Nhưng con người không phải kẻ ngốc. Họ bắt đầu nhận thấy có điều gì đó không ổn từ lời tường thuật của tất cả mọi người.
“Vậy là tất cả những người ở đây chỉ tình cờ bị lạc giữa ban ngày và cùng tụ họp ở căn nhà giữa vùng quê này?”
“Có khi nào chúng ta bị ma quỷ mê hoặc không?”
“Này! Đừng nói mấy lời xui xẻo như thế.”
Càng đông người, họ càng thêm can đảm.
Ngay cả khi nhắc đến ma quỷ, nhóm người vẫn tiếp tục nhìn quanh căn phòng như thể đang tham quan một nơi mới.
“Nhắc mới nhớ, nơi này…”
“Nhìn cũng sang trọng phết nhỉ? Giống mấy căn biệt thự của gia đình giàu có hồi xưa.”
Họ nói không sai.
Được xây dựng theo phong cách thịnh hành vài thập kỷ trước, ngôi nhà gỗ này sẽ mang đến cảm giác kết hợp từ sự cổ điển duyên dáng, sự giàu có mộc mạc và nét thanh lịch tinh tế.
“Ồ, nhìn bên kia kìa! Khung tranh kia là vàng thật à?”
Ở một bên phòng khách treo một bức tranh lớn với khung viền có vẻ như được làm từ vàng nguyên chất.
Nhưng thứ khiến tôi chú ý không phải là cái khung mà còn là thứ bên trong bức tranh.
==========================
Bữa Ăn Vui Vẻ
Thỏ nướng trong bếp
Hươu bị bắt sau vườn
Bồ câu vỗ béo trong phòng ngủ
Cừu bị xẻ thịt ở phòng khách
Boing, boing, tiếng nhảy vui vẻ vang lên
Sàn gỗ phía dưới phát ra tiếng cộp cộp
Bàn ăn tràn đầy
Tiếng ngân nga trong không trung
Cả gia đình quây quần bên nhau
Chúc ngon miệng
==========================
“...”
Không thể nào.
‘Đây rõ ràng là điềm báo trước.’
☾ Hửm, có khi nào đây là ẩn dụ cho những vụ giết người sắp xảy ra không? ☽
Rất có thể là vậy.
Thế nhưng, chẳng ai ở đây có vẻ hứng thú với thể loại kinh dị hay trinh thám cả.
Mấy sinh viên tự nhận là thành viên câu lạc bộ leo núi cười đùa với nhau, thậm chí còn lén lấy một món đồ trang trí bằng ngà voi từ chiếc bàn nhỏ bên cạnh ghế sofa.
‘Ồ.’
Nếu ngày mai có người đầu tiên bỏ mạng, tôi sẽ không bất ngờ chút nào.
Ngay khi tôi vừa nghĩ vậy—
Cạch.
“...!!”
Một âm thanh vang lên từ nhà bếp phía sau.
Bóng của cánh cửa sau đang mở hắt vào phòng.
Và rồi, một người chậm rãi bước qua cánh cửa đang mở.
Người đó khoác lên mình một chiếc áo hoodie cũ kỹ và rách tả tơi, gương mặt người đó thì bị chiếc áo che khuất và để lộ ra thân hình hơi cong xuống.
Người đó cất lời chào chúng tôi, “Chào buổi chiều, những vị khách của khu nhà nghỉ.”
“...?!”
“Tôi là quản gia của nơi này, tôi sẽ có mặt để phục vụ quý vị trong suốt thời gian lưu trú.”
☾ Ô hô, một nhân vật nhân viên đáng ngờ đây! ☽
Chính xác. Đây đúng kiểu quản gia trong một biệt thự án mạng.
Không giống vẻ mặt vô cảm của tôi, những người khác có vẻ ngạc nhiên trước sự đối lập giữa vẻ ngoài nhếch nhác của quản gia và cách nói chuyện lịch thiệp.
“X-Xin lỗi, chúng tôi thực ra không phải khách đâu. Chúng tôi chỉ bị lạc và muốn mượn điện thoại gọi nhờ thôi…”
“Không phải vậy. Các vị đến đúng nơi rồi.”
“Hả?”
“Các vị đến đây để trao đổi băng cassette, đúng không?”
Cả nhóm đứng khựng lại.
“Những cuộn băng trong túi của các vị.”
“...!”
Như thể bị thôi miên, họ lần lượt thò tay vào túi và rút ra những vật thể nhỏ.
Đó đều là những cuộn băng cassette màu ngà cũ kỹ, với tiêu đề nguệch ngoạc trên vỏ giống hệt cuộn băng của Baek Saheon.
“Cái đó…!”
“Sao ai cũng có mấy cái này vậy…?”
“Chủ nhân của khu nhà này từng là một người rất giàu có. Khi còn sống, ông ấy đã phân phát những cuộn băng này đi khắp nơi.”
Nghe vậy, nhóm người giật mình.
“Và ông ấy đã đưa ra một lời hứa.”
“H-Hứa gì cơ?”
“‘Nếu ai đó mang theo một trong những cuộn băng này ghé thăm khu nhà nghỉ của ta, ta sẽ đổi nó lấy bất cứ thứ gì ta sở hữu.’ Đó là lời hứa của ông ấy.”
“...!”
“Và ngay cả khi đã khuất, lời hứa đó vẫn còn hiệu lực.”
☾ Một thỏa thuận thừa kế! Quả là một miếng mồi hấp dẫn. ☽
Rất rõ ràng, đây là một cái bẫy…
‘Hoặc có lẽ thứ rõ ràng ở đây là ba cái lời nghe-là-biết-lừa-đảo kia hiệu quả.’
Tiền bạc luôn có một sức hút kỳ lạ đối với con người.
Ngay cả khi cười gượng, ánh mắt mọi người vẫn vô thức liếc nhìn các tủ trưng bày đầy vàng bạc và đồ gốm men cổ.
Người đàn ông trung niên thì bật cười sang sảng, như để thử vận may, ông ta nửa đùa nửa thật cầm lấy khung tranh vàng.
“Hah, vậy tôi cứ lấy cái này luôn được không?”
Người quản gia đáp lại một cách nhẹ nhàng và lịch thiệp.
“Tất nhiên. Tuy nhiên, ngài chỉ có thể mang nó đi sau ba ngày.”
“Hả?”
Hừm. Đúng như dự đoán.
========================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên: Chuyện Ma
[Và Rồi Chỉ Còn Một Người]: Mô tả:
Những vị khác sẽ được hứa hẹn phần thưởng tài chính đáng kể nếu ở lại bên trong Thảm Họa trong một khoảng thời gian nhất định.
Khoảng thời gian đó có thể kéo dài tối đa một tuần hoặc tối thiểu 12 giờ, tùy thuộc vào khả năng chịu đựng của người tham gia để đổi lấy phần thưởng đã hứa.
========================
“Chúng tôi sẽ cho quý khách ba ngày để suy nghĩ, để quý vị không lãng phí cơ hội trao đổi duy nhất của mình.”
“Tôi không cần suy nghĩ gì hết!”
“Vậy quý khách có thể rời đi ngay bây giờ, tuy nhiên, cơ hội trao đổi sẽ không còn nữa.”
Cặp vợ chồng lập tức im bặt. Có vẻ như ý nghĩ bỏ lỡ số tiền miễn phí này quá khó để chấp nhận.
Một trong những sinh viên leo núi giơ tay từ phía sau.
“Xin lỗi, vậy… chúng tôi có thể yêu cầu điều gì đó điên rồ không? Như kiểu ‘Cho tôi toàn bộ tài sản thừa kế’ chẳng hạn?”
“Điều đó có thể thực hiện được.”
“...!!”
Giọng điệu bỡn cợt của cậu sinh viên lập tức biến mất.
“Vậy tôi có thể yêu cầu quyền sở hữu toàn bộ khu nhà này không?”
“Được.”
“...”
Biểu cảm của cả nhóm thay đổi.
‘Giờ thì họ muốn tin rồi.’
Bầu không khí bất an trước đó đã biến mất, thay vào đó là sự phấn khích như thể vận may từ trên trời rơi xuống.
Khi người quản gia lấy ra các giấy tờ bao gồm cả bản di chúc, sự hoài nghi của họ nhanh chóng chuyển thành niềm tin chắc chắn.
“Cái này… trông hợp pháp đấy.”
“Không thể tin được…”
Cặp vợ chồng hay lẩm bẩm chửi thề cũng đổi giọng.
“Bỏ qua chuyến du lịch cuối tuần đi, cố chịu ba ngày thôi. Cùng lắm thì gọi cảnh sát là được, đúng không?”
“Chính xác! Quao, có khi mấy cuộn băng này có bùa chú của thầy pháp hay gì đó. Thật điên rồ khi tất cả chúng ta lại tụ họp ở đây.”
Người quản gia thậm chí còn cho phép mọi người dành chút thời gian gọi điện.
Sau khi gọi xong, bầu không khí trong nhóm đã trở nên náo nhiệt như thể họ đang tham gia một sự kiện trọng đại.
Trong khi đó, người quản gia chỉ quan sát bọn họ rồi cúi chào sâu.
“Khi có quá nhiều vị khách đến cùng lúc, thứ tự thừa kế cũng sẽ trở nên rất quan trọng.”
“Ồ, đúng rồi nhỉ!”
“Đúng vậy, nếu người đầu tiên yêu cầu toàn bộ tài sản thừa kế, thì coi như chấm dứt cho tất cả những người còn lại!”
“Vì vậy… quyền ưu tiên sẽ thuộc về những ai sở hữu nhiều băng cassette nhất.”
“...!”


2 Bình luận
Tfnc