Tôi định bước chân ra nhưng lại rụt lại, trú tạm dưới mái hiên của cửa hàng tiện lợi.
"Được rồi. Cược xem ai về nhà trước nhé."
Tôi vừa nói vừa lấy cặp che đầu rồi chạy đi. Dự báo thời tiết hôm nay nói trời nắng nên tôi chẳng mang theo ô. Nếu vậy thì thà chạy một mạch về nhà còn hơn.
Nghĩ vậy nên tôi bắt đầu chạy, nhưng Komaki không đuổi theo. Tôi ngoảnh lại, thấy Komaki đang che một chiếc ô hoa văn xinh xắn. Dù tôi đã nói là cược với nhau, nhưng bước chân của cậu ta lại chậm rãi một cách lạ thường.
Ánh mắt đấy rõ ràng là đang coi thường tôi.
Điên chết mất.
"...Nếu cậu đã muốn thế thì tôi đi trước đây!"
Tôi định mặc kệ cậu ta mà chạy về nhà.
Nhưng có lẽ vì đã quay về phía Komaki nên tôi đã trượt chân ngã.
Cảm giác lạnh buốt ở mông ập đến trước cả sự xấu hổ. Tôi lười đến mức chẳng muốn đứng dậy, chỉ biết ngước nhìn lên bầu trời.
Từ những đám mây đen dày đặc, vô số hạt mưa đang rơi xuống. Thời tiết mùa hè thật dễ thay đổi, năm nào tôi cũng bị nó xoay như chong chóng. Mỗi lần như thế tôi lại nghĩ mình ghét mùa hè, nhưng cái cảm giác ghét bỏ ấy lại mơ hồ và dễ phai nhạt đến mức chỉ cần ăn một ly đá bào là có thể thay đổi.
Đối với tôi, có lẽ cảm giác "thích" cũng giống như vậy. Một khi đã qua đỉnh điểm thì chỉ còn lại sự phai nhạt dần, và tôi không thể giữ gìn nó cẩn thận trong lòng.
Tôi tự hỏi tại sao lại thế nhỉ.
Không phải là tôi muốn có một cảm xúc vĩnh cửu, nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy mình là một con người thật bạc bẽo. Khi tôi đang tự hỏi mình là người thế nào, thì một họa tiết hoa văn đã che khuất tầm nhìn của tôi. Komaki, không biết đã đuổi kịp từ lúc nào, đang nhìn xuống tôi.
"Cậu đang làm gì vậy hả, đồ ngốc này."
Komaki thoáng đưa tay ra định đỡ tôi, rồi lại thôi. Vốn dĩ tôi cũng không định nhờ cậu ta giúp nên đã từ từ đứng dậy.
Dù mới chỉ rời khỏi mái hiên được một lúc, nhưng cả người tôi đã ướt sũng. Bộ đồng phục ướt dính vào da thật khó chịu.
Tôi véo chiếc áo blouse của mình và thở dài khe khẽ.
"Cậu chuẩn bị chu đáo ghê nhỉ, Umezono."
"Ô gấp thì ai chẳng mang theo."
"Xem ra tôi không phải là người bình thường rồi."
Tôi bước ra khỏi chiếc ô và mỉm cười với cậu ta. Ở chung với cậu ta trong một không gian chật hẹp như chiếc ô này, tôi có cảm giác sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra. Theo nhiều nghĩa.
Hơn nữa, tôi không nghĩ cậu ta sẽ ngoan ngoãn cho tôi đi chung ô. Dù sao thì cũng ướt hết rồi, nên không được vào cũng chẳng sao.
"Nhờ có mưa mà trời mát hơn hẳn."
"Nước mưa bẩn lắm đấy. Chắc Wakaba không biết đâu."
"Không sao, tôi không mắc bệnh sạch sẽ."
Tôi bắt đầu bước đi như đang nhảy múa. Trò cá cược ban nãy đã trở nên mơ hồ.
"Này, không cược nữa à?"
Tôi hỏi cậu ta, người đang đứng dưới ô với vẻ mặt vô cảm.
"Không. Tôi không muốn bị ướt vì một cuộc cá cược đã biết chắc phần thắng."
"Thỉnh thoảng thử bị ướt một lần xem sao. Tôi chưa bao giờ thấy Umezono bị ướt cả."
Cơ thể tôi giờ đã ướt đến không thể cứu vãn. Ướt sũng đến mức tôi chỉ muốn cởi phăng tất cả ra ngay tại đây.
Có vẻ như khi đã bất chấp tất cả thì tinh thần cũng phấn chấn lên, tôi mỉm cười như một đứa trẻ mẫu giáo đang mong chờ được nô đùa dưới mưa.
"Cậu cười gì thế?"
"Hửm? Để một quả dưa lưới dễ dàng lớn lên thì cần rất nhiều nước. Dưa lưới rất thích nước mà."
"Chẳng hiểu gì cả, đừng có nhìn tôi mà cười như thế."
"Tại sao chứ?"
"...Vì nhìn Wakaba cười làm tôi thấy khó chịu."
Tôi hiếm khi nghe những lời nói xấu thẳng thừng đến thế. Bị nói là khó chịu, tôi lại càng muốn cố tình cười cậu ta. Tôi di chuyển, dõi theo ánh mắt của Komaki đang quay đi chỗ khác và mỉm cười.
"...Wakaba."
Cậu ta nhíu mày, giọng nói gay gắt như đang phản đối.
"Wakaba."
Tên tôi được lặp đi lặp lại như tiếng báo thức. Mỗi lần như vậy, tôi lại lượn vào tầm nhìn của cậu ta và mỉm cười.
"Wakaba, đồ ngốc."
Tôi bị túm lấy cổ áo, một bàn tay áp lên má tôi. Lẫn trong tiếng mưa rơi lộp bộp trên mặt đất, tôi nghe thấy tiếng chiếc ô rơi xuống.
Một giọt mưa trượt vào giữa đôi môi chúng tôi, làm thay đổi hương vị trên môi cậu ta. Cảm giác là lạ, tựa như vị sắt, nhưng lại lẩn vị ngọt. Chiếc lưỡi nóng bỏng của cậu ta được cơn mưa làm cho mát lạnh, còn lưỡi của tôi thì sao nhỉ, tôi tự hỏi.
Nụ hôn kéo dài như vĩnh cửu cuối cùng cũng kết thúc, và tôi đã được giải thoát. Có lẽ vì mưa to nên chỉ hôn thôi cũng thấy khó thở hơn bình thường, hơi thở tôi trở nên gấp gáp.
Tôi cười.
"A ha ha. Ướt hết rồi kìa. Uổng công mang theo ô gấp nhỉ."
Nụ hôn đầu tiên có một ý nghĩa nhất định, nhưng những nụ hôn sau đó tôi lại chẳng thấy có ý nghĩa gì nhiều. Vì vậy, như thường lệ, tôi nói chuyện với cậu ta với vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra.
"Tôi nghĩ Umezono cũng ngốc không kém đâu. Hôn nhau rồi để thành chuột lột thế này."
Nụ hôn của cậu ta có một mục đích nào đó, còn hơn cả việc trêu tức. Tôi có cảm giác nếu suy nghĩ thì sẽ hiểu ra mục đích đó, nhưng tôi nghĩ không cần phải suy nghĩ. Tất cả, đã quá muộn để suy nghĩ. Bây giờ có làm gì cũng vô ích.
Vì vậy tôi cười. Như để thổi bay đi mọi thứ phiền muộn.
"Vì cuộc cá cược thì không chịu ướt, nhưng vì một nụ hôn thì lại chịu được nhỉ. Lạ thật."
Tôi dùng ngón tay vuốt lại mái tóc ướt của mình.
"Dù sao cũng ướt cả rồi, chúng ta về nhà từ từ thôi."
Tôi nhặt chiếc ô gấp lên và đóng nó lại. Chiếc ô vốn được để trong cặp cho những lúc như thế này đã kết thúc một ngày mà không hoàn thành được vai trò của mình.
"Wakaba."
Khi tôi vừa đi vừa xoay tròn chiếc ô đã đóng, một giọng nói vang lên từ phía sau. Dù đã ướt sũng, Komaki vẫn xinh đẹp như thường lệ.
Tôi không thể phân biệt được lớp trang điểm có còn trên khuôn mặt ướt át của cậu ta hay không. Dù thế nào đi nữa thì cậu ta vẫn đẹp như mọi khi, nên có lẽ vậy là được rồi.
Sự thật là người đẹp dù có bị ướt thì vẫn đẹp, đúng là bất công.
Còn tôi, nếu bị ướt thì cùng lắm cũng chỉ bị nói là trông như một con chó hoang. Được khen là dễ thương trong khi bị ước thì cũng đúng là khó xử, vì bình thường tôi gần như chẳng bao giờ được ai khen dễ thương cả.
"Tôi cũng đi."
Trong một khoảnh khắc, tôi không hiểu cậu ta đang nói về chuyện gì. Nhưng ngay sau đó, tôi đã nhận ra cậu ta đang nói về tấm áp phích kia.
"Lễ hội ấy hả?"
"Ừ. Tôi sẽ đi."
"Ừm, thì cũng được thôi. Tôi cũng đâu có quyền từ chối. Nhưng đổi lại, nếu cậu làm chuyện gì kỳ quặc khi ở cùng Marin thì tôi sẽ không tha cho đâu."
Khi tôi nói vậy, mặt cậu ta hơi cúi xuống. Mái tóc dài che khuất khuôn mặt, khiến tôi không thể đọc được biểu cảm của cậu ta.
"Đến mức đó sao..."
Tiếng mưa rơi ào ào đã át đi giọng nói của cậu ta.
"...Được rồi. Đã hứa rồi đấy. Nếu không giữ lời thì sẽ ra sao, không cần tôi phải nói nữa nhỉ."
"Em biết rồi ạ~"
Mọi chuyện dường như kết thúc ở đó, Komaki không nói gì thêm, đi song song bên cạnh tôi. Cậu ta không giật lại chiếc ô gấp từ tay tôi. Trông không có vẻ gì là đang tận hưởng cơn mưa, nhưng tôi nghĩ bây giờ trả lại ô cũng chẳng để làm gì nên cứ cầm tiếp.
Mình sẽ đưa cho cậu ta khi đến nhà.
Tôi đã nghĩ vậy, nhưng đi cùng nhau một lúc, tôi lại quên mất điều đó, và cuối cùng tôi đã mang ô của cậu ta về tận nhà mình. Mãi đến khi bị mẹ nhắc, tôi mới nhận ra.
Komaki chắc có cả đống ô, khi nào trả được thì trả vậy.
Tôi đặt chiếc ô của Komaki vào giá để ô và vắt khô chiếc áo blouse đã bị ướt sũng.


1 Bình luận