• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 14

1 Bình luận - Độ dài: 1,621 từ - Cập nhật:

"Aaa, nóng quá..."

Sau khi buổi lễ bế giảng kết thúc, tôi cùng Komaki đi dạo trên con phố ở địa phương.

"Ồn ào quá. Đừng lải nhải mấy thứ vớ vẩn nữa."

"Vậy thì mau bỏ tôi ra đi. Cứ làm nóng thêm thôi."

Chẳng biết đây là trò hành hạ gì nữa, Komaki cứ nắm chặt tay tôi giữa cái nóng như thiêu như đốt hơn 35 độ C này. Dù tôi có nói gì thì cậu ta cũng không có vẻ gì là sẽ buông ra, khiến tôi từ nóng chuyển sang phát hỏa luôn rồi.

Cứ thế này chắc tôi tan chảy mất. Lẽ ra giờ này tôi phải đang ở trong một quán ăn mát mẻ nào đó rồi.

"Mà, hôm nay có chuyện gì thế? Tôi đã có hẹn đi ăn với bọn Marin rồi đấy."

"Wakaba, thái độ của cậu lồi lõm quá đấy."

"Vâng, vâng, tôi xin lỗi được chưa~"

Trời nóng thế này thì tôi cũng chẳng có hứng mà sửa đổi thái độ nữa. Nếu Komaki mà nổi giận thật, chắc tôi sẽ không còn chỗ đứng ở trường vào học kỳ hai nữa mất. Nhưng, cái nóng này khiến chuyện đó cũng trở nên chẳng đáng bận tâm.

Chắc giờ này bọn Marin đang ăn đá bào rồi.

Ôi, món đá bào yêu dấu của tôi. Tôi cũng muốn ăn. Đáng lẽ ra, dù Komaki có ra lệnh bắt tôi về cùng, tôi nên viện cớ đi ăn đá bào để từ chối. Tuy hậu quả sau đó rất đáng sợ, nhưng có lẽ tôi nên chọn món đá bào. 

"…Cậu định ăn gì?"

"Đá bào. Loại có espuma[note76700] ấy. Nghe nói có một quán mới mở gần trường, nên tôi định đi cùng với Kaori với ba người khác."

"Hừm."

Mặt cậu ta không cảm xúc, chẳng đổ một giọt mồ hôi. Ngược lại, tôi thì mồ hôi nhễ nhại.

"Mua gì đó ở kia đi."

Komaki chỉ vào cửa hàng tiện lợi gần đó. Đá bào espuma lại thành kem ở cửa hàng tiện lợi. Hoàn toàn không tương xứng, nhưng tôi nghĩ lại, lúc này thì thế cũng được, rồi vào cửa hàng tiện lợi mua đá bào. Tôi không biết khẩu vị kem của Komaki nên đã chọn đại một ly đá bào vị khác của tôi.

"Mua về rồi đây. Vị chanh với vị dưa lưới, cậu chọn cái nào?"

"Dưa lưới."

"…Biết sao giờ, cho cậu đó."

"Lại còn ra vẻ."

Komaki chọn vị dưa lưới thì thật hiếm thấy. Tôi không nghĩ là cậu ta thích vị dưa lưới đâu, chắc chỉ là không muốn cho tôi ăn vị mình thích mà thôi.

Bình thường cậu ta toàn đưa cho tôi soda dưa lưới, không biết tâm trạng đã thay đổi thế nào.

Nhưng thắc mắc đó không thắng nổi vị ngon của đá bào, khi tôi ăn đá bào vị chanh sảng khoái, mọi thứ đều tan biến hết. 

Lâu rồi mới thử ăn một vị đá bào khác, tôi thấy cũng ngon. Nhưng chính vì đá bào ở cửa hàng tiện lợi cũng ngon đến thế, tôi lại bất giác nghĩ không biết đá bào ở quán sẽ ngon đến mức nào.

Vừa thưởng thức vị của ly đá bào vừa dựa vào bức tường cửa hàng tiện lợi có hơi rẻ tiền một chút. Nhưng, có lẽ cách tận hưởng thế này lại là đặc quyền của tuổi học sinh.

"Wakaba."

"Gì…"

Chưa kịp nói hết câu, một chiếc thìa đã bị nhét vào miệng tôi. Một giây sau, vị dưa lưới nhân tạo đáng ngờ lan tỏa trên lưỡi. Quả nhiên, vị dưa lưới đúng là nhất. Cùng lúc chiếc thìa được rút ra khỏi miệng, tôi cũng đưa chiếc thìa của mình đến bên miệng cậu ta.

Tôi đưa ly đá bào vị chanh ra với suy nghĩ ăn hay không cũng được, nhưng nó đã biến mất trong miệng Komaki mà không có chút kháng cự nào.

Komaki hơi lấm tấm mồ hôi trên trán. Tóc mái của cậu ta bết lại vì mồ hôi.

Người ăn đá bào mà cũng đổ mồ hôi, lần đầu tiên tôi thấy đấy. 

"Ngon chứ, vị chanh ấy."

"Vị rẻ tiền."

"Đá bào ở cửa hàng tiện lợi phải thế mới ngon chứ. Cậu chẳng hiểu gì cả."

Dù lớn lên trong môi trường gia đình chẳng khác tôi là mấy, Komaki lại rất sang chảnh. Có lẽ trong mấy năm qua, được người khác cung phụng quá nhiều nên khẩu vị cũng trở nên sành sỏi hơn chăng.

Mặc dù cảm giác khi quấn quýt lấy nhau cũng bình thường thôi.

Vừa thoáng nghĩ vậy, tôi liền lắc đầu. Cảm giác khi lưỡi quấn vào nhau với việc sành ăn là hai vấn đề khác nhau. Có lẽ cái nóng này đã khiến tôi liên hệ hai chuyện đó với nhau.

"Nếu cậu đã nói vậy thì, cho tôi ăn đi."

"Hả? Vừa mới cho ăn rồi còn gì."

"Đổi."

Komaki đưa cả hộp lẫn thìa cho tôi. Cậu ta vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.

Khoan, sao lại phải đổi cả thìa chứ?

Tôi nghĩ vậy, nhưng đây là thái độ không cho phép nói "không" với cậu ta. Tôi không biết cậu ta đang nghĩ gì, nhưng có lẽ đây cũng là một phần trong kế hoạch cướp đi những thứ quan trọng của tôi.

…Ừm.

Mà, đến nước này rồi thì cũng chịu thôi. Chúng tôi đã hôn kiểu đưa lưỡi vào miệng nhau không biết bao nhiêu lần, giờ mà nói không muốn dùng chiếc thìa mà cậu ta đã dùng thì cũng kỳ cục.

Dù việc đổi thìa cho nhau cũng kỳ cục không kém.

"Lẽ ra ngay từ đầu cậu cứ đưa cho tôi vị dưa lưới là được rồi."

"Wakaba ăn quá nhiều vị dưa lưới rồi. Thỉnh thoảng cũng nên ăn vị khác chứ."

"Tôi là tiên nữ dưa lưới sinh ra từ dưa lưới mà."

"Gớm quá."

Tôi đặt thìa của mình vào hộp rồi đổi lấy hộp của cậu ta.

Dùng thìa của ai để ăn thì dưa lưới vẫn là dưa lưới. 

Tôi liếc nhìn Komaki thì bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Cậu ta đang ngậm thìa với vẻ mặt vô cảm chán chường. Có thể ăn món đồ giải nhiệt mát lạnh này một cách vô cảm như vậy cũng là một loại tài năng đấy chứ. 

"Phù, ngon quá. Mát hơn một chút rồi."

Tôi nhận lấy hộp của Komaki rồi đi vứt vào thùng rác. Chỉ với một hành động đấy thôi mà sự mát mẻ mà ly đá bào mang lại đã tan biến hết.

Sau khi vứt rác quay lại, tôi thấy Komaki đang lơ đãng nhìn tấm áp phích dán trên cửa sổ. Nhìn kỹ thì đó là áp phích của lễ hội pháo hoa. Lễ hội này được tổ chức hàng năm, nhưng lần cuối cùng tôi đi cùng Komaki có lẽ là hồi tiểu học.

Lên cấp hai, tôi bắt đầu mệt mỏi vì hoạt động câu lạc bộ nên không đi nữa. Thêm vào đó, sau sự việc kia, tôi và Komaki đã xa cách một thời gian.

Năm ngoái tôi đã đi cùng Marin, và chúng tôi cũng đã hứa sẽ đi cùng nhau trong năm nay.

Nhắc mới nhớ, năm ngoái Marin vẫn còn tham gia câu lạc bộ, vậy mà con bé vẫn đi lễ hội mà không hề tỏ ra mệt mỏi chút nào.

Quả nhiên, có lẽ là vì “matsuri” chăng.

"Cái này, cậu vẫn còn đi à?"

"Năm ngoái tôi có đi. Năm nay cũng định đi."

"Với ai?"

"Với Marin."

Trước khi gặp lại Komaki, tôi luôn ở bên cạnh Marin. Năm ngoái chúng tôi đã cùng nhau cố gắng học để vào chung một trường cấp ba, nghĩ lại thì, tôi nghĩ giữa chúng tôi có một mối liên kết sâu sắc.

Tuy nói là hợp tính nhau, nhưng cậu ấy cũng có tính cách khá khó nắm bắt, nên những gì tôi biết về cậu ấy cũng không nhiều, giống như Komaki vậy.

Khi ở cùng cậu ấy, không hiểu sao tôi lại trở nên thong thả, và việc học cũng không tiến triển được mấy. Năm ngoái tôi đã thấm thía điều đó. Cậu ấy là người khiến mọi người xung quanh trở nên thong dong. Tôi khá là thích điểm đó của cậu ấy.

Dù tôi sẽ không gọi cậu ấy cánh tay phải của mình đâu.

"Cậu cười gì thế?"

Komaki chỉ ra.

Ôi, lỡ mất rồi.

"Vì đó là 'matsuri' mà, phải không?"

"…?"

Komaki nghiêng đầu. Có lẽ vì nó quá nhảm nhí nên cậu ta thậm chí không thể hiểu nổi.

"Kawano Marin. Lễ hội mùa hè (Natsu no Matsuri). Cùng là 'matsuri'."

"Chuyện đó, cậu ta chắc bị trêu chọc suốt rồi nhỉ."

"Ừ, cậu ấy cũng nói vậy. Nhưng vì chính cậu ấy cũng thích lễ hội (matsuri) nên chẳng sao cả."

"Hừm."

Tiếng ve sầu đang kêu như thể đang đốt cháy sinh mệnh của nó. Con người thật kì lạ, lại đi suy nghĩ xem chúng đang kêu với tâm trạng gì.

"Về thôi nhỉ. …Umezono?"

Komaki đang lơ đãng nhìn lên bầu trời. Tôi đang tự hỏi có chuyện gì thì ngửi thấy mùi của mặt đường nhựa bị ướt.

Cứ như thể trời quang mây tạnh lúc nãy chỉ là giả dối, một cơn mưa lớn bắt đầu trút xuống. Mặt đường nhựa màu xám nhạt trong phút chốc đã bị nhuộm thành màu xám đậm, và mùi của mùa hè càng trở nên nồng hơn.

Ghi chú

[Lên trên]
Hay còn gọi là foam, tiếng Việt được gọi là bọt khí, là một kỹ thuật hiện đại để tạo ra các loại bọt mịn, thường được làm từ các nguyên liệu lỏng và sử dụng bình xịt kem (whipping siphon) để tạo độ nhẹ và xốp.
Hay còn gọi là foam, tiếng Việt được gọi là bọt khí, là một kỹ thuật hiện đại để tạo ra các loại bọt mịn, thường được làm từ các nguyên liệu lỏng và sử dụng bình xịt kem (whipping siphon) để tạo độ nhẹ và xốp.
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận