Ma Pháp thư của Zero
Kakeru Torabashiri Yoshinori Shizuma
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 2: Vị Thánh nữ của Akdios

Chương 1: Nước Cộng Hòa Cleon

0 Bình luận - Độ dài: 11,018 từ - Cập nhật:

Nước Cộng Hòa Cleon – Phần 1

"Đúng là một đứa trẻ vô dụng."

Tôi vẫn nhớ kĩ nỗi sợ hãi mỗi khi bà quản gia thốt lên câu đó rồi thở dài.

Mỗi khi có đứa trẻ nào mắc lỗi—và vì sợ phạm sai lầm mà chúng trở nên tiêu cực—bà ta sẽ chửi chúng là đồ vô dụng và trừng phạt bằng cách cho nhịn ăn. Bà bắt chúng đứng ở góc phòng, xem những đứa khác ngồi vào bàn ăn bánh mì. Ngay cả khi chúng gục ngã vì đói, bà ta sẽ gọi dậy, bắt chúng đợi đến khi bữa tối kết thúc rồi lệnh cho chúng rửa bát của mọi người.

Có lẽ đó là cách bà quản gia thể hiện lòng tốt của mình.

Khi bọn trẻ lớn lên, chúng sẽ phải rời khỏi trại mồ côi và sống một cuộc sống tự lập.

Bà ta chọn ra đứa vô dụng nhất trong số những đứa trẻ rồi ngược đãi chúng để làm gương, khắc sâu vào tâm trí bọn trẻ rằng nếu không làm việc chăm chỉ thì sẽ kết thúc như đứa vô dụng kia.

Nhìn lại, phương pháp giáo dục của bà ta rất hiệu quả. Bọn trẻ trong trại mồ côi làm việc chăm chỉ mỗi ngày, không một đứa nào lười biếng.

Tuy nhiên, luôn có một đứa không thể theo kịp những đứa khác dù có cố gắng thế nào đi nữa.

Như tôi.

"Mày đần độn quá đấy! Mày còn kém cỏi hơn bất kỳ đứa nào ở đây!"

"Con xin lỗi."

Mỗi lần xin lỗi, tôi cảm thấy trái tim mình như chết dần đi từng chút một.

"Bố mẹ mày chết vì mày quá chậm chạp và vô dụng."

Bố mẹ tôi chết vì bệnh. Tôi khóc lóc, chạy đi tìm bác sĩ, nhưng chẳng ai thèm để ý đến một đứa trẻ nghèo khổ.

Bố mẹ tôi không còn sức để ăn trái câi tôi hái trong rừng hay ổ bánh mì tôi ăn trộm. Lẽ ra tôi có thể hầm thức ăn cho mềm, nhưng tôi không biết cách nhóm lửa.

Lần thứ hai tôi ăn trộm, tôi bị bắt và đánh đến mức không thể ăn trộm nữa.

Bố mẹ tôi ngày càng yếu đi và tất cả những gì tôi có thể làm là cho họ uống nước tôi múc từ giếng.

Vô dụng.

Lời của bà quản gia đã khắc sâu vào tâm trí tôi, cắm rễ ở đó.

Nếu tôi có ích hơn, có lẽ bố mẹ tôi vẫn còn sống. Họ chết là do của tôi. Chính tôi đã giết bố mẹ yêu dấu của mình.

Tôi phải trở nên có ích với ai đó. Tôi phải làm gì đó.

Nếu tôi có thể giúp đỡ nhiều người hơn, chắc chắn bố mẹ tôi sẽ—

Và vì điều đó…

I will do everything. I am even willing to make sacrifices.

Tôi sẽ làm mọi thứ, thậm chí sẵn sàng hi sinh.

“Gửi Zero và Lính Đánh Thuê,

Hai người thế nào rồi?

Tôi đã rất bận rộn kể từ khi hai người rời đi, nhưng cuối cùng tôi cũng có thời gian viết thư cho hai người.

Hy vọng hai người nhận được lá thư này. Đây là lần đầu tôi dùng Thư Phù Thủy nên tôi không chắc nó có hoạt động không. Nó chỉ là một món đồ cũ kĩ tôi tìm thấy trong nhà kho của bà tôi. Zero nói tôi có thể dùng nó để liên lạc với người khác dù ở xa, nên tôi thử viết. Tôi đoán chắc hai người đã nhận được rồi.

Vậy thì, vào vấn đề chính. Bên này đã hoàn thành xong phần lớn việc soạn thảo luật sử dụng Ma Pháp. Sau khi công bố, chúng tôi sẽ bắt đầu đào tạo các Pháp Sư mới.

Bên hai người thế nào? Có tiến triển gì trong cuộc điều tra về Ma Pháp có thể đã bị đưa ra khỏi Wenias không?

Tôi cũng đã tự mình tìm hiểu, nhưng toàn là tin đồn không đáng tin.

Hai người biết đấy, việc Wenias cấm săn phù thủy cũng giống như việc chống lại Nhà Thờ. Vì thế, các nhóm chống Nhà thờ ở các nước khác đã hoạt động mạnh hơn. Không phải phù thủy, mà là những người bình thường muốn trở thành phù thủy, đang nói rằng thời đại của phù thủy đã đến.

Oh, chờ đã. Giờ phải gọi là "Pháp Sư" chứ không phải "Phù Thủy" nữa. Tôi vẫn đang làm quen với điều này.

Dù sao thì, tôi chỉ nhận được toàn thông tin hỗn loạn.

Xung đột nhỏ giữa Nhà Thờ và các nhóm chống đối đang xảy ra khắp nơi và các nước láng giềng muốn Wenias chịu trách nhiệm.

Tôi thậm chí còn nghe tin đồn về một cuốn sách Ma Pháp độc nhất vô nhị, chỉ cần đọc nó là có được sức mạnh thống trị thế giới, đang được giao dịch với giá cao ngất ngưởng.

Nếu đó là sự thật, thì họ thật ngu ngốc. Bởi vì, rốt cuộc, tôi mới là người nắm giữ cuốn sách thật, Ma pháp thư của Zero.

Hình như Thirteenth đã bí mật nhờ một số thành viên trong Hội ma thuật sĩ Zero sao chép cuốn sách, nhưng tình hình đã thay đổi trước khi họ hoàn thành.

Nhắc đến tên Thirteenth gian xảo và phiền phức đó… Nhờ hắn, chúng tôi đã xác định được số lượng Pháp Sư rời khỏi Wenias. Hắn nói có tối đa mười người dựa trên số giấy chứng nhận gia nhập Hội bị thiếu.

Oh, tôi sắp hết chỗ viết rồi. Đó là tất cả những gì hiện nay.

Chú thích: Nếu hai người định đến Wenias, hãy báo cho tôi biết. Tôi rất mong chờ vài món quà lưu niệm đấy.

Albus”

+++

"Nó biến thành một lá thư…" Tôi lẩm bẩm đầy ngạc nhiên khi nhìn chằm chằm vào dòng chữ viết tay gọn gàng đến bất ngờ.

Tôi đang ngồi bên cửa sổ trong phòng ăn rộng lớn chiếm trọn tầng trệt của một quán trọ ven đường.

Nếu tôi nhớ không nhầm, hôm qua tờ giấy này vẫn trống trơn.

Những dòng chữ của một ai đó từ vương quốc Wenias hiện rõ trên tờ giấy. Đó là một tờ giấy da mà Albus đưa cho tôi khi chúng tôi chia tay ở Wenias. Con bé nói: "Hãy giữ tờ giấy này bên người và ông sẽ nhận được thư từ tôi." nhưng tôi không ngờ nó lại đến theo cách này.

Vậy nếu chúng ta viết lên tờ giấy da này, chữ có hiện lên tờ giấy da mà Albus đang giữ?

"Đồ của phù thủy quả thực rất tiện lợi…" Tôi thở dài lẩm bẩm, không biết mình đang kinh ngạc hay cảm thán.

Nếu được phổ biến rộng rãi, nó sẽ giúp cuộc sống dễ dàng hơn, nhưng đồ của phù thủy vốn dĩ rất khó kiếm và chế tạo.

Bản thân Thư Phù Thủy được cho là một vật phẩm hiếm, được tạo ra bằng cách đặt da của một cặp dê mới sinh vào đêm không trăng giữa Ma Pháp trận rồi phơi dưới ánh trăng suốt bảy ngày bảy đêm. Cả hai tờ giấy da phải được khắc dấu bằng một cây bút làm từ xương của dê mẹ. Nhìn chung, đó là một quá trình rùng rợn và phiền phức.

Vì Wenias giờ đây ủng hộ Pháp Sư, có lẽ một ngày nào đó nó sẽ trở thành vật phẩm phổ biến.

Còn nhiều loại đồ phù thủy khác nữa. Một số người sẵn sàng chi cả gia tài để có được chúng. Ví dụ, một thương nhân du hành sẽ rất muốn sở hữu Thư Phù Thủy vì họ có thể dùng nó để liên lạc tức thì với người ở xa.

Tuy nhiên, việc sử dụng đồ vật do phù thủy—kẻ thù tự nhiên của Nhà Thờ—tạo ra sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.

