Tập 10: Công quốc Alcrem
Chương 233: Thời gian cần thiết để bảo vệ danh tiếng một người
8 Bình luận - Độ dài: 5,688 từ - Cập nhật:
Quái vật bạo loạn. Ở thế giới Lambda, đây là những thảm họa còn đáng sợ hơn cả động đất hay sóng thần.
Đó là hiện tượng quái vật sinh sôi quá mức trong một Dungeon rồi tràn ra thế giới bên ngoài. Trong những lúc như vậy, chúng trở nên hung hãn cực độ, hoàn toàn tuân theo bản năng mách bảo rằng con người là kẻ địch cần tiêu diệt.
Do đó, miễn là có con người ở gần, lũ quái vật đang bạo loạn sẽ không bao giờ quay sang tấn công lẫn nhau. Dù khác chủng loài, chúng vẫn tập hợp thành một bầy thống nhất, kéo thành đoàn như lũ châu chấu tràn về nơi có người sinh sống.
Tùy theo cấp độ của Dungeon phát sinh hiện tượng, có thể quét sạch không chỉ làng mạc hay thành phố, mà cả một quốc gia.
Vì vậy, từ thời xa xưa, con người ở thế giới này luôn cảnh giác trước nguy cơ quái vật bạo loạn. Họ giao nhiệm vụ cho mạo hiểm giả đi tiêu diệt quái vật trong Dungeon nhằm kiểm soát số lượng, đồng thời cũng không ngừng nghiên cứu hiện tượng này.
Kết quả nghiên cứu cho thấy: càng là Dungeon cấp cao, thời gian để xảy ra bạo loạn càng dài. Nhờ thế, trong thời hiện đại, số lần hiện tượng này xảy ra đã giảm đáng kể.
Không thể nào có chuyện quái vật bạo loạn xảy ra mà không có dấu hiệu báo trước.
Thế mà hiện giờ, có một nhóm thanh niên nam nữ đang cắm đầu bỏ chạy, phía sau là tiếng gầm rống của loài Rồng, tiếng gào rú của người khổng lồ và âm thanh cây cối ngã đổ rào rào như sấm giật.
“Cái quái gì vậy?! Sao lại có cả Rồng, người khổng lồ rồi đủ loại quái vật thế này?!”
“Thắc mắc sau đi! Giờ phải về thành trước khi họ đóng cổng đã!”
“Đám Rồng đó ở đâu ra vậy?! Thunder Dragon cơ mà, chẳng phải tụi nó sống tận vùng núi với thung lũng sao?!”
“Chẳng lẽ là quái vật bạo loạn từ Dungeon?!”
“Không đời nào!” – một thanh niên phản bác.
Dù thực tế đúng là như vậy – một vụ quái vật bạo loạn phát sinh từ Dungeon – nhưng vì chuyện đó quá phi lý, cậu ta kiên quyết phủ nhận.
Khu vực quanh thành phố Morksi hoàn toàn không có Dungeon nào có thể sinh ra những con quái vật cấp cao như Thunder Dragon hạng 8 hay Mountain Giant. Đúng là Dungeon có thể đột ngột xuất hiện, nên không thể hoàn toàn loại trừ khả năng có Dungeon hạng B mới toanh vừa mọc lên.
Tuy nhiên, chưa từng có trường hợp nào quái vật bạo loạn xảy ra ngay sau khi Dungeon mới xuất hiện cả.
“Tớ có nghe rồi! Có lần một Dungeon mới xuất hiện gần một thành phố thuộc công quốc Hartner, rồi lập tức phát sinh quái vật bạo loạn đấy!” – một cô gái trong nhóm hô lên.
Quả thật, có ngoại lệ: những Dungeon không phải tự nhiên xuất hiện, mà là do ai đó cố ý tạo ra hoặc kiểm soát.
Ví dụ như Dungeon mà Vandalieu tạo gần thành phố Niarki thuộc công quốc Hartner, hay “Mê cung Thử thách” của Fitun.
“Đệch thật chứ! Giờ tụi mình làm gì đây?!” – chàng trai hét lên, nhưng cả nhóm chẳng có cách nào đối phó nổi với tình hình.
“Câm mồm mà chạy đi! Tình huống này đâu phải kiểu săn Goblin nữa rồi!”
Bọn họ vốn chỉ là những mạo hiểm giả tập sự, nhận nhiệm vụ săn Goblin để kiếm ít kinh nghiệm. Họ còn yếu, đến cả câu giờ với đám quái vật một giây thôi cũng là bất khả thi – nói gì tới Thunder Dragon hay người khổng lồ.
Tuy nhiên, nhờ nhiệm vụ Goblin chỉ yêu cầu vào tầng rìa của Tổ quỷ, nên nhóm này mới có cơ hội thoát thân, dù thể lực kém.
“Nghĩ lại thì, hình như trong mấy vụ quái vật bạo loạn, người ta có thể trốn trong Dungeon khác để tránh mà, đúng không?!” – ai đó la lên.
Bởi lẽ, một khi đã thoát ra khỏi Dungeon, lũ quái vật không thể quay trở lại đó nữa. Vì vậy, lời truyền miệng giữa giới mạo hiểm giả là: “Nếu nguy cấp, trốn vào Dungeon!”
Tiếc là, nhóm mạo hiểm giả non trẻ này không đủ may mắn để làm vậy.
“Dungeon gần nhất nằm ngay sát cái bầy đó rồi!”
“Thế cái Dungeon kế tiếp thì sao?!”
“Nó ở xa hơn cả thành phố! Không kịp đâu!”
“Chết tiệt… thế này thì toi thật rồi!”
Nhưng đúng lúc đó, con Thunder Dragon dẫn đầu đàn quái vật đột nhiên gào lên một tiếng đau đớn rồi đổ gục xuống đất.
“Hả?!”
Đám mạo hiểm giả hoảng hồn ngoái lại nhìn, nhưng ngay lập tức nhận ra rằng không có thời gian để thắc mắc, liền tiếp tục chạy. Thế nên họ không hề thấy tia chớp đen vừa lóe lên từ phía thảo nguyên.
Những con quái khổng lồ ở tuyến sau cũng bị tấn công từ xa và ngã gục, tạo thành chướng ngại vật cản bước đàn quái vật. Thế nhưng, chúng không hề đổi hướng; Ogres và Trolls phá nát xác đồng loại, tiếp tục truy đuổi nhóm thanh niên.
Khi đến lối ra khỏi rừng, một bà lão với lưng còng và giọng khàn đặc cất tiếng gọi họ.
“Bọn trẻ kia! Mau rút khỏi đây ngay!”
Có lẽ bà cũng đang đi săn Goblin như bọn họ – một mạo hiểm giả đã lớn tuổi. Bà mặc giáp da, tay cầm một cây giáo.
“Bà ơi, bà cũng phải chạy đi chứ!” – một người trong nhóm hét lên.
“K-không cần lo cho ta! Chạy không nổi nữa rồi! Nhưng ta sẽ kéo theo ít nhất một con đi cùng! Dùng thời gian đó mà chạy về thành!”
Nhóm trẻ lặng người trong thoáng chốc khi nhìn bà lão – khuôn mặt bị chiếc mũ trùm che khuất. Nhưng rốt cuộc, họ vẫn chạy lướt qua bà.
“Cháu xin lỗi…” – một cô gái khẽ nói.
Họ không còn lựa chọn nào khác. Trong tình cảnh đó, không ai có thể vừa chạy vừa cõng theo một bà lão.
Một nụ cười nhăn nheo nở trên gương mặt bà khi thấy cô gái bật khóc.
“Hmph! Mình thật là ác độc. Nhưng mong là mấy đứa sẽ vượt qua cảm giác tội lỗi và bất lực hôm nay, để rồi trở thành những chiến binh dũng cảm sau này!” – bà lẩm bẩm.
Nói rồi, bà tiến về phía đàn quái vật đang đến gần.
“Không dám gọi đây là chuộc tội, nhưng ta phải làm tròn phận sự! Ta có lường trước là kẻ địch sẽ hành động lúc Vandalieu vắng mặt, nhưng không ngờ là chúng cho để cả lũ quái vật tràn vào mà không có dấu hiệu báo trước nào! Nhưng thế cũng tốt!”
“Lũ súc sinh, đến đây! Ta sẽ không để các ngươi vào thành! Ta sẽ tiễn các ngươi sang nơi khác—!”
Một cây chùy của Troll đập nát bà lão trong chớp mắt. Máu—không, chỉ có xác thịt—văng tung tóe khắp nơi. Mảnh thịt không hề có máu đó bám đầy lên con Troll, rồi chỉ trong nháy mắt, chính nó cũng tan biến như làn sương.
Những con Troll khác tròn mắt nhìn quanh, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng rồi từng con một cũng biến mất theo cách tương tự.
Nhờ khoảng thời gian quý giá đó, nhóm mạo hiểm giả trẻ đã kịp chạy thoát về thành Morksi.
Ở nơi khác, đàn Thunder Dragon bỗng quay đầu rời khỏi thành, còn lũ người khổng lồ thì bất ngờ quay ra tấn công lẫn nhau. Nhờ thế, những mạo hiểm giả lớn tuổi, bị thương hoặc kém tiếng tăm khác cũng lần lượt trốn thoát thành công.
Cuộc chiến giữa phe Vandalieu và phe Hajime Fitun khởi đầu bằng loạt tấn công từ xa do phe Hajime Fitun khai hỏa.
“ 【 Lôi thú sát thuật (Lightning Beast Assault) 】! 】”
Hajime Fitun triệu hồi một con thú hình chồn được tạo thành từ sấm sét.
Các anh linh đang mượn thể xác của nhóm Flame Blades cũng bắt đầu bắn tên và niệm chú.
Trang bị mà chúng dùng vượt xa dự đoán của Vandalieu và đồng đội. Có lẽ vì sợ bị lộ, chúng không mua sắm trong thành mà lấy trực tiếp từ “Mê cung Thử thách” của Fitun.
“Thăm dò trước đã! 【 Không điểm (Air Point) 】!” – Gordon Bobby hô lên, vung một cú đâm bằng thương Adamantite còn dài hơn cả chiều cao của hắn.
Bình thường kỹ năng này có tầm đánh ngắn, nhưng với khả năng của anh linh “Thương thần phá sơn” Bobby đang chiếm thân xác, đòn đánh lại vươn xa đến bất ngờ.
“Melissa, Doug, hai người lo phần này giúp tôi.” – Vandalieu ra lệnh.
“Không vấn đề.” – ‘Aegis’ Melissa đáp lời.
Khiên năng lượng của cô không chỉ đỡ được đòn 【 Air Point 】 mà còn chặn được cả tên lẫn phép thuật. Tuy nhiên, đám thú điện lại lượn quanh khiên, định đánh úp từ bên hông.
“Xem ra tôi lo vụ thú điện nhé!” – ‘Hecatoncheir’ Doug nói, dùng nắm đấm siêu năng lực bóp nát con thú thành tro bụi.
“Chỉ huy! Có phải đó là ‘Aegis’ và ‘Hecatoncheir’ không?!” – một anh linh hỏi.
“Đúng vậy. Còn hai đứa kia… Đáng ra đã tái sinh làm Elf, nhưng giờ lại đen thui cả lũ, bọn đ* chết tiệt!” – Hajime Fitun gằn giọng. “Chưa kể, con nhỏ kia trông như Dark Elf chính là ‘Venus!’ Còn con còn lại… là Isis sao?! Sao lại có hình dạng giống kiếp trước?! D-dù sao thì, con nhỏ loài người đó chính là Legion! Làm theo kế hoạch ta giao! Nhưng đừng có đuổi theo quá xa!”
Hắn bất ngờ vì Isis đang mang hình dạng của kiếp trước, đáng lẽ phải là một khối thịt tổ hợp, nhưng rồi tự cho rằng đó chỉ là hình dạng mới của Legion mà thôi.
“Rõ!” – Gordon Bobby tiếp tục tấn công, không hề nao núng dù các đòn trước bị đỡ sạch.
Những anh linh khác vẫn tiếp tục bắn tên và phóng lao ngắn, nhưng tuyệt nhiên không dùng kỹ năng chiến đấu.
“… Thái độ bình thản của hắn cho thấy chắc chắn đó là Hajime rồi. Nhưng…” – Doug, người vừa được dịch chuyển đến đây nhờ ma pháp của Gufadgarn qua bóng của Ma Vương, lẩm bẩm.
Hajime từng là đồng đội cũ đã cùng cậu xâm nhập Eighth Guidance. Vậy mà Doug vẫn không khỏi bối rối.
“Thật sự là Hajime sao? Tớ biết sau khi tái sinh thì cậu ta trẻ lại, nhưng thế này thì lạ quá. Dù bỏ qua kiểu tóc côn đồ, vẫn thấy khác quá trời luôn. Lần cuối tớ thấy hắn là ở Thần giới của Rodcorte, chỉ mới hai năm trước thôi mà.”
“… Còn hơn cả lời đồn nữa.” – ‘Aegis’ Melissa gật đầu.
Cả hai từng làm việc cùng Hajime nhiều năm, nhưng giờ đây hình ảnh xưa kia của hắn trong ấn tượng của họ đã biến mất hoàn toàn.
Ngày xưa hắn là chàng trai da trắng, sống nội tâm, khá nhạy cảm. Bây giờ lại là gã trai da nâu cơ bắp cuồn cuộn, đôi mắt đỏ ngầu, cười như kẻ điên trong lúc chỉ huy thuộc hạ.
“Chắc đã trải qua chuyện gì kinh khủng lắm. Mặc dù có vẻ chính hắn lại không nhận ra điều đó.” – Isis nói.
“Không biết chuyện gì đã đẩy hắn đến mức này…” – Kanako trầm ngâm.
Melissa và Doug chỉ biết tròn mắt nhìn hai cô gái, không tin nổi những gì họ vừa nói.
“… Có khi là do hắn bị thương nặng vì vụ nổ, rồi sau đó bị dội axit nên mới thành ra như vậy chăng?” Melissa lên tiếng.
“Bọn tôi cũng dùng hắn như một con tốt thí chẳng khác gì mấy người, nên cũng không tiện trách móc… nhưng người chịu trách nhiệm chính vẫn là mấy người đó, đúng chứ? Nhất là cô đấy, Kanako!” Doug nói gay gắt.
“Chuyện đó cũng lâu rồi còn gì?” Kanako đáp tỉnh bơ.
Thực ra, chưa đến ba năm trôi qua kể từ khi cô tự tay kết liễu mạng sống của Hajime ở thế giới Origin.
“C-cái lũ đàn bà khốn kiếp đó…!” Hajime Fitun lầm bầm.
Khoảng cách giữa hai bên giờ đã đủ gần để nhìn rõ mặt nhau, và hắn có thể đọc được khẩu hình miệng của Kanako và nhóm cô.
Tức giận lập tức bốc lên tận óc, đồng thời đôi chân hắn cũng bắt đầu run rẩy.
“C-Chỉ huy? Ngài đang run lên vì háo hức trước trận chiến sao?” một trong những anh linh hỏi.
Fitun bực dọc bấm lưỡi. “… Là do tên chủ cũ của cơ thể này đấy.”
Fitun đã chiếm đoạt thể xác của Hajime Inui, nhưng không phải linh hồn của Hajime đã ngủ yên. Hắn bị nuốt chửng, trở thành một phần của Fitun.
Nhờ đó, Fitun tiếp nhận được tri thức từ các thế giới khác mà Hajime từng có. Nhưng đồng thời, hắn cũng phải chia sẻ cả những sang chấn mà Hajime đã trải qua.
Ta đã quá chủ quan chỉ vì giờ có thể tiếp xúc với phụ nữ bình thường. Nhưng không ngờ lại phải chạm mặt hai kẻ đã giết chết Hajime ở kiếp trước… Chết tiệt!
Dù đã phần nào vượt qua nỗi ám ảnh, nhưng khi phải đối diện trực tiếp với nguyên nhân gây ra nó, Fitun mới nhận ra chấn thương tâm lý vẫn còn sâu nặng hơn hắn tưởng.
-------------------------------------------
Trong lúc đó, bên trong kết giới phòng thủ của Melissa, nhóm Vandalieu cũng đang bàn bạc với vẻ bối rối.
“Nhóm kia cũng kỳ quặc lắm. Những người quanh hắn là Flame Blades với cả ‘Cường tý’ Gordon, đúng không? … Nhìn họ đâu giống mấy mạo hiểm giả hạng D. Với cả Gordon vốn dùng rìu mà, đâu phải giáo đâu” Melissa nhận xét.
“Chuẩn đấy. Động tác của họ mượt thật. Cỡ C-… không, phải tốt hơn cả hạng B nhưng vẫn chưa tới A” Kanako tiếp lời. “Cách Gordon vung giáo không phải kiểu mới học ngày một ngày hai.”
“Thật đấy hả? Trong thời gian ngắn vậy mà cải thiện được đến mức đó sao?!” Doug trợn mắt.
“Bình thường thì vô lý. Trừ phi Hajime nhận được một dạng chức nghiệp dẫn dắt kiểu Guider, rồi dẫn dắt cả nhóm Flame Blades đều là thiên tài, lại còn được thần ban phước và có môi trường huấn luyện hoàn hảo” Vandalieu phân tích.
“Nói cách khác là… gần như không thể” Melissa kết luận.
Thực tế, để từ một mạo hiểm giả hạng D vươn lên trình độ hạng B trong hơn một tháng là chuyện hão huyền. Ngay cả Simon và Natania cũng chưa với tới B, và cả Kasim, Fester cùng Zeno – những người bạn của Vandalieu – cũng phải rèn luyện suốt nhiều năm trời mới lên được hạng đó.
“Gordon mà tiến bộ đến mức này thì là chuyện hoang đường” Vandalieu nói tiếp. “Tôi không thấy được Bảng Trạng Thái của hắn, nhưng chắc chắn trước đó hắn đã trải qua vài chức nghiệp liên quan đến kỹ thuật dùng rìu, như ‘Phủ binh’ chẳng hạn. Hơn một tháng không thể đủ để từ đó chuyển sang tinh thông giáo được.”
“Có khi nào hắn giấu nghề không?” Doug hỏi.
“Tôi không nghĩ hắn thông minh tới mức đó đâu” Vandalieu đáp lạnh nhạt.
Cả nhóm vẫn đang cố lý giải tình hình kỳ lạ xoay quanh Flame Blades và Gordon. Kanako thử dùng kỹ năng 【 Venus 】 xuyên qua kết giới để điều tra nguyên nhân, nhưng sau một lúc, cô lắc đầu.
“Không được rồi. Bọn họ không chịu nhìn vào mắt tôi. Có vẻ như không thể sao chép ký ức của họ bằng 【 Venus 】 được… Mặc dù tôi có vô tình dán một đoạn ký ức ngắn của mình vào một tên rồi” cô nói.
Ngay lập tức, tên hộ vệ khổng lồ của Flame Blades hét lên, thụt lùi lại. Vẻ mặt đang hào hứng hừng hực khí thế bỗng tái mét như gặp ma.
“Cô cho hắn xem cái gì vậy?” Vandalieu hỏi.
“Chỉ vài giây thôi mà. Một tác phẩm nghệ thuật có khả năng nuôi dưỡng tâm hồn” Kanako trả lời điềm nhiên.
Có vẻ cô đã cho hắn xem một đoạn ký ức về những bức tranh trên mái nhà Talosheim.
“Tôi nghĩ nếu suôn sẻ thì sẽ kéo được hắn về phe mình, còn xui rủi thì ít ra cũng làm hắn tụt hứng đánh nhau. Nhưng xem ra không hiệu quả rồi” Kanako nói thêm.
Chưa dứt lời, tên hộ vệ khổng lồ đã gầm lên giận dữ, rút dây ná và dùng võ kỹ 【 Long Throw (Ném xa) 】 để ném đá. Có vẻ như hắn đã chuyển nỗi sợ thành cơn thịnh nộ.
Dù được tăng tầm bắn nhờ võ kỹ, những viên đá đó vẫn bị kết giới của Melissa chặn lại như tên và phép trước đó.
“Những đòn như vậy chẳng khiến tôi mảy may gì, nhưng mấy người nhớ là tôi đang chắn dùm đấy nhé?” Melissa nhắc.
“Ah, xin lỗi nhé. Nhưng phản ứng của hắn có hơi lạ thật” Kanako nói. “Giống kiểu tôi dùng 【 Venus 】 với mấy người có đa nhân cách ấy… Cậu có nghe gì từ Natania không?”
“Không, không có gì đặc biệt” Vandalieu lắc đầu, trong lúc vẫn để tâm tới đám Thunder Dragon và Mountain Giant đang hỗ trợ sơ tán người dân còn kẹt lại ngoài thành. “Bỏ qua chuyện đa nhân cách thì, chúng ta đâu biết hắn có khả năng dùng 【 Ném 】 đâu… Có khả năng là hắn bị điều khiển bởi năng lực 【 Marionette 】 rồi.”
“Tôi không phản đối việc suy đoán, nhưng chúng ta định cắm rễ thủ thế đến bao giờ? Cứ kéo dài thế này thành sẽ gặp nguy đấy” Doug chỉ tay về phía tường thành, cách đó khoảng hai cây số.
Vandalieu lắc đầu. “Doug, đám quái không ngừng lại chỉ vì tôi hạ bọn kia nhanh đâu… Tôi đã hỏi linh hồn bọn quái rồi, và có vẻ như không ai điều khiển chúng cả.”
Thực chất, Hajime Fitun chỉ cần tạo ra một đợt bạo động quái vật từ Dungeon là đủ. Hắn không cần kiểm soát cụ thể chúng, chỉ cần hướng chúng đến thành Morksi là được.
“Vả lại, nếu đánh nhanh thắng nhanh thì vị thế xã hội của chúng ta sẽ gặp nguy… nơi này gần thành quá” Vandalieu nói thêm.
“Dù không có ống nhòm hay kính viễn vọng, nhưng ở thế giới này lại có mấy loại phép tăng cường thị lực hoặc phóng to hình ảnh để nhìn từ xa” Melissa gật đầu.
Tường thành Morksi có tháp canh với binh lính túc trực được dựng theo định kỳ. Nhóm Vandalieu chắc chắn đã lọt vào tầm quan sát của họ.
“… Chết tiệt, phiền phức thế không biết!” Doug rủa thầm.
“Hiện giờ có lính đang dùng phép theo dõi chúng ta. Ta không thể hành động lố tay được, ít nhất là cho đến khi tình hình trở nên căng thẳng đến mức họ không còn thời gian để giám sát… tức là đến lúc phòng thủ thành phố thực sự bắt đầu” Vandalieu nói.【 Hắc Lôi. 】
“Làm người sống trong xã hội đúng là mệt mỏi” Kimberley lẩm bẩm rồi hóa thành một tia chớp đen, lao vút về phía Hajime Fitun cùng nhóm anh linh của hắn.
Vandalieu sử dụng kỹ năng 【 Vực thẳm 】 để theo dõi số lượng lính đang giám sát và tiếp tục giao tranh theo cách có thể viện cớ hợp lý sau này.
Đám Rồng và Zombie khổng lồ vừa bị trúng 【 Hắc Lôi 】, nên nếu không quan sát kỹ sẽ tưởng chúng tự đánh nhầm lẫn nhau.
Ngay cả Kimberley, Vandalieu cũng đã chuẩn bị sẵn nhiều lý do để biện hộ nếu bị chất vấn.
Nhưng nếu cậu sử dụng 【 Linh diệt chiến kỹ 】 hay mấy loại phép gây sát thương diện rộng, thì sẽ không thể nào chống chế được.
“Vậy dùng mấy loại mầm bệnh cậu từng sử dụng thì sao?” Doug đề xuất. “Một loại chỉ tác động đến người, Elf và Dwarf sẽ hữu hiệu chứ?”
“… Tôi thử rồi. Nhưng có vẻ chúng đã tìm cách tự phòng bị lây nhiễm” Vandalieu đáp.
“Ra chiến đấu ngoài trời mà vẫn sạch sẽ gớm!” Doug lầm bầm.
Hajime Fitun cùng đám anh linh, đã chuẩn bị sẵn đối sách với các mầm bệnh Vandalieu từng dùng lên quân đội khiên quốc Mirg, vẫn không ngừng tấn công.
Tuy nhiên, sở dĩ nhóm Vandalieu có thể kéo dài trận này là vì họ vẫn còn thời gian để xoay sở.
Trong thành Morksi, vẫn còn những người có thể cầm chân đám quái vật cấp 8 và 9 dù giả vờ gặp khó khăn—Darcia, Miles, Eleanora, Basdia và Zadiris. Gufadgarn cùng những người khác cũng đã sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống bất ngờ.
Vandalieu không cần phải quá lo lắng về việc bảo vệ thành phố.
Tuy nhiên, nếu Hajime Fitun cùng các anh linh dưới trướng hắn tung ra một ma thuật hủy diệt có thể gây tổn hại đến thành phố hoặc đe dọa tính mạng của Kanako cùng những người khác, thì cậu cũng sẽ không nương tay.
… Hajime Fitun cùng đám anh linh của hắn hẳn là đã sớm hiểu rõ điều đó.
“Nhưng may mắn thay, có vẻ như bọn chúng cũng đang muốn câu giờ vì một lý do nào đó” Isis lên tiếng.
Quả thật, Hajime Fitun đang cần thời gian… không chỉ để đè nén nỗi kinh hoàng mà hắn đã phải chịu từ cô và Kanako.
“Chỉ huy! Chúng ta vẫn chưa xong sao?! Thế này thì chỉ phí cung tên với Mana thôi!” một anh linh sốt ruột hét lên.
“Chưa! Chưa đến lúc!” Hajime Fitun đáp lại dứt khoát.
Hắn vẫn tiếp tục chờ đợi vì những thuộc hạ khác—những kẻ được bố trí tạo thành vòng vây bao quanh thành phố Morksi—vẫn chưa ra tay.
Hajime Fitun đã ra lệnh cho chúng theo sau đám quái vật nổi loạn, tiếp cận thành phố và công khai phá hủy tường thành.
Mục đích là khiến Vandalieu buộc phải chú ý đến thành phố, đồng thời khiến càng nhiều đồng minh của cậu phải rời khỏi bên cạnh cậu.
Sẽ rắc rối hơn nếu không còn ánh mắt dõi theo hay mạng sống người dân để ràng buộc nữa, nên ta sẽ không tàn sát tất cả… Nhưng chỉ cần tường thành bị phá, vài chục người chết, chắc chắn hắn sẽ cuống lên, Hajime Fitun tính toán. Dù sao thì thuộc hạ của ta đều có giới hạn thời gian. Ta sẽ tiêu hao lực lượng của ngươi càng nhiều càng tốt… rồi tiễn ngươi xuống mồ!
---------------------------------------------
Một khoảng thời gian trước khi cuộc giằng co giữa Vandalieu và Hajime Fitun diễn ra.
Binh lính trên các vọng gác dọc tường thành đang hối hả di chuyển. Nhưng gần như tất cả đều hướng sự chú ý về phía bầy quái vật đang áp sát cổng chính.
Vọng gác gần nơi Vandalieu đứng cũng không ngoại lệ.
Các binh sĩ, khi nhìn thấy lũ Thunder Dragon xuất hiện, đã chết đứng vì sợ… và hoàn toàn không biết rằng chính Vandalieu là người đã đánh bại chúng.
“Ít nhất thì bọn to xác cũng tự lao vào giết lẫn nhau. Vậy cũng đỡ.”
“Ừ. Có lúc tôi tưởng có ai đó hạ được bọn Thunder Dragon đấy, nhưng… là cái gì vậy chứ?”
“Ai biết được. Tôi thấy loáng thoáng thứ gì đó màu đen, nhưng... chắc cậu ta ném độc khiến bọn chúng hỗn loạn?”
Bọn họ biết Vandalieu đã làm gì đó, nhưng khi thấy lũ Thunder Dragon bị đánh bại đứng dậy lần nữa và quay sang tấn công các quái vật khác, họ tưởng rằng cậu chỉ khiến chúng lẫn lộn mà thôi.
Sự thật là Vandalieu đã dùng 【 Hắc Lôi 】 để đánh gục lũ Thunder Dragon, rồi biến chúng thành Undead dưới quyền điều khiển của mình… Tuy nhiên, vì bọn chúng chết do điện giật, từ xa nhìn lại, trông chẳng có vẻ gì là đã bị thương.
Cậu cũng dùng 【 Hắc Lôi 】 để hạ các con Rồng và người khổng lồ khác, nhưng vì đây là ma thuật chủ lực của cậu, binh lính cho rằng đó là đòn đánh của một con Thunder Dragon khác, hoặc một con quái nào đó do Vandalieu thuần phục mà họ chưa từng thấy.
“Nếu còn nhiều Thunder Dragon hay quái biết bay nữa thì mấy bức tường này chẳng cản được đâu.”
“Người khổng lồ cũng thế. Nếu là đám Mountain Giant thì coi tường thành như tấm ván mỏng thôi.”
“Phải đấy, lần đầu tiên tôi thấy mấy con như thế… Quái cấp cao thật đáng sợ.”
Lính canh bảo vệ thành phố hầu hết chỉ có cơ hội chạm trán với quái cấp thấp quanh đây như Goblin. Mấy con quái cấp 7, cấp 8 chỉ tồn tại trong truyện cổ tích hay bài hát của nhạc sĩ lang thang.
Thế nên họ không thể trách được vì chẳng biết gì về hình thái hay năng lực thực sự của chúng.
Thường thì mấy người có thị lực tốt, hoặc có thể dùng ma thuật tăng cường tầm nhìn, mới được phân đến vọng gác. Còn những người xuất sắc hơn thì sẽ đóng ở cổng chính. Vì vậy, không ai tại vọng gác nằm giữa tường thành này có thể thấy rõ hành động của Vandalieu—kẻ đang cách đó hơn hai cây số.
“Nhưng mà… lạ thật. Nếu là cậu ta đang gây rối loạn cho bọn quái, thì sao lại không quay về thành phố nhỉ?” một người lính hỏi, nhíu mày.
Chuông cảnh báo tình trạng khẩn cấp đang vang lên inh ỏi. Dù Vandalieu ở cách khá xa, hẳn cậu phải nghe thấy. Ấy vậy mà cậu vẫn ngồi lặng trong bãi cỏ, chẳng có ý định rời đi.
“Daniel, cậu nhìn rõ bên đó không?” anh lính quay sang hỏi người đồng đội đang dán mắt nhìn về phía Vandalieu.
Daniel, người đang dùng sinh mệnh ma pháp để tăng cường thị lực, chỉ vừa đủ nhận ra cậu bé đang đứng giữa cánh đồng chính là Vandalieu—và đó là nhờ con Fang to lớn mới rời khỏi chỗ đó cách đây vài phút.
“Nếu giờ cậu ta quay về, chắc chắn sẽ đụng ngay đám quái… Có khi ở lại ngoài kia còn sống sót cao hơn” Daniel trả lời.
Anh nói đúng. Đám quái đang nổi điên sẽ theo bản năng mà nhắm vào nơi có nhiều con người—tức thành phố. Một cậu bé đơn độc ngoài cánh đồng có lẽ sẽ không lọt vào tầm mắt của chúng.
“… Cũng có lý thật” người lính kia khẽ gật đầu.
Dù nhiều quái lớn đã bị hạ, nhưng đám đông quái vật vẫn chưa suy giảm. Thậm chí còn có báo cáo xuất hiện cả Vương Ogre cấp 7 lẫn Troll Cuồng Bạo.
Binh sĩ cảm thấy mạng sống của mình, và vận mệnh thành phố Morksi, đang như ngọn đèn trước gió.
“Hử? Mấy kẻ kia… Mấy kẻ kia đang làm gì vậy?!” Daniel đột nhiên hét lên, mặt nhăn nhó như phát hiện điều gì đó cực kỳ khó chịu.
“Có chuyện gì?! Cậu thấy gì?!”
“Có vẻ như Vandalieu và đồng đội đang bị một nhóm thổ phỉ tấn công!”
“Thổ phỉ á?! Giữa lúc này sao?!”
“Không sai! Không rõ bọn chúng nấp trong đám cỏ từ trước hay gì, nhưng bên cạnh Vandalieu cũng có vài người khác—hẳn là đồng đội cậu ta… Chúng ta không thể tiếp cận để cứu được.”
“Lũ khốn! Dám tấn công một Tamer lúc cậu ta không mang theo quái vật!”
Daniel đã nhận ra cuộc tấn công của Hajime Fitun cùng các anh linh, nhưng hiển nhiên anh không thể thấy được kết giới 【 Aegis 】 hay năng lực thao túng từ xa của 【 Hecatoncheir 】. Trong mắt Daniel, trông như thể Vandalieu cùng đồng đội đang bị áp đảo, chỉ có thể phòng thủ một cách chật vật.
Ngay lúc ấy, một lính truyền tin chạy đến với mệnh lệnh khẩn.
“Bỏ vọng gác này! Tất cả chuyển đến cổng chính! Tất cả pháp sư được lệnh tập trung!”
“… Rõ rồi!” Daniel đáp lại trong tức tối. “Biết rõ người cứu thành phố đang gặp nguy mà chẳng thể làm gì… thật đáng hận!”
Dù chỉ học qua chút ma thuật, Daniel cũng không thể chống lại mệnh lệnh. Anh giải trừ ma pháp 【 Tăng cường thị lực 】, rồi cùng đồng đội rời khỏi vọng gác, tiến về cổng chính.
Không hề hay biết rằng—hành động ấy chính là sự hỗ trợ lớn nhất mà anh có thể dành cho Vandalieu lúc này.
Bởi nhờ 【 Vực thẳm 】, Vandalieu đã cảm nhận được ánh mắt quan sát từ Daniel, và giờ đây, cậu cũng biết rằng—không cần phải câu giờ thêm nữa.
---------------------------------------
Giải thích thêm về chức nghiệp (do Luciliano ghi chép): Demiurge (Tạo hóa giả)
Một chức nghiệp tượng trưng cho việc một người đã đạt đến cảnh giới bán thần. Ở thế giới Lambda, chưa từng có phàm nhân nào trở thành thần khi vẫn còn sống.
Thông thường, phàm nhân nếu trở thành thần sẽ là sau khi chết. Dĩ nhiên vẫn có những trường hợp đặc biệt—hợp thể với ác thần, hoặc trải qua biến đổi để trở thành Cổ Long hay Colossus chân chính—nhưng vẫn là ngoại lệ cực kỳ hiếm.
Tuyệt nhiên chưa từng có tiền lệ một phàm nhân (Dhampir) nào trở thành bán thần như Chủ nhân. Vì vậy, tôi suy đoán rằng các vị thần của Hệ Thống đã vô cùng vất vả để tạo ra chức nghiệp Demiurge.
Mà, theo ý kiến cá nhân tôi, Chủ nhân đã trở thành bán thần ngay từ khoảnh khắc người ban 【 Thần hộ 】 cho người khác.
Giống như chức nghiệp Bestower, đây là một chức nghiệp đặc biệt—khi đạt được, những người thỏa điều kiện nhất định sẽ nhận được một kỹ năng mới 【 Ma linh giáng trần (Familiar Spirit Demonfall) 】, dù họ không trực tiếp sở hữu chức nghiệp này.
Hơn nữa, chức nghiệp này cho phép chuyển hóa tín ngưỡng của người khác đối với Chủ nhân thành điểm kinh nghiệm. Dù bị nguyền không thể tự tích lũy kinh nghiệm, nhưng kinh nghiệm nhận được thông qua tín ngưỡng dường như không bị tính là "tự tích lũy".
Xét theo điều này… tôi cho rằng, từ giờ trở đi, Chủ nhân sẽ không mạnh mẽ phản đối việc xây dựng tượng thánh thờ phụng bản thân nữa rồi.
---------------------------------------
Tên: Gordon Bobby
Chủng tộc: Con người
Tuổi: 25 tuổi
Danh hiệu: Thương thần phá sơn (Tạm thời)
Chức nghiệp: Roaring Spearman
Cấp độ chức nghiệp: 67
Lịch sử chức nghiệp: Chiến binh tập sự, Chiến binh, Phủ binh, Võ sĩ, Berserker, Ma phủ binh, Axe Berserker, Thương sĩ, Đại thương sĩ.
Kỹ năng bị động:
o Tăng cường sức mạnh cơ bắp: Cấp 9 (Lên cấp!)
o Tăng cường thể lực: Cấp 5 (Lên cấp!)
o Kháng độc: Cấp 3 (Lên cấp!)
o Thể lực làm tình vô hạn: Cấp 3
o Cường hóa đòn tấn công khi dùng rìu: Lớn
o Cảm nhận hiện diện: Cấp 5 (Lên cấp!)
o Tha hóa tinh thần (Mới!)
o Kháng hiệu ứng trạng thái: Cấp 3 (Mới!)
o Cường hóa đòn tấn công khi dùng thương: Nhỏ (Mới!)
o Tăng cường nhanh nhẹn: Cấp 3 (Mới!)
Kỹ năng chủ động:
o Phủ thuật: Cấp 6
o Ném: Cấp 4 (Lên cấp!)
o Võ thuật: Cấp 6 (Lên cấp!)
o Phân giải: Cấp 2
o Giáp thuật: Cấp 6 (Lên cấp!)
o Vượt ngưỡng giới hạn: Cấp 10 (Lên cấp!)
o Vượt ngưỡng giới hạn - Ma pháp phủ: Cấp 3
o Thương thuật: Cấp 8 (Mới!)
o Vượt ngưỡng giới hạn - Thương ma pháp: Cấp 8 (Mới!)
Đặc kỹ:
o Hóa thân anh linh (Mới!)
------------------------------------------
Gordon, người hiện đang bị anh linh thuộc hạ của Lôi vân thần Fitun – “Thương Thần Phá Sơn” Bobby – chiếm giữ thể xác. Linh hồn Gordon vẫn còn tồn tại, nhưng bản thân thì chẳng khác nào rơi vào trạng thái thực vật.
Giờ đây, Bobby đang điều khiển Gordon như thể mặc một bộ giáp toàn thân bằng da thịt người khác. Tuy nhiên, trong trạng thái này, hắn không thể phát huy được toàn bộ năng lực vốn có.
Chỉ khi kích hoạt kỹ năng 【 Heroic Spirit Transformation (Hóa Thân Anh Linh) 】, Bobby mới có thể bộc lộ toàn bộ sức mạnh của mình. Thế nhưng, nếu làm vậy… thân thể Gordon sẽ không chịu nổi và bắt đầu sụp đổ.


8 Bình luận