- Kim Ahri
Kain quay sang phía tôi, miệng há ra khép vào như cá vàng.
Xem ra việc giao tiếp bằng giọng nói vẫn còn rất khó khăn với anh ta.
“Anh không có bút à? Nếu còn biết chữ thì thử viết xem.”
Nhưng ngay sau đó tôi nhận ra đề xuất ấy hoàn toàn vô nghĩa.
Bởi chính Kain lúc này còn gặp khó khăn trong việc cắt miếng thịt bằng dao, đến mức phải mượn tay tôi.
Việc cầm bút viết chữ đòi hỏi chuyển động khéo léo tinh vi hơn nhiều của bàn tay, với cậu ta bây giờ thì đúng là chuyện quá sức.
Vì vậy, Kain bắt đầu dùng cách mà bản thân thấy thoải mái nhất.
“Cô là ai? Tôi là— đừng có dùng cổ họng của em mà nói!”
Không thể tự nói bằng cổ họng mình, nhưng lại điều khiển cổ họng của mình để nói thì dễ hơn à?
Tôi thật sự không hiểu nổi cấu trúc não của Kain lúc này đang ở trạng thái quái quỷ gì nữa!
Nói xong câu đó, Kain tựa lưng vào tường, rơi vào trầm tư sâu sắc.
Có vẻ cậu ta đang cố gắng moi lại ký ức thời còn là “con người”.
Cảm thấy mệt mỏi, tôi quay lại phía Sanghyun thì thấy anh ta chẳng biết từ lúc nào đã chắp hai tay, đang cầu nguyện.
“Anh đã quyết định xong chưa?”
“Tôi đã quyết xong rồi.”
“Đã bảo nói chuyện thoải mái thôi mà.”
“Từ giờ, việc tôi phải làm là thú nhận đại tội của mình.”
“Đại tội?”
“Trước hết… tôi đã không làm một việc lẽ ra phải làm từ lâu.”
Nói xong, Sanghyun quay về phía tôi rồi cúi gập người xuống đúng 90 độ.
“…”
“Tiểu thư Ahri đối xử với tôi như chẳng có chuyện gì xảy ra nên tôi không tìm được thời điểm thích hợp, nhưng tôi đã bị mê hoặc bởi giọng nói của Tù Nhân và suýt nữa làm hại tất cả mọi người. Về chuyện đó, tôi xin lỗi.”
“Không sao đâu. Dù là ai đi nữa thì trong hoàn cảnh đó cũng sẽ làm như anh thôi, thậm chí còn tệ hơn.”
Tôi thật lòng có ý vậy.
Chuyện Sanghyun sụp đổ tinh thần ở nửa sau phòng 203, đổi lại là người khác thì cũng chẳng khá hơn, hoặc còn gãy sớm hơn.
Anh ta gật đầu với nét mặt có phần phức tạp.
“Cảm ơn vì đã nói vậy…”
“Quyết định rồi chứ? Anh định giữ lại ký ức phải không?”
“Đúng thế.”
Sanghyun đáp ngắn gọn, rồi nhìn ra cửa sổ, bắt đầu giải thích lý do cho lựa chọn của mình.
“Anh cũng từng nghĩ đến việc để lòng mình được nhẹ nhõm. Dù mất đi những kỹ năng có được nhờ sức mạnh của Phước Lành cũng là đáng tiếc, nhưng cũng không phải là biến mất hoàn toàn.”
“…”
“Khổ sở lắm. Trong đầu anh, ký ức về những người từng yêu thương rất lâu về trước cứ vang vọng không dứt.”
“…”
“Rồi anh muộn màng nghĩ ra. Gia đình của anh, thần dân của anh… trong số họ, không một ai rời được Phòng 203. Người duy nhất bước ra là anh.”
“Vì đó là Phòng Nguyền Rủa.”
“Nếu anh quên họ, thì bằng chứng rằng họ từng tồn tại trên đời này sẽ biến mất vĩnh viễn. Những ngày tháng chúng ta yêu thương, trân trọng nhau, lịch sử huy hoàng dựng nên thành phố giữa hoang mạc… tất cả những điều đó, giờ chỉ còn tồn tại trong ký ức của anh.”
“…”
“Anh đã phạm tội.”
“Nếu là chuyện lúc nãy thì, em thật sự nghĩ là không có gì to tát—”
“Không phải chuyện anh bị Ma Thần mê hoặc. Dù đó cũng là đại tội mà anh phải nhớ suốt đời, nhưng may mắn là vẫn còn có thể sửa chữa. Cuối cùng thì mọi người đều đã có thể rời khỏi Phòng 203.”
“Vậy thì là tội gì?”
Lúc này Sanghyun không nhìn tôi nữa, mà nhìn về một nơi rất xa xôi.
Có lẽ đó không phải là lời xin lỗi dành cho tôi hay cho tổ đội khách sạn, mà là dành cho những tồn tại khác.
“Anh là người chồng lừa dối vợ mình, là người cha lừa dối con mình, là vị vua lừa dối thần dân.”
“…”
“Anh đã hứa với họ vô số lần về sự cứu rỗi. Rằng có một thiên đường nơi sữa mật chảy tràn, rằng nếu không đạt được khi còn sống thì chết đi cũng sẽ đạt được…”
“…”
“Anh biết rất rõ đó là dối trá. Thiên đường ở đâu trong cái Khách Sạn này? Cứu rỗi ở đâu? Đến bản thân anh còn không cứu nổi, thì lấy gì để cứu gia đình và thần dân của mình?”
“Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc khiến họ đi theo mình.”
“Như thế không thể gọi là cái cớ được.”
“…”
“Những NPC chết trong Phòng Nguyền Rủa sẽ ra sao? Anh biết người tham gia khi chết đi sẽ ra sai rồi. Vì anh đã trải qua. Bị giam trong Địa Ngục Băng Giá, hoặc sống tiếp như một NPC. Vậy thì nếu NPC chết, chuyện gì sẽ xảy ra?”
Tôi biết rằng người tham gia chết có thể trở thành NPC.
Nhưng điều đó không có nghĩa mọi NPC đều từng là người tham gia.
Ngay từ đầu, mỗi căn phòng đều tái hiện nguyên vẹn cả một hành tinh, với hàng chục, hàng trăm tỷ sinh mệnh có trí tuệ. Không thể nào tất cả bọn họ đều là người tham gia trước đây được.
Dù… cũng khó mà nói chắc.
“Em không biết.”
“Nếu họ bị xóa sổ hoàn toàn, nếu khi Phòng Nguyền Rủa nơi họ sinh ra biến mất thì họ cũng cùng biến mất… vậy thì còn may. Nhưng nếu không thì sao?”
“…”
“Nếu vợ anh, con anh, thần dân của anh… rơi xuống địa ngục thì phải làm sao?”
“Xin lỗi. Phần đó… em cũng không biết.”
“Anh từng nghe Kain kể một chuyện.”
“Kain?”
“Cậu ấy nói rằng có hai con đường dành cho người chết trong Khách Sạn. Một là ‘Phục Sinh’, cái này chúng ta đã xác nhận rồi. Con đường còn lại được gọi là ‘Phật Tổ’, anh nghe vậy.”
“Em nhớ rồi. Nhân tiện thì, về Phục Sinh, Cục Quản Trị cũng đã nắm được thông tin. Còn Phật Tổ thì… đây là lần đầu em nghe thấy kể từ khi vào đây—”
Nói đến đó, tôi chợt nhận ra.
Người đã cho chúng tôi biết rằng tồn tại con đường cứu rỗi thứ hai mang tên “Phật Tổ” là—
“Nghe nói chính anh là người đã kể cho Kain.”
Kim Sanghyun. Trước khi hồi sinh, anh ta là bác sĩ của Phòng 105, đồng thời là NPC ẩn của khách sạn.
“Đúng vậy.”
“Buồn cười thật. Bản thân anh bây giờ còn chẳng hiểu nó có ý nghĩa gì, vậy mà lúc đó anh lại biết được điều gì đó.”
“Khi ấy anh là nhân viên Khách Sạn, hẳn là biết rõ mọi bí mật của nơi này.”
“Vậy… Phật Tổ rốt cuộc đang ở đâu?”
“…”
Tôi cũng tò mò muốn biết.
