Tập 10: Công quốc Alcrem
Chương 231: Gordon trở thành anh hùng và khối đại thịt lạc đường
5 Bình luận - Độ dài: 7,198 từ - Cập nhật:
Sau khi bỏ ra một khoản kha khá để chữa lành quai hàm bằng ma pháp trị liệu, kẻ từng được gọi là “Cường tý (Strong Arm)” — hay đúng hơn là cựu “Cường tý” Gordon — rời khỏi thành phố Morksi vài ngày sau trận đấu tay đôi, đúng một ngày sau khi hắn đánh mất danh hiệu ấy.
“Khốn kiếp… Mẹ nó… Khốn nạn thật…!” hắn rít lên qua kẽ răng, miệng lầm bầm những lời nguyền rủa không dứt, chân bước nhanh khỏi thành phố.
Ánh nhìn bất an của những người đang trên đường đến thành phố không làm hắn bận tâm mấy nhưng cái ánh mắt của những người đã rời khỏi Morksi, giống như hắn… thì lại là chuyện khác.
Hắn không chịu nổi những ánh nhìn đầy thương hại, khinh miệt và ghê tởm của những kẻ đã tận mắt chứng kiến trận đấu, hoặc chí ít cũng đã nghe đồn về nó.
Thương tích sau trận đấu đã được chữa lành, không để lại di chứng gì. Simon và Natania không lấy của hắn một đồng, Hội mạo hiểm giả cũng không phạt gì, và hắn cũng chẳng bị lính canh bắt giữ hay xử lý gì cả.
Nhưng Gordon là kiểu người sống bằng cách ức hiếp kẻ khác nhờ vào sức mạnh. Một khi danh tiếng của loại người như thế bị bôi nhọ, điều đó chẳng khác gì án tử.
Dù những kẻ xung quanh có oán ghét hắn đến đâu đi nữa, thì chừng nào hắn còn “mạnh”, họ cũng không dám làm gì. Thế mà giờ đây, danh hiệu “Cường tý” đã không còn.
Điều đó có nghĩa là số người không còn sợ hãi cái tên “Cường tý” đã vượt qua số người vẫn còn e dè hắn.
Gordon mới chuyển đến Morksi gần đây, sau khi rời khỏi thành phố cũ. Với quãng thời gian ngắn như vậy, tin đồn hắn thua trận chưa thể lan đến tai những người từng là nạn nhân của hắn… những mạo hiểm giả bị cướp đoạt tiền bạc và vật liệu quái vật, hay thân nhân của những cô gái bị hắn cưỡng ép dụ dỗ.
Nhưng khi tin ấy lan ra thì sao… nếu những kẻ từng vì sợ hãi mà không dám chống lại hắn, giờ lại nhận ra rằng hắn chẳng còn đáng sợ đến thế?
“Dù bọn chúng chỉ là hạng D trở xuống, nếu tụ tập lại theo nhóm thì mình cũng chẳng toàn mạng mà rút lui được… Mẹ kiếp, chắc phải làm lại từ đầu ở một công quốc khác thôi,” Gordon lầm bầm.
Đó là lý do hắn rời khỏi Morksi. Hắn không chịu nổi ánh nhìn của dân thành, cũng như tầm ảnh hưởng quá lớn của “Sói Đói” Michael và Vandalieu, vị chủ nhân của tộc Ghoul.
Thế nên, bỏ trốn khỏi công quốc Alcrem là một quyết định hợp lý đối với Gordon. Dù bản chất có hơi quá khích nhưng hắn không phải tội phạm. Hắn chưa từng giết người vô tội—chỉ có bọn cướp và lũ sát nhân là kẻ nằm xuống dưới tay hắn. Ngay cả khi hành nghề "cướp", hắn cũng chỉ lấy “vừa đủ”, chưa từng lột sạch bất kỳ ai.
Còn chuyện đàn bà… hắn đã để họ yên, và chẳng ai từng tố cáo hắn cả.
Nhờ thế, thông tin về hắn sẽ không bị lan truyền rộng rãi như mấy tên có tiền thưởng truy nã. Nếu chuyển sang công quốc khác, sẽ chẳng mấy ai nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại hay khinh bỉ nữa.
Miễn là hắn chăm chỉ nhận nhiệm vụ và sống lặng lẽ ở thành phố mới, danh tiếng rồi cũng sẽ trở lại thôi. Hội không cấm hắn hoạt động, kỹ năng tích lũy bấy lâu vẫn còn, chỉ mất mỗi cái danh “Cường tý”.
Là một mạo hiểm giả hạng C, hắn vẫn dư sức sống tốt.
Rồi một ngày nọ, khi Gordon đang đi trên đại lộ, vài tiếng đồng hồ sau khi rời khỏi một ngôi làng ven đường, hắn bắt đầu nghĩ đến việc lót dạ bằng ít thịt khô và nước trong bình.
Ngay khoảnh khắc ấy, hắn đột ngột dừng bước.
Ánh mắt hắn đảo về phía đồng cỏ phủ đầy tuyết nằm trải dài xa xa khỏi đại lộ.
“… Hay là rẽ sang bên đó luôn nhỉ?” hắn lẩm bẩm.
Chẳng hiểu vì sao, nhưng điều đó bỗng dưng có vẻ là một ý hay. Hắn bắt đầu tự bịa ra lý do để làm theo linh cảm kỳ lạ này — nào là đi đường tắt sẽ đến công quốc khác nhanh hơn, nào là đường đó tuy nguy hiểm với người thường nhưng một kẻ như hắn thì chẳng hề gì.
Gordon bắt đầu lội tuyết. Bình thường thì ai cũng biết đi theo đại lộ dù có vòng vèo thì cũng an toàn hơn nhiều so với mò vào vùng đất hoang phủ đầy tuyết trắng. Nhưng… Gordon vẫn tiếp tục bước đi, như thể có thứ gì đó dẫn lối.
Và rồi…
Một tia sét lóe lên, chiếu thẳng lên trời.
“C-cái gì thế này?!” Gordon kinh hãi ngẩng đầu nhìn mây đen.
“…Đó là 【 (Lightning of Purification) Tịnh Lôi 】” một giọng nam vang lên, gọi tên một phép thuật hệ phong mà Gordon chưa từng nghe qua.
Hắn cúi nhìn và thấy một cậu thiếu niên đang đứng ngay trước mặt mình.
“Dùng linh thể để theo dõi quả nhiên không hiệu quả bằng việc dùng Undead hay Gia quyến bám theo” cậu thiếu niên tiếp lời.
“M-mày là ai?!” Gordon hét lên.
Cậu thiếu niên với vóc người trung bình, mái tóc dựng ngược kì dị, khuôn mặt tầm mười bảy mười tám tuổi. Trên người cậu là bộ giáp da loại bán đầy ngoài cửa tiệm, cây rìu được cầm trong tay cũng phổ thông chẳng kém.
Thoạt nhìn, chẳng khác gì mấy tân binh hay lảng vảng ở bất kỳ Hội mạo hiểm giả nào.
Chỉ có điều… áp lực tỏa ra từ người cậu ngay lập tức khiến Gordon biết ngay—đây không phải người bình thường.
“… M-mày không phải kẻ tầm thường. Mày là ai? Không lẽ… không phải con người?” Gordon lùi một bước, giơ rìu lên thủ thế.
Nhưng cậu thiếu niên—Hajime Inui—không hề liếc nhìn Gordon. Cậu vẫn dán mắt lên bầu trời.
“Dùng các linh thể để theo dõi đúng là tiện lợi hơn hẳn thật, vì con người thường không thấy chúng được nếu không phải là kẻ có chức nghiệp Spiritualist (Linh thuật sư) hay có đặc kỹ… Nhưng ma pháp của ta sẽ quét sạch lũ linh thể quanh đây… Tch, vẫn còn mấy con đứng xa xa à? Hắn thả bao nhiêu xuống vậy chứ?” Hajime làu bàu. “【 Tịnh Lôi 】”
Thêm hai tia sét nữa vút lên trời. Nhưng có vẻ kết quả vẫn không như mong muốn của hắn.
“Xa quá rồi à… Thôi kệ đi nhỉ, lũ linh thể đó cũng chẳng đáng để ra bỏ công ra mà thanh tẩy. Dù gì thì hắn cũng biết ta có mặt ở đây rồi” Hajime lẩm bẩm, cuối cùng cũng chuyển ánh nhìn về phía Gordon. “Chào mừng, Gordon. Ta mừng vì ngươi vẫn đến được đây dù đức tin tôn giáo của ngươi có phần… đáng ngờ.”
“G-gì cơ?! Mày nói cái gì vậy?! Tao không biết mày! Chưa gặp bao giờ cả!” Gordon gào lên.
“Không, ngươi phải biết ta chứ. Dù đúng là chưa từng thấy mặt nhau” Hajime đáp.
Cái giọng điệu trịch thượng ấy không khiến Gordon tức giận. Tâm trí hắn lúc này chỉ tràn ngập nỗi sợ—sợ cái điều gì đó mà hắn không thể hiểu nổi đang đứng trước mặt mình.
Nhưng hắn cũng cảm nhận rõ… nếu quay lưng lại, hắn sẽ chết.
Chính trực giác đó khiến Gordon không dám rời mắt khỏi gã thiếu niên này.
“Giờ thì, Gordon, kẻ thua trận… Ta có tin tốt và tin xấu cho ngươi. Tin tốt là: ngươi có thể trở thành anh hùng. Tên tuổi ngươi sẽ được lưu danh sử sách, những câu chuyện về ngươi sẽ được truyền đời.”
“V-vậy… tin xấu là gì?!” Gordon hoảng hốt hỏi.
Khóe môi Hajime nhếch lên một nụ cười khó chịu. “Tin xấu à? Đó là… dù tên tuổi ngươi được lưu danh hậu thế, nhưng ý thức của ngươi thì không.”
Một luồng sáng ma pháp tụ lại trên tay Hajime.
Gordon hiểu ngay—nếu quay lưng bỏ chạy, hắn sẽ không thoát.
Thế là hắn gào lên, lao thẳng về phía Hajime. Những bước chân mạnh đến mức khó tin rằng chỉ giây trước hắn còn đứng chết trân vì sợ, Gordon lao tới, rìu giơ cao.
“Tên ngốc” Hajime nói khẽ.
Trước khi Gordon kịp vung rìu, một tia sét phóng thẳng từ tay Hajime đánh trúng hắn. Gordon gào lên đau đớn.
Gối khuỵu xuống, nhưng dòng điện từ tay Hajime vẫn không dừng lại.
“Đ-đủ rồi… chủ nhân…!” Gordon thều thào.
Ngay khi từ “Chỉ huy (Comander)” được thốt ra khỏi miệng hắn, Hajime dừng lại. Cơ thể Gordon cháy xém, khói trắng bốc lên nghi ngút, hắn thở hổn hển và lôi từ túi ra một lọ Potion, ngửa cổ uống sạch.
“Ghê quá đi mất! Cơ thể yếu xìu, đúng là chán thật. Vậy mà cũng là mạo hiểm giả hạng C à? Mạo hiểm giả thời nay xuống cấp thế cơ à!” Gordon—hay đúng hơn là kẻ từng là Gordon—lên tiếng, những vết bỏng trên thân hắn dần lành lại.
“Cũng đành chịu thôi. Thời đại với thế giới bây giờ khác xưa rồi, "Thương Thần Phá Sơn (Mountain Breaking Strong Spear) Bobby à” Hajime trả lời, gọi Gordon bằng một cái tên khác—tên của một anh hùng trong truyền thuyết.
‘Thương Thần Phá Sơn’ Bobby từng là một anh hùng sống cách đây hàng chục nghìn năm. Vũ khí của ông là một cây thương làm từ Obsidian với lõi Adamantite, nặng đến mức ngay cả các chiến binh Titan thiện chiến cũng không nhấc nổi, theo đó người ta đồn rằng ông là người từng dùng chính cây thương ấy phá hủy cả một ngọn núi khổng lồ.
Thuở sinh thời, Bobby là thành viên trong đoàn lính đánh thuê do Fitun - Lôi Vân Thần, lãnh đạo khi còn là con người. Sau khi chết, ông ta trở thành anh linh.
Thông thường, anh linh không thể hiện diện trong thế giới này nếu không được triệu hồi bằng kỹ năng 【 Anh linh giáng trần 】.
Thế nhưng, kẻ đang nói qua miệng Gordon giờ đây tự nhận mình chính là ‘Thương Thần Phá Sơn’ Bobby.
Tất cả đều là mưu tính của Hajime—hoặc đúng hơn là Fitun, vị thần đã chiếm lấy thân thể hắn.
“Vậy ra là thế… Nhưng ta cứ nghĩ lần này được ở lại nghỉ ngơi cơ” Bobby khẽ lầm bầm.
“Thông cảm đi. Cơ thể tên này phù hợp để làm vật chứa cho ngươi nhất rồi, để tìm được vật chủ phù hợp hơn thì cũng chẳng dễ gì” Fitun đáp lời.
Ban đầu, đây chỉ là phương án dự phòng, nhằm ngăn Vandalieu phá hủy linh hồn Hajime khi hắn đang sơ hở, trước khi bản sao linh thể của Fitun có thể giáng lâm.
Khi quyến thần, anh linh hay phân thân của thần linh giáng xuống phàm thế thì một cột sáng sẽ giáng xuống từ bầu trời. Cột sáng này có thể được nhìn thấy từ rất xa, chẳng khác gì báo hiệu cho Vandalieu biết: “Đến tấn công bọn ta đi!”
Vì vậy, Fitun cho rằng tốt nhất là để bản sao linh thể luôn bám sát thân thể Hajime. Ban đầu, hắn ta định truyền bản sao đó vào một Thần khí, để nó nhập vào người Hajime mà không cho Vandalieu cơ hội ra tay.
Nhưng sự tương thích giữa Fitun và Hajime lại vượt ngoài mong đợi, cộng thêm kỹ năng 【 Marionette 】 khiến mọi thứ tiến xa hơn.
Trong quá trình dung hợp, thôn tính Hajime, Fitun đã nắm được cả kiến thức về cơ chế hoạt động của tế bào não—thứ lẽ ra không thể học được ở thế giới Lambda.
Và hắn ta đã nghĩ ra một điều: Nếu kết hợp 【 Marionette 】 với quyền năng của Lôi Vân Thần, liệu có thể cho anh linh và quyến thần của mình giáng lâm vào trần thế?
Nếu ví thân xác là phần cứng, linh hồn là phần mềm, thì kỹ năng 【 Marionette 】 chẳng khác nào kỹ thuật hack.
Fitun đã dùng sét chạm vào thân thể Gordon, thay thế toàn bộ thông tin trong não hắn bằng dữ liệu từ 【 Marionette 】, rồi “tải” Bobby từ thần giới xuống và ghi đè linh hồn Gordon bằng linh hồn của Bobby.
Đó là một phép ẩn dụ gần đúng cho việc đã xảy ra với thân xác của Gordon.
“Gọi vật chứa này ‘phù hợp’ thì cũng hơi quá… Cơ thể nặng nề, cảm giác thì cùn mụt” Bobby phàn nàn.
“Có muốn càm ràm thì càm ràm với Vandalieu ấy. Tự nhiên chui ra, làm ta phải gấp rút tìm thân xác cho ngươi” Fitun đáp.
Anh linh hay quyến thần không thể nhập bừa vào ai đó mà phải chọn những người có đức tin vào Fitun—không cần cuồng tín đến mức ngày nào cũng cầu nguyện, nhưng ít ra phải từng nguyện cầu hắn một lần.
Ngoài ra, cơ thể được chọn làm vật chứa cũng phải có mức độ tương thích với linh hồn sẽ nhập vào. Lý tưởng nhất là cùng chủng tộc, cùng giới tính, và nếu được thì vóc dáng cũng tương đương. Cơ thể rèn luyện sẵn thì càng tốt.
“Tìm người như vậy ở quanh đây thì đúng là hiếm thật” Bobby nói.
“Ừ, vì nếu tìm ở công quốc khác hay từ Đế quốc Amid, mà còn mang chúng tới tận Morksi thì phiền phức quá” Fitun nhún vai. “Nhưng đó cũng là một phần thú vui trong trận chiến sinh tử.”
Hiếm khi nào một trận tử chiến lại diễn ra trong trạng thái hoàn hảo. Phần lớn thời gian, kẻ chiến đấu phải mang theo vũ khí sứt mẻ và thân xác rệu rã. Dù vậy, kẻ thù vẫn sẽ tới, không một chút khoan nhượng.
Và đó mới là điều hấp dẫn. Chẳng giống mấy cuộc đấu tay đôi kiểu mẫu, có hẹn trước ngày giờ, có khán giả theo dõi - đó không phải là trận tử chiến theo mong muốn của hắn.
Làm sao đỡ được đòn khi giáp trụ hỏng hóc? Làm sao giết được kẻ địch khi đã rã rời? Làm sao chịu đựng cơn mệt mỏi và vết thương?
Trong mắt Fitun, một trận chiến không có những yếu tố ấy chỉ là một trò chơi.
Các anh linh phục vụ hắn ta cũng nghĩ như vậy.
Bobby bật cười. “Đúng là ngài rồi đấy, Chỉ huy.”
“Nếu rảnh rỗi tới mức cười được thì lo kiểm tra Status đi. Cơ thể này không phải kiểu đặc biệt được ban cho bởi kỹ năng 【 Anh linh giáng trần 】 đâu—chỉ là một thằng chó thua trận thôi. Có gì bất thường trong chỉ số hay kỹ năng không?” Fitun hỏi.
“Được rồi. 【 Status 】!... Tên ta là Gordon Bobby. Chỉ số với kỹ năng không đến nỗi tệ. Nhưng nếu dùng toàn lực thì chắc cơ thể này nát trong vài phút mất” Bobby—hay đúng hơn là Gordon Bobby, người đã nuốt gọn linh hồn Gordon và chiếm lấy thân xác hắn—nhăn mặt.
“Cũng phải thôi. Những tên ta lượm được khác còn chẳng trụ nổi một phút” Hajime Fitun nói. “Mấy kẻ đó hiện đang được huấn luyện trong Hầm ngục của ta.”
Fitun vốn không phải tà thần, nên thông thường không thể tự tạo ra Hầm ngục. Nhưng bằng cách gắng sức, hắn ta đã tạo ra được nó—giống như Alda, thần luật lệ và định mệnh, từng làm để rèn luyện Heinz.
Tuy nhiên, Fitun đã phải tích lũy sức mạnh trong hàng ngàn, hàng chục ngàn năm, từ rất lâu trước khi Vandalieu tái sinh ở thế giới này, để làm được điều đó.
Dẫu vậy, Hầm ngục của hắn ta vẫn không thể sánh bằng của Alda.
“Ngài đang huấn luyện họ trong Mê cung Lôi Vân (Labyrinth of Thunderclouds)? Đó vốn là nơi thử thách dành cho người cầu xin thần ân (thần hộ), thần khí, hoặc muốn trở thành anh hùng kia mà? Ngài vẫn liều lĩnh như xưa” Gordon Bobby nói.
Dù không bằng Hầm ngục của Alda, Mê cung Lôi Vân vẫn đủ khiến mạo hiểm giả hạng B phải khốn khổ. Mà với một thân xác xa lạ thì càng giống như bị quăng vào vực sâu không đáy.
“Họ toàn là những kẻ từng là thuộc hạ của ta kiếp trước, hoặc nổi bật hơn đám tín đồ tép riu. Được chiến đấu sinh tử lần nữa, dù trong cơ thể yếu đuối, lại khiến chúng vui thích nữa cơ” Hajime Fitun đáp. “Ngươi là người cuối cùng, nên chẳng còn bao nhiêu thời gian, nhưng vẫn nên khởi động trước khi giao chiến với Ma Vương.”
“Ừ, biết rồi, biết rồi… À mà, nhớ ra rồi—Vân vũ nữ thần (goddess of rainclouds) có thử liên lạc với ngài, Chỉ huy. Nhưng bà ta nhận ra không quen ai ở thần giới của ngài nên bỏ đi luôn.”
“Con mụ u ám đó à” Hajime Fitun lẩm bẩm, mặt nhăn lại khi nhớ đến Bashas, Vân Vũ nữ thần.
Bashas thành thần cùng thời với Fitun—dù thực tế cách nhau mấy trăm năm, nhưng với thần linh thì chẳng là gì.
Các thần liên quan đến mây vốn được dẫn dắt bởi một vị thần cấp cao, là cận thần của Shizarion—thần gió và nghệ thuật. Nhưng giống như Shizarion, linh hồn vị thần đó đã bị Ma Vương Guduranis hủy diệt.
Về sau, nữ anh hùng Nineroad, sau khi trở thành thần linh, đã bổ nhiệm một thần mây mới. Nhưng chỉ một thần trẻ tuổi thì không đủ sức gánh trọng trách đó, nên vai trò bị chia nhỏ—gồm cả ‘lôi vân’ và ‘vân vũ’.
Chính vì vậy, Fitun luôn coi Bashas là minh chứng cho sự yếu kém của bản thân, dù cô từng là anh hùng chiến trận.
“Cứ mặc bà ta đi. Chừng nào Bashas chưa giáng lâm thì cũng chẳng làm được gì, trừ khi cử anh hùng được ban thần ân đến đánh nhau với ta” Hajime Fitun nói.
Giờ đây, Fitun đã chiếm hữu thân thể Hajime và hiện diện tại thế giới Lambda. Bashas chẳng thể can thiệp được nữa.
“Vâng… Mà nói tới anh hùng, tại sao các thần khác không làm như ngài vậy, Chỉ huy?” Gordon Bobby hỏi khi bước theo sau Hajime Fitun. “Dù không có kỹ năng 【 Marionette 】, vẫn có thể để anh linh nhập vào những tín đồ thành tâm cơ mà?”
Các vị thần khác cũng đã chọn lựa những cá nhân ưu tú để rèn luyện thành anh hùng, nhằm giao cho Heinz dẫn dắt chống lại Vandalieu.
Nhưng nếu để anh linh nhập xác như Fitun thì chẳng phải nhanh hơn sao?
“Ngươi ngốc à?” Hajime Fitun bật cười. “Chỉ có thứ súc sinh như ta, coi tín đồ như đồ vật, mới nghĩ ra và thực hiện trò này. Mấy tên đạo mạo đó thì làm sao dám!”
Fitun thừa hiểu, một khi chuyện này bị Alda phát hiện, hắn sẽ bị đóng cọc trừng phạt là cái chắc. Vì thần linh vốn có trách nhiệm dẫn dắt con người—không phải lợi dụng họ như tài nguyên một lần dùng rồi bỏ.
Nhưng ở thế giới của các dũng giả, từng có một câu nói—
“Lịch sử được viết bởi kẻ chiến thắng.”
Nếu Ma Vương Vandalieu bị đánh bại, Fitun sẽ giành lấy vinh quang—bất kể gã dùng thủ đoạn gì. Còn nếu thất bại, gã chỉ đơn giản là bị tiêu diệt.
Một kế hoạch đơn giản, dễ hiểu đến mức không thể đơn giản hơn.
---------------------------------------------------
Doug Atlas nhăn mặt trước cái mùi mà cậu đã quá quen trong kiếp trước.
Mùi của nhà cửa, ruộng đồng bị thiêu rụi, và cả mùi tanh nồng của máu. Nếu trong không khí có thêm khói súng nữa thì sẽ giống hệt mùi mà cậu từng biết, nhưng lần này thì không có.
Một người đàn ông và một người phụ nữ—có lẽ là vợ chồng, hoặc người yêu—nằm chồng lên nhau trên nền tuyết đã bị nhuộm đỏ máu.
“… Đây không phải thành phố Morksi, đúng chứ?” Doug cất tiếng hỏi.
“Ừ. Trông giống như một ngôi làng bị bọn cướp hay gì đó tấn công thì đúng hơn” trả lời cậu là một cô gái tóc đen mặc váy trắng như tuyết—Pluto, một trong những nhân cách của Legion.
“Ừ, chắc vậy rồi. Nhưng… sao bọn mình lại đến đây? Kế hoạch là dịch chuyển đến Morksi mà ta?”
Doug và Pluto vốn định dùng năng lực của Jack—một nhân cách khác của Legion—để dịch chuyển từ Talosheim đến thành phố Morksi.
