Chương 301-400

Chương 331: Phòng 203, Phòng Nguyền Rủa – ‘Một Khởi Đầu Mới’ Re (11)

Chương 331: Phòng 203, Phòng Nguyền Rủa – ‘Một Khởi Đầu Mới’ Re (11)

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 683,624

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Phòng 203 – Phòng Nguyền Rủa ‘Một Khởi Đầu Mới’

Lời Khuyên Hiền Triết: 3

-         Han Kain

Trước khi quay lại Phòng 203, chúng tôi đã tự bàn bạc và lập kế hoạch hành động. Việc cần làm là mang “lõi”, nguồn năng lượng của con tàu tới dãy núi.

Nhưng cái chữ “mang” trong kế hoạch nghe thì đơn giản đó, khi thực hiện mới thấy là một chuyện bất khả thi.

Miro, người đã tận mắt thấy lõi ở lần trước, chỉ nhớ mang máng hình dạng của nó. Nhưng cái lõi thật sự là một cỗ máy to hơn rất nhiều so với ký ức của Miro, lại còn tỏa nhiệt liên tục không ngừng.

Cái thứ này chúng tôi mang theo kiểu gì đây?

May mắn thay, vấn đề này lại được giải quyết khá dễ. Lõi là một cỗ máy có thể tự di chuyển, chỉ cần chỉ định điểm đến cho nó là được.

Cũng hợp lý thôi. Người của nền văn minh ngày xưa chắc chắn không đời nào khuân cái này bằng tay.

Vậy nên, vấn đề không nằm ở lõi, mà nằm ở “chúng tôi”.

“Giờ chúng ta phải đi bộ tới dãy núi á? Bằng đôi chân trần này sao?”

“Không thể cưỡi lên cái lõi đang di chuyển mà nhỉ?”

“Chỉ lại gần thôi là chắc cả đám đã bị nướng chín rồi.”

Nhóm người đã di chuyển cái lõi cách đây 1800 năm hẳn phải có phương tiện riêng. Chỉ là hiện tại, chúng tôi lại không có.

Không khí im lặng bao trùm trong chốc lát.

Songee, người từng thuần hóa một con quái vật bay giúp chúng tôi, đã chôn thây ở vùng đồng bằng nguyên thủy. Và vì lý do nào đó, toàn bộ đám người nguyên thủy từng hầu hạ, cung cấp thức ăn nước uống cho đến khi Elena và Seungyub tới tòa nhà… không còn một ai sống sót.

“Không thể nào.”

Với câu trả lời bình tĩnh của Elena, sắc mặt mọi người đồng loạt trầm xuống. Ai cũng linh cảm được chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

Trong số chúng tôi, chỉ có một người duy nhất có thể tạo ra một tồn tại siêu nhiên đủ sức đưa cả nhóm vượt lục địa.

                                                                        ***

Bóng tối đã bao trùm bên trong tòa nhà. Những món đồ nội thất hôm qua còn sạch sẽ, giờ đây bỗng phủ đầy mạng nhện và bụi bặm xuất hiện từ khắp nơi.

Những bức tường trắng đã bong tróc, để lộ khung thép không rõ nguồn gốc bên trong một cách quái dị. Trên trần nhà, những tiếng kẽo kẹt vang lên không ngừng.

-         Urgh!

Từ đâu đó vang lên tiếng nức nở mơ hồ. Cùng với đó là tiếng gió rít vang vọng không dứt, tạo nên bầu không khí rợn tóc gáy đến mức khó chịu.

Tòa nhà bí ẩn do chủ nhân của nền văn minh huy hoàng từng đạt đến trình độ khoa học viễn tưởng để lại, giờ đã biến thành phim trường phim kinh dị.

Giọng Jinchul-hyung u ám vang lên:

“…Chúng ta còn phải chịu cái đống cứt này bao lâu nữa?”

“Cho đến khi Elena nói là mọi thứ đã xong xuôi?”

“Ôi trời ơi! Anh phải uống nước cái đã.”

Noona cười méo mó:

“Kiểm tra tình trạng nước đi.”

“Nó có màu xanh lá.”

Jinchul-hyung vừa đổ nước xuống sàn, cái bàn gần đó bắt đầu tan chảy, bốc mùi nồng nặc.

Hyung còn đang cạn lời thì Noona đã lên tiếng:

“Rốt cuộc vì sao nó lại biến thành cái mớ này chứ…?”

Vì sao tòa nhà lại thành ra thế này?

Bởi vì Elena không thể chỉ vung tay giữa không trung là tạo ra quái vật.

Giống như tôi không giải thích được nguyên lý của Quỷ Thư, Elena cũng không hiểu nguyên lý của Tưởng Tượng U Ám. Cô ấy chỉ biết cách sử dụng nó.

Theo lời Elena giải thích, cũng như thiênthần được sinh ra ở thiên đường, thì ác quỷ được sinh ra ở địa ngục.

“Cô ấy nói muốn sinh ra một con quỷ đủ mạnh để đưa chúng ta băng qua lục địa, thì cần một địa ngục xứng tầm với nó.”

“Ừ, chị cũng nghe lời giải thích đó rồi. Vậy nên em ấy mới biến tòa nhà thành địa ngục thế này. Nhưng điều chị thắc mắc là em ấy không thể bỏ qua mấy bước ‘chuẩn bị’ rườm rà này à?”

Một bàn tay tái nhợt thò ra từ dưới ghế sofa, chộp lấy cổ chân noona. Trước khi biểu cảm của Noona kịp cứng lại, Jinchul-hyung đã giật phăng cái tay đó ra.

Tưởng Tượng U Ám là một năng lực khủng bố đến mức có thể đứng trên đỉnh cao nhất trong số các năng lực chúng tôi nhận được từ khách sạn.

Những tòa nhà sụp đổ, trúng độc, tai nạn bất ngờ, dịch bệnh bùng phát.

Nó có thể gây ra mọi thể loại “sự kiện u ám” mà con người có thể tưởng tượng ra, thậm chí còn tạo ra được những con quái vật chỉ tồn tại trong ác mộng.

Hơn nữa, dù Elena hiện vẫn còn gặp khó khăn, chủ nhân ban đầu của năng lực này thậm chí còn có thể cường hóa chính bản thân mình.

“Bỏ qua à…”

“Nghĩ lại mà xem. Trước đây, chẳng phải tất cả quái vật Elena tạo ra đều là dạng sắp chết sao?”

“Đúng ạ.”

“Nhưng từ lúc nào đó, thời gian tồn tại của quái vật đã dài hơn hẳn. Nghĩa là em ấy đang vượt qua điểm yếu của mình.”

Tôi nghĩ là mình hiểu ý anh tôi.

Theo thời gian, thời lượng sử dụng vòng tay của Songee cũng kéo dài hơn.

Tôi đã thức tỉnh một phần sức mạnh của Quỷ Thư, Quyền Năng Hóa Thần, ở vùng lãnh nguyênbăng giá.

Ahri thì qua thời gian dài đã khai mở nhiều năng lực ẩn có trong Cổ Huyết.

Tôi không rõ đây là sự trưởng thành của Di Sản hay của chính chúng tôi với tư cách người sử dụng, nhưng dù sao thì nó cũng chứng minh rằng, năng lực này có thể phát triển.

Elena cũng vậy. Không như lúc ban đầu, giờ cô ấy có thể khiến lũ quái vật tồn tại lâu hơn rất nhiều.

“Có lẽ… một ngày nào đó sẽ làm được.”

“E-em đoán vậy?”

“Nhưng anh nghĩ chắc là còn lâu lắm.”

“Thật sao?”

Tôi nhớ đến Beatrix ở Phòng 201, tức chủ nhân ban đầu của năng lực này.

Quái vật cô ta tạo ra có thể tồn tại vĩnh viễn, thậm chí còn có thể tạo ra một thân xác mạnh mẽ, bên trong chỉ có ý thức của bản thân mình.

Trình độ của cô ta cao một cách không tưởng nếu so với Elena hiện tại, vậy mà ngay cả Beatrix cũng không thể tự do tạo ra quái vật giữa không trung.

Đó là lý do Thủ Trưởng phải tạo ra những cơ sở giết chết người bước vào một cách tàn nhẫn.

“Quỷ chỉ có thể sinh ra ở địa ngục… Ngay cả Beatrix cũng không vượt qua được vấn đề này.”

“Đúng.”

“Vậy nên—”

Ngay lúc đó, cơn bực bội của Elena bùng nổ từ tầng trên.

“Mấy người câm miệng hết đi được không?! Phải gào thét, phải khóc lóc chứ!”

“…”

“…”

“Kyaaaaaah.”

“Uwaaaaah.”

“Hai người, dừng ngay cái màn diễn dở tệ đó đi. Elena, tôi xin lỗi!”

“Kain, em mà xin lỗi thế này, lát nữa Elena tỉnh táo lại sẽ xấu hổ chết mất…”

“Chị à, nói kiểu đó cũng là gây nhiễu rồi.”

“Ờ, đúng thật. Vậy thì ta nói chuyện gì đó xứng với địa ngục, tiện giúp Elena luôn nhé?”

“Chuyện xứng với địa ngục?”

Chỉ nghe thôi tôi đã thấy bất an.

“Elena đã dẫn Seungyub đi để hiện thực hóa Tưởng Tượng U Ám.”

“…”

Đúng vậy. Lý do tầng một chỉ có ba người – tôi, noona và hyung – là vì Elena đã mang Seungyub theo.

“Vậy nghĩa là Seungyub có ích trong việc tưởng tượng ra địa ngục, nhưng vì sao?”

“Noona, chị cứ nói thẳng đi. Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Noona nhìn lên tầng trên với vẻ rối rắm một lúc, rồi đột ngột mở miệng:

“Seungyub đãném toàn bộ người nguyên thủy vào miệng quái vật.”

“Cái gì?”

“Hả?”

“Nhớ năm, sáu con con quái vật quanh tòa nhà không?”

“…”

“Tự nhiên chúng biến mất sạch, rồi khu vực trở nên an toàn, đúng không?”

“Bọn em không thấy cảnh đó. Chỉ mình chị thấy rồi kể lại thôi.”

“Ừ. Chị đã thấy. Tự nhiên lũ quái vật đồng loạt di chuyển đi đâu đó, rồi bắt đầu ‘ăn’ một cách điên cuồng.”

“…”

“Hàng trăm người nguyên thủy và mấy sinh vật bay… chắc là ‘yêu tinh’ do Elena tạo ra, chạy tán loạn khắp nơi. Vậy nên lũ quái vật đuổi theo bọn họ để ăn hết, rồi biến mất. Thế thôi.”

“L-làm sao cậu ta làm được chuyện đó?”

“Elena nói Thái Sơ Nhân Loại hành động gần như là y hệt với một pháp sư nhìn thấy tương lai. Khi thấy quái vật, cậu ta bảo rằng nếu dũng cảm đối mặt và vượt qua chúng, họ sẽ được lên thiên đường.”

“Nghe vậy mà hợp lý à? Bọn họ nghe những lời đó mà tin được?”

“Em không biết à? Hàng chục tỷ người trên Trái Đất vẫn tin vào tôn giáo đấy. Bản thân chị cũng tin Phật Giáo mà.”

“Hả?!”

“Hơn nữa, Seungyub dùng Thái Sơ Nhân Loại thì thật sự giống thiên thần hay sứ đồ của thần được phái xuống trong mắt người nguyên thủy thế giới này đó.”

“…”

Tôi nghĩ mình hiểu ý đó.

Không cần nhìn đâu xa, ngay cả tôi ở lần thử đầu tiên cũng từng khiến người nguyên thủy đi lòng vòng quanh quanh làm mồi nhử, để dụ lũ robot trong dãy núi ra ngoài.

Chuyện này hoàn toàn có thể làm được. Một Thần Nhân thực hiện phép màu, thật sự có thể thống trị người nguyên thủy của hành tinh này bằng sức hút ma quỷ.

Seungyub dùng Thái Sơ Nhân Loại hoàn toàn khác với Seungyub ở lần thử đầu tiên, khi mà Phước Lành suy yếu đã khiến ông em bị xem là vô dụng.

“Sau đó em ấy đã làm gì?”

“Đến đây để chị hỏi một câu. Lệnh cho Thái Sơ Nhân Loại là do em và Sanghyun nghĩ ra, đúng không?”

Không phải vậy.

“Không. Về cơ bản là Seungyub tự tạo ra. Em với bác sĩ vốn chưa từng dùng Thái Sơ Nhân Loại, nên rất khó để bọn em biết nên cho nội dung gì vào, nội dung gì không thể hiểu được, vv.”

“Vậy em và Sanghyun chỉ tư vấn cho Seungyub?”

“Vâng ạ.”

“Tư vấn thế nào?”

“Mục tiêu là tìm ra Miro và hội quân. Và bọn em thêm một điều là em ấy tuyệt đối không được làm hại ‘chúng ta’.”

“Mệnh lệnh khá bình thường…”

“Sau khi hiến tế người nguyên thủy, Seungyub đã làm gì tiếp?”

“Em ấy đi ngang qua địa ngục hỗn loạn như không có chuyện gì, rồi đột nhiên dừng lại gần khu nghiên cứu.”

“Dừng lại?”

“Khi Elena tiến lại gần thì… có ‘tàn tích’ của Miro.”

“…Còn kinh khủng hơn nữa ạ. Thế Songee đâu? Lúc xảy ra tai nạn, em ấy đi cùng Miro mà?”

“Không có dấu vết của Songee.”

“Em ấy bị ăn sạch không còn mẩu xương à?”

“Có thể. Hoặc là chết trong trạng thái bị Thời Gian Vay Mượn triệu hồi thì thi thể sẽ biến mất. Để ra ngoài chúng ta hỏi Miro về chuyện đó sau.”

Hyung nghe đến đây thì thở dài:

“Chủ đề nói chuyện đúng là hợp với địa ngục thật. Vậy Seungyub phát hiện ra xác Miro, rồi Thái Sơ Nhân Loại chấm dứt?”

“Có vẻ vậy.”

“Thế là cậu ta đã duy trì trạng thái Thái Sơ Nhân Loại liên tục đến lúc đó?”

“Chắc vậy.”

“Không, ý em là—”

Nếu dùng Thái Sơ Nhân Loại quá lâu, thời gian hồi chiêu sẽ tăng lên vô hạn.

Xét theo tình hình, Seungyub đã ở trạng thái Thái Sơ Nhân Loại hơn một tuần.

“Dùng lâu thế này, thì bao giờ mới dùng lại được lần tiếp theo?”

“Jinchul. Trong căn phòng này, không cần lo về vấn đề kiểu đó.”

Hyung đang định nói tiếp thì chợt nghĩ ra câu trả lời.

“…Vì mỗi lần căn phòng bắt đầu lại là 1800 năm trôi qua?”

“Đúng vậy. Toàn bộ thời gian hồi chiêu của năng lực sẽ trôi qua hết khi Seungyub ngủ.”

Hậu Thuẫn Giả của Seungyub từng nói Thái Sơ Nhân Loại sẽ rất hữu dụng ở Phòng 203 khi ban cho năng lực này. Giờ thì ai cũng hiểu ý nghĩa của lời đó.

Tuy nhiên, vẫn còn một vấn đề.

“Nếu đây là lần cuối cùng thì sao? Khi đó thì chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Khi nào chúng ta ra ngoài rồi nghĩ tới việc đó sau.”

Một lát sau, hyung cười và nói với tôi:

“Anh nói thế này vì cảm giác sắp kết thúc rồi, nhưng… Phòng 203 không ngờ lại dễ nhỉ?”

“…Sao anh lại nói thế?”

“Ý anh là, có những thứ khổ sở như đồ ăn dở tệ, đi bộ mệt bã người, nhưng chưa có mấy tình huống đe dọa tính mạng.”

“…”

“Những người chết đến giờ là Miro với Songee à? Mà Songee chết do đi cùng Miro, vậy về cơ bản chỉ có mình Miro gặp nguy hiểm—”

“Này!”

Noona nghe tới đó liền quất khăn quàng cổ vào đầu Jinchul-hyung.

Tôi thấy mấy lời lỡ miệng của hyung còn xui xẻo hơn toàn bộ hiện tượng quái gở Elena đã và đang gây ra trong tòa nhà cộng lại.

-         Grrrroooaaaar!!

Một tiếng gầm tà ác rung chuyển trời đất. Cuối cùng, Elena đã tạo ra con quái vật để đưa chúng tôi tới dãy núi.

Ba ngày sau, chúng tôi đoàn tụ với Ông và bác sĩ trong dãy núi.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!