Vol 12: Gấu-san đến thành phố Dwarf (377-422)
Chap 402: Gấu-san, thêm một nhát chém nữa
6 Bình luận - Độ dài: 2,426 từ - Cập nhật:
dịch và edit bởi JunnySnow
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
「Cô bé nhỏ xíu như vầy lại sở hữu sức mạnh kinh khủng vậy chứ? Nếu chỉ là ma lực dồi dào thì tôi còn có thể tặc lưỡi cho qua là do “thiên phú trời ban, người thường không có cửa”, nhưng kinh nghiệm chiến đấu phong phú thế này thì có hơi bị quá đáng rồi đó! Mấy đứa nhỏ tầm tuổi cô mà thấy quái vật là mặt mày tái mét khóc thét gọi ba gọi mẹ rồi. Vậy mà lúc đánh nhau với lũ giun và Bò cạp, cô cứ như một tay mạo hiểm giả lão luyện đã thuộc nằm lòng chiêu thức của chúng vậy. Không lẽ cô Gấu đây đã nói dối về tuổi của mình hả?」
Toya lẩm bẩm, mắt dán chặt vào tôi.
「Không hề nha, tôi chỉ có kinh nghiệm chiến đấu hơi …. nhiều hơn người thường một chút thôi」
Thật ra, trong những tháng ngày chìm đắm trong thế giới game, tôi đã lăn lộn trên các chiến trường ảo hàng trăm, hàng ngàn lần mỗi ngày để cày kinh nghiệm lên level. Có lúc tôi còn chiến đấu liên tục mấy ngày liền quên ăn quên ngủ nữa. Cũng nhờ vậy mà tôi đã trở thành tay thợ săn lão luyện, ác mộng của bè lũ quái vật.
Mà tôi cũng chơi solo giáp lá cà 1-1 với đủ loại người chơi nữa, tính sơ sơ cũng phải hơn ngàn lần rồi đó. Với lịch sử chiến đấu hoành tráng này thì Toya làm gì có cửa mà đòi hơn tôi.
「Kinh nghiệm dày dặn như vầy…. cho hỏi quý cô Gấu đây đã chiến đấu bao năm rồi?」
Toya tò mò hỏi.
「Bí mật」
「Bí mật hả, nghe mà khó chịu ghê」
「Dòm ngó bí mật của phụ nữ là không tốt đâu nhé」
Senia-san ôm tôi từ đằng sau, bảo vệ tôi khỏi Toya.
「Nhưng mà phụ nữ với nhau thì…. hông có bí mật gì hen?」
Senia-san thì thầm vào tai tôi.
「Em sẽ không nói cho chị biết đâu」
「Chị buồn đó nha」
Tôi đâu thể kể cho họ nghe tôi đã đập nhau trong game hay mấy thứ kiểu isekai như thế được.
「Vậy cô có muốn đấu một trận với tôi không?」
Toya đột nhiên hùng hổ đề nghị.
「Toya, đừng có liều. Ông chỉ tự chuốc nhục vào thân thôi」
Senia-san nghiêm giọng nhắc nhở.
「Tui không nghĩ mình nằm kèo trên, nhưng tui sẽ không dễ dàng từ bỏ chiến thắng đâu!」
Thế là một trận đấu tập giữa tôi và Toya đã diễn ra. Đương nhiên là chúng tôi dùng kiếm gỗ rồi.
・・・・・・・・・・・・・・
・・・・・・・・
・・・・
Vài phút sau, một Toya trầm cảm vật vờ xuất hiện, đôi mắt vô hồn nhìn xuống đất.
「Xin lỗi nha. Tôi không giỏi kiềm chế cho lắm. Lẽ ra tôi nên để anh được thể hiện nhiều hơn」
Toya cúi gằm mặt, quay lưng về phía tôi, trông cứ như vừa bị cả thế giới quay lưng.
Đương nhiên là tôi đã nhường rồi. Toya không hề yếu nhưng cũng chẳng mạnh cho cam. Tôi đã cho anh ta vô số cơ hội tấn công, nhưng mỗi lần thấy đòn đánh của mình không hiệu quả, Toya lại đột nhiên tấn công loạn xạ, từ đó tạo những sơ hở chết người để tôi dễ dàng “chọt” ổng.
