Vol 12: Gấu-san đến thành phố Dwarf (377-422)
Chap 400: Gấu-san chơi nhảy Bungee
2 Bình luận - Độ dài: 2,249 từ - Cập nhật:
dịch và edit bởi JunnySnow
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
Tôi lượn lờ quanh tòa nhà tìm kiếm coi có chỗ nào nhòm vào trong được hông để thỏa màn bản tính tò mò của mình. Cửa sổ đúng là có một cái thiệt nhưng lại đóng kín mít như che giấu bí mật quốc gia.
「Bên trong này có hay ho gì không?」
「Ngoài cái Cổng kiểm định trứ danh ra thì chẳng còn gì đằng sau cánh cửa đó đâu. Mà chị cũng mới nghe đồn chứ chưa vào đó bao giờ nên cũng không chắc lắm」
「Ủa? Chị chưa vào bao giờ á!? Chị có chắc là mình chưa từng thấy chuyện gì xảy ra sau cánh Cổng kiểm định đó không?」
Nếu không được hóng… e hèm, cỗ vũ cho Jade-san thì chuyến đi này coi như công cốc rồi!
「Quy định ngặt nghèo lắm em ơi. Chỉ có thợ rèn cha đẻ của vũ khí và người dùng nó mới được phép đặt chân vào thôi, không có vé cho người ngoài đâu」
Rồi xong, muốn vào thì phải là “người tham gia”. Sự kiện diễn ra mồn một trước mắt mà hông được hóng, cảm giác bứt rứt khó chịu này chỉ có dân game thủ chân chính mới thấu! Đúng ngoài coi thôi cũng đủ rồi, vậy mà cũng không cho!
「Chị có nghe ba chị, Gordo và Ghazal kể thì sau cái cổng kia có một khoảng sân rộng lắm. Đó mới là nơi họ đánh giá vũ khí của mình」
「Đánh giá như thế nào vậy chị?」
「Ba người bọn họ không có kể chị nghe. Nhưng có lẽ mỗi loại vũ khí khác nhau sẽ có bài kiểm tra riêng」
Hừm, nếu các bài kiểm tra đều khác nhau thì tôi chẳng biết vũ khí của ai xịn hơn ai rồi.
「Vậy thì chẳng ai biết vũ khí của ai tốt nhất ha」
「Quá trình rèn vũ khí đã là một trận chiến rồi em. Mọi người đều dốc hết tâm sức để chứng minh phiên bản hôm nay đã xịn xò hơn ngày hôm qua, phiên bản của ngày hôm qua đã khác của tháng trước và phiên bản tháng trước đã không còn giống năm ngoái nữa. Ba chị đã nói vậy đó」
Tôi nghĩ mình hiểu ý ông ấy nói gì.
「Sự kiện này không phải là một cuộc thi sao?」
Thử thách chính mình cũng tốt, nhưng có được một đối thủ xứng tầm để so kè cũng quan trọng không kém. Đôi khi người ta viết tên của bạn mình nhưng lại đọc nó như tên của đối thủ vậy, đó chính là động lực con người chúng ta trưởng thành hơn.
「Có dao, kiếm, thương, búa và nhiều loại vũ khí khác lắm. Không có cách nào chọn ra được đâu là món vũ khí tốt nhất trong số chúng đâu. Mỗi loại vũ khí đều có ưu nhược điểm riêng mà」
Nếu chị đã nghĩ như vậy thì cũng đúng thôi. Không lẽ chỉ có mình tôi nghĩ nên chia các bài kiểm tra theo từng nhóm vũ khí để kì thi công bằng hơn à? Mà nghe đồn là cái Cổng kiểm định này tự chấm điểm luôn chứ không phải người chấm, bởi vậy kêu một cái cổng đi phân loại vũ khí nữa thì làm khó nó quá. Nhưng càng biết nhiều về nó thì tôi lại càng thấy tò mò hơn.
Tôi chỉ còn cách chờ Jade-san tham dự xong rồi tra hỏi sau vậy.
