- Kim Ahri
Anh ta loay hoay sờ mó và cử động tay chân rất lâu, như thể chúng cực kì thú vị.
Cảm giác lấy lại thân thể con người sau hàng trăm năm thì sẽ như thế nào nhỉ?
Chẳng mấy chốc, anh ta bắt đầu tiến lại gần chỗ chúng tôi.
Kỳ lạ là, càng đến gần, nhiệt độ xung quanh càng hạ thấp, ánh sáng cũng tối dần đi.
“Tôi có một câu hỏi phát sinh hơi muộn.”
“Cứ hỏi đi.”
“Tại sao Kain lại bị kẹt trong thân thể loài chim? Nếu anh ta dùng được Quỷ Thư thì hoàn toàn có thể đổi sang thân thể của một con người nguyên thủy khác mà.”
“Chính xác thì cậu ta không bị kẹt suốt cả 300 năm. Thời kỳ đầu, cậu ta cũng thường xuyên mượn thân thể con người.”
“Thật sao?”
“Lần cuối cùng mượn thân thể con người, cậu ta nói rằng trong cơ thể con người nguyên thủy có ‘những sợi chỉ’. Cậu ta sợ thứ đó, nên từ đó về sau không dám nhập vào cơ thể họ nữa.”
“...”
Tôi hiểu ra.
Ở giai đoạn sau của Phòng 203, tà thần đã bằng cách nào đó biến toàn bộ quân đoàn thành quái vật.
Nói cách khác, tà thần có một dạng liên kết nào đó có thể khống chế quân đoàn ấy.
Có lẽ Kain đã nhận ra mối liên kết đó nhờ sức mạnh của Quỷ Thư vào một lúc nào đó.
Trong hoàn cảnh như vậy, việc nhập vào thân thể con người nguyên thủy đúng là một rủi ro cực lớn.
Lúc đó, Kain lặng lẽ ngồi xuống cạnh tôi.
Để chắc ăn, tôi lên tiếng hỏi,
“Này, anh còn nhớ được gì không?”
Thay vì trả lời, anh ta ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mặt tôi, rồi bất chợt giơ tay sờ lên mặt và cổ tôi.
“...”
Giống như đang kiểm tra cách tạo ra “giọng nói” vậy.
“Cứ như hành vi của một đứa trẻ to xác…”
“Thực ra cũng gần giống như thế.”
“Hồi ở với anh, anh ta cũng hành động liều lĩnh thế này à?”
“Mức này là đã hồi phục khá nhiều rồi. Có lẽ là ảnh hưởng của cây sáo.”
“Anh nói đây là trạng thái đã hồi phục á?”
“...Ở giai đoạn cuối, cậu ta chỉ đơn thuần là một con chim thôi. Một con chim thỉnh thoảng có những hành động khó hiểu trong khoảnh khắc rất ngắn, nhưng về bản chất vẫn chỉ là chim.”
Sắc mặt Sanghyun u ám đến mức tôi không dám hỏi thêm.
Chắc hẳn việc nhìn thấy một đồng đội đã đồng hành suốt hàng trăm năm hành xử như một con vật là cú sốc khủng khiếp đối với anh ấy.
Quan sát Kain trong im lặng, tôi nhận ra tình trạng của anh ta nghiêm trọng hơn Sanghyun rất nhiều.
Sanghyun sống như một thủ lĩnh bộ tộc, như chồng, như cha mẹ của ai đó, trong hình hài con người. Đó là một cuộc đời của con người.
Vì vậy, dù trải qua 300 năm, Sanghyun vẫn rõ ràng là con người, chỉ là khác đi so với trước đây.
Ngược lại, Kain phải chịu đựng hàng trăm năm bị giam trong thân thể loài chim suốt phần lớn thời gian, chỉ dựa vào sức mạnh của Quỷ Thư để tồn tại.
Mà hơn nữa Quỷ Thư lại là một sức mạnh vừa giúp anh ta tồn tại, vừa là thứ tà ác xói mòn trí tuệ của anh ta.
Kain hiện tại giống một Thực Thể Hỗn Mang vừa giành được thân thể con người hơn là một con người thực thụ.
Điểm may mắn, nếu có, là anh ta có vẻ chưa hoàn toàn trở thành một con vật mất hết trí tuệ, như Sanghyun đã mô tả về “giai đoạn cuối”.
Nhờ sức mạnh của cây sáo, trí tuệ của anh ta đã được khôi phục, chỉ là chưa đạt đến mức của con người.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy âm thanh kim loại, và một chiếc xe đẩy bằng kim loại chứa ba chiếc đĩa tiến lại gần.
“Đây là…”
“Là một bữa ăn. Có vẻ họ muốn chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Khi tôi lấy đĩa và mở nắp ra, như có phép thuật, bên trong là món ăn mà mỗi người trong chúng tôi mong muốn. Cảm giác quen thuộc kiểu này đúng chất Khách Sạn đến mức khiến tôi thấy… hoài niệm.
- Sột soạt!
Một âm thanh lạ vang lên từ phía Sanghyun.
Trên đĩa của anh ấy có thứ gì đó giống như một chiếc lá không rõ nguồn gốc. Ngay khi nhìn thấy nó, Sanghyun sáng mắt lên, nghiền nát một phần, cuốn phần còn lại—
“Anh hút thuốc à? Trước đây anh có hút không?”
“Không nhớ tôi trước đây thế nào, nhưng bây giờ thì có. Mùi hương của nó khá ổn.”
Nói xong, Sanghyun ngậm điếu thuốc vào miệng, búng tay để châm lửa.
“Phù! Đã bao lâu rồi chứ? Thật là—”
“…”
“Hắt xì! Khụ!”
May mắn là trước khi tôi kịp nhắc, Kain bên cạnh lập tức ho sặc sụa.
Nghe thấy tiếng đó, Sanghyun mở to mắt, rồi như chợt tỉnh ra, vội vàng ném điếu thuốc vào thùng rác dưới xe đẩy.
“Tôi xin lỗi. Là tôi sơ suất.”
“Không sao.”
Hút thuốc ngay trong bữa ăn, chẳng thèm hỏi ý người bên cạnh, cứ như đó là chuyện hiển nhiên.
Đó là hành động mà Sanghyun trước đây, người để ý đến phản ứng của chúng tôi gần như là quá mức, sẽ không bao giờ làm.
Tôi lại một lần nữa cảm nhận rõ ràng Sanghyun của quá khứ và Sanghyun hiện tại đã khác nhau nhiều đến mức nào.
Tôi không có ý định trách móc anh ấy.
Suốt 300 năm qua, Kim Sanghyun không sống như nô lệ hay kẻ hầu, mà là vua và người cai trị của một thành phố.
Anh ấy còn cần phải để tâm đến người khác bao nhiêu nữa chứ?
Một lúc sau, Sanghyun mở lời,
“Sống qua thời gian dài như vậy, có nhiều lúc tôi cảm thấy hối tiếc.”
“Theo những cách nào?”
“Bằng chính miệng mình—”
“Sanghyun, giờ anh cứ nói thoải mái đi.”
“...”
“Hay để em gọi anh là oppa? Sanghyun-oppa. Anh thấy sao?”
Ngay khoảnh khắc đó, Sanghyun bật cười lớn như không kìm được.
“Hahaha! Không, không. Đừng làm thế nhé. Đừng gọi tôi là oppa. Nghe lần đầu thì buồn cười, nhưng từ lần thứ hai trở đi là hết vui rồi.”
“Được rồi. Vậy anh hối tiếc điều gì?”
“Dù sống lâu như vậy, anh vẫn không có nhiều thời gian để rèn luyện võ thuật hay kỹ năng chiến đấu một cách đều đặn như anh nghĩ.”
“Vì anh sống như một người lãnh đạo hơn là một chiến binh?”
“Chính xác hơn là vì tôi thường né tránh khủng hoảng thay vì đối mặt trực diện.”