“Chúng ta đã ở trên tầng 2 rồi. Dù vẫn còn không ít Phòng Nguyền Rủa, nhưng các yếu tố ẩn của tầng 2 hầu như đã được chúng ta tìm ra hết! Phòng Gương Kính, Phòng Phục Sinh, Thợ Thủ Công Thần Bí! Không phải đều đã tìm xong rồi sao?”
“Có hai căn phòng ẩn và hai NPC ẩn, vậy thì vẫn còn một NPC chưa lộ diện.”
“Anh biết. Không rõ vì sao, nhưng anh chỉ đơn giản là biết. Ngài, Phật Tổ, đang ở vị trí cao nhất, nhìn xuống tất cả chúng ta.”
Điều đó có nghĩa là gì nhỉ? Ký ức mơ hồ còn sót lại từ thời làm NPC của Sanghyun? Hay chỉ là trực giác?
“Kẻ đó là nguyên nhân của mọi thứ. Là kẻ nắm giữ đáp án cho tất cả những câu hỏi mà chúng ta sẽ chạm tới ở khoảnh khắc cuối cùng, là người tạo ra mọi bí ẩn.”
“Anh… rốt cuộc đang nói cái—”
“Anh có một ước nguyện. Kể từ khi bước vào Khách Sạn, lần đầu tiên anh có một ước nguyện còn tha thiết hơn cả việc trốn thoát.”
Với một kẻ bị giam cầm ở địa ngục do Khách Sạn tạo ra,trong khoảnh khắc đau đớn nhất của đời mình, một ước nguyện còn mạnh mẽ hơn cả khát vọng thoát thân đã nảy sinh.
“Hồi còn nhỏ, cha anh là một gã nghiện rượu. Ngày nào cũng đánh mẹ anh và các con. Em không biết anh đã cầu mong đến mức nào cái cảnh thằng chó đó bị bắn chết giữa đường đêm khuya đâu.”
Lời nói của Sanghyun dần trở nên rời rạc.
“Mẹ anh, dù trong hoàn cảnh như vậy, vẫn cố gắng nuôi nấng bọn anh. Bà luôn nói: hãy sống trung thực và cần mẫn, rồi thế giới sẽ đền đáp con. Sống rồi mới biết, toàn là xạo lồn. Anh đã sống trung thực và cần mẫn, đến lúc hoàn hồn lại thì đã thấy mình ở trong Khách Sạn này.”
Dòng cảm xúc cuộn trào dường như đã cuốn trôi logic, chỉ còn lại dòng suy nghĩ hỗn loạn.
“Nhưng rồi, khi anh phát hiện ra bản thân mình ở Phòng 203, trở thành giáo chủ tà giáo kiêm kẻ lừa đảo, anh mới ngộ ra. Không phải mẹ anh nói dối, mà là bởi anh không phải kẻ trung thực, nên mới bị trừng phạt.”
Một lập luận vô lý.
Không phải vì Sanghyun nói dối nên mới bị trừng phạt và rơi vào Khách Sạn, mà là vì rơi vào Khách Sạn nên anh ta mới phải nói dối để sinh tồn.
“Anh muốn làm lại. Anh muốn khiến những lời dối trá mà anh đã nói suốt hàng trăm năm… trở thành sự thật.”
“Anh…”
“Ở đâu đó trong Khách Sạn này, trong bóng tối, kẻ đang rình rập… kẻ ngồi ở vị trí cao nhất nhìn xuống tất cả. Anh nhất định phải gặp Phật Tổ. Và anh sẽ cầu xin, cầu xin không ngừng. Xin hãy ban cho những người đã chết ở phòng 203 một sự cứu rỗi!”
Tôi nhìn người đàn ông đã quỳ xuống từ lúc nào.
Anh ta là người chồng sám hối trước vợ con, là linh mục thú tội vì đã lừa dối các tín đồ.
Đồng thời, cũng là một con người đã không ngừng sụp đổ rồi đứng dậy giữa những thử thách vượt quá khả năng chịu đựng của mình.
Vì thế, tôi cũng quỳ xuống phía đối diện, cùng cầu nguyện.
“Xin hãy… có sự cứu rỗi.”
“… Xin hãy, có sự cứu rỗi.”
