Tập 2: Vị Thánh nữ của Akdios
Chương 2: Thánh Nữ và Linh Mục
0 Bình luận - Độ dài: 10,844 từ - Cập nhật:
Thánh Nữ và Linh Mục – Phần 1
Theo là một cậu bé chăm chỉ đến khó tin. Chẳng trách thằng nhóc lại tình nguyện làm hướng dẫn viên. Cậu tiến về phía trước mà chẳng cần liếc nhìn tấm bản đồ. Cậu nhặt củi dọc đường mà chẳng cần tôi nhắc. Cậu biết rõ về con sông nằm sâu trong rừng, và cậu còn bắt cá rất giỏi.
“Cháu bắt được một con rồi! Là con thứ năm đó! Ông chú ơi, nhìn này! Nó to lắm!”
Giữa dòng sông lấp lánh dưới ánh nắng của buổi trưa trưa, Theo đứng ngập đến đầu gối, giơ cao con cá mà cậu đã đâm bằng dao. Cậu ta ưỡn ngực về phía tôi lúc tôi đang chuẩn bị nấu ăn trên bờ.
Bên cạnh cậu là Zero đang quỳ gối với bản mặt buồn thiu. Cô đã cởi áo choàng, giày và tất, chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi và áo ngắn cũn. Nhìn cô ấy thôi đã đủ khiến tôi ớn lạnh. Cô muốn thử bắt cá sau khi thấy Theo vui vẻ khi làm việc đó.
Nhưng kết quả của cô ấy thật thảm hại.
“Gì vậy?! Sao nó có thể đâm trúng một con cá đang bơi một cách chính xác đến thế thế?! Ta còn không theo kịp bằng mắt nữa!” Zero kêu lên.
“Cô đã ở trong hầm rượu suốt bao lâu rồi, còn lũ cá này sống sót giữa thế giới khắc nghiệt. Làm sao cô bắt chúng dễ đến vậy được? Cô phải luyện tập đi.” Tôi nói.
“Lũ cá đáng ghét! Nếu muốn, ta có thể bắt hết đống cá trong dòng sông này.”
“Thôi, xin đấy.”
Cô ta không định dùng Ma Pháp trước mặt Theo chứ? Tôi cảnh báo, phòng hờ.
Zero bĩu môi quay đi, như thể nói “Ta biết rồi.”
“Không sao đâu. Cô chỉ cần luyện tập thêm thôi,” Theo nói, lặp lại lời của tôi. “Chắc chắn cô sẽ bắt được một con nào đó.” Cậu ta cười an ủi Zero, có lẽ nghĩ rằng cô ấy đang giận dỗi vì không bắt được gì.
“Cháu cũng phải thử đi thử lại nhiều lần nữa. Kẻ mạnh thì sống sót. Một đứa trẻ như cháu mà muốn sống, ít nhất cũng phải biết bắt cá chứ.”
“Chắc là khó khăn lắm.”
“Ồ, thôi đi. Ông chú làm lính đánh thuê từ bé phải không? Cal bảo tất cả Đọa Thú đều thế.”
“Cal?”
“Cháu đã nói cháu quen một Đọa Thú mà.”
“À, phải.”
“Trông anh ấy dữ tợn nhưng lại là người tốt. Anh ấy dạy cháu rất nhiều thứ. Cal bảo anh ấy từng là lính đánh thuê.”
Theo bước lên khỏi sông với con cá trên tay, lắc đầu cho tóc hết ướt.
Zero vẫn đang nhìn chằm chằm xuống nước, lẩm bẩm: “Nếu đoán được đường bơi của nó, mình có thể bắt được. Quan sát dòng nước chảy, cử động của cá… Coi con cá như một đường thẳng, không phải một điểm.”
Ừ. Cô ta không bắt nổi đâu. Tôi nghĩ thế rồi lấy khăn khô lau cái đầu ướt cho Theo.
“Đúng vậy. Hầu hết Đọa Thú đều trở thành cướp hoặc lính đánh thuê. Đó là những lựa chọn dễ nhất.”
“Tức là ông chú rất mạnh phải không? Thật tuyệt. Giết người trên chiến trường là việc cháu không bao giờ làm nổi. Cháu có thể thử, nhưng chắc sẽ chết trước.” Theo bĩu môi, ngồi xổm bên đống lửa. “Cảm giác mạnh mẽ thế nào vậy? Ông chú có thể giết bất cứ ai mình ghét, đúng không?”
“Nghe thật đáng sợ. Nhóc không nên nói những điều như vậy. Nếu ta giết tất cả những kẻ ta ghét, sớm muộn gì ta cũng bị bắt và bị giết.”
“Nhưng nếu ông chú muốn giết ai đó, ông có thể làm được, phải không? Còn cháu? Cháu sẽ bị giết trước.”
“Nghe như nhóc thực sự có ý định đó. Nhóc có ai muốn giết không?”
Theo nhíu mày: “Có chứ. Có vài người cháu muốn giết. Như mấy kẻ không trả tiền như đã hứa sau khi cháu làm việc vất vả. Khi cháu phàn nàn, họ đánh cháu và bảo: ‘Nhóc con, dừng có hỗn.’ Cháu ghét nhất là bị coi thường. Giá mà cháu mạnh như ông.”
“Mạnh mẽ cũng đi kèm vấn đề khiến người khác sợ hãi. Nhóc không thể vào những nơi tử tế, như quán rượu trên phố chính, tiệm ăn, hay cửa hàng thợ thủ công kiêu kỳ. Hồi nhỏ ta thích nhà hát nhưng chẳng thể đến gần, cũng không được xem các tiết mục biểu diễn ở hàng ghế đầu.”
“Cháu cũng vậy. Họ bảo lũ trẻ bẩn thỉu nên tránh xa những chỗ như vậy.”
“Nhưng nhóc là trẻ con. Khi lớn lên, nhóc có thể kiếm tiền. Rồi nhóc sẽ vào được các cửa hàng trên phố chính, nếu may mắn, nhóc còn được xem kịch. Nhóc không như ta, một Đọa Thú.”
“Tôi hiểu ý ông, nhưng mà…” Theo lẩm bẩm, vừa như chấp nhận lý lẽ, vừa như còn hoài nghi. Cậu cẩn thận lau sạch máu trên dao rồi giơ lên trời, nheo mắt nhìn.
Đó là một con dao lớn, rõ ràng quá to so với bàn tay cậu, nhưng được giữ gìn cẩn thận và đã qua sử dụng.
“Con dao tốt đấy.”
“Vậy sao? Đó là kỷ vật của bố cháu. (cười toe toét) Bố cháu bị bệnh, mẹ đi gọi bác sĩ, nhưng phải đi rất xa. Bà không kịp trở về.”
“Ra vậy.”
“Bố đưa nó cho cháu ngay trước khi chết. Bố bảo cháu lớn lên hãy trở thành người mạnh mẽ và đáng kính, biết sử dụng nó đúng cách. Bố còn dặn cháu phải bảo vệ những người mình quan tâm. Vì vậy cháu muốn lớn thật nhanh và trở nên mạnh mẽ. Đó là lý do cháu ghen tị với ông chú vì là Ác Nhân.”
“Nhưng ta lại muốn làm người bình thường và sống một cuộc đời bình thường.”
“Gì chứ? Thật lãng phí. Ông chú mạnh thế cơ mà.” Theo bĩu môi, tôi dùng đuôi vỗ nhẹ vào mặt cậu.
“Ông chú làm gì vậy?!” Cậu quay đi.
“Nghe này. Thế giới coi Đọa Thú là kẻ xấu. Họ sẽ thì thầm những điều tồi tệ sau lưng nhóc, ném đá nhóc trong bóng tối, và cuối cùng, không có phụ nữ nào thèm lại gần nhóc.”
“Cứ giết những kẻ đó đi và có thể bắt cóc phụ nữ. Nếu sắp bị bắt, chỉ cần việc giết hết bọn họ rồi chạy. Ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn khi mạnh mẽ. Cháu nói sai à?”
Ah, trẻ con… Làm sao mình giải thích được đây? Là Đọa Thú không tốt, và nhóc không thể bừa bãi giết những kẻ mình ghét. Câu hỏi là: làm sao để mình khiến một đứa trẻ hiểu điều đó?
“Nếu nhóc đánh người, nhóc sẽ bị đánh lại,” Tôi nói.
“Hmm?”
“Nếu nhóc giết người, mọi người sẽ oán hận nhóc. Mỗi lần ra tay, nhóc lại có thêm kẻ thù, rồi cuối cùng tất cả mọi người xung quanh nhóc đều là kẻ thù. Dù nhóc có mạnh mẽ đến đâu, nhóc vẫn sẽ bị giết. Mạnh mẽ không có nghĩa là bất tử. Số đông luôn luôn thắng.”
“Cháu hiểu, nhưng…”
“Vậy nên ta chỉ giết người khi không còn lựa chọn nào khác. Những người trên chiến trường đã chuẩn bị tinh thần để giết và chết. Nên ta giết họ. Dù vậy, ta vẫn chuốc lấy hận thù. Nếu ta giết thêm những kẻ ta ghét, ta chỉ khiến bản thân mình gặp nguy hiểm hơn.”
“Hmm… Cháu không biết nữa…”
“Ngoài ra, theo ta, người mạnh mẽ thực sự là người bị đánh mà không đánh lại. Người có thể bình tĩnh trước mọi sự xúc phạm, không nổi giận vì mấy chuyện nhỏ nhặt, mới là người thực sự mạnh mẽ.”
Theo vò đầu bứt tai: “Nhưng chẳng phải có sự khác biệt giữa việc không thể làm gì và không làm gì dù mình có thể sao?”
“Nhóc không hiểu phải không? Nhóc cũng có thể giết người mà. Một đứa trẻ như nhóc, nếu thực sự muốn, có thể giết bất cứ ai. Việc cần làm chỉ là dùng dao đâm chết họ. Dễ dàng hơn nữa, nhóc là trẻ con. Không phải nhóc không thể giết ai, mà là nhóc không làm thôi.”
“Oh…”
Ánh mắt Theo rơi xuống con dao trong tay. Cậu im lặng.
Một lúc, tôi không biết phải làm gì. Rồi tôi lấy hết can đảm, đặt tay lên đầu cậu ta. Chắc chắn sẽ rất buồn nếu cậu ta sợ hãi, nhưng Theo để tôi xoa đầu.
“Đó là lý do ta nghĩ nhóc mạnh mẽ. Người ta coi thường nhóc, nhưng nhóc vẫn kiên trì. Nhóc đang kìm nén ham muốn giết những kẻ mình ghét.”
Theo sờ lên đầu mình với vẻ bối rối, liếc nhìn tôi rồi lại nhìn vào con dao.
“Hơi khó hiểu với cháu… (buông vai và cất dao đi) Nhưng cháu hơi vui khi nghe ông chú nói cháu mạnh mẽ.” Theo gãi cái má đầy tàn nhang, cười ngại ngùng.
“Ta bắt được rồi! Ta bắt được rồi! Lính Đánh Thuê! Ta đã chiến thắng quy luật sinh tồn của tự nhiên!” Zero đột ngột hét lên.
Hóa ra cô ấy dùng áo choàng để vây bắt con cá. Zero hãnh diện khoe con cá đang nhảy đành đạch. Nhưng cô mất cảnh giác. Con cá tuột khỏi tay Zero và nhảy lại xuống sông.
Zero thét lên đầy tuyệt vọng.
Theo và tôi nhìn nhau bật cười
Thánh Nữ và Linh Mục – Phần 2
Cuối cùng, bữa trưa được dọn ra với năm con cá sông mà Theo bắt được cùng vài loại rau dại.
Nấu nướng là việc của tôi. Sau khi cạo sạch vảy cá, tôi móc ruột, xiên lên que, rắc chút muối rồi nướng lên. Tôi không biết đấy có được gọi là nấu ăn không, nhưng chắc chắn vẫn hơn mấy người không thèm cạo vảy trước khi nướng.
Tôi chặt một con cá thành từng khúc rồi ninh cùng rau dại. Chỉ có hai bát cho tôi và Zero, nhưng tôi có thể đưa bát của mình cho Theo còn bản thân thì ăn trực tiếp từ nồi.
"Thiên nhiên thật khắc nghiệt. Người ta bảo kẻ yếu là miếng mồi ngon cho kẻ mạnh, nhưng nếu một con cá không nanh không độc cứ chạy trốn để tránh bị ăn thịt, kẻ săn mồi cuối cùng sẽ chết đói. Nói cách khác, ta đã thua một con cá."
Zero nói, vừa nhai con cá nướng, vừa ngước lên trời với vẻ mặt nghiêm túc.
Theo, đang thổi cho cá nguội bớt, mỉm cười động viên: "Nếu cô luyện tập, cô sẽ bắt được chúng ngay thôi. Cô muốn cháu dạy cho không?"
"Khỏi đi. Một khi học được, cô ta sẽ chán ngay thôi." Tôi ngắt lời.
Zero nhăn mặt nhìn tôi: "Không phải vậy! (quay sang thở dài với Theo). Nhóc là một đứa trẻ tốt. Nhóc giỏi bắt cá, lại còn biết phân biệt rau dại. Nhờ nhóc, ta mới có cá nướng ăn cùng canh rau. Có lẽ ta chẳng cần đến Lính Đánh Thuê nữa nếu có nhóc ở bên."
"À, ra là vậy. Vậy là cô không muốn bát canh tôi nấu." Tôi múc một bát canh đầy rồi bắt đầu ăn mà không đưa cho Zero.
"Ah! (vội vàng giơ tay ra, tay kia vẫn cầm con cá nướng). Thật tàn nhẫn, Lính Đánh Thuê! Đó là bát của ta! Anh có biết ta đã chờ bao lâu không!"
"Chẳng phải cô vừa nói không cần đến tôi sao?"
"T-Ta chỉ đùa thôi!"
"Ông chú không nên ác như vậy. Cháu thấy tội nghiệp cho Zero."
Một đứa trẻ vừa mắng mình. Ánh mắt phản đối từ Theo và Zero khiến tôi cảm thấy mình như một kẻ xấu.
"Tôi chỉ đùa chút thôi." Lời biện hộ của tôi y hệt Zero.
Tôi đưa bát cho Zero. Khi tôi múc canh cho Theo, mụ phù thủy uống cạn bát canh trong nháy mắt rồi giơ cái bát trống không ra đòi thêm. Như mọi khi, cô ấy ăn nhanh kinh khủng.
"Theo. Nếu nhóc ăn chậm, con mụ háu ăn này sẽ dọn sạch đấy."
"V-Vâng ạ." Theo cẩn thận húp ngụm canh nóng rồi nhìn tôi ngạc nhiên. "Wow! Ngon quá! Ông chú nấu ăn giỏi thật!"
Zero gật đầu tán thành: "Đúng vậy. Lính Đánh Thuê nấu ăn rất ngon. Ta tin chắc anh ta sẽ là một người vợ tốt."
Không đời nào. Thực ra, mình không thể.
"Cô nói gì vậy? Đàn ông sao làm vợ được?"
Phải đấy. Nói cho cô ta biết đi, nhóc.
"Đúng vậy. Mọi chuyện không suôn sẻ là do lũ quỷ. Nếu Lính Đánh Thuê là phụ nữ còn ta là đàn ông, ta đã dùng Ma—"
Zero ho vài tiếng. Có lẽ cô định nói Ma Pháp hay gì đó.
Dù Theo là trẻ con, việc phát hiện Zero là phù thủy sẽ rất phiền phức.
"Ta đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn để biến anh ta thành vợ của ta," cô sửa lại.
Nghe vẫn đáng sợ như thường. Thật may khi sinh ra mình là đàn ông. Chưa bao giờ tôi cảm ơn Chúa nhiều như lúc này.
"Cô thích ông chú à?"
"Tất nhiên. Nếu không, ta đã không đi cùng anh ta. Hơn nữa, một khi đã chìm vào bộ lông mềm mại của Lính Đánh Thuê, ta không tài nào ngủ ngon trên những chiếc giường bình thường khác được nữa."
"Vậy là cô chỉ coi tôi như cái giường. Nghe này Theo. Khi một phụ nữ nói thích nhóc, đừng tin vào lời họ. Nhóc sẽ kết thúc trong nước mắt thôi."
"Vô lý. Nếu ta chỉ coi anh như cái giường, ta đã giết và lột lông anh từ lâu rồi."
Theo kêu lên.
Thấy chưa? Phụ nữ thật đáng sợ. Tôi chậm rãi gật đầu với Theo. Cậu cũng gật lại, mặt nghiêm túc.
Chính khoảnh khắc đó, chúng tôi trở nên thân thiết. Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy mình sẽ hợp với cậu bé này.
Sau bữa trưa, chúng tôi tiếp tục băng qua rừng để đến Thánh Đô Akdios, nơi được cho là chỗ ở của Vị Thánh nữ. Vừa ra khỏi rừng và bước lên con đường chính, tôi xác định vị trí trên tấm bản đồ và nhận ra chúng tôi đã đi đúng đường tắt, tiết kiệm được kha khá thời gian.
"Cháu khá hữu ích nhỉ?" Theo cười.
Thằng nhóc còn hơn thế nữa. Một đứa trẻ rất có năng lực. Nhờ nó, chúng tôi nhanh chóng dựng được chỗ cắm trại. Tôi gần như chẳng phải làm gì.
"Cháu có nên canh gác tối nay không?" Theo hỏi.
Câu nói đó khiến tôi hơi tức giận. Nó có nghĩa ít nhất một người thuê Theo trước đây đã bắt một đứa trẻ thức trắng đêm canh gác như một việc hiển nhiên.
Theo nói cha cậu đã qua đời. Tôi không biết mẹ thằng bé đang ở đâu hay làm gì, nhưng rõ ràng không có ai bảo vệ nó. Thằng bé không biết thế nào là bình thường, thế nào là đúng hay sai. Thằng bé chỉ biết cách sinh tồn và kiếm việc.
"Ông chú ơi?" Theo nhìn tôi tò mò.
Tôi thở dài. Tôi không định nói mấy lời sáo rỗng, nhưng thú thật tôi thấy tội nghiệp.
Zero cởi áo choàng của mình quàng lên người Theo: "Lính Đánh Thuê vốn là một con thú rồi. Không cần đề phòng thú dữ. Canh gác là việc không cần thiết. Nhóc có thể dùng áo choàng của ta nếu thấy lạnh. Lính Đánh Thuê đủ ấm rồi. Phải không?" Zero ngước nhìn tôi rồi mỉm cười.
Cởi bỏ áo choàng để lộ vẻ đẹp chết người của mình. Tôi liếc nhìn cô ấy rồi cố gắng gật đầu.
Theo nhìn chằm chằm vào chiếc áo choàng quàng quanh người, miệng mở hé: "Nhưng nếu lửa tắt thì sao? Sáng mai lại phải nhóm lửa nữa. Mệt lắm."
"Không phải lo. Ta là chuyên gia nhóm lửa."
Tôi cấm Zero dùng Ma Pháp, trừ khi cần nhóm lửa. Cách của cô ấy nhanh hơn nhiều so với cách dùng đá lửa. Trong bữa trưa, Zero đã tranh thủ nhóm lửa khi Theo ra sông bắt cá.
Nếu tôi là giường của Zero, thì cô ấy là đá lửa của tôi.
"Xin lỗi, nhưng chúng ta không có chăn. Nhóc phải dùng tạm áo choàng vậy."
"Như thế này là quá đủ rồi," Theo nói với vẻ mặt vui mừng. "Ấm quá." Thằng bé kéo áo choàng quanh người, mặt hơi ửng đỏ.
--------------------
Nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi tiếng động của Zero.
"Lính Đánh Thuê," cô thì thầm. Tôi mở mắt, gặp ánh mắt tím xanh của Zero. "Ta vừa cảm nhận được dòng ma lực quanh đây."
"Gì cơ?" Tôi ngồi bật dậy. "Chờ đã, cô nói gì? Dòng ma lực?"
"Giống như gió xoay chiều hay mặt đất rung chuyển. Người thường không cảm nhận được, nhưng phù thủy thì có. Nghĩa là có ai đó vừa dùng Ma Thuật hoặc Ma Pháp."
Cái gì?! Tôi suýt hét lên. Khi thấy Theo vẫn đang ngủ say, tôi hạ giọng.
"Thánh Địa còn cách khá xa. Cô có chắc mình không mơ đấy chứ?"
Theo nói phải mất bốn ngày đi bộ mới tới Akdios, nhưng đó là ước tính của trẻ con. Chúng tôi có lẽ chỉ mất hai đến ba ngày, nhưng dù sao thành phố vẫn còn khá xa.
Zero lắc đầu chậm rãi. "Ta nói là gần đây."
"Có thể đi bộ tới chứ?"
"Anh sẽ mất chưa đầy nửa giờ. Nếu không ta đã không cảm nhận được. Anh muốn đi kiểm tra không?"
Có lẽ cô ấy muốn đi cùng nhau. Dù tôi có nói gì, Zero vẫn sẽ đi một mình. Đó là nhiệm vụ của cô, và là vệ sĩ, tôi phải bảo vệ cô ấy.
Có thể có nhiều Pháp Sư ở Cleon ngoài Vị Thánh nữ. Không thèm trả lời, tôi đứng dậy, tay cầm kiếm. Đầu Đọa Thú là lễ vật quý giá nhất đối với Pháp Sư. Cẩn thận vẫn hơn.
"Có chuyện gì vậy?" Theo ngái ngủ ngồi dậy.
Tôi ra hiệu bảo thằng bé ngủ tiếp: "Ta đi tuần một chút. Chắc sẽ không có chuyện gì, nhưng để đề phòng thì nhóc leo lên cây đi. Nhóc có dao chứ?"
Nắm chặt kỷ vật của cha, Theo nhanh chóng trèo lên cây.
Có kinh nghiệm đấy. Có lẽ thằng bé đã từng ngủ trên cây để tránh lũ chó hoang. Rất đáng yên tâm.
Tôi bế Zero lên và bước vào khu rừng tối.
Thánh Nữ và Linh Mục – Phần 3
Chẳng mấy chốc, mũi tôi đã đánh hơi thấy mùi lửa trại, lẫn trong đó là mùi máu nhẹ, hôi hám và khó chịu của mấy kẻ lâu ngày không tắm rửa.
"Chắc chắn là bọn cướp."
"Ta có nên tham chiến không?"
"Không, không cần. Dùng Ma Pháp chỉ tốn thêm ma lực của cô thôi, khiến cô không thể dùng những phép khác."
"Lượng ma lực tiêu hao tùy thuộc vào loại phép. Nhưng đúng, tất cả phép đều tốn ma lực."
"Vậy thì đừng dùng phép nào cả. Nó chỉ làm chậm quá trình trở lại làm người của tôi thôi."
Tôi có thể tự mình đối phó với vài tên cướp. Khi chúng tôi tiến gần hơn về phía mùi hương phát ra, cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng nói chuyện. Đàn ông. Và có nhiều người trong số họ.
Xét theo tiếng cười thô lỗ và tiếng huýt sáo chế nhạo, họ đang rất phấn khích. Rõ ràng họ đã có "món khai vị".
Đảm bảo Zero đã quàng chặt tay quanh cổ tôi, tôi trèo lên một cái cây gần đó. Khi leo đến ngọn của một cành cây dày và cao, tôi nhìn thấy năm người đàn ông vây quanh đống lửa.
Ừ. Là bọn cướp, không nghi ngờ gì nữa.
Tất cả bọn họ đều có hình xăm giống nhau—có lẽ là một con dê—và có hai người phụ nữ trong số đó rõ ràng đã bị bắt cóc.
Một là người phụ nữ tóc đỏ ngắn, mặc quần áo rẻ tiền, và một người phụ nữ khác với mái tóc đỏ nhạt dài được tết cẩn thận chảy dài đến thắt lưng. Xét theo bộ quần áo sang trọng mà người sau đang mặc, có lẽ họ là người hầu và chủ nhân.
Bị đe dọa bằng dao, người hầu không thể cử động, trong khi chủ nhân của cô đang đứng giữa vòng tròn những người đàn ông, run rẩy vì sợ hãi, mặt đỏ bừng.
Không có gì ngạc nhiên khi họ đang ăn mừng.
Thật dễ để tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Và trong khi tôi đang tưởng tượng, người phụ nữ đứng giữa đặt tay lên quần áo của mình. Chiếc áo choàng màu tím tươi của cô rơi xuống đất, chiếc vòng cổ lông vũ trắng lớn trên ngực đung đưa.
Nếu mình cứ lưỡng lự, mình sẽ biến thành kẻ thích nhìn trộm.
Tôi nhìn Zero, ánh mắt hỏi: "Ai trong số họ đã dùng Ma Pháp?"
Zero giơ ngón tay lên. Sau một chút do dự, cô chỉ thẳng tay vào một người—người phụ nữ nhút nhát sắp bị lột đồ.
"Cô chắc chứ?" Tôi hỏi to.
"Chắc chắn. Không nghi ngờ gì nữa."
Giọng nói của chúng tôi đã đến tai bọn cướp.
"Ai đấy?!"
"Mày ở đâu?! Mau ra đây! Tao sẽ giết chết con mẹ mày!"
Hét lên những lời đe dọa sáo rỗng, bọn cướp hoàn toàn ngừng di chuyển.
Lũ nghiệp dư. Đấy là cảnh giác sao? Ít nhất phải biết trốn trong bụi cây hay gì chứ.
Tôi rút dao găm từ thắt lưng và ném vào chân của bốn tên cướp, như thể đang chơi trò ném phi tiêu. Tên cuối cùng đứng đó, một gã đàn ông râu ria, hét lên và lùi lại, dùng người phụ nữ tóc tết làm lá chắn.
"Mẹ kiếp. Không ai nói với tao rằng chúng mày lại đuổi kịp bọn tao nhanh đến vậy! Ra đây, đồ hèn nhát! Mày không muốn người phụ nữ này chết chứ, phải không?! Ra đây ngay và bỏ vũ khí xuống, nếu không tao giết ả này!"
"Không! Làm ơn, tôi xin anh! Làm ơn đừng làm hại Thánh Nữ!" Người hầu kêu lên.
Mắt tôi mở to. Thánh Nữ? Từ Akdios sao?
Tiếng cười lớn của tên cướp át đi tiếng kêu đau đớn của người hầu.
"Thánh Nữ cái con khỉ! Phép màu cái đéo gì! Bọn tao đéo cần thánh nữ gì hết. Thực ra, bọn tao còn sống tốt hơn nếu không có con đĩ này! Vậy nên tao không ngại giết con này ngay tại đây đâu. Tao thề sẽ—"
Rồi ngọn lửa tắt. Không, nó bị dập tắt.
Tôi cảm nhận được năm tên cướp và hai người phụ nữ. Không có ai khác. Nhưng có người ở ngoài kia.
"Cái gì?! Chuyện gì xảy ra với ngọn lửa vậy?! Này!"
Tên cướp râu ria hét lên trong hoảng loạn rồi ngã xuống đất. Tôi có thị lực ban đêm khá tốt, nhưng tôi không thể nhìn thấy gì, có lẽ vì lửa vừa mới tắt còn mắt tôi thì chưa kịp điều chỉnh với bóng tối. Đó có lẽ là điều mà kẻ tấn công nhắm đến.
Nhưng ai—
"Ôi, bỏ mẹ!"
Tôi kéo cơ thể mình về phía sau hết sức có thể khi một thứ gì đó lao ngang qua trước mắt tôi với tốc độ khủng khiếp. Gần quá. Một vật sắc nhọn cắt đứt đầu ria của tôi, làm nó bay tứ tung trong gió.
Ai đó vừa tấn công mình. Từ đâu? Bởi ai? Họ nhận ra mình từ khi nào?
Lá cây rơi lặng lẽ từ trên cao. Có thứ gì đó ở trên.
Tôi cảm thấy tóc gáy dựng đứng. Tôi nhảy xuống khỏi cây, Zero trong tay. Ngay sau đó, cành cây tôi vừa đứng bị chặt đứt.
Lăn trên mặt đất, tôi tránh cành cây rơi xuống, đẩy Zero ra sau một cái cây và rút kiếm.
"Trốn đi! Tên này không phải dạng vừa đâu!"
"Loài thú quả thật rất sắc sảo," một giọng nói trầm vang lên.
Trước khi tôi có thể nhận ra đó là giọng của một người đàn ông, một thứ gì đó xé toạc không khí với âm thanh sắc lẹm. Theo tiếng động, tôi chặn nó bằng kiếm. Cảm giác như kim loại.
Tuy nhiên, có điều gì đó không ổn. Ngay khi tôi đỡ được, cảm giác như thanh kiếm của tôi bị mắc kẹt. Trước khi tôi nhận ra chính xác điều gì đã sai, kẻ tấn công tặc lưỡi và nhảy lùi lại một bước dài, hạ cánh nhẹ nhàng giữa tôi và những người phụ nữ, như thể đang can thiệp.
Người đàn ông đó cầm một lưỡi hái khổng lồ. Nó gần giống như một trò đùa. Tôi thậm chí không chắc nó có được phân loại là vũ khí hay không.
Lưỡi hái là công cụ của nông dân, không phải vũ khí. Thứ mà người đàn ông đang cầm trông như có thể thu hoạch số lượng lớn lúa mì. Chỉ có những nông dân chán ngán với sự áp bức của lãnh chúa mới thực sự sử dụng nó làm vũ khí.
Nhưng người đàn ông đứng giữa tôi và vị thánh rõ ràng không phải là nông dân. Đôi bốt da và bộ quần áo đơn giản dễ cử động của mình có thể khiến cậu ta giống một người như vậy. Nhưng còn hơn thế nữa. Chỉ một số người nhất định quấn một dải vải quanh người thay cho áo choàng—các linh mục.
Cậu ta là một linh mục, không nghi ngờ gì nữa. Một sợi dây chuyền bạc mảnh treo từ chiếc eo thon của cậu ta, lấp lánh ngay cả dưới ánh trăng mờ ảo.
Ánh mắt đóng chặt vào tôi, người đàn ông nói với vị thánh phía sau cậu ta.
"Thánh Nữ. Người có bị thương không?"
"Đức Cha...!"
Cậu ta là một người đàn ông có thân hình mảnh khảnh, với mái tóc xanh tươi cắt gọn gàng quanh hàm. Nếu cậu ta giảng đạo dù chỉ một lần ở một thị trấn nông thôn nào đó, những kẻ không tin sẽ cải đạo và bắt đầu đi nhà thờ thường xuyên hơn.
Cá nhân tôi, dĩ nhiên, cảm giác khó chịu với người đàn ông này chỉ đang tăng lên. Rốt cuộc, vị linh mục này vừa cố giết tôi bằng vũ khí đáng sợ của mình.
Một linh mục đồng thời là một chiến binh dày dạn kinh nghiệm, với một công cụ nông nghiệp làm vũ khí. Không nghi ngờ gì nữa.
"Một phán quan từ Dea Ignis. Thật vinh dự khi được gặp một thành viên của đội tử thần nổi tiếng được Nhà Thờ chấp thuận."
Vị bác sĩ ở quán trọ nói rằng Nhà Thờ đã triển khai Dea Ignis để điều tra vị thánh ở Thánh Đô Akdios. Xét theo tình hình bây giờ, vị linh mục này là người được cử đi làm nhiệm vụ.
"Nhưng cậu hiểu sai rồi. Tôi không định làm gì vị Thánh Nữ—"
"Hãy ăn năn đi. Ngươi, kẻ nguyền rủa nhất thế gian này, đã cố giết người phải giữ mình thuần khiết. Hãy cầu nguyện và cầu xin lòng thương xót của Nữ Thần."
Tên này chẳng nghe gì cả. Đây chính là vấn đề với linh mục.
“Chết đi.”
Vị linh mục lao tới ngay lập tức và vung lưỡi hái. Nhanh chóng, tôi rút kiếm ra đỡ.
Tên này nghiêm túc đấy. Cậu ta cũng mạnh một cách khủng khiếp, bất chấp vẻ ngoài của mình. Nếu không nhờ phản xạ của Đọa Thú, đầu tôi giờ đã lăn trên mặt đất rồi.
"Đồ khốn! Sao cậu không tự nghe lời khuyên của mình và ăn năn đi, tên linh mục giết người! Và nghe tôi nói này!"
"Lính Đánh Thuê! Ta—"
"Zero! Lùi lại đi! Đừng làm gì cả!"
Bọn tôi không thể để vị linh mục biết Zero là phù thủy. Cô ấy có lẽ có thể giết cậu ta bằng Ma Pháp, nhưng làm vậy trước mặt vị Thánh Nữ sẽ là một ý tưởng tồi.
Tôi cũng không muốn bị giết ở đây. Lựa chọn duy nhất của tôi là chiến đấu với ý định giết chết họ, nhưng không có gì đảm bảo tôi có thể hạ gục cậu ta.
Chưa kể đối thủ của tôi là một phán quan đến từ Dea Ignis. Nếu tôi giết cậu ta, Nhà Thờ có thể truy lùng chủ nhân của tôi là Zero. Để tránh điều đó, tôi sẽ phải giết hai người phụ nữ sau đó để bịt đầu mối. Nhưng giết Thánh Nữ sao?
Mình phải làm gì đây? Tôi cần cậu ta cất vũ khí bằng cách nào đó, nhưng tôi là Đọa Thú, còn cậu ta là linh mục. Chúng tôi như hai cực đối lập.
"Khoan đã, Đức Cha! Anh ấy không phải kẻ thù!"
Sự giúp đỡ đến từ nơi không ngờ tới. Ánh mắt của vị linh mục, đang nhìn tôi với sự ghê tởm, liếc sang vị Thánh Nữ trong chốc lát. Cậu sau đó nhảy lui lại, tạo khoảng cách giữa chúng tôi. Tuy nhiên, cậu ta chưa xong đâu.
Rõ ràng là cậu ta sẽ thua trong một cuộc đọ sức thuần túy, vì vậy cậu tạm thời rút lui.
Tôi vẫn có thể cảm thấy lưỡi dao của cậu ta trên cổ mình. Hẳn là do anh muốn giết tôi.
"Thánh Nữ. Đó là một Đọa Thú bẩn thỉu. Người không cần phải tỏ lòng thương xót với nó." Vị linh mục nói, giọng đầy ghê tởm.
Vị Thánh Nữ nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay của vị linh mục: "Làm ơn, Đức Cha! Cha hiểu lầm về anh ấy rồi." cô nói với giọng van nài.
Biểu cảm của vị linh mục dịu lại và cậu miễn cưỡng hạ lưỡi hái xuống.
Thở phào nhẹ nhõm, vị Thánh Nữ quay mặt về phía tôi.
"Anh... Anh đã cứu chúng tôi, phải không? Anh đã ném dao từ trên cây xuống. Em có sai không? Nếu anh không giúp, em đã..."
Cô dừng lại, cúi mắt xuống, mặt đỏ bừng. Nước mắt lấp lánh trong đôi mắt run rẩy của cô.
"Thánh Nữ... Người hẳn đã rất sợ hãi. Tôi đã thất bại trong nhiệm vụ bảo vệ người!"
Giọng nói đầy hối hận, vị linh mục hạ lưỡi hái xuống hoàn toàn. Với một cú vung, lưỡi hái cong lớn gập lại, biến vũ khí thành một cây gậy dài.
Nhà Thờ quả là có những món đồ chơi thú vị...
Thánh Nữ và Linh Mục – Phần 4
Có vẻ chúng tôi đã tạm thời an toàn. Vị linh mục dường như không còn hứng thú với việc xé xác tôi nữa, còn bọn cướp trông có vẻ không phải một mối đe dọa lớn. Đặc biệt là khi chân họ đang bị mấy con dao găm đâm thủng. Tên cuối cùng bị vị linh mục hạ gục, chỉ bị một vết cắt nông ở chân. Nói cách khác, tôi là người duy nhất mà vị linh mục thực sự muốn giết.
Cậu tỏ ra khoan dung với bọn cướp, nhưng lại thực sự cố giết tôi—người chỉ tình cờ có mặt ở đó. Rõ ràng là có chút cảm xúc cá nhân ở đây. Có lẽ cậu khinh thường hoặc căm ghét Đọa Thú nói chung.
Mình vẫn sẽ giữ kiếm trong tay để đề phòng. Biết đâu hắn ta lại đột nhiên giết mình mà không cần lý do.
"Lính Đánh Thuê! Anh có bị thương không?!" Zero chạy tới và túm lấy cổ tôi, kéo mạnh bộ lông, buộc tôi phải cúi xuống.
"Đồ ngốc! Đừng có giật lông tôi! Ouch!"
"Ta biết mà. Anh bị thương rồi."
“Hở?
"Anh bị một vết cắt ở cổ."
Thật vô lý, tôi nghĩ đến rồi sờ lên cổ. Lưỡi hái đã tới quá gần, nhưng tôi chắc chắn đã đỡ được nó.
Tuy nhiên, quả thật có một vết cắt trên cổ tôi. Đầu ngón tay tôi dính máu. Tôi đã không hoàn toàn ngăn được vũ khí của cậu ta. Vì lưỡi hái có hình cong, đầu nhọn của nó có thể đã sượt qua người tôi. Ngay khi nhận ra vết thương, tôi cảm thấy đau nhói. Tặc lưỡi, tôi kéo Zero ra xa.
"Chỉ là xây xát nhẹ thôi. Lành ngay ấy mà. Dù sao thì còn có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết. Này, linh mục bạo lực kia! Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?!"
Tôi vừa bảo vệ trinh tiết của Thánh Nữ đấy. Thế mà cậu ta lại tấn công tôi mà không thèm báo trước. Xin lỗi tôi đi, anh chàng đẹp trai.
Tuy nhiên, mặt vị linh mục không có vẻ gì là phải hối hận, mà là sự khinh miệt rõ ràng.
"Vì Thánh Nữ, ta sẽ tha mạng cho ngươi. Giờ thì hãy biến mất với cái cái hình hài ghê tởm của ngươi khỏi tầm mắt cô ấy."
Wow. Phân biệt chủng tộc đấy à? Đã lâu rồi mình mới nghe những lời như vậy.
Anh chàng này thực sự tin rằng Đọa Thú sinh ra đã là rác rưởi. Cậu ta có vẻ là một kẻ cuồng tín, sẽ khăng khăng rằng Đọa Thú nên bị giết ngay khi vừa chào đời. Có nhiều người như cậu ta trong giới giáo sĩ, nhưng hiếm khi họ thẳng thừng đến vậy.
Chán ngán với gã này, tôi im lặng. Rồi đột nhiên, Zero—vì lý do nào đấy—bước một bước dài về phía trước. Khi thong thả bước đi, cô quay lại nhìn tôi, nở một nụ cười dịu dàng.
"Đợi đó đi, Lính Đánh Thuê. Ta sẽ đi giết người đàn ông đó."
"Khoan, khoan, khoan, khoan! Cô không thể nói gì đó sốc như vậy với cái nụ cười tươi đấy được! Cậu ta là linh mục. Bình tĩnh nào!" Tôi vội vàng túm cổ Zero kéo lại.
"Vậy là hắn có thể chế giễu lính đánh thuê của ta chỉ vì là một linh mục? Thật vô lý. Hiện tại ta đang vô cùng tức giận."
"Đôi khi thế giới vận hành như vậy đó! Tôi là Đọa Thú mà, cô biết chứ."
“Nhưng—”
Đột nhiên, tôi ngửi thấy mùi gì đó ngọt ngào. Ngước đầu lên, tôi thấy vị Thánh Nữ đang đứng quá gần tôi.
"Ưm... anh có..."
Có lẽ cô ấy định nói "bị thương sao?" nhưng giọng quá nhỏ, tôi không nghe rõ. Đẩy Zero ra phía sau, tôi quay lưng lại với Thánh Nữ.
"Không có gì to tát đâu. Thậm chí nó không đáng gọi là một vết xước."
"Không!" Cô nói một các đầy kiên quyết.
Tôi quay lại và bất ngờ trước giọng điệu của cô ấy. Với vẻ mặt hơi tuyệt vọng, Thánh Nữ tiến thêm một bước về phía tôi.
"Um... Dù chỉ là vết thương nhỏ cũng có thể khiến anh bị bệnh... Em có thể... chữa lành cho anh..."
Nàng định sử dụng phép màu sao? Hay đúng hơn, là Ma Pháp?
Zero và tôi liếc nhìn nhau. Phù thủy có vẻ hơi ngạc nhiên. Xét cho cùng, vị Thánh Nữ đang ở trước mặt một linh mục.
"Thánh Nữ! Người không được dùng sức mạnh của mình với cái thứ bẩn thỉu đó!" Vị linh mục quát lên.
Thánh Nữ giật mình: "E-Em không thể sao? Nhưng anh ấy đã cứu chúng ta... Anh ấy bị thương vì hiểu lầm của cha... À, em không có ý chỉ trích cha đâu! Chỉ là..." Nước mắt từ từ ứa ra trong đôi mắt cô. "Em xin lỗi. Em thật đần độn... Em biết tất cả là lỗi của em."
Vị linh mục nhanh chóng tái mặt. "Đ-Được rồi! Thần hiểu rồi. Chỉ xin người đừng khóc! Thần đã sai! (quay sang tôi) Này, đồ man rợ! Hãy biết ơn lòng nhân từ của Thánh Nữ và để Người chữa lành vết xước đó đi!"
"Giờ tôi thực sự không muốn được chữa trị chút nào." Tôi lẩm bẩm.
"Ta hiểu cảm giác của anh." Zero đồng tình.
Tuy nhiên, đây là cơ hội hoàn hảo để tận mắt quan sát phép màu của Thánh Nữ. Tôi quyết định để mọi chuyện diễn ra tự nhiên.
Khi nhận được sự cho phép của linh mục và thấy tôi không phản đối, biểu cảm của vị Thánh Nữ dịu lại và cô bước thêm một bước về phía tôi.
"Cổ của anh."
Thánh Nữ đưa tay ra và lo lắng chạm vào cổ tôi. Nhắm mắt lại, tôi hít một hơi thật sâu.
Ánh sáng dịu dàng tụ lại và sưởi ấm vùng cổ của tôi. Ngay sau khi ánh sáng biến mất, cơn đau cũng tan biến.
Thánh Nữ rút tay lại: "Lành lại rồi," cô nói với một nụ cười.
Tôi sờ lên cổ mình. Vết thương đã thực sự biến mất, và cô ấy thậm chí không cần đọc thần chú. Trong chốc lát, tôi suýt tin đó là phép màu.
Nhưng ánh mắt của Zero cho thấy cô chắc chắn đó là Ma Pháp. Nghĩa là vị Thánh Nữ đã quá quen với việc sử dụng Ma Pháp đến mức có thể bỏ qua câu thần chú.
Người phụ nữ ngớ ngẩn này có thể dùng Ma Pháp?
"Giờ thì chữa trị cho bọn cướp nữa!" Vị Thánh Nữ vỗ tay, nở nụ cười rạng rỡ.
"T-Thánh Nữ! Bọn chúng là lũ vô lại đã bắt cóc người đấy!"
"Nhưng họ sẽ chết nếu ta cứ bỏ mặc họ như này. (biểu cảm trở nên u ám) Chúng ta đang ở giữa rừng. Không ai có thể giúp họ."
Người hầu, vốn im lặng cho tới giờ, cuối cùng lên tiếng: "Thưa người, người thật tốt bụng. Nhưng sử dụng phép màu sẽ làm tổn hại cơ thể người. Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu người chữa trị cho năm người?"
Người hầu thắp sáng chiếc đèn lồng treo ở thắt lưng, chiếu sáng nhẹ khu vực xung quanh.
Nhíu mày, vị linh mục quay lưng lại với người hầu và lùi xa khỏi cô. Ánh sáng từ đèn lồng hẳn là quá chói với đôi mắt đã quen với bóng tối của cậu ta.
"Nhưng nếu em không chữa trị cho họ, họ chắc chắn sẽ chết. Ở đây có chó hoang. Vì vậy, hãy để em làm đi ạ?"
Người hầu phụ trách sức khỏe của Thánh Nữ đành nhượng bộ: "Nếu ngài nhất quyết muốn vậy," cô thở dài nói.
"Đéo có đâu! Tao không muốn bị con phù thủy đó chữa trị bằng Ma Thuật!" Tên cướp từ chối. Hắn thậm chí còn gọi Thánh Nữ là phù thủy ngay trước mặt linh mục. "Này, đức cha. Mù hay sao vậy? Con mụ đó là phù thủy đấy! Ngươi nên giết—Ugh!"
Vị linh mục đánh mạnh vào cằm tên cướp bằng cây gậy đang cầm.
"Cẩn thận cái mồm. Ta sẽ là người phán xét cô ấy là thánh nữ hay phù thủy. Cho tới lúc đó, cô ấy nằm dưới sự giám sát và bảo vệ của ta. Ta sẽ không cho phép bất kỳ mối nguy nào chạm tới cô ấy, dù là thể xác hay lời nói. Ngươi còn thở được là vì ta tôn trọng luật pháp. Nhưng nếu lần sau ngươi còn bôi nhọ cô ấy, đầu ngươi sẽ lăn trên đất đấy."
Thánh Nữ run rẩy: "Cha không thể... (giọng yếu ớt) Xin đừng giết ai cả, Đức Cha!"
"Đây là vấn đề của Nhà Thờ, thưa Thánh Nữ. Hiện tại người là một thánh nữ—dù chúng ta chưa xác minh điều đó—và điều đó có nghĩa cơ thể người không chỉ thuộc về riêng người."
“Nhưng…”
"Xin người hiểu cho, thưa Thánh Nữ. Trước hết thần là giáo sĩ, sau đó mới là vệ sĩ của người."
Vị Thánh Nữ im lặng.
Liếc nhìn cuộc trao đổi với vẻ khinh bỉ, tên cướp nhổ bãi máu trong miệng xuống đất, rồi ngừng nói.
Thánh Nữ không thể ép buộc bọn cướp khi chính họ từ chối được chữa trị.
Chúng tôi quyết định tước vũ khí, trói chúng lại bằng dây thừng và dẫn ra đường lớn. Bỏ mặc chúng trong rừng với vết thương ở chân sẽ biến chúng thành mồi ngon cho chó hoang. Một khi ra khỏi đường, chúng tôi sẽ cho chúng chút thức ăn và nước uống, trói vào gốc cây rồi báo lại với lính canh ở thị trấn nào đó. Chúng sẽ nhận được án phạt thích đáng.
Bắt cóc thánh nữ là tội có thể bị tử hình, nhưng đó không phải việc của tôi.
Chúng tôi tình cờ gặp được đối tượng điều tra. Câu hỏi bây giờ là chúng tôi sẽ làm gì với cô ấy?
Ở cùng nhau cho tới khi ra khỏi rừng là lựa chọn tốt nhất. Vị linh mục có vẻ rất phản đối ý tưởng này, nhưng dẫn năm tên cướp bị thương ra đường lớn là quá sức đối với một mình cậu ta.
"Bọn tôi có một người bạn đang chờ ở đường lớn. Xin lỗi, nhưng bọn tôi sẽ phải đi về hướng đó."
Vị linh mục nhăn mặt khi tôi quyết định dẫn đầu đoàn. Vị Thánh Nữ có vẻ rất vui khi có thêm người đồng hành; gương mặt cô rạng rỡ dù vừa bị bọn cướp tấn công. Đúng như một thánh nữ nhân từ, cô không tỏ ra khinh miệt hay ghê tởm với tôi—một Đọa Thú—và cả bọn cướp.
Thánh Nữ và Linh Mục – Phần 5
Mình nghĩ trong đầu nàng ấy có quá nhiều nắng vàng và cầu vồng...
Tôi liếc nhìn gương mặt Thánh Nữ. Cô ấy xinh đẹp đúng như lời đồn. Cao hơn phụ nữ bình thường, cô có dáng vẻ dịu dàng và thân hình mềm mại phù hợp với một quý cô trưởng thành cùng bộ ngực đầy đặn, khiến cô gần như mê hoặc người khác. Tuy nhiên, cô lại toát lên vẻ trẻ con kỳ lạ.
"Con trai của thống đốc Ideaverna đang gặp vấn đề về phổi. Bọn em đang trên đường đến chữa trị cho cậu ấy." Thánh nữ nói với biểu cảm u ám.
Ideaverna là thành phố cảng nổi tiếng nhất nước Cộng Hòa Cleon. Chúng tôi tiến vào đất nước này để thu thập thông tin ở đó.
Lục địa chúng tôi đang ở có hình dáng giống như lưỡi liềm. Có những thành phố cảng lớn ở cả hai đầu, điểm ở giữa là Ideaverna, trung tâm thương mại hàng hải—đồng thời cũng là trung tâm dịch bệnh.
Những căn bệnh kỳ lạ đến từ đường thủy. Vì lý do này, Cleon có nhiều bác sĩ hơn mức trung bình.
Nhiều năm trước, một bác sĩ ở Cleon đồng nghĩa với một bác sĩ tài giỏi, nhưng từ những gì tôi nghe được từ Theo và nhóm bác sĩ ở quán trọ, số lượng của họ đang giảm dần.
"Bọn em chọn con đường an toàn, dù cho phải đi vòng xa hơn, nhưng rồi bọn em phát hiện một đứa trẻ gục giữa đường. Khi dừng xe lại, bọn em đã bị tấn công." Thánh Nữ kể.
Lúc đó tên linh mục làm cái quái gì vậy? Thế mà là lính tinh nhuệ của Nhà Thờ cơ đấy.
Tôi liếc nhìn vị linh mục, nhưng hắn ta không nhìn tôi. Thực ra còn hơn thế. Hắn ta đã che kín cả hai mắt bằng một chiếc đai da, và với cây gậy trong tay, trông hắn như một người mù thật vậy. Tất cả năm ngón tay phải đều đeo nhẫn bạc, có lẽ để bảo vệ ngón tay thuận.
Nhưng tôi chắc chắn lúc nãy hắn ta đang liếc nhìn tôi.
"Ngươi nhìn gì vậy, Đọa Thú?"
"Vậy là ngươi nhìn được!"
"Ta không cần nhìn cũng biết ngươi đang dán mắt vào ta. Mắt ta nhạy cảm với ánh sáng. Ánh mặt trời hay lửa trại đều làm ta đau. Đó là lý do ta thường bịt mắt bằng miếng che chắn sáng."
Mình hiểu rồi. Thì ra đó là lý do hắn dập lửa trước khi tấn công bọn cướp.
"Nhờ Thánh Nữ chữa cho là được rồi."
"Đây là hình phạt thiêng liêng mà Nữ Thần ban cho ta vì tội lỗi. Nó không phải chấn thương hay bệnh tật gì cả." Hắn ta nói bình thản
Tôi suýt thì nôn. Có phải là đạo đức khi chấp nhận một căn bệnh có thể chữa được mà không làm gì không? Mình không nghĩ mình sẽ hiểu được điều đó.
"Um... Em không thể chữa mắt cho cha. Em đã thử, nhưng..." Thánh Nữ ngập ngừng xen vào.
"Cô không thể? Có căn bệnh mà cả phép màu cũng không chữa được sao?"
"V-Vâng ạ. Em xin lỗi. Em còn không biết tại sao."
"Bởi vì nó không phải bệnh cũng chẳng phải thương tích," Zero nói giọng chắc nịch. Thánh Nữ và linh mục cùng quay sang Zero. "Ngươi sẽ không gọi việc có quá nhiều sức mạnh là bệnh chứ? Mắt của linh mục đơn giản là 'quá tốt'. Chúng thu nhận cả những tia sáng nhỏ nhất, đồng nghĩa với việc không thể nhìn gần nguồn sáng mạnh. Theo ta thấy, linh mục có thị lực ban đêm tốt hơn cả Lính Đánh Thuê. Có lẽ buối sáng của người thường chính là buổi đêm của linh mục."
Khu rừng tăm tối trong đêm không trăng còn khiến tôi—một Đọa Thú—sợ hãi. Dù có thị lực ban đêm tốt hơn người thường, mắt tôi vẫn nhìn kém xa ban ngày.
"Linh mục. Ngươi đã có tình trạng này từ khi sinh ra phải không?" Zero hỏi.
"Đúng vậy."
"Vậy nếu ngươi chữa lành đôi mắt bây giờ, điều đó chỉ gây rối loạn và cản trở ngươi. Nó không phải hình phạt từ Chúa, linh mục à. Hay đúng hơn, nó là một món quà hiếm có. Đừng hạ thấp bản thân. Hãy tự hào chính mình đi."
Linh mục nhìn chằm chằm vào Zero, miệng há hốc: "Cảm ơn cô," hắn ta lẩm bẩm ngượng ngùng.
Zero quay sang Thánh Nữ: "Thánh Nữ. Tại sao bọn cướp không giết ngươi ngay lập tức? Chúng gọi ngươi là phù thủy và nói có thể giết chết ngươi bất cứ lúc nào, nhưng ngươi vẫn sống."
Cô ấy có thể hỏi trực tiếp bọn cướp, nhưng tôi nghi ngờ chúng sẽ nói, biết rằng xúc phạm Thánh Nữ trước mặt linh mục đồng nghĩa với cái chết. Chỉ cần chúng khăng khăng Thánh Nữ là phù thủy, bất kể lời chúng nói có là sự thật hay không cũng không được bào chữa.
Thánh Nữ nhíu mày lắc đầu: "Tôi không biết. Nhưng chúng có nhắc gì đó về Pháo đài Hoa Sen."
"Pháo đài Hoa Sen?"
"Đó là một pháo đài cổ gần Thánh Địa. Đấy là một di tích lịch sử, nhưng bọn cướp đã chiếm nơi đấy."
"Có lẽ chúng định bắt cóc cô ấy để đòi tiền chuộc," linh mục cắt ngang. "Giới quyền lực ở Cleon rất coi trọng Thánh Nữ. Họ sẽ không ngần ngại trả tiền để cứu cô ấy."
Cô ấy có thể chữa lạnh mọi thương tích và bệnh tật. Giới nhà giàu sẽ sẵn lòng trả bất cứ giá nào để không mất đi phương thuốc vạn năng biết đi này.
"Ta có câu hỏi, Thánh Nữ." Zero nhìn chằm chằm vào người phụ nữ từ dưới mũ trùm. Thánh Nữ cũng nhìn lại cô. "Ngươi học việc thực hiện phép màu ở đâu?" Cô đi thẳng vào vấn đề.
Thánh Nữ thở dài. "Tôi, ừm..."
"Năng lực chữa lành mà Thánh Nữ sở hữu là phép màu từ Chúa," linh mục ngắt lời. "Phép màu không phải thứ có thể học ở bất cứ đâu, cô gái trẻ à." Giọng hắn ta dịu dàng và thoáng chút vui đùa, hoàn toàn khác khi nói chuyện với tôi. Hắn trông giống một người đang dạy dỗ một đứa trẻ ngây thơ, giống cái thái độ mà Zero thường dành cho tôi.
Tuy nhiên, Zero rõ ràng bị xúc phạm bởi thái độ đó: "Ý ngươi là một ngày nọ, cô ta bỗng tỉnh dậy và phát hiện mình có thể chữa lành thương tích và bệnh tật?"
"Phép màu là thứ cô không biết có tồn tại cho đến khi nó xảy ra với chính mình. Cô có thể được sinh ra với sức mạnh thần kỳ, nhưng nó chỉ xuất hiện khi cô thực sự cần sự cứu rỗi của Chúa." Linh mục gật đầu nghiêm trang.
Zero nhìn hắn ta như đang quan sát thứ gì đó khó hiểu.
"Ngươi tin vào phép màu của thánh nữ mà không cần lý do? Có ghi chép về phép màu của Chúa ở khắp nơi, nhưng phần lớn bị xem là giả mạo. Chúng là phù thủy giả làm phép màu hoặc người thường sử dụng mánh khóe."
"Ta hiểu. Cô còn khá trẻ nhưng có vẻ biết nhiều thứ. Dù đúng là có nhiều kẻ lừa đảo, phép màu thần thánh có tồn tại dù rất hiếm. Là một phán quan từ Dea Ignis, nhiệm vụ của ta là kiểm chứng những phép màu đó."
"Vậy chính xác phép màu là gì? Làm sao để ngươi phân biệt Ma Thuật của phù thủy và phép màu của Chúa?"
Linh mục dừng bước, mọi người cũng vậy. Zero và linh mục đối mặt nhau. Ít nhất không khí không có sự thù địch. Linh mục biết Zero chỉ hỏi vì tính tò mò thuần túy.
"Cô không tin vào phép màu của Chúa sao?"
Zero nhíu mày: "Ta không biết phép màu là gì. Cũng không biết ngươi đánh giá thế nào là phép màu. Làm sao ngươi phân biệt được phù thủy và thánh nữ?"
"Bọn ta không cần tiêu chí đánh giá nào. Chỉ đơn giản là biết."
"Ngươi biết? Mà không cần bằng chứng?"
Miệng linh mục cong lên nụ cười dịu dàng. Hắn ta mang vẻ mặt dành cho đứa trẻ háo hức học hỏi.
"Rồi một ngày, cô sẽ biết. Mọi thứ bắt đầu từ đức tin. Chúa không vươn tay ra với những kẻ có trái tim đầy sự nghi ngờ. Nhân tiện, ta biết phụ nữ đi một mình rất nguy hiểm, nhưng đi cùng Đọa Thú sẽ hủy hoại tâm trí cô. Hẳn cô có lý do. Nếu ta có thể giúp gì, cứ nói. Ta sẽ hỗ trợ hết sức."
"Ta không có lý do gì đặc biệt khi đi cùng Lính Đánh Thuê. Ta chỉ đơn giản muốn ở bên anh ấy." Zero trả lời không chút do dự.
Cô nhanh chóng tiếp tục đi, như thể chán ngán việc nói chuyện với linh mục.
Thánh Nữ và Linh Mục – Phần 6
Một lúc sau, chúng tôi ra khỏi rừng. Khi trở về trại, Theo—người đã trèo lên cây như tôi dặn— nhảy xuống.
"Ông chú, Zero! Hai người lâu quá! Cháu tưởng mọi người bỏ cháu lại rồi!"
"Đương nhiên là không. Ta đã không mang nhóc theo nếu định vứt đi từ đầu."
"Cháu hiểu ý ông, nhưng ông chú nên biết cảm giác của một đứa trẻ chứ."
Theo quay đi, và nhìn thấy Thánh Nữ, linh mục, cùng bọn cướp đứng đó. Vẻ kinh ngạc lộ rõ trên khuôn mặt thằng nhóc cùng sự sợ hãi.
"Là em!" Thánh Nữ reo lên.
Theo giật mình lùi lại. Thánh Nữ chạy tới ôm chầm lấy thằng nhóc.
Khi bọn cướp nhìn thấy Theo, chúng nhìn nhau, mắt hơi tròn xoe.
Cái gì vậy? Có gì đó không ổn...
"Ôi, cảm ơn Chúa, em vẫn ổn! Chị tưởng bọn cướp đã giết em rồi!"
"Ugh...!" Toàn thân Theo cứng đờ.
"Cô biết Theo à?" Tôi hỏi.
"Đây chính là đứa trẻ em kể với anh lúc nãy. Em ấy nằm giữa đường."
Mọi thứ giờ đã rõ. Mình hiểu rồi. Theo là thành viên của băng cướp.
Theo giả vờ ngất trên đường để chặn xe ngựa, tạo cơ hội cho đồng bọn tấn công. Một đứa trẻ như nó sẽ vô dụng trong chiến đấu, nên nhiệm vụ của nó là cướp xe ngựa và bỏ trốn. Rồi vì không điều khiển nổi, nó đâm vào quán trọ.
Theo nhìn tôi với ánh mắt cầu xin. Thằng nhóc hẳn đã nhận ra tôi đã ghép được các mảnh ghép lại với nhau.
Đừng lo. Ta không đủ ngu ngốc để tiết lộ những gì không cần thiết và làm mọi chuyện tồi tệ hơn.
"Em có bị thương không? Em không khỏe phải không? Vì thế em mới ngất đi. Những người này đã giúp em à? Ôi, tạ ơn Chúa!"
"Khoan đã Thánh Nữ. Dùng trẻ con để chặn xe là chiêu trò quen thuộc của bọn cướp. Ta không chắc chắn đứa trẻ này không phải một trong số chúng." Linh mục nói.
Đúng là linh mục rồi. Sau mớ lý thuyết về đức tin nãy giờ, hắn ta giờ lại nghi ngờ một đứa trẻ bất lực. Đây là lý do bạn không nên tin giáo sĩ.
"Một đứa trẻ còi cọc như nó làm được gì? Ngươi nói thế vì chẳng nhìn thấy gì cả. Bỏ cái bịt mắt ra mà nhìn. Nó chỉ còn mỗi da bọc xương. Ta có thể bóp nát nó chỉ bằng một tay."
Linh mục thở dài ngao ngán: “Còi cọc hay trẻ con không quan trọng. Kẻ ác phải bị phán xét. Quan trọng là trái tim. Tuổi tác hay ngoại hình chỉ là lớp vỏ."
"Thật sao? Nhưng chẳng phải ngươi đối xử với ta như rác rưởi chỉ vì ta là Đọa Thú sao?"
"Đọa Thú không phải con người."
"Vậy à?"
Mình hiểu rồi. Không có chỗ cho mình tranh luận. Gần như rất ấn tượng đấy.
"Đức Cha..." Thánh Nữ trách móc, nhưng linh mục không nhượng bộ.
"Dù sao thì, giả sử Theo là thành viên của băng cướp đi. Các phán quan đến từ Dea Ignis kém cỏi đến mức không bảo vệ nổi thánh nữ khỏi một đứa trẻ sao?"
"Đồ thú vật bị nguyền rủa. Ngươi không biết lúc nào nên im lặng à?"
Hắn ta rõ ràng bị xúc phạm, nhưng không đưa ra lời phản bác nào. Tôi hẳn đã chạm đúng điểm yếu.
"C-Cháu xin lỗi!" Theo khóc lóc. "Một thợ rèn nhờ cháu đến quán trọ, nhưng không cho cháu ăn. Cháu đói quá không đi nổi. Rồi một lũ cướp xuất hiện. Cháu sợ lắm! Cháu thấy xe ngựa, rồi lấy nó để chạy trốn dù biết điều đó là sai. Cháu định đi gọi cứu viện, nhưng chiếc xe mất kiểm soát!"
Tôi ngạc nhiên vì thằng nhóc có thể nói dối trơn tru đến vậy. Diễn hơi quá rồi đấy, nhóc. Nó làm vẻ sợ hãi, nước mắt lấp lánh trong khóe mắt. Diễn quá đà chỉ khiến người ta nghi ngờ thêm.
Ít nhất, đó là điều tôi nghĩ.
"Ôi, tội nghiệp em quá," Thánh Nữ thì thầm.
Tôi đứng hình tại chỗ, sốc toàn tập.
"Em hẳn đã rất sợ hãi. Không sao đâu. Chị không giận chút nào!"
Người phụ nữ này thực sự tin thằng nhóc. Không chỉ vậy...
"Ôi lạy Chúa trên trời! Xin hãy tha thứ cho con vì đã nghi ngờ một đứa trẻ ngây thơ như này!"
"Không cần khóc nữa, chàng trai trẻ. Em nên vui vì mình còn sống và an toàn." Linh mục nói thêm.
Ngươi nữa á! Đùa hay thật vậy?! Thánh nữ và giáo sĩ là như vậy sao?!
Tôi run lên, mặt tái mét dưới lớp lông. Lý do vừa rồi quá yếu ớt. Sao họ có thể tin được?
Không, bỏ qua Thánh Nữ đi. Mình hiểu em ấy. Nhưng cả linh mục nữa? Thôi nào. Ngươi không phải thành viên Dea Ignis, đội tử thần đáng sợ của Nhà Thờ sao?
Lúc này, ấn tượng của tôi về thánh nữ và linh mục gần như là nỗi sợ trước điều không thể hiểu nổi.
"Lính Đánh Thuê, không hiểu sao ta cảm thấy nổi da gà."
"Đó gọi là sự sợ hãi. Đuôi tôi cũng thấy ngứa ngáy nữa."
Khi Zero và tôi nhìn ba người họ ôm nhau đầy nước mắt—dù một người giả vờ khóc—mắt tôi liếc nhìn sang người hầu đứng bên ngoài vòng tròn nhỏ.
"Hai người đó luôn như vậy sao?" Tôi hỏi.
Người hầu ngước nhìn tôi ngạc nhiên. Có lẽ cô ta không ngờ tôi nói chuyện với mình. Một số người còn tin Đọa Thú không thể nói tiếng người.
Tôi làm cô sợ à? Úi, lỗi tôi. Dù sao tôi cũng không ngại bị phớt lờ.
Cô do dự một lúc, rồi dán mắt xuống đất, lẩm bẩm: "Vâng. Họ là người tốt."
"Tôi nghĩ họ vượt quá mức tốt bụng rồi. Họ có ổn không? Ý tôi là, thằng nhóc kia rõ ràng rất đáng ngờ. Ít nhất hãy nghi ngờ nó một chút đi."
Vai người hầu rung nhẹ. Cô hẳn đang cười.
Tôi nghĩ cô ta và tôi có điểm chung. Với tính cách của Thánh Nữ và Linh Mục, mọi chuyện sẽ không suôn sẻ nếu không có ít nhất một người thực tế ở bên cạnh.
"Giờ kế hoạch là gì, Thánh Nữ? Cô định về Thánh Địa à? Như Theo nói, xe ngựa đã hỏng và ngựa ở chuồng của chủ quán."
Thánh Nữ ngẩng lên nhanh chóng: "Ồ, đúng rồi! Chúng ta cần đến Ideaverna! Lá thư nói không còn thời gian để lãng phí nữa."
Mình nhớ em ấy đề cập gì đó về con trai thống đốc bị bệnh phổi.
Theo bản đồ, Thánh Địa và Ideaverna ở hai hướng ngược nhau. Nơi chúng tôi đứng gần Thánh Địa hơn, nhưng nếu quay về Akdios bây giờ, cô sẽ không kịp chữa trị cho cậu bé. Cô sẽ chỉ kịp dự đám tang.
"Làm sao giờ?” Thánh nữ hỏi trong đôi mắt ướt. "Quán trọ cách đây bao xa? Có thể họ sẽ trả lại ngựa. Nếu không, chúng ta có thể mượn xe của họ."
"Phải đi bộ cả ngày trời mới tới quán trọ. Không có bằng chứng chứng minh ngựa là của cô. Nếu xe còn nguyên, nó có thể làm chứng, nhưng nó đã bị tháo dỡ và quăng vào lò sưởi rồi."
"Không..." Thánh Nữ thều thào trong nước mắt.
Linh Mục đặt tay lên vai cô: "Đ-Đi bộ từ đây đến Ideaverna mất năm ngày. Chúng ta sẽ phải vượt qua nhiều ngọn đồi. Hãy về thị trấn trước. Dù cũng mất một ngày đi bộ, nhưng chắc chắn sẽ có xe ngựa ở đó. Rồi ta có thể gấp rút đến Ideaverna."
"Nhưng nếu không kịp thì sao? Chúng ta đã chậm một ngày rồi. Nếu chậm thêm, một đứa trẻ sẽ chết."
"Không thể lãng phí thời gian lo lắng nữa. Không còn cách nào khác."
"Nếu đi xuyên rừng, chỉ cần nửa ngày là tới một thị trấn có xe ngựa," Theo xen vào, lau giọt nước mắt giả tạo bằng tay áo. "Chúng ta cũng sẽ đến gần Ideaverna hơn. Nếu đi ngay bây giờ thì sáng mai là tới nơi. Từ đó có thể đến Ideaverna vào trưa hôm sau nếu đi nhanh. Cháu có thể chỉ đường. Đường nguy hiểm, nhưng có ông chú ở đây rồi, chắc sẽ ổn thôi."
Tôi thường bị bọn cướp nhắm đến vì giá trị của cái đầu. Nhưng cũng là sự thật rằng lũ côn đồ bình thường tránh Đọa Thú. Săn một Đọa Thú đòi hỏi phải chuẩn bị kỹ lưỡng và một quyết tâm lớn.
Đọa Thú thu hút vài tên cướp dày dạn, nhưng cũng xua đuổi được đám nghiệp dư. Việc thuê một Đọa Thú làm vệ sĩ có phù hợp hay không tùy vào thời điểm và hoàn cảnh, nhưng trong tình huống hiện tại, đó là một lựa chọn khôn ngoan.
Tôi có thể phớt lờ Zero. Cô ấy không dễ chết thế đâu. Tên Linh Mục cũng tính là vệ sĩ. Vậy nghĩa là tôi sẽ phải bảo vệ ba người—Theo, Thánh Nữ và người hầu.
Đúng vậy. Có mình ở bên, chúng ta có thể vượt qua khu rừng an toàn...
"Thuê một Đọa Thú làm vệ sĩ là điều không thể chấp nhận! Một mình ta là quá đủ rồi." Tên linh mục quát lên.
Ừ. Mình đoán trước được mà.
Nếu một mình hắn ta là đủ, thì ngay từ đầu, bọn cướp đã không thể bắt cóc Thánh Nữ.
Zero có vẻ định nói điều tôi đang nghĩ, nên tôi nhanh chóng bịt miệng cô lại. Cái lưỡi của cô là nguồn cơn của quá nhiều thảm họa.
"Theo phải không? Em có thể dẫn đường không? Nếu con thú này thuê em, ta khuyên em nên nghỉ việc. Ta sẽ thuê lại em." Linh mục nói.
Này, đầy tớ của Chúa. Ngươi có thể tế nhị hơn chút được không? Tôi cũng có cảm xúc đấy.
"Cháu không thể đi nếu không có Ông Chú. Nếu bọn cướp xuất hiện, chú sẽ bảo vệ Thánh Nữ trước, rồi đến cô ấy. Cuối cùng mới đến cháu."
"Đương nhiên là không. Ta sẽ bảo vệ tất cả—"
"Linh mục nói dối sao?" Theo nhìn hắn ta với ánh mắt không đồng tình.
Tên linh mục giật mình. Ngay cả kẻ ngốc cũng thấy từ hành động của hắn, Thánh Nữ sẽ được ưu tiên.
Thánh Nữ nhìn tôi đầy mong đợi. Họ dường như đã quyết định thuê tôi.
"Không phải quyết định của tôi (vẫy đuôi chỉ về phía Zero). Người phụ nữ kia là chủ nhân của tôi."
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía phù thủy. Chúng tôi đến Cleon để điều tra các vụ liên quan đến Ma Pháp. Giờ đã có lý do để tin rằng một bản sao Ma Pháp thư của Zero đã bị lấy khỏi Wenias, bất kỳ lý do nào để có thể tiếp cận Thánh Nữ—người có khả năng liên quan đến cuộc điều tra hiện tại—đều là điều đáng mong đợi. Không có lý do gì để Zero từ chối.
Tuy nhiên, Zero làm như đang suy nghĩ nghiêm túc.
"Ta phải làm sao đây? Ta có mục đích riêng khi đi du lịch. Ta không có thời gian dính vào chuyện của người khác. Dù ta rất muốn giúp..."
"Làm ơn giúp chúng tôi! (Thánh Nữ chắp tay như cầu nguyện) Chúng tôi sẽ cố hết sức để đền đáp!"
Zero mỉm cười. Cô nhảy lên khỏi mặt đất và nhẹ nhàng đáp xuống vai tôi.
"Được thôi. Ta không thể làm ngơ trước lời cầu xin của ngươi. Ta và lính đánh thuê của ta nhận công việc đó!" Cô nói với giọng điệu trịch thượng.
Không mong đợi gì ít hơn từ chủ nhân của tôi, một phù thủy chính hiệu và là người phụ nữ xảo quyệt.
Thánh Nữ vô cùng cảm động, nhảy cẫng lên, nhìn chúng tôi với đôi mắt sáng rỡ.
"Cảm ơn hai người! Ôi, tạ ơn Chúa! Rất vui được hợp tác, um... Anh Lính Đánh Thuê?"
Oh. Nó không thực sự là tên của tôi. Là nghề nghiệp. Mình cho rằng giờ điều đó cũng không còn quan trọng nữa.


0 Bình luận