Kuma Kuma Kuma Bear
Kumanano 029
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 12: Gấu-san đến thành phố Dwarf (377-422)

Chap 401: Gấu-san tham gia chuyến đi hướng nghiệp

8 Bình luận - Độ dài: 2,533 từ - Cập nhật:

dịch và edit bởi JunnySnow

 ʕ ᵔᴥᵔ ʔ

Sáng hôm sau, cặp “đồng hồ báo thức” Gấu Yuru và Gấu Kyuu gọi Fina và Ruimin dậy. Xong xuôi, hai bé quay sang đánh thức tôi. Từ khi hai bé gấu đáng yêu của tui bị hai đứa nhỏ này bắt cóc, giường và lòng tôi trống trải hẳn. Tối qua tôi đã phải lấy cặp gấu bông trắng đen ra để ôm cho đỡ tủi thân…

Khi ba chị em tôi đang ăn sáng tại nhà ăn trong quán trọ thì Mel-san và Senia-san liền sang chơi.

「Chào buổi sáng nha, mấy nhóc」

Mel-san cất tiếng chào và Senia-san cũng vẫy tay chào tụi tôi. Chúng tôi cũng ríu rít chào lại.

「Yuna-chan, cho chị xin lỗi vì hôm qua hông đi với mấy đứa được nha! Tụi em có gặp được Rojina-san chưa?」

Mel-san hỏi, vẻ mặt đầy mong đợi.

「Rồi chị」 

Gặp thì gặp rồi, nhưng cũng ảo lắm, cả cái tiệm vũ khí đã bốc hơi, thay vào đó là một cửa hàng chuyên bán đồ gia dụng.

「Còn Mel-san thì sao? Nhóm chị đã mua đồ xong chưa?」

「Bên chị cũng mua được gần hết rồi. Vẫn còn vài món phải đặt làm riêng nên chắc tụi chị phải lượn thêm một vòng nữa」 

Sau đó tôi tiện thể hỏi luôn chuyện của Toya

「Haizz, ngay cả một tên vô tư như Toya mà giờ cũng đang rầu rĩ lắm. Chị thì thấy tiệm rèn nào mà chẳng được, miễn tốt là ok, vậy mà ổng cứ nhất quyết đòi Xelo-san cơ」

「Chính ổng đã tự hứa với bản thân vậy rồi còn gì. Cứ để ổng vật lộn với cái thử thách đó đi. Nếu lỡ tạch thì ổng cũng đồng ý đi tìm mối khác mà」 

Senia-san chen vào, giọng đều đều nói.

Tôi không tin có người có thể level up chỉ sau vài ngày đâu, nhưng lỡ Toya kích hoạt được cái khả năng tiềm tàng nào đó thì sao… nói chung là cứ mong anh ta làm được đi ha.

「Toya cũng đâu tới nỗi nào. Thằng nhóc đó chỉ hơi kém khoản áp dụng lý thuyết vào thực chiến thôi. Tuy có hay tự luyến nhưng chị khá chắc là cậu ta chỉ đang che giấu sự bất an của mình thôi. Vậy mà ổng còn tự cho rằng người khác không biết mới ghê」

Trúng phóc luôn. Toya là kiểu thanh niên mắc hội chứng  “thích làm màu trong lo âu” nè.   

「Bởi vậy tụi chị để cậu ta muốn làm gì thì làm. Dù có Toya hay không thì tụi chị vẫn mua sắm bình thường thôi. Yuna-chan nè, hôm nay nhóm tụi em có tính làm gì hông?」 

Mel-san chuyển chủ đề nhanh vậy?

「Tụi em định ghé qua chỗ Rojina-san chơi nữa」 

「Ủa hôm qua mấy em mới tới rồi mà? Em tính nhờ ông ấy rèn vũ khí riêng cho mình hả?」 

Đúng thiệt luôn, Mel-san vẫn chưa biết vụ Rojina-san đã giải nghệ, không rèn vũ khí nữa. Được dịp tôi kể luôn sự thật phũ phàng cho họ, thợ rèn vũ khí nổi tiếng Rojina-san đã chuyển sang sản xuất nồi niêu xoong chảo hàng loạt rồi.

「Em không nói dóc đó chứ?」 

Senia-san nghi ngờ hỏi.

「Giờ ông ấy làm nồi với chảo á?」

Mel-san há hốc mồm.

「Không hiểu sao…. chị thấy đống nồi niêu xoong chảo kia lại rất mạnh nữa」 

Tôi không thể không đồng ý với Senia-san.

