Vol 12: Gấu-san đến thành phố Dwarf (377-422)
Chap 413: Toya, cố lên! Part 1
1 Bình luận - Độ dài: 2,591 từ - Cập nhật:
Dịch và edit bởi JunnySnow
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
-Toya POV-
Tui dậy còn trước cả Jade luôn. Mấy ngày nay, tui lại tập vung kiếm từ đầu, đã lâu rồi tui không tập nghiêm túc như vậy. Cũng nhờ thế mà đêm nào tui cũng ngủ ngon như chết.
Lúc tui rời giường chuẩn bị ra ngoài, Jade đã thức dậy.
「Dậy sớm vậy ông?」 Jade ngạc nhiên hỏi.
「À, Cổng đánh giá đã mở rồi đó, tui không còn nhiều thời gian nữa」 Tui nghiêm túc trả lời.
Hạn chót là lúc Cổng đánh giá đóng lại mà. Từ giờ cho tới lúc đó tui nhất định phải vượt qua bài kiểm qua của ông già Xelo đó.
「Ông làm được chưa?」 Jade quan tâm hỏi.
「Gì mà “chưa”? Bỏ chữ đó giùm tui đi」 Tui hơi khó chịu trả lời.
「Cũng đúng ha, nếu mạo hiểm giả mà từ bỏ thì còn làm ăn gì nữa」 Jade gật gù đồng tình.
「Thật ra, so với việc bị lũ quái vậy bao vây đến không còn đường thoát, chuyện này cũng không lớn lắm đâu. Nếu ông muốn, tui sẽ giúp ông vượt qua các thử thách ở Cổng đánh giá khi tôi thành công chém đứt thanh kiếm này」 Tui vỗ ngực tự tin nói.
Ông Xelo đã mời Jade tham gia thử thách của Cổng đánh giá. Ông thợ rèn đó đã công nhận tài năng của Jade khiến tui hơi bị ghen tỵ một xíu.
「Được thôi. Nếu ông vượt qua bài kiểm tra của Xelo-san thì anh đây sẽ xin ông ấy cho. Nhưng ông phải thành công trong hôm nay hay ngày mai đó nha」 Jade đùa cượt, hai mắt đầy ý cười.
Hiếm khi thấy Jade nói đùa như vầy, chắc ổng muốn khích lệ tui.
「Có thiệt không đó? Tui mà là chủ chiến thì ông không có cơ hội ra tay đâu nha, Jade」 Tui tỏ vẻ khiêu khích.
「Được vậy thì tui khỏe quá rồi」 Jade cười to đáp.
「Nhớ lời ông nói đó nha!」
Chậc, tui nhất định sẽ vượt qua bài kiểm tra của ông Xelo và làm Jade nhìn tui bằng con mắt khác mới được.
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
Xuống dưới sảnh, tui thấy Mel với Senia đang ăn sáng ở đó.
「Hello hai bà」 Jade lên tiếng chào.
「Hai bà ăn trước rồi hả?」 Tui hỏi.
Chúng tôi ngồi cùng bàn với họ rồi gọi món.
「Hôm nay Toya cũng đi luyện kiếm hả?」 Mel cười hỏi.
「Ừa, nhờ cô Gấu nên tui đã tìm được linh cảm rồi. Phải tranh thủ luyện liền chứ không quên mất」 Tui hào hứng nói.
「Con bé giỏi thật nhỉ? Yuna-chan tuổi còn nhỏ vậy mà đã là một pháp sư giỏi khiêm kiếm sĩ tài ba rồi」 Mel nói, giọng đầy ngưỡng mộ.
「Đúng đó」 Senia đồng tình.
Mel và Senia đều nói đúng, cô ấy giỏi thật. Tui đã gặp rất nhiều mạo hiểm giả rồi. Ngay cả pháp sư toàn năng nhất cũng phải luyện chú, nhưng Mel có kể hồi bằng tuổi cô Gấu bả mới là dân tập sự thôi à. Mới mười mấy tuổi mà cô ấy dùng thành thạo cả ma thuật lẫn vũ khí. Tui chỉ biết cảm thán rằng thiên tài có khác thôi. Hồi bằng tuổi cô Gấu, tui còn chẳng nhớ mình có luyện kiếm tử tế không nữa. Nhưng từ khi quyết định dấn thân vào con đường mạo hiểm giả, tui đã quyết tâm chăm chỉ luyện kiếm hơn. Nhưng tui vẫn không tài nào bắt kịp cô Gấu. Nếu có thể quay về quá khứ, tui chắc chắn sẽ nói với chính mình hồi nhỏ: “Mày lo luyện kiếm chăm chỉ vào!”
「Cô ấy là một thiên tài」 Tui gật gù cảm thán.
「Không chỉ là thiên tài bình thường đâu. Yuna đã quen với việc chiến đấu với cường độ cao. Từ những gì tui thấy, con bé chắc chắn đã giao chiến rất nhiều lần trước đây」 Jade trầm giọng nói.
Jade đã trả lời thắc mắc của tui.
「Đúng đó, Yuna-chan không hề sợ quái vật, thậm chí còn chơi cận chiến với chúng luôn. Người thường chắc chắn sẽ hoảng sợ khi thấy quái vật. Hồi bằng tuổi em ấy, tui mà thấy quái vật một cái là sợ run cả chân rồi」 Mel không giấu nổi vẻ kinh ngạc trả lời.
「Mà Yuna cũng mới làm mạo hiểm giả gần đây phải không?」 Senia thắc mắc.
Lúc mới gặp, cô Gấu chỉ mới là một đứa mạo hiểm giả rank D. Cách đó vài ngày, cô ấy đã tới thị trấn và cho một gã mạo hiểm giả dám chọc mình một trận tới ba má nhận hông ra. Từ đó, lời đồn về cô Gấu mới dần xuất hiện trong giới mạo hiểm giả.
Lúc đó tui còn tưởng thằng nào nói nhảm rồi cười sặc sụa. Nhưng sau đó, những lời đồn không tưởng cứ truyền đến tai tui. Nào là cô ấy đã tiêu diệt cả bầy Goblin, Orc, Tiger wolf với thân hình bé nhỏ đó.
Rồi tui gần như không thể tin nổi khi nghe tới tin cô ấy đã hạ gục một con Black viper một mình. Khi đó tui tự nhủ chắc cô bé này là một pháp sư mạnh mẽ sở hữu lượng ma lực khổng lồ thôi. Nhưng ai mà ngờ nổi cô Gấu cũng là một tay kiếm sĩ lão luyện. Mới mười mấy tuổi mà cô ấy đã giỏi hơn cả tui.
「Không biết Yuna-chan đã làm gì và ở đâu trước khi làm mạo hiểm giả ha? Con bé đã học ma pháp và kiếm kĩ ở đâu nhỉ?」 Mel tò mò.
「Chắc con bé đến từ vùng đất của gấu」 Senia nói, giọng nghiêm túc đến lạ.
Senia vừa thở ra một câu vô tri hết mức. Gì mà vùng đất gấu chứ? Tui đã tưởng tượng một nơi mà tất cả mọi người đều ăn mặc như một con gấu y hệt Yuna… Ugh, tui chắc chắn không bao giờ muốn tới đó đâu.
「Jade, hôm nay ông sẽ tới tiệm của Xelo-san nữa hả?」 Mel hỏi.
「Ờ, tui muốn hỏi chút chuyện liên quan tới Cổng đánh giá」 Jade vui vẻ trả lời.
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
Ăn sáng xong, Jade và Mel cùng nhau đến tiệm rèn của ông Xelo. Còn tui với Senia thì ra ngoài rìa thành phố.
「Bà không cần phải theo tui vậy đâu」 Tui hơi ngại nói.
「Jade và Mel đều kêu tui phải coi chừng ông vì sợ ông lại nghịch ngu đó」 Senia thẳng thừng nói.
Vì Jade và Mel nhờ nên Senia đần độn cứ kè kè đi theo tui.
「Hôm nay ông tính đi đâu?」 Senia hỏi, giọng lạnh tanh.
「Tới bờ sông gần khu rừng này nè」 Tui thuận miệng nói.
Tui đã hỏi Guild Mạo Hiểm về những nơi gần đây để tìm một chỗ tốt để luyện kiếm. Và rồi tui đã tìm thấy nơi này, nằm ngay gần con sông nhỏ.
Tụi này một đường đi thẳng tới bờ sông. Ở đây có cây che bóng mát nhiều lắm. Đã vậy còn không có người nữa, một nơi tuyệt vời để luyện kiếm.
Tui rút kiếm khỏi vỏ rồi vung kiếm. Khi vung đúng hướng, tui thấy thanh kiếm trong tay cũng nhẹ hơn. Tuy chỉ trong giây lát nhưng cảm giác vẫn có. Cái cảm giác chém xuyên qua một thứ nó khác lắm. Trước khi quên mất cảm giác này, tui liền lụm đại vài cành cây to rụng đầy gần đó rồi cắm chúng xuống khe đá. Hít một hơi thật sâu, bước lên phía trước, chém xuống.
Cành cây thứ nhất bị chẻ đôi, cái thứ hai cũng bị cắt ngọt xớt, nhưng cái thứ ba và thứ tư lại bị đánh bật ra và va vào nhau. Tui không giỏi chém xuống mà. Góc lưỡi kiếm cũng không đúng.
Để chém tốt, không chỉ cần sức mạnh, tốc độ mà còn cần canh chỉnh góc độ tốt nữa. Nói tới sức mạnh và tốc độ thì phải nhắc tới Jade và Senia. Nếu vậy thì tui canh góc không đúng sao? Nếu chỉ chặt một cái thì sao cũng được, nhưng nếu muốn chém xuyên qua tất cả thì tui phải tự mình canh chỉnh.
Nếu được chạy tới lấy đà chém ngang thì chắc tui làm được. Nhưng nếu đã làm tới mức đó mà vẫn thất bại thì sao? Jade, Senia và cô Gấu đều có thể dễ dàng làm được chuyện đó. Ba người họ có thể chém chết đối thủ trong bất kì tư thế nào. Nếu không làm được thì tui không thể sử dụng kiếm Mithril.
Tui im lặng vung kiếm, tiếp tục cắm cọc gỗ rồi chém xuống.
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
Đang chăm chú luyện kiếm thì Senia cất tiếng gọi.
「Toya, ăn trưa thôi, tui đói rồi.」 Senia nhắc.
「Đã trưa rồi à?」 Tui ngạc nhiên hỏi.
「Ừ, mau tới ăn đi」 Senia giục.
Lúc tui chăm chỉ luyện kiếm thì Senia đã đi chuẩn bị bữa trưa cho cả hai. Tui nhúng khăn mặt xuống dòng sông gần đó lau sạch mồ hôi trên mặt và người mình. Nước sông mát quá, sảng khoái ghê. Xong xuôi, tôi quay lại chỗ Senia. Senia đã nhồm nhoàm mẩu bánh mì trong miệng rồi.
「Chưa gì bà đã ăn trước rồi. Ít ra cũng chờ tui ăn chung chứ」 Tui nhăn nhó.
「Ai biểu ông lề mề chi. Không đói thì để tui ăn luôn phần của ông cho」 Senia nói, miệng vẫn đầy ắp bánh mì.
Tui ngồi xuống đối diện Senia lấy bánh mì ăn. Tui đói rã rời nên món nào cũng ngon bá cháy.
「Coi tui luyện tập chắc bà chán lắm, bà về trước cũng được」 Tui gợi ý.
「Chán gì, tui ngủ nãy giờ mà」 Senia tỉnh bơ đáp.
「Gì!? Nãy giờ bà ngủ hả!?」 Tui không thể tin nổi mà.
Tui đã quen biết Senia rất lâu rồi nhưng đôi khi tui không hiểu nổi bả đang nghĩ cái gì nữa. Bả đang ngồi ngay dưới bóng cây, nằm đây vừa ngủ vừa nghe tiếng nước chảy thì đã quá rồi còn gì.
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
Xử lý xong bữa trưa, tui quay lại luyện tập. Chợt, tiếng con nít cười đùa truyền vào tai tui. Nó ngày càng rõ ràng hơn. Tiếng cành cây bị đạp gãy vang lên, ba đứa nhỏ tộc người lùn xuất hiện đằng sau cái cây.
「A, nii-chan đang làm gì ở đây vậy?」 Một đứa trẻ tộc người lùn mắt tròn xoe hỏi.
「Như mấy đứa thấy, anh đây đang luyện kiếm. Còn mấy đứa tới chỗ này làm gì?」 Tui mỉm cười hỏi.
「Ở đây không có quái vật nên đây là căn cứ bí mật của tụi em. Lúc đang chơi ở đây thì tụi em nghe thấy tiếng động nên mới tới coi và thấy anh cùng với nee-chan ở đằng kia」 Đứa nhỏ giải thích.
「Nii-chan, anh là mạo hiểm giả hả?」 Một đửa nhỏ tộc người lùn khác hỏi, ánh mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ.
「Đúng đó, anh đây là mạo hiểm giả」 Tui tự hào trả lời.
Nghe tui nói vậy, ba đứa nhỏ vui lên hẳn.
「Ngầu quá anh ơi!」 Đứa còn lại trong nhóm reo lên.
「Anh có tiêu diệt quái vật nào chưa ạ?」 Một đứa khác hỏi.
「Đương nhiên là rồi chứ sao!」 Tui ưỡn ngực, ra vẻ oai phong trước tụi nhỏ.
「Wow!」 Một đứa khác reo lên phụ họa.
「Cho em xem kiếm của anh đi」 Đứa nhỏ đầu tiên đề nghị.
「Em nữa!」
Một đứa trong nhóm tính giơ tay chạm vào thanh kiếm trong tay tui. Tui nhanh chóng giơ kiếm lên cao.
「Tự tiện chạm vào kiếm nguy hiểm lắm đó」 Tui nghiêm giọng nhắc nhở.
「Em xin lỗi」 Đứa nhỏ cúi đầu nói.
Thấy nó thành thật xin lỗi, tui hạ kiếm xuống ngang mặt cả ba đứa để chúng chiêm ngưỡng kiếm của mình
「Em cần nó được không ạ?」 Một đứa rụt rè hỏi.
「Cầm xíu thôi nha. Kiếm anh nặng lắm, coi chừng đó」 Tui vui vẻ cho phép.
Thằng bé cầm lấy thanh kiếm của tui bằng cả hai tay.
「Chời ơi ngầu quá! Mai mốt mình chắc chắn sẽ rèn được một thanh kiếm như vầy cho coi」 Đứa nhỏ thốt lên, giọng đầy khao khát.
Đúng là trẻ con tộc người lùn có khác. Họ chỉ muốn rèn kiếm chứ không muốn dùng nó.
「Mấy đứa tính làm thợ rèn hết hả?」 Tui tò mò hỏi.
「Đương nhiên rồi! Em sẽ trở thành một thợ rèn xuất sắc, rèn được vô số thanh kiếm vừa ngầu vừa xịn luôn!」 Một đứa dõng dạc tuyên bố.
「Vậy sao? Vậy anh chúc mấy đứa sẽ thành công nha」 Tui cười nói.
「Nếu sau này em rèn được một thanh kiếm xịn thì nii-cham nhớ mua ủng hộ em nha!」 Một đứa khác nháy mắt tinh nghịch.
「Mua kiếm của em nữa nha anh!」 Đứa còn lại cũng nhanh chân chào hàng.
「Ôi trời! Mấy đứa thấy anh ngầu lắm hả?」 Nụ cười của tôi ngày một rộng hơn.
Có vẻ tui rất ngầu trong mắt con nít đó nha. Một anh chàng siêu ngầu xứng đáng có một thanh kiếm xịn đúng không nè.
「Không hẳn ạ. Ba em nói em phải để tâm tới khách hàng. Ba nói một thợ rèn tách biệt với khách hàng chỉ là một tên thợ rèn quèn thôi」 Một đứa khác nói, giọng già dặn như ông cụ non.
「Ủa thiệt hả? Vậy mình phải trở thành một thợ rèn giỏi để giữ chân khách hàng mới được」 Một đứa trong đám nói, vẻ mặt suy nghĩ xa xăm.
Có mạo hiểm giả nào lại muốn mua vũ khí từ một tên thợ rèn quèn chứ. Nếu vũ khí là thứ bảo vệ mạng sống của mình thì chắc chắn phải mua chúng từ tay các thợ rèn giỏi.
「Nii-chan, tụi em coi anh luyện tập có được hông ạ?」 Một đứa lên tiếng hỏi.
「Cũng được, nhưng anh nói trước là nó chán lắm đó」 Tui cảnh báo.
「「「Không sao đâu ạ!」」」
Ba đứa nhỏ dắt tay nhau sang chỗ Senia.
Khi chắc chắn tụi nhỏ đã đi xa, tui bắt đầu vung vẩy thanh kiếm trong tay. Vút, vút, vút. Mỗi lần vung kiếm, tiếng tụi nhỏ reo hò vui vẻ vang lên. Khi tôi chặt được một cành cây thì ba đứa không tiếc lời khen ngợi.
「Niichan, anh giỏi nhất luôn á!」 Một đứa trầm trồ.
「Thanh kiếm trong tay anh tốt thiệt đó!」 Đứa thứ hai hâm mộ nhìn thanh kiếm.
「Anh coi như em đang khen kĩ thuật của anh rất tốt ha」 Tui cười cười nói.
「Eh?」
Ôi trời, tuy chính tui đã cho tụi nhỏ vây coi nhưng giờ thì nó làm tui phân tâm quá.
Nhưng tui cũng dần quen với việc đó. Tui cắm thanh kiếm cùn do con trai ông Xelo làm xuống đất.
Hít một hơi thật sâu, tôi siết chặt thanh kiếm Mithril trong tay.
Đúng lúc đó, Senia chợt hét lớn!
「Toya! Coi chừng đằng sau!」
Tui quay người lại để rồi bắt gặp một con quái vật to lớn rình rập ở đằng sau.


1 Bình luận