Chương 301-400
Chương 322: Phòng 203, Phòng Nguyền Rủa – ‘Một Khởi Đầu Mới’ Re (2)
3 Bình luận - Độ dài: 2,298 từ - Cập nhật:
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 683,615
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Phòng 203 – Phòng Nguyền Rủa ‘Một Khởi Đầu Mới’
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
- Han Kain
Giả sử rằng kịch bản chưa từng thay đổi, tôi bắt đầu nghĩ đến nhiều khả năng khác nhau.
Tại sao sau lần thử đầu tiên, chẳng ai có ký ức gì về con tàu vũ trụ?
Đối với những người khác thì hợp lý thôi, họ vốn chưa bao giờ tỉnh dậy khỏi trạng thái ngủ đông ngay từ đầu. Nhưng tại sao bản thân tôi cũng không có ký ức nào?
Khả năng đầu tiên tôi nghĩ đến là mất trí nhớ. Lúc đó, Cửa Sổ Hệ Thống đã yếu đi, nên có thể tôi đã bất tỉnh ngay sau khi nhìn thấy Adravita, hoặc có thể bị mất ký ức do tác dụng phụ của việc ngủ đông mà AI đã nhắc đến nhiều lần.
Tuy nhiên, khi quan sát kỹ hơn Cửa Sổ Hệ Thống, một khả năng khác lóe lên.
Date: Ngày 683,615
Tính sơ sơ thì khoảng 1870 năm đã trôi qua kể từ khi tôi tỉnh dậy trong con tàu. Tại sao tôi không nhận ra sự thay đổi vô lý này sớm hơn?
Không thể chỉ vì Cửa Sổ Hệ Thống bị trục trặc. Khi đó, dù phần chữ bị mờ đi bởi những ký tự ngoài hành tinh kỳ quái, nhưng mục “ngày” thì lại dễ đọc một cách bất ngờ.
Lúc mới vào, số 118 hiển thị rất rõ ràng, và khi rời đi, số 131 cũng hiện ra. Sau khi tôi trốn thoát, thì thực tế đúng là Ngày 131.
Nói cách khác, ngay cả khi ấy, bộ tính ngày của Cửa Sổ Hệ Thống vẫn vận hành bình thường. Do đó, con số gây rối kia cần được hiểu theo ý nghĩa khác.
Tôi nhớ lại chuyện xảy ra trong Phòng 103. Dù những người khác đã bỏ mạng vô ích khi mọi chuyện tiến triển, thì Songee đã ở một mình rất lâu, nhưng Cửa Sổ Hệ Thống không hề đếm khoảng thời gian Songee tồn tại đơn độc.
Một chuyện tương tự xảy ra ở Phòng 104. Sau khi tôi chết, Ahri mất gần một tháng để thoát ra bằng cách chiến thắng quan tòa, nhưng Cửa Sổ Hệ Thống không hề tính thời gian sau khi tôi chết.
Có lẽ tôi chưa từng tỉnh dậy trên con tàu vũ trụ trong lần thử đầu tiên. Cửa Sổ Hệ Thống không đếm thời gian, có lẽ vì tôi không tham gia “bình thường” trong giai đoạn đó?
Vậy còn lần ngủ đông sau đó? Nó có tính thời gian vì tôi đã chìm vào ngủ đông sau khi tham gia kịch bản?
Nghĩ như vậy, một câu hỏi khác phát sinh: Tại sao tôi không tỉnh dậy trong lần thử đầu tiên, mà lại làm vậy trong lần này?
Nếu nghĩ về kẻ đã đánh thức tôi dậy, thì câu trả lời hiện ra khá rõ.
Nhớ lời AI nói trên con tàu, việc một thành viên tự tỉnh dậy khi ngủ đông không phải chuyện bình thường.
AI của con tàu đã đánh thức tôi để xử lý tình huống khi Adravita làm điều kỳ lạ, nhưng nếu nhìn theo hướng ngược lại, nếu Adravita không làm gì, chúng tôi chẳng có lý do nào để tỉnh lại cả.
Nói cách khác, trong lần thử thứ hai, chính Adravita là kẻ đã đánh thức chúng tôi. Khác với các NPC bình thường trong Phòng Nguyền Rủa, nó là một Tù Nhân có ý thức, biết về các lần thử khác nhau, nên hành vi sẽ thay đổi khi lần thử thay đổi.
Tại sao nó lại thay đổi hành vi?
Nó đã mềm lòng sau khi quan sát chúng tôi trong lần thử đầu tiên? Hay bây giờ nó muốn điều gì đó từ chúng tôi?
— N□ớ L□y.
Nghĩ lại, hình như nó đang nói: “Nhớ Lấy”.
Chúng tôi phải nhớ lấy cái gì? Nó đang bảochúng tôi đừng quên chuyện xảy ra trên con tàu vũ trụ? Nó muốn tôi biết bối cảnh của Phòng 203?
Nhờ việc tỉnh dậy sớm, tôi đã nhận được rất nhiều thông tin mà lẽ thường sẽ khó có thể biết.
Bối cảnh của Phòng 203 bắt đầu từ một con tàu khai phá ngoại hành tinh. Thứ trú ngụ trong cơ thể Ahri là AI của con tàu, còn Adravita là một thực thể thần thánh đã gia nhập để hỗ trợ nhân loại khai phá hành tinh.
Dù những thông tin đó nghe có vẻ rất giá trị, tôi vẫn không hiểu tại sao Tù Nhân lại muốn truyền đạt cho tôi.
Hơn nữa, những thông tin đó giờ chỉ còn là quá khứ xa vời. Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với thế giới này trong 1870 năm qua?
AI từng nói chuyện với tôi rất nhã nhặn 1870 năm trước giờ gọi chúng tôi là “phản đồ” và điên cuồng muốn bắt giết chúng tôi. Còn Adravita thì nhàn nhã bay lơ lửng trên không, rong ruổi khắp lục địa và làm nông.
Khi suy nghĩ đến đây, tôi nhớ đến các đồng đội.
Bọn họ có ổn không?
Thông Tin Vị Trí Đồng Đội (!)
Kim Mooksung: 872 km Tây Bắc
Nó hiển thị kiểu này đây.
Sân chơi của Phòng 203 là một lục địa nguyên thủy rộng đến mức kinh tởm. Nền văn minh đã sụp đổ từ lâu, tự nhiên cũng sẽ không có phương tiện di chuyển, cũng chẳng có địa danh. Nên nó chỉ có thể báo vị trí theo cách này.
Vô nghĩa thật.
Tôi biết thứ này để làm gì? Đi bộ 872 km về phía Tây Bắc? Ít nhất thì họ vẫn còn sống.
- Thịch!
“Thần Nhân! Tôi xin vào một chút được không?”
“Đợi một lát.”
Date: Ngày 683,615 (Ngày 139)
Tôi dùng bút ghi lại ngày tháng đã trừ đi thời gian ngủ đông cho dễ hiểu. Sau này gặp lại Con Cú thì tôi phải nhờ nó trừ đi cho chính xác giùm.
Chẳng bao lâu sau, tấm bạt lều mở ra và Vuốt Sói Già bước vào.
“Thần Nhân! Có chuyện khẩn cấp chúng ta cần phải bàn!”
Chắc là liên quan đến bọn Răng Lợi Ngọ Nguậy hay nanh vuốt gì đó. Sau khi suy nghĩ đủ thứ, giờ là lúc giải quyết vấn đề hiện tại.
Vừa bước ra khỏi lều, tôi nói với các chiến binh rằng mình sẽ xử lý bọn Răng Nanh Ngọ Nguậy. Như lần trước, mắt họ sáng rực lên và họ đồng thời đứng dậy.
- Grrrr!
Một âm thanh kinh khủng vang lên từ bầu trời phía tây. Như đã chờ sẵn, Nắm Bắt Tình Huống báo hiệu tôi cần tiêu diệt Răng Nanh Ngọ Nguậy.
