Tập 2: Thánh Nữ Của Akdios (Phần 1)
Chương 3: Phù Thủy Hay Thánh Nữ
0 Bình luận - Độ dài: 7,878 từ - Cập nhật:
-----1-----
Một nhóm sáu người bất đối xứng nhau gồm một đoạ thú, một phù thuỷ, một đứa trẻ, một thánh nữ cùng người hầu của mình và một linh mục, tụ họp quanh ngọn lửa trại đang chập chờn. Điểm đến của họ: Ideaverna, một thương cảng của nước Cộng Hoà Cleon. Thánh nữ nói rằng cô cần đến Ideaverna nhanh nhất có thể để cứu một đứa trẻ đang trong tình trạng nguy kịch. Tuy nhiên, vượt qua cánh rừng vào buổi đêm không phải một chuyện dễ dàng. Đường đi không phải điều nguy hiểm, điều nguy hiểm là ngay từ đầu đã không có đường đi. Nếu không có ánh sáng phù hợp, tai nạn có thể xảy ra.
Hơn nữa, họ còn chưa được nghỉ ngơi tử tế kể từ lúc bị bọn cướp tấn công. Tất cả bọn họ đều cần được nghỉ ngơi, kể cả tên linh mục
“Chúng ta sẽ rời khỏi đây khi trời sáng. Từ giờ cho tới lúc đấy, nghỉ ngơi một chút đi.” Tôi nói.
Còn khá lâu nữa thì trời mới sáng, và nếu đến thị trấn vào lúc sáng sớm, có lẽ bọn tôi sẽ không thể thuê ngay được xe ngựa.
Tên linh mục và thánh nữ ban đầu phản đối quyết định của tôi, nhưng khi người hầu điềm tĩnh nói: "Chúng ta cần phải nghỉ ngơi một chút", thánh nữ đành nhượng bộ, còn tên linh mục tự hiểu ý mà đi theo.
Thế là chúng tôi quyết định cắm trại qua đêm. Ai mà ngờ được một Đọa Thú và một phù thủy lại du hành cùng một linh mục cơ chứ? Tôi liếc nhìn Zero, cảnh báo cô ta đừng tiết lộ thân phận, nhưng trông cô vẫn thờ ơ như mọi khi. Chẳng biết cô ta có hiểu ý tôi hay không.
Giả vờ làm một cô gái ngây thơ, Zero liên tục đặt câu hỏi cho tên linh mục đang cố giảng giáo lý của Nhà Thờ. Bản thân hắn có vẻ không cảm thấy phiền phức trước sự háo hức học hỏi của Zero, thậm chí còn trả lời cả những câu hỏi có thể bị coi là chỉ trích Nhà Thờ.
Một người phụ nữ xinh đẹp và một người đàn ông điển trai. Nhìn cảnh hai người họ khiến tôi bực bội. Trên hết, tôi không thể thoải mái khi có quá nhiều người xung quanh.
Tôi quyết định để tên linh mục canh trại, còn bản thân thì trèo lên một cái cây cách đó không xa để quan sát lũ chó hoang và bọn cướp.
Tôi không biết có thể gọi việc nằm dài với cái đuôi và đôi chân thong thả là "canh gác" hay không. Nhưng thôi, nếu có ai đó đến gần chỗ mình, chắc chắn mình sẽ phát hiện được, miễn là mình còn thức.
Vừa nghe cuộc thảo luận giữa Zero và tên linh mục, cùng những lời đùa giỡn giữa Theo và thánh nữ, tôi lấy một con dao nhỏ ra và mài những chiếc móng đã quá dài. Nếu quá sắc, chúng sẽ làm rách túi và quần áo, nên tôi mài cho đầu móng tròn hơn.
Mài đến cái móng thứ chín thì tiếng trò chuyện im bặt, ngọn lửa cũng đã tắt. Cuối cùng cũng yên tĩnh. Sau khi mài xong cái móng thứ mười, tôi cất con dao đi.
Bỗng tôi nghe thấy tiếng bước chân dẫm lên cỏ khô từ từ tiến lại gần. Mũi tôi ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của hoa.
"Đi chỗ khác mà giải quyết nhu cầu đi. Có người ở đây rồi." Tôi nói
Tôi cố ý cho cô ta biết sự hiện diện của mình để phòng trường hợp bị nói là thằng biến thái, trong khi tôi đã ở đây từ trước. Tên linh mục chắc chắn sẽ giết tôi tại chỗ nếu hiểu nhầm.
Thánh nữ giật mình, hoảng hốt nhìn quanh tìm nơi phát ra tiếng nói.
"Ở trên này."
Thánh nữ ngửa cả người lên và phát hiện tôi đang nằm trên cành cây.
"Anh Lính Đánh Thuê. Thật may vì đã tìm được anh." Cô ấy mỉm cười.
Tôi đã nói với cô ấy rằng tên tôi không phải "Lính Đánh Thuê", nhưng vì không còn lựa chọn nào khác, cô ấy đành gọi tôi như vậy. Chừng nào Zero chưa từ bỏ ý định biến tôi thành đầy tớ, việc tiết lộ tên thật gần như là điều cấm kỵ.
"Em không thấy anh đâu nên đang đi tìm. Có phải tất cả Đọa Thú đều ngủ trên cây không?"
"Tôi là vệ sĩ mà. Chỉ đơn giản là đang canh gác thôi."
"Ra vậy..." Thánh nữ lẩm bẩm yếu ớt.
Một khoảng im lặng ngắn ngủi, như thể cô ấy đang suy nghĩ tìm chủ đề. Có vẻ cô ấy muốn nói điều gì đó nhưng thiếu can đảm.
"Um... Em xin lỗi về chuyện của Đức Cha," cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng.
“Hả?”
"Cha không phải người xấu. Thực ra cha rất chân thành và tốt bụng. Em đã rất sốc khi thấy Đức Cha đối xử với anh như vậy."
"Sao cô phải xin lỗi? Hắn mới là người đối xử với tôi như một con thú, không phải cô."
"Nhưng..."
"Dù sao tôi cũng chẳng bận tâm đâu. Tôi đúng là một con thú và là một con một quái vật. Tôi đã ngừng tức giận vì những chuyện như thế từ lâu rồi. Đặc biệt là những lời nói của một linh mục."
"Anh không phải quái vật! Em... chưa bao giờ nghĩ về anh như vậy."
Tôi nhếch mép cười. Cô ấy quá tốt bụng đến mức đáng sợ. Thực sự khiến tôi thấy ghê rợn.
Tôi nhấc người lên và nhảy khỏi cái cây. Thánh nữ kêu lên một tiếng rồi lùi lại một bước.
"Cô chưa bao giờ nghĩ Đọa Thú là quái vật ư? Ồ, thật tuyệt làm sao?" Tôi tiến thêm một bước. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi. "Đó là vì cho đến giờ cô vẫn được ban phước lành thôi. Cô may mắn lắm khi chưa từng bị một Đọa Thú tấn công bao giờ."
"P-Phải chăng em... đã nói điều gì đó xúc phạm? Em xin lỗi, em không cố ý..."
"Tôi không giận. Bản tính tôi vốn vậy thôi. Cô cứ thoải mái thể hiện sự đức hạnh của mình, nhưng tiếc thay, tôi là một kẻ giết người. Đừng lôi tôi vào trò chơi tưởng tượng của cô. Tôi nhận công việc này không phải vì lòng tốt. Tôi chỉ muốn tiền công thôi. Giờ thì cô nên quay lại chỗ tên linh mục đi, thánh nữ. Và đừng bao giờ cố tiếp cận một Đọa Thú giữa rừng, vào ban đêm, khi không có ai xung quanh. Tôi không đùa đâu. Họ sẽ ăn tươi nuốt sống cô đấy."
Đôi mắt cô ta—đỏ nhạt như mái tóc—mở to, nhưng ánh nhìn vẫn dán chặt vào tôi. Cô ta không quay đi. Vẻ lo lắng vẫn thường trực trong mắt cô, nhưng giờ lại chẳng có chút cảm xúc nào.
"Này, cô có nghe tôi nói không?"
Bỗng nhiên, một nụ cười rạng rỡ nở trên mặt cô ta. Người phụ nữ này thực sự vừa mới cười. Trong tình huống này.
"Có gì buồn cười?!"
"Em xin lỗi. Chỉ là có người quen của em cũng từng nói điều tương tự."
"Hả?"
Vừa cười khúc khích, cô ta vén mái tóc bện sau tai. Những sợi tóc nhẹ nhàng bung ra, cuốn quanh ngón tay cô.
"Anh cảnh báo em không nên tiếp cận Đọa Thú một mình để tránh nguy hiểm về sau, phải không? Anh thậm chí còn cố tình hóa thân thành kẻ xấu."
"Đừng nói gì nữa, đồ ngốc! Nghe như tôi là người tốt vậy! Thật kinh tởm. Yuck."
Thánh nữ ngừng cười khúc khích và cười phá lên.
Mình hoàn toàn thua cuộc.
Tôi buông lỏng đuôi và tai, ôm đầu trong tay. Đầu tiên là Zero, giờ lại đến thánh nữ. Cảm giác như tất cả những người phụ nữ tôi từng gặp đều nắm thóp tôi trong lòng bàn tay. Ngay cả Albus cũng khiến tôi xoay như chong chóng.
"Quay về nghỉ ngơi đi. Thể lực của cô là quan trọng nhất."
"Anh... đang lo cho em à?"
"Cô mà gục xuống thì chỉ có thêm phiền phức cho tôi thôi, okay?!"
Thánh nữ lại bật cười. Nhận ra mình đang bị trêu đùa, tôi quay lưng lại. Mình chán ngấy việc chiều theo cô ta rồi. Tôi cào móng vào thân cây và dồn trọng lượng lên nó.
"Này..."
"Gì nữa?"
"Cô Zero đã hỏi tôi học về phép màu ở đâu."
Tôi liếc nhìn cô ta qua vai.
"Tại sao cô ấy... lại nghĩ em học được từ ai đó chứ…?"
Tôi định mở miệng thì phát hiện có động tĩnh ở phía lửa trại.
"Thánh nữ đại nhân!" Một giọng nam vang lên.
"Linh mục tỉnh dậy rồi. Hắn ta đang tìm cô đấy."
Đúng là đồ vô dụng. Hắn ta giờ mới phát hiện ra người mình phải bảo vệ đã lẻn ra khỏi chỗ ngủ.
Tôi trở lại ngọn cây và thả lỏng đuôi cùng đôi chân.
"… Em… tên là Faeria, nhưng xin hãy gọi em là Lia, không phải 'Thánh nữ'."
"Tôi chắc chắn tên linh mục sẽ nổi điên nếu một Đọa Thú hạ đẳng gọi thánh nữ bằng tên thân mật."
"Ồ... (cúi xuống) Anh nói đúng. Em xin lỗi vì lại làm phiền..."
Tôi thở dài. Sao mình lại cảm thấy có lỗi thế này? Chết tiệt.
"Về đi, Lia. Không hắn ta lại la lên đấy."
Vẻ mặt thánh nữ—không, Lia bỗng rực rỡ hẳn lên.
"Chúc ngủ ngon," cô ta vui vẻ nói rồi lững thững quay trở về.
Tôi lại thở dài một lần nữa và nhìn lên mặt trăng. Chuyện vừa rồi là sao nhỉ? Gần như là...
"Có vẻ như thánh nữ rất quý anh đấy, Lính đánh thuê."
Tôi giật mình khi nghe thấy giọng nói vang lên từ trước mặt mình. Mắt tôi tròn xoe khi thấy bóng dáng Zero giữa những tán cây ẩn trong đêm. Cô kéo mũ trùm xuống, hoàn toàn để lộ khuôn mặt, ánh trăng tô điểm cho những đường nét xinh đẹp. Tôi vội quay đi chỗ khác.
Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt đó mười giây thôi, tôi có thể mất đi lí trí. Nhan sắc của Zero đã là một thứ vũ khí chết người rồi.
"Cô ở đó bao lâu rồi?"
"Ta thấy thánh nữ lẻn ra khỏi giường nên ta đi theo. Và rồi thấy hai người đang tán tỉnh nhau."
"Cái đấy mà gọi là tán tỉnh?"
Nếu có ai đang tán tỉnh thì đó phải là Zero và tên linh mục. Dĩ nhiên tôi không quan tâm.
"Thánh nữ bảo anh gọi cô ta là Lia. Theo nói rằng ở Cleon, cho ai đó biết biệt danh của mình có nghĩa muốn mời họ làm bạn."
"Bạn bè?" Giọng tôi vỡ ra.
"Cô ta đã hỏi, và anh đã đồng ý. Vì 'Lính đánh thuê' không phải tên thật của anh, nên có thể coi dó là biệt danh. Anh và thánh nữ đã trở thành bạn. Như vậy có nghĩa ta không còn là người bạn duy nhất của anh nữa."
"Ôi thôi đi. Tôi và một thánh nữ, làm bạn? Đừng có đùa. Chuyện này hoàn toàn vô lí."
"Nhưng cô ta dường như nghĩ khác..." - Giọng Zero bỗng trở nên thiếu sức sống lạ thường.
"Vậy cô đang muốn nói gì?"