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
Sau đó, chúng tôi quyết định ngồi ngắm view triệu đô toàn thị trấn từ trên cao trước khi kéo nhau về.
Ôi trời, chúng tôi lại sắp sửa phải chiến đấu với cái cầu thang dài như cả cái sớ táo quân nữa rồi.
「Fina, em có muốn chị cõng không?」
「U~u, em đi được mà. Sao chị cứ đòi cõng em thế ạ?」
「Tại em nhỏ nhất trong đám mà, em đâu phải tộc Elf chạy nhanh như gió hay người lùn mạnh mẽ đâu」
Tôi tự nhủ trong đầu “em cũng chẳng phải là gấu siêu nhân như chị” nữa.
Tộc Elf đó giờ nổi tiếng nhanh nhẹn, tộc người lùn thì sức bền vô đối. Còn gấu á hả? Gấu đây có đủ hết luôn nhé. Bởi vậy tôi mới thấy Fina yếu nhất trong nhóm.
Ruimin, nãy giờ đứng hóng chuyện, tự nhiên ôm chầm lấy tôi từ đằng sau.
「Vậy thì lưng của Yuna-san là của mình nhé! 」
Chợt một ý tưởng “thú vị” lóe lên trong đầu, tôi nhoẻn miệng cười đồng ý.
「Etto, sao chị lại bế em ạ?」
Tôi bế thốc Ruimin trước ngực. Tôi ra hiệu Ruimin ôm chặt cổ mình.
「Em mà té xuống là xong luôn đó nha!」
「Yuna-san…. mình sẽ đi… đi cầu thang xuống phải không chị?」
「......」
Tôi từ từ đảo mắt nhìn sang chỗ khác.
「Sao chị lại nhìn sang chỗ khác vậy!?」
Tôi im lặng đầy ẩn ý, lẳng lặng đi sang đứng ngay bên cạnh cầu thang. Ngay đây có một mỏm đá nhô ra luôn! Quá phù hợp cho một cú nhảy Bungee rồi còn gì.
「Yu-Yuna-san! Cầu thang ở bên kia mà chị!」
Ruimin bất an nói.
Ok, chuẩn bị hoàn tất. Fina, Rikka-san, tụi này xuống trước nha.
「Yuna-oneechan?」
「Yuna-chan?」
Tôi lao vút ra mỏm đá rồi… Hai, ba, nhảy nào!
Tiếng thét thất thanh vang lên trong ngực tôi, đồng thời tay của Ruimin cũng siết chặt lấy cổ tôi như gọng kìm.
Tôi tạo ra nhưng gò đất giữa đường để giảm tốc rồi lại tiếp màn tục rơi tự do “có kiểm soát” cho tới dưới chân núi. Tèn ten! Gấu đã hạ cánh an toàn.
Ruimin vẫn ôm cổ tôi cứng ngắt. Không có đồ Gấu thì chắc tôi gãy cổ rồi.
「U u~u, Yuna-san! Chị ác lắm! Tự nhiên rảnh quá nhảy xuống chi vậy!? Em sợ muốn rớt tim ra ngoài luôn rồi nè!」
Ruimin tuột khỏi vòng tay tôi, ngồi bệt luôn xuống đất, nước mắt rưng rưng như sắp khóc tới nơi. Ài, trò “nhảy Bungee không dây cùng gấu” có hơi quá với con bé.
「Tại chị thấy giờ đi cuốc bộ xuống dưới này như bao người khác thì chán lắm nên mới...」
Nhảy bungee không dây thôi mà, an toàn 100% theo chứng nhận của Gấu nhé. Tôi cứ tưởng em ấy sẽ thích trò này, ai dè…
「Em có thấy hai chân mình mền nhũn như bún không?」
「Chị nghĩ là do ai hả!」
Ruimin gắt lên, nhưng hai chân em ấy run lẩy bẩy, đứng không vững.
Một lúc lâu sau, Fina và Rikka-san đã xuống tới nơi.
「Ruimin-san, cậu có sao không?」
「U~u, mình sợ muốn xỉu luôn á. Mình cứ tướng mình sắp gặp ông bà tổ tiên rồi không đó!」
Ruimin ôm chặt lấy Fina tìm sự an ủi. Ồ, giờ thì Ruimin đi được rồi này.
「Em muốn nhảy thử không Fina?」
「Thôi! Chị cho em xin!」
Tôi tưởng em ấy sẽ thích lắm cơ, ai biết con bé lại từ chối chứ.
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
Để an ủi tâm hồn bị tổn thương của Ruimin, cả đám quyết định rủ nhau tới nhà Rikka-san và Rojina-san ăn chực… lộn, ăn tối. Trong suốt bữa ăn, tụi tôi không ngừng kể cho nhau nghe về những chuyện từ Crimonia tới kinh đô rồi về cả những trải nghiệm ngày hôm nay.
Sau đó, Rikka-san tỏ ra cực kỳ hứng thú với những câu chuyện về làng Elf, thế là Ruimin được dịp kể tường tận mợi thứ về quê hương mình.
「Ước gì chị được tới thăm làng Elf của Ruimin-chan và quê của Fina-chan một lần quá đi!」
「Kinh đô cũng là một nơi đáng tới mà chị?」
「Đương nhiên rồi! Chị cũng muốn tới đó chơi, sẵn tiện xem xem Ghazal có làm việc đàng hoàng không luôn. Nhưng từ đây tới đó xa quá trời, chắc chị khó mà tới đó được」
Tôi thì cứ thích là nhích, có Cổng Gấu là có thể rong chơi khắp nơi. Tuy nhiên, với người thường, khoảng cách từ đây đến Kinh đô đúng là một hành trình gian nan.
「Sao ba chị em Yuna-chan có thể tới tận nơi xa xôi thế này vậy?」
「Em có thú triệu hồi đó」
「Thú triệu hồi hả?」
Cổng gấu là một bí mật không thể bật mí, nên tôi đánh lái sang hai bé gấu đáng yêu của mình. Mà cũng có nói xạo đâu, tụi này cưỡi Gấu Yuru và Gấu Kyuu từ làng Elf tới đây thật mà.
「Thú triệu hồi của Yuna-san dễ thương lắm luôn đó chị! Hai bé chạy nhanh như gió luôn, từ làng em tới đây chỉ mất có 2 ngày thôi đó!」
「Thiệt hả? Chị tưởng gấu thì phải hung dữ và nguy hiểm lắm chứ!」
「Gấu Yuru và Gấu Kyuu siêu cấp đáng yêu luôn ạ」
「Thú triệu hồi là gấu...」
Rikka-san tròn mắt nhìn tôi.
「Chị muốn thấy chúng hả?」
「Chúng không cắn người, đúng không?」
「Đương nhiên rồi, miễn là Rikka-san không gây sự với hai bé là được」
「Ai mà dám làm mấy chuyện đáng sợ đó chứ!」
Rikka-san lắc đầu lia lịa nói.
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
Được sự đồng ý của Rojina-san và Wyola-san, chúng tôi sang một căn phòng khác để tôi có thể triệu hồi Gấu Yuru và Gấu Kyuu ra ngoài.
Tôi duỗi thẳng hai tay và hai cục bông một trắng một đen xuất hiện.
「Gấu kìa!」
Rikka hét lên rồi nhanh chóng núp sang lưng Rojina-san.
「Bé đen đáng yêu này là Gấu Yuru còn bé trắng dễ thương kia là Gấu Kyuu」
Khi tôi đang giới thiệu hai bé thì Fina và Ruimin đã không kìm được mà lao tới ôm chầm lấy chúng.
「Em chắc là chúng hiền chứ?」
「Không sao đâu chị」
「Hai bé này không làm gì đâu ạ」
Nghe Fina và Ruimin nói vậy, Rikka-san mới dám từ từ ra khỏi chỗ núp của mình.
Rojina-san và Wyola-san cũng bất ngờ lắm nhưng trên mặt họ là không có vẻ sợ sệt gì. Rikka-san rụt rè đưa tay chạm vào bộ lông mềm mại của Gấu Yuru.
「Mềm ghê. Sờ đã thật đó!」
Gấu Yuru thoải mái khẽ kêu 「ku~u~u」 . Không thấy phản ứng tiêu cực nào, Rikka-san mới yên tâm và mạnh dạn xoa đầu em ấy.
「Còn bé này là gấu trắng ha. Trắng tinh và dễ thương quá chừng luôn!」
Khi Rikka-san nhận thấy Gấu Yuru và Gấu Kyuu không hề đáng sợ thì đã không ngừng vuốt ve, cưng nựng hai bé. Sau đó, khi tôi gửi hai bé về Tay gấu thì chị ấy lại buồn ra mặt.
Chúng tôi cảm ơn Rojina-san và Wyola-san vì bữa tối thịnh soạn này rồi ba chị em dắt tay nhau đi về phòng trọ.
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
「Em đuối quá~」
Ruimin ngã vật ra giường than thở.
「Hai chân em giờ nặng như đeo chì luôn ạ」
Fina cũng ngồi phịch xuống giường, vừa mát xa chân vừa nói. Công nhận Fina giỏi ghê, em ấy tự mình leo lên rồi lại leo xuống cái cầu thang “vô cực” đó.
「Rồi rồi, hai đứa mau đi tắm rửa sạch sẽ và nghỉ ngơi nào」
「Nhưng mà phòng tắm ở...」
「Không sao, để chị」
Nhà trọ này không có phòng tắm riêng, nên bà chủ đã chỉ cho tụi này tới phòng tắm công cộng. Tôi không muốn tới đó bây giờ đâu, với lại tôi cũng không thích bị người ta dòm ngó như sinh vật lạ nữa. Tôi khóa cửa phòng lại, rồi lôi Cổng gấu ra. May là mọi người trong phòng này đều biết đến sự tồn tại của nó, chứ không thì còn lâu tôi mới dám lấy cổng thần kì ra xài.
Tôi mở Cổng gấu, điểm đến là Nhà gấu ở làng Elf.
「Fina, Ruimin. Hai em chờ xíu nha. Chị phải kiểm tra xem Fina vào khu vực kết giới của Thiêng thụ có bị gì không đã」
Tôi lập tức đóng cửa lại và nhanh chóng di dời Nhà gấu ra khỏi phạm vi kết giới. Sau khi đảm bảo an toàn, tôi lấy Nhà gấu ra khỏi Hộp gấu, đi thẳng tới phòng chứa Cổng gấu rồi mở cửa nối với Cổng gấu tại phòng trọ nhóm Fina đang ở. Sau đó, tôi dẫn hai đứa nhỏ vào Nhà gấu du lịch của mình là xong.
「Giờ chị đi chuẩn bị nước tắm, hai đứa cứ ngồi chơi chờ xíu nha」
「Yuna-oneechan, sao chị lại chọn căn nhà ở làng Elf ạ? Em thấy căn ở Crimonia cũng được mà」
「Chúng ta phải bật đèn trong nhà mà em, lỡ có người tại Crimonia, kinh đô hay Mereera nhận ra thì sao? Còn chỗ này nằm sâu tít trong rừng, cách làng Elf rất xa nữa, tha hồ mà quẩy, không sợ ai phát hiện ra đâu」
Với lại trưởng làng, Mumroot-san, cũng biết về Cổng gấu nên lỡ có biến thì ông ấy sẽ giúp tôi che giấu.
Sau đó, ba chị em cùng nhau ngâm mình thư giãn trong bồn tắm, gột bỏ hết mệt mỏi của một ngày dài leo núi.
Quả nhiên, ngâm mình trong bồn tắm luôn là một nét văn hóa tuyệt vời!


2 Bình luận