「Sao cô có thể di chuyển nhanh như vậy trong bộ đồ thùng thình này được? Rốt cuộc cô sở hữu loại sức mạnh nào thế hả?」
Toya gục ngã, bắt đầu nghi ngờ mọi thứ.
Tuy bộ đồ này trông có vẻ bất tiện khi chạy thiệt, nhưng nếu không nhờ có nó thì còn lâu tôi mới có thể di chuyển với tốc độ bàn thờ được.
Khi nhận ra đòn đánh không thể chạm vào tôi, Toya liền chuyển sang đấu sức. Nhưng tôi nhẹ nhàng đẩy lùi anh ta với mớ “cơ bắp ẩn” của trang bị Gấu.
「Do chênh lệch về kinh nghiệm thôi. Tôi từng suýt chết bao nhiêu lần(trong game) đấy. Nhờ vậy mà tôi mới có kinh nghiệm chiến đấu phong phú như hiện tại」
Tôi cố nặn ra vẻ mặt nghiêm túc nói, trong game thì đâu tính là nói dối.
「Suýt chết sao...」
「Tôi không dễ bị đánh bại đâu, tôi cũng trầy trật lắm mới luyện được tới trình độ bây giờ đó」
Miệng thì nói vậy chứ trong bụng thì nghĩ: từ sức mạnh tới mọi chỉ số khác của tôi đều tới từ trang bị Gấu này đó. Không có nó, tôi không thể vung kiếm, chạy như bay hay đón đỡ kiếm của Toya được đâu.
Nhưng mấy cái bước di chuyển và tư duy chiến thuật là của tui thiệt đó nha!
「Tui chắc chắn cô sẽ vượt qua bài kiểm tra của ông già Xelo kia dễ như ăn bánh luôn」
Toya chán nản nói.
「Yuna đã mượn kiếm của Jade và hoàn thành thử thách rồi」
Senia-san chen vào, giọng điệu lạnh tanh như thường ngày.
「Sao Senia-san lại biết?」
Senia-san, chị có ở đó đâu mà biết hay vậy?
「Mel nói cho chị đó」
「Cô đã mượn kiếm của Jade!? Ổng hiếm khi cho tôi mượn nó lắm đó!」
Toya sốc ngang, ngày càng rơi sâu hơn vào hố đen tuyệt vọng.
「Nhưng mà, thật ra thì kiếm của Jade-san khác với cái của Toya mà. Kiếm của Jade-san chỉ tốt hơn kiếm của anh thôi」
Tôi cố gắng an ủi, nhưng hình như chỉ làm anh ta thêm đau lòng. Sao tự nhiên tôi lại là người an ủi Toya thế này? Đây là nhiệm vụ của Senia-san, đồng đội của anh ta chứ?
「Ờ, tui biết chứ」
Toya nói với vẻ mỉa mai.
「Vậy giờ em dùng kiếm của Toya đi」
Senia-san! Sao chị có thể phũ phàng như vậy chứ!? Lỡ em thành công thì Toya phải làm sao đây? Em đâu thể giả bộ thất bại được!
「Toya, ông có thể nhìn cách Yuna di chuyển và mũi kiếm của em ấy rồi học theo. Đương nhiên thể lực của em ấy khác với ông nhưng ông vẫn có thể học được thứ gì đó từ con bé. Tui chuyên dùng dao nên không thể chỉ cho ông cái gì. Với lại ông cũng không muốn dựa dẫm vào Jade quá nhiều, đúng chứ?」
Tôi tính từ chối rồi nhưng Senia-san, từ một người thích chọc ghẹo, đột nhiên quay xe nghiêm túc giải thích rành mạch cho Toya lợi ích anh ấy có thể nhận được từ việc này. Toya đã lắng nghe lời chỉ dẫn nghiêm túc này một cách chăm chú.
「Nhìn và học theo à?.... Chắc vậy thôi nhỉ. Tui cũng không biết phải làm gì lúc này mà. Vậy… tôi có thể nhờ cô giúp tôi không, Cô gấu?」
Toya đứng dậy đưa cho tôi thanh kiếm mithril của mình.
Tôi không thể từ chối nên đã đồng ý. Sau khi cắm một thanh kiếm cùn xuống đất, tôi nắm lấy thanh mithril của Toya trong tay. Toya đứng ngay sau tôi, tập trung nhìn kỹ vào thanh kiếm, cố gắng không bỏ lỡ một chi tiết nào.
Tôi siết chặt thanh kiếm trong tay. Nhờ trang bị Gấu, nó nhẹ tựa lông hồng, tuy nhiên có một điểm trừ là nó hơi bị to. Tôi vung vẩy vài nhát tìm cảm giác.
「Tôi sẵn sàng rồi!」
Tôi đứng trước thanh kiếm cùn kia và vung kiếm. Một nhát chém ngọt xớt, thanh kiếm cùn bị cắt đôi ngay giữa.
「…………」
Toya đứng hình, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào nửa thanh kiếm còn lại đang ghim dưới đất. Chắc hông phải đang ngẩn người đâu ha. Anh ta hẳn là đang nghiên cứu thôi… nhỉ?
「Tốc độ, góc độ và lực độ」
Toya lẩm bẩm những suy nghĩ của mình, hình như vừa khám phá ra một quy luật mới.
「Xin cô hãy làm lại một lần nữa đi, làm ơn!」
Không chờ tôi trả lời, Toya đã mang ra thêm một thanh kiếm cùn nữa, anh ta cột cái gì đó quanh nó rồi cắm thẳng xuống đất. Giờ trên thanh kiếm đã có hai sợi dây đỏ.
「Cô có thể chém trong vùng dây đỏ này được không? Tôi không nhìn thấy cái gì vì cô ra tay quá nhanh. Nếu tôi biết cô đang nhắm vào đâu thì tôi có thể bắt kịp chuyển động của cô」
À, hai sợi dây đỏ kia là để đánh dấu. Anh ta muốn tập trung vào đúng một điểm và kiểm tra thời điểm nó bị cắt.
Tầm 10cm giữa hai sợi dây ha. Nhưng nếu như vầy có thể giúp được Toya thì tôi sẽ thử, ít nhất là một lần.
「Được rồi, một lần thôi nhé」
「Ừ, một lần là được」
Toya gật đầu lia lịa.
「Vậy tôi sẽ chém chéo từ đầu dây này đến đầu dây còn lại, anh nhìn cho kĩ nhé」
Fina và những người còn lại đều im lặng quan sát, không ai nói một lời nào như sợ làm phiền Toya đang “nghiên cứu”. Tôi hít một hơi thật sâu, Tay gấu siết chặt thanh kiếm, giơ nó lên rồi vung một nhát chém chéo từ đầu dây này đến đầu dây còn lại.
Nhát chém chia thanh kiếm ra làm hai, mỗi bên có một đoạn dây, hoàn hảo từng milimet.
Tôi nghe tiếng thở ra đồng loạt của mọi người xung quanh.
Khi quay sang Toya, anh ta không hề chớp mắt, cứ vậy nhìn chằm chằm vào thanh kiếm tôi đã chém thành hai nửa. Tôi lặng lẽ trả kiếm lại cho Toya, anh ta im lặng nhận lại thanh kiếm của mình, vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân.
「Mong việc này sẽ giúp được anh」
「À, có ích lắm, nó đã giúp tui rất nhiều」
Toya nắm chặt kiếm của mình và vung nó trong không khí như đang muốn nắm bắt cảm giác của nhát chém vừa rồi.
Chúng tôi rời đi để tránh làm phiền anh ta luyện tập.
Và tôi rất bất ngờ khi Toya đã cảm ơn tôi lần nữa vào bữa tối cùng ngày.
Có vẻ anh ta đã cảm nhận được cái gì đó từ buổi học kiếm cùng Gấu rồi.
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
Và rồi, hai ngày đã trôi qua. Trong lúc đi mua sắm và dạo quanh thành phố, cả khu chợ này chợt ồn ào hơn hẳn, tiếng người xôn xao như ong vỡ tổ.
「Chuyện gì vậy nhỉ?」
Sau khi nghe ngóng mọi người xôn xao bàn tán, tôi chợt nhận ra Cổng kiểm định đã mở ra rồi.
「Ồ, Cổng kiểm định đã mở ra rồi?」
「Đúng ha!」
「Jade-san sẽ tham gia đúng không ạ?」
Ruimin và Fina hào hứng hơn hẳn. Tôi có nghe nói Jade-san đã ghé qua chỗ Xelo-san để cùng đi tham gia sự kiện Cổng kiểm định. Tôi cũng muốn tham gia nữa.
「Chúng ta cũng mau đi cổ vũ cho Jade-san ha!」
「Em mong đến đó lắm!」
「Nhưng chúng ta lại phải trèo những bậc thang kia một lần nữa ạ?」
Ruimin vui vẻ hưởng ứng trong khi Fina lại nhắc đến cái cầu thang dài như vô tận kia. Leo lên đó cũng không dễ đâu, đặc biệt là với đôi chân nhỏ xinh của em ấy.
「Để chị cõng em lên nha?」
「U~u, em xấu hổ lắm chị ơi! Em sẽ cố tự mình chinh phục những bậc thang kia!」
Fina đỏ mặt từ chối.
Dù tôi cùng hai bé thú triệu hồi của mình đều là gấu nhưng tụi nhỏ chỉ thích cưỡi trên lưng Gấu Yuru và Gấu Kyuu.... chê lưng gấu của tôi…
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
Khi chúng tôi quay lại nhà trọ để ăn trưa, chúng tôi bắt gặp Jade-san và Mel-san đang tận hưởng tách trà của mình. Chúng tôi ngồi gần đó và bắt đầu gọi món.
「Em có nghe tin gì chưa, Yuna-chan?」
Mel-san hỏi, nhìn là biết muốn tám chuyện rồi.
「Em nghe đồn là Cổng kiểm định đã mở lúc đang đi dạo trong thị trấn. Sự kiện đã bắt đầu rồi à?」
「Không hẳn. Họ định thông báo và chuẩn bị mọi thứ trong hôm nay rồi mới mở cửa cho người tham gia vào ngày mai」
Có vẻ họ không vội vàng bắt đầu ngay rồi.
「Chừng nào anh đi, Jade-san? Tụi này định đi cổ vũ cho anh đó」
「Cảm ơn mấy đứa nha. Hình như ngày đầu tiên được dành cho người mới tham dự nên anh tính đi vào ngày hôm sau. Trong thời gian rảnh thì em tới đó chơi trước đi, ai mà biết được chừng nào cái cổng đó đóng lại.」
「Đóng lại? Khi nào nó đóng vậy?」
Bài kiểm tra của Toya sẽ kết thúc cùng với lúc đó.
Thân là người đã khai sáng cho anh ta nên tôi cũng muốn biết. Nếu được, tôi muốn xem anh ta vượt qua bài kiểm tra kia trước khi sự kiện này kết thúc.
「Anh cũng không rõ lắm nhưng Xelo-san có nói mỗi năm mỗi khác. Hồi trước, có lúc nó đóng cửa luôn trong một ngày nhưng dạo gần đây thì nó kéo dài tầm 5 ngày lận」
Hèn chi dân tập sự mới được ưu tiên tham gia vào ngày đầu tiên để họ học hỏi thêm kinh nghiệm trước khi sự kiện kết thúc. Làm vậy thì họ với có động lực tiếp tục với công việc rèn vũ khí.
「Nhưng anh cũng nghe đồn có người đã từ bỏ sự nghiệm vì nó luôn」
Nghề nào cũng vậy thôi. Có những thứ dù cố gắng cỡ nào cũng không thể làm được. Bởi vậy chỉ có số ít người có thể trở thành vận động viên chuyên nghiệp trong các câu lạc bộ thể thao. Thợ rèn sao bán được hàng nếu họ không thể rèn ra một thứ có thể dùng được chứ. Chẳng ai muốn mua một thanh kiến dởm cả, nhất là khi phải đối mặt với quái vật.
Nhưng tại sao Cổng kiểm định lại đóng cửa ta? Tò mò ghê luôn á.
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
p/s: mấy bồ qua ủng hộ idol của tui nhen, stream 3D mới của bả bá cháy lắm:
ʕつ ͡◔ ᴥ ͡◔ʔつ Nerissa Ravencroft


6 Bình luận
Gấu
Thank trans!!!