Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 52.3 Một Trong Những Người Ở Đây

3 Bình luận - Độ dài: 1,552 từ - Cập nhật:

Trong chốc lát, mọi người nhìn quanh nhau. Đặc biệt là ba sinh viên đại học đi chung, họ đang ngầm trao đổi ánh mắt với nhau.

Nếu chia theo nhóm thì họ là nhóm có nhiều băng cassette nhất.

“Khoan đã, vậy chúng tôi phải mua băng cassette của người khác à?”

“Tôi chỉ đang giải thích quy tắc thôi. Qúy khác không nhất thiết phải mua băng cassette của nhau, mỗi người có thể khéo léo tự đưa ra điều kiện trao đổi. Dù sao thì thứ tự cũng góp một phần quan trọng.”

“...”

Một sự căng thẳng rõ rệt lướt qua mọi người.

“Vậy thì tôi có thể chuẩn bị phòng cho mọi người chứ? Trên tầng hai có phòng ngủ để ở lại..”

“À, được chứ.”

“Vâng. Trước hết, chúng ta sẽ bắt đầu từ phòng ngủ…”

“Khoan đã, này.”

Giọng của Baek Saheon vang lên giữa đám đông.

“Có chuyện gấp xảy ra nên tôi có thể phải quay về. Anh có thể chỉ tôi đường ra ngoài không??”

“Tất nhiên rồi.”

Nhưng chuyện đó đã không xảy ra.

Một lúc sau.

========================

「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên: Chuyện Ma

[Và Rồi Chỉ Còn Một Người]: Mô tả:

Người đến đây thường bị mắc kẹt tại địa điểm vì nhiều lý do khác nhau..

Những tình huống phổ biến nhất là do thời tiết khắc nghiệt như bão, tuyết lớn và sạt lở đất..

======================

“Nghe nói bên ngoài đã bị chôn vùi do sạt lở đất vì mưa lớn. May mắn là điện không bị cắt, nên việc ở lại đây sẽ không gặp vấn đề gì..”

“...”

Baek Saheon quay lại nhìn tôi với vẻ mặt kiểu như: chúng ta tiêu thật rồi..

‘Chuẩn bài đấy nhóc.’

Tôi nhún vai.

Dù sao thì, với tình hình như thế này, sẽ không ai có thể rời khỏi đây cho đến khi mọi việc xảy ra xong..

‘Nhờ vậy mà mình đang đau đầu khi nghĩ xem, làm sao để sống sót qua vụ này..’

Ít ra, câu chuyện này vẫn có một điều an ủi nhỏ nhỏ, đó là nó không có ma...

‘…Nhưng nó lại có kẻ giết người.’

Và chẳng phải điều đó là quá hiển nhiên sao?.

Đây là cú twist kinh điển trong phim ảnh và tiểu thuyết, ngay cả truyện ma cũng vậy..

Kẻ giết người là...

Một trong những người tham gia đóng vai trò đặc biệt. Trong câu chuyện, người này tương ứng với một “kẻ săn mồi” —

… một trong những người ở đây.

 — Thường được gọi là sát nhân hàng loạt.

Tôi phải tìm ra và tránh xa kẻ sẽ biến thành hung thủ trong nhóm này..

Kẻ đó sẽ bắt đầu tin tưởng một cách cực đoan rằng, mình là người kế thừa cảm hứng và di sản của một kẻ sát nhân huyền thoại từng xuất hiện tại nơi này, và dần dần trải qua sự biến đổi cả về thể chất lẫn tinh thần..

‘Hmm.’

Hoặc không… Mình cũng có thể dùng một phương pháp khác.

Trong khi tôi đang xoa cằm suy nghĩ, thì  viên chức chính phủ lặng lẽ rời đi..

“Tôi sẽ đi xem thời tiết bên ngoài một chút..”

“Ờ, được đó.”

Tôi bám theo người kia ra ban công..

Bên ngoài, gió mạnh và mưa bắt đầu thổi dữ dội, khiến bầu trời tối sầm lại và làm quần áo tôi hơi ướt. Cơn mưa dường như đủ lớn để che hết mọi âm thanh của cuộc trò chuyện..

Tôi giơ cuốn sổ giấy ghi chú lên, cố gắng giữ cho nó không bị ướt..

〔Này, anh là người đã mua bánh quy đúng không? Hoặc tôi có thể đã nhìn nhầm anh với một người khác.〕

May mắn thay, viên chức chọn thành thật trả lời.

“Ừ. Là tôi.”

Anh ta cũng nhìn tôi từ đầu đến chân như đang đánh giá tôi.

Hmm.

Tôi giả vờ nhìn quanh, rồi sau khi chắc chắn không có ai để ý, tôi vội vàng viết một dòng ghi chú nhỏ vào sổ tay.

〔Tôi xin lỗi, nhưng có khi nào… tình huống này kỳ lạ quá không?〕

“...”

〔Nghĩ đi nghĩ lại, việc chỉ những người có băng cassette mới bị lạc và đến đây có vẻ rất bất thường.〕

〔Anh có nghĩ rằng ở đây có ma… hay gì đó tương tự không?〕

Dù gì, anh ta cũng biết tôi đã từng trải qua hiện tượng siêu nhiên. Sau tất cả, tôi chính là người đã bán đồ ăn từ chuyện ma cho anh ta cơ mà..

Thế nên cũng chẳng có gì lạ nếu tôi hỏi như vậy.

‘Vấn đề ở đây là, anh ta có nghĩ rằng tôi đã cố tình chui đầu vào đây không?.’

Nếu có thể, tôi muốn được xem là một công dân gương mẫu. Tùy theo phản ứng của anh ta mà tôi sẽ chỉnh vai vế của mình sao cho phù hợp.

‘Trên thực tế, câu trả lời an toàn nhất của anh ta sẽ là “Tôi không biết”...’

“Đúng vậy.”

…??

Thẳng thắn vậy?

Viên chức trông có vẻ hơi phân vân, rồi hỏi tôi, “Anh lấy băng cassette bằng cách nào??”

〔Thật ra tôi không có cái của riêng mình… Tôi thấy đồng nghiệp có một cái.〕

〔Nó trông hơi xui xẻo, nên tôi bảo cậu ta vứt đi rồi lên xe buýt, nhưng chúng tôi rốt cuộc vẫn đến đây.〕

“...”

Viên chức đặt tay lên cằm, im lặng một lúc.

“Anh thường xuyên vướng vào những chuyện như thế này à?”

Tôi chỉ miễn cưỡng cười, giả vờ như đang xấu hổ.

〔Thỉnh thoảng là vậy, có vấn đề gì à?〕

“Ừ.”

Người kia vẫn còn đang đấu tranh nội tâm, rồi tiếp tục nói.

“Tôi… Ừm, kiểu như là một đặc vụ chính phủ..”

Anh ta tính nói cả chuyện này luôn hả?

〔Thật không? Kiểu như điệp viên 007 chuyên bắt ma luôn hả?〕

“Hmm… đúng vậy.”

〔Quao!〕

Trái lại với phản ứng của tôi, biểu cảm trên mặt anh ta thì nhìn như đang gào thét rằng, ‘Giờ không phải lúc trầm trồ.’

“Dù sao thì, đây là hiện tượng siêu nhiên nên anh nhớ cẩn thận đấy. … Nếu có thể thì anh hãy đi cùng tôi, còn nếu không thể tránh được thì nên đi theo nhóm ba người trở lên..”

Khoan đã.

‘Tôi được đối xử như một dân thường tốt tính hơn những gì mình nghĩ luôn á.?’

Tuy tôi không biết lí do vì sao, nhưng vì đây là chuyện tốt nên phải nhanh chóng đáp lại cái đã. 

〔Cảm ơn, nhưng… còn những người khác thì sao?〕

Người viên chức chính phủ trả lời dứt khoát.

“Không cần quan tâm.”

Ồ.

〔Tôi nói cho đồng nghiệp biết thì có được không?〕

“Không được.”

Kỳ vậy.

Viên chức liếc qua phòng khách một cái, rồi hạ giọng nói nhỏ lại..

Như thể đang tiết lộ một bí mật động trời.

“Thực ra.”

Thực ra?

“…Trong số những người này có một kẻ giết người.”

Ồ.

Ờm.

Tôi biết rồi...

Dĩ nhiên, tôi không thể cho anh ta nhận ra là tôi đã biết trước, nên tôi giả bộ hoang mang và vội vàng viết tiếp vào sổ tay.

〔Một kẻ giết người? Sao anh biết được?〕

“…Khu nhà nghỉ này không phải chỗ bình thường. Dù truyền thông chưa từng đưa tin về nơi này, nhưng các tình huống tương giống nhau đã xảy ra nhiều lần ở đây. Tình huống mà khách bị sát nhân giết chết…”

 ☾ À ha, một câu chuyện hay truyền thuyết về sự tái diễn của cơn ác mộng ngày xưa… nguồn cảm hứng này hay à nha.  ☽

Giờ không phải là lúc khen chê đâu, anh MC.

“Dù anh có thân thiết với người đó đến đâu, anh cũng không được tin họ. Và dù có rơi vào tình huống nào, anh cũng không được mở cửa phòng khi ở một mình..”

‘Uả, chẳng phải mấy đứa cố thủ trong phòng thường chết đầu tiên à...’

Dù sao thì, tôi nghĩ mình đã xác nhận được một vài sự thật từ người này qua buổi hỏi đáp này..

Và cả về câu chuyện ma này nữa..

〔Cảm ơn anh〕

Sau khi cảm ơn và chúc ngủ ngon viên chức, tôi rời ban công.

Và tôi đã có thể đến phòng được phân dễ dàng hơn nhiều..

Vì tôi đã quyết định xong mình sẽ làm gì rồi.

“Phù.”

Tôi lục soát căn phòng.

Tôi đang tìm chính xác một thứ.

 ☾ Ra là vậy, anh đang kiếm vũ khí. ☽

Khi mở tủ quần áo trong phòng, tôi thấy hai cái rìu một tay khá to được treo lên làm đồ trang trí..

“...”

Rơi vào hoàn cảnh này, tôi vừa sợ vừa mệt, nhưng tôi đành phải chịu thua thôi..

 ☾ Ồ, chuyện này sẽ vui lắm đây! ☽

Sự việc đã thành ra như thế này rồi...

‘Vậy mình làm người chơi thử xem sao?.’

Tôi lấy rìu ra và quyết định.

Sát nhân hàng loạt à? Được thôi, để xem coi ai chơi ai.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Thay vì chờ sát nhân, anh thành sát nhân luôn cho máu :))))
Xem thêm
Nhát chết nên anh quyết định hoá sát nhân
Tem
Xem thêm