Tập 10: Công quốc Alcrem

Chương 234: Trận chiến giữa Thần nô và thuộc hạ Ma vương bắt đầu

Chương 234: Trận chiến giữa Thần nô và thuộc hạ Ma vương bắt đầu

Tiếng chuông báo động vang vọng khắp thành phố Morksi. Tại dinh thự của Bá tước và các vọng gác, cờ hiệu được kéo lên đồng loạt, báo hiệu một đợt quái vật bạo động quy mô lớn đang diễn ra. Người dân hoảng loạn chạy tán loạn khắp nơi.

Từ những người đang sơ tán đến những kẻ ở lại chiến đấu bảo vệ thành phố—binh lính, kỵ sĩ, và các mạo hiểm giả—tất cả đều mang vẻ mặt u ám, nặng trĩu lo âu.

Khi tin tức đầu tiên về cuộc bạo động quái vật lan tới Morksi, không ai nghĩ mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng đến thế.

Dù sao thì, đây cũng là một thành phố thương mại có đến ba vạn cư dân thường trú, tường thành vững chãi và lực lượng phòng vệ dồi dào. Quan trọng hơn hết, việc lúc nào cũng có đông đảo mạo hiểm giả tụ hội nơi đây khiến người dân phần nào yên tâm về sự an toàn của mình.

Thật vậy, nếu đợt bạo động lần này bắt nguồn từ một Dungeon cấp D, thành Morksi thừa sức trụ vững. Có thể vài thương nhân hay mạo hiểm giả không may ở ngoài tường thành lúc đó sẽ bỏ mạng, nhưng trong nội thành thì gần như sẽ không có tổn thất.

Ngay cả nếu là một Dungeon cấp C, thì thiệt hại nhận được tuy cũng khá oon71 nhưng chí ít thì thành phố vẫn không bị hủy diệt.

Hội Mạo Hiểm Giả sẽ lập tức phát lệnh khẩn, điều động mạo hiểm giả để đẩy lùi quái vật và bảo vệ thành phố. Vào mùa đông, số lượng mạo hiểm giả dừng chân kiếm sống trong thành rất đông, lực lượng chiến đấu hoàn toàn đủ sức ứng phó—ai ai cũng nghĩ vậy.

Thế nhưng, mọi hy vọng ấy đã bị xé toạc ngay khi các vọng gác báo về sự xuất hiện của Rồng… không phải Wyvern, mà là nhiều con Rồng thực thụ, dài hơn mười mét, đang bay lượn trên bầu trời.

Và rồi, mỗi lần có thêm thông tin chi tiết về đám quái vật đang tiến về thành, sắc mặt người dân lại trắng bệch hơn trước.

Khi tin tức đám Rồng ấy là Thunder Dragons được xác nhận, không chỉ Hội Mạo Hiểm mà cả Hội Pháp Sư lẫn Hội Thuần Thú cũng đồng loạt phát lệnh khẩn cấp. Toàn bộ kỵ sĩ dưới trướng nhà Bá tước bị triệu tập, binh lính nhanh chóng bắt tay vào việc sơ tán thường dân.

Sau đó, một báo cáo khác lại đến: bầy quái vật yếu nhất trong cuộc bạo động lần này cũng là hàng chục Ogre Soldier cấp 5, dẫn đầu bởi một Ogre High General cấp 7. Khi nghe đến đây, Bá tước Morksi đã thầm hạ quyết tâm—hôm nay là ngày ông sẽ chết.

Trong thành không có một mạo hiểm giả cấp B nào—một người đủ sức tiêu diệt quái vật cấp 7 đơn độc.

Các Dungeon quanh Morksi đều chỉ từ cấp C trở xuống. Thế nên các mạo hiểm giả khi đạt đến cấp B thường sẽ rời khỏi thành phố này, đến những nơi họ có thể phát huy hết năng lực.

Cho đến tận hôm nay, điều đó vẫn là lẽ thường. Bởi quanh đây vốn không có mối nguy nào cần đến một mạo hiểm giả cấp B.

Nhưng hôm nay thì khác.

Người dân trong thành không được thông báo chi tiết, nhưng… dù đứng ở khoảng cách xa, họ vẫn nghe thấy tiếng gầm của lũ Rồng và Cự Nhân (Giants). Họ thấy mạo hiểm giả và kỵ sĩ hối hả chạy ngang, vẻ mặt đầy căng thẳng. Binh lính thì ra sức thúc giục mọi người sơ tán. Ai ai cũng hiểu: tình hình tồi tệ hơn họ tưởng.

Một nhóm thiếu niên trông như mạo hiểm giả hớt hải chạy về phía cổng thành.

“L-làm ơn, cho bọn tôi vào trong với!” một cậu trai kêu lên trong tuyệt vọng.

“Lối này! Dùng cổng bên này đi!” lính gác thành, Kest, vẫy tay gọi họ đến cánh cổng vốn chỉ dùng để đón tiếp sứ giả quý tộc từ thành khác. “Vào rồi thì đừng dừng lại, cứ tiếp tục chạy vào trong!”

“Cụ bà… cụ bà đã dụ quái đi để bọn tôi chạy thoát…!” một cô gái thở hổn hển nói, giọng nghẹn lại.

Kest không thể đáp rằng, “Được rồi, bọn tôi sẽ quay lại cứu cụ.”

“Vì cụ bà đó, em phải sống, bảo vệ bản thân và những người quan trọng với mình!” – đó là tất cả những gì anh có thể nói, rồi nhẹ đẩy cô bé vào trong cổng.

Có lẽ nhờ khổ luyện chăm chỉ, thể lực anh đã tăng tiến thấy rõ. Nhưng rốt cuộc, anh vẫn chỉ là một lính gác bình thường. Không phải kiểu người làm nên chiến tích mà các bard* đưa vào khúc ca hào hùng.  (*bard: người hát rong, thường kể chuyện bằng thơ ca)

“… Cậu ta vẫn chưa về sao?” một lính gác kỳ cựu hỏi.

“Chưa… nhưng chắc là đang ở gần thành” Kest đáp, cố đè nén cảm giác bất lực trong lòng.

Anh đang chờ Vandalieu, người hiện đang ở bên ngoài thành.

Là thú nhân, Kest đã quen biết Vandalieu từ khi cậu mới đến thành, nhưng… không chỉ vì thế mà anh đợi. Vandalieu đã trở thành người vô cùng quan trọng với thành Morksi… và sắp tới đây, sẽ là nhân vật trọng yếu với cả Công quốc Alcrem.

“Nghe nói các đệ tử và ma thú của cậu ấy đã gia nhập lực lượng phòng thủ rồi, nên chắc cậu ấy sẽ quay lại thôi. Nhưng chẳng hiểu sao đến giờ vẫn chưa thấy đâu” Kest nói, tai vểnh lên, liên tục co giật vì lo lắng.

Trong mắt phần lớn cư dân, Vandalieu chỉ là một thuần thú sư tài năng xuất chúng. Không ai biết cậu là “Cổ Long Đế” khiến cả Rồng phải run sợ, một bậc thầy “Võ thuật” có thể nghiền nát xương sống Vampire thuần huyết dưới chân, hay là một Ma Vương đã nuốt chửng cả ác thần.

Kest, cũng như bao lính gác bình thường khác, đương nhiên chẳng biết gì. Nên anh lo cho Vandalieu cũng là điều dễ hiểu.

“Biết đâu cậu ta đang thuần hóa luôn đám Rồng với Cự Nhân thật. Với lại… nghe đâu có mấy con Rồng, Cự Nhân tự tàn sát nhau trước khi tới được thành” lính gác già lên tiếng.

“Không chừng… chuyện đó thật sự có thể xảy ra đấy” Kest gật đầu, giọng vẫn đầy ngập ngừng.

Việc có một nhóm bí ẩn tấn công Vandalieu cùng đồng đội đã được vọng gác ghi nhận, nhưng vẫn chưa đến tai hai người họ.

“Dù sao thì, Kest, cậu vẫn còn là lính mới. Đi hỗ trợ bảo vệ người dân sơ tán đi” người lính già nói tiếp. “Tôi không vướng bận gia đình nên ở lại cũng chẳng sao. Còn cậu… người thân cậu cũng đang đi sơ tán đúng không? Sao không theo họ?”

Bá tước Morksi đã chấp nhận sự thật rằng thành phố sẽ không thoát khỏi cảnh bị tàn phá. Nhưng ông chưa từng có ý định từ bỏ mạng sống của cư dân. Ông đang gom toàn bộ lực lượng có thể, quyết chiến với bầy quái vật, nhằm tranh thủ thời gian cho dân chúng rút lui dưới sự bảo vệ của các lính trẻ và mạo hiểm giả.

Nếu sơ tán quá sớm, đám quái có thể đổi hướng tấn công về phía những thường dân vô lực. Do vậy, việc rút lui sẽ chỉ bắt đầu khi trận chiến bùng nổ trong thành.

Và người lính già đang khuyên Kest nên đi cùng đoàn sơ tán.

“Không, tôi sẽ ở lại. Cho dù có chạy khỏi thành… cũng chẳng an toàn hơn là bao khi mà lũ Thunder Dragons và Wyvern đang bay đầy trời” Kest đáp.

“Cũng đúng, nhưng chí ít thì cũng có cơ hội sống sót cao hơn” người kia nói.

“Không sao đâu. Gia đình tôi đang được Starving Wolf Security (Đội bảo vệ Ngạ Lang - Sói đói) bảo vệ” Kest đáp.

Starving Wolf Security là tổ chức an ninh do “Starving Wolf - Ngạ Lang (Sói Đói)” Michael (Miles Rouge) sáng lập, gồm các tay "anh chị" từng lăn lộn ở khu đèn đỏ và khu ổ chuột.

Mặc dù mới thành lập không lâu, nhưng đám cựu du côn nay đã khoác lên mình đồng phục có biểu tượng hình trái tim và được tổ chức, quản lý khá chặt chẽ. Tuy giọng nói vẫn thô ráp, cách cư xử chẳng mấy lịch thiệp, nhưng trong mắt người dân, họ là lực lượng đáng tin cậy.

Tuy nhiên, nếu để lực lượng này chiến đấu với lũ quái vật thì lại là chuyện khác, nên họ được phân công hộ tống dân đi sơ tán. Họ cũng đã làm việc chăm chỉ chẳng kém gì lính gác, dẫn đường và hướng dẫn người dân ở khu ổ chuột và đèn đỏ rút lui.

… Sau vụ bê bối với Aggar, niềm tin của người dân với lính gác đã sụt giảm đáng kể. Và chính họ cũng phải thầm ngưỡng mộ nhóm Starving Wolf - Ngạ Lang.

“Tôi hiểu… nhưng cậu ở lại đây cũng chẳng giúp được bao nhiêu đâu” lính gác già nói.

“Dễ nói thế thôi. Nhưng hôm trước đấu tập, tôi có thắng ông mà?” Kest mỉm cười đáp lại.

“Cậu dám nói ra luôn à” người kia cười khẽ. “Đóng cổng lại! Chúng ta lên vọng gác lấy nỏ rồi leo lên tường! Kest, đi theo tôi!”

“Rõ ạ!”

-----------------------------------------

Trong khi họ đóng cổng, bên ngoài cổng chính, lực lượng chiến đấu đang tập trung lại. Không phải để thủ trong thành, mà để nghênh chiến ngoài cổng.

Nếu đối thủ là Goblin, Kobold, hay thậm chí là Huge Boar, Hellhound, Ogre… thì tường thành vững chắc đủ sức cản bước chúng.

Nhưng lần này, kẻ địch là lũ Rồng có khả năng bay lượn cũng như lũ Mountain Giant cao hơn cả tường thành. Nếu cứ co cụm trong thành, lũ Rồng sẽ bay qua đầu họ, còn lũ Cự Nhân thì chỉ cần đập thân thể vào tường là xô ngã tất cả.

Vì vậy, tốt hơn hết là điều quân ra ngoài, còn tường thành thì để các pháp sư, cung thủ dùng làm điểm bắn.

“Vừa hôm qua thôi, những bức tường do tổ tiên để lại này còn trông thật kiên cố và đáng tin… Ai ngờ hôm nay ta lại chết với lưng tựa vào chúng. Cuộc đời đúng là khó lường” Bá tước Isaac Morksi lẩm bẩm một mình.

Ông mặc bộ giáp sắm vội, đội mũ sắt và đeo thanh kiếm chưa bao giờ quen tay ở hông.

Gia tộc Morksi cai quản một thành phố thương mại nội địa, nên Isaac chưa từng chỉ huy trận chiến nào. Ông chỉ là cái bóng tượng trưng; người chỉ huy thực sự là đội trưởng kỵ sĩ và Berard, Hội trưởng Hội Mạo Hiểm.

Dẫu vậy, việc lãnh chúa vẫn ở lại nơi tiền tuyến thay vì rút lui sẽ tiếp thêm tinh thần cho binh sĩ.

“Thưa ngài, trong trận chiến, xin ngài hãy tìm cơ hội lánh xuống tầng hầm của Hội. Khi lũ quái vật nổi loạn, khả năng đánh hơi của chúng sẽ giảm, ngài có thể sống sót” Berard lên tiếng.

Isaac khẽ nhếch môi cười cay đắng rồi lắc đầu.

“Nếu ta may mắn sống sót, thì tệ nhất cũng sẽ bị chôn vùi dưới tầng hầm khi tòa nhà đổ sập, rồi cứ thế mà chết đói. Mà, ta đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Nếu còn sống mà quay về diện kiến ngài Công tước, e là ta không dám ngẩng đầu lên nổi.”

“Một sai lầm nghiêm trọng… Nhưng xin thứ lỗi, chuyện này nằm ngoài sức tưởng tượng của bất kỳ ai” Berard nói.

“Phải vậy. Dẫu có gọi tình huống này là quái vật bạo loạn cũng không sai, nhưng nó đã vượt quá mọi khuôn khổ lẽ thường rồi” Hội trưởng Hội Pháp sư cũng gật đầu đồng tình.

Đúng là quái vật tràn ra từ Dungeon thường được xem như thảm họa. Nhưng đó cũng là thảm họa mà người trị vì phải chịu trách nhiệm nếu không chuẩn bị ứng phó chu đáo.

Tuy nhiên, lần này lại là một Dungeon cấp B đột ngột xuất hiện ở một Devil’s Nest - Tổ Quỷ vốn chẳng có sinh vật nào mạnh mẽ, rồi quái vật lập tức tuôn ra như một trò đùa ác ý của định mệnh.

Trong tình cảnh đó, cho dù các mạo hiểm giả có tiêu diệt bao nhiêu quái vật trong Devil’s Nest đi nữa cũng chẳng thay đổi được gì.

Dẫu vậy, một điều chắc chắn là Công tước Alcrem sẽ truy cứu trách nhiệm—kẻ phải chịu tội vì để mất Morksi, trung tâm giao thương quan trọng của cả lãnh địa, vào tay lũ quái vật.

“Cũng chẳng sao cả. Dù gì thì việc hy sinh thân mình khi cần thiết là nghĩa vụ của những kẻ mang dòng máu quý tộc. Ta đã dặn gia quyến sơ tán cùng dân chúng dưới sự bảo vệ của các hiệp sĩ. Nếu ta có thể làm tròn bổn phận quý tộc ngay lúc này, rất có thể ngài Công tước sẽ nể tình mà không truất bỏ tước hiệu Morksi, hoặc cùng lắm chỉ giáng xuống hàng tử tước mà thôi” Isaac cười lớn.

Nói là hy sinh, nhưng rõ ràng ông ta cũng toan tính cho gia tộc mình. Một khi ông chết, vị công tước hẳn sẽ nương tay với những đứa trẻ vẫn còn nhỏ dại.

“Giờ quan trọng hơn, chúng ta đã tập hợp được bao nhiêu lực lượng rồi?” Isaac hỏi.

“Hội Mạo Hiểm Giả đã phát đi ủy thác khẩn cấp, chỉ dành cho các mạo hiểm giả từ hạng C trở lên. Những ai hạng D trở xuống thì để họ tự quyết định. Cho đến lúc này, chúng ta có được hai mươi người hạng C và năm mươi người hạng D” Berard báo cáo.

Mỗi mạo hiểm giả hạng C đủ sức hạ quái vật hạng 5 hay 6. Nhưng nếu phải đối đầu với quái vật hạng 7 thì sẽ rất khó khăn. Với người hạng D thì điều đó gần như là không tưởng.

Dù vậy, nếu tổ đội hợp lý, những mạo hiểm giả hạng C vẫn có thể hạ được quái vật từ hạng 7 trở lên.

“Hội Pháp Sư chúng tôi cũng đã kêu gọi tình nguyện viên. Những người sử dụng ma thuật tấn công đã được bố trí trên tường thành, còn pháp sư trị liệu và gia cường thì ở tuyến sau” Hội trưởng Hội Pháp Sư nói. “Ngoài ra, Bachem – Hội trưởng Hội Thuần Thú – cũng đang sẵn sàng cùng với khế ước thú của ông ta.”

Thật vậy, chi nhánh Hội Thuần Thú tại Morksi cũng đã ra tay. Hội trưởng của họ đang ngồi trên lưng một con Huge Wyvern, chuẩn bị đối phó với kẻ địch từ trên trời ập xuống.

Còn về lũ trẻ trong trại mồ côi – đương nhiên – thì cũng nằm trong nhóm sơ tán. Có lẽ với người ngoài, thật khó hiểu khi bọn trẻ vẫn bình thản, trong khi người lớn thì đang cuống cuồng.

“À, còn một người nữa, là tình nguyện viên từ phía thương nhân” Hội trưởng Hội Pháp sư nói thêm.

“ 【 Cường kiếm 】  Rodriguez đúng không? Ta từng nghe danh y. Dù anh ta không còn là mạo hiểm giả, nhưng có được một người từng đạt đến trình độ hạng B như vậy bên phe ta thì quả là may mắn” Isaac gật đầu.

Rodriguez chính là người từng được thuê làm vệ sĩ cho thương nhân đến thương lượng với Darcia về việc mở kỹ viện Ghoul trá hình. Giờ đây, ông ta đang đứng ở tuyến đầu của các mạo hiểm giả, bình thản quan sát bầy quái vật đang từ từ tiến đến.

Thực tế thì việc Rodriguez gia nhập chẳng làm thay đổi cục diện bao nhiêu.

Một mạo hiểm giả hạng B có thể hạ được một con Rồng hay Cự Nhân. Nhưng nếu phải đối đầu với hai, ba con cùng lúc thì tỉ lệ chiến thắng sẽ giảm mạnh.

Hơn nữa, Rodriguez cũng không còn là mạo hiểm giả đang hoạt động. Hiện tại ông ta chỉ thỉnh thoảng ra tay dẹp bọn cướp hay quái vật xuất hiện trên đường để bảo vệ chủ thuê. Đã lâu rồi ông ta không chiến đấu nghiêm túc với những sinh vật mạnh mẽ.

Chính Rodriguez cũng biết rõ bản thân đã mai một nhiều so với thời hoàng kim. Có lẽ giờ ông ta chỉ còn ngang trình độ hạng C.

Thế nhưng, trong lòng ông chẳng hề có ý nghĩ rằng mình sẽ chết ở đây—và điều đó không phải là ngộ nhận hay trốn tránh hiện thực.

Vì ngay khoảnh khắc ấy, ông nhìn thấy Darcia cùng các Ghoul như Basdia và Zadiris bước ra từ cổng thành, hội tụ cùng Simon và những người khác.

—Đến rồi. Những chiến binh thực thụ, ngang ngửa hoặc vượt cả hạng B, Rodriguez thầm nghĩ, lòng tràn ngập niềm tin rằng mình chắc chắn sẽ sống sót.

Những người biết Darcia bắt đầu rì rầm bàn tán. Cô nổi tiếng là người thường thuyết giảng ở Nhà thờ liên giáo, là người bán đồ ăn trên phố Vida trong khu đèn đỏ, và cũng là mẹ của Vandalieu.

“Ô, chẳng phải là Darcia-dono sao. Cô đâu phải là mạo hiểm giả, không cần thiết phải liều mình ở đây…” Isaac cất lời.

“Tôi có nhiều bạn bè ở thành phố này. Hơn nữa, con trai tôi vẫn chưa trở về. Ngày xưa tôi cũng từng tiêu diệt quái vật ở quê làng mình rồi” Darcia mỉm cười, rồi chỉ tay về phía Basdia và Zadiris. “Mấy cô gái này cũng sẽ cùng tôi chiến đấu.”

“Bọn tôi là khế ước thú của Van mà” Basdia nói.

“Dù chủ nhân không có mặt ở đây… nhưng cũng chẳng sao. Dù gì thì cũng đang ở ngoài thành mà” Zadiris tiếp lời.

Cây gậy của Zadiris và rìu của Basdia – cả hai món vũ khí chưa từng để ai trong thành phố trông thấy – giờ đã nằm chắc trong tay họ.

“Và trận chiến này… chưa chắc đã vô vọng như mọi người nghĩ, thưa ngài” Darcia khẽ nói.

Isaac ngoái đầu nhìn về phía bầy quái vật, nhận ra số lượng Rồng đang hướng về thành phố đã giảm rõ rệt. Tất nhiên, vẫn còn vài con đang lao vào thảo nguyên, nên không thể buông lỏng cảnh giác. Nhưng dù sao, việc phải đối đầu với ít Rồng hơn cùng lúc vẫn là tin đáng mừng.

“Có lẽ… trận này chúng ta có thể thắng” Isaac lẩm bẩm. “Nhân tiện, Darcia-dono, vì sao con trai cô chưa quay lại? Và còn ‘Ngạ Lang’ đâu rồi?”

Một số người đã biết Michael – ‘Ngạ Lang’ – có thực lực ngang ngửa mạo hiểm giả hạng B, nên nếu anh ta tham chiến thì lực lượng sẽ được tăng cường đáng kể. Dù Vandalieu chỉ nổi danh là Thuần thú sư, nhưng Bá tước vẫn đặt nhiều kỳ vọng vào cậu bởi sự bí ẩn.

“Thưa ngài… nhờ vào một cậu bé chỉ hơn mười tuổi như vậy thì…” một hiệp sĩ khẽ lầm bầm, không giấu nổi sự phản đối.

Dẫu có người nghĩ vậy, nhưng ai cũng hiểu rằng khế ước thú sẽ không thể phát huy hết sức mạnh nếu thiếu lệnh từ chủ nhân. Trong tình thế hiện tại, cũng chẳng mấy ai lên tiếng phản đối Bá tước.

“À, Michael-san có chút việc riêng... còn con trai tôi thì vẫn đang ở ngoài cánh đồng với bạn bè” Darcia trả lời.

“C-cái gì?! Chẳng lẽ… cậu ta chính là lý do khiến lũ Rồng và Cự Nhân chia đàn? Hay cả chuyện chúng quay sang tàn sát lẫn nhau cũng là do cậu ấy?!” Isaac trợn mắt kinh ngạc.

“Vâng. Tôi nghĩ có lẽ nó đã dùng độc để làm rối loạn chúng. Dù gì thì nó cũng rất giỏi luyện dược” Darcia đáp, điềm nhiên nói dối.

Simon trố mắt ngạc nhiên nhìn Darcia, trong khi Natania thì lặng lẽ quay mặt đi.

“Lại có loại độc như thế sao?!” Hội trưởng Hội Pháp Sư kinh hãi thốt lên. “Hơn nữa còn có thể đầu độc cả Rồng đang bay và Cự Nhân nữa…!”

Ông ta vốn là người từng định gây áp lực lên Vandalieu để ngăn cản việc phân phát tay chân giả giá rẻ, như đã làm với Simon và Natania, vì điều đó có thể khiến giá tay chân giả phép thuật mà Hội tạo ra bị sụt giảm.

Thực tế, ở khu ổ chuột vẫn có nhiều người tàn tật, không thể di chuyển bình thường. Vandalieu từng làm nhiều điều cho thành phố này, nên việc cậu phát tay chân giả cho họ không phải là không thể xảy ra.

Nhưng sự thật là, tay chân giả mà Vandalieu cùng Tarea chế tạo hoàn toàn khác với Ma cụ của Hội Pháp sư. Việc gây áp lực chẳng có ý nghĩa gì cả.

“Vâng, là loại độc chế từ công thức cổ truyền. Thằng bé đã nghiền Magic Stone - Ma thạch bằng chày cối để luyện kỹ năng 【 Alchemy - Giả kim thuật 】 từ khi mới ba tuổi. Rồi học kỹ năng 【 Ném 】 từ một chiến binh trong làng trước khi lên bảy” Darcia tiếp tục nói.

Thực chất, thứ độc đó chẳng hề tồn tại. Người dạy cậu bé cũng không phải là trưởng làng hay chiến binh nào hết, mà chính là thủ lĩnh Ghoul và con gái bà ta—hai người đang đứng đâu đó bên tầm mắt Darcia, nét mặt đầy tự hào.

Nhưng làm sao có thể nói thật rằng “Con tôi biến họ thành Undead rồi điều khiển” được. Đành phải nói dối thôi.

“Trời ạ… Rốt cuộc là loại độc gì vậy?!” Hội trưởng Hội Pháp Sư vẫn truy hỏi.

“Xin lỗi, nhưng loại độc đó rất khó sử dụng, tôi chưa từng động vào. Con trai tôi là người duy nhất biết cách xử lý. Nhưng tôi nghĩ nó cũng không mang theo nhiều, vì đâu ai ngờ Rồng với Cự Nhân lại xuất hiện cơ chứ” Darcia nói, mặt hơi tái đi, cố giữ vẻ tự nhiên trong khi lòng đang quýnh quáng.

Cô không giỏi nói dối, giờ đây đang cố hết sức để giữ cho nét mặt không bị cứng đờ.

“Nếu thực sự có loại độc đó, cục diện trận chiến có thể xoay chuyển hẳn…” Hội trưởng Hội Pháp Sư vẫn chưa hài lòng, lẩm bẩm.

“Darcia-dono cũng đã nói là khó sử dụng rồi, ngài cũng nên cân nhắc cảm xúc của cô ấy chứ! Cô ấy chắc chắn đang muốn chạy đến bên con trai, nhưng vẫn ở lại đây sát cánh cùng chúng ta kia mà!” Bá tước Morksi lên tiếng răn đe vị Hội trưởng.

“X-xin lỗi…”

Darcia thở ra nhẹ nhõm. “Không sao đâu. Quan trọng hơn, chúng ta nên chuẩn bị tinh thần đi là vừa.”

Cô quay ánh mắt về phía bầy quái vật đang tiến tới — lũ Rồng, Cự nhân, Ogre và Troll.

Số lượng của chúng đã giảm đi đáng kể so với ước tính ban đầu. Nhiều con trong số lũ Rồng và Giants còn mang đầy thương tích sau cuộc giao chiến với những kẻ đã bị Vandalieu biến thành Zombie… Thực tế, ban đầu từng có hơn mười con Lôi Long (Thunder Dragons), nhưng giờ chỉ còn lại ba.

Simon và các binh sĩ bắt đầu bớt tái mặt khi thấy lóe lên tia hy vọng. Nhưng ở chiều ngược lại, Darcia lại thoáng lộ vẻ khó xử.

Đám quái vật kia, nếu cô toàn lực ứng phó thì có thể dễ dàng tiêu diệt sạch sẽ.

Tất nhiên, cô không thể dùng kỹ năng 【 Chaos - Hỗn mang 】 để biến đổi thân thể. Dù vậy, với trình độ hiện tại, việc hạ gục bọn Lôi Long hay Mountain Giant không phải là chuyện khó khăn.

Có điều… nếu cô hạ chúng quá nhanh, e là sẽ làm hỏng cục diện đối đầu giữa Vandalieu và nhóm tái sinh giả.

“Giờ phải làm sao đây? Liệu chúng ta có thể kéo dài trận chiến mà không để xảy ra thương vong, rồi từ từ tiêu diệt lũ quái vật được không? Ta không mấy tự tin lắm…” Darcia nói.

“Ta cũng vậy… nhưng coi như đang giám sát quá trình luyện cấp của người khác đi. Miễn là chúng ta tập trung vào phòng thủ, gây thương nhẹ và đùa giỡn với chúng chứ không đánh dứt điểm, thì chắc là xoay sở được. Tuy hơi bất công với những người đã quyết tâm bảo vệ thành phố bằng cả sinh mạng, nhưng…” Basdia đáp.

“Tất nhiên, nếu không diễn cho tự nhiên thì sẽ bị nghi ngờ, và để bảo vệ chừng ấy người thì cũng phải nghiêm túc mới được. Darcia, hãy dùng 【 Quyến thần giáng trần 】  đi, bọn ta sẽ kích hoạt trạng thái biến hóa thông qua trang bị… Nhưng nhớ đừng lỡ lời nói gì liên quan đến ‘ma pháp thiếu nữ’ đấy” Zadiris dặn dò nghiêm khắc. “Nếu cái khái niệm đó lan ra xã hội loài người thì hết thuốc chữa rồi.”

“Nếu các người diệt hết đám quái vật đó, ta sẽ đưa thêm vài con từ mê cung của ta ra. Toàn là Golem cả, tuy sẽ có kẻ thấy kỳ lạ, nhưng khó mà nhận ra được sự thật.” Gufadgarn lên tiếng.

Nhờ những lời tiếp sức đầy an tâm đó, Darcia cảm thấy bớt căng thẳng, cô giơ trượng lên cao, đối mặt với bầy quái vật đang cuồn cuộn kéo tới. “... 【 Quyến thần giáng trần 】!”

Dù Darcia có thể triệu hồi trực tiếp Vida, lần này cô chỉ kêu gọi một linh thể đại diện. Linh thể ấy, như hiểu được hoàn cảnh, đã giáng lâm lên cơ thể cô với cột sáng rực rỡ hơn bình thường.

---------------------------------------

Cùng lúc đó, các anh linh dưới trướng Hajime Fitun bắt đầu hành động, chuẩn bị phá hủy thành phố Morksi đúng như kế hoạch đã định.

Chúng di chuyển thận trọng, bao vây thành phố từ mọi phía.

“Này, đừng đi dưới cái cây kia. Nó uốn cong như một cái cổng ấy.”

“Phiền phức thật. Vì thế ta mới ghét mấy tên pháp sư hệ không gian… dù phải nói là nếu cùng phe thì lại rất hữu ích.”

“Legion, ác thần mê cung, và đám pháp sư hệ không gian vô danh từ bên trong Dãy núi Biên Giới… Đám địch này đúng là chẳng thiếu gì cả.”

Chúng cực kỳ cảnh giác trước phép thuật hệ không gian. Khác với lửa hay gió, hệ không gian không thiên về tấn công, nhưng lại có những ưu thế riêng.

Một trong số đó là khả năng tạo bẫy bằng 【 Cổng không gian 】 nối hai điểm khác nhau. Ai sa vào là xem như bị loại khỏi trận chiến.

Ngay cả khi trúng hỏa cầu hay sét, chúng cũng tự tin rằng mình không chết dễ dàng… trừ phi đòn đánh mang sức mạnh kinh khủng. Nhưng chỉ cần bị dịch chuyển đến một nơi xa, dù còn sống thì cũng không còn chiến đấu được nữa.

“Thích thì cứ đùa giỡn, nhưng đừng lơ là. Bên ta mới là kẻ ít người, chỉ cần một người bị dịch chuyển là mất đi một phần lớn chiến lực đấy” một anh linh nhắc nhở.

Khi nhóm anh linh tiến lên, họ bắt gặp một cái xác bị xé nát, vương vãi trên thân cây.

“Nạn nhân của bầy quái vật à…”

“Này, đừng có chạm vào.”

“Khoan đã… có gì đó không đúng. Tại sao lại bị bỏ mặc ở đây? Nếu bị giết bởi bầy quái vật, đáng lẽ phải bị ăn sạch rồi chứ?”

Quả đúng là xác bị xé rách, nội tạng trong thân mình đều biến mất. Nhưng tứ chi và đầu thì vẫn còn nguyên vẹn. Nếu thật sự là xác của người bị đám quái giết hại, thì cũng còn khá lành lặn.

Rồng và Giants thì có thể để lại vài mảnh như thế. Nhưng trong bầy còn có cả Troll, nổi tiếng là ăn cả đồ ô uế, Ogre và những quái vật ăn thịt khác.

Nhóm anh linh từng huấn luyện trong mê cung chứa đầy lũ này, nên thừa hiểu cái bụng tham ăn của chúng.

Một trong số chúng cảm thấy cực kỳ bất an khi nghĩ rằng đám quái vật kia lại bỏ qua một miếng mồi ngay trên đường đi.

Song, dường như những người còn lại không cùng ý kiến.

“Cẩn thận quá rồi đấy. Chắc chúng không muốn ăn thịt dai của bà già, hoặc chỉ cần nội tạng là đủ.”

“Ngược lại, ta thấy nhẹ nhõm khi thấy cái xác đấy chứ. Từ nãy tới giờ chẳng thấy ai chết cả, trông còn đáng ngại hơn.”

Các anh linh tiếp tục tiến bước, chỉ còn người cảm thấy bất an đứng lại. Sự lo lắng trong lòng hắn càng lúc càng lớn.

“… Giờ ngẫm lại, tại sao lại ít xác chết đến thế?” hắn lẩm bẩm.

Số lượng xác chết… quá ít.

Trời đang giữa mùa đông, tuyết phủ kín mặt đất, nên việc thợ săn không đi vào Tổ Quỷ (Devil’s Nest) là dễ hiểu. Nhưng xét đến quy mô của thành phố Morksi, lẽ ra phải có hàng chục mạo hiểm giả không có việc gì làm. Đặc biệt là khi nhóm anh linh bắt đầu hành động vào buổi sáng — đúng thời điểm các mạo hiểm giả xuất phát để nhận và hoàn thành yêu cầu trong ngày.

Thế mà xác chết lại ít đến lạ thường. Như thể ai đó đã đưa họ đi đâu hết rồi.

Không — không chỉ xác chết biến mất!

“Thậm chí không có một giọt máu nào? Không rơi vãi xung quanh, cả trên quần áo của cái xác cũng không có… Khoan! Đây là một cái bẫy! Rút lui mau!” Một tên anh linh hét lên cảnh báo.

Nhưng chưa kịp phản ứng thì đồng đội của hắn đã biến mất.

Chiếc đầu bị chặt của bà già bỗng bật cười lớn. “Ô hô hô! Cuối cùng ngươi cũng nhận ra! Ta đã im lặng hết sức rồi đấy, hiếm có lắm à nha!”

Giờ thì tên anh linh còn lại đã chắc chắn nghi ngờ ban đầu của mình là đúng.

“Ngươi… Legion! Dựa vào cách nói ầm ĩ đó, chắc hẳn ngươi là ‘Valkyrie’ mà Chỉ huy từng nhắc tới!”

“Ồ, thì ra các ngươi có thông tin về chúng ta! Vậy đúng là khôn ngoan khi mượn bộ dạng của bà lão mà bọn ta đã đồng hóa!” chiếc đầu đáp lại với giọng chán nản.

Chiếc đầu bà già biến hình thành đầu một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc trắng và làn da bạch ngọc — Valkyrie. Những mảnh thịt xung quanh bắt đầu bò tới và hợp lại với cô.

“Nhờ năng lực của Jack, chúng ta đã dịch chuyển đồng đội của ngươi tới nơi khác, không phải thành phố! Giờ thì sao nào? Muốn đánh nhau một mình à?! Hay là ngươi định bỏ mặc họ để tiếp tục kế hoạch?!”

“… Chuyện đó thì quá rõ ràng rồi” tên anh linh khẽ nói rồi lao đi như tên bắn… về phía thành phố, bỏ qua Valkyrie. “Ta sẽ mặc kệ các ngươi và hoàn thành kế hoạch!”

Mất đồng đội là tổn thất lớn, nhưng cũng là điều luôn có thể xảy ra trong chiến đấu. Điều quan trọng là sau khi nhóm mình sa bẫy, mình phải hành động thế nào.

Dù chỉ có một mình, nếu tới được thành phố… hắn chỉ cần phá một lỗ trên tường cũng đủ gây hỗn loạn lớn. Chắc chắn Ma Vương sẽ buộc phải cử thêm lực lượng đến bảo vệ thành phố.

Thế nhưng — khi hắn bỏ qua tất cả sự cẩn trọng và lao đi trong tư thế bứt tốc, thì một người đàn ông to lớn chắn ngay trước mặt.

“Ngươi là… Miles Rouge!” hắn thốt lên, khựng lại.

“Ôi trời. Vậy ra ngươi biết tên thật của ta à” Miles cười đáp.

Vandalieu vốn không nghĩ chỉ với Legion là có thể ngăn chặn hoàn toàn nhóm anh linh tiến vào thành phố.

Vì vậy, cậu cũng bố trí cả Miles và những người khác bên ngoài.

Anh linh nghiến răng ken két. “… Ta định để dành cái này đến gần thành phố mới dùng, nhưng giờ thì đành vậy.”

Hắn lập tức kéo giãn khoảng cách với Miles.

“ 【 Heroic Spirit Transformation - Anh linh biến 】 , kích hoạt!”

Toàn thân hắn tỏa ra ánh sáng chói lòa, khí thế mạnh mẽ bùng lên.

“Với cơ thể hiện tại, ta chẳng thể đọ nổi với cả một Vampire cao quý loại xoàng. Nhưng với sức mạnh thật sự của ta… với tư cách ‘Rapid Wind Demon Cutter’ Kizelbyne, ta tuyệt đối không thua kém ai!” hắn tuyên bố, rút ra hai con dao găm từ thắt lưng, đối đầu với Miles.

Nhưng đôi môi đỏ son của Miles nở nụ cười đầy khiêu khích. “Vampire cao quý xoàng, hử… Xem ra nếu cứ thế này thì đánh không nổi thật, nên ta cũng sẽ tung con bài chủ của mình. 【 Ma linh giáng lâm 】!”

Một luồng ánh sáng u tối bốc lên từ dưới chân Miles, bao trùm lấy anh, khiến tên anh linh không khỏi rùng mình sửng sốt.

“Vậy thì… trận đấu giữa Thần nô và thuộc hạ của Ma Vương xin được phép bắt đầu!” Miles tuyên bố.

“… Ngươi nói vậy nghe cứ như đang sỉ nhục ta ấy nhỉ” bản thể phân thân của Vandalieu thì thào — chỉ một mình Miles nghe thấy.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!