Tôi nghĩ mình hiểu ý anh ấy.
Nếu muốn đạt được thành tựu xuất sắc với tư cách một chiến binh, thì phải đối mặt với quái vật khi chúng xuất hiện, chứ không phải tránh né.
Những cuộc chiến cận kề cái chết là trải nghiệm quý giá mà không phương pháp nào thay thế được.
Nhưng đó là tư duy của một chiến binh chỉ cần chịu trách nhiệm cho mạng sống của chính mình. Nếu thủ lĩnh của một bộ tộc nguyên thủy hành xử như vậy, thì chẳng còn ai sống sót cả.
“Kain thì khác với tôi.”
Nói xong, Sanghyun cắt miếng thịt trên đĩa thành lát, một cách cực kì, cực kì thuần thục.
Con dao di chuyển nhanh đến mức trông như một hiệp sĩ lành nghề đang thi triển kiếm thuật để xẻ thịt bò.
“Xem ra anh đã học dùng vũ khí lạnh rồi nhỉ.”
“Anh tự nhận mình là chuyên gia rồi.”
Nhìn Sanghyun cắt thịt nhỏ như thể chuẩn bị cho trẻ con ăn, tôi chợt liếc sang Kain bên cạnh.
“…Chết rồi. Kain, anh không được cầm cái đó bằng tay không chứ.”
Kain đang dùng tay nắm nguyên cả khối thịt, không thèm đụng tới dao nĩa, vẻ mặt đầy trăn trở như đang suy nghĩ làm sao để nuốt.
Sanghyun chuyển phần thịt đã cắt nhỏ sang đĩa của Kain.
Chỉ lúc đó, Kain mới bắt đầu ăn. Sau khi bữa ăn muộn màng của Kain khởi động, câu chuyện giữa tôi và Sanghyun chuyển sang chủ đề “lựa chọn”.
“Cô nghĩ nên chọn Di Sản nào thì tốt hơn?”
“Oppa—à không, anh rõ ràng là định chọn Tế Bào Bí Ẩn mà?”
“Tôi đang cân nhắc nó đấy.”
Chỉ riêng việc anh ta còn phải cân nhắc đã khiến tôi ngạc nhiên.
“Việc anh cân nhắc đã lạ rồi. Đừng nói là sống lâu quá nên anh mất hứng với sự bất tử nhé?”
“Sao có thể được. Trường sinh mà không có tuổi trẻ thì không chịu nổi thật, mà Tế Bào Bí Ẩn còn đảm bảo cả tuổi trẻ, nên nói tôi không muốn nó chút nào thì là nói dối.”
“Vậy anh đang do dự điều gì?”
“Tôi nhận ra sau khi tồn tại một thời gian dài trong Khách Sạn rằng, mấy thứ như bất tử thực ra chẳng có ý nghĩa gì trong này. Nếu không thoát ra được thì mọi thứ đều vô nghĩa.”
Tôi hiểu.
Nếu Cầu Vồng Tối Thượng là một Di Sản mạnh hơn Tế Bào Bí Ẩn, thì chọn Tế Bào Bí Ẩn chỉ vì ham bất tử là một canh bạc rất nguy hiểm.
Nếu một người chết vì thiếu sức mạnh, người đó sẽ bị mắc kẹt trong Địa Ngục Băng Giá, vậy bất tử còn có ý nghĩa gì?
Đối với Kim Sanghyun, tiêu chí hàng đầu khi chọn Di Sản không phải là bất tử, mà là liệu nó có giúp thoát khỏi Khách Sạn hay không.
Anh ta tiếp tục,
“Tế Bào Bí Ẩn là một Di Sản rất mạnh. Ít nhất về mặt ‘tăng cường cơ thể cá nhân’, anh nghĩ nó vượt trội hơn những Di Sản chúng ta từng xác nhận tới giờ. Nó chắc chắn là mạnh hơn cường hóa thể chất từ Rudah, và dựa trên trải nghiệm trực tiếp chiến đấu với cô thì…”
“Vượt cả Cổ Huyết nữa.”
Đó là kết luận rút ra từ trận chiến của chúng tôi.
“Tuy nhiên, giới hạn của nó cũng rất rõ ràng. Dù có tăng cường hay đột biến đến đâu, thì cơ thể con người rốt cuộc vẫn chỉ là một khối thịt làm từ protein.”
“Không thể biến toàn bộ cơ thể thành titan hay đại loại thế sao?”
“Không thể.”
“Ừm…”
“Anh cảm nhận điều đó vô số lần khi đấu với em. Dù Tế Bào Bí Ẩn vượt Cổ Huyết, và thậm chí thêm cả võ thuật anh đã khổ luyện… anh vẫn không thể chiến thắng. Tại sao lại như thế?”
“Cầu Vồng Tối Thượng. Và làm ơn nói chuyện thống nhất kiểu nói đi, khó chịu thật sự.”
“Trước đây em cũng trộn kiểu nói đấy thôi? Giờ đột nhiên bắt anh thay đổi một cách hoàn hảo à?”
“Cũng đúng.”
“Dù sao thì, anh cảm nhận được giới hạn của Tế Bào Bí Ẩn. Dù có vắt kiệt toàn bộ tiềm năng của nó, dù có đẩy cơ thể đến giới hạn cuối cùng…”
“Bị quệt nhẹ một phát laser là anh cũng sẽ chết?”
“Đúng vậy. Ít nhất là theo cảm nhận của anh, sự chênh lệch giữa hai Di Sản là rất rõ.”
“…”
“Không chỉ nói về kết quả khi hai Di Sản đối đầu. Ví dụ thế này: một con quái vật mà anh phải liều mạng mới hạ được bằng Tế Bào Bí Ẩn, thì Cầu Vồng Tối Thượng có thể thổi bay chỉ bằng một cái búng tay.”
Nghe đến đó, tôi hiểu ra.
Tôi dùng Cầu Vồng Tối Thượng, Sanghyun dùng Tế Bào Bí Ẩn, nên tôi từng nghĩ anh ấy sẽ nghiêng về Tế Bào Bí Ẩn hơn, nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại.
Mỗi lần tôi đe dọa anh ấy bằng Cầu Vồng Tối Thượng, Sanghyun đều lăn lộn trên đất một cách bất lực, có lẽ đó là trải nghiệm cực kỳ sốc đối với anh ấy.
Tôi hoàn toàn hiểu Sanghyun muốn nói gì.
Đây không hẳn là giới hạn của Tế Bào Bí Ẩn, mà là giới hạn của “cơ thể con người”.
Dù có tăng cường cơ thể con người bằng Tế Bào Bí Ẩn đến mức nào, thì về sức chiến đấu vẫn rất khó so sánh với Cầu Vồng Tối Thượng.
Trong đầu tôi nảy ra vài lập luận phản biện.
So sánh một Di Sản bùng nổ toàn lực trong một đòn rồi phải mất thời gian dài chờ hồi chiêu, với một Di Sản cung cấp cường hóa liên tục trong một trận đánh ngắn, bản thân đã là lợi thế cho bên trước.
Nhưng những vấn đề chúng tôi phải đối mặt trong Khách Sạn không chỉ xoay quanh chiến đấu.
Thế nhưng, tôi quyết định im lặng.
Không đời nào Sanghyun chưa từng nghĩ đến những điều đó.
Nếu đó là quyết định sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, thì nên tôn trọng nó.
“Có vẻ anh đã quyết rồi. Chỉ cần viết vào catalog là xong, đúng không?”
“Đúng vậy. Nhưng Ahri, em lau tay đi.”
“Hả?”
Tôi định đứng dậy, còn chưa hiểu anh nói gì, thì nhìn xuống tay mình. Cả hai bàn tay tôi đều phủ đầy dầu mỡ từ thịt.
“C–cái quái gì thế này?”
Sanghyun cười khổ.
“Em không nhận ra từ nãy giờ à? Nghe thì lạ, nhưng năng lực của Kain thật sự rất đáng sợ.”
“…”
“Lần này, nhìn kỹ tay em đi.”
Ngay sau đó, hai tay tôi tự động chuyển động về phía đĩa thịt của Kain.
Chẳng mấy chốc, tay tôi nắm chặt, xé miếng thịt trên đĩa, rồi Kain ăn phần thịt bị xé đó với vẻ mặt hạnh phúc.
“…”
“Cậu ta đang dùng tay em thay cho dao. Vì dùng dao bất tiện.”
“…”
“Thời gian kéo dài đi kèm với việc trú ngụ trong thân thể của Perro, thì cậu ta đã bắt đầu dùng những kỹ năng kiểu này. Chủ yếu là để điều khiển cơ thể tín đồ một cách thoải mái như chính cơ thể mình.”
“Em hoàn toàn không cảm nhận được gì cả. Dù tay mình tự chúng cử động. Ngay lúc này cũng vậy, không có cảm giác gì hết. Rốt cuộc đây là cái quái gì? Là một phần của Hóa Thần sao?”
Dĩ nhiên, Sanghyun cũng không trả lời được.
Bản thân năng lực này có vẻ là một dạng mở rộng của Hóa Thần.
Vừa điều khiển cơ thể mình, vừa đồng thời chiếm quyền kiểm soát một phần cơ thể người khác.
Nếu sức mạnh trước đây là chiếm toàn bộ cơ thể, thì bây giờ chỉ điều khiển một phần, nên xét về quy mô còn nhỏ hơn.
Nhưng rõ ràng là anh ta dùng nó thoải mái hơn rất nhiều.
Hóa Thần, với bộ lọc của Cửa Sổ Hệ Thống còn dùng chưa được 10 phút,nhưng việc điều khiển một bàn tay như hiện tại thì nhẹ nhàng như thở.
Tôi thấy hơi lạnh sống lưng. Đó là suy nghĩ tôi đã có từ lâu, nhưng…
Anh ta rõ ràng đã bước vào một cảnh giới mà tôi không thể xử lý nổi nữa.
Nhận ra sự bất an của tôi, Sanghyun cẩn thận giải thích,
“Kain có lẽ không có ác ý gì đâu. Chỉ là, ừm… cậu ta có một tư duy không phân biệt rạch ròi giữa cơ thể mình và cơ thể người khác.”
“Tư duy kiểu quái gì thế?”
“C-chà, có lẽ là tinh thần tự do kiểu Mỹ…”
“Anh vừa pha trò đấy à?”
Sanghyun lúng túng nói thêm đủ thứ lý do.
Kain không dám nhập vào cơ thể con người nguyên thủy vì sợ Adravita sẽ khống chế họ.
Nhưng trong quá trình mượn tay chân con người tùy tình huống, có lẽ thói quen này đã hình thành.
Điều tôi nhận ra từ đó là Sanghyun mang một món nợ tâm lý rất lớn đối với Kain.
“Giờ thì chúng ta đã biết gần như mọi thứ cần biết rồi. Chuẩn bị rời đi thôi. Di Sản là Cầu Vồng Tối Thượng, đúng chứ?”
“Đúng vậy.”
“Còn ký ức và lãng quên thì sao?”
“…”
“Anh tự suy nghĩ thêm đi.”
Để Sanghyun có thời gian suy ngẫm một mình, tôi kéo tay Kain và bắt đầu đi dọc theo toa tàu.
Thực ra, tôi cũng đoán được Sanghyun sẽ chọn gì.
Anh ấy vẫn hoàn toàn là con người, ngay cả khi giữ nguyên toàn bộ ký ức.
“Vấn đề là anh.”
Kain đã áp sát vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Trong lúc đó, cánh tay phải của tôi—thứ mà từ nãy tôi không còn phân biệt nổi là của ai—tự động đẩy ghế để Kain ngồi cho thoải mái.
“…”
Lúc đó, Kain đột nhiên quay về phía tôi.
5 Bình luận