Shangri-La Frontier ~ Kus...
Kata Rina Ryosuke Fuji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi 1 - Gửi người bó hoa với tất cả tình yêu từ bờ bên này (1-77)

Chương 55 - Gửi trọn tâm tư vào từng khoảnh khắc – Phần 3

0 Bình luận - Độ dài: 2,350 từ - Cập nhật:

「Ư ừm... Dạo này toàn cắm mặt vào Shangri-La Frontier nên cơ thể ì ạch hẳn ra…」

Tôi thở hổn hển, cố gắng điều chỉnh nhịp thở trong khi vừa chạy bộ trong bộ đồ thể thao chả có tí gu thời trang nào – chỉ đơn giản là một bộ vải nỉ sắn tay áo lên.

Với game thủ, cơ thể là vốn liếng. Do tính đặc thù Game full-dive khiến cơ bắp dễ bị suy giảm. Vì thế, nếu người chơi lơ là việc quản lý chỉ số thể chất của bản thân ở đời thực thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cả trong game.

Chính vì vậy, mỗi lần đi mua đồ, tôi cố tình chạy đến tận cửa hàng tiện lợi thứ ba, cách nhà hơi xa một chút. Dù có là giữa trưa nắng như thiêu như đốt… mà thú thật là tôi hơi hối hận rồi.

「Nóng quá………」

Ánh nắng chiếu xuống không phải dạng “rực rỡ chói lóa” gì cho cam mà đúng kiểu như đang nện thẳng ánh sáng lẫn sức nóng xuống mặt đất, như thể không chịu thua lớp nhựa đường dưới chân cũng phát nhiệt hừng hực. Thua đi cũng được mà, đừng cố tỏ ra kiên cường thế chứ. Giữa mùa hè mà như cái sàn sưởi…

Cảm nhận được lượng nước trong cơ thể đang giảm đi như thể ăn sát thương duy trì, tôi cuối cùng cũng lao vào được cửa hàng tiện lợi hiện ra trước mắt.

「ahahahー………」

Điều hòa thật tuyệt vời. Nhân loại đúng là nên chống lại Mẹ thiên nhiên nhiều hơn nữa mới phải. Tôi vừa lau mồ hôi bằng ống tay áo, vừa bắt đầu bước vào trong cửa hàng. Trước mắt là phải mua nước năng lượng uống cái đã sắp hết sạch rồi, mà hai tuần tới thì lịch trình kín đặc, nên phải tậu luôn hai tá cho chắc.

「Hả?」

Chợt cảm thấy như nhìn thấy ai đó lẽ ra không có mặt ở đây, tôi quay lại nhìn thì đó chỉ là góc tạp chí. Giữa vô số đầu báo thuộc nhiều thể loại khác nhau, mắt tôi dừng lại ở một quyển.

Trên đó là bức ảnh chàng trai đang nở một nụ cười mát mẻ – hoàn toàn đối lập với nụ cười châm chọc mọi khi.

「Tuần san VR Full Diver –[Phỏng vấn độc quyền tuyển thủ chuyên nghiệp Uomi Kei]」

Tôi cũng hơi tò mò không biết người ta định phỏng vấn gì thằng Uomi Kei Modoru kazzo ấy. Cái thằng đó có tài hay vô thức bắn rap độc thoại lắm, mấy ông biên tập chắc vất vả lắm đây.

Điều khiến tôi chú ý chỉ là cái tên của thằng bạn mà vài tiếng trước còn cùng tôi lập chiến lược cho trận chiến hai tuần tới nữa, trong khi miệng liên tục nhét bánh kẹo ở Unite Rounds. Ngoài ra thì mấy thông tin về game thánh... tôi cũng chẳng hứng thú cho lắm..

「Bản cập nhật mùa hè của Shangri-La Frontier, chắc đây là cái mà bà bút chì nói đến là cái này…」

Ừ đúng rồi, hiện tại tôi đang chơi Game thánh mà. Phải bắt đầu đọc mấy tạp chí kiểu này thôi… Mà nói mới nhớ, không biết có tờ “Tuần san Game Rác” nào không ta – chắc không có đâu nhỉ.

「Ể… Hừm, khu vực mới Đại Hải Vực Tuyệt Đoạn với cả Đoàn Khai Phá, rồi còn Tân Đại Lục chưa từng ai biết tới… nghề mới Ngự Mã Binh – Rider à…」

Trong mấy bức ảnh trông như chụp từ màn hình trong game, là những cảnh thiên nhiên hoang dã chưa hề có dấu chân người, bóng người lờ mờ giữa rừng rậm, mặt biển như thể có gì đó đang nổi lên…toàn là những cảnh gợi trí tò mò mạnh mẽ kèm theo lời giới thiệu đầy phấn khích.

Làm cái này vào mùa hè đúng là có tầm nhìn, họ nắm rõ cách thu hút người chơi mới. Game rác thì thường cả mảng quảng cáo cũng thảm hại luôn… Ồ, ngoài ra còn có vài chỉnh sửa nữa à.

「Cái gì đây... Hừm, hừm…」

Ôi chết, tôi mải mê đọc quá. Về nhà còn phải chuẩn bị đủ thứ, phải mua đồ nhanh lên thôi. Tôi vơ liền hai lốc mỗi lốc mười hai lon nước tăng lực, cho vào giỏ. À đúng rồi, mua thêm ít đồ ăn vặt nữa chứ nhỉ.

「Vậy là xong」

「Tổng cộng là 8,930 yên ạ」

Tôi rút ra một tờ của bác Yukichi trong ví, coi như hy sinh một mạng, rồi nhận lấy túi nilon nặng trịch cùng tiền thối. Gần đây ví điện tử đang lên ngôi, nhưng cá nhân tôi vẫn thích tiền mặt hơn – cảm giác thực sự đang giao dịch tiền bạc. Một tờ giấy đổi lấy thứ có sức nặng gấp hàng ngàn lần, cái cảm giác ấy... khá là tuyệt.[note73921]

「Giờ thì, về thôi nào...」

「À, ơ... Cậu là... Hizutome-kun, đúng không ạ!?」

「Hử?」

Họ Hizutome khá hiếm, nên chắc chắn cô ấy đang nói đến tôi rồi. Đang định bước khỏi cửa hàng thì bị cái nóng hầm hập bên ngoài táp vào, tôi quay người lại trước mắt là một cô gái trong bộ váy trắng mát mẻ. Cái kiểu tóc ấy tên gì nhỉ, nghe giống tên người... Bubbly Debu? Không phải rồi.

Khoan, trước khi nghĩ đến tóc tai thì tên mới quan trọng. Không phải người lạ hoàn toàn, hình như từng gặp ở đâu đó... À, đúng rồi, chắc là cùng khối... nhưng mà... chết tiệt, nhớ nhanh lên nào!

「Ờm... Saiga-san?」

「V-vâng ạ! Mình là Saiga! Saiga Rei ạ! Th-thật tình cờ ghê khi gặp cậu ở đây!」

「P-phải ha」

Dưới cái nắng cháy da, Saiga-san đỏ bừng mặt, vẫy tay lia lịa để gây chú ý. Ùm, hình ảnh đó làm tôi nhớ đến Emul trong game... À à, đang nhớ ra rồi. Saiga Rei học, chung lớp hồi năm nhất, giờ thì hình như là lớp bên cạnh. Nhớ hồi đầu năm học, lũ bạn tôi còn gào lên kiểu “Sao mình không được học cùng lớp với Saiga-saaaaaan!” cơ mà.

Lúc ấy tôi đang mải nghĩ về một game mới từ hãng chuyên sản xuất game rác, chỉ cần nhìn ảnh screenshot đã thấy mùi bom xịt nên chỉ nghe bằng nửa tai. Thế mà giờ vẫn nhớ được mới hay.

「Tr-trời hôm nay... nóng quá nhỉ!」

「Ừ, mới tháng Bảy mà đã thế này thì tháng Tám chắc còn khủng hơn」

Không muốn ra đường tí nào luôn, chắc phải đặt nước tăng lực online thôi... Mà nghĩ lại, như thế có mất vệ sinh quá không? Nhưng mà nóng thật đấy...

「Ờm, ờm... tr-trông có vẻ nặng nhỉ, cậu... mua gì vậy ạ!?」

「Hả? À, nước tăng lực thôi. Tính ở lỳ trong phòng chơi game hai tuần liền ấy mà...」

「Chẳn...」

Chẳn?

「Chẳng lẽ! Cậu cũng chơi Shangri-La Frontier sao!?」

Sao mà đoán trúng được thế? Tôi liếc nhìn Saiga-san trông như sắp bật nhảy đến nơi bằng ánh mắt ngờ vực, nhưng nghĩ kỹ thì với người không rành game, “game” có thể đồng nghĩa với “Shangri-La Frontier” cũng chẳng có gì lạ. Tầm phủ sóng của Shanfro giờ lớn đến vậy mà.

「À, ừ, đúng là vậy」

「Th-thế thì...! .....................」

Đột nhiên Saiga-san đứng hình. Nhìn dáng vẻ cô ấy như thể lag nặng khiến tôi bất giác lùi lại một bước. Trong game thì còn cười gượng cho qua, chứ ở ngoài đời thật thì... đáng sợ thật đấy.

「T-tớ cũng chơi... Shanfro... ạ......」

「Vậy à」

Nghe nói nhà cô ấy thuộc kiểu danh gia vọng tộc, một Yamato Nadeshiko thứ thiệt, làm tôi cứ tưởng cô sống kiểu vừa học trà đạo vừa luyện cắm hoa, không ngờ lại chơi game.[note73922]

「N-nếu được thì...! C-cùng nhau...」

À, có tin nhắn.

「Xin lỗi, cho tôi xem cái này chút」

「Ahyai!?」

Lại là bà Bút Chì, gì đây... “Mau đến đây”? Bà còn định hành xác tui đến khi nào nữa đây, cho tui mua đồ yên ổn chút coi... Khoan, đừng gửi tin nhắn liên tục thế chứ! Hộp thư đang bị ngập lụt bởi hàng loạt tin chưa đọc rồi này!

「À, xin lỗi nha Saiga-san. Bạn tôi đang giục quá nên tôi xin phép đi trước...」

「V-vâng ạ! Mình xin lỗi vì đã giữ cậu lại!」

Cô ấy đúng là người biết điều, thực ra chẳng cần phải xin lỗi đâu. Nhưng mà, có lẽ kiểu quan tâm này là một phần cần thiết khi bước vào đời. Tôi khẽ vẫy tay chào và bắt đầu chạy về nhà.

「À mà khoan」

Nếu Saiga-san cũng chơi Shanfro, mình đáng lẽ nên hỏi tên nhân vật trong game của cô ấy mới phải...

 .

.

.

Bị làm phiền bởi những tin nhắn gửi đến như thư quấy rối, tôi hơi tức giận một chút, vừa đăng nhập đã thấy mình đang ở trên giường của Rabbitzuta.

「Chào buổi sáng desuwa!」

「À, ừ, chào buổi sáng」

Trả lời lời chào của chú thỏ trắng tai cụp luôn tràn đầy năng lượng như thường lệ, tôi nhớ lại những lời mà Chiến sĩ Bút Chì đã nói với mình.

「NPC thì không hồi sinh lại, huh...」

Respawn là một chức năng tất yếu trong game. Nếu có game mà chỉ chơi được một lần duy nhất, thì thật khó mà gọi đó là game. Đã từng có một game “xóa dữ liệu khi game over” và khỏi phải nói đến cánh nó bị đánh giá thế nào trên thị trường.

Nhìn Emul có thiết kế gần giống người thật nhưng biểu cảm lại cực kỳ phong phú, tôi suy nghĩ.

Hai tuần nữa tôi sẽ phải đối mặt với quái vật độc nhất 「Thủ Mộ Giả Wezaemon」, thuộc cùng loại với Dạ Tập Lycaon, rõ ràng là nó sở hữu sức mạnh cách biệt hẳn.

Nếu dẫn Emul đi cùng thì có khả năng cao là nhóc sẽ chết. Với tư cách thành viên trong nhóm, càng nhiều người tham gia thì kế hoạch của Chiến sĩ Bút Chì sẽ bị sai lệch. Vậy nên có lẽ nên nói trước chuyện này.

「Này Emul, thực ra tôi có chuyện phải nói trước với em.」

「Chuyện gì vậy?」

「Thực ra hai tuần nữa tôi sẽ đánh nhau với cái quái vật gọi là Thủ Mộ Giả Wezaemon đó, lúc đó có thể tổ đội sẽ phải tạm giải tán.」

.

.

Nếu phải diễn tả bằng từ ngữ một cách miễn cưỡng thì chắc sẽ là “Byo!” “Gozun!” “Bosu!”  nhỉ.

Sau vài giây bị đóng băng, Emul bật nhảy với sức bật như trong manga hài, đập đầu vào trần nhà rồi rơi xuống giường, ôm đầu mà quằn quại.

「Hoaaaahhh...!?」

「C-có sao không? Có cần thảo dược không?」

「U-ưgh, Wezaemonnnnn!?」

「Ừ, ừ.」

「E-em sẽ đi báo với otou-chan đây desuwa!!」

「Uoah!」

Cái câu ghét vận động thường ngày giờ đâu mất tiêu, Emul lăn lộn bò ra khỏi phòng. Tiếng vọng “desuwa... desuwa... desuwa...” như tiếng vang lại nghe cũng buồn cười thật, nhưng chẳng biết có phải vừa dẫm phải cái “flag” nào không nhỉ?

「Ừm, lát nữa phải xin lỗi hai người, Chiến sĩ Bút Chì… ở đây gọi là Pencilgon nhỉ.」

Bản năng mách bảo tôi rằng sự kiện này tuyệt đối không được bỏ qua.

Emul quay lại sau khoảng năm phút, miệng liên tục gọi “Otou-chan đang gọi anh đấy desuwa!!” dẫn tôi tới gặp Vash.

Lần này, Vash có vẻ mặt nghiêm trọng hơn mọi khi.

Chắc là tôi đã làm gì sai... Hay lại giẫm phải quả bom nào rồi? Nếu làm giảm thiện cảm thì chắc chắn là lỗi của Chiến sĩ Bút Chì chứ tôi không có tội.

「Ừ... Ta nghe Emul nói rồi, mày định đấu với thằng mục rữa đó... có thật không?」

「À, đúng rồi, chính xác thì là bạn em sẽ đấu, em chỉ giúp chút thôi.」

“Mục rữa, hả.” Tôi không biết nhiều về Thủ Mộ Giả Wezaemon lắm. Đó cũng là lý do dù lúc đối đầu Lycaon tôi không biết nhiều, nhưng vẫn ghi nhớ lời Vash, người hiểu rõ quái vật đặc biệt này.

「Mày cũng biết chứ? Mày còn yếu lắm đấy.」

「Đúng vậy.」

Tôi đang level 31, không chuẩn bị thì xác suất chết ngay là 99,99%. Chắc chắn không thể làm lá chắn thịt được.

Nhưng điều này quan trọng: các câu hỏi từ NPC rất dễ ảnh hưởng đến thiện cảm và “flag”. Người ta không muốn nghe những câu nói của người chơi kiểu “Hai tuần là tôi sẽ power level với đã điều tra kỹ, không vấn đề đâu” .

Phải chơi đúng vai dựa trên thế giới quan và tính cách nhân vật, đó mới là câu trả lời hay nhất trong tình huống này.

Giờ thì trả lời sao đây? Trước hết xác nhận tình huống... “Thuyết phục nhân vật mạnh ngăn cản mình khỏi việc liều mạng đi chết”? Tuyệt, đây là tình huống khá phổ biến. Vấn đề là dựa trên cơ sở nào và thuyết phục thế nào... Khoan đã, bình tĩnh lại, Sunraku. Mày là người đã vượt qua cái cơn ác mộng Faekuso đó rồi mà. Mày đã phải nịnh nọt Fairia và vận dụng mọi cách để tăng thiện cảm với các thành viên trong nhóm.

Hãy lấy lại lời nói từ ký ức, nhớ về tính cách Vash, vị trí của mình, từ khóa: tinh thần Vopal...!

「...Đại ca à, em không phải thách đấu vì chắc chắn sẽ thắng đâu.」

「Hử?」

Từ ngữ đã kết nối, câu văn đã xong. Hãy cho họ thấy cách tôi nhập vai nào!

___________________________________________________________

[Tin nóng] Nữ chính-chan, đang hài lòng với việc kết bạn trong game rồi xảy ra sự kiện ngoài đời và chết không kịp ngáp bởi [Gamer cùi mía chuyện tình yêu]

Ghi chú

[Lên trên]
Fukuzawa Yukichi, nhà triết học thời Minh Trị và người sáng lập Đại học Keio, xuất hiện trên tờ tiền 10.000 yên Nhật
Fukuzawa Yukichi, nhà triết học thời Minh Trị và người sáng lập Đại học Keio, xuất hiện trên tờ tiền 10.000 yên Nhật
[Lên trên]
"Yamato Nadeshiko"(大和撫子)là một cụm từ người Nhật dùng để miêu tả hình mẫu lý tưởng của người phụ nữ Nhật Bản truyền thống, vừa mang vẻ đẹp dịu dàng, thanh tao, lại vừa kiên cường, đảm đang và đầy phẩm hạnh
"Yamato Nadeshiko"(大和撫子)là một cụm từ người Nhật dùng để miêu tả hình mẫu lý tưởng của người phụ nữ Nhật Bản truyền thống, vừa mang vẻ đẹp dịu dàng, thanh tao, lại vừa kiên cường, đảm đang và đầy phẩm hạnh
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận