Shangri-La Frontier ~ Kus...
Kata Rina Ryosuke Fuji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi 1 - Gửi người bó hoa với tất cả tình yêu từ bờ bên này (1-77)

Chương 57 - Gửi trọn tâm tư vào từng khoảnh khắc – Phần 5

0 Bình luận - Độ dài: 2,833 từ - Cập nhật:

Hãy xem anime 12p30s tập 11 phần 1 để có trải nghiệm tốt nhất

_____________________________________________________

「Chân hóa」 là gì?

Nếu đạt đến đỉnh cao như một danh tượng thực thụ, thì họ không chỉ đơn thuần là chế tạo ra những vũ khí ưu việt. Cũng không phải chỉ đơn thuần cường hóa để vũ khí trở nên mạnh hơn. Mà đó là kỹ thuật đọc được "kinh nghiệm" trú ngụ trong vũ khí… rồi biến chúng thành hình dạng thích hợp hơn  tức là, đưa vũ khí trở về “hình dạng thật sự” của nó.

Tóm lại lời của Bila, con thỏ nói giọng Hiroshima pha lẫn ngôn ngữ chính thống một cách kỳ quặc là như vậy đấy.

「Vorpal… Vũ khí mang danh ‘Vorpal’ là loại ghi nhớ những lần thách thức kẻ mạnh. Giờ thì, ông già sẽ trộn lẫn ký ức chiến đấu của cậu cho đến giờ với nguyên liệu kẻ mạnh mà cậu đã đưa cho, rồi thay đổi hình dạng của nó.」

「Hừm…」

Mỗi lần Vash vung búa giáng xuống con dao chí mạng Vorpal Chopper, từng tia lửa tóe lên và theo đó là một ma pháp trận hiện ra. Những ma pháp trận ấy như bị hút vào con dao chí mạng, rồi lại một ma pháp trận mới xuất hiện cùng với tia lửa mới.

「…lửa… trong trời đêm…」

「Hả? Cái gì… -phư?」

「Sunraku-san! Im lặng giùm cái… kyahyu!?」

Hả? Anh ấy vừa nói gì thế?

Tôi định hỏi vậy thì… mồm tôi bị buộc phải im lặng theo cách thô bạo nhất có thể  bị ăn một cú đá thấp thẳng vào ống chân bằng sức bật của chân thỏ. Một kiểu xử lý vô cùng trực tiếp và đầy cơ bắp.

Mà khoan… NPC tự ý gây sát thương… là… là sao chứ?!

Bản năng khiến tôi quay lại nhìn và thấy đứng đó là Bilac dù là một sinh vật ăn cỏ thuộc họ thỏ, loài sinh vật thuần herbivore, mà lại tỏa ra khí thế áp đảo đến độ cả báo đen cũng phải chào thua.

Sau lưng cô, Emul đang ôm đầu rên rỉ trong im lặng, còn Bilac, tỏa ra khí chất như mãnh thú, chỉ nói một lời:

「Nghe cho nghiêm túc.」

「Không, này…」

「Nghiêm túc mà nghe.」

「…Vâng.」 (cả hai đồng thanh)

Mặc kệ màn tung hứng chẳng khác gì diễn kịch hài kia, Vash vẫn tiếp tục vung búa như thể chẳng hề nghe thấy. Giờ khi tôi và Emul đã im lặng, tôi mới nhận ra ân thanh phát ra từ miệng Vash là… một bài hát.

.

.

「Trời đêm thẫm tối, lửa lò bập bùng.

Tia lửa bừng sinh, bóng tối nuốt chửng.

Búa múa nhịp nhàng, sắt hát ngân vang.

Ton-kan-ka-kan, kon-kin-kan.

Ngươi là lưỡi kiếm, ngươi là sức mạnh.

Sinh từ đất, nhóm lửa bằng củi, nuôi lớn ngọn lữa, rèn luyện kim loại và hạ nhiệt bằng nước.

Thế giới luân chuyển, rồi dừng lại trong tĩnh lặng.

Từ kim sinh sắt, từ sắt thành thép, từ thép rèn lưỡi, từ lưỡi rèn kiếm.

Trời đêm sáng dần, thanh kiếm chóa lóa.

Phản chiếu ánh sáng, xé toạc màn đêm.

Hỡi kiếm, hãy múa lượn — Hỡi thế giới, hãy hát lên …」

.

.

…Ra vậy, nếu như Seiyuu (diễn viên lồng tiếng) không phải giọng trầm khàn của thủ lĩnh yakuza, mà là giọng loli nghe như mấy sinh vật ngoài hành tinh xúc tu đầy mặt, thì có lẽ sẽ bán được cỡ 300 yên một bài. Nhưng mà, bài hát ngắn quá, giọng lại kiểu đại ca nữa chứ… không, mà giờ tôi nhớ ra rồi—hình như năm ngoái Iwamaki-san từng chơi một otome game có chủ đề nữ đại tỷ yakuza, và sau đó phong cách nói chuyện của chị ấy chuyển sang kiểu shonen manga  trong một thời gian. Nghĩa là, ngay cả giọng đại ca cũng vẫn có chỗ đứng ở đâu đó thôi… Tóm lại: tôi không cảm động đến mức run rẩy sắp khóc tới nơi như Bilac.

「Vậy thì, nếu có ai đó giải thích thì tôi sẽ rất biết ơn đấy (nói nhỏ)」

「Đó là 'Bài ca rèn sắt'… của Otou-ch—à không, của thủ lĩnh. Bii-neechan thích bài đó lắm desuwa (nói nhỏ)」

Tôi lắc đầu xua đi ý nghĩ khủng khiếp lướt qua: Quản lý độ thiện cảm với tất cả các nhân vật thỏ từ A đến Z . Làm gì có ai sống sót nổi với kiểu galgame mà phải làm hài lòng tới 26 + 1 = 27 như thế. Tôi từng trải qua việc chinh phục 12 người cùng lúc, nhưng cái đó thì… không, thực sự là không muốn nhớ lại nữa đâu.

Lịch trình được canh chỉnh bằng giây, cứ như luyện bấm đồng hồ chính xác một giây vậy. Không phải RTA, mà tôi vẫn phải làm hẳn một biểu đồ chính xác đến mức xác định luôn phải nói chuyện vào đoạn nào của BGM thì sự kiện mới kích hoạt, sai chỉ 0.1 giây thôi là tụt thanh thiện cảm như domino , từng cô gái sẽ quay lưng lại với bạn… Tim tôi bắt đầu đập loạn cả lên.

「M-mặt anh tái quá đó? Anh ổn không vậy desuwa!?」

 「Không sao… chỉ là… vừa nhớ ra cái lần tôi chọn ăn món ý cho bữa trưa, rồi bằng cách nào đó tất cả nhân vật đều đi du học ý, và tôi rơi vào bad end thôi mà…」

Tôi vẫn còn nhớ đã chết lặng vài phút vì không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Hội trưởng hội học sinh, đội trưởng kỷ luật, ace clb thể thao, cả đám bất lương—tất cả cùng đi Ý học làm pizza. Trường học này có dây mơ rễ má gì với nước Ý đến mức nào thế!? Không trách sao tài khoản SNS chính thức bị dân tình thiêu rụi…

Bất kể lý do là gì, chỉ cần chọn lựa chọn liên quan đến pizza là ngay lập tức lao thẳng vào “pizza route” với cả 12 nữ chính. Game “Love Clock” , ác mộng thuần RNG, canh từng frame để giữ độ thiện cảm, còn hơn cả game bấm giờ… ôi đầu tôi…

「Yo, xong rồi đây.」

「Hả? À, xong rồi á!? Tốt quá rồi, tuyệt vời!」

Tôi lập tức dùng thông tin trước mắt để rửa trôi những ký ức chấn thương tâm lý vừa trồi lên từ góc sâu nhất trong não, rồi quay về phía Vash.

「Ờm… dao chí mạng Vorpal Chopper giờ đã có danh xưng và hình dạng thật sự. Tên của nó là Thố Nguyệt [Thượng Huyền] và Thố Nguyệt [Hạ Huyền].」

「Ooooh…!」

Cái cảm giác rùng rợn vì sự đối lập giữa “dụng cụ làm bếp” và “vũ khí chiến đấu” bay đi đâu mất rồi. Thứ mà Vash trao vào tay tôi lúc này hoàn toàn không còn là dụng cụ làm bếp nữa, mà đã trở thành một vũ khí thực thụ.

Lưỡi dao vốn thích hợp để cắt thực phẩm giờ đây đã biến hình thành một thiết kế tối ưu cho việc chiến đấu. Hai thanh Thượng Huyền và Hạ Huyền tuy gần như giống hệt nhau, nhưng có vẻ Hạ Huyền được thiết kế để cầm ngược tay.

「Lâu lắm rồi mới gặp loại mà hình dáng chính nó cũng thay đổi khi trở thành vũ khí.」

「Hình dáng chính nó?」

「Hai thanh này, là hai nửa của một thanh kiếm. Chỉ khi có đủ cả hai thì mới có ý nghĩa… gọi là kiếm đối lưỡi.」[note73925]

「Kiếm đối lưỡi…」

Ít nhất thì, trong tiến độ chơi hiện tại của tôi, tôi chưa từng nghe tới cái tên đó.

「Là cái thanh kiếm hợp thể mà trước đây Sunraku-san từng nói muốn có đó desuwa.」

「Thật sao desuwa!?」

「Đồ bắt chước~!」

Đúng là một sự trùng hợp đáng mừng, như kiểu ý trời vậy. Có thể do trong vô thức, tôi đã liên tục nghĩ “muốn có cặp kiếm kéo hợp thể đó, muốn ghê luôn” đến mức linh hồn của mong ước đó bám lấy con dao chí mạng và ăn sâu vào nó.

Dù thế nào đi nữa, tôi cũng đã có trong tay đôi kiếm hợp thể mơ ước—à không, kiếm đối lưỡi.

…Khoan đã.

Ngay lúc đó, một góc ký ức trong đầu tôi như đang lên tiếng.

Có gì đó tôi đã quên thì phải…?

.

.

.

「Sunraku-san đúng là tò mò quá trời. Nhưng mà cái đó, không có kỹ năng thật giỏi thì không dùng nổi đâu ạ.」

「Thật hả!? Vậy thì tôi sẽ làm chiến binh kỹ năng!」

「Cái đó, không có kỹ năng thì không điều khiển được đâu.」

「Không có kỹ năng thì không dùng nổi...」

Với đôi tay run rẩy, tôi nhét Thố Nguyệt ・ Thượng Huyền và Hạ Huyền vào kho đồ, rồi bắt đầu đọc phần mô tả.

.

.

Thố Nguyệt [Thượng Huyền]

Kiếm Đối Lưỡi

Lưỡi kiếm đôi, cặp với Hạ Huyền. Mang hình trăng lưỡi liềm Thượng Huyền treo giữa bầu trời. Được yểm phép bởi Thỏ Vorpal, thanh kiếm vẫn còn ẩn giấu hình dạng thật sự trong màn mây mù.

Khi chiến đấu với kẻ có cấp cao hơn, nếu thành công đánh chí mạng, sẽ mất một ít HP nhưng đòn đánh kế tiếp sẽ được tăng sát thương. Đánh chí mạng đủ số lần sẽ tích tụ thanh hợp thể. Yêu cầu chỉ số: STR 40 / DEX 50 / TEC 55

.

.

Thố Nguyệt [Hạ Huyền]

Kiếm Đối Lưỡi

Lưỡi kiếm đôi, cặp với Thượng Huyền. Mang hình trăng lưỡi liềm Hạ Huyền lặng lẽ treo trên trời. Được yểm phép bởi Thỏ Vorpal, thanh kiếm vẫn còn giấu hình hài thật trong mây mù.

・Khi chiến đấu với kẻ có cấp cao hơn, nếu đánh chí mạng thành công, sẽ hồi lại một ít HP.

・Đánh chí mạng đủ số lần sẽ tích tụ thanh hợp thể.

・Yêu cầu chỉ số: STR 40 / DEX 50 / TEC 55

.

.

Bình tĩnh lại… bình tĩnh nào. Đây chỉ là bài toán cộng trừ đơn giản thôi mà. Không phải tôi đang giải bí mật vũ trụ đâu.

Ờ… tổng chỉ số cần là 145. Chỉ số hiện tại của tôi cộng lại mới được 52… thiếu 93 điểm… Mỗi lần lên cấp được 5 điểm… chia ra thì cần lên thêm 19 cấp nữa… Tức là nếu cày tới cấp 50 thì vừa đủ dùng được.

「Nooooo——!!」

「Su, Sunraku-saaaan!!」

Và thế là, bị đánh úp bởi một kẻ địch mang tên “giới hạn chỉ số”, tôi gục đầu gối xuống đất, miệng rên rỉ trong tuyệt vọng.

.

.

.

Việc phải quay lại Thirdrema, nơi tôi từng chật vật tìm đủ mọi cách để trốn thoát thực lòng mà nói khiến tâm trạng tôi có hơi lẫn lộn. Nhưng vì tên Katzzo rốt cuộc cũng mới vừa đặt chân đến Thirdrema, nên buổi gặp mặt trong Shanfro lần này đành phải diễn ra ở đại đô thị đó.

Tôi chẳng muốn lại gây ra vụ lùm xùm “sinh vật lạ chưa xác định” tại Thirdrema lần nữa, nên đã chọn tuyến đường ngắn nhất và phóng băng qua với tốc độ cao nhất…. Và thế là, hiện giờ tôi đang ngồi trong một quán cà phê NPC mang tên “Táo  Rắn” một địa điểm mà Pencilgon rất tâm đắc, nằm ẩn mình trong hẻm nhỏ của Thirdrema, đối diện là Pencilgon đang toe toét cười.

「Rồi, Sunraku-kun, nếu đời thực thì chắc chắn đã bị gọi 110 rồi ấy có gì muốn nói không? Nhất là với cái phong cách thời trang biến thái và vụ cho tôi leo cây gần ba tiếng liền?」

「Thì tôi có thông tin về Wezaemon trong kịch bản độc nhất đấy.」

「Được rồi, tha thứ cho cậu.」

Giải quyết xong!

Thật ra tôi bị kẹt việc khác, nhưng giải thích dài dòng phiền phức quá, nên cứ quăng luôn vào cụm “kịch bản độc nhất” cho gọn.

「Ghê thật ha— kịch bản độc nhất, thích ghê ha—」

「Ra là ghen tị hả… Ê, dẹp cái nĩa xuống! Bỏ ngay cái nĩa xuống!」

Cái tên này chơi ác quá, tôi chỉ số VIT còn chưa tới hai chữ số, ăn một phát là đi đời đấy. Dù gì thì kiểu cà khịa vừa rồi của tôi đúng là hơi trẻ trâu thật. Lần sau sẽ chọn cách trêu chọc tao nhã hơn.

Katzzo rút lại cái nĩa vừa định chọc thẳng vào cổ tôi, rồi cầm lấy miếng bánh ngọt gì đó trông chẳng có vị gì cho cam… Ơ?

「Này, Katzzo?」

「Hử? À, tài khoản Shangri-La của tao tên thế này đây.」

「Ôi giời, ‘Oikatzzo’ à…」

Cái gu đặt tên của mày đúng là không cứu nổi! Mà cái chữ “鰹” – đọc là “katsuo” – ghép từ bộ “cá”, “thần”, với chữ “thông thái”  nghe là đã thấy chơi chữ nhạt nhẽo rồi đó.[note73926]

「Mỗi lần mày nghe thấy tên người chơi của tao mà đứng đực ra vài giây, tao cá là trong đầu mày đang nghĩ ‘đùa chứ, cái tên dở hơi gì thế này’ đúng không?」

「Ha ha ha, ai mà nghĩ vậy chứ.」

「Rồi rồi, màn tấu hài dừng ở đây nhé. Nào, Katzzo-kun ăn hết miếng bánh đó đi, còn Sunraku-kun thì bắt đầu khai báo thông tin đi.」

Vì đoạn sau chỉ toàn cảnh tôi nói chuyện và Katzzo gặm bánh nên chúng ta skip event nhé.

「…Thì, cũng không hẳn là thông tin có ích gì trực tiếp cho việc chinh phục boss đâu, nhưng nếu đã bị gọi là ‘kẻ gần chết mà vẫn chưa chết’ thì tôi nghĩ có khả năng nó là quái loại undead – dạng còn sống nhưng như đã chết ấy.」

「…Giờ cậu nói vậy thì đúng là thấy hợp lý. Nghĩ lại lúc bắt đầu giao chiến, nó cử động cứ cứng ngắc thế nào ấy. Tui cứ tưởng nó là kiểu cyborg nhưng có vẻ undead thì nghe hợp lý hơn rồi…」

Tôi cứ nghĩ nhận định đó chẳng giúp ích gì mấy, nhưng với Pencilgon thì dường như lại khác. Sau khi bắt đầu chìm vào suy nghĩ, cô ấy bất ngờ ngẩng đầu dậy nhanh hơn tôi tưởng, rồi liếc nhìn qua lại giữa tôi và Oikatzzo.

「Tui có chút việc riêng nên chắc từ giờ tới tối sẽ tách ra hành động.」

「Ừ, cũng được thôi. Vậy còn hôm nay thì sao?」

「Trước mắt tui đưa cái này cho hai cậu. Từ giờ tới tối, hãy đi luyện cấp ở ‘Tàn Tích Thép Thần Đại’ nhé.」

Thứ cô ấy đưa là một tấm bản đồ và … cần câu?

Tôi và Oikatzzo vô thức nhìn nhau. Định hỏi thì đã thấy Pencilgon đứng dậy, đi ra cửa, rõ ràng là sắp đi mất rồi.

「Cứ tới đó là biết thôi! Hẹn gặp lại ở đây tối nay nhé!」

「Đi mất rồi.」

「Ờ ha.」

Ở lại đây cũng chẳng để làm gì, nên tôi và Oikatzzo rời khỏi quán, đi bộ vào hẻm nhỏ. Hả? Đi đường chính rồi thành mục tiêu công cộng á? Mơ đi.

Người chơi ở Thirdrema giờ càng lúc càng đông, nên tôi hoàn toàn không muốn gây chuyện ở đây. Cũng vì thế, tôi bắt Oikatzzo phải len lén đi như thể đang che giấu vết thương lòng. May là bản đồ Thirdrema vẫn còn đọng lại trong đầu từ lần trước. Dù có đi nhầm ba lần thì vẫn còn kịp quay đầu – vậy là ổn.

Rồi cuối cùng cũng thoát khỏi Thirdrema, chúng tôi đi theo một con đường nhỏ như thể được vẽ tạm trong rừng, khác với con đường dẫn tới Hang Rừng Ngàn Sắc Vạn Hoa.

「Luyện cấp bằng câu cá là sao chứ?」

「Tao vừa xem mô tả vật phẩm rồi. Nó đúng là cần câu bình thường.」

「Cá có thịt trắng ngon hơn thịt đỏ, đó là điều mà… thủ lĩnh từng nói đó ạ desuwa.」

「Nghe nói cá hồi là cá thịt trắng đấy.」

「Thật á? Phải kể cho tụi trong đội mới được… mà khoan, ai vừa nói đó?」

「Emul à, bỏ cái trò giả làm khăn quàng lông thú đi được rồi đó.」

「Không phải tiểu phẩm hài đâu ạ desuwa! Đó là kỹ thuật ẩn nấp khẩn cấp được truyền lại cho Voarpal Bunny đó nha!」

「Ôi trời ơi cái khăn choàng nó biết nói kìa!?」

Oikatzzo hét toáng lên khi thấy cục bông xù đang quấn quanh cổ tôi bất ngờ phát ra tiếng.

À phải rồi, tên này chưa thấy Emul bao giờ.

___________________________________________________________________

Đến đoạn này thì bắt đầu lộ rõ những sơ hở của nhân vật chính.

Q: Sao Emul không biến hình?

A: Cạn MP trên đường đến quán cafe rồi.

Ghi chú

[Lên trên]
Taijin-ken(対刃剣)対 ; (たい / tai): đối, đối xứng, đối lập; 刃(じん / jin hoặc は / ha): lưỡi dao, lưỡi kiếm; 剣(けん / ken): kiếm
Taijin-ken(対刃剣)対 ; (たい / tai): đối, đối xứng, đối lập; 刃(じん / jin hoặc は / ha): lưỡi dao, lưỡi kiếm; 剣(けん / ken): kiếm
[Lên trên]
魚(うお / さかな)cá; 臣(しん / おみ)= thần 圣; (せい)= hiền giả, người thông thái→ Ghép lại thành 鰹(かつお)= cá ngừ
魚(うお / さかな)cá; 臣(しん / おみ)= thần 圣; (せい)= hiền giả, người thông thái→ Ghép lại thành 鰹(かつお)= cá ngừ
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận