• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10: Công quốc Alcrem

Chương 214: Những kẻ tin rằng sẽ được cứu giúp

2 Bình luận - Độ dài: 6,707 từ - Cập nhật:

Hai ngày sau buổi thuyết giảng, Simon đã rời khỏi thành phố.

Không biết đã bao nhiêu năm trôi qua kể từ lần cuối cùng anh rời khỏi Morksi? Có lẽ cũng chưa lâu lắm, nếu tính luôn mấy lần được nhờ sửa chữa tường thành bảo vệ thành phố. Nhưng với anh, cảm giác như đã hơn mười năm rồi.

Gió đông buốt lạnh lùa qua da thịt lại khiến anh thấy dễ chịu. Mỗi lần tiếng giòn rụm vang lên dưới bước chân dẫm lên lớp tuyết rơi đêm qua, những ký ức năm nào lại ùa về.

Mùi máu tanh trong không khí, cùng thi thể lạnh ngắt nằm trơ trọi trước mặt… khiến Simon cảm thấy dễ chịu đến kỳ lạ.

“Đúng vậy, mình vẫn làm được. Mình vẫn chưa kết thúc đâu. Dù chỉ còn một tay, ít nhất mình vẫn có thể giết lũ Goblin!” Simon gào lên đầy hưng phấn, cười như kẻ điên trong khi loay hoay lau máu dính trên thanh kiếm bản rộng cầm bằng tay phải.

Những ngày này, túi tiền của anh luôn ấm lên nhờ các công việc lặt vặt do Vandalieu giao phó. Số lượng và chất lượng các bộ phận quái vật mà anh được giao đem bán tại Hội Mạo Hiểm Giả cũng tăng lên từng ngày. Hôm đầu tiên chỉ là vài món từ quái vật Rank 1, Rank 2, nhưng đến lần chạy việc thứ hai thì đã có cả một bộ phận từ Kobold General Rank 4.

Chỉ riêng món đó đã đáng giá bằng cả tuần làm thuê vất vả. Ấy vậy mà trong túi còn có nhiều bộ phận của quái vật Rank 3 như Orc hay Goblin Leader nữa.

Ngay cả hồi còn làm mạo hiểm giả, nhóm của anh chưa bao giờ săn được nhiều quái vật như thế chỉ trong một ngày. Thật quá sức tưởng tượng.

Simon được chia một nửa số tiền bán vật phẩm, chỉ để đem chúng đến Hội Mạo Hiểm Giả—một việc chẳng đòi hỏi sức lực cũng chẳng gặp nguy hiểm gì. Được trả cao đến thế cho công việc nhàn hạ này, anh chỉ biết coi mình là người gặp may.

… Nhưng đối với Simon, chuyện này không chỉ là may mắn.

Mỗi lần bước vào Hội Mạo Hiểm Giả, anh đều nhận về những ánh mắt khó chịu.

Simon từng đến Hội thường xuyên để nhận việc theo ngày. Mỗi lần như vậy, thân thể cụt một tay của anh lại hứng chịu những ánh nhìn thương hại xen lẫn mỉa mai.

Chuyện xảy ra vào năm thứ ba anh làm mạo hiểm giả, độ tuổi thiếu niên muộn. Anh vừa mới sắm được trang bị tạm ổn, vừa vượt qua bài kiểm tra để thăng hạng lên D-class, đang tưởng như cả cuộc đời rộng mở phía trước… thì mất luôn cánh tay thuận đến tận vai.

Cú sốc đó là quá lớn, nhưng Simon không gục ngã ngay lập tức. Ở Morksi có những nhà giả kim giỏi, thế là anh cùng đồng đội tìm mọi cách để xem có thể kiếm được cánh tay nhân tạo bằng Ma Cụ (Magic Item) hay không.

Nếu có được tay giả đủ tốt, anh sẽ không chỉ sống sinh hoạt như người bình thường, mà còn có thể trở lại làm mạo hiểm giả.

Thế nhưng, giá một cánh tay giả như vậy, kể cả loại tầm thường, cũng vượt xa tưởng tượng của Simon—cao hơn mười lần số tiền anh nghĩ đến.

Vừa mới lên D-class, Simon chẳng có bao nhiêu tiền tiết kiệm. Dù đồng đội có vét sạch túi góp lại, thì cũng không đủ để trả trước một phần.

Còn nếu vay Hội, họ cũng không thể cho anh mượn khoản lớn như thế, bởi anh chỉ mới là D-class non trẻ.

Dù vậy, Simon vẫn không bỏ cuộc. Anh tập dùng kiếm bằng tay trái, thử huấn luyện để chuyển sang vai trò khiên thủ, rồi thậm chí học luôn cả ma thuật.

Nhưng mọi thứ đều không như ý. Cuối cùng, anh quyết định rời nhóm để khỏi làm gánh nặng cho họ. Sau đó, các bạn đồng hành của anh cũng rời khỏi Morksi. Anh chưa từng nghe lại tên họ kể từ đó, cũng chẳng biết giờ họ ra sao.

Biết đâu họ đã chết trước khi kịp nổi danh, hoặc giờ đang hoạt động ổn định ở đâu đó với tư cách mạo hiểm giả hạng C, hoặc đơn giản là bỏ nghề và chọn con đường khác. Có lẽ nếu hỏi, Hội sẽ nói cho anh biết, nhưng anh chưa từng có ý định hỏi.

Bị bỏ lại một mình nơi thành phố này, Simon cứ sống tiếp như một thói quen. Lúc đầu, anh làm khuân vác cho mạo hiểm giả khác, thử xin việc ở các ngành sản xuất—anh tin rằng mình đã cố hết sức để sống như một người tử tế.

Thế rồi chẳng biết từ khi nào, tửu lượng của anh tăng vọt. Từ một nhà trọ rẻ tiền ở phố chính, anh dạt về căn nhà mục nát ở khu ổ chuột. Ngoại hình thì chỉ giữ vừa đủ để khỏi bị xã hội xa lánh.

Kiếm và giáp cũ từng là sinh mệnh của anh đều đã bị bán để trang trải sinh hoạt. Và cuối cùng, anh thực sự trở thành một kẻ lưu lạc, cắm rễ trong xó xỉnh tồi tàn ấy.

Anh không trách gì những mạo hiểm giả hiện tại vì nhìn mình bằng ánh mắt thương hại và chế giễu.

Thế nhưng, Simon lại đem về những bộ phận quái vật như bằng chứng cho việc tiêu diệt chúng. Điều đó đương nhiên gây chú ý. Tin đồn lan ra nhanh chóng rằng có một cậu Dhampir chưa phải mạo hiểm giả, chỉ là Tamer, vậy mà vẫn săn quái lấy thịt bán cho xe hàng rong của mình. Và Simon là người được thuê để thay mặt bán chúng.

Với Vandalieu, mục tiêu chỉ là kiếm thịt thôi, nhưng việc cậu bé tự săn được thì lại không mấy dễ chịu với Hội Mạo Hiểm Giả.

Bởi lẽ, sẽ có khách hàng không hiểu sự tình, rồi đặt câu hỏi: “Nếu một đứa trẻ chưa phải mạo hiểm giả còn làm được, sao tôi phải trả phí cao như vậy để thuê người săn quái?”

Dù không nghĩ vậy đi nữa, chuyện Vandalieu chen chân vào lợi nhuận của Hội cũng đã đủ phiền.

Nhưng dĩ nhiên, Vandalieu không bao giờ bước vào Hội, nên toàn bộ sự bất mãn dồn lên đầu Simon, người đi làm việc vặt cho cậu.

Thành ra, có người yêu cầu Simon nói với Vandalieu rằng nếu muốn có thịt thì nên đặt yêu cầu qua Hội hoặc tự đi đăng ký làm mạo hiểm giả.

Ánh nhìn của các mạo hiểm giả khác đối với Simon dần đổi từ mỉa mai sang khinh bỉ. Họ cho rằng anh đang luồn cúi, tìm cách moi tiền từ Vandalieu.

… Mà, Simon thật sự có moi tiền từ cậu, nên anh chẳng cãi lại được gì cả.

Tuy nhiên, suốt mười năm qua, Simon đã quen sống với sự khinh thường và dè bỉu. Dù có khó chịu vào lúc đó, nhưng lâu rồi anh cũng chẳng còn bận tâm… Thế rồi, sau khi nghe buổi thuyết giảng của Darcia, anh bắt đầu suy nghĩ.

Miễn là còn sống, con người vẫn có thể làm lại từ đầu. Nếu vậy, biết đâu anh cũng có thể trở lại làm một mạo hiểm giả đàng hoàng, không còn bị đối xử như hiện tại nữa?

Chẳng biết tự lúc nào, Simon đã mang tiền đến tiệm vũ khí thay vì tiệm rượu, mua một thanh kiếm, rồi bắt đầu vận động lại cái thân thể đã quá suy yếu của mình.

Hôm nay, anh rời thành phố vào một khung giờ mà chắc chắn không gặp Vandalieu, rồi tìm một con Goblin lạc đàn gần vùng Tổ quỷ để hạ gục nó.

Simon bật cười: “Với tốc độ này, chưa đầy một tháng nữa… mình sẽ đủ sức xử lý cả quái Rank 2. Nếu dần lấy lại cảm giác như xưa, chiến đấu tốt bằng tay trái… thì Rank 3 cũng không phải giấc mơ viển vông.”

Làm mạo hiểm giả mà không săn nổi quái Rank 3 thì khó sống lắm. Quái Rank 2 có thể giúp tiếp tục tồn tại trong khu ổ chuột, nhưng liều mạng với cơ thể tàn tật chỉ để sống y như trước thì cũng chẳng đáng.

Cảm thấy mình đang tiến về phía trước, về mục tiêu mình hướng tới, Simon bật cười. Nhưng trán anh ướt đẫm mồ hôi, vai phập phồng vì thở dốc.

Lối sống buông thả suốt bao năm đã bào mòn thể lực của anh hơn cả những gì anh nghĩ.

Ở thế giới này, tồn tại hệ thống chỉ số và kỹ năng. Một khi học được kỹ năng, chúng sẽ đi theo suốt đời.

Nhưng điều đó không có nghĩa là kỹ năng luôn phát huy trọn vẹn hiệu quả chỉ vì cấp độ cao, nếu thể trạng người dùng đã xuống dốc.

Cơ bắp teo lại thì lực chém và tốc độ đánh sẽ giảm. Giác quan mòn mỏi thì khả năng đỡ đòn cũng giảm theo.

Dù vậy, Simon không để tâm đến hiện trạng của mình. Anh chặt tai con Goblin rồi bắt đầu mổ xẻ xác nó bằng những động tác vụng về.

“Không ngờ có ngày mình lại cất công đem thịt Goblin về nhà” Simon bật cười lẩm bẩm. “Và mình sẽ khiến cậu ấy—Vandalieu-san—nhận ra rằng mình không phải chỉ là chân chạy vặt đâu—”

Bất chợt, Simon bật khỏi cái xác Goblin, rút kiếm lên thủ thế. Trước mặt anh là một bầy sói.

“Sói à… Khỉ thật, bị mùi máu dụ đến rồi sao” anh lầm bầm.

Chúng chỉ là sói bình thường, không phải quái vật. Bầy sói này sống quanh vùng bên ngoài Tổ quỷ, bị mùi xác Goblin mà Simon đang xẻ thịt hấp dẫn đến.

Có gần chục con, con nào trông cũng gầy trơ xương. Có lẽ mùa đông này chúng không săn được gì ra hồn. Giờ chúng đang nhắm vào phần còn lại của con Goblin mà Simon đã hạ.

Không có lợi cho mình rồi… Phải rút thôi, Simon quyết định.

Anh lùi chậm từng bước, ánh mắt vẫn không rời bầy sói.

Dù không phải quái vật, nếu phân theo Rank thì chúng chắc cũng vào tầm Rank 2, mà số lượng lại đông gần chục con. Với thực lực hiện tại, Simon không đủ sức chống đỡ.

Nhưng may mắn là chúng không phải quái vật, tức là không bị thôi thúc giết chóc con người như quái. Chỉ cần bỏ lại cái xác Goblin, Simon gần như chắc chắn có thể rút lui an toàn.

…Anh tưởng là vậy. Nhưng bầy sói lại có ý khác. Chúng dàn đội hình ra, bắt đầu vây lại, dù anh đang cố nhích từng bước để lùi.

Sắc mặt Simon căng cứng. “Lũ khốn này tưởng mình là mồi ngon à!”

Chúng không chỉ nhắm vào xác Goblin. Chúng đã định rằng Simon—một người mệt lả, lại chỉ còn một cánh tay—cũng là một phần bữa ăn.

Như thể phản ứng lại tiếng nói của Simon, bầy sói nhe răng gầm gừ. Một con từ phía sau bất ngờ lao lên định vật ngã anh.

“Kh-khỉ thật, 【 Phản ứng nhanh 】! 【 Đơn trảm 】!’”

Simon kích hoạt võ kỹ mà anh đã không dùng trong nhiều năm, gia tăng tốc độ phản ứng, rồi vung kiếm vào đầu con sói đang lao tới.

Nhưng anh bật ra tiếng rên đau, cánh tay dùng để chém đau buốt dữ dội khiến đường kiếm trượt mục tiêu. Anh lập tức xoay người tránh cú lao của con sói, nhưng chân bị móc lại, và ngã nhào xuống đất.

Sao lại thế này?! Rõ ràng mình đã dùng võ kỹ rồi mà!

Tốc độ phản ứng đã tăng lên. Anh còn thấy rõ cả chuyển động của con sói đang nhào vào mình.

Quả thật, võ kỹ đã có tác dụng. Nhưng cơ thể Simon—cánh tay gầy mòn không còn sức, không chịu nổi cú vung nhanh của 【 Đơn trảm 】—đã phản lại anh. Và đôi chân yếu ớt không bắt kịp tốc độ ấy cũng khiến anh mất thăng bằng.

Không thể nào! Mình sẽ chết ở cái chỗ khốn kiếp thế này sao?! Simon tuyệt vọng.

“CỨU—!” Anh hét lên khi con sói bật tới, nhắm thẳng vào cổ họng.

Một tiếng gầm trầm thấp, như tiếng chuột khổng lồ, vang lên. Con sói tru lên đau đớn rồi bị hất văng lên không.

Simon sững người, nhìn thấy một con chuột lông dày to khủng khiếp, cái đuôi dài ánh lên sắc kim loại.

“C-cái gì thế này—Quái vật à? Là chuột… chẳng lẽ là…?”

Một tiếng rít nữa vang lên từ phía sau.

Trước khi kịp đứng dậy, Simon cảm nhận được một bên người nóng rực, bên kia lạnh buốt. Và rồi, một quả cầu lửa nuốt chửng một con sói, trong khi một luồng khí lạnh đông cứng một con khác thành băng đá.

Hai con chuột nữa xuất hiện—một con bao trùm bởi lửa, con kia bao quanh bởi chất lỏng toát ra hơi lạnh.

“Ba con chuột… Vậy là chắc rồi” Simon lẩm bẩm.

Khi ý thức được ai đang cứu mình, một tiếng gầm vang vọng dữ dội xé toạc không khí. Lũ sói còn lại tru lên hoảng loạn rồi cuống cuồng tháo chạy.

“Trễ một chút, nhưng tôi tới giúp đây” Vandalieu nói, ngồi trên lưng một con Hellhound lông xám.

Biết mình được cứu, Simon thở phào nhẹ nhõm.

Vandalieu đến hoàn toàn tình cờ. Vì hôm qua đã đi săn với Darcia, nên hôm nay cậu ra sớm để luyện cấp cho Fang, và gặp Simon trên đường về sau khi Fang tăng Rank.

“Thì ra anh săn Goblin vì chuyện đó” Vandalieu gật đầu sau khi nghe Simon kể lại mọi việc.

“Vâng, tôi hơi bị kích động. Đúng là không hợp với cái tuổi này chút nào…” Simon ngồi bệt dưới đất, không còn sức để đứng.

Vandalieu đang đặt tay lên cánh tay Simon.

“Thật đáng xấu hổ. Chân tôi giờ vẫn còn run rẩy… Thật thảm hại” Simon tự trách mình vì sự yếu kém.

“Cũng dễ hiểu thôi. Anh đã nghỉ làm mấy việc kiểu này lâu rồi mà. Với lại, anh còn đang kiệt sức nữa” Vandalieu đáp.

“Phải… Nhưng mà nhờ nói chuyện với cậu, tôi cảm thấy khá hơn chút” Simon cười gượng. “Không biết ai mới là người lớn ở đây nữa…”

“Chỉ là tôi đang chữa mệt cho anh thôi mà” Vandalieu nói thản nhiên.

Thật vậy, cậu đang dùng kỹ năng 【 Xuất hồn 】 để đưa cánh tay linh thể vào cơ thể Simon, kiểm tra tình trạng bên trong, đồng thời xoa bóp cơ bắp và thúc đẩy hồi phục bằng cách hòa nhập với cơ thể.

Bình thường, Vandalieu không thể nhập linh thể vào người khác trừ khi được cho phép, hoặc người đó bất tỉnh. Nhưng vì Simon hiện đang trong trạng thái tinh thần suy sụp, không đủ sức kháng cự, nên cậu có thể lặng lẽ trị liệu.

Cánh tay bị giật cơ do gắng sức, vài vết trầy xước vặt. Còn nội tạng thì… hậu quả của lối sống không lành mạnh nhiều năm đây. Não thì… hmm.

“À mà, đây là Fang, còn mấy bé kia chắc là Maroru, Urumi và Suruga? Hình dáng thay đổi dữ vậy… Chúng tăng Rank rồi à?” Simon hỏi, không hề hay biết đầu mình đang bị kiểm tra.

Fang, đang ngồi bên cạnh Vandalieu, sủa lên một tiếng. Đám chuột thì đang ngấu nghiến nội tạng lũ sói.

Fang từng là Black Dog, giờ đã là Hellhound Rank 4, to cỡ con bò. Màu lông thì vẫn giữ nguyên.

Hellhound là quái vật nổi tiếng trong giới mạo hiểm giả. Chúng có thể phun lửa, bản tính hung dữ và hoang dã, nên được xem là cực kỳ khó thuần hóa dù với những Thuần thú sư giỏi.

Nhưng Fang vốn là chó thường, qua nhiều lần tăng Rank mới thành Hellhound, nên trông không hung tợn chút nào… dù tiếng gầm của nó vừa rồi khiến cả Simon cũng suýt cứng người.

Chân Simon vẫn còn run, một phần cũng vì Fang.

Tuy nhiên, so với Fang từ Black Dog lên Hellhound, thì mấy con chuột còn thay đổi mạnh hơn nữa. Hôm qua chúng vẫn là Murder Rat Rank 3.

Đây là loại chuột mạnh nhất trong các chủng loài chuột được biết đến, chuyên rình mồi con người bằng răng nanh sắc bén… nhưng Maroru và mấy con kia giờ đã không còn là Murder Rat.

Khi cuộc trò chuyện xoay qua chúng, ba con chuột ngẩng đầu khỏi đống nội tạng, kêu chíu chíu đầy gian xảo về phía Simon… miệng vẫn còn nhễu máu đỏ.

“Ừ, chúng cũng lên Rank 4 giống Fang rồi” Vandalieu nói. “Maroru là Flame Rat, Urumi là Wet Rat, còn Suruga hình như là Iron Rat.”

Chúng đã biến đổi chủng loài, lông cũng đổi theo đúng tên gọi. Maroru bốc cháy như than hồng, Urumi tỏa hơi nước lạnh, còn Suruga có lớp lông cứng như kim loại.

Biến dị đến mức chẳng ai ngờ được chúng từng chỉ là chuột bình thường.

“Anh có biết mấy chủng này không?” Vandalieu hỏi.

“Không… Chưa từng nghe tới” Simon lắc đầu. “Có thể ở vùng này không có… hoặc là giống loài mới?! Nếu vậy, báo cáo với Hội thuần thú sư hoặc Hội mạo hiểm giả sẽ được thưởng đấy!”

Dựa vào phản ứng của Simon, có lẽ lũ chuột kia thuộc những chủng tộc hoàn toàn mới. Ngoại trừ Wet Rat, những chủng còn lại Vandalieu đều từng nghe qua trong các truyện dân gian của Trái Đất, nên cậu không hề nghĩ đến khả năng này.

Nếu vậy thì, nguyên nhân khiến chúng thăng Rank lên thành chủng tộc hiện tại chắc là do mình rồi. Có phải vì mình từng đến Trái Đất và tiếp thu kiến thức từ đó không nhỉ? ― Vandalieu thầm nghĩ. ― Nếu Fang mà có anh em sinh đôi, có khi giờ nó đã tiến hóa thành Komainu thay vì Hellhound rồi cũng nên.

*Chú thích: Komainu là loài “sư tử-chó” bằng đá, thường thấy trước các đền thờ Thần đạo ở Nhật Bản.

Trong lúc đó, việc chữa trị cánh tay cho Simon đã xong, và Vandalieu cũng buông tay anh ta ra.

“Giờ chắc ổn rồi. Anh đứng dậy được chứ?”

“Ừm… chắc là được. Xin lỗi vì đã làm phiền cậu đến vậy. Tôi biết không đáng là gì, nhưng hãy nhận con Goblin kia và cả cái này như lời cảm ơn.” – Simon từ tốn đứng dậy, vừa nói vừa chỉ về con Goblin mà anh ta đã hạ được.

Anh cũng đưa ra thanh kiếm cùng bao kiếm của mình.

“Kiếm rẻ tiền thôi, nhưng tôi chẳng còn gì khác để tặng… Tôi chưa dùng nhiều, nên chắc cửa hàng vũ khí vẫn mua lại được ít nhiều.”

“Anh chắc chứ? Anh không định làm lại từ đầu với nghề mạo hiểm giả sao?”

“Ừ… tôi hiểu ra rồi. Tôi không hợp với kiểu sống này. Sẽ làm lại, nhưng là theo hướng khác.”

Trải nghiệm suýt bị sói xé xác lần này đã làm tinh thần Simon hoàn toàn sụp đổ. Bài thuyết giảng của Darcia có tiếp thêm động lực, nhưng chính việc được con trai bà cứu mạng mới là cú sốc định mệnh khiến anh chấp nhận số phận. Anh tự thuyết phục bản thân rằng, hẳn là nữ thần Vida đang nhắn nhủ: nghề mạo hiểm giả không dành cho anh.

Dĩ nhiên, anh cũng chưa có khái niệm gì rõ ràng về “hướng sống khác” mà mình nói. Hiện tại của Simon là kết quả của việc đã từng cố làm điều đó và thất bại.

Giá như anh chọn được chức nghiệp thiên về sáng tạo thì đã khác… nhưng chức nghiệp hiện tại là “Kiếm sĩ”, và đã đạt cấp 10. Để thay đổi chức nghiệp, anh cần lên thêm… chín mươi cấp nữa.

Chưa kể, anh đã đụng phải ngưỡng phát triển khiến việc tăng cấp trở nên cực kỳ gian nan. Những đồng đội trước đây từng cố giúp anh ít nhất đạt đến mức đổi chức nghiệp, nhưng trừ chiến đấu ra, Simon gần như chẳng tích lũy được tí kinh nghiệm nào từ các hoạt động khác, nên tiến độ tăng cấp độ chỉ như rùa bò. Cuối cùng, chính Simon là người buông bỏ.

“Nếu tôi mà có tài thuần thú như cậu thì có khi chỉ với một tay cũng xoay sở được... Nhưng đời không như mơ. Tôi xin lỗi, ít nhất hãy cho tôi làm chân chạy việc cho cậu một thời gian.”

“Không cần đâu. Nếu anh đã có quyết tâm làm lại cuộc đời nhờ bài giảng của mẹ tôi, thì tôi sẽ giúp” Vandalieu nói, hoàn toàn không có ý định nhận lấy thanh kiếm.

“Hả? Cậu sẽ dạy tôi thuần thú ư?!”

“Không, chuyện đó có muốn dạy cũng không dạy được. Thứ tôi sẽ giúp anh là… lấy lại cánh tay.”

“Tay tôi á?! Cái đó còn bất ngờ hơn nữa… Cậu quen một luyện kim thuật sư giỏi đến thế sao?”

Sự thật là chính Vandalieu mới là luyện kim thuật sư siêu hạng, nhưng cậu không nói ra điều đó.

“Mọi chuyện sẽ phụ thuộc vào nỗ lực và ý chí của anh. Nhưng nếu có chúng, tôi đảm bảo anh sẽ có được cánh tay tốt nhất.”

Vandalieu đã có ý tưởng giúp Simon lấy lại cánh tay. Tuy nhiên, cậu không định dùng “sinh mệnh chi căn”—phiên bản tế bào vạn năng của thế giới Lambda do dũng sĩ Zakkart tạo ra.

Nếu dùng thứ đó thì đúng là có thể tái tạo được cánh tay. Nhưng đã quá lâu kể từ khi Simon mất tay. Não bộ anh đã hoàn toàn quên mất cách điều khiển cánh tay phải, các tế bào thần kinh liên quan hoặc đã chết, hoặc đã chuyển sang phục vụ chức năng khác.

Nghĩa là, dù có mọc lại tay, Simon cũng sẽ cần một thời gian dài để hồi phục. Trong sinh hoạt thường nhật thì có thể dùng được, nhưng để đạt lại trình độ chiến đấu thì… có khi vài chục năm cũng chưa đủ.

Với Bellmond, Vandalieu đã có thể tái tạo cả mô não, nhưng đó là vì cô là Vampire với khả năng tái sinh vượt trội. Với con người như Simon thì điều đó là bất khả thi.

Vì vậy, Vandalieu định dạy cho Simon bí thuật tối ưu nhất để điều khiển tay giả.

“Không cần tố chất hay tài năng gì đặc biệt cả, chỉ cần anh tin lời tôi và đi theo đến cùng. Tuy nhiên… tôi nghĩ người khác sẽ cảm thấy khó xử hoặc nhìn anh chằm chằm sau đó.”

Simon lắng nghe lời giải thích mơ hồ ấy. Dù chưa hiểu nhiều về Vandalieu, và hôm nay cũng là lần đầu trò chuyện lâu như vậy, nhưng nhìn vào Fang cùng lũ chuột, anh biết rõ Vandalieu không phải người bình thường. Quan trọng hơn, cậu là con trai của Darcia—người đã thắp lại ngọn lửa sống trong lòng Simon.

Simon tin rằng Vandalieu sẽ không đòi hỏi điều gì quá đáng.

“… Nếu không gặp cậu và mẹ cậu, chắc tôi vẫn đang làm lao động tay chân sống qua ngày, sống như cái xác không hồn” Simon khẽ nói. “Không biết có đáng giá hay không, nhưng tôi giao phó mạng sống mình cho cậu.”

Ngay khi dứt lời, một thay đổi lớn lao xảy ra trong Simon.

Cảm giác nặng nề trên cơ thể biến mất, đầu óc như bừng sáng. Cơ thể ngập tràn sinh lực.

“O-OOOH! Cái này là…! Cứ như vừa được tái sinh vậy! Giờ tôi cảm thấy có thể nhảy bổ vào đàn sói và hất tung chúng lên không luôn ấy!” – Simon phấn khích kêu lên, nhảy tại chỗ.

Ngay khoảnh khắc đó, Simon đã được Vandalieu “dẫn lối” (Guided).

Dù bài thuyết giảng hôm qua của Darcia đã để lại ấn tượng sâu sắc, nhưng đến giờ Simon mới thật sự được dẫn dắt bởi Vandalieu.

Darcia không hề truyền bá giá trị quan hay lối sống của Vandalieu tại nhà thờ liên giáo, mà chỉ giảng về giáo lý của Vida—nữ thần của sự sống và tình yêu, vốn được giảng dạy trong dãy núi biên giới.

Mà chỉ tin vào Vida không thôi thì chưa đủ để bước vào 【 Dẫn lối: Hắc quỷ sáng đạo 】 của Vandalieu. Cần phải có quyết tâm đi theo Vandalieu như Simon vừa thể hiện, hoặc bị cậu mê hoặc mãnh liệt như các Undead mới được dẫn lối.

… Cũng vì vậy mà các chủ xe đẩy bán Gobu-gobu và thịt Kobold hấp mà Vandalieu từng dạy đã sớm được dẫn dắt.

“Có vẻ anh đầy nhiệt huyết nhỉ. Với khí thế này thì mai luyện tập hẳn sẽ tốt lắm” Vandalieu lặp lại câu nói mà cậu vẫn dùng để xoa dịu mấy người vừa mới được dẫn dắt, khi họ phát hiện thể chất mình đột ngột tăng vọt.

“Tất nhiên rồi!” – Simon hào hứng đáp. “Mà… bắt đầu từ mai ạ?”

“Ừ. Tôi cần chuẩn bị vài thứ cần thiết, với lại… còn phải dự trữ nguyên liệu tối nay nữa.”

Vandalieu chưa từng lơ là chuyện vận hành xe đẩy bán hàng.

Vì vội vã đến giúp Simon nên cậu và đồng đội đã bỏ xe lại. Giờ cần quay về lấy rồi mới có thể trở lại thành phố.

Simon hơi lo là lũ quái đã phá hỏng xe rồi, nhưng hình như không phải vậy.

“Cậu ấy dùng ma thuật gì đó à…? Cứ liên tục khiến người khác kinh ngạc” Simon nói với Fang—con chó được lệnh ở lại trông Simon trong lúc Vandalieu và bầy chuột đi vắng.

Fang sủa một tiếng đáp lại.

Thật ra Vandalieu chẳng dùng ma thuật gì cả—cậu chỉ để lại Chipuras trông xe. Nhưng Fang không tiết lộ điều đó… dù nó cũng không thể nói tiếng người chỉ nhờ lên Rank.

Nhân tiện, Fang vốn không ưa con người, nhưng lại có cảm giác thân thuộc và đồng cảm với những ai đã được Vandalieu dẫn dắt. Vì vậy, nó chẳng hề tỏ ra cảnh giác hay thù địch với Simon.

Bản thân Fang cảm thấy đó là vì giờ đây nó không còn xem Simon là “người” nữa, dù bề ngoài chẳng có gì thay đổi.

“Tôi không thể sánh với cậu, khi cậu lên thành Hellhound chỉ trong vài ngày… Nhưng tôi nghĩ mình cũng có thể thay đổi cuộc sống rồi” Simon nói với Fang.

Fang sủa nhẹ, như đang cổ vũ cậu nhóc mới vào hội: “Phải đó, cứ thế mà tiến lên!”

Nhưng cuộc trò chuyện yên bình ấy bất ngờ bị gián đoạn.

“Vậy ra cậu đã thuần hóa được một Hellhound à. Có vẻ cậu là một Tamer khá đấy” một giọng nói vang lên không báo trước.

Fang lập tức đứng chắn trước Simon để bảo vệ cậu.

Chủ nhân của giọng nói đó—Randolf, khẽ gật đầu đầy ấn tượng.

Không cần ra lệnh mà vẫn tự ý bảo vệ chủ nhân, lại còn không tấn công bừa bãi… Đối với Hellhound, như vậy là được huấn luyện tốt rồi, Randolf thầm nghĩ.

Ông đã hiểu lầm, tưởng rằng Simon mới là người đã thuần hóa Fang.

“T-Tôi không—” Simon lắp bắp, hoang mang trước người đàn ông có vẻ là mạo hiểm giả kia.

“Xin lỗi, nhưng tôi có chuyện muốn nhờ. Hãy đưa hai người này đến Hội mạo hiểm” Randolf nói thẳng, không để Simon giải thích.

Ông đưa ra hai người đang trôi lơ lửng phía sau nhờ ma pháp hệ phong—Natania và Juliana.

“Cái gì…?! Khủng khiếp quá…” Simon thốt lên.

Dù hai người kia đã được quấn trong vải, chỉ nhìn qua cũng thấy cả hai đều mất hết tứ chi. Dù đang đối diện Simon và Fang, Juliana cũng chỉ lặng lẽ đưa ánh mắt rỗng tuếch nhìn về phía họ.

“Dẫn họ đến chỗ một pháp sư trị thương chắc sẽ tốt hơn là tới Hội Mạo Hiểm Giả… Không, hay là đưa tới Nhà thờ thì hơn nhỉ?!” Simon kêu lên, hoảng hốt khi thấy tình trạng nghiêm trọng của hai người họ.

“Khoan đã, bình tĩnh cái đã! Tụi em không sao đâu, nên tụi em muốn anh đưa tới Hội Mạo Hiểm Giả cơ! Em là Natania, còn đây là Julia… Vâng, chị ấy tên là Julia” Natania vội vã giải thích. “Thật ra là—”

Cô bắt đầu kể lại mọi chuyện.

Randolf lặng lẽ đứng xem. Natania gọi Juliana là “Julia”—một người phụ nữ mà cô gặp sau khi bị lũ Minotaur tấn công và bắt giữ—và nói với Simon rằng cô không biết gì ngoài cái tên ấy.

Sự kiện liên quan đến Minotaur King sẽ được xử lý bởi công tước Alcrem và Hội trưởng của Hội Mạo Hiểm Giả tại thủ đô, nên không cần phải báo cáo gì cho Hội ở thành Morksi.

Randolf dự định sẽ lặng lẽ rút lui sau khi xác nhận rằng Simon tin họ chỉ là nạn nhân bất hạnh của lũ Minotaur và chấp nhận yêu cầu giúp đỡ từ họ.

Thế nhưng, trước khi Natania kịp nói hết, một luồng khí lạnh rợn người như thể có ai đó ấn băng lên sống lưng hắn.

Chuyện gì đây…? Mảnh vỡ Ma Vương đang phản ứng sao?!

Giật mình, Randolf kiểm tra chiếc lọ nhỏ bằng Orichalcum—nơi phong ấn mảnh vỡ Ma Vương. Nó đang run rẩy. Mảnh vỡ ấy, dù vẫn còn bị phong ấn và chưa ký sinh vào ai, lại đang phản ứng với thứ gì đó.

Nghĩ rằng có thể thần luật pháp và vận mệnh lại tạo ra một hiện tượng nhật thực nào đó, Randolf ngẩng lên nhìn trời… nhưng không phải.

Vậy thì là gì chứ?! Gần đây đúng là có mấy vụ mảnh vỡ Ma Vương ký sinh vào vật chủ rồi kéo nhau về dãy núi biên giới, nhưng… đây là Lãnh địa công tước Alcrem! Còn xa dãy núi đó lắm, sao mảnh phong ấn lại phản ứng được chứ?! Randolf nghĩ. Không, mình không có thời gian để ngồi suy đoán đâu.

Phong ấn vừa được gia cố ở “Ống dẫn trứng của Ma Vương” có vẻ vẫn ổn, nhưng nếu cứ để như thế này, phong ấn cũ—cái mảnh mà Minotaur King từng dùng trong nghi lễ—rất có thể sẽ vỡ.

Một khi vỡ ra, khả năng cao là mảnh vỡ sẽ nhắm đến Simon, Natania, Juliana, hoặc cả con Hellhound kia để ký sinh.

“Này, đây là tiền trả cho việc nhờ vả họ” Randolf nói, trao cho Simon một viên Ma Thạch lấy được từ Minotaur. “Và đây là quà chia tay cho hai người” hắn nói tiếp, đưa thêm vài viên Ma Thạch lấy từ lũ Minotaur Pháp Sư cho Natania. “Tôi giao họ cho cậu đấy!”

Dứt lời, hắn niệm phép gió hệ—Soar—và phóng mình lên không trung.

“Khoan đã! Cái quái gì thế này—Ờ, đi mất tiêu rồi. Gã này là sao vậy trời?” Simon lầm bầm.

“… Biết đâu được” Natania đáp, ngơ ngác nhìn theo hướng Randolf vừa biến mất.

Bên cạnh cô, Fang cũng hạ thấp cảnh giác.

Nó đã nhận ra Randolf là một kẻ có sức mạnh áp đảo. Áp lực tinh thần từ sự hiện diện của hắn khiến nó đến cả cảnh báo cho người bạn đồng hành vô tư cũng quên khuấy mất.

“Ừ thì, bọn tôi không ngại đưa hai người đến Hội Mạo Hiểm Giả đâu, nhưng chờ chút đã. Chủ của con này, và cũng là… tôi nên gọi thế nào nhỉ? Sếp, thầy, hay sư phụ… À đúng rồi, sư phụ—người sẽ huấn luyện tôi—đang đến” Simon nói với Natania.

“Sư phụ? Không phải anh là người đã thuần hóa con này à?” Natania ngạc nhiên nhìn Fang.

“Không đâu, ảnh sắp tới rồi—À, kia kìa!”

Vừa đúng lúc như để thế chỗ cho Randolf, Vandalieu và bầy chuột xuất hiện, mỗi người kéo theo một chiếc xe hàng nhỏ.

“Hửm? Có vẻ như có chuyện xảy ra nhỉ. Có thể kể cho ta nghe được không?” Vandalieu lên tiếng.

“Vâng, thưa Sư phụ! Có một mạo hiểm giả lạ mặt bỗng dưng xuất hiện với hai người này—” Simon bắt đầu giải thích.

“Ta hiểu rồi. Natania-san và Juliana-san, phải không?”

“Sao… sao ngài biết tên tôi?!” Natania kinh ngạc thốt lên.

Không đời nào Vandalieu lại biết được tên cô, thậm chí cả tên “Juliana” còn chưa ai nói ra.

Ta mới là người thấy bất ngờ đấy. Mới về tới nơi mà lại có thêm đồ đệ nữa rồi, Vandalieu thầm nghĩ.

“Ta sẽ vừa đi vừa nghe tiếp câu chuyện, được chứ?” Vandalieu nói.

“Được ạ, em sẽ kể những gì em biết. Nhưng người này là Julia. Xin đừng gọi cái tên ‘Juliana’ ra. Làm ơn… xin hãy giúp bọn em” Natania khẩn cầu.

Vandalieu gật đầu. “Được, ta nhất định sẽ giúp… Quả là hai người đã trải qua không ít chuyện rồi.”

Ánh mắt cậu không chỉ dừng lại ở Natania, mà còn lặng lẽ hướng về những linh hồn đang lơ lửng quanh Juliana—trông như các hiệp sĩ và những cô gái thôn nữ.

“Xin hãy cứu đội trưởng Juliana và cả cô gái đã thuyết phục ngài ấy không giết cô” một linh hồn cất lời.

“Xin hãy cứu… Cứu… cứu… cứu-cứu-cứu…” một linh hồn khác lặp đi lặp lại như bị hỏng mất.

“A, thần của chúng tôi… Xin thần hãy cứu rỗi…” một linh hồn thứ ba thì thầm.

“Ổn cả rồi, ổn cả rồi. Xin hãy bình tĩnh” Vandalieu nhẹ nhàng đáp lại, gật đầu với họ.

Cậu vốn đã định giúp Simon. Giờ thì người cần giúp đã từ một biến thành cả chục, rồi vài chục. Chỉ là vậy thôi.

---------------------------------------

Tên: Simon

Chủng tộc: Con người

Tuổi: 27 tuổi

Danh hiệu: Không

Chức nghiệp: Kiếm sĩ

Cấp độ chức nghiệp: 10

Lịch sử chức nghiệp: Chiến binh tập sự, Chiến binh

Kỹ năng bị động:

o Tăng cường cơ bắp: Cấp 2

o Cảm nhận hiện diện: Cấp 1

o Kháng đói, kháng bệnh và kháng độc: Cấp 2

o Kháng tinh thần: Cấp 2

Kỹ năng chủ động:

o Kiếm thuật: Cấp 3

o Giáp thuật: Cấp 2

o Vượt ngưỡng giới hạn: Cấp 3

o Phối hợp: Cấp 2

o Phân giải: Cấp 1

o Nội trợ: Cấp 1

--------------------------------------

Simon – cựu mạo hiểm giả chỉ còn một tay. Kỹ năng của anh ta ở mức trung bình so với một mạo hiểm giả hạng D, nhưng do đã sống buông thả trong nhiều năm, thể lực của anh giảm sút nghiêm trọng, giác quan cũng trở nên cùn mòn. Vì lẽ đó, các võ kỹ mà anh sử dụng không thể phát huy hết uy lực vốn có.

Do đã sống ở khu ổ chuột suốt nhiều năm, Simon sở hữu kỹ năng 【 Kháng đói, kháng bệnh và kháng độc 】cùng với đó là kỹ năng 【 Kháng đòn tinh thần 】—hệ quả từ cú sốc tinh thần sau khi mất đi cánh tay, từ bỏ cuộc đời mạo hiểm giả và sống trong tuyệt vọng không có lấy tia hy vọng cho tương lai. Việc kỹ năng này không phải là 【 Tha hóa tinh thần 】 chính là bằng chứng cho thấy nhân cách lương thiện và bản tính lạc quan của anh.

--------------------------------------

Tên: Natania

Chủng tộc: Miêu nhân

Tuổi: 17 tuổi

Danh hiệu: Không

Chức nghiệp: Võ sĩ

Cấp độ chức nghiệp: 27

Lịch sử chức nghiệp: Chiến binh tập sự, Chiến binh

Kỹ năng bị động:

o Dạ nhãn

o Cường hóa bộ phận (Móng vuốt): Cấp 2 (Mất!)

o Tăng cường nhanh nhẹn: Cấp 3

o Cảm nhận hiện diện: Cấp 3

Kỹ năng chủ động:

o Ném: Cấp 1

o Ám bộ: Cấp 2

o Võ thuật: Cấp 3

o Giáp thuật: Cấp 2

o Vượt ngưỡng giới hạn: Cấp 3

o Phân giải: Cấp 1

o Đặt bẫy: Cấp 1

Hiệu ứng trạng thái:

o Mất cả tứ chi

--------------------------------------

Một mạo hiểm giả nữ thuộc chủng tộc Thú nhân, mang đặc điểm loài mèo hoang. Cô đang ở hạng D trong hệ thống phân cấp của mạo hiểm giả. Vì trước giờ chỉ hoạt động một mình, cô chưa có kỹ năng 【 Phối hợp 】, nhưng thay vào đó lại sở hữu những kỹ năng chuyên biệt của trinh sát. Tuy nhiên, hiện tại cô không còn tay chân, nên phần lớn kỹ năng đều không thể thi triển. Tình trạng này đã kéo dài trong thời gian dài, đến mức có thể ảnh hưởng đến chức năng não bộ, thậm chí làm mất một số kỹ năng như 【 Tăng cường nhanh nhẹn 】.

Nhân tiện, lý do tình trạng mất tứ chi của cô được hiển thị dưới dạng “Hiệu ứng trạng thái” còn việc Simon mất một cánh tay thì không, là bởi vì cánh tay của Simon đã bị mất quá lâu, đến mức nó được hệ thống công nhận là “trạng thái bình thường” của cơ thể.

--------------------------------------

Tên: Juliana Alcrem

Chủng tộc: Con người

Tuổi: 20 tuổi

Danh hiệu: Alcrem’s Princess Knight (Công chúa hiệp sĩ Alcrem)

Chức nghiệp: Superior Knight

Cấp độ chức nghiệp: 34

Lịch sử chức nghiệp: Hiệp sĩ tập sự, Cận vệ, Hiệp sĩ

Kỹ năng bị động:

o Tăng cường giá trị thuộc tính (Nghe lệnh): Cấp 3

o Tăng cường giá trị thuộc tính (Cưỡi thú): Cấp 3

o Cường hóa tấn công khi trang bị thương: Trung bình

o Cường hóa phòng thủ khi trang bị giáp kim loại: Trung bình

Kỹ năng chủ động:

o Thương thuật: Cấp 5

o Giáp thuật: Cấp 4

o Khiên thuật: Cấp 4

o Cưỡi thú: Cấp 3

o Phối hợp: Cấp 3

o Nghi lễ: Cấp 3

o Chỉ huy: Cấp 2

Hiệu ứng trạng thái:

o Mất cả tứ chi

o Nhiễm trùng (Infested): Trứng

o Tinh thần sụp đổ

--------------------------------------

Em gái út của Công tước Alcrem đương nhiệm. Dù đã chính thức từ bỏ quyền thừa kế, cô vẫn là thành viên của một dòng dõi công tước quyền quý. Từng là đội trưởng của một đơn vị kỵ sĩ đoàn, nếu đánh giá theo tiêu chuẩn của Hội Mạo Hiểm, cô được xếp vào hạng C—một người đầy tiềm năng được kỳ vọng sẽ gặt hái nhiều thành tựu trong tương lai.

Thế nhưng, giờ đây cô cũng giống như Natania, đã mất toàn bộ tứ chi. Không chỉ thế, trong tử cung cô còn bị cấy trứng của Ma Vương bởi bộ phận oviduct (ống dẫn trứng) của hắn. Chấn thương tinh thần từ những bi kịch đó đã khiến tâm trí cô sụp đổ hoàn toàn. Kể cả khi thân thể có thể được phục hồi nguyên vẹn, thì liệu tinh thần cô có thể trở lại như xưa hay không vẫn là một điều chưa ai dám chắc.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Đoạn 43 và 44 hình như trans xuống dòng và đặt chấm sai, tôi đọc thấy hơi lấn cấn
Btw thank vì bão chương
Xem thêm
Duyên...tuyệt không thể tả
Xem thêm