Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 47.2 Tẩu Thoát

3 Bình luận - Độ dài: 1,797 từ - Cập nhật:

“...”

Tôi nhìn vào một bên tai ẩn dưới mái tóc của cô ấy. Giờ đây cái tai thật đã không còn, thay vào đó là một khoảng rỗng được khâu lại gọn gàng. Cái máy trợ thính được ‘cho thuê’ đã bắt đầu bị hỏng.

Nó diễn ra quá nhanh.

“Tại sao lại chọn lúc này...”

"Nhưng mà tôi vẫn còn nghe được một chút. Và nến vẫn chưa tắt, nên tôi nghĩ chúng ta vẫn có thể tiếp tục đi tiếp"

"Phải."

Tôi vỗ nhẹ vào vai cô ấy để đảm bảo cô Cừu ấy nhận được thông điệp. Cô ấy có hơi giật mình nhưng rồi cũng tiếp tục đi xuống cầu thang.

Baek Saheon nhanh nhảu cất giọng.

"Tôi nên là người cầm nến. Đưa cho tôi đi.”

"Rồi nếu vì thế mà cô Cừu vô tình quay lại thì sao?"

“...”

Baek Saheon nín bặt.

Chúng tôi bắt đầu đi xuống dưới, từng bước căng thẳng và cảnh giác.

Cộp cộp cộp.

Chỉ có tiếng bước chân của chúng tôi vang lên trong hành lang.

Có vẻ như chưa một ai nghe được lời nhắn của tôi cả...

"Thứ lỗi", cô Cừu lớn tiếng nói.

"Vâng."

“...”

Cô ấy không thể nghe thấy tôi sao?

"Xin lỗi, anh có ở đó không?"

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy. Baek Saheon cũng miễn cưỡng vỗ nhẹ vai cô ấy vài cái.

"À... Cảm ơn anh."

Yên tâm hơn, cô Cừu nắm chặt ngọn nến bằng cả hai tay và tiếp tục đi xuống cầu thang.

Cộp, cộp.

Không gian yên tĩnh tột cùng, sự im lặng kéo dài dường như vô tận… cho tới khi chúng tôi tiến đến được tầng 1.

Kétttt.

Âm thanh của những cỗ máy hướng dẫn vang lên tứ phía, chúng đang di chuyển theo tuyến đường đã được lập trình sẵn. Một trong số chúng đi ngang qua chúng tôi, kéo lê một xác người chết trên mặt đất.

Image

"... Bây giờ chúng ta sẽ tiến về chỗ cầu thang."

"Vâng."

Cô Cừu lại lớn giọng, có lẽ cô ấy không biết mình đang nói to đến mức nào vì sự suy giảm thính lực.

"Không sao đâu. Chúng ta sắp tới nơi rồi."

Để có thể phản ứng lại một cách kịp thời, tôi bước từng bước thật cẩn thận trong khi dỏng tai nghe.

Đây là một phương pháp tốt để chuẩn bị.

Chỉ tiếc là, vấn đề nằm ở chỗ dù bạn có chuẩn bị ra sao, thì cũng không bao giờ là đủ.

Ví dụ: khi bạn đang lắng tai nghe từng âm thanh thì một trở ngại hoàn toàn khác xuất hiện.

"Hử?"

Bóng người trước mặt tôi nãy giờ bỗng dưng biến mất

Ngó xuống dưới, tôi thấy cô Cừu đã ngã xuống.

Và thứ lấp lánh vừa văng ra từ dưới chân cô ấy… là một miếng kính máy ảnh. Nó bị rơi ra từ cái xác đang bị cỗ máy hướng dẫn kéo lê. Rồi vô tình xuất hiện một cách không đúng lúc dưới bước chân của cô....

Bộp.

Tôi với tay để túm lấy tay cô Cừu

Tuy nhiên, ngọn nến đã rơi ra ngay khi cánh tay cô ấy va xuống đất.

"Không..!"

Tôi chộp lấy ngọn nến theo phản xạ và ném về phía Baek Saheon.

Nhưng đã quá muộn.

Nó đã tắt.

“...”

Gaaasp-

Người gác cổng quay lại trực diện đối mặt với chúng tôi.

Vụt.

Một lưỡi kiếm kim loại bay vụt đến.

“Ét–”

Tôi lộn người sang một bên. 

Bên cạnh chúng tôi đã có thêm một tiếng thở gấp, cái máy soát vé liền hạ cái xác mà nó đang khiêng và chiếu ngọn đèn ga vào người chúng tôi

Ắt hẳn, nó đã nhận ra rằng chúng tôi đang thuộc diện cần ‘thanh toán’.

Sau khi đánh giá lại những thứ được ‘ưu tiên’, những công cụ trông như mũi kim nằm trên vùng bụng của máy một lần nữa bắn về phía chúng tôi.

Mục tiêu ư? Con mắt gần nó nhất.

"Anh Hươu.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Né ra!"

Theo bản năng, tôi lập tức ấn đầu hai người đồng sự của mình xuống sàn.

Bang.

Tiếng kim loại va vào nhau vang lên chói tai cùng với những tia lửa bắn ra ngay trên đầu chúng tôi.

Đó là Trưởng phòng Lee Jaheon.

Thành viên Đội thám hiểm thực địa có sức mạnh phi thường đã mạnh bạo đánh chệch mũi kim của cỗ máy hướng dẫn.

Ting-

Mũi kim gãy văng xa và ghim vào tường. Lúc này, cỗ máy chuyển qua xoay các khớp của mình và tạo ra những âm thanh kỳ lạ

Điên vãi.

"Cái thứ đó có thể bị phá huỷ sao?"

Lee Jaheon rút lại bàn tay đeo găng của mình. Dựa trên sức mạnh của anh, không mấy bất ngờ nếu anh ta vừa phá hủy thêm cái gì đó trong quá trình rút tay.

Bên trong tay anh ta là một vật gì đó, nó nhìn như một cái nắm đấm gấu, một vật kim loại…

Nó là tay nắm cửa của sân thượng.

“...!"

Một tiếng chuông báo động vang lên trong đầu tôi. Thứ đó là...

"Thiệt hại tài sản triển lãm"

========================

「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Công ty Daydream Inc: Truyện Ma

[Biệt Thự Của Những Kẻ Mù]

Quy định: Mọi hành vi gây rối, trộm cắp hoặc phá hoại tài sản xảy ra trong hội trường triển lãm đều phải được nhân viên xử lý ngay lập tức và bồi thường thỏa đáng.

========================

Anh ấy thậm chí còn làm hỏng cỗ máy hướng dẫn.

Ngay cả khi buổi triển lãm chỉ xem đây là một vấn đề dân sự và chỉ yêu cầu phải xin lỗi rồi bồi thường thay vì cáo buộc hình sự.

Thì vẫn có một điều chắc chắn.

Chuyện này sẽ trở thành thứ cỗ máy hướng dẫn ưu tiên xử lý.

Và không chỉ con trước mặt chúng tôi, tất cả những cỗ máy khác trong khu vực đều có cùng phản ứng…

"Đội trưởng."

"Sao."

"Chạy đi."

Nói rồi tôi liền chạy đi.

Grrriiiik, grrrrk, jijijik-bzzzzzt, grrk-SCREEEECH!

Âm thanh từ cỗ máy bị hỏng ré lên, vang vọng khắp không gian

Tôi có thể nghe thấy tiếng những đồng sự của mình đang chạy bên cạnh. Còn về đội trưởng thằn lằn... khoan, chờ đã nào!

"Đội trưởng!!"

"Ừ."

"Lo chạy đi, đừng có đánh nữa!"

Dù có mạnh đến mức nào, anh ta vẫn không thể phá hủy hết máy móc ở đây!

Cứ nghĩ đến sự hỗn loạn mà anh có thể tạo, là tôi đã thấy khiếp đảm rồi.

Ngay cả Hồ sơ khám phá bóng tối cũng đã phải lược bỏ mấy phần đó!,

Tôi thậm chí không muốn nghĩ đến việc những sự kiện như vậy có thể diễn ra như thế nào ngoài đời.

Ríttttttttt!

"Má ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!"

Chúng tôi chạy thẳng về phía một cỗ máy hướng dẫn khác đang chặn đường hướng đến cầu thang.

À không, còn có 2 con khác nữa!

"Uuuuu!"

Tôi lao mình qua những cây kim đang hạ xuống, một cơn đau nhói chạy dọc cánh tay tôi.

Ngay cả khi đang chạy, bản năng tôi vẫn gào thét lên sự thật, rằng—

—Mình sẽ bị tóm.

Với sức người có hạn, chúng tôi sẽ không thể chạy thắng máy móc. Cả bọn sẽ bị bắt và đóng phạt trước khi tới được 0F.

Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi.

"... Bộ mình hết đường lui rồi à?"

Hơi thở của tôi đứt quãng. Thiếu oxy, suy nghĩ của tôi trở nên chậm chạp và nhường chỗ cho sự buông xuôi.

"Có lẽ mình đã phải chịu đựng đủ lâu rồi…"

Các giác quan tê liệt của tôi chia những âm thanh xung quanh thành nhiều lớp. Tiếng vọng của những bước chân chấn động tai tôi, như thể có hàng chục người đang chạy.

Khoang, chờ xíu!

“...?!"

Âm thanh ấy đã đánh thức tôi.

Không phải là ‘như thể’ đang có hàng chục người chạy.

Mà thật sự đã có nhiều người tham gia hơn.

Tiếng bước chân cho thấy có ít nhất mười người.

☾ Anh Hoẵng, có vẻ những người này đã chớp lấy cơ hội từ thông báo của anh. ☽

Họ là thành viên của Đội thám hiểm thực địa.

Xem ra, cái đám người theo dõi từ nãy đến giờ đang lợi dụng sự hỗn loạn làm lá chắn để tiếp cận cầu thang xoắn.

Bước phát triển không lường trước này đã tạo ra những tác động ngoài ý muốn.

Các cỗ máy hướng dẫn thì bối rối, tính toán lại thứ tự ưu tiên dựa trên tầm quan trọng của nhiệm vụ và khoảng cách giữa các cá nhân.

Những người không trả phí chạy tán loạn, khiến cho máy soát vé mất tập trung.

"Nhanh lên!"

Tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi, chúng tôi nghiến chặt răng và lao về phía cầu thang.

Screeeeech

Chúng tôi chạy như điên.

Tiếng máy móc khủng khiếp vang lên ngay sau lưng chúng tôi ngày một gần.

Và khi đi hết cầu thang, trước mặt chúng tôi là một cái hành lang màu bạc trải dài.

Sảnh đã ở trước mặt mình rồi.

Và cả... cửa trước!

"Đi nào!"

Thấy có Đội phó Eun và Giám sát viên Park đang giữ cửa mở, chúng tôi chạy hết tốc lực với tất cả những gì mình có.

Khi tôi đến được thềm cửa, cấp trên của tôi cũng vọt ra ngoài.

Tôi đuổi theo họ và gần như ngã gục ngay ở lối ra.

Với hơi thở hồng hộc, tôi cứ chạy cho tới khi ánh sáng bao trùm lấy mình.

"Hu!!"

Và khi tôi mở mắt ra, hình ảnh của một cái trần nhà sạch sẽ với những ánh đèn huỳnh quang xuất hiện. Bên dưới ánh sáng, một hành lang thời hiện đại có diện tích vừa phải hiện ra.

Chúng tôi đang bên ngoài phòng họp tại tầng 31 của công ty.

Điều đó có nghĩa là… chúng tôi đã trốn thoát.

"Ha ha......”

Tôi ngã gục xuống sàn.

Tôi có thể nghe thấy tiếng mọi người vội vã chạy ra khỏi phòng hội nghị, nhưng tôi không còn tí sức lực hay tỉnh táo nào để quan tâm tới chuyện đó cả.

Cơ thể tôi hoàn toàn kiệt quệ, rồi dần rơi vào cơn choáng váng...

Một tiếng chuông vang lên.

========================

[Hộp Quà Tặng Hồ Sơ Thám Hiểm Bóng Tối]

– Đã mở khóa vật phẩm mới! (!)

========================

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

TRANS
noice
Xem thêm