Tập 10: Công quốc Alcrem

Chương 237: Kẻ tái sinh hành động và các anh linh mắc bẫy

Chương 237: Kẻ tái sinh hành động và các anh linh mắc bẫy

“Nguyền rủa ư?!” — Hajime Fitun lặp lại, rồi sau một thoáng im lặng, hắn phá lên cười.

“Ngươi nghĩ rằng với kiến thức của Hajime, ta lại không chuẩn bị sẵn cách đối phó với nguyền chú sao? Trước khi giao chiến với kẻ dùng tử ma pháp như ngươi ấy à?!”

Dù nói vậy, cơ thể hắn vẫn giãy giụa điên cuồng, cố thoát khỏi cái lưỡi đang quấn quanh mình — thứ phát ra ánh sáng tím độc hại và tỏa ra khí tức tà dị.

Trong một phòng thí nghiệm quân sự ở thế giới Origin, các nhà nghiên cứu từng dùng ma lực tử thuộc tính chiết xuất từ Vandalieu để phát triển Ma cụ. Một phần trong nghiên cứu ấy liên quan đến các loại vũ khí quân sự tuyệt mật — những thứ không thể công khai ra trước công chúng. Không chỉ dừng lại ở thí nghiệm tạo ra “binh sĩ bất tử”, họ còn nghiên cứu virus, độc dược… và cả khả năng biến nguyền chú thành vũ khí.

Nhưng toàn bộ những nỗ lực đó đều thất bại. Dù là các nhà nghiên cứu hàng đầu, song kết luận cuối cùng của hội đồng điều tra tại Origin vẫn là: họ không thể hoàn toàn kiểm soát ma lực đã bị tách khỏi chủ nhân ban đầu của nó.

Fitun, mang theo ký ức của Hajime — kẻ từng đọc các bản báo cáo ấy — đã lường trước việc Vandalieu có thể sử dụng nguyền chú. Vì thế, hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng và đề phòng điều đó trước khi bước vào trận chiến hôm nay. Không chỉ tự mình chế tạo một bùa chú bằng Orichalcum, hắn còn mang theo một lá bùa hộ thân lấy từ kho báu của Giáo hội.

Với từng ấy biện pháp, hắn hoàn toàn tự tin rằng mình miễn nhiễm với mọi loại nguyền rủa. Chỉ cần thoát khỏi tình trạng hiện tại — nơi hai tay hắn bị sợi lưỡi quái dị trói chặt — là đủ.

Thế nhưng, sợi lưỡi quấn quanh người Hajime Fitun lại không hề dễ tháo gỡ. Ánh sáng tím của nó mỗi lúc một rực hơn, tỏa ra làn khói trắng…Và rồi — nó bắt đầu nóng rát.

“GUAAAH!! Không thể nào! Bùa chú của ta… bùa hộ thân cũng vô hiệu?!” — Hajime Fitun gào lên trong đau đớn. Hắn cảm nhận rõ ràng làn da và cả lớp thịt bên dưới đang bị thiêu cháy — nỗi đau lan khắp cơ thể như lửa nuốt chửng từng tấc da.

Ngay sau đó, sợi lưỡi quấn quanh thân hắn tan thành tro bụi. Nhưng phần da nơi nó từng bám lấy lại hóa đen, rỉ máu và nhức nhối như bị ăn mòn.

“Đ–đồ khốn…” — hắn rên lên, nắm chặt chuôi đao, định vung chém Vandalieu.

Nhưng ngay lúc ấy, Hajime Fitun há hốc miệng, ôm lấy ngực phải. Một cơn đau dữ dội xuyên thấu lồng ngực, như thể mấy chiếc xương sườn vừa bị nghiền nát.

Vandalieu lặng lẽ nhìn cảnh đó, khẽ gật đầu hài lòng khi thấy lời nguyền đã phát huy tác dụng. 

“Lời nguyền ta đặt lên ngươi là loại rất đơn giản thôi. Nó khiến ngươi phải nhận lại toàn bộ nỗi đau mà người khác từng chịu đựng vì hành động của chính ngươi… ‘Curse of Consequence of Action’ — Hậu quả hành động.”

Chức nghiệp Whip Tongue Calamity cho phép Vandalieu yểm nguyền lên đối thủ bị tấn công bằng lưỡi. Tuy nhiên, loại nguyền chú cậu có thể thi triển không nhiều.

Chỉ có vài loại cơ bản: nguyền rủa khiến các chỉ số của nạn nhân bị giảm, lời nguyền phong tỏa một giác quan, và “Curse of Consequence of Action” — thứ vừa được sử dụng.

“Ngươi nói là… nỗi đau người khác phải chịu do hành động của ta? Nhưng ta đâu thấy ngươi bị thương đâu” — Hajime Fitun gằn giọng, vẫn ôm ngực, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Quả thật, Vandalieu trông chẳng hề hấn gì. Ngay cả chiếc lưỡi mà cậu tự cắn đứt ban nãy cũng đã tái sinh hoàn hảo.

    “Chắc hẳn đâu đó ngoài kia, có người đã chịu gãy xương sườn… vì kế hoạch của ngươi” — Vandalieu đáp lại, giọng điềm nhiên như đang nói về điều tất yếu.

Hajime Fitun khẽ giật mình, mặt hắn đông cứng lại. “… Một lời nguyền phản chiếu không chỉ nỗi đau ta trực tiếp gây ra, mà cả những nỗi đau gián tiếp do hành động của ta gây nên!” — hắn lẩm bẩm, cuối cùng cũng nhận ra mức độ khủng khiếp của “Curse of Consequence of Action”.

Lời nguyền ấy không chỉ phản ứng với tổn hại mà mục tiêu trực tiếp gây ra, mà còn với những tổn hại gián tiếp từ hệ quả hành động của hắn. Nói cách khác, nếu bất kỳ ai bị thương vì đám anh linh dưới trướng Hajime Fitun hay vì cuộc bạo loạn quái vật do hắn khởi xướng, thì toàn bộ cơn đau ấy sẽ dội ngược trở lại lên chính hắn.

…Tuy nhiên, phạm vi ảnh hưởng rộng như thế cũng khiến hiệu lực của nó giảm dần theo thời gian. Và phần “tổn hại gián tiếp” này lại dựa trên chính định nghĩa của kẻ bị nguyền, Vandalieu thầm nghĩ.