「Hôm nay tụi em định tới đó để xem quá trình Rojina-san làm ra mấy cái nồi với chảo kia」 

Nghĩ lại thì thấy giống một buổi tham quan hướng nghiệp ghê ha.

Vào bữa tối hôm qua, Fina và Ruimin đã xin Rojina-san cho xem cảnh ông làm việc và ông ấy đã đồng ý. Còn tôi thì muốn thấy quá trình rèn ra một thanh kiếm thay vì một cái chảo cơ.

ʕ ᵔᴥᵔ ʔ

Ăn sáng xong, ba chị em lại dắt nhau đến cửa hàng của Rojina-san. Vừa bước vào trong, Rikka-san đã tươi cười chào đón.

「Chị chờ mấy em nãy giờ đó! Ba chị cũng mong lắm, ông ấy đang làm việc ở đằng sau đó, mấy đứa mau vào đi」

Khi được Rikka-san cho phép, chúng tôi đã nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau chan chát, đinh tai nhức óc, vang vọng từ xưởng rèn rồi.

「U~u, nóng quá!」 

「Ông ấy luôn làm việc trong nhiệt độ này sao?」 

Vừa bước vào nơi làm việc, Fina và Ruimin lập tức cảm nhận được sức nóng hầm hập táp thẳng vào mặt. Tôi thì vẫn mát rượi nhờ Trang bị Gấu “hè mát đông ấm” mà.  Bởi vậy tôi chỉ có thể thông cảm với tụi nhỏ chứ chẳng thể đồng cảm nổi.

「Ồ, mấy đứa tới thật à? Ta cứ tưởng mấy đứa giỡn không đó. Mấy đứa thật sự thích nhìn ông già này gõ búa liên tục vào sắt như vầy sao?」   

Rojina-san một bên vừa làm một cái nồi vừa nói khi thấy tụi tôi.

「Vâng ạ! Nhìn cục sắt dần dần biến hình thú vị lắm ạ」 

「Ở làng Elf không có thợ rèn nên con chưa thấy cảnh này bao giờ」 

「Nếu mấy đứa muốn xem thì cứ tự nhiên. Nhưng nhớ kỹ: đừng có sờ mó lung tung, ở đây toàn mấy thứ nguy hiểm không đó. Cũng đừng đứng quá gần, trừ khi mấy đứa muốn làn da mềm mịn của mình có những vết phỏng xấu xí」 

Rojina-san nghiêm túc cảnh báo chúng tôi, rồi lại tiếp tục quay lại với công cuộc rèn sắt của mình.

「Ông không rèn vũ khí nữa sao, Rojina-san?」 

「...」

Tôi không biết Rojina-san có nghe thấy không nhưng ông ấy vẫn cặm cụi làm việc, không hé răng nửa lời. Có vẻ ông ấy không muốn trả lời nên tôi cũng im lặng quan sát ông ấy làm việc. Dưới những nhát búa đầy uy lực của Rojina-san, cục sắt dần dần có hình hài.

Fina và Ruimin thì mồ hôi nhễ nhại thấm đẫm trán nhưng vẫn chăm chú quan sát từng động tác của Rojina-san.

Tôi cũng nhắc hai đứa nhớ nói khi thấy khát để không trở thành hai con cá khô.

Và rồi một lúc sau, tấm sắt kia dần dần biến thành một cái nồi tròn vo bóng loáng. Chậc, không hổ là một tay thợ lành nghề, làm nồi thôi mà cũng đẹp vậy. 

ʕ ᵔᴥᵔ ʔ

Sau khi làm xong một cái nồi, Rojina-san đi sang phòng khác nghỉ ngơi.  Làm việc trong môi trường nóng nực như vầy trong thời gian dài nguy hiểm lắm đó.

「Mấy đứa có thích không?」 

Rojina-san hỏi Fina và Ruimin, người đã chăm chú quan sát ông ấy từ nãy đến giờ khi hai đứa đang tu ừng ực nước.

「Dạ có! Cú mỗi nhát búa sắt lại biến hình một chút, siêu thú vị luôn!」 

「Khi sắt nóng đỏ thì dễ uốn hình thật. Còn khi nguội thì nó lại cứng như đá」

「Tay của Rojina-san như có ma thuật vậy đó ạ!」 

「Con hoàn toàn đồng ý!」 

Rojina-san trông vui lắm khi nghe hai fan nhí tâng bốc.