"Anh..." Zero đột ngột đổi ý, ngậm miệng lại. "Thánh nữ rõ ràng đã học Ma Pháp từ ai đó." Chuyển sang chủ đề công việc quá nhanh khiến tôi không theo kịp.
Zero bước qua cành cây về phía tôi: "Ta đã hỏi thánh nữ học phép màu ở đâu, nhưng cô ta đáp: 'Tại sao cô ấy nghĩ mình học từ ai đó?' ngụ ý rằng có người đã dạy cô ta Ma Pháp, và cách ngụy trang nó thành thứ khác."
Cành cây kêu kẹt kẹt khi Zero ngồi xuống cạnh tôi. Những chiếc lá nâu còn sót lại lìa cành rơi xuống đất.
"Ta không thể nhận ra loại Ma Pháp mà cô ta dùng. Chắc chắn đó là từ Chương Bảo Vệ, nhưng cô ta không đọc thần chú và cũng không hiến tế, thậm chí không có động tác tay. Dù có thiên phú đến đâu cũng không thể giải thích được khả năng này."
"Có lẽ đó thực sự là phép màu của Chúa."
"Ta đã cân nhắc khả năng đó. Và tự hỏi phép màu xảy ra như thế nào."
"Đó có phải thứ có thể giải thích được không?" Tôi khẽ cười.
Thật buồn cười khi một phù thủy như Zero lại bàn về phép màu.
"Có lẽ vậy. Đây chỉ là giả thuyết ta đặt ra sau khi nói chuyện với linh mục. Thirteenth có lẽ sẽ bảo chỉ nên nói về sự thật rõ ràng."
"Xin ngài, hỡi Đại Phù Thủy Bùn Đêm. Hãy ban cho tôi ý kiến về vấn đề này."
"Ta nghĩ… (Zero hạ giọng) phép màu và Ma Pháp về bản chất đều là một."
"Okay... Chúng ta không muốn tên linh mục nghe thấy điều này đâu."
"Ma Pháp là nghệ thuật tạo ra hiện tượng siêu nhiên bằng sức mạnh của ngôn từ và việc hiến tế cho ác quỷ. Nếu đủ thành thạo, anh chỉ cần đọc thần chú trong đầu. Có nhiều phép cần những vật hiến tế đặc biệt, nhưng cũng có nhiều phép chỉ tiêu hao ma lực. Và phù thủy bọn ta tin rằng nữ thần mà Nhà Thờ đang thờ phụng chính là một loại ác quỷ."
Ác quỷ và thần chú. Chúa và lời cầu nguyện. Danh xưng khác nhau, nhưng hình thức hoàn toàn giống nhau.
"Ta cho rằng phép màu là hiện tượng xảy ra khi tình cờ cầu xin Chúa tạo ra hiện tượng siêu nhiên. Vì vậy, có khả năng phép màu của thánh nữ không đến từ Sách Zero. Hoặc đã từng có khả năng đó."
Nhưng khả năng ấy biến thành điều chắc chắn khi Lia hỏi về câu nói của Zero. Có người đã dạy cô ấy Ma Pháp.
Mới 10 năm kể từ khi Thirteenth mang Sách Zero—sách về Ma Pháp—đến vương quốc Wenias. Thời gian học Ma Pháp trung bình là năm năm. Tính ngược lại, ta có thể suy ra ai đó đã mang Ma Pháp đến Cleon 5 năm trước và dạy cho Lia.
"Nhưng điều đấy gần như không nằm trong khoảng thời gian đó. Giả sử cho dù người có thiên phú thì cũng mất ít nhất 5 năm để học Ma Pháp. Điều đó có nghĩa họ lập tức dạy lại cho người khác. Điều đó có thực sự khả thi không?"
"Xác suất tuy thấp, nhưng nó có thể xảy ra. Nếu vốn là một phù thủy lừng danh, họ có thể học Ma Pháp rất nhanh, và nếu chỉ tập trung dạy một loại Ma Pháp, học trò của họ sẽ thành thạo loại Ma Pháp đó trong một thời gian ngắn. Nói cách khác, có một phù thủy khác rất giỏi Ma Pháp ở đất nước này."
Người đã dạy Lia.
Nếu họ còn ở Cleon, chúng tôi phải tìm ra họ. Có thể họ giữ bản sao của cuốn sách. Nếu không, ít nhất họ có thể cung cấp thông tin.
Nhưng có điều làm tôi băn khoăn.
"Lia hay người dạy cô ta đâu có gây rắc rối, phải không?"
"Rắc rối?"
"Lia chỉ dùng Ma Pháp để chữa bệnh cho mọi người, nghĩa là người dạy cô ta cũng không hẳn là xấu, đúng chứ? Có lẽ chúng ta nên bỏ qua. Dù sao cô cũng muốn Ma Pháp giúp ích cho mọi người còn gì."
Nếu Ma Pháp bị lạm dụng—tấn công con người hay âm mưu lật đổ chính quyền—thì việc tìm kiếm thủ phạm là cần thiết. Nhưng thấy Lia hiền lành chỉ muốn giúp đỡ người khác khiến tôi chỉ muốn bỏ qua.
Tuy nhiên có mặt trái. Bọn cướp gọi cô là phù thủy, số lượng bác sĩ ngày càng giảm. Nhưng tôi không nghĩ đó là lỗi của cô ấy. Giống như tôi nghĩ Zero không có tội trong những sự cố do Ma Pháp gây ra.
Zero nở một nụ cười có phần bối rối.
"Quả thật chưa có vấn đề gì. Có lẽ vậy. Nhưng tình hình luôn thay đổi. Hiện tại có thể đã ổn, nhưng anh sẽ không bao giờ biết được ngày mai sẽ ra sao."
"Ma Pháp chữa lành có thể gây ra chiến tranh á? Như kiểu… thuốc mỡ làm hại người vậy." Mình phản ứng hơi quá rồi. "Với lại nếu cô thực sự nghĩ nó nguy hiểm, sao cô không từ chối Ma Pháp của Lia?"
"Làm vậy sẽ khiến người dạy cô ta cảnh giác."
"Ý cô là chúng ta không thể lấy thông tin về bản sao cuốn sách? Dù sao sự tồn tại của nó cũng chưa được xác nhận. Hay là đợi thư của Albus trước rồi thư giãn một thời gian? Như đi tham quan chẳng hạn. Tôi nghĩ vậy còn hơn làm việc với tên linh mục kia."
"Không được. Thánh nữ đang sử dụng Ma Pháp do ta tạo ra."
"Rồi sao?"
Zero kéo đuôi tôi.
"Ta phải biết thánh nữ định dùng Ma Pháp như thế nào. Ta muốn biết ý đồ của người dạy cô ta. Ma Pháp rất hữu ích, nhưng sử dùng sai cách sẽ gây nguy hiểm. Ngay cả phép trong Chương Bảo Vệ cũng không hoàn toàn vô hại. Phải hiểu điều đó trước khi sử dụng Ma Pháp, vì đó là thứ nghệ thuật quá mạnh mẹ."
"Okay..."
Tôi khoanh tay ngắm trăng. Suy nghĩ và phân tích không phải sở trường của tôi.
"Được rồi. Nếu đó là điều cô muốn, tôi sẽ đi theo. Sau tất cả, đó là công việc của tôi mà. Trời sắp sáng rồi. Cô nên ngủ chút đi."
Tôi nằm dài trên cành cây rồi Zero trèo lên người tôi.
"Này, ngủ bên đống lửa kia đi."
"Không đâu. Lửa tắt rồi, ở đây ấm hơn."
"Sẽ nặng lắm đấy."
"Trời sẽ lạnh lắm đấy." Zero bắt chước giọng tôi rồi cười.
Tôi định hất cô ấy xuống đất, nhưng cô nhanh chóng cuộn mình trong áo choàng của tôi. Không còn lựa chọn nào khác, tôi đành nằm im chờ đến bình minh.
-----2-----
Khi mặt trời vừa ló dạng, tôi gọi mọi người dậy rồi lên đường đi tiếp.
Chúng tôi trói năm tên cướp vào một cái cây và để lại ít nước uống nằm trong tầm với. Theo trông có vẻ hơi bồn chồn, nhưng bọn cướp không nói gì với thằng nhóc. Tôi tưởng chúng sẽ làm ầm lên về việc nó từng là thành viên của băng. Nhưng khi nhìn những hình xăm giống hệt nhau, có lẽ chúng thuộc loại cướp có tinh thần đoàn kết cao.
Theo và tôi dẫn đầu, trong khi linh mục đi sau cùng, còn ba người phụ nữ đi ở giữa.
Zero càu nhàu về việc đi bộ mệt thế nào, nhưng tôi không thể vừa mở đường trong rừng vừa cõng cô ấy được. Ý tôi là, tôi có thể, nhưng tôi không muốn. Đặc biệt là khi Lia có vẻ đã làm rơi mất dây thần kinh vận động của mình ở đâu đó.
"Thánh nữ đại nhân, có rễ cây nhô lên kia. Xin hãy cẩn thận đừng—"
Bịch - Cô ngã lăn ra đất.
"Thánh nữ đại nhân, có cái hố đào của thú ở đây. Xin hãy cẩn thận—"
Ầm - Cô lộn một vòng.
"T-Thánh nữ đại nhân, xin hãy để ý bước chân của mình đề đừng rơi xuống sông—"
Rầm - Cô rơi xuống sông.
Làm sao cô ấy có thể không nhìn thấy những chướng ngại vật, khi mà kể cả tên bịt mắt cũng cảm nhận được? Và làm sao cô ấy có thể không tránh nó mặc dù đã được cảnh báo? Chưa đi được nửa đường, Lia đã biến thành một đống hỗn độn. Quần áo rách nát, lấm lem, ướt sũng, còn bản thân thì đầy thương tích.
Dù vậy, việc cô không than phiền là điều đáng khen ngợi. Mặc dù mỗi lần cô vấp ngã, người hầu và tên linh mục lại hoảng lên, khiến tốc độ di chuyển chậm hẳn.
"Ta hơi ngạc nhiên khi trên đời lại có người vụng về đến thế," Zero nói.
"Cô ta vốn dĩ đã vô phương cứu chữa rồi. Càng cố gắng, kết quả lại càng tệ," Tôi đáp.
Có những người vụng về đến mức khiến ta không khỏi thương hại.
"Ông chú, với tốc độ này, nửa ngày nữa chúng ta không tới nơi được đâu. Sẽ phải mất cả ngày mất." Theo nói.
"Ừ, ta đoán vậy. Ta có linh cảm rồi."
Được thôi. Vậy chỉ còn cách này.
Tôi bước đến chỗ Lia. Cô đang ngồi thụp xuống dưới sông nhưng đã đứng dậy nhờ linh mục. Bỏ qua ánh mắt khó chịu của linh mục, tôi kéo cô ấy khỏi dòng nước và cho lên vai.
Lia kêu lên: "A-Anh Lính đánh thuê?!"
"Tôi sẽ cõng cô ta. Đi thế này sẽ nhanh hơn."
"Đồ man rợ! Thật xúc phạm Thánh nữ đại nhân!" Tên linh mục gằn giọng.
"Ngài muốn cõng cô ấy ư? Tôi nghi ngờ về việc ngài có thể đi nhanh hơn tôi khi cõng cô ấy, thưa Đức Cha. Tôi tưởng chúng ta đang rất vội để cứu một đứa trẻ. Tôi chỉ đang làm việc của mình thôi."
Tên linh mục nghiến răng tức giận nhưng không phản đối.
"Tôi biết mình có mùi động vật, nhưng cô sẽ phải chịu đựng một lúc. Ôm cổ tôi vào, kẻo ngã đấy."
Lúc đầu, Lia ngọ nguậy trong vòng tay tôi, sau đó thì gật đầu và ngoan ngoãn vòng tay qua cổ tôi.
"Mềm quá," cô thì thầm nhẹ nhàng rồi khẽ siết tay. "Còn ấm nữa."
Tôi cảm nhận đôi tay mảnh khảnh của cô ấy siết nhẹ. Vì Zero kén chỗ ngủ nên dạo này tôi hay chải chuốt bộ lông của mình kỹ hơn. Có vẻ thánh nữ thích điều đó.
Bỗng tôi cảm thấy có ai đang nhìn chằm chằm mình. Quay đầu lại, tôi thấy Zero rõ ràng đang không vui.
"Sao thế? Có chuyện gì à?"
"Khi ta yêu cầu anh cõng ta, anh từ chối."
"Tất nhiên rồi. Cô có thể tự đi mà."
"Nhưng..." Zero ngập ngừng hiếm thấy. Cô ấy nhút nhát lạ thường. "Anh là lính đánh thuê của ta mà, phải không?"
"Ừ. Rồi sao?"
"Vậy...! Không... Nhưng... Ý ta là..."
"Là gì?"
Im lặng.
Zero nhíu mày sâu rồi quay lưng bước đi tiếp.
"Không có gì."
Cô không trả lời câu hỏi. Thực ra trông như thể cô không thể trả lời. Cô không giống bình thường—điều tôi cũng cảm nhận đêm qua. Cô ngắt lời giữa chừng và không thể trả lời câu hỏi. Có gì đó không ổn.
Zero phải hiểu việc tôi cõng Lia là giải pháp tốt nhất vào tình hình hiện tại. Tôi chắc chắn cô ấy hiểu tại sao tôi không thể cõng cô cùng lúc được.
Tôi biết Zero hay càu nhàu chỉ là đùa giỡn. Chúng tôi ở cùng nhau chưa được lâu, nhưng tôi luôn bên cạnh cô ấy. Tôi có thể phân biệt khi nào cô đang nghiêm túc hay đang đùa.
Nhưng lúc này, rõ ràng cô đang hành xử rất kỳ lạ.
"Ông chú tồi quá.”
"Hả?"
Thằng nhóc chạy theo Zero ngay mà không cho tôi hỏi thêm. Đang đứng ngơ ngác thì linh mục đá vào mông tôi.
"Đừng lề mề nữa, đi tiếp đi."
Mình thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Với Lia trên vai, tốc độ di chuyển của chúng tôi nhanh hơn hẳn.
Theo và linh mục vốn có thể lực khá tốt. Zero dù lười vận động nhưng không chậm chạp. Người hầu cũng theo kịp dễ dàng.
Chẳng mấy chốc chúng tôi đã bù lại lượng thời gian mất.
Ngoài việc tôi làm rơi con dao của mình ở đâu đó, không có gì đặc biệt xảy ra. Khi mặt trời vừa lên cao, chúng tôi ra khỏi khu rừng và lên được đường lớn. Từ đây chúng tôi không cần người dẫn đường nữa.
Tôi đưa tiền cho Theo bảo nó đi thuê xe ngựa trước. Khi tới thị trấn, một chiếc xe ngựa đã đợi sẵn ở cổng.Thằng nhóc làm tốt như mọi khi, thậm chí còn chu đáo khi chọn xe của hiệp sĩ có ngựa không sợ Đọa Thú.
"Chúng ta đi xe từ đây thôi. Chỉ cần bảo người đánh xe đi nhanh, chúng ta sẽ đến Ideaverna đúng giờ hoặc trễ chút." Tôi nói.
Tôi đặt Lia xuống xe. Cô có vẻ thích bộ lông của tôi đến mức không muốn rời nó trong giây lát, nhưng sau đó cô đỏ mặt và lùi lại nhanh chóng.
"C-Cảm ơn anh. Chắc em nặng lắm."
"Ừ. Đúng đấy" Tôi nói thật lòng.
Mặt cô càng đỏ hơn. Cô cắn môi trông như sắp khóc, rồi đấm nhẹ vào ngực tôi.
"Đồ xấu tính...!"
Hử? Hình như tim mình vừa ngừng đập một nhịp.
Đang đứng ngây người để nhìn gương mặt đỏ lừ của Lia, tôi nghe Zero khẽ ho. Giật mình quay lại, tôi thấy một phù thủy đang trừng mắt nhìn tôi rồi đẩy sang một bên.
"Này, cô làm gì vậy?"
"Ta cũng muốn lên xe. Anh đứng chắn đường rồi."
"À, ừ." Tôi bước sang một bên nhưng Zero không nhúc nhích. Cô chỉ đứng đó nhăn mặt. "Sao thế? Lên đi."
"Anh không bế ta lên à?"
"Cô năm tuổi hay gì?"
Zero nắm chặt tay. Tôi lùi lại vì nghĩ mình sắp bị đánh.
"Thôi quên đi. Linh mục, đưa tay cho ta."
Tên linh mục im lặng làm theo. Nắm chặt tay hắn, Zero bước lên xe.
Tôi đâu có nói là không giúp cô lên. Cô giận cái gì thế?
"Tin tốt ông chú ơi! Theo nhảy cẫng lên. Thằng nhóc vừa nói chuyện với bác tài. "Bác ấy bảo chúng ta có thể đi đường tắt đầy nguy hiểm nếu có Đọa Thú làm hộ vệ. Cháu có giỏi không?"
"Làm tốt lắm, Theo. Nhóc rất hữu ích." Tôi gật đầu rồi xoa đầu thằng nhóc.
"Tay ông chú to quá." Thằng nhóc cười khi tôi bế nó ném lên xe.
Sau khi giúp người hầu lên, tôi là người lên xe cuối cùng.
"Đường xấu nên sẽ rất xóc đấy. Bám chắc vào!" Bác tài cảnh báo.
Bác tài quất ngựa. Xe vừa lăn bánh, Lia, như dự đoán, đã loạng choạng suýt ngã.
"T-Thánh nữ đại nhân!"
Linh mục định đứng dậy nhưng tôi nhanh hơn. Tôi nắm tay thánh nữ kéo lại, đặt cô ngồi giữa hai chân mình.
"Con thú đáng nguyền rủa! Tránh xa Thánh nữ đại nhân ngay!"
"Ngài nên ngồi yên và bám vào đâu đó, thưa Đức Cha. Đừng lo, tôi sẽ giữ Thánh nữ. (quay sang Lia) Xin lỗi nhé. Cô có thể không thích điều này, nhưng đây là cách an toàn nhất. Nếu ngài linh mục cũng ngồi đây, cả hai có thể sẽ ngã."
Lia đang căng cứng khắp người nên tôi cố nói tự nhiên nhất. Thật lòng, tôi không muốn thế này đâu, nhưng nếu cô ấy ngã khỏi xe khi đang chạy thì chỉ có mất mạng thôi.
"N-Nhưng em..."
"Cứ im lặng đi, không cắn vào lưỡi đấy."
"Vâng," Cô thì thầm.
Lia im bặt. Tên linh mục dường như cũng hiểu ý tôi.
Cảm thấy có cái nhìn chằm chằm đang ngắm, tôi liếc sang Zero. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong giây lát rồi cô ngoảnh đi.
Cô ta vẫn giận dỗi vì mình không bế cô ta lên xe ư? Đúng là trẻ con. Mình chắc chắn cô ta sẽ quên sớm thôi.
Chúng tôi dừng lại cắm trại qua đêm, rồi tiếp tục hành trình vào sáng sớm mai.
Khi đang ngắm nhìn phong cảnh trôi qua một cách vội vã, mũi tôi ngửi thấy mùi biển. Zero—người chưa từng được thấy đại dương—bồn chồn lạ thường. Mùi hương này quá xa lạ với cô.
Khi xe lên đến đỉnh đồi, tầm nhìn của tôi mở rộng với màu xanh trải dài đến tận chân trời. Biển cả, vẫn mênh mông và xanh thẳm như thế. Một thị trấn nằm dọc bờ biển—thương cảng Ideaverna.
"Thật kỳ diệu!" Zero thò đầu ra khỏi xe. "Lính Đánh Thuê, nhìn kìa! Có nhiều tàu thế!"
"Hay đấy chứ?" Theo cười đắc ý như đang khoe khoản gì đó của mình.
Vô số con tàu xếp hàng ở bến cảng. Những chiếc thuyền buồm lớn no gió rẽ sóng ra khơi. Thuyền chở hàng nhỏ hối hả cập bến.
Những con kênh từ biển tỏa ra khắp thị trấn như mạch máu, với những con thuyền nhỏ cùng chiếc mái che sặc sỡ đung đưa như lá cây.
"Đó là các sạp hàng đấy. Người ta chuyển hàng từ các tàu lớn sang các con thuyền nhỏ rồi chèo dọc theo kênh để buôn bán. Họ bán cả trái cây lạ nữa." Theo giải thích
"Trái cây lạ à? Thú vị đấy! Ta muốn thử!" Zero nói.
Tiếng ngựa hí vang. Khi xe từ từ xuống dốc, tôi thấy đám đông tụ tập bên đường. Có cả một con xe sang trọng. Có lẽ họ đang chờ đón thánh nữ.
Mặt trời vẫn còn trên đỉnh đầu, và lần đầu tiên, gương mặt tên linh mục giãn ra vì nhẹ nhõm.
-----3-----
"Ôi tạ ơn Chúa! Cảm ơn người, Thánh nữ đại nhân, vì đã vượt đường xa từ Thánh địa đến vùng hẻo lánh này!"
Trên đường tới Ideaverna—thương cảng nổi tiếng nhất nước Cộng Hòa Cleon, đoàn người của thống đốc đã vây quanh chúng tôi.
Vừa bước xuống xe, một người đàn ông râu ria ,có vẻ là thống đốc , lao tới và... nắm lấy tay Zero.
"Tôi rất vinh dự khi được gặp người, Thánh nữ đại nhân. Phải nói rằng, người còn xinh đẹp hơn cả lời đồn!"
"Ta đúng là xinh đẹp thật, nhưng ta không phải thánh nữ. Thực ra, có thể nói chúng ta là hai thái cực đối lập đấy."
Câm miệng đi đồ ngốc. Tôi trừng mắt với Zero, cô ấy liền quay đi. Thiệt tình, cô ta bị sao vậy?
"Thánh nữ là người có bộ ngực to đằng kia kìa." Zero liếc nhìn Lia.
Mắt chữ O miệng chữ A, tên thống đốc lập tức buông tay Zero và nắm lấy tay Lia.
"Xin lỗi người rất nhiều! Vẻ ngoài của cô ấy quá hoàn hảo khiến đôi mắt tội lỗi của tôi bị nhầm lẫn. Nhưng người cũng rất xinh đẹp."
Đúng là tay sở khanh chính hiệu. Tôi rất đáng nể ông đấy.
Ông ta trông đã quá trung niên, nhưng thân hình rắn chắc tràn đầy sức sống. Khí chất này thường thấy ở dân đi biển. Đúng như mong đợi từ một thống đốc của thương cảng, ông ta chắc phải tới 80% là thủy thủ.
"Mời người lên xe. Hãy bỏ qua các nghi thức rườm rà và tiến đến lâu đài của tôi. Tất nhiên, những người đi cùng cũng được mời."
Một Đọa Thú như tôi không thể lên chiếc xe sang trọng đó. Lia, người hầu, linh mục và cả Zero không hiểu sao cũng lên luôn xe của thống đốc, còn tôi và Theo ở lại chiếc xe cũ.
Zero không đòi đi cùng với tôi, và tôi cũng không mời cô đi cùng mình.
"Ông chú..." Giọng Theo nghe đầy thất vọng.
Khi xe tiếp tục lăn bánh, tôi nhăn mặt với mùi biển, chỉ chú ý lời thằng nhóc.
"Zero là chủ của ông chú phải không? Sao ông chú chỉ tốt với thánh nữ thôi?"
"Ý nhóc là việc ta cõng cô ta hả? Lúc đó ta không còn lựa chọn khác."
"Ông còn đỡ cô ấy trên xe nữa. Zero trông giận lắm đấy."
"Ừ thì cô ta có ngã đâu."
"Có thể vậy, nhưng ông chú biết đấy, ông nên quan tâm đến cảm xúc của cô ấy hơn."
"Xin lỗi, nhưng ta không hiểu nhóc đang nói gì."
"Trời ạ! Cháu bảo ông chú phải hiểu tâm lý phụ nữ chứ!"
Làm sao tôi hiểu được điều đó? Cả đời tôi hầu như không được tiếp xúc với phụ nữ. Tôi nghi ngờ việc Zero có cái gọi là "tâm lý phụ nữ" đó không. Cô ấy sống bằng logic, và luôn phũ phàng bác bỏ mọi lập luận đầy cảm tính của tôi.
"Dù sao thì! Lời khuyên của một người bạn này: Khi vào được thị trấn, hãy đối xử tốt với cô ấy. Được chứ?"
Khi nào chúng ta trở thành bạn thế?
Không thấy cần phủ nhận, tôi im lặng. Có vẻ tôi thực sự quý cậu bé này.
Không lâu sau, xe đi qua cổng thành Ideaverna. Đặc trưng của thị trấn là những con kênh đóng vai trò như đường phố. Những chiếc thuyền nhỏ lướt trên kênh có mái che sặc sỡ khác nhau tùy loại hàng hóa.
Màu chiếm nhiều nhất là màu đỏ, biểu thị cho thực phẩm.
Thị trấn nhộn nhịp người dân mua sắm trên thuyền và du khách mới đến.
Nếu Zero ở trên xe này, chắc chắn cô ấy đã nhảy xuống và khám phá thị trấn rồi.
"Này Theo. Ideaverna nổi tiếng với cái gì?"
"Nhiều lắm ông chú. Khách du lịch thường thích tôm khổng lồ Kelbas, nhưng cháu thích cá Fulgol nhất."
"Là cá à?"
"Vâng! Nó to và được dùng trong nhiều món. Fulgol không hiếm, nhưng ở Ideaverna thì có thể ăn sống nó luôn."
"Ăn cá sống?"
"Nó ngon lắm. Thịt mềm và ngọt. Khi ở đây, cháu hay nhặt xương vất đi, cạo chút thịt còn sót lại để ăn. (bỗng cười ranh manh) Cháu hiểu rồi. Ông chú định lấy đồ ăn làm Zero vui chứ gì. Ông chú không biết gì về phụ nữ nhỉ? Nếu nói về phụ nữ thì phải là đồ lấp lánh chứ!"
"Ý nhóc là trang sức hả? Tiếc là thứ đó không hiệu quả với cô ta. Cô ta có đầy rồi."
"Ông chú không hiểu gì cả." Theo dụi cái mũi tàn nhang.
Mình không hiểu cái gì? Và nhóc thì biết cái gì?
Nhưng vẻ tự tin của cậu bé khiến lời nói của nó có sức thuyết phục. Thực tế, tôi hoàn toàn mù tịt về phụ nữ.
"Ông chú không thấy vui khi nhận quà à? Quan trọng là tấm lòng."
"Vậy thì đồ ăn cũng được chứ?"
"Phải là thứ gì đó hữu hình! Ông chú đúng đần quá đi mất."
Đần? Nhóc học mấy cái từ lỗi thời đó ở đâu vậy?
Thở dài, tôi quay lại ngắm thị trấn. Những thủy thủ rám nắng với đủ loại hình xăm, phổ biến nhất là hình nữ thần, sau đó là mỏ neo và xích. Hình dê là hiếm thấy nhất.
"Khoan đã, dê?"
Mặc dù khác chi tiết, nhưng bọn cướp cũng có hình xăm dê. Tôi tưởng đó là đặc trưng của băng cướp, nhưng có lẽ nó là biểu tượng khắp nước Cộng hòa Cleon.
"Theo. Nhóc có hình xăm dê không?" Tôi hỏi qua qua.
"Cháu không có." Cậu đáp lại cũng qua qua, rồi cười khúc khích. "Ông chú nghĩ vì cháu làm việc cho bọn cướp nên cũng có hình xăm dê đúng không? Ngược lại mới đúng. Ai có hình xăm dê thì trở thành cướp."
"Hả?"
"Những người mang dấu hiệu con dê đều tụ tập ở Pháo đài Hoa Sen. Tin đồn thu hút họ, hoặc ai đó dẫn họ đến."
"Đó là kiểu băng đảng gì vậy? Với lại nhóc không có hình xăm."
"Cháu không có, nhưng mẹ cháu thì có."
"Ra vậy. Mẹ nhóc là cướp nên nhóc tự động thành cướp theo."
Vậy có nghĩa mẹ nhóc vẫn ở trong băng?
Nhưng Theo đã năn nỉ chúng tôi đưa thằng bé về nhà gần Thánh địa. Nếu mẹ nó ở trong băng, vậy thì nhà nó ở đâu?
"Khoan đã... Nhà nhóc, là Pháo đài Hoa Sen?!"
Sào huyệt của bọn cướp, Pháo đài Hoa Sen, nằm gần Thánh địa Akdios. Nếu mẹ Theo ở đó, thì nhà thằng bé chính là pháo đài.
"Đúng vậy." Theo cười.
Nói cách khác, sau khi lạc băng cướp, thằng bé đang cố gắng tự mình quay trở về Pháo đài Hoa Sen.
"Ta biết nói ra lúc này chắc hơi muộn, nhưng đừng cho linh mục biết chuyện này nhé."
"Cháu sẽ ổn thôi. Hơn nữa, cháu đang nghĩ đến việc không trở về Pháo đài Hoa Sen nữa."
"Mẹ nhóc đang đợi mà, phải không? Nhóc nên về gặp bà ấy đi."
"Không, không còn nữa rồi. Với lại, cháu có điều muốn làm, và cháu nghĩ rằng nếu còn ở lại đó thì chắc không thể làm được."
"Vậy đó là điều gì?"
"Bí mật! Mẹ cháu bảo nếu nói ra ước nguyện thì nó sẽ không thành hiện thực đâu."
Tiếng ngựa hí vang lên, chiếc xe ngừng di chuyển. Con xe phía trước chở Zero và những người khác đã dừng lại.
Tôi thò đầu ra ngoài quan sát tình hình và thấy một thiếu nữ đứng giữa đường, hai tay giang rộng như muốn chặn xe lại. Người lái xe vội nhảy xuống tìm cách đẩy cô ta đi, nhưng chân cô gái như có keo vậy, nhất quyết không nhúc nhích.
"Sao ngài lại làm vậy, thưa lãnh chúa?!" Cô gái hét lên đầy phẫn nộ.
Giọng nói tràn đầy cảm giác bị phản bội đó khiến những người đi đường phải dừng chân.
Người lái xe bịt miệng cô gái lại nhưng bị cô cắn vào tay rồi giật mạnh ra. Cô quay về phía chiếc xe và tiếp tục hét lên:
"Tại sao ngài lại cho một mụ phù thủy vào lâu đài?! Cha tôi chết vì mụ ta! Những giọt nước mắt của ngài chỉ là vở kịch thôi sao?! Ngài từng nói sẽ không bao giờ tha thứ cho mụ phù thủy giả danh thánh nữ đấy, đó là lời dối trá ư?! Cuối cùng, khi gặp khó khăn, ngài lại tìm đến một người phụ nữ đáng ngờ như vậy chứ?! Xin hãy trả lời tôi, lãnh chúa Torres!"
Một phù thủy giả danh làm thánh nữ—Lia.
Ánh mắt cô gái đó giống hệt bọn cướp đã bắt cóc Lia.
Cha cô ta chết vì Lia? Làm sao Lia, người chỉ biết chữa lành, có thể giết người? Có phải vì số lượng bác sĩ giảm sút khiến bố cô ta không được điều trị kịp thời? Giống như cha của Theo?
Tôi nhìn về phía chiếc xe trước mặt để tìm Zero. Ngay lúc đó, cửa xe mở ra, vị thống đốc vội vàng nhảy xuống.
"Parcell! Cô đang làm cái trò ngớ ngẩn gì thế?!" Ông ta quát.
Bị người lái xe khóa tay, cô gái nhìn vị thống đốc bằng đôi mắt đẫm lệ. Đầu gối cô run rẩy, mím chặt môi, cố gắng hết sức để đứng vững.
"Ngài mới là kẻ ngốc! Tại sao, trong số tất cả mọi người, ngài lại bị một phù thủy lừa gạt?!"
"Cẩn thận cái miệng của cô, Parcell!"
Thống đốc cầm lấy cổ áo cô gái, giật khỏi tay người đánh xe rồi kéo sát vào mình. Một tiếng kêu sợ hãi bật khỏi môi cô.
Hai trán chạm nhau, thống đốc nhìn cô gái với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Môi ông ta mấp máy. Tôi không nghe thấy giọng nói vừa trầm vừa khàn đó, nhưng nếu mắt tôi không nhầm, ông ta đã nói...
"Hãy tin ta."
Sau đó, gương mặt cô gái dịu lại.
"Và—" Khi thấy tên linh mục bước xuống xe, thống đốc giơ cao cánh tay dài. "Nhận lấy đi, kẻ dị giáo!"
Một cái tát mạnh vang lên, cô gái gục xuống tại chỗ.
"Ng... ngài thống đốc!” Tên linh mục kêu lên. Hắn ta không nhìn thấy, nhưng từ những âm thanh vừa nghe đã hiểu chuyện gì xảy ra. “Thật đáng tiếc khi có người nghi ngờ Thánh nữ đại nhân. Dù không thể chấp nhận, nhưng việc dùng bạo lực với một thiếu nữ—"
"Thưa đức cha. Báng bổ lại Nhà Thờ và Thánh nữ là tội đáng chết. Mức trừng phạt này là cần thiết khi cô ta dám nói xấu Thánh nữ trước mặt công chúng. Nhưng con mong cha hãy bỏ qua cho. Đây là con gái của người làm vườn nhà con. Cha nó vừa qua đời, tinh thần không được ổn định."
Tên linh mục đọc một lời cầu nguyện ngắn: "Con người ta không thể chấp nhận cái chết của người thân nếu không đổ lỗi cho ai đó. Tôi đã từng như vậy."
Tên linh mục nở nụ cười đầy nhân từ khi từ từ đỡ cô gái đứng dậy. Hắn trông như là một giáo sĩ đầy lòng trắc ẩn.
Lia từng nói hắn là người tốt bụng. Có lẽ hắn ta tử tế với tất cả mọi người trừ Đọa Thú. Giáo lý của Nhà Thờ quả thật đáng sợ. Rốt cuộc, hắn ta thực sự tin rằng Đọa Thú không phải con người.
Tuy nhiên, hầu hết người của Nhà Thờ sẽ nói: "Hãy sám hối tội lỗi của mình và cống hiến cho Chúa để thanh tẩy linh hồn ô uế." Họ thường không bảo ai đó phải chết.
"Một ngày nào đó con sẽ chấp nhận sự ra đi của họ và vượt qua nỗi đau. Cầu Chúa ban phước lành cho con."
Sau khi đọc lời cầu nguyện thông thường, hắn dẫn cô gái ra khỏi con đường rồi cùng thống đốc quay lại xe.
Không lâu sau, đoàn xe tới lâu đài mà không gặp trở ngại nào khác. Công trình này nằm ngay sát biển, những bức tường đá trắng sữa nổi bật từ xa. Có rất ít đồ trang trí, có lẽ do gió biển làm gỉ sét kim loại, nhưng chính điều đó lại làm hài hòa với màu biển và những lá cờ tàu bay phấp phới.
Trong khi Lia chữa trị cho con trai thống đốc, Theo và tôi được dẫn vào một căn phòng chật hẹp chỉ có một bàn và bốn ghế. Tường và sàn nhà trống trơn khiến nơi này giống như phòng giam.
Vì Zero đi cùng Lia nên được tham gia vào buổi chữa trị.
Lúc này tôi mới nhận ra ý đồ của Zero. Cô muốn quan sát kỹ hơn "phép màu" của thánh nữ để xác định đó là loại Ma Pháp gì.
Một Đọa Thú như tôi không được phép có mặt, nhưng Zero thì có cơ hội đó, và thực tế, cô đã được cho phép.
Tên linh mục sẽ nổi giận nếu tôi hỏi bất cứ điều gì, nhưng Zero có thể giả vờ làm cô gái ngây thơ. Lia và linh mục sẽ dạy cô nhiều điều. Đó là lý do cô nhàn nhã ngồi cùng Lia. Đúng là một phù thủy. Vô cùng tỉ mỉ.
Khi Theo tách ra khỏi đoàn tùy tùng và chỉ còn hai chúng tôi, nó bắt đầu càu nhàu:
"Cháu vừa chứng kiến một chuyện kinh khủng. Ông ta có vấn đề gì vậy? Tự cao chỉ vì là thống đốc. Đúng là cô gái kia gọi thánh nữ là phù thủy, nhưng đâu cần tát mạnh thế!"
Tôi bật cười trước góc nhìn trẻ con của thằng bé.
"Không phải vậy đâu. Thống đốc thực ra đang bảo vệ cô ta đấy."
"Ông chú nói gì thế? Ông ta tát hết sức đấy!"
"Vì ông ta trừng phạt cô ta trước nên linh mục không nói gì. Hơn nữa, cái tát đó không mạnh lắm, chỉ ồn thôi."
Theo phồng má: "Vậy là ông chú đang bênh vực kẻ giàu có."
Không liên quan gì đến giàu nghèo. Suy nghĩ một lát, tôi vỗ hai tay vào nhau.
Theo giật mình vì tiếng "bốp".
"Ô... ông làm gì thế?"
"Đó là điều thống đốc làm với cô gãi vừa nãy. Nghe thì to nhưng không đau lắm."
Theo nhăn mặt, cũng thử vỗ tay. Lòng bàn tay nhỏ xíu đỏ lên, nhưng nó biết cơn đau sẽ nhanh chóng biến mất.
"Nhưng vỗ tay khác với tát vào mặt mà?"
"Ừ. Đó là lý do ông ta dùng lòng bàn tay. Nếu ông ta thực sự muốn trừng phạt thì đã dùng nắm đấm hay gậy rồi. Ông ta cũng có thể bỏ tù cô gái ấy vì tội báng bổ Nhà Thờ."
Nhưng ông ta không làm thế. Ông giải quyết bằng một cái tát trước đám đông. Nhà Thờ khuyến khích lòng khoan dung. Thông điệp của thống đốc có lẽ là: "Như các vị thấy, tôi đã trừng phạt cô ta. Xin hãy rộng lượng."
Bề ngoài có vẻ viển vông, nhưng thực ra ông ta rất tinh tế.
"Vậy nếu thống đốc không làm thế, linh mục có đánh cô ấy không?" Theo hỏi.
"Ai biết? Có lẽ vậy."
"Rối quá."
Theo xoa xoa đầu rồi gục xuống bàn.
Cô gái mới chặn xe nói rất chắc chắn rằng Lia là phù thủy. Tôi hiểu việc đổ lỗi cái chết của người thân lên ai đó. Nhưng điều khiến tôi băn khoăn hơn cả là thái độ của thống đốc.
Ngài từng nói sẽ không bao giờ tha thứ cho mụ phù thủy giả danh thánh nữ đấy, đó là lời dối trá ư?!
Hãy tin ta.
Ông ta có nghĩ Lia là phù thủy không? Nếu vậy tại sao lại mời cô đến chữa trị cho con trai mình? Ông ta không quan tâm đó là phù thủy hay thánh nữ sao, miễn là con mình sống?
Bọn cướp, con gái người làm vườn, và thống đốc.
Điều gì đã khiến họ nghĩ Lia là phù thủy?
Tôi vắt óc suy nghĩ một lúc, nhưng cuối cùng bất lực bỏ cuộc mà không tìm được câu trả lời.


0 Bình luận