Dẫu vậy, chừng nào Fitun vẫn còn trong tầm mắt cậu, hiệu ứng ấy vẫn được duy trì. Hơn nữa, trong trường hợp của Fitun, chẳng hề có kẽ hở nào về mặt định nghĩa — bởi chính hắn là người đã ra lệnh cho anh linh chiếm hữu thân xác mạo hiểm giả, vạch ra và thực hiện kế hoạch ấy. Một khi hắn tự thừa nhận trách nhiệm đó, mọi tổn hại phát sinh đều bị xem là hậu quả do chính hắn gây nên.

Với khuôn mặt méo mó, Hajime Fitun cúi xuống, cố tháo tấm bùa và lá bùa hộ thân trên cổ — nhưng tiếng “rắc” vang lên, và cả hai vật đều tan vỡ: Lá bùa tách đôi, còn tấm bùa Orichalcum chuyển sang màu đen xám.

“… Ra là vậy.” — hắn khẽ cười, giọng trầm xuống. “Ma Vương — kẻ từng khiến cả mười một vị thần tối cao phải tuyệt vọng, một tồn tại mà không thể đánh bại nếu không triệu hồi dũng giả từ thế giới khác. Lời nguyền này, chính là di chứng từ ‘Ma Vương đệ nhị’… Ta, kẻ chỉ mới thành thần năm mươi ngàn năm trước, làm sao có thể hóa giải được nó.”

Hắn dứt lời, giật đứt sợi dây đeo và ném tấm bùa xuống đất.

Ngay khi đó, vô số cơn đau khác nhau ập đến — cảm giác bị nghiền nát cánh tay, bị đập vào đầu, bị rạch sâu bên sườn, bị thiêu cháy, rồi bị đông cứng trong băng.

    Không thể kìm nén cơn phẫn nộ dâng trào cùng nỗi đau, Hajime Fitun ngẩng đầu, nở nụ cười cuồng loạn:

“Ta đã xem nhẹ ngươi rồi… Không ngờ ngươi lại có thứ nguyền rủa tiện lợi đến thế!”

Nụ cười của hắn méo mó, điên dại đến mức dường như tỏa ra cả mùi máu tanh. Dù đã hiểu rõ bản chất của “Curse of Consequence of Action”, Hajime Fitun vẫn siết chặt song đao và lao thẳng vào Vandalieu không chút do dự.

“Nguyền rủa tiện lợi ư?” — Vandalieu lặp lại, thoáng sững người vì phản ứng ngoài dự đoán.

    Ngay khoảnh khắc ấy, móng vuốt được gia cố bằng Vuốt Ma vương của cậu bị hai lưỡi đao Orichalcum chém phăng cùng phần thịt ngón tay.

Cơn đau ấy lập tức dội ngược về Hajime Fitun — nhưng hắn chẳng hề nao núng, thân hình vẫn di chuyển nhanh như chớp, tung đòn liên tiếp.

“Đúng thế! Nhờ cơn đau này, ta biết được ngươi đang chịu bao nhiêu thương tổn! Cơn đau cho ta biết tình hình chiến đấu của thuộc hạ, biết được liệu bọn quái vật đã bị tiêu diệt hay chưa!” — hắn cười gằn, giọng hưng phấn như đang tận hưởng sự thống khổ.

    “Ta còn cảm nhận được rằng vết thương ở ngón tay ngươi chẳng đáng là bao! Những trò mánh khóe nhỏ mọn không còn tác dụng nữa! Giờ ta sẽ cho ngươi thấy tuyệt chiêu cuối cùng của ta — 【 Thần biến (God Transformation) 】 !”

Từ cơ thể Hajime Fitun bùng phát ra một luồng sáng chói lòa—thứ ánh sáng vốn được xem là “thần thánh” trong hoàn cảnh bình thường. Dựa vào kỹ năng 【 Anh linh biến 】 mà đám anh linh dưới quyền hắn thường dùng, chẳng khó để đoán ra kỹ năng mà Fitun vừa kích hoạt là gì.

Bị bao phủ trong hào quang rực rỡ, khí thế của Hajime Fitun trở nên áp đảo, dữ dội hơn bao giờ hết. Hắn lao thẳng đến Vandalieu với tốc độ vượt xa khi nãy.

“Nếu ngươi còn coi trọng thành phố phía sau và lũ côn trùng yếu đuối không nơi nương tựa kia, thì hãy dùng chính thân xác mình mà ngăn lại đi, Ma Vương!” — Fitun gầm lên, vung song đao, phóng ra một luồng chấn động khổng lồ hướng thẳng về thành phố.

“Chết đi trong đau đớn đi, hỡi vị thần còn tàn độc hơn cả ác thần” — Vandalieu đáp lại, giọng cậu lạnh lùng như lời phán quyết.

Cậu khoanh tay đứng chắn trước luồng chấn động, để cơ thể mình hứng trọn đòn tấn công. Máu bắn tung trong không khí. Và khi cậu cố tình tăng mức cảm nhận đau đớn thông qua Thần kinh Ma vương, thì chính Hajime Fitun là kẻ phải gào thét trong thống khổ.

Thế nhưng, hắn vẫn không dừng lại. Giữa tiếng rống và tràng cười điên dại, Fitun lại lao vào một đợt giao tranh còn dữ dội hơn, đối đầu với Vandalieu đang im lặng phản công.

---------------------------------------------------------

Biết được kế hoạch liều lĩnh của Fitun, Murakami cùng đồng bọn đang theo dõi trận chiến từ một khu rừng có tầm nhìn bao quát chiến trường. Cả ba đều cầm trên tay ống nhòm.

Thế giới này vẫn chưa phổ biến kỹ thuật chế tạo thấu kính, nhưng một số ít thương nhân buôn bán với quý tộc hoặc quân đội quốc gia có thể tạo ra được. Murakami và nhóm hắn đã “mượn tạm” vài cái trong số đó.

Dù ống kính ở Trái Đất hay Origin có chất lượng vượt xa, nhưng những chiếc này vẫn đủ tốt hơn nhiều so với mắt thường. Mà hơn hết, nếu họ dùng ma thuật để quan sát, 【 Vực thẳm (Abyss) 】 của Vandalieu sẽ phát hiện ngay lập tức. Bởi vậy, chẳng có công cụ nào thích hợp hơn.

Khi thấy thân thể Hajime Fitun bừng sáng như hóa thần, “Chronos” Junpei Murakami khẽ thở dài.

    “Nếu cứ thế này… Hajime sẽ thua thôi.”

Giọng nói pha chút chán chường ấy không phải vì hắn lo cho Kanako hay Melissa — hai người từng là đồng đội cũ, nay đã biến đổi — mà vì Murakami đã quá chắc chắn vào thất bại của Fitun.

“Tại sao anh lại nghĩ thế? Dù sao thì đây rõ ràng là màn ‘Đến đây mới là trận chiến thật sự!’ mà” — “Odin” Akira Hazamada nói, nhíu mày.

“Ừm, tôi cũng nghe hắn hét lên cái gì đó tương tự. Dù không giống Kanako và Melissa, nhưng biết đâu hắn còn trụ được” — “Sylphid” Misa Anderson tiếp lời.

Nhưng Murakami vẫn lắc đầu.

    “Hắn vừa dùng thứ giống như 【 Anh linh biến 】 của đám thuộc hạ — hoặc còn mạnh hơn. Kiểu sức mạnh bộc phát như vậy luôn có giới hạn thời gian.”

“Giờ anh nói mới để ý, hắn hét là 【 Thần biến (God Transformation) 】 thì phải” — Misa nói, giọng trầm xuống.

Cô sở hữu năng lực 【 Sylphid 】, cho phép biến cơ thể thành thể khí. Hiện tại, Misa chỉ hóa một phần nhỏ cơ thể thành sương mỏng, tạo nên một màng khí lớn như tai voi để bắt lấy dao động âm thanh. Nhờ vậy, cô có thể nghe rõ mọi tiếng động dù ở rất xa.

Nhờ kỹ năng đó, cô có thể nghe được cả lời nói của Vandalieu, Hajime Fitun, đồng minh của Vandalieu lẫn thuộc hạ của Fitun — ngoại trừ nhóm Juliana, Borkus và Woren, những người đang ở trong Dungeon. Cô thậm chí còn nghe được tiếng của Miles và Kizelbyne đang chiến đấu ở một chiến tuyến khác.

“Vậy thì 【 Thần biến (God Transformation) 】 chắc có tác dụng tương tự 【 Anh linh biến 】 thôi. Nếu Fitun đang ép thần lực vào cơ thể mà hắn chiếm hữu, thì không thể duy trì lâu được” — Murakami kết luận.

“Nhưng nếu hắn dùng sức mạnh của một vị thần, chẳng phải hắn có thể hạ Vandalieu sao? Dù sao Fitun từng là lính đánh thuê và mạo hiểm giả huyền thoại trong kiếp trước mà” — Akira phản biện.

Họ đã biết rõ về Fitun thông qua thần chuyển sinh Rodcorte — kẻ từng gửi họ đến thế giới này. Từ trước khi hợp tác với Alda và đám thần của ông ta, Murakami đã nắm rõ hồ sơ về Fitun để cân nhắc xem liệu hắn có thể trở thành “quân bài” chống lại Vandalieu hay không.

Theo thông tin họ có được, Fitun từng là một lính đánh thuê chinh chiến khắp các chiến trường, và trong thời bình thì hành nghề mạo hiểm giả. Các hoạt động của hắn trong vai trò mạo hiểm giả không được ghi chép nhiều, bởi hắn chỉ coi đó là việc làm thêm để kiếm tiền, không thực sự dốc sức. Dù vậy, hắn vẫn nhận được nhiều lời mời thăng lên hạng A.

Nếu Hội Mạo Hiểm tính cả thành tích lính đánh thuê của hắn, thì chắc chắn hắn đã đạt tới hạng S.

Fitun từng tham chiến chống lại một quốc gia bị giáo phái của ác thần chiếm lĩnh, một đất nước thờ các thần thuộc phe Vida, và thậm chí là một Ma nhân hùng mạnh tự xưng Tân Ma Vương, dẫn theo cả đạo quân Ma tộc. Trong mọi trận chiến ấy, hắn đều là kẻ đã chặt đầu thủ lĩnh phe địch.

Ngay cả Murakami cũng phải thừa nhận rằng, một vị thần có bề dày chiến công như thế không thể xem thường.

“Akira, đúng là nếu Fitun có thể dồn ép và đánh bại Vandalieu lúc này thì hắn có cơ hội thắng. Nhưng ta thấy hắn chỉ đang đặt cược vào ván bài mà phần thua áp đảo thôi” — Murakami nói, giọng trầm. “Dĩ nhiên, cũng có những lúc buộc phải mạo hiểm mới có thể thắng — giống như chúng ta từng làm trong kiếp trước.”

Ở Origin, Murakami cùng đồng bọn từng phản đối đường lối của Bravers, đặc biệt là chính sách của Amemiya Hiroto. Khi đó, họ chấp nhận lời mời từ “Avalon” Rikudou Hijiri — kẻ đang bí mật nghiên cứu tử thuộc tính.

Bọn họ đã thực hiện một kế hoạch cực kỳ nguy hiểm: giả vờ liên minh với tổ chức Eighth Guidance, lợi dụng họ để chiến đấu sinh tử với Bravers, rồi mang xác họ về Liên bang để bán lấy lợi.

Kết quả, Murakami mất hơn nửa số thuộc hạ, chưa tính hai kẻ “Marionette” và “Death Scythe” vốn đã bị hắn coi như vật hi sinh. Sau đó, chính hắn và nhóm còn lại cũng chết trong tay Rikudou Hijiri — kẻ đã phản bội họ.

Bỏ qua việc kết cục ấy là điều không thể tránh, rõ ràng muốn gặt hái lợi ích lớn, phải dám liều mạng.

Cũng như Fitun, nếu hắn thất bại trong việc hạ Vandalieu, con đường duy nhất chờ đợi sẽ là diệt vong. Cho nên dù cơ hội mong manh, hắn vẫn phải dốc toàn lực chiến đấu — và hiện tại, trận chiến ấy đang ở đúng điểm đó.

“… Nói cách khác, ta chẳng còn lựa chọn nào ngoài việc nhúng tay,” — Murakami lầm bầm. “Khỉ thật, nếu Hajime chỉ cần giết được Vandalieu thì đã dễ biết bao.”

Đám người chuyển sinh từng được Rodcorte hứa ban thưởng nếu tiêu diệt được Vandalieu — một lần tái sinh trong gia đình sung túc ở Trái Đất hoặc một thế giới văn minh tương tự. Có thể họ còn được chọn tái sinh với năng khiếu đặc biệt về nghệ thuật hay thể thao nếu muốn.

Phần thưởng ấy được dành cho toàn bộ người chuyển sinh, không chỉ riêng kẻ ra tay giết Vandalieu… Dĩ nhiên, trừ bọn Kanako Tsuchiya đã theo Vandalieu, và nhóm “Mage Masher” Minami Asagi vốn không có ý định hợp tác.

Đó là điều kiện Murakami từng yêu cầu Rodcorte, nhằm ngăn các chuyển sinh giả tàn sát lẫn nhau.

… Tất nhiên, Hajime Fitun chẳng hề biết điều đó. Vì khi Hajime bị Fitun chiếm hữu, hắn đã không còn nhận được 【 Thần Ngôn 】từ Rodcorte nữa.

Nếu Hajime, trong khi bị Fitun kiểm soát, giết được Vandalieu, thì Murakami cùng đồng bọn vẫn sẽ được nhận thưởng. Một kết cục hoàn hảo — có được mọi lợi ích mà chẳng phải mạo hiểm gì. Nhưng giờ, có vẻ họ chẳng thể trông chờ điều đó nữa.

“Nhưng nếu Hajime quay lại tấn công chúng ta thì sao? Dù giờ hắn bị thần nhập, nhưng đừng quên, trong kiếp trước chúng ta đã lừa và giết hắn. Tôi không tin hắn dễ quên chuyện đó” — Misa nói, giọng nghi ngại.

Murakami đáp tỉnh bơ: “Hắn chẳng còn dư sức để làm thế đâu. Hơn nữa, vị thần đang điều khiển hắn — tuy mang danh ‘thần’ — nhưng suy nghĩ thì chẳng khác gì ác thần. Hắn không đạo đức đến mức từ chối giúp đỡ khi có người tự nguyện hỗ trợ đâu.”

“Vậy thì ổn rồi. Cứ giết được Vandalieu trước đã” — Akira gật đầu.

Còn sau đó thì sao ư? Rodcorte sẽ thu lại linh hồn của họ trước khi Vandalieu kịp biến họ thành Undead, rồi phong ấn chúng giống như các mảnh linh hồn của Ma Vương. Murakami chẳng buồn nghĩ xa đến vậy.

Với 【 Thần biến 】 đang kích hoạt, cơ thể Hajime Fitun rồi sẽ sụp đổ. Và không có gì bảo đảm rằng nhóm Murakami có thể toàn mạng sau trận chiến này.

Nhưng dẫu có chết, phần thưởng vẫn sẽ đợi họ ở kiếp sau — miễn sao linh hồn không bị nuốt chửng.

“Được rồi, để xem sức mạnh mà ta đạt được trong kiếp thứ ba có xứng đáng không” — Murakami nói, ánh mắt lóe sáng.

Cả ba lấy ra trang bị Orichalcum, rồi đặt những chiếc nhẫn chứa linh hồn hộ thể lên ngực.

“ 【 Quyến thần giáng trần (Familiar Spirit Descent) 】” — họ đồng thanh khẽ niệm.

--------------------------------------------------

Không chỉ Vandalieu, đồng minh của cậu cũng đang chiến đấu ác liệt. Tuy vậy, vài trận giao đấu đã nghiêng hẳn về một phía, như thể sắp kết thúc.

Một thiếu niên Elf đang xoay người giữa vòng vây của hàng trăm bộ xương, mỗi tay cầm một thanh đao cong, múa lượn như vũ điệu.

“ 【 Hắc dạ phong trảm (Dark Night Blade Wind) 】!” — hắn hét lên.

Những bộ xương người và quái vật, ghép lại thành hình người, gầm lên yếu ớt rồi ngã rạp khi bị chém nát.

Nhưng trên gương mặt chàng trai ấy, tuyệt nhiên không có lấy một nét bình thản.

“Có lẽ mình nên mang theo vài lọ Potion hạng cao hơn thì phải…” Hắn lẩm bẩm.

Xương sườn hắn đã gãy và vẫn chưa lành lại. Cứ thế này, có lẽ mảnh xương sẽ đâm vào phổi khiến hắn không thể phát huy hết sức mạnh của mình. Không, đúng hơn là cơ thể này sẽ sụp đổ mất thôi—vì tác dụng phụ của kỹ năng 【 Anh linh biến 】.

Nghĩ vậy, hắn dốc toàn bộ sức lực còn lại vào một đòn duy nhất.

Như thể cảm nhận được luồng khí thế đang thay đổi, vô số Skeleton đồng loạt tràn đến.

Một bộ xương thú bốn chân lướt nhanh vòng quanh hắn rồi phun ra làn 【 Hơi độc 】 lấp lánh sắc tím.

Trên không, một Skeleton khác với cặp cánh linh thể rên rỉ, rồi từ trên trời bắn xuống những mũi xương và khối linh thể dồn dập như mưa.

Và phía xa, một sinh vật khổng lồ—thứ chẳng còn xứng gọi là Skeleton nữa mà là một Bone Golem được ráp từ hàng loạt bộ xương khác nhau—cũng lao tới.

Tốc độ và sức mạnh của chúng vượt xa bất kỳ Skeleton tầm thường nào. Chỉ một mình chúng thôi cũng đủ để đè bẹp một nhóm mạo hiểm giả hạng D, chứ đừng nói đến khi số lượng nhiều như thế này.

Thế nhưng, dù thân xác ban đầu của chàng trai ấy chỉ là một Elf mạo hiểm giả hạng D, giờ đây cơ thể ấy đang bị chiếm hữu bởi một anh linh dưới trướng Lôi vân thần Fitun.

“ 【 Bức phá giới hạn - Ma pháp kiếm 】! 【 Chân tốc phản ứng (True Rapid Response) 】! Mana, hãy bao bọc thanh kiếm ta bằng ánh sáng của những vì sao! 【 Diệu tinh trảm (Shining Star Blades) 】!’”

Kích hoạt kỹ năng vượt giới hạn, tăng tốc độ phản ứng, hắn phủ lớp ma lực hệ Quang lên đôi kiếm của mình.

“Ta sẽ cho ngươi thấy tuyệt kỹ của ta! 【 Đại Hỗn Tinh Trảm Hắc Dạ Vũ (Great Chaotic Star Blade Dark Night Dance) 】!”

Hắn là anh linh ‘Star Blade’ Shestun. Khi còn sống, hắn từng là cha nuôi của Fitun, đồng thời là người dẫn lối Fitun vào con đường lính đánh thuê.

Shestun là bậc thầy trong mọi loại phép thuật và kỹ pháp, nhưng sở trường nhất là song kiếm. Người đời ca tụng rằng chiêu kiếm của ông nhanh đến mức chẳng ai nhìn rõ được đường kiếm, và trong ký ức của những kẻ từng chứng kiến, chỉ còn sót lại ánh sáng lóe lên từ lưỡi gươm.

Hai thanh scimitar do Shestun vung lên chém tan Skeleton này đến Skeleton khác. Hộp sọ bị chẻ đôi, xương đùi dày tựa cành cây khô gãy vụn—tất cả bị nghiền nát bởi từng nhát kiếm.

Cả đôi cánh linh thể lẫn làn độc khí vô hình đều bị xẻ toạc, và chỉ trong chốc lát, hắn đã hạ gục hơn một nghìn Skeleton.

Một sức mạnh cuồng mãnh không ai sánh nổi.

Nhưng chiến thắng… vẫn nằm ngoài tầm tay.

Một tiếng rống trầm đục vang vọng khắp chiến trường.

Shestun đã hủy diệt hơn ngàn bộ xương—nhưng đó chỉ là một phần nhỏ trong ‘Bone Pandemonium’ Knochen, kẻ được tạo nên từ hàng chục triệu khúc xương. Với Knochen, mất bấy nhiêu chẳng đáng gì.

Bởi xương dù có bị chặt đứt, cuối cùng vẫn là xương. Chúng không hóa thành tro, không biến mất—chỉ tách nhỏ ra, rồi tự nhân lên gấp bội.

Và Knochen chỉ cần một ý niệm là đã có thể ráp những mảnh nhỏ ấy lại, sinh ra thêm vô số sinh thể mới—tất cả đều là một phần của Knochen.

Tệ hơn nữa, giữa lúc ấy, những sinh thể của Knochen làm từ hắc cốt cũng đã nhập trận. Khi lưỡi kiếm của Shestun chạm vào chúng, âm thanh phát ra trầm đục như chém vào sắt nguội.

Những lưỡi kiếm chỉ được phủ lớp Orichalcum mỏng bắt đầu sứt mẻ khi va chạm với xương của Ma Vương.

“… Có vẻ như đến đây là hết rồi” Shestun khẽ cười. “Không ngờ ta lại gặp một kẻ lấy số lượng đè chất lượng đến mức này.”

Đôi scimitar của hắn đã sứt mẻ nặng, kỹ năng 【 Bức phá giới hạn 】 cũng bị lạm dụng quá mức. Cơ thể hắn chiếm hữu đang trên đà sụp đổ.

Nếu đối thủ là kẻ khác ngoài Knochen, hoặc nếu hắn đang cầm trong tay đôi ma kiếm thực thụ thay vì bản sao rẻ tiền, hoặc nếu hắn chưa bị tách khỏi các anh linh đồng đội—kết cục có lẽ đã khác.

Một tiếng rống vang lên lần nữa.

Shestun vẫn giữ nụ cười cay đắng trên môi, để mặc bản thân bị cơn lũ xương nuốt chửng.

Linh hồn của anh linh Shestun thoát ra, để lại linh hồn của chàng Elf—chủ thể ban đầu của cơ thể ấy. Knochen lập tức định bắt lấy, nhưng linh hồn vốn vô hình, trơn tuột như khói, liền lướt xuyên qua những khối xương.

Tuy vậy, Shestun chẳng còn sức mà phản công. Dù có lợi thế khi mượn được thể xác vật lý, hắn vẫn tiêu hao quá nhiều năng lượng. Nếu không nhanh chóng quay về Thần giới - Divine Realm, hắn sẽ chẳng còn đủ sức ảnh hưởng đến thế giới Lambda này nữa.

Vì thế, Shestun hướng lên trời, định quay lại Thần giới để hồi phục.

Thế nhưng nơi đây là Dungeon, không gian tách biệt với thế giới bên ngoài, chỉ thông qua lối vào và lối ra. Một vị thần bên trong Dungeon sẽ mất nhiều thời gian hơn hẳn để trở về thần giới.

Trước khi linh hồn hắn kịp rời đi, một giọng nói vang lên.

“Quả nhiên, ngươi sẽ tìm cách quay về Thần giới ngay khi thân xác bị tiêu diệt.”

Một lỗ hổng không gian mở ra. Từ bên trong, những chiếc chân nhện thò ra, chộp lấy linh hồn của Shestun, rồi lập tức rụt lại, biến mất vào hư không cùng với linh hồn đó.

“Thu hồi thành công” Gufadgarn khẽ nói.

“Đừng có lơ là ta!”—một giọng phụ nữ quát lên.

Nâng cao cây trượng, người phụ nữ đó dồn dập bắn ra những Quang đạn và Thổ đạn với quỹ đạo ngoằn ngoèo, khó đoán, nhắm thẳng vào Gufadgarn.

“ 【Wind Arrow Barrage 】!” cô hét, niệm thêm một pháp thuật nữa—hàng loạt mũi tên gió trong suốt bay vun vút, gần như không thể nhìn thấy.

Từng đòn tấn công riêng lẻ ấy không mạnh, nhưng độ chính xác và tốc độ của chúng thì cực kỳ đáng sợ—đó chính là lý do đòn tấn công của cô ta nổi tiếng đến vậy.

Không phải một pháp sư tầm thường nào có thể tung ra loạt phép thuật ấy — kẻ đang thi triển chúng là một anh linh pháp sư, người đã vượt qua giới hạn của nhân loại. Chỉ cần trúng một đòn thôi cũng đủ khiến kẻ khác trọng thương.

Thế nhưng, Gufadgarn vẫn chẳng thèm liếc mắt đến.

“...Tuy vậy, ta cũng không thể giữ nó lâu được” Gufadgarn lẩm bẩm, vừa tiếp tục cân nhắc nên xử lý linh hồn của Shestun thế nào sau khi đã bắt giữ nó.

Tất cả những đòn tấn công của người phụ nữ kia đều không thể chạm đến thân thể của Gufadgarn. Không gian quanh cô vặn vẹo, mở ra vô số lỗ đen nuốt chửng từng tia sáng, từng khối đất — từng viên đạn phép thuật biến mất không dấu vết.

Người phụ nữ không có thời gian để kinh ngạc. Không gian quanh cô ta cũng bắt đầu run rẩy dữ dội.

“Chết tiệt…! 【 Lightning Mana Shield 】!”

Ngay khi những viên đạn phép của bản thân bị hút vào vùng không gian méo mó bao quanh Gufadgarn, vô số cánh cổng nhỏ liền mở ra quanh người phụ nữ ấy — trả lại toàn bộ số đạn phép về phía ả.

Tia sét trong lòng bàn tay cô ta hóa thành một tấm khiên, và rồi cô ta nhanh chóng chuyển sang tư thế phòng thủ — khéo léo, dày dạn kinh nghiệm như một chiến binh thực thụ. Cô ta chặn được tất cả, nhưng trong ánh mắt đã thoáng lên vẻ hoảng loạn, kèm theo một tiếng rít tức giận:

“Vô ích rồi sao… Ta đã điều chỉnh nhịp bắn, thay đổi cả quỹ đạo, vậy mà ngươi vẫn dùng 【 Cổng dịch chuyển (Teleportation Gate) 】 để phản ứng với từng đòn một… mà còn chẳng cần niệm chú…! Chẳng ai nói với ta là lại có kẻ dùng phép không gian cỡ này cả!”

Người phụ nữ ấy từng tung hoành trên vô số chiến trường, dùng ma thuật và khả năng chiến đấu cận thân như vũ khí, rồi cuối cùng thăng hoa thành anh linh. Nhưng chưa từng — chưa từng một lần nào — cô ta đối đầu với kẻ nào sử dụng Không gian ma pháp kỳ dị như cô gái Elf trước mặt. Ngay cả sau khi trở thành anh linh, cô ta cũng chưa từng nghe nói đến một pháp sư như thế. Trong suốt năm vạn năm qua, thế giới này chưa từng có một người như vậy.

“Cuối cùng, ta sẽ dâng thứ này cho Vandalieu, nhưng cậu ấy có vẻ đang bận… Có lẽ ta nên dùng chút mưu mẹo để khiến cậu ấy tiêu thụ nó ngay bây giờ” Gufadgarn lẩm bẩm, rồi mới lười nhác quay đầu lại, ánh mắt như thể vừa nhận ra một thứ sâu bọ đáng ghét. “...À, ra là ngươi vẫn còn ở đó à.”

Việc người phụ nữ kia chưa từng gặp Gufadgarn cũng là điều đương nhiên. Gufadgarn vốn là một tà thần thống trị mê cung, nhận được sức mạnh không chỉ từ những kẻ sùng bái mà còn từ nỗi sợ hãi và kinh hoàng mà con người dành cho Dungeon.

Vị tà thần duy nhất khác cũng cai quản Dungeon — tà thần của tòa ma thành — thì đang bị phong ấn. Bởi vậy, sức mạnh của Gufadgarn giờ đã đạt tới cấp độ của một đại thần.

“Ta, ‘Tempest Strike Mage’ Matilda, mà lại bị coi như hạng tôm tép sao…! Dù ngươi có được Gufadgarn-sama ban phước đi nữa, cũng đừng có coi thường ta!” — người phụ nữ, Matilda, gào lên phẫn nộ.

“Ồ, ra ngươi cũng biết đến sự tồn tại của tà thần” Gufadgarn khẽ đáp.

Matilda đã nhầm Gufadgarn với một pháp sư Elf, nên Gufadgarn từng cho rằng Fitun và thuộc hạ của hắn không hề biết đến sự tồn tại của mình.

Nhưng xem ra Matilda vẫn chưa nhận ra rằng cô gái Elf trước mắt chính là thân thể của Gufadgarn, tà thần ấy trong hình dạng trần thế.

Gufadgarn thoáng thắc mắc tại sao Matilda không nhận ra điều đó, nhưng rồi cô tự khẽ mỉm cười — như thế lại chứng minh cho sự hoàn hảo của thân xác giả tạo mà cô đã tạo ra.

Gufadgarn vốn là một tà thần từng phục vụ Ma Vương Guduranis, đến từ một thế giới khác, nơi những quy tắc vật lý hoàn toàn dị biệt. Bởi vậy, việc cô che giấu bản thể thật của mình khi trú ngụ trong vật chứa trần thế vốn dĩ là điều vô cùng khó khăn.

Thế nhưng, do nghe theo — hay đúng hơn là hiểu nhầm — nguyện vọng của Zakkart, cô đã dành hàng chục ngàn năm để tạo ra thân thể này. Không chỉ vẻ ngoài, mà cả khí tức, nhịp thở, thậm chí mùi hương — tất cả đều không khác gì một Elf thật sự.

Còn cái cách cô nói năng hay hành động có phần khác người? Với những ai chưa từng gặp, họ chỉ cho rằng cô là một kẻ lập dị cuồng tín vì quá sùng bái Vandalieu.

Và đó chính là điều Matilda đang nghĩ.

“Thật ra… việc ta chưa chạm được đến ngươi cũng không có gì đáng xấu hổ” Matilda nói, giọng pha lẫn tức giận và tự trào. “Vì thế nên—ta sẽ rút lui ở đây!”

Cô ta quay lưng, định bỏ chạy.

Dù nơi này là một Dungeon tăm tối đến mức không có lấy một vì sao soi sáng, nhưng ánh sáng của những trận chiến giữa các anh linh khác vẫn lập lòe ở gần đó. Chỉ cần dựa vào những ánh sáng ấy làm mốc, việc hội quân với đồng đội không phải quá khó.

Nhưng dù Matilda có chạy đến đâu, cô ta vẫn không thể thoát khỏi phạm vi nhất định quanh Gufadgarn — không gian trước mặt cô vặn xoắn, ngăn mọi lối thoát.

Thế nhưng, đó lại chính là điều Matilda mong đợi — ép Gufadgarn phải dùng phép.

Cô ta mắc câu rồi, Matilda nghĩ, ánh mắt rực sáng. Dù sao thì thân thể này cũng chẳng trụ được lâu nữa. Xin lỗi nhé, Chỉ huy… nhưng ta sẽ để lại cho ngài cái đầu của con Elf này vậy!

Cơ thể Matilda đã gần sụp đổ. Cô niệm xong câu chú đã lẩm nhẩm từ trước, rồi xoay người giữa không trung với tốc độ đáng kinh ngạc.

“ 【 Wind Air Dash 】! 【 Lightning God Spear Enchantment 】!”

Gió nâng cô lên, đẩy thân thể băng qua không trung. Tia sét dồn tụ nơi đầu trượng, hóa thành mũi giáo lấp lánh. Dồn hết sức mạnh, kích hoạt cả 【 Bức phá giới hạn 】 và mọi kỹ năng có thể, Matilda lao thẳng đến Gufadgarn trong nháy mắt.

“ 【 Tempest God Spear Storm 】! Hãy trả giá vì đã khinh thường ta!!”

Đó là đòn thế tối thượng của cô, người từng được gọi là Pháp sư Bão Tố – Tempest Strike Mage – vì sự tinh luyện tuyệt đỉnh giữa ma thuật và chiến đấu cận thân.

“Ra vậy… Dựa vào tốc độ và mật độ công kích để vượt qua khả năng xử lý không gian của ta. Một chiến thuật trực diện, nhưng không dễ đối phó” Gufadgarn bình thản nói, đã thấu hiểu hoàn toàn ý đồ của Matilda.

Cô giơ tay, và không gian lại uốn lượn — mũi giáo lôi điện của Matilda lập tức bị bẻ cong, quay ngược hướng.

“Nhưng hãy nhớ lấy điều này… Ta chưa từng xem thường ngươi.”

Vị dũng giả Zakkart từng căm ghét nhất cái kiểu ngạo mạn tự cho mình là đúng ấy. Vì thế, Gufadgarn luôn cố gắng thể hiện sự tôn trọng đối với kẻ địch trong chiến đấu — theo cách riêng của cô — dù chúng yếu hơn cô rất nhiều… miễn là chúng đáng được tôn trọng.

“Uaaaah!” Matilda gào lên tuyệt vọng, mũi thương lóe sáng liên tiếp trong không khí, tốc độ nhanh đến mức chỉ thấy bóng điện xé gió. Dù Gufadgarn không ngừng mở những cánh 【 Cổng dịch chuyển (Teleportation Gate) 】 để bẻ hướng đòn công kích trả lại, Matilda vẫn né được từng đòn trong gang tấc, tiếp tục tung ra cơn bão thương mang tên 【 Tempest God Spear Storm 】.

Những nhát đâm nhanh như sấm sét ấy quả thật đủ nhanh để vượt qua tốc độ xử lý thông tin của Gufadgarn — vài nhát trong số đó đã trúng đích, xuyên qua thân thể cô khi cô chưa kịp mở cổng dịch chuyển để chặn lại.

“Chỉ là… ngươi không phải một kẻ xứng đáng để ta tôn trọng” Gufadgarn nói, giọng điềm nhiên như thể không hề bị thương.

Matilda và những anh linh khác đã cướp lấy thân xác và sinh mạng của người khác, rồi sử dụng chúng như của riêng mình. Nếu chúng giết được Vandalieu theo kế hoạch, toàn bộ tội lỗi, toàn bộ thiệt hại chúng gây ra sẽ bị đổ lên đầu cậu, hoặc thậm chí là lên chính những linh hồn xấu số bị chúng chiếm đoạt.

Gufadgarn không biết chi tiết kế hoạch ấy.

Tuy nhiên, cái cách gọi đó là “trận chiến sinh tử” trong khi đổ toàn bộ rủi ro lên kẻ khác — trong mắt cô, thật đáng khinh bỉ.

Nếu như những anh linh ấy dám trực tiếp kéo quân đến thách thức Kẻ nuốt linh hồn Vandalieu, thay vì tấn công vào Morksi, một thành phố đầy dân thường vô tội… thì cô đã còn chút tôn trọng.

“Thế nên ta vốn chẳng định chiến đấu với ngươi” Gufadgarn nói tiếp, ánh mắt lạnh lẽo dõi theo Matilda, mặc cho thân thể mình bị xuyên thủng liên tục bởi thương điện. “Ta chỉ định đứng yên, chờ đến khi thân xác ngươi tự tan rã thôi.”

“Ngươi… ngươi không phải con người… Không phải sinh vật sống sao?” Matilda thở hổn hển, kinh hoàng.

Ngọn thương của cô đã xuyên trúng những điểm chí mạng — cổ họng, ngực, bụng — và giờ đây đang đốt cháy cả con mắt phải của Gufadgarn thành một hố đen cháy xém.

Thế nhưng Gufadgarn vẫn đứng đó, điềm tĩnh nói tiếp, giọng đều đặn không hề dao động:

“Dù vậy… ta chợt nhận ra, điều đó có lẽ sẽ bị xem là ‘tàn nhẫn’ với chủ nhân thật sự của thân xác này. Cô ấy bị chiếm lấy cơ thể, rồi bị bỏ mặc cho tan rữa chậm rãi, không ai kết thúc khổ đau ấy … Ta nghĩ, đó là điều quá ‘phi nhân tính’. Vậy nên, dù có hơi muộn rồi—”

Không gian xung quanh Matilda đột ngột vặn xoắn thành một khối cầu, rồi vô số 【 Cổng dịch chuyển 】 nhỏ li ti đồng loạt mở ra quanh cô ta.

“—ta sẽ kéo ngươi ra khỏi cơ thể đó” Gufadgarn khẽ nói, kết thúc câu.

Matilda thét lên kinh hoàng khi từ mỗi cánh cổng nhỏ ấy, vô số chân nhện sắc nhọn trồi ra, cùng lúc lao đến vồ lấy cô ta.

Vẫn gào thét, cô ta cố gắng chống cự bằng cây trượng đã gãy đầu và những phép còn sót lại, nhưng thân thể cô ta đã mục nát gần sụp đổ, còn toàn bộ ma lực đã cạn sạch sau 【 Tempest God Spear Storm 】.

Cơ thể Matilda bị đâm xuyên từ mọi hướng. Khi thân xác không còn giữ được linh hồn, linh hồn của Matilda bị kéo ra khỏi cơ thể — chỉ để lập tức bị Gufadgarn bắt giữ và niêm phong.

“Giờ thì… ta cũng phải thu hồi xác và phần linh hồn bị tổn hại này nữa… Có vẻ các trận chiến ở những khu vực khác cũng đang diễn ra rồi. Ta cần gom toàn bộ linh hồn của các anh linh này và dâng cho Vandalieu, khi thời cơ đến” Gufadgarn khẽ lẩm bẩm.

Sau khi đánh bại ‘Tempest Strike Mage’ Matilda và hồi phục lại các vết thương trên thân thể giả, Gufadgarn vẫn không rời đi.

Bởi cô còn nhiều việc phải làm — bắt giữ những linh hồn các anh linh khác đang cố gắng trốn về Thần giới của chúng.

--------------------------------

Tên: Hajime Fitun

Chủng tộc: Con người

Tuổi: 2 tuổi (Ngoại hình 17 tuổi)

Danh hiệu: Kẻ tái sinh, Thần chiến tranh, Lôi vân thần

Chức nghiệp: God’s Puppet (Con rối của Thần)

Cấp độ chức nghiệp: 100

Lịch sử chức nghiệp: Chiến binh, Phong pháp sư, Ma kiếm sĩ, Berserker, Song kiếm sĩ, Sát thủ, Hắc võ sĩ, Lôi trảm binh, Kẻ săn đầu người, Vật chứa của Thần

Giá trị thuộc tính:

o Sinh lực: 104,705

o Mana: 12,561

o Sức mạnh: 10,270

o Nhanh nhẹn: 21,072

o Thể lực: 18,939

o Trí tuệ: 1,320

Kỹ năng bị động:

o Kháng hiệu ứng: Cấp 5

o Kháng tử thuộc tính: Cấp 5

o Kháng phong thuộc tính: Cấp 5

o Tăng cường mọi giá trị thuộc tính - Thần hi: Nhỏ

o Sức mạnh quái dị: Cấp 6 (Lên cấp!)

o Nghiệp sát hồi huyết: Cấp 1

o Tăng tấn công khi dùng song kiếm: Lớn

o Tha hóa tinh thần: Cấp 10

o Hồi phục nhanh: Cấp 10

o Tự động hồi mana: Cấp 6

o Trực giác: Cấp 5

Kỹ năng chủ động:

o Song nhẫn lôi minh thuật (Dual Blade Thunderclap Technique): Cấp 3

o Lôi thần thuật (Lightning God Magic): Cấp 2

o Điều khiển mana: Cấp 10

o Tiễn thuật: Cấp 6

o Dao găm thuật: Cấp 8

o Võ thuật: Cấp 9

o Ném: Cấp 5

o Bức phá giới hạn: Cấp 1

o Bước chân thầm lặng: Cấp 7

o Phá khóa: Cấp 5

o Đặt bẫy: Cấp 6

o Phẫu thuật: Cấp 1

o Sinh tồn: Cấp 3

o Giáp thuật: Cấp 9

o Bức phá giới hạn - Ma pháp kiếm: Cấp 2

o Phối hợp: Cấp 1

o Ám sát thuật: Cấp 7

o Sát chiến thuật: Cấp 5

o Phân giải: Cấp 3

o Vô niệm: Cấp 5

o Quang ma pháp: Cấp 4

Đặc kỹ:

o Marionette: Cấp 10

o Thần hộ của Rodcorte

o Thần hộ của Fitun

o Radar mục tiêu

o Thần biến

Trạng thái:

o Hợp nhất

---------------------------------

Giải thích thêm về chức nghiệp: God’s Puppet (Con rối của Thần)

Một chức nghiệp thể hiện rằng người sở hữu nó là con rối của một vị thần. Chức nghiệp này tăng cường các kỹ năng liên quan đến 【 Quyến thần giáng trần (Familiar Spirit Descent) 】và những kỹ năng tương tự khác. Thông thường, đây là chức nghiệp chỉ xuất hiện ở những kẻ cuồng tín – những con người dâng hiến linh hồn mình cho tà thần và hiến cả thân xác làm vật chứa. Nó không phải là chức nghiệp mà các tín đồ bình thường của những vị thần chính thống có thể đạt được.

Kẻ tái sinh Inui Hajime ban đầu chỉ mạnh ngang tầm với “Gungnir” Kanata hay những cá nhân tái sinh tương tự. Nhưng sau khi nghe theo chỉ dẫn của Fitun và được hắn trực tiếp gia cường, Hajime đã đạt đến sức mạnh tương đương một mạo hiểm giả hạng A.

Vốn dĩ, hắn giỏi về ám chiến và các nhiệm vụ bí mật nhờ sức mạnh của kỹ năng 【 Marionette 】 hơn là cận chiến hay đấu súng. Thế nhưng, dưới ảnh hưởng của Fitun, hắn đã thức tỉnh phiên bản cao cấp của 【 Kiếm thuật 】 và 【 Phong ma pháp 】, trở thành kiểu chiến binh cuồng chiến, kẻ luôn hăng hái lao mình vào tiền tuyến.

Khi chọn con đường phát triển này cho Hajime, Fitun chẳng hề quan tâm đến tố chất thực sự của hắn. Hắn chỉ đơn giản biến Hajime thành một hình mẫu gần giống với cơ thể mà hắn từng sở hữu khi còn sống – để tiện cho việc đoạt xác về sau.

Do Fitun chỉ có hai năm để thực hiện việc này, nên các chỉ số của Hajime trở nên vô cùng bất thường. Mana và Intelligence (Trí lực) của hắn thấp bởi phần lớn việc suy nghĩ và sử dụng mana đều do Fitun đảm nhận, chứ không phải chính Hajime.

Ở một khía cạnh nào đó, có thể nói rằng Hajime được “thừa hưởng” mana và năng lực phán đoán của một vị thần. Nhưng thực tế thì thân xác và linh hồn của hắn đã bị chiếm đoạt "sâu sắc" hơn cả trường hợp của Gordon Bobby.

Cơ thể hắn cũng mất cân bằng ở nhiều phương diện kỹ năng: ngoài 【 Kiếm thuật 】, hắn chưa thức tỉnh bất kỳ kỹ năng chiến đấu cao cấp nào khác; hắn chưa từng học 【 Vô tính ma pháp 】; và ngay cả những kỹ năng cao cấp mà hắn đã có cũng mới chỉ ở cấp độ thấp.

Việc 【 Tha hóa tinh thần 】 đạt đến cấp 10 chính là do thân thể của hắn đã hoàn toàn bị xâm chiếm.

Kỹ năng chủ động có thể chỉ định được – 【 Assignable Active Skill 】 – mà Rodcorte ban cho hắn đã được dùng để học 【 Vô niệm 】, một kỹ năng vốn cực khó đạt được.

Kết quả của quá trình “gia cường” này là: Hajime đã bị đẩy đến ranh giới của sự điên loạn, trở thành kẻ vô dụng nếu không có sự điều khiển của Fitun. Nhưng nhờ đó, cơ thể hắn cũng đạt đến mức “chất lượng” đủ để Fitun có thể sử dụng thân xác ấy như công cụ, tái hiện phần nào sức mạnh mà hắn từng có khi còn là phàm nhân. (Những kỹ năng còn yếu của Hajime được bù đắp bằng kinh nghiệm chiến đấu của Fitun.)

Tuy nhiên, để đạt được các kỹ năng như 【 Hồi phục nhanh 】 và những kỹ năng vốn dĩ con người khó mà học được, Hajime đã phải trải qua quá trình huấn luyện tàn khốc đến mức bào mòn sinh mệnh. Vì vậy, tuổi thọ của hắn đã bị rút ngắn nghiêm trọng ngay cả trước khi sử dụng 【 Thần biến 】.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!