Tập 10: Công quốc Alcrem
Chương 213: Những kẻ kiên trì và những kẻ từ bỏ
5 Bình luận - Độ dài: 6,229 từ - Cập nhật:
Buổi giảng đạo của Darcia tại Nhà thờ liên giáo đã thành công rực rỡ.
May mà mọi người không mong chờ một buổi lễ quá trang nghiêm… Mình đâu thể học thuộc mấy bài kinh dày cộm đó chỉ trong vài ngày được, Darcia thầm nghĩ trong lòng, nhẹ nhõm.
Thông thường, các buổi thuyết pháp ở Nhà thờ liên giáo sẽ do các giáo sĩ của các vị thần khác nhau luân phiên đảm trách. Họ truyền dạy giáo lý, kể lại những giai thoại có liên quan, hoặc tường thuật chuyện xưa về các anh hùng — một hình thức truyền bá tín ngưỡng đồng thời cũng mang tính giải trí. Ngay cả nữ tu sĩ của Vida cũng không hề trông đợi Darcia sẽ trình bày lịch sử tôn giáo hay diễn giải “đúng đắn” về tín điều.
Có lẽ nữ tu sĩ đã linh cảm được điều gì đó từ Darcia, nhưng phần lớn người dân tụ hội hôm nay chủ yếu là vì muốn gặp tận mắt “Mỹ nhân Dark Elf” được đồn đại, và mong chờ những câu chuyện lạ tai thú vị.
Thật vậy, tỷ lệ nam giới trong số người tham dự hôm nay áp đảo hẳn so với nữ giới.
Có người có thể phàn nàn rằng họ đến vì mục đích không trong sáng, nhưng việc các buổi giảng của những giáo sĩ xinh đẹp thu hút nhiều người là điều hoàn toàn dễ hiểu.
… Dù khẽ thở dài khi thấy Aggar—gã lính canh từng đưa mấy tên đồng bọn tới xe hàng—đang ngồi dưới kia, Darcia vẫn không giấu được niềm vui khi nhận ra Kest, các khách quen của xe hàng, Seris, Vestra và lũ trẻ từ cô nhi viện cũng có mặt. Họ thực sự muốn lắng nghe điều cô sắp nói.
Cô không biết mặt họ, nhưng mạo hiểm giả Rock cũng đã được đồng đội trong nhóm Thiết thạch đoàn đưa đến đây, còn Bachem—Hội trưởng Hội thuần thú—thì bị chính phu nhân lôi đi dự lễ.
Cả gián điệp của lãnh chúa vùng này cũng đang ngồi chen trong đám đông.
“Rất hân hạnh được gặp mọi người. Tôi tên là Darcia. Cảm ơn vì đã cho tôi cơ hội được đứng đây và chia sẻ với quý vị hôm nay” cô cất lời chào đám đông.
Ngay lập tức, những lời thì thầm thán phục lan ra trong hội trường. Phần nhiều trong số đó là lời ngợi ca vẻ đẹp thanh thoát của cô và giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo như suối ngọc.
Bài học luyện thanh từ Kanako đã bắt đầu phát huy hiệu quả.
“Nhưng tôi không phải giáo sĩ thực thụ… nên hôm nay, tôi chỉ xin được kể về đức tin nơi ngôi làng tôi từng sống, cùng một vài truyền thuyết về các anh hùng có liên quan” Darcia nói tiếp.
Tuy nhiên, cô không kể chuyện về ngôi làng Dark Elf ẩn dật nằm ở phía đế quốc Amid, mà lựa chọn chia sẻ về tín ngưỡng ở Talosheim, đôi chỗ còn được cô khéo léo điều chỉnh.
Cô cẩn thận để không bị đánh giá là kẻ cực đoan, nhưng cũng không quên truyền tải đúng tinh thần nguyên thủy trong giáo lý của Vida.
Cô không muốn người dân nơi đây nhầm lẫn đức tin của mình với giáo phái Vida “nhẹ nhàng” mà giới giáo sĩ có quan hệ thân thiện với tín đồ của Alda đang rao giảng tại công quốc Alcrem.
Dĩ nhiên, Darcia là kẻ thù của Alda—thần của luật pháp và vận mệnh—và cô là một người thờ phụng Vida.
Nhưng nếu mở đầu bằng những câu như “Undead cũng xứng đáng được công nhận” hay “Alda mới là kẻ thù, không thể hòa giải”, thì cô chỉ khiến mọi người quay lưng. Darcia rất rõ điều đó.
Vì thế, cô kể lại những lễ hội thờ Vida trong dãy núi biên giới và truyền thuyết về các anh hùng thuộc chủng tộc của Vida, chọn lọc từ ngữ sao cho nội dung dễ nghe, dễ cảm với người dân.
Khi buổi nói chuyện kết thúc, phản hồi của đám đông vô cùng tích cực. Xét đây là lần đầu tiên cô làm công việc của một giáo sĩ bình thường, thì quả thực là kết quả ngoài mong đợi.
Nhưng Darcia không dừng lại ở đó.
“Cuối cùng, xin cho phép tôi…”
Có hơi khoa trương, nhưng nếu mình tiết chế thì chắc ổn. Nhóm của Murakami thể nào cũng đã nhận được thông tin từ Rodcorte rồi, còn nếu Birkyne muốn đối đầu với con trai mình thì hắn cũng sẽ không chùn bước chỉ vì mình mạnh lên một chút… Được rồi, làm thôi!
Darcia dâng lời cầu nguyện tới Vida và tập trung tinh thần.
“【 Quyến thần giáng trần (Familiar Spirit Descent) 】!”
Một cột ánh sáng chói lọi giáng xuống. Thứ gì đó không thuộc về cô, nhưng cũng không thể gọi là xa lạ, đang hòa vào cơ thể cô.
Ngập trong ánh sáng, Darcia dang hai tay, mỉm cười dịu dàng với đám đông. “Xin thần linh hãy ban phước lành của Nữ thần đến với tất cả mọi người.”
Cả khán phòng chết lặng trong thoáng chốc—rồi bùng nổ trong tiếng hoan hô nồng nhiệt.
Thế giới Lambda là nơi thần linh thật sự tồn tại. Người dân chưa từng nghi ngờ điều đó.
Bởi vậy, để một tôn giáo có thể truyền bá mạnh mẽ ở nơi này, không chỉ cần giáo lý tốt, hay giáo sĩ đẹp đẽ, có khí chất lôi cuốn.
Cái đập vào mắt—thứ có thể thấy được—mới là thứ thuyết phục mạnh mẽ nhất.
Đó là lý do các giáo sĩ thường phải chu du khắp nơi như một phần rèn luyện, cứu giúp người dân khỏi tai ương và quái vật như những mạo hiểm giả, hoặc cung cấp dịch vụ chữa trị, giáo dục. Có khi họ còn thành lập các nhóm chiến đấu để tiêu diệt quái vật ở những vùng xa xôi, hiểm trở.
Nhưng để thể hiện tất cả những điều đó chỉ trong một bài thuyết giảng là điều bất khả thi. Vì vậy, Darcia chọn cách sử dụng 【 Quyến thần giáng trần 】 để triệu hồi thần hộ mệnh xuống thân thể mình—như một minh chứng sống động.
Dù cô sở hữu kỹ năng cao cấp hơn nhiều là 【 Nữ thần giáng trần (Goddess Descent) 】, nhưng nếu dám triệu hồi cả Nữ thần Vida, thì sẽ quá mức nổi bật. Khi đó, các Nhà thờ Vida khắp vương quốc Orbaume sẽ tranh nhau mời cô giảng đạo, các đặc sứ từ Công tước Alcrem hay các công quốc khác cũng sẽ kéo đến, khiến cô không thể tiếp tục sống như một người bình thường trong xã hội loài người.
Cho nên, cô mới quyết định chỉ gọi xuống một quyến thần phục vụ Vida. Sở hữu kỹ năng cao hơn không có nghĩa là kỹ năng cũ bị lãng quên, giống như Vandalieu vẫn có thể sử dụng 【 Tử vong ma pháp (Death-Attribute Magic) 】 và 【 Vô tính ma pháp (No-Attribute Magic) 】 dù đã học 【 Hắc vương ma pháp (Dark King Magic) 】 và 【 Hư vương ma pháp (Hollow King Magic) 】.
Việc các giáo sĩ ở các Nhà thờ lớn của Alda thi triển ‘【 Quyến thần giáng trần 】 vào cuối buổi giảng là điều không hiếm gặp, dù một số người trong số họ cho rằng làm vậy chẳng khác gì “mua vui bằng việc mượn oai thần”.
Nhưng nữ tu sĩ Vida ở đây thì lại tỏ ra rất hứng khởi.
“Darcia-san… không, xin hãy cho phép tôi gọi người là Darcia-sama!”
“Ơ… nhưng tôi chỉ là người bán hàng rong thôi mà, tu sĩ-sama” Darcia luống cuống đáp.
Cô đâu thể ngờ rằng cả nữ tu sĩ còn phản ứng như vậy, nói chi đến phản ứng của cả đám đông.
“Xin hãy gọi tôi là Paula, Darcia-sama!” nữ tu vừa nói, vừa nắm chặt tay cô, đôi mắt long lanh như một thiếu nữ mộng mơ.
Dù đã quá quen với ánh mắt nồng nhiệt của khán giả trong các buổi diễn, Darcia vẫn hơi bối rối.
Cũng phải… lần này mọi người đứng gần quá. Kanako-chan lúc nào cũng lo giữ khán giả dưới sân khấu… Mình đúng là may mắn khi có Bone-Man-san và Mikhail-san làm bảo an trước đây, cô nghĩ thầm.
Dù bài giảng đã kết thúc, không khí cuồng nhiệt dưới sân vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Nhìn xuống hàng ghế đầu, cô thấy Vandalieu.
Cậu vẫn giữ gương mặt không cảm xúc thường ngày, nhưng lặng lẽ giơ ngón cái ra hiệu “Tốt lắm.” Có lẽ trong mắt cậu, việc cả nữ tu Paula đang đeo bám cô cũng được tính là một thành quả đáng kể.
… Mà nếu đổi lại, hễ Vandalieu làm gì, Darcia cũng sẽ nghĩ là cậu làm rất tốt. Chắc có thể nói là: mẹ nào con nấy.
“Darcia-sama, xin hãy nhận tôi làm đệ tử!”
“Không, chuyện đó thì… tôi không thể dạy cho một tu sĩ được… Ưm, phải làm sao bây giờ?”
Cô không thể đột ngột kể cho Paula nghe về vùng đất nằm trong dãy núi biên giới, cũng như không thể truyền dạy kỹ năng 【 Quyến thần giáng trần 】 một cách đơn giản. Kỹ năng đó chỉ có thể đạt được thông qua lòng tin thuần khiết, bằng cách sống đúng theo lời dạy của thần linh mỗi ngày và đồng điệu với tư tưởng của các vị thần.
Nói cách khác, thứ duy nhất cô có thể nói là: “Cứ tiếp tục cố gắng nhé.”
Nhưng đây chính là cơ hội tuyệt vời để chuyển hóa Paula và các tín đồ Vida ở thành phố Morksi sang lập trường phản đối Alda.
"Ta sẽ làm, nhưng ta không phải là tư tế chính thức… nên, ngươi có phiền không nếu chúng ta cứ xem nhau là bạn? Từ giờ hãy cùng nhau trò chuyện nhiều hơn về đức tin của mình" Darcia vừa nói vừa quyết định chấp nhận Paula như một người bạn.
Nhờ vậy, Giáo hội Vida – nơi vẫn chưa bộc lộ rõ tầm ảnh hưởng tại Vương quốc Orbaume – sẽ không có cớ để gây ồn ào vì chuyện này.
“Bạn… Được làm bạn với Darcia-sama thật là vinh hạnh ạ!” Paula xúc động đến nỗi ôm chầm lấy Darcia.
“Vậy ra ngươi vẫn không định bỏ cách gọi '-sama' với tên ta à” Darcia thở dài, nhưng vẫn đáp lại cái ôm ấy.
May là mình chỉ dùng 【 Quyến thần giáng trần 】 thôi, cô nghĩ thầm. Nếu thay vì một quyến thần mà cô lại triệu hồi thẳng nữ thần xuống, chắc đã gây ra một trận náo loạn rồi.
Những tiếng hò reo tán dương từ phần lớn người dân tụ tập ở Nhà thờ liên giáo vẫn không hề có dấu hiệu lắng xuống.
Trên thực tế, nữ tư tế Paula đã cải thiện đáng kể hình ảnh của tôn giáo Vida tại thành phố Morksi từ lần trước, khi một phần tượng của Alda đột nhiên sụp đổ một cách bí ẩn.
Trong khi tư tế của Alda thì hét toáng lên rồi ngất xỉu, Paula đã bình tĩnh xoa dịu đám đông, yêu cầu báo sự việc cho lực lượng canh gác và đích thân đứng ra điều phối để tránh xảy ra hỗn loạn.
Dĩ nhiên, sau đó quyền chỉ huy được trả lại cho Bá tước cai trị khu vực, nhưng Paula vẫn tiếp tục nỗ lực giữ bình ổn lòng dân. Nhân cách chân thành và thái độ làm việc tận tụy vì thành phố trong tình huống khẩn cấp ấy đã để lại ấn tượng mạnh mẽ trong lòng người dân.
Và giờ, bài thuyết giảng của Darcia càng khiến dân chúng hưng phấn hơn nữa.
Tuy vậy, giữa bầu không khí cuồng nhiệt trong Nhà thờ liên giáo, vẫn có vài người vội vã rời đi với gương mặt tái nhợt. Một trong số đó là gián điệp được lãnh chúa trong vùng phái đến.
Chuyện này vượt quá kiểm soát rồi. Nhưng quyết định của ngài ấy khi không cố gắng ngăn cản người phụ nữ và đứa trẻ kia lại hóa ra là chính xác, hắn nghĩ, vừa đi nhanh dọc theo con phố để báo cáo tình hình sớm nhất có thể.
Nếu gạt bỏ sự lôi cuốn từ khí chất của Darcia, sự mới mẻ trong câu chuyện cùng màn trình diễn 【 Quyến thần giáng trần 】, thì thông điệp mà cô truyền tải thực chất lại vô cùng rõ ràng – và hoàn toàn trái ngược với phe ôn hòa của Alda.
Những tư tưởng như: thừa nhận toàn bộ các chủng tộc của Vida là “người”, chấp nhận công nghệ mới, hay thích nghi với Tổ quỷ thay vì tiêu diệt chúng — tất cả đều mâu thuẫn với giáo lý của Alda.
Chưa kể, Darcia đã dùng đến 【 Quyến thần giáng trần 】. Chừng đó là quá đủ để khiến tên gián điệp tin rằng cô có thể trở thành thủ lĩnh cho một lực lượng chống lại phe ôn hòa của Alda.
Về địa vị xã hội, một Dark Elf bán thức ăn lưu động có thể không đủ sức làm lãnh tụ, ngay cả khi cô sở hữu kỹ năng ấy. Tuy nhiên, nếu cô thật sự hành động, thân phận là mẹ của một Dhampir có thể trở thành vũ khí lợi hại.
Nếu Isaac Morksi đã thân thiết với Darcia và Vandalieu, thì công tước Alcrem – người thân với phe ôn hòa – ắt sẽ nghi ngờ hắn có âm mưu gì đó.
Trong khi tự hào về ánh nhìn thấu suốt của chủ nhân, tên gián điệp tiếp tục rảo bước vội vã.
Cũng trên con phố ấy, có một người khác đang đi, với ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
“Phải làm… Nếu cố gắng thì mình làm được. Nhất định phải làm được!” hắn lẩm bẩm, miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu ấy, tiến về phía khu ổ chuột.
Nhóm cuối cùng rời khỏi Nhà thờ liên giáo trong tâm trạng khó chịu chính là Aggar và đồng bọn.
“Khốn thật, chuyện đâu như chúng ta được nghe chứ!” một tên rít lên.
“Có ai nói cô ta sẽ dùng 【 Quyến thần giáng trần 】 đâu? Chúng ta không thể tiếp tục làm theo lệnh của Joseph nữa rồi” tên khác nói thêm.
Bọn chúng đến Nhà thờ liên giáo không theo lệnh ai cả, mà là tự nguyện.
Tất nhiên không phải vì lòng mộ đạo hay muốn nghe thuyết giảng. Mục đích duy nhất là Darcia.
Chúng nghĩ rằng Vandalieu sẽ không thể mang lũ quái vật của mình vào nhà thờ, và bọn tay chân của “Sói Đói” Michael cũng sẽ không xuất hiện ở đó.
Dù vậy, Aggar đã bị cấp trên cảnh cáo nghiêm khắc vì toan tính động tay với Darcia. Sáng sớm, đội trưởng cận vệ đã đích thân đến nhà hắn, xối xả mắng mỏ, rồi nghiêm giọng cảnh báo không được dính dáng đến người phụ nữ và đứa trẻ kia nữa.
Nếu còn tiếp tục những hành vi lệch chuẩn, hắn sẽ chuốc lấy cơn thịnh nộ từ người có quyền lực cao hơn đội trưởng – thậm chí là cả lãnh chúa trong vùng.
Tiếp tục gây rắc rối có thể khiến hắn mất việc… và tệ nhất là mất cả mạng. Suy nghĩ đó từng khiến hắn run sợ. Nhưng Aggar là kiểu lính canh sống bằng tiền hối lộ, nghĩ rằng miễn không bị bắt thì chẳng sao cả – và đồng bọn hắn cũng thế.
Nghĩ vậy, chúng mặc kệ lời cảnh báo.
Thế nhưng, sau khi tận mắt chứng kiến Darcia triệu hồi quyến thần, bọn chúng không giấu nổi sự hoảng loạn.
“Chỉ cần lỡ tay thôi là tiêu đời đó” một tên lẩm bẩm.
“Nghe đồn là dùng 【 Quyến thần giáng trần 】 thì chỉ số thuộc tính tăng vọt luôn. Dù có cả đám chúng ta xúm lại cũng chưa chắc ăn nổi con đàn bà đó” tên khác nói.
Quả đúng vậy, 【 Quyến thần giáng trần 】 là kỹ năng giúp tăng mạnh các chỉ số. Đặc biệt là Mana, nhưng cả Sức Mạnh và Nhanh Nhẹn cũng được cường hóa.
Trong tình trạng ấy, dù có tụ tập cả chục tên lính canh như chúng cũng chẳng ăn thua… Mà thực tế là, ngay cả khi không triệu hồi quyến thần, Darcia cũng thừa sức quật ngã cả trăm kỵ sĩ.
Tất nhiên, Aggar và đồng bọn không hề biết điều đó. Kế hoạch dùng vũ lực của chúng hoàn toàn phá sản. Chúng buộc phải chấp nhận một sự thật — nếu Darcia phản kháng, chúng hoàn toàn bất lực.
Nếu bất ngờ ra tay, giáng một đòn chí mạng vào đầu hoặc chỗ hiểm trước khi cô ta kịp dùng kỹ năng… — đó là lối suy nghĩ của sát thủ. Và vốn dĩ, đó cũng không phải mục đích của chúng.
“Mà… động vào cô ta có khi còn bị thần phạt nữa ấy chứ…” một tên lí nhí.
Áp lực tinh thần cũng là điều khiến người ta khiếp sợ. Với người không có ác ý, 【 Quyến thần giáng trần 】 chỉ như một phép màu thiêng liêng, một cơ hội hiếm hoi để chứng kiến quyền năng của thần linh.
Nhưng với những kẻ như Aggar, mang dã tâm trong lòng, kỹ năng ấy lại như một lưỡi kiếm vô hình. Nó gợi lại nỗi sợ hãi trước các vị thần – thứ mà bọn chúng thường ngày đã quên bẵng.
“Đ-đừng có nhát gan vậy! Tao không bỏ cuộc đâu. Phải lấy được tiền của Joseph! Không muốn thì cuốn xéo!” Aggar gào lên.
Đúng như Vandalieu đã đoán, Aggar và đồng bọn chính là lũ được Phó hội trưởng Joseph thuê để gây rối. Và cũng đúng như dự đoán, mục đích của vụ việc vượt xa hai chữ “quấy rối” đơn thuần.
Aggar muốn nhân cơ hội này ra tay với Darcia.
“Mày nói hay lắm, Aggar, nhưng chúng ta thì làm gì nổi người có thể dùng 【 Quyến thần giáng trần 】 chứ? Ngay cả không dùng, cô ta cũng mạnh hơn chúng ta rồi” một tên bĩu môi.
“Cái gì?! Ý mày là tao thua à?!” Aggar gầm lên.
“Chứ còn gì nữa?! Cô ta dùng được 【 Quyến thần giáng trần 】 đấy!!”
Thông thường, người có thể sử dụng kỹ năng này phải là giáo sĩ hoặc anh hùng đã trải qua khổ luyện.
Nếu xét theo phân cấp của Hội mạo hiểm giả, họ ít nhất cũng là hạng C.
Còn Aggar và đồng bọn chỉ lảng vảng đâu đó giữa hạng E và rìa dưới của D. Dù có đánh giá thấp Darcia thế nào, bọn chúng cũng không có cửa thắng.
“Bỏ đi thôi, Aggar. Trước giờ thiếu gì con nhỏ tụi mình không động tới được? Bà ta chỉ là thêm một cái tên nữa vào danh sách thôi.”
“Nghĩ kỹ thì, con đàn bà đó là người của tên ‘Sói Đói’ nguy hiểm kia đấy. Tao thấy mừng là chúng ta nên mừng vì chưa dại dột làm gì ngu xuẩn. Nghĩ vậy cho nhẹ đầu đi!”
“Đội trưởng cũng cảnh báo rồi… Đúng là chúng ta nhận tiền Joseph, nhưng đâu đến mức đáng để mất cả việc làm lính gác, đúng không?”
Aggar thở dài đầy bực bội. Có lẽ bọn chúng nói đúng, hắn nghĩ.
Nếu dừng lại ở đây và án binh bất động một thời gian, hắn hoàn toàn có thể quay lại cuộc sống thường nhật, làm lính gác, kiếm một khoản thu nhập đủ sống, lại còn tranh thủ làm thêm vài mánh lới bên lề để bỏ túi ít tiền riêng. Số tiền mà Joseph đã dúi cho hắn, cũng chẳng ai bắt hắn phải trả lại cả.
Xét cho cùng thì hắn chẳng mất mát gì. Chỉ cần buông bỏ thứ mà hắn vốn không với tới được.
Dù có làm gì thì thứ đó cũng nằm ngoài tầm với của ta… Không, khoan đã, Aggar nhíu mày.
Trong đầu hắn nảy ra một kế hoạch, có lẽ sẽ xoay chuyển được tình thế.
“Con nhỏ đó từng quyên góp cho trại trẻ mồ côi ở khu ổ chuột, đúng không?” hắn hỏi đám đồng bọn. “Cái trại chúng ta từng đột kích cách đây cỡ mười năm gì đó, lúc tên giáo sĩ của Alda làm ầm lên chuyện buôn nô lệ ấy?”
“Ờ, nhớ chứ. Lúc đó chúng ta mới vô nghề, chỉ bị sai đi canh gác với khuân vác thôi. Không nhớ rõ kết cục ra sao nữa” một tên gật gù nhớ lại lờ mờ.
“Nếu tao không nhầm, chẳng ai bị tóm vì vụ đó cả. Tụi nó không tìm được bằng chứng gì, nên đội trưởng đội gác hôm đó bị đổ hết trách nhiệm, còn thằng cha giáo sĩ Alda thì ngậm miệng, coi như chưa có gì xảy ra” một tên khác thêm vào.
Những gì Aggar nhớ cũng tương tự. Lính canh đã khám trại trẻ, nhưng không thu được chứng cứ, nên vụ việc bị khép lại vì thiếu bằng chứng. Đa số dân trong thành giờ cũng đã quên béng đi chuyện đó rồi.
“Thì sao?” một tên trong nhóm hỏi lại.
“Thì là… tao có đánh cắp một bản sao chìa khóa trại trẻ lúc đó. Tưởng để dành sau này biết đâu xài được” Aggar nói, ánh mắt lóe lên hiểm độc. “Chúng ta sẽ lẻn vào trại từ cửa sau bằng chìa khóa đó, bắt cóc vài đứa trẻ. Rồi báo với thằng con lai Dhampir của con mụ kia rằng nếu muốn bọn nhỏ sống sót thì phải tới gặp chúng ta một mình, không được đem theo lũ quái vật. Khi bắt được nó, thì nói lại với con mụ—”
“Đ-đợi đã, Aggar, kế này không ổn đâu!” một tên hốt hoảng cắt lời, cố can hắn lại.
“Phải đó! Ăn cắp vặt thì còn che giấu được, đàn bà thì còn có thể dìm cho im miệng. Nhưng chuyện này— chuyện mày định làm thì không có cửa mà che đậy nổi đâu!”
Aggar chẳng buồn nghe những lời can ngăn.
“Bọn bây nhát chết vừa thôi! Mọi chuyện xong xuôi rồi thì chỉ cần đổ hết cho ‘Sói Đói’ Michael là được! Nó vốn là tên côn đồ mà. Chỉ cần bịa ra lý do nó bị tình yêu làm mù quáng là xong!” Aggar gằn giọng. “Sao? Không tham gia thì tao làm một mình cũng được.”
Cả bọn vẫn thấy kế hoạch có gì đó bất ổn, nhưng sự cảnh giác của chúng đã mòn mỏi theo năm tháng sống ngoài vòng pháp luật mà chưa từng bị lôi ra ánh sáng.
Miễn là không phạm sai lầm, chắc chẳng sao đâu. Chúng tự trấn an như vậy.
“...Ừ, mày nói đúng. Bọn tao tham gia.”
Aggar bật cười trầm thấp. “Phải thế chứ” hắn nói, nụ cười đểu cáng nở trên mặt.
Hắn dẫn cả bọn về phòng mình để bàn chi tiết kế hoạch.
----------------------------------------
Đêm đó, khu xe đẩy bán đồ ăn ở con hẻm bẩn thỉu bỗng chốc trở nên khác lạ hoàn toàn.
Một người phụ nữ quen ăn ở đây sau khi tan ca tiến lại gần, mắt tròn xoe vì kinh ngạc.
“… Cái gì thế này?” cô buột miệng.
Cô không thể không ngạc nhiên khi chiếc xe đẩy mà mình đã quá quen thuộc giờ đây đã được lau dọn sạch sẽ, và kỳ lạ hơn, trên thân xe còn được trang trí bằng những hình trái tim to màu hồng.
“… X-xin chào quý khách” ông chủ xe đẩy lúng túng chào, nụ cười hơi gượng gạo.
Người phụ nữ nhẹ nhõm khi thấy vẫn là ông già quen thuộc bán hàng ngày trước.
“Ra là bác à. Tôi còn tưởng bác bị đuổi đi đâu rồi, có xe mới tới thế chỗ chứ” cô cười nói. “Mà cái quầy này sao kỳ lạ vậy bác? Nhìn khác quá trời.”
“À thì… có chút hoàn cảnh…” ông chủ xe đẩy lúng búng.
“‘Hoàn cảnh’ là sao? Quầy sạch bóng thế này, lại còn trái tim của nữ thần Vida. Bác định bắt chước cái xe xiên nướng đó hả?”
“Ừ thì… đúng là như vậy.”
“C-cái gì?! Thiệt luôn hả, bác bắt chước thật à?!”
“Thôi im đi, ăn thử cái này đã. Vẫn gọi món cũ phải không?” ông lão nói, đưa cho cô một tô súp.
Người phụ nữ hơi sững lại, nhưng rồi vẫn cầm lấy tô súp như mọi lần… và nhíu mày khi nhìn bên trong.
“Bác à… Mùi thì thơm hơn mấy món trước, mà cái thứ màu tím này là cái gì vậy?”
Món súp thịt viên mà xe đẩy này từng bán đã bị thay bằng món súp mới, bên trong lềnh bềnh vài cục màu tím lạ lùng.
“Tôi nếm rồi. Ngon đấy. Ăn thử đi, tin tôi đi” ông chủ xe trấn an.
“Nếu bác nói vậy… Ủa, ngon thiệt! Còn ngon hơn món trước nữa! Cái thứ màu tím này ăn cũng không kỳ như tôi tưởng! Nó là gì vậy bác?!”
“Thịt Goblin. Cái thằng— à không, ông chủ mới bảo đó là món của tộc Ghoul, tên là Gobu-gobu.”
“Chị ơi, tụi em có bánh kẹp thịt Kobold đây! Ngon tới độ em ăn xong cũng không tin nổi!” một xe đẩy khác mời chào.
“Bên tôi có thịt xào đây. Một phần vẫn một đồng Baum như cũ, nhưng từ hôm nay có thêm nội tạng Goblin và Kobold. Xử lý kỹ rồi, cứ thử xem” chủ xe thứ ba chen vào.
“Ơ khoan! Một tối mà bắt tôi thử bao nhiêu món vậy?” cô gái ngán ngẩm.
“Này này, khách người ta còn đang ăn súp của tôi mà! Mấy người chờ chút đi!” ông chủ đầu tiên quát.
Những quầy này vốn chỉ bán đồ ăn kiểu khu ổ chuột: súp thịt viên làm từ thịt trộn tai Goblin hay Kobold băm nhuyễn, bánh kẹp với rau dại và thịt vụn, thịt chuột hoặc cá xào đơn giản. Giờ đây, tất cả đã được lột xác hoàn toàn: súp Gobu-gobu, bánh kẹp thịt Kobold hấp trong lá Kobol, thịt và nội tạng chiên sốt đầy hấp dẫn.
Thịt Goblin vốn tanh và hôi. Dù chiên hay luộc cũng không át được mùi. Nếu dùng thật nhiều gia vị đắt tiền thì ăn tạm được, nhưng dân nghèo thì làm sao kham nổi.
Nhưng nếu đem thịt Goblin ngâm một ngày trong nước cốt cỏ Gobubu—loại cỏ ma thuật mọc khắp nơi—thì nó sẽ chuyển sang màu tím, mùi hôi tanh biến mất. Lớp ngoài sẽ trơn nhớt, tạo cảm giác lạ miệng, nhưng hoàn toàn ăn được. Đó chính là món bảo quản thực phẩm nổi tiếng: Gobu-gobu.
So với việc nhồi tai Goblin và Kobold vào thịt viên cho bớt mùi, món súp Gobu-gobu đậm đà hơn hẳn.
Thịt Kobold thì được hấp trong lá Kobol, một loại lá chỉ mọc ở nơi có Kobold cư trú. Nhờ đó, mùi tanh bay hết, còn thớ thịt dai cứng trở nên mềm mại. Nếu có thêm trái Kobol thì hương vị sẽ càng ngon, nhưng giá lại quá cao so với dân khu ổ chuột, nên chỉ dùng lá là đủ.
Trộn thịt Kobold hấp mềm với sốt tare và các gia vị khác, cho vào bánh mì đen cứng nặng—vậy là có ngay món bánh kẹp đậm đà.
Nội tạng Goblin và Kobold cũng được khử mùi theo cách tương tự, sau đó đem chiên sốt. Vừa ngon hơn, lại còn bổ dưỡng hơn đám thịt xào tạm bợ trước kia.
Giá cả và khẩu phần vẫn giữ như cũ, thậm chí còn rẻ hơn xiên nướng của Vandalieu một chút. Có khi cả mấy kẻ tò mò từ khu đèn đỏ cũng sẽ ghé mua, không chỉ riêng dân ổ chuột.
“… Nhưng mà, Vandalieu-sama, chẳng phải ngài nên lấy thêm tiền từ họ sao?” Chipuras hỏi Vandalieu, lúc này đang bận rộn nướng xiên.
Việc các chủ xe đẩy bán món mới với giá y như món cũ cũng đồng nghĩa là Vandalieu đã bán Gobu-gobu và thịt Kobold cho họ với cái giá… chỉ ngang với đám tai quái vật rẻ mạt hay thịt rau vụn nhặt nhạnh.
“Thịt Goblin và Kobold rẻ mạt đến mức mấy tiệm thịt bình thường còn chẳng thèm mua” Vandalieu nói. “Lần này ta xử lý nguyên liệu giúp họ, nhưng từ nay họ sẽ phải tự làm lấy.”
“Họ có hứa sẽ chia cho chúng ta một ít khi bắt đầu có lời, nên cũng ổn rồi mà, Chipuras-san” Darcia lên tiếng.
“... Thông thường thì người ta sẽ đòi phần trăm trên tổng doanh thu. Ta cho rằng chỉ nhận có một phần trăm lợi nhuận sau khi trừ chi phí nguyên liệu và các khoản khác thì hơi ít thật, nhưng... nếu mục tiêu của chúng ta là truyền đạo chứ không phải kiếm lời, thì chắc cũng không sao” Chipuras nhận xét.
Chỉ cần các chủ xe đồ ăn vẽ biểu tượng thánh của Vida lên xe là người dân khu ổ chuột có thể nhận ra ngay họ thuộc về giáo phái của Vida và Vandalieu.
Chừng đó thôi cũng đã là một bước tiến rất lớn.
Vandalieu cũng không mong đợi sẽ có tín đồ cuồng nhiệt xuất hiện chỉ nhờ vậy. Nhưng nếu sau bữa ăn, người ta chỉ cần lẩm bẩm một câu cầu nguyện ngắn, hay đơn giản là nghĩ đến Vida, như thế đã là đủ rồi.
Niềm tin được vun đắp bằng những hành động nhỏ như vậy vẫn sẽ truyền sức mạnh đến cho nữ thần.
“Với lại, lan truyền rằng Gobu-gobu và thịt Kobold nướng là món ăn truyền thống của văn hóa Ghoul, cũng là bước đầu tiên để khẳng định Ghoul là một trong những chủng tộc của Vida chứ không phải quái vật... Dù quanh đây cũng chẳng còn Ghoul nào nữa” Vandalieu nói tiếp.
“Dù sao thì bệ hạ cũng đã nhờ linh hồn các mạo hiểm giả và Miles-san tìm họ rồi mời họ chuyển đến Talosheim còn gì” công chúa Levia lên tiếng.
Quả thật, giờ không còn một con Ghoul nào trong các Tổ quỷ quanh thành phố Morksi nữa.
“Vậy giờ chỉ còn việc khuếch trương ảnh hưởng của Van-kun ở thành phố này thôi nhỉ?” Orbia cười hỏi.
Vandalieu khẽ thở dài. “... Ban đầu thì chúng ta cũng đâu cần làm đến mức đó, nhưng mà đúng vậy. Kế hoạch ban đầu chỉ là vận hành một xe bán đồ ăn thật nổi bật trong ba tháng thôi.”
Nghĩ lại thì, lúc đầu cậu chỉ định mở quầy ở đại lộ chính, mua thịt bình thường từ chợ đầu mối, rồi nướng xiên bán với hương vị hơi ngon hơn một chút so với đồ ăn vặt thông thường.
Nhưng mọi chuyện đã rẽ sang hướng khác kể từ khi Joseph để mắt đến Vandalieu ở Thương hội.
“Đúng vậy. Nhưng mà, nhờ thế mà ta mới đến được nơi này. Đó là điều duy nhất ta có thể cảm ơn Joseph-san. Nhờ ông ta mà ta gặp được Fang, kết thân với các em nhỏ ở trại mồ côi, và có được rất nhiều trải nghiệm tuyệt vời” Darcia mỉm cười, liếc nhìn Fang đang trông chừng từ trong bóng râm của xe đồ ăn như thường lệ.
“Dù còn nhiều việc phải làm, nhưng ta cũng không hối hận” Vandalieu nói. “Fang, Maroru, Urumi, Suruga, tới giờ ăn rồi.”
Sau khi làm nguội thịt vừa nướng đến nhiệt độ thích hợp, Vandalieu lấy thịt ra khỏi xiên và tung lên không trung. Fang cùng bầy chuột chộp lấy từng miếng giữa không và ngoạm ngon lành.
Khách hàng đang xếp hàng mua xiên thịt nở nụ cười khi thấy cảnh tượng đó.
Đám Great Giant Rat vẫn chỉ ở Rank 2, chưa tiến hóa thành chủng tộc kỳ dị nào. Thành phố này lại có chi nhánh của Hội thuần thú sư, nên người dân không thấy ác cảm với lũ chuột.
Thông thường, họ hẳn sẽ hoảng hốt trước Fang – một con Black Dog Rank 3 có thể sánh với gấu về độ nguy hiểm – nhưng... vì nó đang kìm nén 【 Hào quang sợ hãi 】khiến kẻ khác run rẩy, nên trông chẳng khác gì một chú chó to bình thường.
“Mai ta đi săn với con nha” Darcia nói. “Chúng ta phải tích trữ nhiều thịt Goblin và Kobold một chút trong thời gian tới mà, đúng không?”
“Ừ… dù ta có thể tự trồng lá Kobol” Vandalieu đáp.
Fang sủa lên vui vẻ.
------------------------------------------
“Chỉ có ngài mới làm được. Chỉ có ngài mới có thể giúp chúng tôi. Nếu ngài từ chối thì bọn tôi tiêu đời. Ngài là hy vọng duy nhất.”
Người đàn ông đã nghe câu đó nhiều đến mức tai anh ta sắp mục rữa. Trong phần lớn trường hợp, thực ra vẫn có người khác có thể xử lý.
Lần này cũng vậy, gần như chắc chắn có người khác đủ sức giải quyết.
“Một con Minotaur King đã tập hợp một bầy quái, vậy mà Hội mạo hiểm không phát hiện được. Ta biết đám Ngũ Sắc Kiếm đang vướng vào thử thách của thần này nọ, nhưng chỉ cần gom vài mạo hiểm giả hạng A hay B là xử lý được. Dù là Minotaur King, bọn này thường cũng chỉ kéo bầy nhỏ. Vẫn còn thời gian để tập hợp lực lượng” người đàn ông lẩm bẩm khi lặng lẽ bước đi một mình.
Trong đầu anh hiện lên khuôn mặt bóng nhẫy mồ hôi của công tước Alcrem – kẻ đã nhờ vả anh.
Một ngôi làng gần Tổ quỷ đã bị xóa sổ khoảng một tháng trước. Dựa theo việc toàn bộ nhà cửa bị thiêu rụi, người ta cho rằng đó là việc làm của “Linh cẩu” Gozoroff cùng lũ bắt cóc, nên một đội kỵ sĩ dưới trướng công tước đã được phái đi truy bắt gã.
Nhưng đội kỵ sĩ đó không bao giờ trở về. Trái lại, họ phát hiện ra một bầy quái vật do Minotaur King chỉ huy đang ẩn náu trong Tổ quỷ gần ngôi làng bị xóa sổ.
Người dẫn đầu đội đó từng là... hay đúng hơn, đã từng là con gái út của vị công tước đời trước – tức là em gái cùng cha khác mẹ của công tước Alcrem hiện tại, dù tuổi tác giữa họ gần như là giữa cha và con.
“Có thể công tước không cố ý, nhưng rốt cuộc lại dâng bữa tiệc thịnh soạn cho một con sư tử đang đói” người đàn ông lẩm bẩm.
Sau khi biết người dẫn đầu đội kỵ sĩ là ai, công tước Alcrem đã tình cờ tìm được cách liên hệ với người đàn ông này và gửi lời thỉnh cầu.
“Không ngờ có thể liên lạc được với ngài... Đây hẳn là ý trời. Xin hãy tiêu diệt Minotaur King cùng bầy quái của hắn. Còn nếu em gái cùng cha khác mẹ của ta vẫn còn sống... thì bất kể tình trạng ra sao, xin hãy xử lý cô ấy.”
Một đội kỵ sĩ không thể gọi là yếu, nhưng Minotaur là chủng tộc vượt trội hơn Ogre. Đối đầu với một bầy do Minotaur King dẫn dắt... còn khó hơn nhiều so với truy bắt tên “Linh cẩu.”
Mà giờ đã một tháng trôi qua mà không có tin tức gì, kết cục của họ cũng chẳng cần tưởng tượng thêm.
“Tiền công mà hắn trả ta đủ để mua một bình dược phẩm hạng sang, thuê một trị liệu sư hạng nhất, hay làm một Pháp cụ để xóa ký ức đau đớn cho cô ấy. Nếu thật sự còn quan tâm đến em gái, thì còn cả đống cách như đưa cô ấy đến tu viện hẻo lánh nào đó” người đàn ông nghĩ thầm.
Những suy nghĩ ấy có lướt qua đầu anh.
“Nhưng... chắc cũng chẳng phải việc của ta” anh tự nhủ.
Randolf “Chân thực” – mạo hiểm giả hạng S, người đã công khai rút lui khỏi giang hồ và thực tâm mong sống ẩn dật – lặng lẽ bước vào Tổ quỷ nơi bầy Minotaur đang ẩn náu, sau lưng là cung tên, tay cầm dao găm mảnh mỏng như lưỡi gió.


5 Bình luận