"Cậu đã nghe tin về Wenias chưa?"

Đột nhiên, tôi nghe thấy giọng nói vang lên giữa tiếng ồn ào của phòng ăn.

Quán trọ ven đường, nơi tụ tập đủ loại người, cũng là chốn để lữ khách trao đổi thông tin.

Giữa những cuộc trò chuyện chỉ còn là tiếng ồn, tai tôi bắt được những lời đáng chú ý. Tôi chăm chú lắng nghe những người đàn ông có vẻ là thương nhân.

"Nghe rồi. Vương quốc cấm săn phù thủy phải không? Hình như là chung sống với phù thủy. Khó tin là trước đây họ còn giao chiến với phù thủy."

"Tôi nghe nói một phù thủy chính nghĩa đã đánh bại tên pháp sư độc ác định chiếm đoạt vương quốc. Wenias cắt đứt quan hệ với Nhà Thờ và bắt đầu ủng hộ phù thủy."

"Ủng hộ phù thủy? Tôi nghi ngờ Hiệp Sĩ Templar sẽ chỉ khoanh tay đứng nhìn việc đó."

Dĩ nhiên là không. Khi một vương quốc công khai việc chấp nhận phù thủy—kẻ thù không đội trời chung của Nhà Thờ—việc Nhà Thờ điều một đội hiệp sĩ lớn đến tiêu diệt quốc gia dị giáo cũng không có gì lạ.

Nhưng Wenias quyết định đoạn tuyệt với Nhà Thờ chính vì họ tin rằng mình không dễ bị đánh bại.

"Và đó là lúc Ma Pháp xuất hiện. Trước đây, phù thủy phải thực hiện nghi thức kéo dài hàng ngày để thi triển một phép mạnh, đúng không? Giờ đây, họ chỉ cần đọc vài câu thần chú là có thể sử dụng Ma Pháp."

"Không thể nào!"

"Tôi tận mắt chứng kiến khi đi qua Wenias. Hơn nữa, bất kỳ ai cũng có thể sử dụng Ma Pháp này nếu có năng khiếu. Chỉ cần rèn luyện khoảng 5 năm. Nói cách khác, Wenias đã có được thứ sức mạnh đủ lớn để đối đầu với Nhà Thờ."

Thêm vào đó, vương quốc Wenias nằm ở trung tâm lục địa, là trung tâm ngoại giao nơi lữ khách từ khắp nơi trên thế giới ghé qua. Không một quốc gia nào muốn chiến tranh nổ ra ở đó nên Nhà Thờ buộc phải cực kỳ thận trọng.

"Ra vậy. Vậy nếu tôi đến Wenias, tôi cũng có thể học 'Ma Pháp' sao?"

"Nghe nói là có thể. Nhưng tôi nghi ông không học được đâu. Ông trông chẳng giống một pháp sư thần bí tí nào."

"Ông vừa nói gì đấy?"

Những người đàn ông bật cười rồi chuyển sang chuyện làm ăn.

Nước Cộng Hòa Cleon – Phần 2

Tôi đọc kỹ lại bức thư: "Việc điều tra của bên đó thế nào rồi?" Câu trả lời của tôi sẽ là: "Chẳng có tiến triển gì cả." Tin tức về những gì xảy ra ở Wenias chắc chắn đã lan sang các nơi khác, nhưng chúng tôi chưa nghe thấy bất kỳ sự cố nào liên quan đến Ma Pháp ở các quốc gia khác.

Ma Pháp là một kỹ thuật mới được phát minh. Dù hữu ích, nó cũng có thể bị lạm dụng theo nhiều cách, và chỉ một số người có khả năng đối phó với nó. Nếu những kẻ sử dụng Ma Pháp rời khỏi Wenias gây rối, sẽ không ai có thể ngăn chặn họ.

Đó là lý do chúng tôi—những người có khả năng chống lại Ma Pháp—đang điều tra các sự cố liên quan đến nó.

"Này, Phù Thủy. Cô nghĩ sao? Ngay cả với khả năng thu thập thông tin của Wenias, chúng ta vẫn chẳng có gì. Chúng ta không thể tự mình điều tra—"

Tôi ngẩng đầu lên và thấy một người phụ nữ đội mũ trùm đang vật lộn với lớp vỏ của một con tôm lớn, dùng đá đập vỡ nó.

Bóc lớp vỏ ra, Zero—chủ nhân của tôi và là tác giả đáng ghét của Ma pháp thư của Zero—há to miệng và cắn một miếng.

Cô ấy có mái tóc dài màu bạc chấm ngang lưng, làn da trắng hơn tuyết và đôi mắt xanh tím huyền ảo. Vẻ đẹp của cô khiến người ta khó dám nhìn thẳng. Ngay cả tôi—lính đánh thuê của cô—cũng cần can đảm lắm mới dám nhìn vào mắt cô ấy. Khuôn mặt cô bị che một nửa bởi chiếc mũ trùm, nhưng chỉ đôi môi thôi cũng đủ khiến người ta mê mẩn.

Chết tiệt. Cô thậm chí còn chẳng thèm nghe tôi nói phải không?

Cảnh cô ấy nhồi nhét con tôm vào miệng và thưởng thức đồ ăn khiến tôi hơi bực nên tôi giật lấy con tôm từ tay cô và quẳng cả con vào miệng mình.

Cắn vỡ phần đầu cứng còn lại bằng răng nanh, tôi cảm nhận vị ngọt của biển trào ra từ thịt tôm mềm. Hmm, ngon tuyệt.

Sau khi tôi ăn xong, Zero đứng phắt dậy, mặt tái mét vì kinh ngạc rồi gào lên:

"Đồ ăn của ta! Con tôm hấp lá kelzas và sốt trái cây của ta! Tại sao? Tại sao anh dám cướp nó?! Anh có biết ta đã tốn bao nhiêu thời gian để chờ nó chín không? Sao anh có thể độc ác như vậy?! Ta đã làm gì sai với anh?!"

"Tôi cần lý do để ăn một con tôm đặt trước mặt mình sao?"

"Cái gì, anh…! Đồ quái vật vô tâm!"

"Này này. Cô sắp vượt quá giới hạn đấy. Có những thứ trên đời không thể nói bừa, và đấy chính là một trong số đó."

Zero nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc và tôi thấy chính mình phản chiếu trong đôi mắt xanh tím của cô—một con quái thú với đầu của một con thú ăn thịt lớn, toàn thân phủ lông cùng bộ móng vuốt từ đôi bàn tay khổng lồ có thể xé xác người nếu được mài sắc.

Nửa người nửa thú—một Đọa Thú.

Đọa Thú giống như biểu tượng của sự đồi trụy. Họ là những kẻ man rợ và hung dữ bị đám đông sợ hãi. Ít nhất đó là ấn tượng của thế giới về họ. Cũng dễ hiểu thôi. Ai mà chẳng sợ khi một con quái vật có khả năng nghiền nát đầu con người bằng tay không ở gần mình?

Ngay cả trong phòng ăn chật kín lữ khách này, những bàn gần chỗ tôi đều trống trơn.

Với một người bình thường, việc ngồi ăn cùng tôi chẳng khác nào dùng bữa với một con vật gớm ghiếc. Khi tôi bước vào phòng ăn, mọi cuộc trò chuyện đều tạm ngưng một lúc. Sau khi nhận ra tôi chỉ là một Đọa Thú vô hại đến đây để ăn, tiếng nói chuyện dần trở lại. Giờ căn phòng lại nhộn nhịp nhưng vẫn còn chút căng thẳng.

Giữa đám ồn ào, tôi nghe thấy ai đó lẩm bẩm: "Sao lại có một Đọa Thú ngồi ăn cùng chúng ta vậy?" Nhưng tôi giả vờ không nghe thấy. Có lẽ họ nghĩ tôi không nghe thấy họ. Tôi chỉ làm mệt bản thân nếu nổi điên vì mọi chuyện nhỏ nhặt.

Thực tế, tôi là một lính đánh thuê đã giết rất nhiều người vì tiền. Chỉ những kẻ sát nhân mới thực sự thích tôi.

Nhưng sự thật, tôi là một kẻ nhát gan. Sinh ra đã là quái vật, cả đời làm những công việc đẫm máu, nhưng sở thích của tôi lại là nấu ăn và ước mơ là mở một quán rượu nhỏ ở đâu đó. Một giấc mơ viển vông. Ai lại đến một quán rượu do một Đọa Thú làm chủ chứ? Chắc chắn không phải tôi.

Nhưng Zero nói cô có thể biến tôi thành người bình thường. Vì vậy, chúng tôi đã thỏa thuận với nhau.

Phù thủy là tai họa của thế giới, luôn đối mặt với nguy cơ bị thiêu trên cọc. Đổi lại việc bảo vệ Zero, cô sẽ "một ngày nào đó" biến tôi thành người.

"Một ngày nào đó" chính xác là khi nào? Không ai biết.

Để khắc phục vấn đề do anh trai Zero tên Thirteenth gây ra, cô đã phải tiêu hao một lượng lớn ma lực. Kết quả là, cô ấy không đủ sức biến tôi thành người lúc này.

Việc triệu hồi một con quỷ vào cơ thể tôi đã củng cố mối liên kết giữa linh hồn người và linh hồn thú. Một chút ma lực sẽ không đủ để khôi phục tôi.

Zero nói cô sẽ dần hồi phục ma lực nên tôi quyết định đồng hành cùng cô ấy trong chuyến hành trình này. Tuy nhiên, tôi không biết khi nào điều đó sẽ xảy ra.

Dù sao tôi cũng đã quen với việc di chuyển từ chiến trường này sang chiến trường khác. Việc đi cùng một phù thủy không thực sự ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của tôi. Thành thật mà nói, tôi không thực sự bận tâm.

Nếu có vấn đề, thì đó là việc Zero thiếu trầm trọng kiến thức xã hội thông thường. Xúc phạm một Đọa Thú trước mặt nó có thể dẫn đến đổ máu.

Khi tôi trách Zero bằng cách lịch sự nhất có thể, cô nghiêng đầu bối rối.

"Không sao. Tôi không giận đâu. Chỉ hơi tổn thương chút thôi."

"Ta chỉ đang nói sự thật." Cô nói với vẻ mặt thẳng thắn.

"Tôi rút lại lời vừa nãy. Giờ tôi giận thật rồi đấy." Tôi dúi bức thư của Albus vào mặt Zero.

"D-Dừng lại! Anh làm gì vậy?! Ta không thể ăn được!"

"Thư của con bé đấy. Không có thông tin gì về các Pháp Sư rời khỏi Wenias."

Zero ngọ nguậy, ngả người ra sau một chút rồi giật lấy bức thư, tránh xa bàn tay tôi.

"Mực dính lên mặt cô rồi."

Sau khi lướt qua nội dung bức thư, Zero thổi nhẹ lên nó. Những dòng chữ vỡ vụn rồi biến mất.

Whoa… Đấy chính xác là những gì mình mong đợi được thấy từ một phù thủy

Tôi vờ như không thấy gì.

May mắn thay, dường như không ai chứng kiến việc cô vừa làm. Làm ầm ĩ lúc này chỉ khiến chúng tôi bị chú ý thêm.

"Đúng như dự đoán. Thực ra, chúng ta thu thập được nhiều hơn mong đợi."

"Thật sao?"

Tôi không đọc thấy thông tin hữu ích nào trong bức thư. Ngay cả khi có thông tin hữu ích, chúng tôi cũng không thể xác minh tính chính xác của nó. Chỉ có một tin đồn vô lý về một cuốn sách ma pháp—Ma Pháp thư của Zero mà Albus đang giữ—bị giao dịch.

Không có gì trong bức thư đó đủ để coi là thông tin hữu ích.

"Bản sao hiện đang bị thất lạc, phải không?" Zero nói với vẻ nghiêm trọng.

Nếu một bản sao của Ma Pháp thư của Zero thực sự đã được tạo ra, có lẽ nó chính là thứ đang được giao dịch trên thị trường.

Nhưng trong bức thư của Albus, con bé đề cập rằng nó chưa bao giờ được hoàn thành. Vậy không phải là bản sao đó không hề tồn tại sao?

Zero trông bối rối. "Dù không hoàn chỉnh, cuốn sách đó vẫn có thể là mối đe dọa lớn với thế giới. Ta chưa từng nói với anh sao, chỉ một trang sách thôi cũng đủ hủy diệt thế giới? Thực tế, phần đầu tiên mới quan trọng vì nó chứa đựng khái niệm về Ma Pháp. Nếu nó biến mất giữa hỗn loạn đó… (lắc đầu đầy nặng nề rồi thở dài) Có thể cho rằng ai đó đã lấy nó. Thằng nhóc quá lạc quan."

"Cũng có thể… Nếu dữ liệu về vũ khí đang được phát triển trong chiến tranh, biến mất hoàn toàn sau khi chiến tranh kết thúc, đó sẽ là một vấn đề quốc gia nghiêm trọng. Nhưng biết đâu ai đó đã tiêu hủy nó? Cô biết đấy, vì sợ công nghệ mới bị rò rỉ. Thực tế, khả năng này còn cao hơn là bị đánh cắp."

"Quá lạc quan." Zero dứt khoát nói.

Về cơ bản, Zero đi bất cứ nơi nào cô ấy muốn và xem bất cứ thứ gì cô muốn. Nhưng cốt lõi, mục tiêu của cô là giải quyết những vấn đề do Ma Pháp gây ra. Là người phát minh ra nó, có lẽ cô cảm thấy mình phải có trách nhiệm.

Tôi nghĩ điều đó thật nực cười.

Tôi không nghĩ người phát minh ra công nghệ mới phải chịu trách nhiệm cho những kẻ lạm dụng nó. Nếu một tên trộm dùng dao do thợ rèn làm ra để giết người, đó có phải lỗi của thợ rèn không? Hay là lỗi của người tiên phong trong luyện thép? Tất nhiên là không.

Dù vậy, Zero không chịu nhượng bộ, nói rằng: "Đó là những vấn đề hoàn toàn khác nhau." Cô ấy thường dễ tính, nhưng khi nói đến Ma Pháp, cô rất cứng rắn. Cô không thể bỏ qua bất kỳ thông tin nào liên quan đến bản sao của cuốn sách.

"Tôi nghĩ thật ngu ngốc khi lo lắng về việc bản sao bị đánh cắp và lạm dụng trong khi không có bằng chứng nào cho thấy nó tồn tại ngay từ đầu. Nếu có gì đó thì cô đang quá bi quan đấy."

"Không đâu. Chúng ta luôn phải giả định tình huống xấu nhất. Sau khi chứng kiến những gì Thirteenth làm, bất cứ ai cũng sẽ nghĩ rằng nếu mang Ma Pháp thư của Zero ra khỏi vương quốc, họ có thể tạo ra một Hội mới và thâu tóm cả một quốc gia. Thirteenth yêu cầu làm một bản sao, nhưng chúng ta không biết nó ở đâu. Chúng ta nên cho rằng nó đã bị rò rỉ."

"Tôi không biết về điều đó…"

Quyền lực là thứ mật ngọt, quyến rũ vô số kẻ thấp hèn .

Nước Cộng Hòa Cleon – Phần 3

Cho đến khi chúng tôi thu hồi được bản sao của cuốn sách, việc tiêu diệt vô số Pháp Sư là vô nghĩa. Sẽ chỉ có thêm nhiều Pháp Sư khác xuất hiện. Nếu ngay từ đầu đã không có bản sao nào, chúng tôi về cơ bản chỉ đang đuổi theo một cơn gió.

Dù bản sao đó có tồn tại hay không, công việc của chúng tôi vẫn quá rõ ràng.

"Mọi chuyện thật phiền phức. Tôi muốn bỏ cuộc rồi đấy."

"Anh thật sự muốn bỏ cuộc sao?" Zero hỏi với vẻ mặt đáng kinh ngạc.

"Tất nhiên là không! Tôi sẽ được trả công cho việc mình làm! Vì vậy, cho đến khi cô biến tôi trở lại thành người, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu."

Tất cả những lời hứa về việc biến tôi trở lại thành người là phần thưởng cho việc bảo vệ cô ấy trong suốt những hỗn loạn ở Wenias. Cho đến khi tôi nhận được điều đó—tức là, cho đến khi cô ấy biến tôi thành người—tôi sẽ không bao giờ rời bỏ Zero.

Còn về khoản thù lao cho công việc hiện tại, tôi đã nhận trước vài viên ngọc mà Zero sở hữu. Nếu đổi chúng thành tiền xu, tôi có thể sống thoải mái trong nhiều năm. Vì vậy, đấy đúng là một công việc béo bở.

Zero cười khúc khích: "Đúng vậy, anh đang bảo vệ ta bằng chính ý chí của mình. Sâu thẳm bên trong, anh không muốn bỏ cuộc. Anh muốn ở bên ta."

Tự tin của cô đến từ đâu vậy? Tôi nhíu mày. Ngoại hình chăng? Đây chính là lý do mình không thích phụ nữ đẹp.

Zero đột nhiên ngừng cười và nhìn vào chiếc đĩa trước mặt: "Dù vậy, ta không ép buộc anh phải gắn bó với ta. Ta là người viết Ma pháp thư của Zero và gieo rắc hỗn loạn cho thế giới. Một mình ta phải chịu trách nhiệm. Ngăn chặn nó là nhiệm vụ của ta và đó là một nhiệm vụ quan trọng."

Zero luôn kiêu ngạo, nhưng khi cô gục xuống như thế này, tôi nhận ra cô ấy thực sự nhỏ bé chừng nào.

"Vì vậy, ta sẽ không bắt anh chờ đợi phần thưởng quá lâu. Rồi anh sẽ được tự do, theo đúng nghĩa nhất. Anh sẽ không cần phải hộ tống ta nữa. Anh có thể đi bất cứ đâu và thực hiện ước mơ của mình."

"Nghe này—"

"Vì vậy, cho đến lúc đó, ta sẽ dùng sức hút của mình để khiến anh phải cầu xin được ở bên ta!"

Tất nhiên rồi. Lẽ ra mình nên đoán trước điều này. Tôi biết cô ấy không phải kiểu người dễ suy sụp. Cô nói những điều tầm thường bằng giọng điệu như thể sắp quyết định vận mệnh của cả quốc gia.

Đảo mắt khỏi Zero, tôi nhấp một ngụm từ chiếc cốc của mình.

Về bản chất, phù thủy là những sinh vật thực dụng, hành động vì lợi ích cá nhân. Zero nhắc đến nhiệm vụ và trách nhiệm, nhưng có lẽ cô muốn dập tắt hỗn loạn do Ma Pháp gây ra không phải vì thế giới, mà vì bản thân sẽ không thể ngủ ngon vào ban đêm.

Nhiệm vụ và trách nhiệm là những từ xa lạ với tôi. Tôi thực sự không hiểu nổi phù thủy. Họ sẵn sàng dấn thân vào một hành trình gian khổ vì cái gọi là "nhiệm vụ", trong khi bản thân lại lười biếng đến mức không thèm tự đi bộ.

"Bỏ qua những lời đùa cợt. Trước tiên, chúng ta phải thu hồi bản sao của cuốn sách nếu muốn khôi phục trật tự. Nếu không, chúng ta chỉ đang chạy lòng vòng thôi."

"Nhưng chúng ta thậm chí không thể xác định vị trí của nó. Mẹ kiếp, chúng ta còn không chắc nó có thực sự tồn tại không."

"Anh không tin ta sao?"

"Sao cũng được. (khoanh tay và nhìn lên trần nhà đầy vết bẩn) Theo như bức thư của con bé, những sự cố có thể liên quan đến Ma Pháp dù lớn hay nhỏ đang xảy ra ở nhiều quốc gia. Nếu có một bản sao, chắc hẳn nó đang ở một trong những nơi đó, nhưng kiểm tra từng nơi một sẽ rất tốn thời gian."

"Ta nghĩ chúng ta sẽ phải tiếp tục nhờ con bé điều tra chi tiết về bản sao. Nếu nó đang được giao dịch, bên đó có thể tìm ra địa điểm, cách thức và người đứng sau. Trong lúc đó, chúng ta có thể tiến hành cuộc điều tra của riêng mình."

Nước Cộng Hòa Cleon có một cảng biển ở đây.

Nếu vương quốc Wenias là trung tâm của các tuyến đường bộ thì nước Cộng Hòa Cleon là trung tâm của các tuyến hàng hải. Tin tức từ khắp nơi đổ về đây, vì vậy chúng tôi chọn quốc gia này làm điểm đến hiện tại.

Điểm dừng chân tiếp theo: Thành phố cảng lớn nhất nước Cộng Hòa Cleon, Ideaverna.

"Chúng ta có thể đi tắt đến Ideaverna qua khu rừng. Đó là nếu chúng ta không bị lạc trong rừng."

Ngay lúc đó, giữa tiếng ồn ào của phòng ăn, tai tôi bắt được âm thanh bánh xe ngựa và tiếng ngựa hí.

Bên ngoài trời đã tối. Ngay cả một quán trọ tồi tàn như thế này cũng giống như thiên đường đối với những lữ khách sắp phải cắm trại ngoài trời. Tuy nhiên, chiếc xe ngựa hình như đang chạy quá nhanh.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngay sau đó sau, chiếc xe ngựa đâm xuyên qua bức tường gỗ mỏng manh, hất tôi bay lên không trung. Tôi lăn qua sàn phòng ăn một cách bất lực, đâm sầm vào những vị khách và mấy cái bàn.

Mình chết rồi sao? Một chất lỏng ấm áp đang chảy ra từ đâu đó, làm ướt đẫm cơ thể tôi. Đây là máu của mình sao? Chà, nhiều thật đấy.

Cuộc đời này ngắn ngủi một cách đáng ngạc nhiên. Mình sẽ chết mà không bao giờ trở thành con người. Nghĩ lại, tất cả những gì mình làm chỉ là chiến đấu trong các trận chiến. Dù sao thì cuối cùng mình cũng có chút niềm vui.

Chất lỏng ấm áp tràn vào miệng tôi, mang theo hương vị của sữa đặc và rau củ tan chảy. À, đây không phải là máu. Đây là súp kem của một vị khách đang ăn.

"Lính đánh thuê! Anh có sao không?!" Zero, người may mắn tránh được chiếc xe ngựa, chạy đến chỗ tôi.

"Ôi trời, anh trông thật ngon lành! Đây có phải là ý nghĩa của việc có một bữa ăn được dọn sẵn trước mặt không?"

"Không phải!" Tôi hét lên.

Các giác quan của tôi dần trở lại. Tôi chỉ bị một vết bầm nhỏ. Quả đúng là sức chịu đựng của một Đọa Thú.

Zero thở phào nhẹ nhõm. Cô vẫn đang cầm chiếc đĩa và thìa gỗ của mình.

Có lẽ cô ấy né sang một bên ngay khi chiếc xe đâm vào tường, bảo vệ đĩa thức ăn. Tôi không thực sự có quyền chỉ trích cô ấy, nhưng điều này bằng cách nào đó khiến tôi phát điên.

Sau đó, một tiếng thét vang khắp phòng ăn.

"Có một đứa trẻ!"

Nghe thấy từ "đứa trẻ" trong tình huống này khiến bầu không khí trở nên căng thẳng. Quên đi cơn đau, tôi nâng người lên và nhìn vào chiếc xe ngựa đang nằm nghiêng.

Một đứa trẻ nằm sõng soài gần chiếc xe. Thằng nhóc trông không quá mười tuổi với thân hình nhỏ nhắn và chân tay dài, mảnh khảnh. Không có đứa trẻ nào xung quanh tôi, nghĩa là thằng nhóc đã ở trên chiếc xe đó. Máu loang lổ trên làn da rám nắng của thằng nhóc, cơ thể co giật, ngón tay cào xuống sàn nhà.

Có một con ngựa đang bị kích động gần đó. Nếu thằng nhóc đứng dậy và khiêu khích nó, nhóc sẽ bị đá đến chết.

Tôi lập tức chạy đến. Chỉ có tôi, một Đọa Thú, mới có thể cứu đứa trẻ mà không sợ hãi con ngựa.

Khi tôi bế thằng nhóc lên, con ngựa ngày càng kích động trước sự hiện diện của một Đọa Thú, đứng lên. Tôi né rồi nhưng móng cứng của nó vẫn quẹt vào đầu tôi. Máu bắn tung tóe trên sàn nhà. Tôi lăn ra xa khỏi con ngựa, sau đó kiểm tra tình trạng của đứa trẻ. Thằng nhóc mềm nhũn và bất động, máu chảy ra từ đầu và một mảnh gỗ đâm vào vai.

"Có bác sĩ nào ở đây không?! Đứa trẻ bị thương khá nặng!"

Tôi nhìn quanh phòng ăn. Nhưng bất kể tình huống nào, một con thú ăn thịt lên tiếng cũng sẽ khiến mọi người sợ hãi. Không ai bước ra.

Mình làm hỏng việc rồi. Lẽ ra mình không nên nhúng tay vào. Có lẽ thằng nhóc sẽ sống sót nếu tôi bỏ nó ở lại và bỏ đi. Ai đó chắc sẽ chăm sóc nó ấy. Trong một khoảnh khắc, tôi đã cân nhắc lựa chọn đó, nhưng sẽ nhanh hơn nếu chúng tôi tự làm.

Tôi chỉ có bộ dụng cụ sơ cứu cá nhân, nhưng chắc chắn sẽ tốt hơn việc bỏ mặc đứa trẻ và không làm gì cả.

"Đưa tôi cái chân ghế! Tôi sẽ cầm máu." Tôi nói với Zero

Tôi đặt đứa trẻ nằm nhẹ nhàng trên sàn và xé quần áo đẫm máu của nó để làm băng.

Zero chạy đến với một cây gậy, tôi lấy nó và cố định vào vết thương của thằng nhóc bằng băng gạc. Thằng nhóc hét lên đau đớn khi tôi siết chặt nó.

"Tôi sẽ bế đứa trẻ này vào phòng. Cô có thể cứu thằng nhóc phải không?"

Ma Pháp của Zero sẽ chữa lành mọi vết thương của thằng nhóc. Phù thủy gật đầu.

"Nó sẽ trì hoãn việc anh trở lại thành người."

"Tôi không bận tâm. Tôi có thời gian, nhưng đứa trẻ này thì không." Luồn tay dưới đầu gối và cổ thằng nhóc, tôi bế nó lên.

Nhưng ngay lúc đó, một người đàn ông bước ra từ đám đông đang đứng xa xa quan sát chúng tôi. Ông ta mặc một chiếc áo choàng đen che kín toàn thân và mang theo một chiếc túi đen cũ kỹ. Ngón út và ngón áp út trên bàn tay trái của ông ta đã bị mất. Nhìn qua vết sẹo khủng khiếp, có lẽ một con vật đã xé đứt chúng.

Nước Cộng Hòa Cleon – Phần 4

"Ông là ai?" Tôi hỏi.