Trấn an những người trong tộc đang run rẩy, tôi rời lều cùng các chiến binh.
“Đi thôi! Những người còn lại đốt lửa lên.”
***
Mọi thứ giống hệt lần trước.
Những ai từng sống sót sau khi chạm trán với bọn Răng Nanh Ngọ Nguậy cố vụng về truyền đạt thông tin, còn lão Vuốt Sói Già thì vừa đi vừa lập đội hình bảo vệ tôi, ra lệnh cho các chiến binh.
Hình như lần đầu thấy cảnh này tôi từng cảm thấy yên tâm... nhưng giờ thì đúng là vướng víu. Tôi đã biết đủ về các đặc tính của đối phương, và tôi bây giờ đã khác với tôi khi ấy.
Giờ Phước Lành của tôi đã khôi phục, tôi có thể dùng quyền năng mạnh nhất của Quỷ Thư, “Năng Lực Hóa Thần”, đồng thời có thể bảo vệ tâm trí nhờ vào Phước Lành.
“Đừng che tầm nhìn của ta, tránh ra.”
“Ng-nguy hiểm—”
“Cứ làm theo lời ta. Và tất cả đi chung với nhau, chỉ mình lão Vuốt Sói Già theo ta thôi.”
“Rõ!”
“Nếu ta gục, cõng ta về.”
“Vâng ạ.”
Tôi nhớ lại trận chiến đầu tiên với Răng Nanh Ngọ Nguậy.
Con quái thích lao vào kẻ nào chỉ hơi lệch khỏi đội hình, hơn là tấn công cả nhóm người, đúng chứ? Dựa vào thói quen đó, tôi bước ra khỏi đội hình một mình. Các chiến binh nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng.
- Sột soạt!
Tiếng cành cây xoắn lại và khối thịt nặng nề chuyển động sau tán lá vang lên. Tôi lập tức triệu hồi Quỷ Thư và nhìn chằm chằm về hướng âm thanh.
Ngay khoảnh khắc xác định được những cái xúc tu với động tác rợn người — ý thức của tôi rời khỏi cơ thể.
Ý thức — linh hồn tôi — trôi lên không trung.
Tâm trí được giải phóng, thoát khỏi thân xác tù túng. Nhờ vậy, một cảnh tượng không thể hiểu nổi từ góc nhìn con người hiện ra ngay lập tức.
Ba xúc tu đang ngoe nguẩy ghê tởm lao về phía chúng tôi, luồn qua đám cây tối mờ.
Theo thông tin thu được trong lần thử đầu, những xúc tu đó là dạng sinh vật ký sinh tách biệt với cơ thể chính. Nếu vậy, tôi có thể điều khiển chúng cùng lúc bằng Năng Lực Hóa Thần.
Khi ý chí tôi trở nên rõ ràng, những sợi tơ đen tuyền bắn ra từ Quỷ Thư và quấn lấy ba xúc tu.
Quay lại! Tìm về cơ thể chính của ngươi!
- Ngọ nguậy!
Trong khoảnh khắc, các xúc tu rung lên dữ dội như muốn chống lại Quỷ Thư, nhưng cuộc phản kháng không kéo dài lâu. Chúng quá thiếu trí khôn và cấp bậc để kháng cự quyền năng này.
Cuối cùng, những xúc tu bắt đầu rút lui về phía cơ thể chính của Răng Nanh Ngọ Nguậy.
“…”
Một cơn đau dữ dội ập đến dù ý thức tôi còn ở ngoài cơ thể. Tôi đã ra lệnh rồi, chắc rút quyền năng lại cũng ổn chứ nhỉ?
Linh hồn tôi lập tức trở về cơ thể. Thêm lần nữa, gông xiềng của thân xác siết chặt lấy linh hồn tôi.
“Ukh!”
Khi tôi trở về với cơ thể, mắt tôi đã đỏ ngầu và máu nhỏ từ mũi xuống.
“N-Ngài ổn chứ?”
Ông già đang đỡ lấy tôi hoảng hốt. Tôi không trả lời mà nhìn sang phía tây.
- Kyaaaaa!
Một tiếng thét đau đớn và đáng sợ vang lên.
“Ta xử lý nó rồi à?”
“Dạ?”
“Gửi vài người đi kiểm tra. Có khi nó chết rồi.”
Các chiến binh trố mắt không tin nổi.
Trong mắt họ thì tôi vừa làm cái quái gì? Đứng yên một chỗ, chảy máu mũi rồi ngã quỵ?
Không lâu sau, một chiến binh gan dạ chạy đi rồi quay lại, báo cáo với vẻ thất thần rằng họ tìm thấy một khối thịt như ngọn núi, có lẽ là xác của Răng Nanh Ngọ Nguậy.
Nghe xong, các chiến binh quỳ rạp xuống trước tôi với ánh mắt xa lánh không thể diễn tả.
“Ngài… đúng là người được trời phái xuống! Thần Nhân thật sự—”
“Đủ rồi, đủ rồi, về thôi. Ta hơi mệt.”
Năng Lực Hóa Thần hoàn toàn ở một đẳng cấp khác so với Chiếm Hữu về độ khó. Thời gian dùng quyền năng này có lẽ chỉ là vài phút, nhưng toàn thân tôi như bị rút sạch sức lực.
Đúng lúc đó, Nắm Bắt Tình Huống cập nhật và báo rằng tôi nên chú ý đến bài ca của bộ tộc.
…Đến đây thì giống như lần trước. Nhưng giờ thì mình nên đi theo hướng nào?
***
Đã từng có thời, vinh quang bất tận thuộc về hậu duệ của trời…
Tôi dựa vào vách lều, lắng nghe bài ca quen thuộc.
Tỉnh dậy giữa một bộ tộc nguyên thủy, rồi đánh bại quái vật tấn công họ. Đến đây thì trình tự chẳng khác gì lần đầu.
Từ giờ mình phải làm gì? Lại hành quân về rặng núi như lần trước? Hay truy tìm dấu vết của thực thể siêu nhiên trên bầu trời như Con Cú đã từng khuyên?
À mà, những người khác đang làm gì nhỉ? Hi vọng là chưa ai chết trong thời gian này đấy nhé?
Cha Jinchul: 282m Đông
Cha Jinchul: 218m Đông
Cha Jinchul: 174m Đông
“Hả?”
Cha Jinchul: 42m Đông
“H-Hyung?”
- Thịch!
“Thần Nhân! Có quái vật đang tới từ đồng bằng—”
“Tránh ra!”
Tiếng quát như long trời lở đất vang lên khiến bên ngoài náo loạn.
- Phạch!
Tấm lều bật lên, Cha Jinchul với thân hình to lớn bước vào. Lập tức, các chiến binh bộ tộc chĩa giáo vào anh ta, khí thế dữ dội.
“Này!”
“...A-anh chạy bộ tới đây luôn hả?”
“Ừ, nhóc ạ. Anh nghĩ lại thì bộ tộc của chúng ta sát nhau đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Quay lại thì anh cũng nhớ đại khái được hướng đi rồi. Cứ men theo bờ sông rồi đi thẳng là đến chỗ em đúng không?”
Không chỉ có Tù Nhân là thay đổi hành vi khi lần thử thay đổi. Chẳng phải mỗi lần thử, chúng tôi đều đưa ra chiến lược khác nhau sao?
Trong lần thử thứ hai, Cha Jinchul, được Dũng Cảm cường hóa, đã chạy ngay đến tìm tôi ngay khi kịch bản bắt đầu.
Nghĩ lại thì, biết đâu những đồng đội khác cũng có thể làm điều tương tự được?
Trực giác mách bảo tôi rằng, giống như Adravita, các đồng đội của tôi cũng sẽ hành động khác hẳn so với quá khứ.
3 Bình luận