Lúc này, tôi liếc qua ngoài cửa sổ, bên ngoài thành phố là một làn sương mù dày đặc.
Những con đường bốn làn xe sạch sẽ của Seoul dần biến thành những con đường đất quanh co, gập ghềnh.
“...!”
Thấy thế, tôi bật dậy khỏi ghế.
Những hành khách ngồi hàng ghế trước đã biến mất.
Người duy nhất còn lại trên xe chỉ có tài xế.
“...”
Người tài xế giờ đây đội một chiếc mũ cũ kỹ, kiểu cách trang trọng mà chỉ có thể thấy trên các chuyến xe buýt thời xa xưa.
Với đôi bàn tay đeo găng, hắn thản nhiên ngân nga một giai điệu quen thuộc khi vươn tay bật radio.
Click.
Và thứ âm thanh phát ra từ loa là—
Hmm, hmm-hmm, hmmmm, hmm-hmm-hmm.
Tiếng ngân nga giống hệt như trong cuộn băng cassette.
“...!”
Hmm, hmm-hmm, hmmmm, hmm-hmm-hmm.
Tiếng ngân nga bao trùm toàn bộ khoang xe.
Chiếc xe buýt hiện đại chạy bon bon trên đường phố Seoul dần biến thành một chiếc xe cũ kỹ, với hàng ghế đơn.
Hmm, hmm-hmm, hmmmm, hmm-hmm-hmm.
“Đừng ngoái đầu lại.”
Nhưng lời cảnh báo của tôi đã quá muộn.
Với hai tay nắm chặt tay vịn, mặt mày Baek Saheon tái mét và mắt hắn ta nhìn trừng trừng về phía trước.
Tôi thì cố gắng không chú ý quá nhiều đến cảnh vật bên ngoài khi màn sương bắt đầu tản dần.
Con đường đất chật hẹp giờ đã biến thành một lối đi rải nhựa in đầy dấu ấn của thời gian.
Sau một đoạn đường dài loạng choạng, chiếc xe buýt cũ kỹ cuối cùng cũng giảm tốc.
【Trạm dừng tiếp theo: Nhà Nghỉ Chân Trời.】
“...”
Điểm đến đã hiện ra trước mắt.
Hmm, hmm-hmm, hmmmm, hmm-hmm-hmm.
Giai điệu trên radio dần chuyển thành một bài nhạc pop có tiết tấu vui nhộn nhưng đầy ám ảnh, có lẽ từ những năm 1980 hoặc 1990.
Cửa xe buýt mở ra, để lộ quang cảnh bên ngoài.
【Nhà Nghỉ Chân Trời】
Trước mặt chúng tôi là một biệt thự sang trọng trên núi. Và phía trước nhà nghỉ là một tấm biển được chạm khắc bằng nét chữ cổ điển đầy tao nhã.
“...”
Ha.
“…Anh không định xuống xe à?”
Ừ.
Mặc dù tôi rất muốn chửi thề thật to nhưng tôi đành nén lại.
Tôi đứng dậy và bước về phía cửa xe đang mở.
Sau lưng, Baek Saheon lẩm bẩm gì đó nghe như một câu chửi rủa, rồi vội vã theo sát tôi xuống xe.
Thế là cửa xe buýt liền đóng sầm lại ngay sau lưng chúng tôi, nó cứ thế mà mang theo tiếng ngân nga quái dị khuất dần trong bóng tối.
“...”
“...”
Thấy chiếc xe buýt rời đi, Baek Saheon lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Ít nhất thì bài hát cũng biến mất rồi, cuộn băng cũng không còn, vậy nên tình hình đã khá hơn so v—”
“Kiểm tra túi của cậu đi.”
“Hả?”
“Thò tay vào túi áo mà kiểm tra.”
“...”
Baek Saheon tròn mắt nhìn tôi, sau đó vội nhét tay vào túi áo khoác.
Và thứ hắn ta rút ra là…
Cuộn băng cassette cũ kỹ mà hắn ta bảo đã ném đi từ trước.
“...!!”
Baek Saheon ngay lập tức định quăng nó đi một lần nữa, nhưng tôi chộp lấy cổ tay hắn.
“Muộn rồi. Giờ lo mà chuẩn bị tinh thần đi vào trong thì hơn.”
“Đi vào đâu—”
“Kia kìa.”
Tôi chỉ về phía Nhà Nghỉ Núi Chân Trời.
Đến mức này rồi thì chạy trốn cũng vô ích.
Nếu không muốn mất thời gian vô ích rồi vẫn bị kéo trở lại, thì tốt nhất nên chủ động bước vào câu chuyện này ngay từ đầu.
☾ Anh Hoẵng, anh hành động như thể đã biết trước chuyện gì sẽ xảy ra! Bộ anh nhận ra câu chuyện này hả? ☽
Braun nhanh chóng nhận ra sự quen thuộc trong cách tôi phản ứng.
Và… nó nói đúng.
‘…Ừ.’
Tất cả các từ khóa đều trùng khớp.
Sát nhân hàng loạt.
Cái bẫy liên quan đến phương tiện di chuyển.
Vật bị nguyền rủa sẽ luôn quay lại với chủ nhân dù có ném đi bao nhiêu lần.
Và cuối cùng—
Tôi ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trước mặt.
[Nhà Nghỉ Núi Chân Trời.]
========================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên: Chuyện Ma
[Và Rồi Chỉ Còn Một Người]:
Mã chuyện: Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên - 1489PSYA.1991 Ra 84
Mô tả:
Một câu chuyện về những người lần lượt bị sát hại bởi một kẻ giết người hàng loạt trong một địa điểm biệt lập, đáng ngờ. Biến thể của mô-típ tiểu thuyết trinh thám không lối thoát và phim kinh dị hạng B.[note71285]
Đây là một thảm họa trên thang đo Crutch, chỉ có sự hiện diện của chín người mới có thể phong ấn nó.
Cứ mỗi bốn năm, Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên sẽ tuyển chọn hoặc trưng dụng người nhân viên để kiểm soát nó.
========================
Danh tính của câu chuyện ma này là thứ tôi đã suy luận ra bằng đúng cách thức tôi vẫn thường dùng thông qua vô số kinh nghiệm khảo sát. Tuy nhiên, lần này có một điểm khác biệt chí mạng.
‘…đó là tổ chức quản lý!’
Nó không phải một Bóng Tối từ Tập đoàn Daydream.
Mà là một câu chuyện ma đã hoặc sắp bị chính phủ cô lập trong tương lai.
Vậy cái thứ được gọi là ‘thảm họa’!
Khác biệt ở đâu ư?
Không giống như Bóng Tối của tập đoàn, thứ vốn bị khai thác vì mục đích thương mại, chính phủ có một quy trình hoàn toàn khác.
Công việc chính của Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên là ngăn chặn tổn thất mạng người và thiệt hại tài sản nghiêm trọng.
Ít nhất, đó là lý do được đưa ra trên giấy tờ.
Nhưng điều quan trọng nhất là—
‘Phải có người chết.’
Bất kể cách thức nào, dù là hoàn thành sự kiện, mắc kẹt bên trong hay thất bại, thì cũng sẽ luôn có một cái chết được báo cáo.
‘Một khi bị cuốn vào Bóng tối thì chắc chắn sẽ có người bỏ mạng.’
Nghĩ vậy, mồ hôi lạnh túa ra trên trán tôi.
Đây là loại câu chuyện mà chính phủ đã kết luận rằng, không thể giải quyết nếu không có hy sinh.
Vậy mà giờ tôi lại bước thẳng vào nó…
Và chẳng được điểm thưởng nào hết!
‘Baek Saheon, thằng khốn rắc rối vô vọng này!’
Tôi thật sự muốn đấm vỡ nốt con mắt còn lại của hắn, nhưng—
‘Mình sẽ chỉ tốn thời gian thôi, nó còn lọ thuốc phục hồi mà.’
“Chờ tôi đã, Giám sát viên ơi!”
Mặc kệ Baek Saheon, tôi thở dài và bước đến trước cửa nhà nghỉ.
Vào đúng lúc tôi vừa hít một hơi thật sâu rồi mở cửa thì–
Dinggg—
Tiếng chuông của xe đạp vang lên sau tôi.
Quay ra sau, tôi thấy một chiếc xe đạp vừa được đỗ cạnh ngồi nhà gỗ với một người đi cùng.
“ A! Một người mới đến! Lại có người nhặt trúng vật phẩm rồi!”
Không sai.
Một kẻ đáng thương khác đã bị cuốn vào câu chuyện ma này.
Trong khi tôi nhịn thở dài và nhìn sang, tôi lập tức khựng lại vì sốc.
“...!”
Người vừa đạp xe đến trông rất quen.
Nói chính xác hơn, tôi không biết khuôn mặt anh ta, mà là bộ trang phục ấy không thể bị nhầm lẫn ở đâu được.
Người đàn ông mặc một bộ quần áo tối màu, chiếc mũ kéo sụp xuống, khẩu trang che kín mặt.
‘… Đây là người từ Salmon Market!’
Là chính anh ta.
Người mà tôi đã bán thức ăn bị nguyền rủa cho hồi sáng nay ngay tại ga Gwanghwamun.


1 Bình luận
Tfnc