Người đàn ông quỳ xuống cạnh tôi, kiểm tra vết thương của đứa trẻ rồi nhìn tôi.

"Tôi là bác sĩ. Xin lỗi vì hành động hơi chậm. Cậu làm tôi sợ một chút đấy.” Sau đó, người tự xưng là bác sĩ quát vào đám đông: "Mấy người đứng đó làm gì nữa? Ở đây có người bị thương! Chúng ta là bác sĩ, phải không?!"

Chúng ta?

Tôi ngay lập tức hiểu ý ông ta. Những người đàn ông mặc áo choàng đen đặc trưng của bác sĩ, tay xách túi đen chạy ra từ đám đông. Phải có hơn mười người như vậy.

Một vài người trong số họ đón lấy đứa trẻ từ tay tôi, đặt lên bàn và lập tức bắt đầu điều trị. Số bác sĩ còn lại tỏa ra khắp phòng ăn, tìm kiếm người bị thương và chăm sóc họ.

"Bác sĩ giờ làm việc theo nhóm sao?" Zero lẩm bẩm.

Mình không nghĩ vậy, nhưng thực sự không có cách nào khác để giải thích tình huống này.

Ngay sau đó, phòng ăn chật kín bác sĩ.

May mắn thay, các thực khách tránh ngồi quá gần tôi nên số người bị thương không nhiều.

Những người bị thương cũng được điều trị kịp thời bởi hàng chục bác sĩ tình cờ có mặt. Bầu không khí trong phòng ăn sôi động trở lại bất chấp vụ tai nạn vừa xảy ra.

Những người bị thương nặng nhất là tôi—người bị xe ngựa đâm trực tiếp—và đứa trẻ bên trong xe.

"Đứa trẻ có qua khỏi không?" Tôi liếc nhìn vị bác sĩ—người bị mất hai ngón tay—đang khâu lại vết thương trên trán tôi. Ông ta có vẻ quen với việc điều trị cho Đọa Thú.

Tên ông ta là Tito. Ông ta khá khác thường khi tự giới thiệu bản thân với một Đọa Thú như tôi. Nhiều bác sĩ đang điều trị cho đứa trẻ, nhưng chỉ có Tito chăm sóc vết thương của tôi, nói rằng: "Cậu cũng cần được điều trị."

Một người phụ nữ xảo quyệt đáng sợ. Mình nên cẩn thận với người này.

Chiếc xe ngựa lật nhào, những chiếc bàn gãy và mảnh đĩa vỡ nằm rải rác khắp phòng ăn. Một số thực khách đang dọn dẹp đống hỗn độn, ném chúng ra ngoài qua cái lỗ trên tường. Một vài người, bao gồm cả tôi, đang được điều trị trong khi quan sát họ ở một góc.

"Ừ, thằng nhóc này cứng cỏi lắm. Quan trọng nhất là nó khá may mắn. Có vài bác sĩ giỏi đang chăm sóc nó. Thằng nhóc không dễ chết đâu." Tito nói.

"Đúng vậy... nhiều bác sĩ thật đấy."

Tito cười một cách mệt mỏi: "Tất cả chúng tôi đều thuộc Hiệp Hội Bác Sĩ. Chúng tôi có thể tiết kiệm chi phí đi lại bằng cách di chuyển theo nhóm. À, tôi chuyên điều trị cho động vật. Tôi là người chữa trị cho con ngựa."

"Ông là bác sĩ thú y?!"

"Đúng vậy. (gật đầu) Nếu không tôi đã không thể chăm sóc cho Đọa Thú. Tôi thích giống loài của cậu hơn những con thú hung dữ vì các cậu có thể suy nghĩ và nói chuyện. Tất nhiên, những Đọa Thú mất lý trí còn khó đối phó hơn cả thú hoang."

Vậy là ông ta không quen điều trị cho Đọa Thú nhưng quen điều trị cho thú hoang. Rõ ràng hai ngón tay của ông ta đã bị một con thú bị thương cắn đứt.

Hơi đau một chút, nhưng tôi thực sự trông giống một con thú. Phải kiềm chế bản thân thôi. Tôi lại nhìn quanh phòng một lần nữa.

"Có phải các bác sĩ đang tụ họp ở đâu đó không? Ông biết đấy, các bác sĩ và học giả thích gặp gỡ và tổ chức các cuộc hội nghị hay hội thảo."

"Tôi không phủ nhận điều đó, nhưng lần này không phải vậy. Chúng tôi đang chuẩn bị rời khỏi đất nước. Cậu không được thông báo rằng các phòng đều kín chỗ sao? Mọi người đều đi cùng gia đình nên chúng tôi phải chen chúc trong các phòng."

Tôi chớp mắt liên tục. Rời đi? Tất cả khoảng 15 bác sĩ?

"Đất nước này không cần bác sĩ nữa. Chúng tôi nhận ít bệnh nhân hơn và không thể tự nuôi sống bản thân."

"Không có quốc gia nào không cần bác sĩ đâu. Ở đâu cũng thiếu bác sĩ hết."

Tito nở một nụ cười phức tạp. Có vẻ có lý do gì đó đằng sau chuyện này.

"Ở đất nước này, phép màu của Chúa chữa lành bệnh tật và vết thương. Đương nhiên đó là điều tuyệt vời, nhưng các bác sĩ chúng tôi không thể kiếm sống nếu không được cần đến. Đó là lý do chúng tôi rời đi. Chúng tôi có thể làm việc như bác sĩ bên ngoài đất nước này."

"Phép màu... của Chúa?" Tôi tưởng ông ta đang đùa, nhưng Tito trông cực kỳ nghiêm túc.

"Vị Thánh nữ của Akdios. Tôi đoán một lữ khách như cậu sẽ không biết cái tên này."

"Ừ, tôi mới đến Cleon thôi.  Chính xác thì Akdios là gì?"

"Đấy là một thành phố nằm giữa một hồ nước rộng khủng khiếp. Nó rộng đến mức những người lần đầu nhìn thấy tưởng nó là biển. Tôi nghe nói nó thực sự thông ra biển ngầm phía dưới. Có một hòn đảo nhỏ trong hồ và trên đảo là một nơi tên là Thành phố Thánh Akdios."

"Vậy là có một thánh nữ ở đó?"

Tito gật đầu: "Bà ấy là một thánh nữ nhân từ đầy lòng thương cảm. Bà ấy chữa lành bệnh tật và thương tích chỉ trong vài giây—ngay cả những vết thương nặng mà bác sĩ không thể chữa và những căn bệnh nan y—mà không cần dùng thuốc hay dụng cụ."

"Nghe chẳng có gì đáng ngờ cả. Có lẽ bà ta là một kẻ lừa đảo nào đó."

"Tôi ước đó là sự thật, nhưng tiếc là bà ấy có thật. Bà ấy thực sự tạo ra phép màu và thực sự cứu người. Tôi đã tận mắt chứng kiến. Nếu bà ấy là kẻ lừa đảo thì chúng tôi đã không mất việc."

"Nhưng phép màu của Chúa không phải thứ dễ dàng—"

"Lính Đánh Thuê." Zero gọi tôi.

Tôi hạ thấp ánh mắt xuống chân mình. Zero gật đầu nhẹ, đôi mắt nghiêm túc.

Sau đó, một khả năng lóe lên trong đầu tôi. Cuốn sách Ma Pháp: Ma Pháp thư của Zero. Nó gồm bốn chương—Săn Bắn, Bắt Giữ, Thu Hoạch và Bảo Vệ—và chương cuối cùng, Bảo Vệ, chủ yếu đề cập đến việc chữa lành.

Tôi đã từng thấy Albus chữa vết bỏng bằng Ma Pháp từ chương Bảo Vệ trước đây. Với nó, việc chữa lành bệnh tật và thương tích mà không cần thuốc hay dụng cụ là hoàn toàn khả thi.

"Này, bác sĩ. Vị thánh này xuất hiện khi nào vậy? Là một lính đánh thuê, tôi thường nghe tin đồn, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói về một vị Thánh nữ ở Akdios."

Tito mỉm cười: "Đương nhiên là cậu chưa nghe rồi. Cho đến khi được Nhà Thờ chính thức công nhận, các vị thánh bị đối xử như phù thủy. Không ai muốn nói với lữ khách về việc có một vị thánh trong thị trấn của họ. Chỉ trong khoảng một năm trở lại đây, tên tuổi của bà ấy mới được biết đến. Năm ngoái, bà ấy chữa khỏi một căn bệnh nan y cho một địa chủ, khiến danh tiếng của bà ấy vang dội. Và như dự đoán, Nhà Thờ đã cử một thành viên của Dea Ignis đến."

"Dea Ignis? Ý ông là đội tử thần ưu tú của Nhà Thờ? Những Thẩm Tra Viên?"

Nhiệm vụ của Dea Ignis là xác định xem ai đó đang sử dụng phép màu của Chúa, hay chỉ đơn giản là một phù thủy dị giáo và báo cáo lại cho Nhà Thờ. Tuy nhiên, những gì họ thực sự làm không đơn giản như việc thẩm vấn thông thường.

Sẽ không có lời khai, không có phiên tòa. Nếu mục tiêu của họ bị coi là kẻ ngoại đạo làm giả phép màu, họ sẽ bị xét xử ngay tại chỗ. Nói cách khác là xử tử.

Nhà Thờ có một quy tắc nói rằng các linh mục không được phép sở hữu vũ khí được tạo ra để giết người. Nhưng Dea Ignis được cho là chiến đấu bằng búa của thợ rèn hoặc cuốc của nông dân với cách giải thích méo mó rằng "miễn là bạn không sử dụng vật thể được tạo ra làm vũ khí thì được".

Nhóm này dường như được thành lập khoảng hai đến ba trăm năm trước sau một sự cố trong đó một phù thủy làm giả phép màu đã giết chết vô số linh mục và thường dân. Nói ngắn gọn, họ là những con quái vật được huấn luyện để một mình giết phù thủy trong khi sử dụng những vật không hẳn là vũ khí. Có thể nói họ là những chiến binh hùng mạnh. Thành thật mà nói, tôi không muốn gặp bất kỳ ai trong số họ.

Có nhiều người đặt câu hỏi về ý nghĩa của họ trong thời đại ngày nay, khi các phù thủy không còn gây ra sự cố nghiêm trọng. Nếu hỏi tôi, họ nên giải tán một nhóm đáng sợ như vậy.

Tôi ghét Nhà Thờ cũng như ghét phù thủy. Thực ra, kể từ khi bắt đầu hành trình cùng Zero, tôi đã trở nên ít thù địch với phù thủy hơn và chống đối Nhà Thờ nhiều hơn.

"Vậy, bà ấy đã được công nhận là một vị thánh chưa?" Tôi hỏi.

"Tôi chưa nghe tin gì về việc đó. Tôi đoán họ đang trong quá trình xem xét. Nhà Thờ nổi tiếng với sự nhanh nhạy trong việc xác định phù thủy và sự thận trọng trong việc công nhận phép màu. (hạ giọng xuống thì thầm) Họ giống như những người phụ nữ luôn nghi ngờ bạn ngoại tình. Họ không tin vào những lời yêu thương."

Nước Cộng Hòa Cleon – Phần 5

Nhiều bác sĩ chống đối Nhà Thờ. Đúng hơn, có thể nói rằng vì Nhà Thờ ghét bác sĩ nên bác sĩ cũng ghét lại Nhà Thờ.

Y học vốn thuộc về Nhà Thờ. Nếu ai đó bị bệnh hoặc bị thương, họ sẽ đến Nhà Thờ để chữa trị. Nhưng do số lượng bác sĩ ngày càng tăng, vai trò của Nhà Thờ đã trở nên kém quan trọng hơn.

Đó là lý do Nhà Thờ ghét bác sĩ, nói rằng việc cứu mạng người để kiếm tiền là hành động còn thấp hèn hơn cả quỷ dữ. Tôi có thể hiểu tại sao các bác sĩ khó giữ vững đức tin sau đó.

Bệnh tật và thương tích không thể chữa khỏi bằng cách cầu nguyện. Bác sĩ biết điều đó và đó là lý do họ dựa vào kiến thức và kỹ năng nhiều hơn là phép màu của Chúa.

Giờ đây, nếu một bác sĩ thừa nhận phép màu của vị thánh là thật, họ đột nhiên nghe có vẻ đáng tin.

Chúng tôi tìm thấy thông tin bất ngờ ở một nơi không ngờ tới. Tôi không biết vị Thánh nữ của Akdios có liên quan đến bản sao của Ma Pháp thư của Zero không, nhưng nếu bà ấy ở gần đó, chúng tôi không thể bỏ qua.

"Chà, ngay cả khi chúng tôi nghĩ bà ấy là phù thủy, giờ Nhà Thờ đã can thiệp rồi, chúng tôi không thể nói xấu bà ấy nữa. Nếu khả năng chữa bệnh của bà ấy được công nhận là phép màu, những kẻ vu khống bà ấy sẽ gặp rắc rối trong cuộc sống."

"Có người nghĩ bà ấy là phù thủy sao?"

Tito tỏ vẻ khó xử: "Xin đừng hỏi tôi điều đó."

"Xin lỗi. Tôi sẽ không tò mò thêm nữa."

"Tôi cảm kích điều đó. Tôi cũng phải nghĩ đến vị trí của mình trong hiệp hội. Mọi người coi thường tôi chỉ vì tôi là bác sĩ thú y. Dù sao, nếu cậu vừa mới bước vào đất nước này, có lẽ cậu chưa có bản đồ. Cậu có thể lấy của tôi. Tôi không cần nó nữa—"

"Xin đừng đi! Chúng tôi rất cần bác sĩ!"

Một tiếng kêu chói tai xé toang không khí trong phòng ăn, ngắt lời Tito.

Tôi nhìn về hướng giọng nói và thấy một đứa trẻ, với vai và đầu quấn băng, đang hét lên và bám chặt lấy một bác sĩ.

Đó là cậu bé tôi vừa cứu lúc nãy.

"B-Bình tĩnh nào! Bọn ta vừa khâu vết thương cho cháu. Vết thương có thể bị hở đấy."

"Hiện tại đã thiếu bác sĩ rồi. Chúng tôi phải làm gì nếu ngày càng nhiều người bỏ đi hơn?! Xin mọi người hãy ở lại. Bọn tôi có thể làm việc khi khỏe lại. Và rồi mọi người sẽ được trả tiền! Không có bác sĩ, chúng tôi chỉ có thể chờ chết! Tất cả mọi người rồi sẽ rời bỏ đất nước này sao?!"

"Sao cháu không đến gặp vị Thánh nữ?! Bà ấy chữa bệnh miễn phí—"

"Bà ấy chỉ chữa cho người giàu! Những người nghèo như chúng tôi khó lòng vào được Thành phố Thánh! Làm sao chúng tôi có thể gặp bà ấy?!"

"Bọn ta cũng phải kiếm sống chứ! Bọn ta không thể làm bác sĩ ở đất nước này được nữa!" Một bác sĩ trẻ hét lên, kéo cậu bé.

Đứa trẻ kêu lên rồi ngồi thụp xuống, không chịu nổi cơn đau từ vết thương.

"Làm ơn," Đứa trẻ khóc nức nở trước khi ngã quỵ. Nó không cử động nữa.

Vị bác sĩ trẻ nhìn chằm chằm vào thằng nhóc với khuôn mặt tái mét rồi bỏ chạy khỏi phòng ăn. Không ai nói gì. Không ai biết phải làm gì. Tất cả chỉ đứng nhìn đứa trẻ bất tỉnh.

Tito, không thể ngồi yên nhìn, định bước tới thì bị Zero lại.

"Lính Đánh Thuê," Cô nói. Khi tôi cúi xuống, Zero cười khúc khích và liếc nhìn cậu bé "Thằng nhóc có vẻ là nguồn thông tin hữu ích đấy."

Nguồn thông tin? "À, tôi hiểu rồi." Cô ấy hoàn toàn đúng.

Chúng tôi có thể tìm hiểu về vị Thánh của Akdios và tình hình đất nước này từ cậu bé. Một đứa trẻ nghèo như nó có thể sẵn sàng tiết lộ mọi thứ.

Nếu chúng tôi muốn có thằng nhóc thì đây là cơ hội tốt nhất. Tôi bước đến chỗ nó. Tito định nói gì đó, nhưng Zero trấn an ông: "Hãy để anh ta xử lý. Anh ta sẽ không làm gì xấu với đứa trẻ đâu."

May mắn thay, dường như không ai quan tâm đến đứa trẻ. Tôi cũng nghi ngờ họ sẽ đòi bồi thường thiệt hại từ một đứa trẻ bị thương nặng.

Hơn nữa, chủ quán đang âm thầm dắt hai con ngựa kéo xe vào chuồng với nụ cười trên môi. Chúng có vẻ là những con ngựa tốt. Ông ta có thể dễ dàng trả tiền sửa chữa bằng cách bán chúng.

Tại sao thằng nhóc lại đâm xe vào quán trọ? Tôi cá là nó có lý do ngớ ngẩn nào đó.

Chiếc xe ngựa màu đen trông rất sang trọng và hai con ngựa là những con ngựa giống trẻ khỏe mạnh. Không đời nào họ để một đứa trẻ mặc quần áo rách rưởi điều khiển chiếc xe cao cấp như vậy.

Rõ ràng là các lữ khách và chủ quán không muốn gặp rắc rối bằng cách đặt câu hỏi. Nếu chủ quán biết chuyện gì đang xảy ra, họ có thể phải trả lại con ngựa đã chiếm được. Một thương nhân khôn ngoan sẽ khăng khăng rằng họ không biết gì khi bán chúng đi.

Một số có thể tò mò, nhưng tôi chắc chắn không ai có đủ can đảm phản đối việc tôi, một Đọa Thú, nhận nuôi đứa trẻ. Tôi chỉ cần nghĩ ra lý do ngẫu nhiên sau này.