Thế nhưng, sau khoảnh khắc ngắn ngủi cảm giác như bị treo lơ lửng giữa không trung, cảnh tượng đập vào mắt họ lại là thảm kịch máu lạnh này. Trong giây lát, họ đã tưởng rằng Morksi vừa gặp phải tình huống khẩn cấp nghiêm trọng, nhưng… cái ý nghĩ đó nhanh chóng bị loại bỏ. Chỉ một cái liếc mắt cũng đủ thấy nơi này tuyệt đối không phải là một thành phố buôn bán đông đúc.
Câu hỏi của Doug thực ra là một cách nói vòng vo cho câu: “Mấy người nghĩ gì mà lại đưa tôi đến cái chỗ chết chóc này vậy hả?”
Nhưng khi cậu nhìn sang cô để tìm câu trả lời, Pluto chỉ lặng lẽ nhìn lại.
Đôi mắt từng được các tín đồ ở Origin ca tụng là huyền bí kia giờ đang lạc lối, đầy bối rối.
“Này Doug… đây là đâu vậy ta?” cô hỏi.
“Gì chứ… Đừng nói với tôi là mấy người lạc đường thiệt đó nha?!” Doug la lên.
Xem ra lần này Legion không cố ý đưa anh tới đây. Họ chỉ… dịch chuyển nhầm mà thôi.
“Không phải lỗi của tụi này đâu nha. Bọn này chưa từng đến Morksi lần nào, mà Danna cũng đang kiềm chế ma lực tử tính nhiều hơn cả ở Talosheim… Nếu dọc đường có cảnh nào chết chóc thảm khốc như vầy thì lỡ tay cũng đâu có gì lạ” Pluto phân trần.
“Ờ thì… cũng đúng” Doug lẩm bẩm.
Dịch chuyển của Legion không giống ma thuật thuộc tính không gian như của Gufadgarn. Đó là năng lực có thể di chuyển tức thời bằng cách truy dấu cái chết và ma lực tử tính—một loại tử vong ma pháp của Jack.
Doug vốn đã biết là đôi khi Jack vẫn nhầm lẫn giữa dấu vết của cái chết với dấu vết của đồng đội, dẫn đến dịch chuyển sai lệch. Đó cũng là lý do vì sao Jack được đặt biệt danh là “Jack-o’-Lantern”.
“Vậy thì đây chắc là một ngôi làng nằm đâu đó giữa Talosheim và Morksi. Cô có đưa chúng ta đến Morksi từ đây được không?” Doug hỏi.
“Chắc là được… nhưng đợi một chút được không? Có chuyện bọn này muốn thử trước đã” Pluto đáp.
“Được thôi. Mà nhìn tình hình thì chắc tôi cũng phải lo vài chuyện nữa rồi” Doug nhún vai nói.
Cả hai quay lại quan sát xung quanh.
Họ đang bị bao vây bởi một nhóm người có vũ trang, mặt mày bị che kín bằng khăn và mặt nạ, đang từ từ xuất hiện từ sau những ngôi nhà.
“Hai người… từ đâu đến? Là dân sống sót trong làng này sao?” Một kẻ lên tiếng, giọng vẫn còn lúng túng.
Doug mặc áo giáp da nhẹ, da ngăm và kiểu tóc khá đặc biệt. Còn Pluto thì có làn da trắng như sáp nến, tóc và mắt đều đen tuyền—một diện mạo hiếm thấy ở vùng này. Chưa kể cô còn đang lơ lửng giữa không trung. Dù nhìn thế nào thì hai người họ cũng chẳng giống dân làng chút nào.
“Kiểu như lữ khách đi lạc ấy mà. Nhưng mà… mấy người cũng đâu có vẻ gì giống dân làng hay lính gác đâu ha?” Doug đáp tỉnh rụi.
Một gã trong nhóm, đeo chiếc mặt nạ trông kỳ dị hơn hẳn những kẻ khác, bỗng cười phá lên.
“Lữ khách à? Hay đấy. Hành trình cuộc đời của các ngươi sẽ kết thúc tại đây, khi trở thành tế phẩm cho thần linh của bọn ta!”
“Trời đất, cách tên này nói năng văn chương dữ ha” Pluto nhận xét.
“Ừ, ai rồi cũng là lữ khách trên hành trình cuộc đời… Mà khoan, không phải bây giờ không phải lúc để bàn chuyện triết lý đâu đúng không?” Doug gãi đầu nói.
Xem ra ngôi làng này không bị bọn cướp tấn công, mà là bởi một giáo phái cuồng tín tôn thờ tà thần nào đó. Nếu là cướp thì ít ra còn tha mạng dân làng để đổi lấy tiền hay lương thực, nhưng với bọn cuồng đạo điên dại, thứ duy nhất chúng tìm kiếm là tế lễ.
Chính vì thế, nơi này bị bao trùm bởi tử khí đến mức khiến Pluto lầm tưởng đây là điểm đến.
“Đây sẽ là tế phẩm cuối cùng trong ngày hôm nay! Nếu chúng ta hiến dâng hai kẻ này… ừm, có thể không phải tên đàn ông kia, mà là thiếu nữ trong sáng này—thì Tubereese-sama, Tà thần uế huyết (the evil god of wicked blood), hẳn sẽ lại ban lời răn cho chúng ta!” tên đeo mặt nạ kỳ dị gào lên. Những kẻ còn lại cũng hòa theo:
“Tubereese-sama!”
“Vì Thần của chúng ta!”
Lũ cuồng tín tiến tới, giơ cao những vũ khí đã nhuộm máu dân làng.
Doug nhíu mày. “Giờ tính sao đây, ‘thiếu nữ trong sáng’ Pluto?”
“Giết sạch rồi tính tiếp, ‘tên đàn ông đó’ Doug” Pluto đáp lại.
“Ừ ha… Mang chúng về làm quà cho Luciliano-ossan thì phiền lắm.”
Ngay khi đám cuồng tín bắt đầu hò hét xông lên, Doug dùng năng lực 【 Hecatoncheir 】 để nghiền nát từng tên một.
“Hả?!” Gã đeo mặt nạ, có vẻ là giáo chủ của giáo phái, đứng sững người, sốc đến độ không kịp phản ứng.
Hắn chỉ còn biết nhìn thuộc hạ bị bóp nát như những con búp bê đất sét.
Một thằng nhóc thậm chí còn không trang bị gì tử tế lại giết lính của hắn dễ như trở bàn tay—chuyện này hoàn toàn vượt ngoài hiểu biết của hắn.
Nhưng rồi điều khủng khiếp hơn còn đang xảy ra. Cô gái mà hắn gọi là “thiếu nữ trong sáng” đang bắt đầu phình to ra, thân thể biến dạng thành một khối thịt khổng lồ với vô số giọng nói phát ra từ bên trong.
“Doug có vẻ chán rồi” Hitomi nói.
“Ừ, cậu ta thích đánh nhau chứ không phải tàn sát người một cách vô vị” Enma tiếp lời.
“Thứ mà cậu ta muốn là một cuộc chiến đấu thật sự, chứ không phải đồ sát một chiều… Thật là oai hùng! Tôi cũng muốn được người khác nói về bản thân như vậy!” Valkyrie hào hứng.
“Pluto, hay để tôi đốt sạch một lượt cho lẹ?” Baba Yaga gợi ý.
“Nhưng như vậy thì thi thể dân làng cũng cháy luôn còn gì” Pluto lắc đầu.
Với những tiếng 'puchi puchi', cơ thể cô gái biến thành một khối cầu bằng vô số hình nhân thịt quấn chặt vào nhau.
Run rẩy, tên đeo mặt nạ quỳ sụp xuống, buông rơi vũ khí.
“Ơ… ôi thần linh, thần của ta, hãy… hãy ban ân huệ cứu rỗi cho con…!”
“Lúc đầu thì gọi chúng ta là ‘thiếu nữ trong sáng’, giờ thì gọi là ‘thần’ luôn” Ereshkigal tặc lưỡi.
“Vậy thì, với tư cách là thần của ngươi, ta ra lệnh thế này: Vì ngươi khiến bọn ta lạc đường, hãy chết đi” Pluto lạnh lùng nói.
Vô số cánh tay thò ra từ khối thân thể của Legion, chộp lấy gã và bắt đầu xé xác hắn ra từng mảnh. Tên đó hét lên trong tuyệt vọng, nhưng những ngón tay của Legion chẳng hề run rẩy, cứ thế chậm rãi lột da xé thịt hắn ra thành từng phần.
Và như thế, những kẻ cuồng tín tôn thờ tà thần bị tiêu diệt sạch sẽ, để không bao giờ còn gây ra cảnh tượng chết chóc nào khiến Legion bị lạc hướng khi dịch chuyển nữa.
Sau đó, Legion còn nhân dịp này bàn chuyện với một vài linh hồn và thực hiện được vài điều mà họ muốn thử nghiệm từ lâu.
-------------------------------------------------
Vài tiếng đồng hồ sau, kỵ sĩ Abel dẫn một đội quân đến ngôi làng.
Là người nhận được thần ân của Yunos—Khiết Thủy Thần (the god of pure water), Abel đang truy đuổi giáo phái của Tubereese, Tà thần uế huyết. Nhưng khi đến nơi…
“Chuyện… chuyện quái gì thế này?! Bao nhiêu vết máu, nhà cửa cháy rụi, vài cái đầu của lũ cuồng tín nằm lăn lóc, mà không thấy xác dân làng đâu cả…!” anh thốt lên, chết lặng.
Abel cho người lục soát kỹ không chỉ trong làng mà cả khu vực xung quanh, nhưng vẫn không tìm được dấu vết gì về Legion, kẻ đã rời khỏi nơi này bằng dịch chuyển.
Nhân tiện, Tubereese—Tà thần uế huyết—thật ra đã vứt bỏ đám cuồng tín đó từ lâu và đang chìm vào giấc ngủ, chờ thời đến khi mối họa mang tên Vandalieu qua đi. Vụ việc lần này, rốt cuộc cũng chẳng còn ai quan tâm.
----------------------------------------------
『 Vandalieu đã đạt được kỹ năng 【 Tăng cường chỉ số thuộc tính: Được tôn thờ 】 ! 』
『 Cấp độ kỹ năng 【 Tăng cường chỉ số thuộc tính: Đế vương 】 và 【 Tăng cường chỉ số thuộc tính: Được tôn thờ 】 đã tăng lên! 』
『 Bạn đã chuyển chức nghiệp thành “Tai họa Lưỡi roi (Whip Tongue Calamity)”! 』
『 Bạn đã đạt được kỹ năng 【 Thuật sử dụng roi 】! 』
『 Cấp độ kỹ năng 【 Mở rộng cơ thể: Lưỡi 】 đã tăng lên! 』
--------------------------------------------
Cuối tháng hai. Dù đã gần sang xuân, thời tiết ở vùng này khiến người ta khó lòng tin được điều đó.
Cho tới nay, Vandalieu đã dựng nên một mạng lưới giám sát rộng khắp bằng các linh hồn, đồng thời cũng không ngừng thu thập thông tin từ các thành phố, làng mạc và tiền đồn xung quanh—bao gồm cả thành phố Itobam—dù cậu cũng không quá lệ thuộc vào mạng lưới ấy.
Thế nhưng, vẫn không thu được tin tức nào thực sự quan trọng về Murakami hay Hajime.
Nhóm của Murakami từng cử một người có vẻ là “Sylphid” Misa Anderson ra ngoài do thám một lần, nhưng sau đó không có thêm hành động nào nữa.
Không có dấu hiệu nào cho thấy họ thuê người tiếp tế thức ăn hay nhu yếu phẩm, chứ chưa nói đến việc ra vào thành phố Morksi hay các thị trấn lân cận.
Nhiều khả năng, họ đã tích trữ sẵn lương thực và các vật dụng cần thiết trước khi tiến vào Công quốc Alcrem, rồi trốn trong vùng hoang mạc mà không bén mảng đến bất kỳ khu dân cư nào, đồng thời hạn chế tối đa việc săn bắt.
Cũng không loại trừ khả năng có những người tái sinh khác đã chết ở Origin và gia nhập cùng họ, từ đó giúp nhóm sử dụng thêm nhiều năng lực mới. Nhưng Vandalieu cho rằng khả năng đó không cao.
Hajime thì đã một lần lọt vào mạng lưới giám sát của các linh hồn. Một số linh hồn kể rằng mình từng trò chuyện với những linh hồn khác, và những linh hồn đó khẳng định đã nhìn thấy hắn đi cùng cựu “Cường Tý” Gordon. Nhưng chỉ có vậy.
Những linh hồn tận mắt chứng kiến thì lại bị thanh tẩy bởi ma thuật của Hajime, nên không ai biết rõ chi tiết cụ thể của cuộc gặp.
“Có thể hắn đã trở thành ‘Lịnh thuật sĩ’ hay có được một kỹ năng đặc biệt nào đó… Nếu không thì là bị hợp nhất với một bán thần hoặc thuộc hạ của thần, hoặc chính hắn đã trở thành thần rồi” Vandalieu suy đoán.
Trong thế giới này, người có thể nhìn thấy linh hồn ngoài các tử vong ma pháp sư chỉ có những ai sở hữu chức nghiệp “Spiritualist (Linh thuật sĩ)”, các vị thần và tay sai của họ.
Ngoài ra, cũng tồn tại Ma cụ có khả năng cho người dùng thấy được linh hồn, nên khả năng đó cũng không thể loại trừ.
Và manh mối về Hajime kết thúc tại đó.
Vandalieu đã thảo luận không chỉ với Melissa, mà còn với Kanako, Legion và cả Doug—những người từng biết các cá nhân tái sinh.
“Bị một vị thần nào đó nhập vào à… Cũng có mấy vị thần dị thường thật đấy” Kanako lầm bầm.
“Không biết có vị thần nào cai quản tội phạm tình dục hay hội chứng sợ phụ nữ không ta?” Pluto nửa đùa nửa thật.
“Chắc là không đâu… mà thần múa rối thì nghe cũng quá cụ thể rồi” Vandalieu nhận xét.
Dù thế nào, cả nhóm vẫn không đoán ra được Hajime đang toan tính điều gì.
Dựa vào năng lực 【 Marionette 】, có thể suy ra hắn đang duy trì việc điều khiển ai đó liên tục để phục vụ mục đích riêng. Nhưng… kể cả Vandalieu và các đồng đội cũng không thể ngờ rằng phe của Alda—những kẻ không phải tà thần—lại thực hiện một kế hoạch đòi hỏi hy sinh chính tín đồ của mình như vật tiêu hao.
Mặc dù việc thu thập thông tin gặp không ít khó khăn, nhưng những chuyện còn lại đều diễn ra thuận lợi.
Việc xây dựng bức tượng khổng lồ tại Talosheim đang tiến triển với tốc độ đáng kinh ngạc, nhất là khi Vandalieu hoàn toàn không tham gia. Không xảy ra lỗi lớn nào, cũng chẳng có ai bị thương.
“Ta vẫn đang tiếp tục biểu tình đấy chứ” Vandalieu lẩm bẩm.
“Cái đó gọi là biểu tình hả? Mấy con Gia quyến Ma vương đứng ở đầu đường, cầm bảng im lặng để không làm phiền công nhân xây dựng ấy hả?” Doug—người cuối cùng rời Talosheim—gợi lại hình ảnh đó.
Đám Gia quyến Ma vương ấy quá im hơi lặng tiếng để gọi là người biểu tình; nếu bảo rằng chúng ra đường để dọn dẹp thì chắc còn hợp lý hơn… Vì quả thật chúng có dọn sạch khu vực quanh chỗ đứng sau mỗi buổi “biểu tình”.
“Muốn gây chú ý thì ít ra cũng phải hô hào rầm rộ, chiếm luôn cả lòng đường như mấy cuộc biểu tình ở Trái Đất chứ” Doug nói tiếp.
“… Ta không muốn làm đến mức đó đâu. Tự tay bác bỏ tiếng nói của công dân mình thì có hơi ích kỷ quá” Vandalieu thở dài.
Chính nhờ thái độ đó mà công trình được tiến hành thuận lợi, giúp cậu tích lũy đủ điểm kinh nghiệm và đạt cấp tối đa trong chức nghiệp “Demiurge”.
Một vài chức nghiệp mới kỳ lạ đã xuất hiện—“Balor”, “Apollyon” và “Demogorgon”—nhưng gần đây cậu thường dùng 【 Võ thuật 】, lại có thêm xúc tu của Ma vương có thể dùng như roi, nên đã chọn chuyển sang chức nghiệp “Tai họa Lưỡi roi”.
Giờ cậu đã học được 【 Thuật sử dụng roi 】, có thể chiến đấu bằng cách khác ngoài đánh tay không, từ đó làm đa dạng hóa phong cách chiến đấu của mình.
Matthew cùng lũ trẻ mồ côi khác thì đang tham gia lớp hướng dẫn sơ cấp tại Guild Thuần thú, còn trại trẻ thì đang dần hòa giải với Nhà thờ liên giáo. Trong lúc đó, công thức làm Gobu-gobu cũng bắt đầu lan rộng tới cả những làng quê nghèo khổ.
“Bỏ mấy chuyện đó qua một bên đã, giờ ta tính sao?” Melissa hỏi.
“Họ chắc chắn đang ở quanh đây… Ta đã thả lũ côn trùng Undead đi dò rồi, nếu chúng trốn gần đây thì sớm muộn gì ta cũng tìm ra” Vandalieu đáp.
“Nghe đâu thỉnh thoảng chúng bị mấy mạo hiểm giả bình thường đập bẹp, nhưng ít ra thì không gây rối như đám Gia quyến Ma vương” Pluto nói.
Đây là biện pháp mà Vandalieu cũng không mấy muốn dùng, nhưng cậu đã rải bọn côn trùng Undead xung quanh thành Morksi để thu thập thông tin cụ thể hơn thay vì chỉ đặt linh hồn ở đó.
Tuy vậy, biện pháp này cũng mang theo rủi ro bị người thường phát hiện và gây náo loạn.
Thực tế, đã có một số mạo hiểm giả nhạy bén phát hiện ra chúng và lập tức tiêu diệt, bắt giữ hoặc báo cáo với Guild Mạo hiểm giả.
Dù thế, lũ côn trùng Undead này không phải ong độc hay bọ cạp gì, chỉ là côn trùng thường không có độc. Vì số báo cáo rất ít, có vẻ như Guild vẫn chưa thấy mối đe dọa nghiêm trọng.
Tệ nhất thì họ cũng chỉ mới đưa ra vài ủy thác, nhờ các mạo hiểm giả tuần tra kiểm tra quanh thành xem có lũ Undead nào tụ tập hay không.
“Dù sao thì, ta sẽ duy trì mạng lưới giám sát, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào… mà ta cũng đoán được đại khái thời điểm bọn chúng sẽ ra tay rồi” Vandalieu kết luận.
---------------------------------------
Tên: Legion
Tuổi: 2
Danh hiệu: Holy Flesh-wife
Hạng: 11
Chủng tộc: Eclipse Legion
Cấp độ: 90
Chức nghiệp: Eclipse Flesh Master
Cấp độ chức nghiệp: 35
Lịch sử chức nghiệp: Pháp sư tập sự, Pháp sư, Chiến binh tập sự, Chiến binh, Meat Sphere Warrior, Enormous Meat Sphere Warrior, Vô tính pháp sư, Flesh Manipulator, Đạo tặc, Sát thủ, Mass Caster
Kỹ năng bị động:
o Tha hóa tinh thần: Cấp 7
o Tổng hợp linh hồn
o Kháng ma pháp: Cấp 6 (Lên cấp!)
o Ngũ giác
o Kháng đòn vật lý: Cấp 8
o Biến đổi hình thái: Cấp 1 (Tiến hóa từ Form Alteration - Thay đổi hình thể)
o Siêu cấp tái tạo: Cấp 8
o Siêu sức mạnh: Cấp 9 (Lên cấp!)
o Mở rộng bể mana: Cấp 4
o Mở rộng bể sinh lực: Cấp 1 (Tiến hóa từ Tăng cường sinh lực)
o Cường hóa giá trị thuộc tính (Tiêu thụ thịt): Cấp 7
o Kháng hỏa và kháng lôi: Cấp 4
o Tăng cường giá trị thuộc tính (Sáng tạo): Cấp 2 (Mới!)
o Tự cường hóa (Dẫn lối): Cấp 3 (Mới!)
Kỹ năng chủ động:
o Ma pháp tử vong giới hạn: Cấp 10
o Biến đổi kích thước: Cấp 10 (Lên cấp!)
o Chỉ huy: Cấp 5 (Lên cấp!)
o Giải phẫu: Cấp 7
o Võ thuật: Cấp 9 (Lên cấp!)
o Đoản kiếm thuật: Cấp 7 (Lên cấp!)
o Hợp thể: Cấp 3 (Lên cấp!)
o Tấn công: Cấp 10 (Lên cấp!)
o Vô niệm: Cấp 4
o Điều khiển từ xa: Cấp 9 (Lên cấp!)
o Vô tính ma pháp: Cấp 6
o Điều khiển mana: Cấp 6
o Vượt ngưỡng giới hạn: Cấp 7 (Lên cấp!)
o Di chuyển cao tốc: Cấp 7 (Lên cấp!)
o Cường hóa khả năng tái tạo (Tiêu thụ thịt): Cấp 7 (Lên cấp!)
o Ném: Cấp 5 (Lên cấp!)
o Nấu ăn: Cấp 2 (Lên cấp!)
o Sát kỹ: Cấp 4 (Lên cấp!)
o Mở khóa: Cấp 4 (Lên cấp!)
o Sát thuật chiến đấu: Cấp 4 (Lên cấp!)
o Ám bộ: Cấp 2
o Đặt bẫy: Cấp 2
o Ma võ thuật: Cấp 2
o Ca hát: Cấp 1 (Mới!)
o Khiêu vũ: Cấp 1 (Mới!)
o Ma linh giáng trần: Cấp 1 (Mới!)
Đặc kỹ:
o Thần hộ của thần Origin
o Thần hộ của Zuruwan
o Thần hộ của Ricklent
o Tiên đoán (Gazer): Cấp 5
o Xâm lấn hợp nhất: Cấp 2 (Lên cấp!)
o Thần hộ của Vandalieu
o Thần hộ của Deeana (Mới!)
o Xử lý tư duy song song khối lượng lớn: Cấp 1 (Tiến hóa từ Tư duy song song)
---------------------------------------
Giải thích thêm về danh hiệu (do Luciliano ghi chép): Chủ nhân thật sự của Khu Đèn Đỏ
Có những danh hiệu như “Chúa tể vùng X” hay “Nhân vật có tầm ảnh hưởng tại X” nhằm thể hiện rằng người sở hữu danh hiệu đó là một nhân vật quan trọng trong một khu vực nhất định. Những danh hiệu kiểu này chỉ có thể đạt được khi cá nhân đó có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn hoặc có những đặc điểm vô cùng dị biệt (cũng chính vì lý do đó mà chủ nhân chưa bao giờ nhận được những danh hiệu hiển nhiên như “Hoàng đế Nhật Thực xứ Talosheim”).
Trường hợp của Vandalieu-sama, có thể cho rằng ngài đã nhận được danh hiệu này vì người có ảnh hưởng lớn nhất tại khu đèn đỏ lại là một cậu bé, và kẻ từng cai quản nơi này trên danh nghĩa chính là “Sói Đói” Michael. Hiệu quả của danh hiệu là gia tăng mức độ ảnh hưởng và sức thu hút tại khu vực tương ứng.
-----------------------------------------------
Giải thích thêm về kỹ năng (do Luciliano ghi chép): Xử lý tư duy song song khối lượng lớn
Đây là kỹ năng mà Legion đã thức tỉnh từ kỹ năng 【 Tư duy song song 】. Dường như đây là một kỹ năng đặc thù chỉ dành riêng cho họ—một tồn tại mang nhiều linh hồn dung hợp lại, với mỗi linh hồn sở hữu một ý thức riêng biệt.
… Như ta đã nghĩ, đạt được kỹ năng thượng cấp từ một kỹ năng mà con người bình thường vốn không thể có được, thì càng lúc lại càng rời xa cái gọi là “con người.”


5 Bình luận
Từ điều khiển cơ thể thành cải tạo cơ thể,từ vĩ mô sang vi mô cmnl
Tfnc