***
Một lúc sau, chúng tôi bắt đầu nói chuyện về Sanghyun và Kain.
“Kain ấy mà… để cậu ta ra ngoài trong tình trạng đó, có nguy hiểm quá không?”
Thấy Sanghyun ấp úng không trả lời, tôi nhắc thẳng vào thực tế.
“Anh có vẻ đang nghĩ rằng mình đang mang nợ Kain rất nhiều.”
“Kain đã cho anh một cơ hội thứ hai khi bị mắc kẹt trong địa ngục đó. Hơn nữa, ở phòng 203, chính Kain là người đối đầu với lũ quái vật thay cho bản thân anh phải tránh né nguy hiểm để bảo vệ bộ tộc.”
“Em… hiểu rồi. Em hiểu cảm giác của anh. Nhưng mấy món nợ đó thì để hai người tự trả với nhau đi. Bây giờ, vì tất cả mọi người khác, hãy lùi lại một bước và nói thật lòng xem.”
“…”
“Người hiểu rõ trạng thái của cậu ta nhất chắc chắn là anh.”
Sanghyun dựa lưng vào ghế tàu, trầm ngâm một lúc rồi thành thật trả lời.
“Có lẽ là nguy hiểm.”
“Nguy hiểm chỗ nào? Kiểu đột nhiên Kain sẽ chiếm lấy cơ thể chúng ta?”
“Ví dụ, khi chúng ta cùng đối mặt với Phòng Nguyền Rủa, từ góc nhìn của Kain— người đã trở nên vượt trội hơn chúng ta về nhiều mặt— cách xử lý của chúng ta có thể sẽ trông rất khó chịu.”
“Cũng có thể.”
“Nếu là cậu ấy trước đây, có lẽ cậu ấy sẽ còn cố thuyết phục chúng ta. Nhưng Kain bây giờ thì… có lẽ sẽ trực tiếp điều khiển cơ thể chúng ta, xử lý mọi thứ theo hướng mà cậu ta cho là hợp lý.”
“…”
“Vì từ quan điểm của Kain, như vậy là hiệu quả.”
“Nếu chúng ta nói cậu ta đừng làm vậy thì sao?”
“Hệ giá trị của một con người bình thường, coi cơ thể là một phần cấu thành nhân cách, và hệ giá trị của kẻ coi thân xác như quần áo, có thể thay ra mặc vào bất cứ lúc nào… khoảng cách kinh khủng đó không thể thu hẹp chỉ bằng vài lời nói. Trong mắt cậu ta, chúng ta có lẽ chỉ là lũ ngốc.”
Tôi nghĩ mình hiểu Sanghyun đang muốn nói gì.
Hệ giá trị đã thay đổi tận gốc rễ thì là thứ không thể thuyết phục bằng vài câu được.
Cho dù chúng tôi có phản đối kịch liệt, Kain lúc này cũng sẽ không coi việc chiếm đoạt thân xác là “hành vi tà ác”.
Thậm chí, cậu ta có thể thao túng chúng tôi một cách tinh vi và kín kẽ hơn, để không bị phát hiện.
Đó là chuyện mà nhân viên Cục Quản Trị thường xuyên gặp phải.
Những người dân thường đã đặt nửa bước chân vào bóng tối của thế giới này thường phẫn nộ, cho rằng Cục Quản Trị mới chính là đại ác của thế gian.
Không phẫn nộ trước việc sinh mạng vô tội bị thiêu rụi nhẹ như lông vũ mới là điều kỳ lạ.
Dĩ nhiên, chúng tôi cũng có lý do của mình.
Chỉ là, vì biết rằng dù có giải thích thế nào cũng không thể thuyết phục người thường, nên chúng tôi mới chọn cách chĩa súng thay cho lời nói.
“Được rồi. Nhìn vào catalogue thì có vẻ khi tàu đến ga cuối, xuống tàu sẽ là giữ ký ức, còn ở lại trên tàu thì là quên lãng.”
“Đúng là viết như vậy.”
“Thế là bỏ mặc Kain lại, hai người tự quyết hết với nhau không cần tôi à?”
Khoảnh khắc tiếp theo, không khí đông cứng lại.
Tôi và Sanghyun không dám hít thở mạnh, chỉ khẽ quay đầu sang bên.
Bên cạnh chúng tôi, Kain đã đứng đó từ lúc nào, đang cười tươi rói.
“…”
“Sao, hai người giận à? Vì tôi mượn giọng hai người để nói lần nữa hả?”
Câu nói lần này không phát ra từ cổ họng của tôi hay Sanghyun.
Có vẻ như Kain đã học được cách tự nói bằng miệng mình.
“…”
“Quá đáng thật đấy? Nói chuyện về tôi mà lại phớt lờ ý kiến của tôi sao?”
“… Rõ ràng lúc nãy, anh cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà.”
“Ê! Chỉ là tôi không biết cách nói thôi. À, chuyện cắt thịt bằng tay của em, anh xin lỗi nhé. Có vẻ em cũng thấy khó chịu.”
“…”
“Em khó chịu với mọi thứ à, thật sự đấy. Anh dùng tay của em một chút thì sao? Em cũng dùng tay của anh được mà.”
“…”
Kain chăm chú quan sát nét mặt tôi, rồi đột nhiên cẩn thận nhặt miếng thịt nguội còn lại trên đĩa, đưa ra trước mặt tôi.
“Ăn đi!”
“Gì vậy?”
“Lúc nãy em giận vì anh dùng tay em cắt thịt đúng không? Giờ thì anh dùng tay mình xé thịt đưa cho em nè. Chuyện đơn giản vậy mà cũng không hiểu à?”
Chuyện này hết sức lố bịch, nhưng trông anh ta như sắp nhét thẳng vào miệng tôi tới nơi, nên tôi đành ngoan ngoãn nhận lấy mà ăn.
“Giờ thì huề rồi! Được chưa?”
“…”
“Được rồi nhỉ. À, đây là cái catalogue mà hai người nhìn từ nãy đến giờ hả? Gì đây gì đây?”
Khi Kain chỉ vào trang đầu tiên, Sanghyun bình tĩnh giải thích.
“Là trang chọn Di Sản.”
“Xem ra em không chọn được rồi. Có thông báo nói rằng em đã mất tư cách người tham gia.”
“Xin lỗi nhé.”
“Anh xin lỗi để làm gì? Luật nó thế mà.”
“…”
Một cảm giác căng thẳng khó tả dần lấp đầy khoang tàu.
Đúng lúc đó, một âm thanh phá vỡ sự im lặng vang lên.
- KENG!
[Ga này là Khách Sạn, Khách Sạn. Không có ga tiếp theo.]
“Xem ra chúng ta đã đến nơi rồi.”
“Tiểu Thư Ahri, xuống thôi.”
Sanghyun lại nở nụ cười nhẹ nhõm, tiến về phía cửa.
Từ nãy đến giờ, vì cảm thấy mang nợ Kain quá nhiều, có lẽ anh ta còn thấy tình huống này là may mắn.
Kain đã hiểu tình hình, vậy thì từ giờ anh ta sẽ tự đưa ra quyết định.
Ngay khoảnh khắc Sanghyun định bước tới cửa, Kain vươn tay nắm lấy vai tôi.
“Này… anh nhớ ra tên em rồi. Là Ahri, đúng không?”
“Đúng.”
“Em nghĩ sao? Anh nên xuống hay không xuống?”
“… Làm gì thì tùy anh.”
“Ê~! Nhìn mặt em là biết câu trả lời rồi.”
“…”
“Được thôi. Anh sẽ ở lại đây. Như vậy thì ‘anh’ ở bên ngoài chắc sẽ quên đi khá nhiều thứ.”
“… Bảo trọng nhé. Lát nữa lại gặp.”
Ngay trước khi cánh cửa tàu đóng lại, chàng trai đứng phía bên kia bỗng cười nhếch mép, nói.
“Ahri à, nước đã đổ thì không hốt lại được, kẻ đã chui ra khỏi trứng thì không thể chui ngược vào vỏ.”
“Ý anh là sao?”
“Ý là chuyện quên hay không quên ký ức không quan trọng như em nghĩ đâu. Chúng ta sẽ lại gặp nhau. Tạm biệt!”
Đó là ký ức cuối cùng của tôi về anh ta.
… Có lẽ là vậy.
13 Bình luận