Bế đứa trẻ bất tỉnh, tôi vội vã rời khỏi phòng ăn trước khi ai đó kịp nói gì.

Căn phòng tôi được cho là, tất nhiên, một chuồng ngựa. Đối với những quán trọ có nhiều khách, chuồng ngựa được coi như phòng nghỉ, nơi những người nghèo và Đọa Thú như tôi được đưa đến, bất kể còn bao nhiêu phòng trống.

Đôi khi tôi nghĩ đến việc lấy một phòng bình thường vì có Zero đi cùng, nhưng cô ấy nói: "Ta phù hợp với chuồng ngựa hơn." Vì vậy, về cơ bản, chúng tôi ngủ trong chuồng ngựa.

Zero không quan tâm cô ngủ ở đâu, miễn là có bộ lông của tôi, có vẻ như vậy.

Đặt đứa trẻ lên đống rơm, tôi lau sạch vết thức ăn dính trên lông và bắt đầu viết thư trả lời Albus.

"Vậy là anh biết viết," Zero nói với chút ngạc nhiên trong khi áp sát vào lưng tôi.

Có sự khác biệt đáng kể về chiều cao giữa chúng tôi. Ngay cả khi tôi ngồi và Zero đứng, mắt cô ấy vẫn thấp hơn tôi. Vì vậy, khi Zero cố nhìn trộm tôi từ phía sau, cô ấy dồn gần như toàn bộ trọng lượng của mình lên lưng tôi.

"Cô nặng quá đấy."

"Anh muốn bị nhổ tai không?"

"Cô nhẹ quá đấy. Ăn nhiều hơn tí đi." Tôi nhanh chóng sửa lại.

af059075-83d7-487d-bbbf-b9d868025191.jpg

Ngón tay của Zero rời khỏi tai tôi. Mình nghĩ mình suýt chết. Phải cẩn thận với những gì mình nói sau này. Phù thủy nhặt tờ giấy da lên từ bàn. Trên đó chỉ có hai dòng.

"'Tin đồn về Ma Pháp ở thành phố Thánh Akdios của nước Cộng Hòa Cleon. Yêu cầu điều tra thêm về bản sao của cuốn sách’. Chỉ có thế thôi sao?"

"Tôi biết đọc và viết nhưng không giỏi lắm. Điều tốt nhất tôi có thể làm là sử dụng mẫu tiêu chuẩn và thay thế từ thôi. Tôi chắc rằng thế là đủ. Tôi nên viết gì khác nữa?"

"Còn nhiều chứ, phải không? Như, 'Ngươi khỏe không?' hoặc 'Đi cùng Zero rất vui'. Anh cũng có thể viết ‘Mỗi ngày Zero đều rất xinh đẹp' hoặc 'Tôi muốn hôn cô ấy'. Đại loại thế."

"Để tôi nói cô nghe, phù thủy. Nếu cô ép đàn ông nhiều quá, họ có xu hướng rút lui đấy."

"Trong trường hợp đó, ta chỉ cần ép đến giới hạn để giành lấy chiến thắng."

"Không phải là thắng thua! Nghe này. Đàn ông bị thu hút bởi sự e thẹn hoặc yếu đuối khiến họ muốn bảo vệ phụ nữ."

"Vô lý. Thirteenth đối xử với những kẻ yếu đuối như rác rưởi."

"Đừng lấy tên đó làm chuẩn! Anh trai cô không suy nghĩ như một người bình thường đâu!"

Một cơn ớn lạnh bất ngờ chạy dọc sống lưng tôi. Tôi cảm thấy ánh mắt đen tối và độc ác của Thirteenth đang dán vào lưng mình như một con sên đang bò.

Làm ơn đừng nói rằng mày đang theo dõi tao bằng một phép mờ ám nào đó. Tôi ghét việc mình không thể loại trừ khả năng đó.

"Có chuyện gì sao? Anhđang run đấy."

"Không có gì cả. Chỉ là một thứ kinh khủng vừa lóe lên trong đầu."

Hóa ra tôi không chịu nổi Thirteenth. Thở dài, tôi cuộn tờ giấy da lại và nhét vào túi.

"Này nhóc, ngươi có thể cử động nếu đã tỉnh."

Đứa trẻ đã giả vờ ngủ được một lúc rồi. Cơ thể nó cứng đờ một chút rồi từ từ ngồi dậy, thận trọng như dự đoán. Sau khi ngất trong phòng ăn, nó thấy mình trong chuồng ngựa với một Đọa Thú. Ngay cả người lớn cũng sẽ hoảng sợ trước tình huống này. Một đứa trẻ khoảng 10 tuổi không thể nào bình tĩnh được.

Hình ảnh đứa trẻ gầy gò với mái tóc bạc màu nắng và tàn nhang, co rúm trên đống rơm vì sợ hãi tôi, bằng cách nào đó khiến tôi cảm thấy tội lỗi.

"Thư giãn đi. Như nhóc thấy, ta là một Đọa Thú, nhưng ta không ăn thịt nhóc đâu. Vết thương của nhóc thế nào? Có đau không?" Tôi cố gắng nói giọng nhẹ nhàng nhất có thể.

Đứa trẻ cựa quậy rồi gật đầu: "Tôi ổn, nhưng tôi cảm thấy dính dính..." Một nét nhăn hình thành trên khuôn mặt đầy tàn nhang.

Chắc tôi đã làm dính súp kem lên người nó khi bế, nhưng tôi không có lý do để giải thích tất cả chuyện đó.

"Ông là ai hả, ông chú? Bảo vệ của quán trọ hay gì đó? Ô-Ông định làm gì với tôi?"

Nước Cộng Hòa Cleon – Phần 6

Nó vừa gọi mình là ông chú sao?

Không, tôi không thể trách nó được. Thật khó để đoán tuổi của một Đọa Thú khi chỉ dựa vào ngoại hình. Từ góc nhìn của một đứa trẻ khoảng 10 tuổi thì tôi khá là già.

Scaring him would only give us trouble, so I told myself to calm down. Don’t get mad now.

Dọa thằng nhóc chỉ khiến mọi chuyện thêm rắc rối, nên tôi tự nhủ bản thân phải bình tĩnh. Không được tức giận.

"Tôi chỉ là một lính đánh thuê đi du hành. Tôi cũng là nạn nhân bị chiếc xe ngựa của nhóc trực tiếp tông phải đấy."

Thằng nhóc tái mặt, mắt mở to: "Tôi xin lỗi! Tôi đã cố dừng nó lại, nhưng con ngựa không chịu nghe! Xin đừng ăn thịt tôi! Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì!"

"Ta đã nói ta không ăn thịt ngươi! Chết tiệt, đúng là đứa trẻ vô lễ! Cứ tiếp tục vậy đi rồi ta có thể nuốt chửng ngươi đấy!"

"Bình tĩnh nào, Lính Đánh Thuê. Anh đang tự mâu thuẫn với chính mình đấy."

Ôi chết tiệt. Mình hơi trẻ con quá.

Tôi đã quen với việc bị phân biệt đối xử vì là Đọa Thú, nhưng việc bị gọi là ông chú có vẻ làm tôi khó chịu hơn mình tưởng. Cuối cùng tôi đã quát tháo thằng nhóc vì điều mà bình thường tôi sẽ bỏ qua.

Ngượng ngùng, tôi hắng giọng: "Lỗi ta. Không sao đâu. Ta không ăn thịt người và cũng không thích thịt sống. Ta nấu chín thịt và dọn lên đĩa."

"Nghe càng đáng sợ hơn!" Thằng nhóc hét lên.

"Ta chỉ đang giải thích thôi. Dù sao ta cũng không ăn thịt người. Ta biết có những câu chuyện về việc Đọa Thú ăn thịt người, nhưng đó chỉ là trường hợp hiếm thôi."

"Tôi biết mà!"

"Nhóc biết?" Tôi hỏi, ngạc nhiên.

Thằng nhóc gật đầu: "Tôi có quen một Đọa Thú."

Oh, thế thì tốt. Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

"Đúng vậy, nhóc. Ta là một Đọa Thú lịch sự, hiền lành và biết điều. Ta đưa nhóc đến đây vì một lý do. Để hỏi nhóc vài điều."

"Thật sao?"

"Ta sẽ không hỏi tại sao nhóc đâm xe ngựa vào quán trọ. Dù sao thì chắc cũng có lý do ngu ngốc nào đó. Ta cũng không muốn bị lôi vào rắc rối nào nữa."

Thằng nhóc nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi: "Nhưng tôi nghĩ mình không có gì để nói với ông chú."

"Hãy kể cho bọn ta nghe về vị thánh đó," Zero và tôi đồng thanh nói.

Vị Thánh nữ của Akdios là một thiếu nữ vừa tròn mười tám tuổi, được đồn là xinh đẹp như một nữ thần. Một thánh nữ xinh đẹp nghe có vẻ quá tốt để tin là thật, nhưng xem xét việc có một phù thủy xinh đẹp đang đứng gần đây, tôi không thèm bình luận gì.

Việc bà ấy được coi là một thiên thần nhân từ và đầy lòng trắc ẩn từ thiên đường giáng xuống, chữa lành miễn phí cho bất cứ ai, khiến tôi nổi da gà, lông đuôi dựng đứng.

Tin đồn thường được thêu dệt quá mức, nhưng điều này nghe thật sến. Trên thực tế, thằng nhóc có vẻ cũng không tin vào những lời đồn đó.

"Vị Thánh nữ thường không rời khỏi Akdios. Thỉnh thoảng bà ấy ra ngoài để chữa trị cho những người giàu bị bệnh nặng không thể đến Thành phố Thánh, nhưng ai muốn được chữa khỏi bệnh thường tự mình đến đó."

"Thành phố Thánh, eh? Nhóc nói người nghèo thậm chí không thể đến gần nó."

"Về mặt chính thức, ai cũng có thể vào, nhưng thực tế, rất nhiều người bị từ chối. Họ nói rằng người nghèo thường hay trộm cắp và điều đó không tốt cho trái tim nhân hậu của thánh nữ hay gì đó."

"Tôi hiểu. Nghe có vẻ là cách hợp lý để duy trì trật tự công cộng."

Nếu người nghèo bị từ chối vì lý do an ninh thì Đọa Thú chắc chắn cũng sẽ như vậy. Nhưng chúng tôi có giấy thông hành từ vương quốc Wenias, một tài liệu rất quyền lực để xác thực danh tính. Nếu họ nói Đọa Thú là mối đe dọa an ninh, tôi có thể nói mình là vệ sĩ của Zero.

"Ông chú bị bệnh sao? Đó là lý do ông chú hỏi về vị Thánh?"

"Gì cơ? Ồ, không. Ta không thực sự—"

"Đúng vậy. Ta đang mắc một căn bệnh nan y gọi là tình yêu," Zero cắt ngang. "Một thứ tình yêu cấm kỵ, khi một người phụ nữ tuyệt đẹp như ta lại yêu một tên lính đánh thuê tàn nhẫn mang hình dáng của một con thú hoang—"

"Bà có thể im mồm dùm không, thưa bà? Bà chỉ khiến mọi chuyện phức tạp thêm thôi."

Người phụ nữ này ngày càng học được nhiều thứ ngu ngốc trong lúc du hành. Đối phó với từng điều vô lý mà cô ấy nói hoặc bắt đầu trở nên phiền toái.

"Nan y sao? Nghĩa là không thể chữa khỏi, phải không? Tôi hiểu rồi. Nghe thật tệ."

Nhìn kìa, thằng nhóc thực sự tin cô ta. Một đứa trẻ ngây thơ đang nhìn cô ta với ánh mắt đầy thương hại. Tôi trừng mắt nhìn Zero, nhưng cô có vẻ không chút hối lỗi.

"Vị Thánh nữ có thể chữa khỏi cho cô."

Đúng là một đứa trẻ gầy gò. Mỗi khi thằng nhóc ngồi thụp xuống, trông nó nhỏ đến mức tôi có thể bóp nát chỉ bằng một tay.

"Nhóc ghét vị Thánh nữ sao?" Zero hỏi. Tôi cũng đang nghĩ đến câu hỏi đó.

Thằng nhóc có vẻ có ấn tượng khá tiêu cực về bà ấy.

"Ghét á? Không, không hề. Chỉ là..." Thằng nhóc ngập ngừng. Nó nhìn tôi và Zero với ánh mắt của một con thú nhỏ đang đo khoảng cách với kẻ săn mồi. Thằng nhóc cực kỳ thận trọng, không phải là thằng ngốc vô tư như tôi tưởng.

"Hai người đã thấy tôi gây rối rồi, phải không? Ngày càng có ít bác sĩ hơn. Họ nói không cần bác sĩ nữa vì đã có vị Thánh nữ. Nhưng chúng tôi sẽ gặp rắc rối nếu không có bác sĩ. Vị Thánh nữ là người ngoài tầm với của chúng tôi." Thằng nhóc nở một nụ cười vui vẻ nhưng chán nản.

Tựa lưng vào bàn, tôi chải bộ lông dài quanh cằm bằng móng tay.

Sự tồn tại của vị Thánh nữ đang khiến số lượng bác sĩ giảm đi. Điều đó có lý. Công nghệ cũ trở nên lỗi thời khi công nghệ ưu việt hơn phát triển. Từ Ma Thuật đến Ma Pháp. Từ đồ gốm đến đồ thép. Xã hội luôn hướng đến những gì làm cuộc sống dễ dàng hơn. Giống như cách người bệnh chuyển từ việc chữa trị mơ hồ của Nhà Thờ sang y học đáng tin cậy của bác sĩ. Nếu phép màu của vị Thánh đó là thật, người bệnh sẽ chuyển từ thuốc sang việc chữa trị của bà ấy.

Nhưng không phải ai cũng có thể thích nghi với sự thay đổi nhanh chóng. Nhiều người sẽ bối rối nếu số lượng bác sĩ đột ngột giảm. Tuy nhiên, với những bệnh nhân bị vị Thánh đó lấy mất, bác sĩ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chuyển đi nơi khác để kiếm sống. Nếu không, họ sẽ phá sản.

Giết Thánh nữ có thể giải quyết được vấn đề, nhưng đó sẽ là ý tưởng tồi. Từ những gì tôi nghe được, vị Thánh này chỉ đơn giản là chữa bệnh cho người khác. Bà ấy nghe chẳng có gì xấu cả.

"Hai người đang trên đường đến Thành phố Thánh phải không? Hai người muốn gặp vị Thánh nữ, đúng chứ?"

"Ừ, chắc vậy."

Vị Thánh nữ có sử dụng Ma Pháp không? Nếu có, bà ấy học nó ở đâu? Bà ấy có biết về bản sao của Ma Pháp thư của Zero không? Để tìm câu trả lời, việc đến Thành phố Thánh sẽ là khởi đầu tốt.

Cậu bé lẩm bẩm một mình một lúc rồi quay sang nhìn tôi như thể vừa quyết định điều gì đó.

"Hai người có thể cho tôi đi cùng không?"

"Gì cơ?"

"Có một hướng dẫn viên đến Thành phố Thánh sẽ rất hữu ích. Sẽ mất một tuần để đến đó nếu đi đường chính, nhưng chỉ khoảng một nửa thời gian nếu đi đường tắt. Tôi làm đủ thứ việc lặt vặt cho đủ thể loại người nên tôi đã đi khắp đất nước. Tôi có thể phục vụ hai người tốt lắm. Nhà tôi thực ra gần Thành phố Thánh. Tôi muốn về nhà, nhưng ngoài kia có lũ cướp và chó hoang. Tôi không có tiền, nhưng tôi có thể làm nhiều thứ! Xin hãy cho tôi đi cùng!"

Zero và tôi nhìn nhau. Phù thủy chỉ nhún vai mà tôi hiểu là "ngươi quyết định đi."

Dù sao chúng tôi cũng đang đi đến Akdios. Làm việc vặt và dẫn đường sẽ là đủ để đổi lấy việc bảo vệ một đứa trẻ cô đơn. Nếu gặp cướp, tôi có thể dễ dàng bế cả hai chạy đi.

“Fine,” I finally said.

"Được thôi."

"Thật sao?" Khuôn mặt đầy tàn nhang của cậu bé rạng rỡ. "Cảm ơn ông chú! Tôi tên Tio. Ông cũng có thể gọi tôi là Theo." Cậu nở một nụ cười tươi. Mặc dù một trong những chiếc răng cửa của cậu đã mất.

Cách nói chuyện và tinh thần vui vẻ của cậu nhóc mang lại một cảm giác thân thiện kỳ lạ.

"Vậy, um... Tôi nên gọi hai người là gì?"

"Nhóc có thể gọi ta là Zero."

"Tôi hiểu rồi. Còn ông thì sao, ông chú?"

Trước khi tôi kịp giới thiệu bản thân, tôi nhanh chóng ngậm miệng.

"Ta sẽ trói buộc anh bằng tên của anh và biến anh thành của ta và mãi mãi chỉ là của ta mà thôi. Giờ hãy đưa ta tên của anh!"

Tôi chưa bao giờ quên lời đe dọa của Zero. Nếu cô ấy biết tên tôi, cô ấy sẽ biến tôi thành nô lệ của mình. Một Đọa Thú phục vụ phù thủy. Nghe thật đáng sợ. Chỉ riêng cái tên đó cũng có thể làm rung chuyển cả thế giới.

Mình chắc chắn không muốn điều đó. Tuyệt đối không. Tôi đã quyết định rằng một khi trở thành người, tôi sẽ lui về nông thôn và sống những ngày tháng yên bình.

"Vì nhiều lý do, tôi không thể nói tên mình. Nhóc gọi ta là gì tì tùy ngươi."

Theo nhìn tôi tò mò: "Được thôi. Rất vui được gặp hai người, Zero, Ông Chú!"

Vậy cuối cùng vẫn là Ông lão sao? Ít nhất hãy gọi tôi là anh lớn hay gì đó. Thôi, bỏ đi. Chẳng có ích gì đâu.

Che mắt bằng một tay, tôi lặng lẽ rơi một giọt nước mắt trong lòng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận