ đường giao nhau, kênh rạch cũng giao nhau, khiến những chiếc thuyền nhỏ trông như đàn cá trong lồng.
Dân thị trấn quá quen với kênh rạch nên chỉ cần ném tiền xuống, người chèo thuyền sẽ ném lại hàng hóa lên.
Theo thử bắt chước, ném một đồng xu xuống rồi hét lên khi không kịp bắt quả lạ mà người chèo thuyền ném lại. Tôi kịp chộp lấy trước khi nó rơi xuống đất và đưa cho Theo.
"Cứ mua ở bến ấy," Tôi chỉ mấy bến gỗ nhô ra dọc kênh, nơi du khách và các quý bà đang cúi xuống nhận hàng.
"Cháu chỉ lỡ tay thôi," Theo bình thản nói rồi cắn một miếng. Cơ thể nó cứng đờ và liền nhổ miếng vừa nãy ra. Thằng bé không ngờ đến vị của nó.
Thằng bé định vứt đi, tôi liền giữ lại. Nhìn thì ngọt nhưng vị lại cực chua. Tôi thì không ngại, nhưng có lẽ nó quá sức với một đứa trẻ.
Nhổ hết miếng còn trong miệng, Theo nhìn tôi như đang nhìn quái vật:
"Sao ông chú ăn được thứ đó?"
"Sao nhóc giám mua nó mà không biết vị nó như thế nào?"
"Đấy gọi là mạo hiểm. Đàn ông phải thử mọi thứ chứ."
"Vậy là nhóc thất bại rồi. Tiêu tiền cho khôn vào, thằng nhóc ngu ngốc."
Tôi ném một đồng xu—giá của cái quả vừa nãy—cho Theo. Để thuận tiện cho việc mua bán từ thuyền nhỏ, giá cả ở đây được niêm yết đồng nhất, chỉ có hai mức giá là xu đồng hoặc xu bạc.
Không biết đây có phải là chính sách của lãnh chúa Torres không? Tôi chưa được thấy nhiều thương cảng lắm, nhưng Ideaverna là nơi đầu tiên có hệ thống kênh đào chạy sâu vào trong thành phố như vậy.
Nhân tiện, tôi từng thấy một thị trấn nổi trên biển được xây bằng cách ghép các thân gỗ lại với nhau.
"Người ta gọi Ideaverna là Cảng Hồi Sinh. Nghe nói ngày xưa, có một vị vua tưởng đã chết, bỗng quay trở về từ nơi này. Vì thế tàu thuyền rời khỏi đây không bao giờ bị đắm." Theo nói.
"Dòng chảy ở đây êm đềm và không có bãi cạn nguy hiểm. Ngay cả bão cũng hiếm khi đến đây. Nếu có tàu đắm thì chắc chỉ do việc bảo trì tệ thôi."
Theo nhăn mặt:
"Sao ông chú cứ phải phá hỏng những câu chuyện thần kỳ vậy? Cảng Hồi Sinh nghe ngầu lắm! Được lên thuyền thăm quan nhiều nơi, rồi còn được ăn bao nhiêu là món ngon."
"Nhóc muốn làm thủy thủ à?"
"Người ta bảo người nhỏ con rất hợp làm thủy thủ. Nhưng hiện giờ cháu hy vọng thánh nữ sẽ ưng ý và thuê cháu phụ việc."
"Khôn đấy. Không ngờ mi đã tính toán như vậy."
"Tất nhiên rồi. Nếu cháu tỏ ra hữu ích thì hoàn toàn có cơ hội mà, phải không? Nếu không được, cháu sẽ nghĩ đến việc làm thủy thủ. Vừa được đi du hành vừa được trả tiền thì còn gì bằng."
"Vậy thì thương nhân cũng vừa đi chơi vừa kiếm tiền. Ngay cả những nghệ sĩ lưu động cũng vậy."
“Ô, ra thế. Vậy là làm gì cũng có thể đi du hành được. Vậy cháu muốn làm bác sĩ."
Tôi suýt nói "không thể đâu" nhưng kịp ngậm miệng lại.
Khi y học thoát khỏi sự kiểm soát của Nhà Thờ, một xu hướng mới xuất hiện là bạn cần phải có chứng chỉ từ một bác sĩ nổi tiếng—tất nhiên phải được Nhà Thờ bảo trợ—để chứng minh mình là một bác sĩ thực thụ.
Cách duy nhất để có bằng chứng chỉ là tốt nghiệp từ những trường học với học phí cắt cổ, hoặc làm học trò của một bác sĩ nổi tiếng nhiều năm trời.
Một bác sĩ không có chứng chỉ bị coi là lang băm. Trường hợp xấu nhất, họ có thể bị buộc tội là phù thủy hay pháp sư lừa đảo. Đó là mối quan hệ hiện tại giữa giới y học và Nhà Thờ.
Nói cách khác, Theo—một đứa trẻ mồ côi nghèo khó—không có bất kỳ cơ hội nào để trở thành một bác sĩ thực thụ.
"Cháu sẽ làm một bác sĩ lưu động. Cháu sẽ đến những ngôi làng thiếu bác sĩ và chữa bệnh cho mọi người. Cháu có thể đi cùng ông chú nữa. Cháu rất hữu ích mà, phải không? Hay chúng ta đi cùng nhau nhé? Một ý tưởng không tệ đâu."
Theo nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh. Thằng bé không thực sự nghiêm túc, chỉ đơn giản là đang kể về ước mơ của mình.
"Ừ." Tôi chỉ biết nói vậy. "Nhưng để ta nói, chuyến đi sẽ không dễ dàng đâu."
"Không sao hết. Giờ cháu cũng đâu có dễ dàng gì."
Thằng bé nói đúng. Cha nó đã chết, còn mẹ thì theo băng cướp và không còn đợi nó nữa. Có lẽ bà ta đã lấy người khác, bỏ lại Theo không nơi nương tựa.
Thằng bé thực sự hữu ích. Nếu nó nghiêm túc, có nó đi cùng cũng không phải ý tồi.
"Này Theo, nhóc thực sự—"
"Ôi, cái đó trông ngon quá! Cháu sẽ đi mua vài cái."
"Ê!"
Chủ đề thay đổi chóng mặt. Theo và Zero khá giống nhau ở điểm này. Có lẽ Zero cũng trẻ con không kém.
Sau khi mặc cả với ông lão bán hàng, Theo quay lại với vẻ mặt đắc chí. Trên tay thằng bé là rất nhiều xiên cá chiên.
"Cháu bảo mình có một người bạn to lớn nên ông ấy cho thêm. Ông chú cũng có phần đấy. Mạnh mẽ thật là tuyệt."
"Tiểu quỷ này..."
Không trách ông chủ quán nhìn tôi như nhìn con thú hoang. Che mặt làm người bình thường cũng vô ích khi bản thân tôi đã thu hút mọi ánh nhìn.
"Vậy, ông chú đã nghĩ ra gì chưa?"
Câu hỏi của Theo luôn đột ngột và thiếu chủ ngữ. Tôi đã quen nhưng vẫn không hiểu ngay được ý thằng bé.
"Về cái gì?"
"Món quà cho Zero! Chứ còn gì nữa? Cháu hỏi xem ông chú đã có ý tưởng gì chưa."
"Ta sẽ xem các quán ăn rồi chọn thứ gì đó ngon ngon."
"Cháu đã bảo phải là thứ hữu hình cơ mà! Ông chú đúng là ngốc mà."
"Nhóc học từ đó ở đâu ra vậy?"
"Mẹ cháu hay nói vậy với bố."
"À ra thế. Vậy bố nhóc cũng giống ta."
"Mẹ lúc nào cũng giận bố," thằng bé nói với vẻ mặt kinh hãi.
Nên tặng gì đây? Theo gợi ý thứ hữu hình hoặc lấp lánh, nhưng rõ ràng những viên ngọc mà Zero đang có còn đắt giá hơn bất kỳ món trang sức nào tôi mua nổi.
"Đừng bảo là ông chú chưa nghĩ ra gì."
"ý ta là, ta chưa từng tặng gì cho phụ nữ bao giờ. Họ sẽ chỉ thấy ghê tởm thôi. Với lại có khi việc này chỉ làm cô ta bực mình."
"Người gì to xác mà nhát gan thế. Ông chú chưa từng tặng gì cho ai sao?"
"Nếu là sự đau đớn, sợ hãi và tuyệt vọng thì có. Rất nhiều là đằng khác. (cười)”
"Cháu đang nghiêm túc mà (trừng mắt)”
Tôi bí từ:
"Không, thưa ngài."
Theo đập tay lên trán:
"Ông chú thật là vô dụng so một người đàn ông trưởng thành!"
"Có nhiều thứ mà đàn ông trưởng thành cũng chưa từng trải qua đâu!"
"Ông chú không nghĩ được gì sao? Có rất nhiều món quà tiêu chuẩn mà ông chú có thể tặng. Cháu chắc chắn rằng dù chưa có kinh nghiệm nhưng ít nhất ông chú cũng có thể tưởng tượng ra chứ."
Tiêu chuẩn à? Có lẽ tôi có ý tưởng. Những thứ tiêu chuẩn mà đàn ông tặng cho phụ nữ. Tôi nhớ lại bài hát của một nhạc công trong quán rượu. Anh ta có nhắc về nụ hôn và những khúc tình ca cho người thiếu nữ đang yêu.
"À mà này, không được hôn hay hát đâu."
Đợi đã, thật hả? Má, may mà chưa nói ra. Tôi ngậm miệng ngay. Những thứ tiêu chuẩn khác. Không phải đồ ăn, mà là thứ hữu hình...
"M-Mấy bông hoa đẹp chẳng hạn?"
Trong chốc lát, tôi cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo của Theo. Đôi mắt thằng bé như muốn nói: "Gã này nói cái quái gì vậy? Nói mấy từ 'bông hoa đẹp' mà không thấy ngại sao?"
"Ờ thì... cũng được ạ. Cháu nghĩ tặng hoa cũng hay đó."
"Thôi! Đừng nhìn ta như thế! Quên chuyện đó đi! Xóa nó khỏi đầu ngươi! Coi như chưa nghe gì hết!"
Theo quay đi, bật cười với vẻ mặt chẳng trẻ con chút nào. Cái cảm giác này là gì vậy? Mình chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ đến thế!
"Thôi bỏ đi! Ta đầu hàng. Ta sẽ không tặng quà gì cả! Ý ta là, tại sao ta phải xin lỗi chứ?!"
"Thôi nào, đừng có hờn. Ông chú mới lên mười à?"
"Ta không hờn! Ta là người bực mình ngay từ đầu. Ta biết cô ta có cách suy nghĩ riêng, và ta hiểu việc chọc tức người khác để xem phản ứng..."
"Ông chú đang lẩm bẩm cái gì vậy? Cháu tưởng Zero là đồng đội của ông. Thôi nào, cháu sẽ giúp ông chú chọn. Ở bến cảng có nhiều quán đấy. Đồ ở đó tốt hơn trên thuyền nhiều. Chúng ta có thể tìm được thứ gì đó độc đáo mà Zero thích. Đi thôi nào!"
Theo kéo lấy tay tôi.
Tôi thực sự không muốn đi, nhưng cần huy hiệu thánh nữ để có thể trở về lâu đài. Tôi có thể dễ dàng thoát khỏi tay Theo, nhưng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo thằng bé.
Phụ nữ tụ tập đông nghịt trước các cửa hàng trang sức, kể cả những quầy hàng nhỏ ven đường. Nếu không phải phụ nữ thì cũng là những gã đàn ông ăn mặc bảnh bao.
Một gã đàn ông to lớn, đáng ngờ, mặc chiếc áo choàng kín mít như tôi đã khó lòng tiếp cận được những quầy hàng như vậy, chứ nói gì đến một Đọa Thú. Vì thế tôi nhờ Theo chọn đồ giúp.
Theo đến quầy hàng xem xét các món đồ rồi quay lại miêu tả cho tôi. Sau đó tôi quyết định mua món nào. Cả quá trình cực kỳ phiền phức, nhưng đây là cách tốt nhất để tránh gặp rắc rối.
"Hừm. Một chiếc vòng tay bạc được chạm khắc tinh xảo.”
"Thôi. Cô ta chắc hẳn sẽ phàn nàn về việc chiếc vòng hay nhẫn quá chật."
"Thế vòng cổ đính đá quý thì sao?"
"Không. Bất cứ thứ gì đeo trên người đều chỉ gây vướng víu. Nó có thể mắc vào cây hay gì đó."
"Thế còn trâm cài tóc bằng vàng gắn ngọc đỏ?"
"Không đời nào! Ngọc đỏ là điềm xấu. Thirteenth... Ý ta là nó sẽ chỉ toàn gây rắc rối."
"Ông chú..."
Tôi hiểu ý thằng bé muốn nói. Ông có định mua gì không vậy? Tôi im lặng. Tôi chẳng có hứng thú gì với đống trang sức vô dụng, nhất là đồ nữ trang. Có hỏi tôi muốn gì, tôi cũng không trả lời được.
Trang sức là để tôn lên vẻ đẹp. Zero vốn đã xinh đẹp sẵn rồi nên cô ấy không cần thêm nữa.
"Cháu đang giúp ông chú đấy. Nghiêm túc suy nghĩ chút đi! Ông không muốn Zero tha thứ sao?"
"Tha thứ cái gì? Ta có làm gì sai đâu."
"Ông chú vẫn thật sự nghĩ vậy sao? Ông không thích Zero à?"
"Cái gì?"
Câu hỏi bất ngờ khiến tôi quay lại nhìn Theo. Ánh mắt trách móc của thằng bé làm tôi giật mình.
"Ông chú đã thích thánh nữ hơn Zero. Đó là lý do ông không muốn tặng gì cho cô ấy cả!"
"Sao mi nghĩ được vậy hả?! Không phải vậy."
"Vậy ông chú thích Zero ư?"
"Hả?!"
Tôi không thể trả lời. Tôi biết lời nói của trẻ con không có ý nghĩa sâu xa gì, nhưng bản thân tôi từ chối thừa nhận việc thích bất cứ thứ gì. Đó là từ ngữ quá xa lạ đối với tôi.
Thế mà Zero lại nói những lời đó dễ như không.
"Ừ thì... ta không ghét cô ta..."
Theo có vẻ không hài lòng với câu trả lời của tôi:
"Thế thánh nữ thì sao? Ông chú không thích cô ấy?"
"Không, ta không..."
"Vậy ông chú thích cả hai như nhau?"
Cũng có thể như vậy. Nhưng không hẳn. Trong đầu tôi, Zero và Lia khác biệt nhau. Có lẽ nên gọi là sự phân biệt hơn là khác biệt.
Zero là chủ nhân, là đồng đội của tôi và tôi coi cô ấy là bạn. Cô ấy cũng gọi tôi là bạn. Về cơ bản chúng tôi là bạn bè, điều đó hoàn toàn ổn. Còn Lia thì giống như... đúng rồi, một người xa lạ.
Đang đứng ngơ ngác không giải thích được, Theo thở dài bực bội.
"Ông chú đối xử với Zero thật tệ. Ông chú hiểu không? Zero nói thích ông chú, nhưng ông chú lại quan tâm thánh nữ hơn cô ấy. Ông chú nghĩ mình không làm gì sai sao? Việc đó không tốt chút nào. Cháu sẽ không giúp ông chú nữa!"
Theo quay người bỏ chạy, biến mất giữa dòng người trong nháy mắt.
Đứng sững sờ một lúc, tôi chỉ biết nhìn theo bỏ đi. Rồi vài giây sau, tôi bừng tỉnh và đuổi theo.
"Đợi đã, Theo!"
Mình không thể về quay về lâu đài nếu không có huy hiệu thánh nữ!
Tôi rời khỏi bến cảng và chạy ngược vào thị trấn.
Mùi hàng hóa nhập khẩu hòa lẫn với hương biển nồng nặc khiến tôi khó lần theo mùi của Theo. Ban đầu tôi còn nhìn thấy mái tóc nâu của thằng bé giữa đám đông, nhưng sau cùng cũng mất dấu. Tôi dừng lại, bất lực.
Mình phải làm gì giờ? Chắc chắn Theo sẽ quay về lâu đài vào lúc nào đó và mình có thể gặp nó ở đó. Hay mình cứ về trước mà không cần tìm nó nữa?
Tôi lắc đầu. Đây là lỗi của tôi. Tôi đã không nghĩ cho Theo, hay cả Zero nữa.
"Theo! Nhóc ở đâu?! Ta sai rồi. Quay lại đây đi!" Tôi hét lên giữa con phố đông người như một người cha đi tìm đứa con bị lạc.
Với chiếc áo choàng đen đáng ngờ, có lẽ tôi trông như một tên buôn người đang săn lùng nô lệ bỏ trốn. Thực tế, các thương cảng có rất nhiều kẻ buôn người nhắm vào trẻ em. Một khi đã bị bắt lên thuyền thì khó có cơ hội tìm lại được. Nghĩ đến chuyện đó khiến tôi càng thêm hoảng hốt.
Tôi không muốn thu hút sự chú ý, nhưng tôi phải tìm Theo thật nhanh.
"Theo! Trả lời đi!"
"Ông chú!"
Tôi nghe thấy tiếng hồi đáp đầy khẩn cấp. Tôi ngay lập tức chạy về phía đó.
"Ông chú! Cứu cháu!"
Tôi lách qua con phố chính và len vào một con hẻm nhỏ, thấy một kẻ mặc áo choàng kín mít như tôi, đang đẩy Theo ra rồi chạy vào ngõ cụt.
Dù là kẻ buôn người hay ấu dâm, tôi không biết. Có lẽ hắn nhận ra bản thân không thể thoát khỏi tôi khi đang vác Theo.
"Theo, nhóc ổn chứ? Có đau không?"
"Không. Cháu ổn."
"Đợi ở đây. Ta quay lại ngay!"
"Ông chú! Ông không cần đuổi theo hắn đâu!"
Tôi không tốt bụng đến mức để kẻ vừa định bắt cóc bạn mình chạy thoát dễ dàng như thế. Ít nhất phải đấm cho một cái. Tôi từng bảo Theo rằng mạnh mẽ là việc tha thứ cho kẻ đánh mình, nhưng đây là chuyện khác. Tội ác phải bị trừng trị.
Nhận ra tôi đang đuổi theo, tên bắt cóc hét lên hoảng loạn:
"Khoan đã! Ngươi hiểu lầm rồi!"
"Biết có hiểu lầm không sau khi ta đập cho ngươi một trận đã!"
"Ngươi điên rồi! Mẹ kiếp!"
Hắn rẽ vào góc phố, áo choàng bay phần phật sau lưng. Tôi đuổi theo thì vấp phải thứ gì đó.
"Au! Vật cản ngay góc phố? Bẫy kiểu gì thế này?"
Đứng dậy vội vàng, tôi nghe tiếng cánh chim lớn vỗ cánh. Tiếng động có lẽ đã làm nó giật mình. Một chiếc lông trắng rơi xuống, tôi nhặt lên rồi thở dài.
Tôi không còn nghe thấy tiếng chân của tên bắt cóc nữa. Hắn chắc trốn trong tòa nhà nào đó rồi. Giờ khó tìm hắn lắm.
"Chết tiệt. Mình không đấm được được hắn."
Thả chiếc lông bay theo gió, tôi quay lại xem mình vấp phải thứ gì. Thoạt nhìn tưởng túi rác, nhưng tôi ngay lập tức nhận ra không phải.
"Chết thật."
Tôi không ngờ mình lại vấp phải xác chết.
"Ông chú!"
"Lùi lại, Theo!"
Tiếng bước chân nhỏ dừng lại sau góc tường. Tôi cúi xuống xem xét thi thể, tưởng tên kia vừa giết, nhưng không thấy vết thương. Có lẽ chết vì bệnh và cũng không giống chết vì đói.
Cái xác còn tương đối mới, chưa phân hủy nhiều. Dù sao cũng không nên để trẻ con lại gần. Xác chết nằm trong hẻm không phải chuyện hiếm.
"Cái quái..."
Ánh mắt tôi nhìn vào cổ thi thể. Tôi ngồi xổm, vén tóc hắn lên.
Hình xăm con dê. Không.
"Vết sắt nung?"
Phần da xung quanh vết cháy cứng lại và xoắn vặn. Hình xăm và dấu sắt nung vốn dùng để đánh dấu nô lệ và tội phạm, nhưng giờ đây người ta làm vì sở thích hoặc để thể hiện sự đoàn kết.
Bọn cướp, thủy thủ, và giờ là xác chết—hình con dê có vẻ khá phổ biến ở Cleon.
Nhưng biểu tượng này có ý nghĩa gì?
Hình như tôi từng thấy huy hiệu con dê đâu đó gần đây. Có phải huy hiệu của thống đốc? Tôi không nhớ rõ.
Vắt óc suy nghĩ, tôi đứng dậy. Không cần ở gần xác chết quá lâu.
"Ông chú!" Khi tôi quay lại góc phố, Theo nhào tới, sắc mặt tái mét. "Ô... ông chú vừa giết hắn à?"
"Không, hắn trốn mất rồi.”
Theo thở phào.
"Và tại sao nhóc trông nhẹ nhõm vậy?"
"À, thực ra... cháu biết hắn ta."
Theo cười một điệu cười ngượng ngịu.
Ngươi biết hắn? Mặt tôi giật giật.
"Vậy sao mi hét lên kêu cứu?!"
"C-Cháu thực sự cần ông chú giúp! Hắn là cướp! Hắn định bắt cháu về, nhưng cháu không muốn nên gọi ông chú."
"Đừng có giỡn! Làm thế quái nào bọn chúng biết mi ở đây?!"
"Thì... (cười) Đừng giận nhé? Ông chú nhớ bọn cướp bị trói chứ? Cháu để lại cho chúng một con dao. Chắc chúng dùng nó cắt dây rồi trốn thoát. Và bằng một cách nào đó bọn chúng biết cháu đến Ideaverna."
Nghe đến từ "con dao", tôi liền nhìn vào con dao lớn Theo luôn mang theo—kỷ vật của cha nó. Nhưng nó vẫn đeo bên hông, khó tin rằng Theo, người chỉ dùng mỗi con dao này, lại mang theo dao dự phòng.
Nghĩ lại thì, gần đây mình đã mất con dao nhỏ yêu thích. Không thể nào.
"Vậy là mi lấy trộm con dao của ta!"
Tôi tưởng mình làm rơi ở đâu, hóa ra Theo đã đưa nó cho bọn cướp.
"Cháu xin lỗi! Cháu thực sự xin lỗi! Bọn chúng cứ nhìn chằm chằm cháu!"
Tôi nắm đấm đập nhẹ lên đầu Theo, đủ mạnh để không giết chết thằng bé.
"Ô... ông chú bảo không giận mà!"
"Ta có nói thế đâu. Dù sao chúng ta đã đi rất gấp tới đây. Sao bọn cướp đuổi kịp nhanh thế?"
Theo định trả lời thì chiếc dây chuyền vàng trên cổ nó lấp lánh. Đó là huy hiệu thánh nữ mà người hầu của Lia đã giao cho nó. Theo đeo nó trong áo, giấu sâu bên trong.
Khoảnh khắc nhìn thấy nó, câu trả lời ẩn sâu trong đầu tôi bỗng hiện ra. Tôi đặt tay lên cổ Theo.
"Ái, khoan đã! Cháu xin lỗi mà! Xin đừng giết—"
"Huy hiệu thánh nữ?! Vậy tại sao dấu hiệu này lại có trên người bọn cướp?!"
Tôi túm lấy sợi dây chuyền sáng bóng trên cổ Theo và kéo nó ra khỏi lớp áo, xem xét nó kỹ lưỡng.
Không nghi ngờ gì nữa.
Đó là huy hiệu con dê với cặp sừng uy nghi, giống y hệt với cái trên người bọn cướp và xác chết.
3
Điều tiếp theo tôi biết đến là màn đêm đang nhanh chóng buông xuống.
Cuối cùng, chúng tôi quay lại bến cảng để mua quà cho Zero. Tôi nghĩ mình đã mua được một món quà khá ổn và thiết thực, có lẽ nó sẽ hợp với cô ấy.
"Quà cáp đúng là thứ tuyệt vời nhỉ?" Theo bỗng nhiên tỏ ra vui vẻ "Bố cháu thích việc tặng quà cho mẹ lắm, vì bà luôn vui khi nhận được những món quà."
Vừa cõng Theo trên vai, chúng tôi vội vã trở về lâu đài. Tôi lơ đãng nghe thằng bé kể chuyện vặt, đôi khi đáp lại vài câu, trong khi đầu vẫn nghĩ về hình xăm dê trên người bọn cướp. Sau lưng chúng tôi, biển cả nhuộm một màu đỏ rực dưới ánh hoàng hôn.
Hình xăm huy hiệu của vị thánh nữ trên người bọn cướp chắc chắn không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên. Liệu Zero có biết chuyện này không? Đáng lẽ cô ấy phải nhận ra từ lâu rồi. Người hầu của Lia lúc nào cũng đeo huy hiệu ấy trên cổ. Zero không thể nào không để ý.
Tuy hiện tại chưa có chuyện gì, nhưng nó sẽ xảy ra một ngày nào đó. Zero đã thấy được mối liên hệ giữa những hình xăm và huy hiệu thánh nữ.
"Này Theo."
"Dạ?"
"Nhóc bảo những kẻ có dấu hiệu con dê sẽ tụ tập thành một băng nhóm. Nhóc biết tại sao không?"
"Cháu không rõ nữa. Mẹ cháu bảo đó là vì một ‘lí dí cao xa’. Bà nói rằng những người có dấu hiệu con dê đều hiểu điều đó."
Dí lý cao xa? À, chắc ý nó là "lý tưởng cao cả".
"Mẹ cháu bảo họ muốn đất nước tốt đẹp hơn. Hình như vị thánh nữ đã gây ra nhiều chuyện xấu nên cần phải bắt giữ cô ấy. Nhưng cháu không nghĩ vậy."
Lý tưởng cao cả của họ là bắt cóc Lia? Họ tưởng làm vậy sẽ giải quyết được vấn đề của vương quốc—tình trạng thiếu bác sĩ? Nếu có gì xảy ra thì họ chỉ đơn giản là đang tự chặt đứt đi sợi dây cứu sinh cuối cùng của mình.
Tôi tưởng người ta không thể chết vì thuốc men, nhưng hóa ra họ lại sẵn sàng tranh giành nhau vì nó. Dù vậy, Lia không phải là người đáng trách.
Dù sao thì đây chắc chắn là rắc rối do Ma Pháp gây ra. Ngay cả Ma Pháp từ Chương Bảo Vệ cũng có thể gây ra vấn đề tương tự ở những quốc gia khác. Và đó là điều mà Zero không thể bỏ qua. Cô ấy cần tìm ra kẻ đã dạy Ma Pháp cho Lia.
Là vệ sĩ của Zero, tôi có nghĩa vụ phải đi theo cô ấy. Nhưng từ khi trở thành hộ vệ của Lia, tôi hiếm khi có cơ hội được ở riêng với Zero, chứ đừng nói đến nói chuyện. Nhận ra điều đó, tôi đột nhiên muốn được nghe cô ấy tâm sự.
Có lẽ mua quà cho cô ấy quả là một quyết định đúng đắn.
Khi tới cổng thành, tôi đưa huy hiệu thánh nữ cho lính gác. Vừa vào được bên trong thì chúng tôi thấy một con ngựa gấp gáp phóng như bay ra khỏi lâu đài. Chiếc áo giáp màu nâu đỏ sẫm đó cho thấy người trên ngựa có vẻ là thống đốc. Nhưng tại sao ông ta lại vội vã vào lúc này?
Vừa suy nghĩ, chúng tôi vừa đi qua cổng dành cho người hầu. Phòng ngủ của chúng tôi là nơi diễn ra bữa tiệc vừa nãy. Nhưng trước khi về phòng, tôi cần tìm Zero trước. Cô ta đang ở đâu nhỉ?
"Au..."
Vừa mới bước qua cổng, tôi va phải thứ gì đó và dừng lại. Tôi cúi xuống và thấy một mái tóc bạc ánh lên màu đỏ rực của hoàng hôn.
"Này. Đúng lúc lắm. Tôi đang định—"
"Anh đã đi đâu vậy, Lính Đánh Thuê?" Zero ngẩng lên, gương mặt lạnh lùng vô cảm. Rõ ràng cô ấy đang tức giận.
Với nụ cười trên môi, tôi giật mình và lùi lại một bước:
"Tôi xuống phố..."
"Mà không có ta."
"Đừng trách tôi được không?! Cô đang nói chuyện với thống đốc..." - Tôi ngập ngừng, rồi im bặt.
Tôi không thể dẫn Zero đi mua quà cho chính cô ấy được. Tôi cũng không muốn nói rằng mình ra ngoài là để mua quà cho cô.
"Thôi xong rồi." Theo thì thầm bên tai tôi.
"Ta tưởng anh là lính đánh thuê của ta. Nhiệm vụ của anh không phải là luôn ở bên cạnh ta sao?"
"Đúng vậy, nhưng ngay cả vệ sĩ cũng cần có thời gian riêng chứ."
"Thời gian riêng? (cúi mắt) À, phải. Anh nói đúng. Ai cũng cần thời gian riêng. Ta xin lỗi vì đã làm phiền anh. Chỉ là... (giọng nhỏ dần) Chỉ là ta muốn đi cùng anh thôi."
Zero quay đi, tà áo choàng phấp phới, rồi biến mất trong lâu đài. Tôi đã mất cơ hội để gọi cô ấy, nên đành đứng im nhìn cô bước đi.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Cô ta không giống bình thường chút nào.
Theo tuột khỏi vai tôi và dùng bàn tay nhỏ xíu đập mạnh vào lưng tôi:
"Mau đuổi theo cô ấy đi! Zero cô đơn lắm đấy! Cháu chắc chắn cô ấy đã đợi ông chú cả ngày để được đi chơi cùng nhau đấy. Cháu đúng là ngốc mà! Lẽ ra chúng ta nên về sớm hơn!"
"Đuổi theo? Rồi sao nữa?"
"Xin lỗi chứ còn gì nữa?! Đây là lúc tặng quà đấy! Ông chú phải xin lỗi thật lòng vào, được chứ? Bố cháu bảo nếu làm phụ nữ giận thì phải xin lỗi ngay."
Liệu lời khuyên của bố nó có đáng tin?
Không thể để cô ấy đi như vậy, tôi đành đuổi theo.
Zero bước nhanh dọc hành lang dài, tiếng bước chân vang vọng. Tôi bắt kịp và cố nói chuyện, nhưng cô ấy không đáp lại và tiếp tục bước đi.
"Này, đợi đã! Nghe tôi nói này! Xin lỗi vì đã bỏ cô lại. Theo năn nỉ nên tôi đành phải đi thôi. Tôi cũng có chút việc phải giải quyết ở dưới thị trấn, mà cô thì đang bận với thống đốc..."
"Phải, ta đã nói chuyện với thống đốc. Một mình. Còn anh thì làm gì trong lúc đó?"
"Hả...?"
Zero khẽ mỉa mai:
"Anh dang tay giúp đỡ thánh nữ rồi bỏ ta lại. Tên linh mục bảo anh ở bên cô ta, làm những chuyện không đúng đắn. Ta đã hiểu ý nghĩa thực sự của câu 'cơm ngon không ăn là niềm hổ thẹn của đàn ông'. Chẳng phải cô ta đã tự nguyện hiến thân mình sao? Anh mà từ chối thì mới đáng hổ thẹn."
"Khoan đã! Chuyện đó đâu có xảy ra! Tôi đánh giá cao việc cô học được câu nói đó, nhưng đây hoàn toàn là hiểu lầm! Là dối trá! Đấy là âm mưu của tên linh mục! Cô thật sự nghĩ tôi dám làm vậy sao?!"
Tự mình nói ra điều này khiến bản thân thấy thật tồi tệ, nhưng đó là sự thật.
"Hơn nữa, tôi ở với Lia chỉ vì cô và thống đốc đuổi bọn tôi ra khỏi phòng."
"Anh nhầm rồi. Ta muốn dùng bữa với anh. Ta biết thống đốc muốn nói chuyện với ta nên đã sắp xếp để bữa tiệc diễn ra trong phòng của anh. Thế mà anh lại chọn thánh nữ thay vì ta!"
Chết tiệt. Thì ra là vậy.
Thống đốc chỉ muốn Lia và linh mục ra ngoài, còn tôi thì đi theo Lia luôn.
"Um, thì ra là vậy. Đấy là lỗi của tôi. Nhưng cô thấy tình trạng của Lia mà. Linh mục thì bỏ đi, còn mình người hầu thì không đủ sức—"
Zero vẫn tiếp tục bước đi:
"Anh vẫn luôn như vậy. Anh chỉ quan tâm đến thánh nữ vì cô ta không thể tự làm mọi thứ, vì cô ta yếu đuối, vì anh lo lắng cho cô ta. Anh đáp ứng mọi nhu cầu của cô ta. Vậy sao anh không làm đầy tớ cho thánh nữ yêu dấu đấy đi? Anh không cần lo về tiền công. Ta sẽ trả đủ như đã hứa. Cứ ở lại đây, và khi nào ta lấy lại được sức mạnh, ta sẽ quay lại thăm."
"Cô bớt bớt đi được không?! Cứ thánh nữ này thánh nữ nọ. Thật không giống cô chút nào! Cứ như cô đang ghen với Lia vậy!"
"Ghen?!"
Zero quay lại và trừng mắt nhìn tôi. Cô sững người một lúc, rồi như mất hết năng lượng:
"Ta không ghen..."
Giọng cô như thể đang tự nói với chính mình. Ánh mắt đảo quanh sàn nhà, miệng mấp máy.
"Chỉ là... Điều này làm ta giống một kẻ ngốc... Đúng, không giống ta chút nào..."
Zero buông lỏng vai, thở dài. Cuối cùng, cô ấy nhìn thẳng vào tôi với vẻ bối rối. Không còn vẻ siêu phàm thường ngày, cô chỉ trông giống một đứa trẻ.
"Ta chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu. Mỗi khi thấy anh tử tế với thánh nữ, ta không thể kiểm soát được cảm xúc trong lòng, dù biết hành động của anh là hợp lý. Đây có phải một loại bệnh không?"
Zero vuốt tóc mái và lắc đầu. Bối rối trước cảm xúc của chính mình—thứ cảm xúc ai cũng có—cô hoàn toàn bất lực. Cô không ốm. Nếu có thì cô rất khỏe mạnh. Chỉ là cô chưa từng trải qua cảm giác này. Vì vậy mà cô bị cuốn đi như một đứa trẻ.
"Hay đây là ghen? Ta đang ghen với thánh nữ?"
"Ờ, t-tôi không biết... Có lẽ vậy..." - Tôi thấy khó trả lời dù chính mình là người khởi xướng chuyện này.
Nói Zero ghen giống như bảo cô ấy thích tôi. Nghĩ lại thì, tôi, một Đọa Thú, dám nói Zero, người phụ nữ xinh đẹp khiến bao đàn ông si mê, rằng cô ấy đang ghen, quả là quá tự phụ.
"Này Lính Đánh Thuê. Có điều mà ta đã luôn muốn hỏi anh. Ta đã suy nghĩ rất nhiều nhưng không hiểu nổi. Anh sẽ nghe ta chứ?"
"S-Sao đột nhiên trang trọng thế? Nếu trả lời được thì tôi sẽ trả lời."
"Anh có thích ngực bự không?"
Tôi suýt quỳ xuống đất. Ngực bự? Cái gì? Nếu hỏi tôi có thích hay không, thì vâng, tôi thích những bộ ngực to tròn và đầy đặn. Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến cuộc trò chuyện của chúng tôi? Tôi không thốt nên lời.
"Ta đã hỏi thống đốc. Ta hỏi hắn thánh nữ có gì mà ta không có. Tại sao anh lại chọn cô ta? Hắn ta bảo là bộ ngực đầy đặn khiến bao đàn ông điên đảo."
Tên thủy thủ đó đã nhồi nhét thứ gì vào đầu cô ta vậy? Và tại sao cô lại tiếp nhận chuyện đó như thể không có gì vậy, hỡi Phù Thủy Bùn Đêm?
"Bình tĩnh nào, Phù Thủy. Tôi không biết tại sao cô lại nói chuyện đó với hắn, nhưng tôi không đánh giá giá trị của phụ nữ qua kích cỡ ngực."
"Nhưng anh đã nhìn chằm chằm vào bộ ngực lắc lư của thánh nữ mà!"
Dừng lại. Làm ơn Im lặng dùm cái. Tên linh mục sẽ nghe thấy mất. Nếu vậy thì mình chết chắc. Hơn nữa, tôi thậm chí còn không nhìn vào nó. Thỉnh thoảng chúng lọt vào tầm mắt tôi thôi, nhưng tôi không cố tình ngắm chúng.
"Ngực của ta... cỡ trung bình."
"Ừ, chúng không to thật."
"Nhưng thống đốc khen hình dáng của nó rất tuyệt hảo!"
"Cô cho hắn xem hả?!"
"Hắn nói có thể nhận ra ngay cả khi ta mặc quần áo."
Ôi. Cô suýt làm tôi đau tim. Tôi đã thấy chúng một lần—tất nhiên hoàn toàn tình cờ—và quả thật chúng có hình dáng hoàn mỹ. Từ Từ, khoan đã. Đấy không phải chuyện quan trọng lúc này.
"Nhưng nếu anh coi trọng kích cỡ hơn hình dáng, thì ta không thể so được với thánh nữ. Ta tưởng đó là lý do anh quan tâm cô ta nhiều đến thế."
"Không phải!"
Cô nghĩ sao vậy? Người phụ nữ này nghĩ mình là loại ngốc nghếch chỉ chọn chủ nhân dựa trên cỡ ngực của họ sao?
Nhưng đúng là mọi sự chú ý đáng lẽ dành cho Zero đều đổ dồn về Lia. Như thống đốc đã nói, tôi đã làm tốt vai trò hộ tống thánh nữ, nhưng lại thất bại với tư cách vệ sĩ của Zero. Đó là lý do Theo bảo tôi đi mua quà và xin lỗi cô ấy. Phải, suýt thì quên mất. Tôi lục trong túi tìm món quà cho Zero. Nhưng mình có nên đưa nó cho cô ta ngay lúc này không? Làm sao để mình làm điều đó? Mình nên nói gì đây?
"Tôi xin lỗi.”
Zero ngẩng đầu lên nhìn tôi đầy nghi hoặc:
"Anh xin lỗi vì bị mê hoặc bởi bộ ngực bự à?"
"Quên ngực đi! Tôi xin lỗi vì không ưu tiên chủ nhân ban đầu của mình!"
"Không sao. Thánh nữ ngờ nghệch, lại bị Ma Pháp hay phép màu làm suy yếu. Việc anh ưu tiên cô ta hơn ta là hợp lý. Nhưng việc này còn hơn thế nữa. Anh quý cô ta."
"Không phải—"
"Là thật."
Giọng cô như thể bảo tôi đừng nói dối với chủ nhân. Suy nghĩ một lát, tôi nhận ra mình thật sự quý Lia.
"Cô không thể ghét loại người như cô ta được."
Lia vụng về, yếu đuối, quá lạc quan, và về cơ bản là một người tốt. Nhìn cô ấy giống như thấy một chồng củi sắp đổ. Bạn không thể không hỗ trợ nó.
"Anh có nhớ không? Anh từng nói đàn ông bị thu hút bởi sự nhút nhát hay yếu đuối, khiến họ muốn bảo vệ cô gái đấy. Thánh nữ hoàn toàn phù hợp với tiêu chí đó. Tình cảm của anh dành cho cô ta chỉ là bản năng tự nhiên được truyền qua bao thế hệ từ thuở sơ khai thôi."
"Được rồi, giờ thì cô đang phóng đại lên đấy."
"Nhưng anh muốn bảo vệ cô ta, phải không? Ít nhất anh không muốn giết cô ta."
"Tôi không muốn giết người vô cớ, bất kể họ là ai."
"Nếu anh có lý do để giết cô ta thì sao?"
"Hả?"
"Anh có thể không muốn tin, nhưng từ những gì ta nghe được từ thống đốc, thánh nữ là một phù thủy phải bị tiêu diệt.” Zero nói với chất giọng bình thản.
Một lúc sau tôi mới hiểu lời nói của cô:
"Chờ đã. Ý cô là gì? Sao cô có thể chắc chắn đến vậy?"
Tôi nhớ lại gương mặt Lia lúc cô khóc, thì thầm rằng cô rất sợ hãi. Những giọt nước mắt khi cô run rẩy trước sự căm ghét dành cho mình, khi tất cả những gì cô muốn chỉ là cứu giúp mọi người.
"Anh nhớ vị bác sĩ ở quán trọ nói về việc ngày càng ít bác sĩ ở Cleon chứ?"
"Có. Số lượng bác sĩ giảm vì cô ta. Nhưng cô gọi cô ta là phù thủy chỉ vì như thế sao?" Giọng tôi gay gắt.
Tôi nhận ra mình đã mất bình tĩnh. Tôi đã ngạc nhiên vì lời nói của Zero lại tác động mạnh đến vậy. Thật khó chịu.
"Đấy không phải những gì ta đang nói. Vấn đề là số lượng bác sĩ thì giảm, nhưng thánh nữ thì lại không thực hiện được vai trò của một bác sĩ."
"Cô ta có làm chứ! Cô ta đang làm tốt công việc của mình—"
"Không đâu. Chính xác hơn, cô ta chọn người để chữa trị. Những người không được chọn sẽ chết dần với những vết thương và bệnh tật. Đó là tình trạng hiện tại của Cộng hòa Cleon."
Nghe như một chuyện chúng ta không nên bàn giữa hành lang.
Tôi thúc giục Zero ra sân sau của lâu đài. Đây chỉ là suy đoán cá nhân, nhưng nói chuyện riêng ở nơi thoáng đãng sẽ tốt hơn nhiều. Trong không gian chật hẹp, bạn sẽ khó phát hiện kẻ nghe lén. Nhưng ở sân sau trống trải, bạn sẽ dễ dàng nhận ra có ai đang đến gần.
"Anh có biết định nghĩa của một nền cộng hòa không?" Zero hỏi tôi ngay khi vừa ra sân sau.
"Một vương quốc chọn người đứng đầu qua việc thừa kế. Còn với một nền cộng hòa thì người đứng đầu được người dân bầu chọn."
“Một câu trả lời xuất sắc. Đôi khi ta tự hỏi anh ngu ngốc hay thông minh."
"Tôi vừa là một lính đánh thuê và vừa là một chiến binh. Tôi được các quốc gia thuê để giết người. Ít nhất thì tôi biết các hình thức chính phủ cơ bản."
Tôi không thể giải thích chi tiết vì chưa từng nghiên cứu kỹ về nó, nhưng tôi biết vừa đủ để có thể trò chuyện.
"Anh nói đúng. Nói cách khác, nền cộng hòa là một đất nước không có người cai trị kế nhiệm được định trước. Nếu người đứng đầu hiện tại chết, con cái họ chưa chắc được kế vị. Người được dân chúng ủng hộ và có nhiều quyền lực nhất sẽ trở thành người đứng đầu tiếp theo của Cộng hòa Cleon."
"Hợp lý đấy."
"Vậy làm thế nào để có được lòng dân?"
"Cho dân những gì họ muốn. Như thức ăn, quần áo, nhà ở, việc làm. Còn có các biện pháp ứng phó thiên tai..."
"Và rồi có y tế."
Tôi giật mình. Y tế chính là mạng sống. Bạn có nơi để đến khi bị thương, có bác sĩ để gọi khi bị ốm. Người ta tụ tập ở những nơi như vậy, và nơi nào có người tụ tập sẽ trở nên giàu có.
"Bác sĩ ở Cleon ngày càng ít đi, nhưng lại chỉ có một thánh nữ, và dĩ nhiên cô ta không thể chữa trị cho tất cả. Vậy cô ta sẽ ưu tiên ai trước? Người nghèo đứng trước cửa tử? Hay con trai của một thống đốc quyền lực đang bị cảm lạnh dù đã sắp khỏi?"
"Tên đó nói dối để triệu tập Lia đến đây! Cô ta đến tận nơi vì bức thư nói con trai hắn có vấn đề về phổi!"
"Nhưng chính thánh nữ đã quyết định nhận lời. Rất nhiều người bệnh tìm đến Thánh Địa vì phép màu của cô. Thế mà cô ta lại đến Ideaverna, bỏ họ ở lại đó. Tại sao? Ta đoán vì đây là yêu cầu của thống đốc Ideaverna, kẻ nắm quyền lực lớn nhất trong nền cộng hòa."
"Đó là—"
"Ta không chỉ trích thánh nữ vì lựa chọn của cô ta. Thực tế, mạng sống có thứ tự ưu tiên. Mạng sống của một cụ già sắp chết trong ba ngày nữa và một em bé sơ sinh có trọng lượng khác nhau. Nhưng còn những người thậm chí còn không nằm trong sự lựa chọn đó, họ phải trông cậy vào ai? Người nghèo chỉ có thể chờ chết. Đó là hiện trạng của đất nước này."
"Nhưng giết Lia sẽ không giải quyết được vấn đề đó!"
"Tất nhiên ta không định đi xa đến mức đó. Nhưng dù cố gắng thế nào đi nữa, thánh nữ vẫn phải lựa chọn người được chữa trị. Giờ điều gì sẽ xảy ra nếu anh nắm quyền lựa chọn đó?"
Bạn sẽ làm gì nếu có quyền quyết định người mà Lia sẽ chữa trị?
"Ví dụ, nếu ủng hộ tôi trở thành người đứng đầu tiếp theo sẽ cho tôi cơ hội được thánh nữ ưu tiên, chẳng phải cô sẽ cố gắng giúp tôi lên ngôi sao?"
Quyền được ưu tiên chăm sóc sức khỏe thật quá hấp dẫn, đặc biệt là ở một đất nước thường xuyên xuất hiện dịch bệnh từ bên ngoài.
Ít bác sĩ và hệ thống y tế tập trung hơn. Kiểm soát hệ thống đó sẽ cho bạn nắm quyền chi phối cả nền y tế cộng hòa.
"Những kẻ được thánh nữ ưu ái sẽ có cơ hội trở thành lãnh đạo. Trong trường hợp đó, họ sẽ cố gắng chiếm đoạt thánh nữ. Bằng cách nào? (ngừng lại) Anh biết không? Người đề xuất thị trấn Akdios trở thành Thánh Địa là một nữ thương gia giàu có khét tiếng, xem người nghèo như nô lệ. Hình như thánh nữ rất thích uống trà cùng bà ta. Thống đốc nói thánh nữ không am hiểu chính trị và không thể phân biệt được kẻ tiếp cận mình là tốt hay xấu."
Quyên góp, đóng góp, hối lộ và nịnh bợ. Nói cách khác, đó là cuộc chiến tranh giành sự ưu ái của Lia. Không ngoa khi nói rằng Cleon đã bị thánh nữ thống trị. Cô có ảnh hưởng lớn đến tương lai đất nước bởi vì nền cộng hòa không có người lãnh đạo tuyệt đối.
"Nhưng đấy đâu phải lỗi của Lia? Nếu vấn đề nằm ở con đĩ bò sát bám đuôi Lia, thì xử lý mụ ta là được! Rất có thể con mụ đó chính là người dạy Ma Pháp cho Lia, phải chứ?"
"Ừ, có lẽ vậy."
"Lia chỉ đang cứu người. Đúng, cô ta phải chọn lựa, nhưng nếu được yêu cầu, cô ta sẵn sàng chữa trị cho bất kỳ ai. Thực tế, cô ta làm vậy mà. Cô ta chữa cho tôi và thậm chí đề nghị chữa luôn cho bọn cướp. Cô vẫn có thể nói cô ta là người cần bị tiêu diệt sao?!"
"Ta còn nghe được những chuyện khác nữa."
Tôi không muốn nghe Zero chất vấn thêm về ý đồ của Lia nữa.
"Rằng thánh nữ là phù thủy độc ác săn lùng linh hồn người nghèo để dâng cho kẻ giàu."
"Và cô tin vào điều đó?!"
Tôi gầm lên, túm áo Zero và kéo lại gần.
Thân hình mảnh mai của cô nhẹ bẫng, đầu ngón chân lơ lửng chạm đất. Gương mặt xinh đẹp cùng đôi mắt tím xanh của Zero ngay trước mắt tôi. Vẻ mặt lạnh lùng trống rỗng khiến tôi rùng mình.
Tôi vừa đe dọa chủ nhân của mình. Đe dọa người mà ngay cả khi trong cơn thịnh nộ tôi cũng không đánh bại nổi.
"Xin lỗi."
Tôi cố gượng thốt ra lời xin lỗi từ cái miệng khô khốc rồi đặt Zero xuống.
Chỉnh lại trang phục, Zero nhìn thẳng vào tôi:
"Anh yêu thánh nữ rồi sao?"
"Không! Tôi chỉ..."
Tôi chỉ nhớ cảm giác bàn tay Lia nắm chặt lấy ngón tay của tôi trong tuyệt vọng. Tôi không thể tin rằng người phụ nữ yếu ớt chỉ biết cứu người ấy lại là phù thủy phải bị tiêu diệt.
Cô ngây thơ, nhưng bị gọi là phù thủy, là hiện thân của quỷ dữ chỉ vì những chuyện xung quanh mình. Thật bất công, và tôi ghét điều đó.
Giống như việc nghe nói rằng mọi người xung quanh tôi chết đi chỉ vì tôi là Đọa Thú. Giống như việc nói với Zero rằng những người vô tội chết trong các cuộc săn phù thủy là vì sự tồn tại của cô. Tôi biết các người không có ác ý, nhưng giá mà mấy người không tồn tại thì mọi chuyện có lẽ sẽ tốt hơn.
"Đồng cảm và thương hại. Anh sợ việc dồn những kẻ sùng bái mình vào đường cùng. Anh cảm thấy đẩy họ vào chân tường là phản bội họ."
Zero thở dài ngao ngán. Tôi thấy mình thật thảm hại.
"Yên tâm. Ta sẽ không giết thánh nữ nếu chưa chắc chắn cô ta phải bị tiêu diệt. Ta cũng sẽ không tin hoàn toàn những thông tin từ tên thống đốc."
Mình biết mà. Zero chỉ đang nói về những thông tin mà cô nhận được. Cô chỉ nói rằng Lia có thể là phù thủy phải bị tiêu diệt dựa trên thông tin từ thống đốc.
"Nhưng dù cô ta có ý thức được hay không, đất nước này đang đau khổ vì cô ta. Số lượng bác sĩ thì giảm sút, còn người dân thì chết dần vì không được chữa trị. Những mạng sống lẽ ra còn tồn tại nếu thánh nữ không xuất hiện đã biến mất. Ta phải sửa chữa việc này. Mọi trách nhiệm về những sinh mạng đã mất vì Ma Pháp, dù gián tiếp, đều thuộc về ta. (ngẩng đầu nhìn thẳng mắt tôi) "Ta sẽ giết thánh nữ, nếu cần. Đó là—"
"Nhiệm vụ của cô, phải không? Tôi biết! Và nhiệm vụ của tôi là giúp cô làm điều đó. Nếu cô định giết thánh nữ, tôi sẽ tuân theo." Những lời lạnh lùng vô cảm tuôn ra từ miệng tôi.
Nét mặt Zero dịu lại:
"Nếu đây không phải một phần công việc của anh, anh sẽ làm gì?"
"Hả?"
"Anh sẽ vi phạm thỏa thuận và bảo vệ thánh nữ chứ? Nếu không vì nghĩa vụ, nếu hành động theo ý muốn, anh sẽ làm gì?"
Ý muốn của mình. Không thể nghĩ ngay ra câu trả lời, tôi cố lảng tránh.
"Cô đang nói gì vậy? Tôi có hợp đồng với cô, và cô đã trả trước rồi. Tôi không hiểu ý cô."
"Anh là lính đánh thuê, người đặt lợi ích cá nhân lên hàng đầu, phải chứ? Anh từng phản bội chủ nhân vì bên kia trả giá cao hơn. Ta sai chứ?"
"Um, đúng đấy. Đúng vậy."
Những lính đánh thuê vì tiền không có lòng trung thành hay đạo đức nào.
Lý do tôi vẫn làm việc với Zero là vì cô ấy có thể biến tôi thành người. Nhưng cho dù tôi ngừng làm vệ sĩ, cô ấy vẫn sẽ quay lại hoàn thành thỏa thuận.
Như thể đọc được suy nghĩ tôi, Zero với vẻ mặt dịu dàng đột nhiên đưa tay ra. Ngón tay cô chạm vào má tôi, vuốt ve nhẹ nhàng như đang nựng mèo.
"Ta đã nói với anh rồi, Lính Đánh Thuê. Ta sẽ không ép buộc anh ở bên ta. Nếu anh muốn nghỉ việc làm vệ sĩ của ta, anh có thể làm vậy. Dù sao một ngày nào đó ta cũng sẽ quay lại hoàn thành thỏa thuận. Chúng ta ở bên nhau vì cả hai đều muốn thế. Đó là ý nguyện của hai ta. Không có hợp đồng nào trói buộc hai ta mãi mãi. Ta thấy cách này thoải mái, nhưng đồng thời cũng sợ nó tan vỡ."
Đó chẳng phải điều tôi nói với Theo trước đó sao? Không phải ngươi không thể, mà là ngươi không muốn. Nó cũng áp dụng cho tôi.
Tôi đứng im không nói được lời nào, Zero khẽ cười.
"Thật kỳ lạ. Mới lúc trước thôi, ghen tuông khiến ta mất bình tĩnh. Nhưng giờ khi đã nhận ra và thừa nhận mình ghen, ta lại bình tĩnh trở lại. Ta chờ đợi trong háo hức ngày anh chọn ta thay vì thánh nữ. Chắc chắn nó sẽ rất đau đớn nhưng cũng rất thú vị."
"Nhưng trước đây chẳng phải cô đã nói sẽ dùng tên của tôi để trói buộc và biến tôi thành nô lệ sao?"
"Nếu anh nói cho ta biết tên anh."
Rốt cuộc, mọi thứ phụ thuộc vào lựa chọn của mình. Mình thật sự muốn gì?
"Ta thích biểu cảm của anh lúc này. Gương mặt của một người bối rối và đau khổ trông cực kỳ cuốn hút."
"Cô đang chế nhạo tôi à? Giờ tôi đang rất chán nản đấy."
"Ta cũng vậy. Xét cho cùng, ta suýt bị người bạn đầu tiên trong đời phản bội. Lần thứ hai. Thực ra, anh từng phản bội ta một lần khi Thirteenth lừa anh."
Tôi không thể đáp lại lời nào. Zero mỉm cười khi tôi lấy tay che mặt và im lặng.


0 Bình luận