「Làm một cái nồi và rèn một thanh kiếm, cái nào khó hơn ạ?」 

「... Đương nhiên là rèn kiếm rồi. Kiếm không chỉ cần cứng, mà còn phải sắc bén để chém, vững chắc để đỡ, và chuẩn xác để đâm nữa. Khi rèn một thanh kiếm, con phải tính toán chi li nhiệt độ của thanh sắt, lực của mỗi lần vung búa và còn nhiều nhiều thứ khác nữa. Dù chỉ rèn theo đúng một công thức nhưng kết quả thì chưa chắc giống nhau đâu. Vì vậy, dù con đã rèn ra thanh kiếm tốt nhất thì không thể nào rèn lại được một thanh thứ hai y hệt」     

Rojina-san nhỏ giọng trả lời câu hỏi của Fina.

Không phải vì làm ra đồ gia dụng mà người làm ra nó là một kẻ kém cỏi. Làm nồi cũng có cái khó của nó. Tuy nhiên, vũ khí thì không có giới hạn về sức mạnh và yêu cầu của từng món. Cái nồi dùng một thời gian thì phải thay mới. Vũ khí, nếu có nhiều trong tay, người ta sẽ chọn cái tốt nhất để đối phó với kẻ thù mạnh nhất. Nếu nó sắc hơn một chút, có thể đã kết liễu được đối thủ. Cứng hơn một chút, có lẽ đã không gãy. Nhẹ hơn một chút, đã dễ sử dụng hơn. Cái “một chút” đó không có điểm dừng. Cái “một chút” đó có thể cứu mạng chủ nhân nó. Mạng sống của người dùng vũ khí phụ thuộc hoàn toàn vào thợ rèn. Vậy mới nói, rèn vũ khí khó khăn lắm.

Xelo-san cũng từng nói điều tương tự như vậy.

「Mà cũng tùy theo người thợ rèn đó định làm cái gì nữa. Đây chỉ là ý kiến riêng của ta thôi」 

Sau khi nghỉ một chút, Rojina-san quay lại xưởng rèn để làm ra một cái nồi mới.

Fina và Ruimin không chịu nổi cái nóng đổ lửa đó quá lâu nên cả hai đã ra ngoài giữa chừng.

ʕ ᵔᴥᵔ ʔ

「Mấy em không sao chứ? Lò rèn chắc là quá nóng với mấy đứa ha」  

Rikka-san mang trà đá ra cho chúng tôi.

「Vâng, trong đó nóng quá ạ」 

「Còn ồn muốn thủng màng nhỉ nữa」 

Cả hai uống sạch ly trà đá của mình trong một hớp.

「Đúng là trong đó vừa nóng vừa ồn. Hồi xưa ba thầy trò bọn họ làm việc trong đó lận, lúc đó còn ồn hơn bây giờ gấp ba lần cơ」 

Rikka-san hồi tưởng lại khi xưa.

Không biết Gordo-san và Ghazal-san có về quê của mình không nữa. Tôi thì hông có quê để về rồi. Mà, chắc Crimonia cũng có thể coi là quê của tôi ha.

ʕ ᵔᴥᵔ ʔ

Ngày hôm sau, chúng tôi ra rìa thị trấn để tiếp tế lương thực cho Toya.

「Toya luyện tới đâu rồi chị?」 

Tôi hỏi Senia-san, người đi cùng với tôi.

「Vẫn cố hết sức thôi. Mà chắc do hên hay phép màu xảy ra mà cứ khoảng chục lần thì ổng lại thành công một, hai lần」 

Hên thôi hả? Nghe có vẻ ổn rồi đó.

「Vậy sao? Chắc Toya sẽ vượt qua bài kiểm tra rồi ha?」 

「Toya vẫn thấy chưa đủ “chín”. Với lại Xelo-san cũng cho ổng ba cơ hội. Nếu thành công chặt đứt thanh sắt đó trong ba lần thử thì Xelo-san sẽ rèn kiếm cho ổng」 

「Nghe khó ha」 

「Không đâu, ngược lại là đằng khác. Thanh sắt kia hoàn toàn đứng yên. Ổng còn có cả núi thời gian để tập trung sức lực và canh chỉnh nữa. Quái vật với kẻ thù lúc nào cũng di chuyển như lăng quăng. Thực chiến là phải đối mặt với mục tiêu “sống”. Nên nói đúng ra là bài kiểm tra này rất dễ đó」 

Đúng ha. Chém đứt một thứ đứng im thôi mà, có gì có khó đâu. Tôi có thể nhảy vào bất cứ lúc nào, bất kì chỗ nào, hít một hơi thật sâu, tĩnh tâm rồi “phập”, xong chuyện. Chứ quái vật tụi nó có đứng im chờ mình “tạo dáng” rồi mới chém đâu. Đứng quá xa thì lại chém không tới. Đứng gần quá thì lại không có đủ không gian để vung kiếm đàng hoàng. Nói chúng là khó làm gỏi một con quái vật có thể chạy lung tung lắm.

Nghĩ tới đây thì Senia-san nói đúng thật, bài kiểm tra kia đúng là dễ như ăn bánh. Thậm chí còn cho thử tới 3 lần nữa, tính ra ông Xelo-san ưu ái Toya quá còn gì.

「Nếu chỉ chém được vật bất động thì kỹ năng của em chỉ có 5 điểm thôi, khi nào chặt đứt mục tiêu di động ngon lành thì mới đáng được 10」 

Senia-san mặt lạnh nói.

ʕ ᵔᴥᵔ ʔ

Khi đến chỗ Toya đang tu luyện, chúng tôi bắt gặp anh ta đang vung kiếm lia lịa.

「Toya, tui mang đồ ăn tới này」 

「Đội ơn bà nha!」 

Toya ngừng vung vẩy thanh kiếm của mình quay sang nhìn chúng tôi, ánh mắt sáng rực khi thấy đồ ăn.

「Ơ? Mấy đứa nhóc cũng tới nữa hả?」 

「Anh luyện tới đâu rồi?」 

「À, cứ chờ xem! Tui nhất định sẽ khiến ông già Xelo đó phải tâm phục khẩu phục mà rèn kiếm cho tui!」 

Toya tra kiếm vào vỏ và ngồi phịch xuống một tàng đá trông có vẻ thoải mái gần đó, vồ lấy bánh mì nhai ngấu nghiến.

「Nghe Senia-san nói anh cũng thành công mấy lần rồi nhỉ, dù chỉ là ăn hên hay phép màu chợt xảy ra á」 

「Gì mà ăn hên với phép màu chớ! Hoàn toàn là bằng thực lực nhé! Tui thành công được một lần sau... vài chục lần chém trật thôi!」 

「Người ta gọi cái đó là “ăn hên” đó」

Senia-san tạt cho một gáo nước lạnh. 

「Nhưng tui thấy mình sắp làm được rồi, tui cảm nhận được nó! Mỗi lần thành công thì cảm giác đó vẫn còn hằn sâu trong tay tui. Ước gì lúc nào cũng bắt được cảm giác đó thì tốt biết mấy」 

Toya nhìn chằm chằm vào tay mình.

「Có hỏi Jade hay bà cũng chẳng giúp ích gì, hai người cứ thích là làm được không à」 

「Đây là sự khác biệt giữa thiên tài và người thường đó」 

Senia-san nhún vai.

「Hứ! Tui sẽ chứng minh cho bà thấy, người thường chỉ cần tập luyện đổ mồ hôi sôi nước mắt thì cũng thành thiên tài!」

Thiên tài thật sự tồn tại trên thế giới này. Nếu được dạy bảo thì họ có thể làm được bất cứ điều gì. Thậm chí có người chỉ cần nhìn thôi cũng có thể làm được luôn.

「Có thiên tài ở cạnh mình khổ lắm. Tôi hiểu cảm giác đó mà」 

Tôi chợt buộc miệng nói, giọng đầy đồng cảm.

[……]

[……]

[……]

[……]

Fina, Ruimin, Senia-san và Toya đều nhìn tôi với ánh mắt và biểu cảm「Ủa, chị/em/cô đang nói cái quần què gì vậy?」.

「Sao vậy?」 

「Thưa cô, cái này người ta gọi là đang nói móc nói mỉa đấy. Cô đã đánh bại biết bao nhiêu con quái vật mà người thường nhìn thấy là xỉu lên xỉu xuống. Ma thuật thì bá đạo, lại còn có tài dùng vũ khí nữa chứ, tôi nói đúng chứ?」 

「Yuna là thiên tài. Một thiên tài phiên bản lông xù mềm mại」 

Senia-san gật gù nói.

「Yuna-oneechan là một người tài giỏi ạ!」 

「Em đồng ý hai tay hai chân luôn!」 

Ồ, xem ra trong mắt mọi người, tôi được công nhận là một thiên tài này.

Người khác thì nghĩ vậy chứ tôi thì biết quá rồi. Thiên tài á? Tôi chỉ là một đứa xài tool hack game trá hình thôi.

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

sắp tới mình phải ôn thi nên có thể sẽ không dịch chap mới đúng hạn được, mọi người thông cảm nha ʕノ)ᴥ(ヾʔ
Xem thêm
thi tốt nha bác
Xem thêm
Ráng sống qua đợt thi nhé trans
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời