Light Novel - Tập 3
Chương 6.1: Cuối cùng thì chiếc áo tắm hẹn ước cũng ở đây rồi—À húuuu! (1)
5 Bình luận - Độ dài: 2,326 từ - Cập nhật:
Trans + Edit: M1NO
-----------------------
“Cuối cùng thì… khoảnh khắc mà mình mong chờ bấy lâu nay cũng đã tới!”
Trước mắt tôi là một khung cảnh nhộn nhịp, tấp nập người qua lại.
Suôt một tuần qua… Tuy khởi đầu có chút trắc trở, nhưng lúc này, cái ngày mà tôi mong chờ đã đến—ngày mà tôi đã hứa sẽ đi công viên giải trí với Matsuri và các cô gái.
“…Chà, nhiều chuyện đã xảy ra thật đấy nhỉ?”
Từ những cuộc trò chuyện với cộng sự, người mà tôi vẫn không chắc là gặp trong mơ hay là không, hay quyết định sử dụng ứng dụng thôi miên theo cách của riêng mình, hay thậm chí, là cả khi tôi trải lòng với Matsuri cùng những người khác khi họ đang bị thôi miên nữa… Và rồi… Mua ha ha ah.
“Whoa whoa… Mình phải cẩn thận, nếu không mình sẽ bắt đầu cười như một thằng đần mất.”
Tôi đã từng vùi mặt vào ngực họ, và giờ đây, ngay cả paizuri cũng không còn là chuyện xa lạ nữa. [note80610]
Nhưng… NHƯNG!
Sau tất cả mọi chuyện, ngay cả việc hôn cũng đã được cho phép—và điều đó khiến tôi cảm thấy phấn khích suốt cả tuần nay rồi.
Ngày hôm đó, khi về nhà, nee-chan và bố mẹ cứ hỏi tôi có ổn không, còn khi ở trường, bạn bè tôi ai nấy cũng đều lo lắng muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với tôi… Trời ạ, ai mà ngờ một hành động đơn giản như hôn lại có thể khiến tôi hạnh phúc đến thế chứ?!
“Cơ mà… Đó cũng không hẳn là môi chạm môi.”
Công đoạn đó… vẫn có chút khác biệt.
Nhưng có lẽ vì nụ hôn này, hoặc có lẽ là vì tôi đã một lần nữa bày tỏ lòng mình với họ, những sợi chỉ hồng trong biểu đồ quan hệ đã trở nên dày hơn rất nhiều—đến mức chúng dường như muốn nuốt chửng tôi như những sợi chỉ đen kia. [note80611]
“Dù vậy… nhìn cũng trông khá là đẹp ấy chứ?”
Nếu tôi cứ nghĩ rằng những sợi chỉ hồng là những cảm xúc tích cực mà Matsuri và những người khác dành cho tôi khi bị thôi miên, thì ngay cả những sợi chỉ đen đó—hay nói cách khác là những viễn cảnh tương lai đen tối mà chúng có thể mang tới—cũng chẳng còn đáng sợ. Tất nhiên, nói tôi không sợ chút nào thì là nói dối, nhưng lo lắng thì cũng chẳng thay đổi được gì.
“Được rồi… Có vẻ như mình vẫn còn chút thời gian rảnh.”
Tôi đã thay đồ bơi xong và đang trên đường đến bể bơi.
Vì khu này mới mở năm nay nên dĩ nhiên là rất sạch sẽ và hiện đại. Có đủ mọi loại trò chơi—từ đường trượt cho đến bể tạo sóng, vân vân và mây mây.
Có cả người già lẫn trẻ em ở khắp nơi, tôi thậm chí còn thấy vài gương mặt quen thuộc ở trường. Có lẽ tôi sẽ sớm chạm mặt ai đó mà mình quen.
“Nào, nhanh lên chứ!”
“Đợi tớ với~!”
Một cặp học sinh tiểu học—một trai một gái—chạy vụt qua tôi.
Chà, bọn nhóc này năng động thế nhỉ. Tôi cứ lo rằng chúng sẽ trượt ngã, nhưng không, bọn nhỏ đã an toàn nhảy ùm vào bể bơi với nụ cười tươi rói trên môi.
“…Tuyệt.”
Khi đã lên đến cấp ba, bạn sẽ không còn có thể đùa nghịch như vậy nữa.
Có lẽ đó là lý do tại sao khi tôi nhìn thấy những đứa trẻ vui vẻ như vậy, tôi lại mỉm cười và nhớ lại quá khứ mình cũng từng như thế.
“Kai-kun~! Xin lỗi đã để cậu chờ~!”
Đột nhiên, một giọng nói cất lên từ phía sau.
ĐẾN RỒI! Tôi hét lên trong đầu và lấy hết năng lượng xoay người lại.
“…Ồ.”
“Xin lỗi đã để cậu chờ nhé~♪”
“…Thật ra, em mới là người đến muộn.”
“Không sao đâu các em. Thằng em chị không phải là loại người hay lèm bèm về chuyện đó đâu.”
“Vậy thì tốt quá… Nhưng nói gì thì nói, bọn tớ vẫn đến hơi trễ một chút.”
Đứng đó, tất nhiên là Matsuri, Saika, Emu và chị tôi.
Matsuri và Saika mặc trên mình bộ bikini trắng và đen giống hệt bộ mà họ đã cho tôi xem trước đó, trong khi chị gái tôi mặc một bộ đồ bơi liền thân dễ thương có nhún bèo.
Còn Emu—đây là lần đầu tôi thấy bộ đồ bơi của em ấy—nhỏ mặc một bộ bikini màu xanh bèo nhún giống hệt của chị tôi… Hoàn hảo.
(Quả là một cảnh tượng đáng để chiêm ngưỡng mà…)
Hình ảnh ba người họ—Matsuri, Saika và Emu—đứng cạnh nhau trong bộ đồ bơi thật sự rất choáng ngợp.
Ừ thì dĩ nhiên là tôi đã thấy da thịt và khe ngực của bọn họ rất nhiều lần trong những lần tương tác trước đây, và tôi thậm chí còn đã thấy họ ở trong bộ đồ lót nữa chứ.
Có người còn nói rằng: đồ bơi và đồ lót về cơ bản là giống nhau, nhưng khi nhìn cận cảnh như thế này ư? Đồ bơi có một sức hút đặc biệt đến nỗi mà bạn sẽ chẳng bao giờ tìm thấy ở đồ lót cả.
“Này, thằng em ngốc, sao cứ đứng ngây ra đó làm gì vậy?”
“…K-không có gì.”
Ối giời ạ, sao mà tôi có thể không ngây ra đó được chứ! Tôi thậm chí còn muốn hét lên nữa là.
Chị tôi khoanh tay ngay trước mặt và chọc vào sườn tôi như thể muốn nói, “Mau khen gì đó đi!”
“Khụ… Ừm, mọi người đều trông tuyệt lắm.”
“Nhạt tuếch.”
Phản ứng của Nee-chan khiến tôi cảm thấy như đang dejavu vậy.
“Ahaha! Cảm ơn nhé, Kai-kun!”
“…Thật vui khi biết cậu nghĩ vậy.”
“Cũng không tệ chút nào nhỉ?”
Nghe cả ba người họ trả lời như vậy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Tôi liếc nhìn nee-chan với vẻ tự mãn, nhưng thay vì nhìn tôi, chị ấy lại đang mỉm cười với bọn họ… Chết tiệt, khi nee-chan làm cái vẻ mặt đó thì tôi chẳng thể nói lại được gì!
“…À đúng rồi!”
“Có chuyện gì vậy?”
“Nee-chan, em thấy chị cũng khá là dễ thương đó?”
“…Hả!?”
Lời khen bất ngờ đó khiến mặt chị ấy đỏ bừng.
Mặc dù nee-chan là một người chị phiền phức, nhưng biểu cảm đó của nee-chan lại trông đáng yêu cực kì. Cơ mà thật lòng mà nói, bộ đồ bơi của chị ấy cũng dễ thương không kém là bao… Hê hê, đã đến lúc em trả đũa lại những lần chị bắt nạt em rồi!
“Em thật lòng đó, sau tất cả mọi chuyện, khi được nhìn thấy chị ở trong bộ đồ bơi vào lúc này, em thấy chị cực kì dễ thương luôn ấy.”
“Đ-đừng có đột nhiên nói thế chứ…”
“Đúng không, Matsuri? Saika? Emu?”
Chết tiệt… Lúc này tôi đang cười như một thằng hề vậy.
Tôi không thể kìm được nụ cười đang nở trên khuôn mặt của mình. Con quỷ nhỏ trong tôi đang cổ vũ và muốn tôi trêu chọc chị ấy nhiều hơn.
“Chị à, chị siêu dễ thương luôn đó!”
“…Em muốn ôm chị quá.”
Bọn họ có lẽ đã nhìn thấu kế hoạch của tôi, nhưng Matsuri và Saika vẫn nói một cách chân thành khiến chị gái tôi càng lúc càng đỏ mặt.
“Vậy thế còn Emu thì sao?”
“Ư-ừm, em nghĩ chị cũng rất dễ thương ạ!”
Emu hơi ngập ngừng—có lẽ vì hôm nay nhỏ mới được gặp chị tôi.
Mặc dù ngay từ đầu nee-chan đã gọi Emu là “cô bé ngoan” và nhanh chóng trở nên thân thiết… Nhưng tôi đoán là em ấy vẫn còn khá ngại khi mà phải đối mặt với những tình huống như thế này.
Vậy còn phản ứng của chị tôi thì sao ư?
“Hwah!?”
Mặt chị ấy lúc này đang đỏ hơn bao giờ hết và tạo ra một biểu cảm cực kỳ hài hước!
Tôi vừa định lên kế hoạch cho màn trêu chọc tiếp theo thì chị ấy bất ngờ nắm lấy tay Emu.
“Hôm nay chúng ta mới gặp, nên chị sẽ đi tâm sự với Emu-chan một chút! Đi nào, Emu-chan, ở bên chị một lát nhé!”
“À, vâng ạ!”
Và cứ thế, chị tôi và Emu cùng nhau đi mất.
“… Phù. Đánh bại Quỷ Vương tốn sức ghê.”
“Quỷ Vương… Ý cậu nói là chị cậu à?”
“Ừm. Mà cậu đừng có nói với nee-chan rằng là tớ gọi chị ấy là Quỷ Vương nhé.”
“Hmm~ Có nên không ta~?”
“…Matsuri?”
Đáng lẽ lúc này cậu phải nói “Đã rõ!” chứ!
Đứng cạnh tôi, Matsuri liếc nhìn tôi một cách tinh nghịch rồi bất chợt đỏ mặt.
(…Khụ, lại là cái ánh mắt đó… Đừng có làm tớ bồn chồn nữa chứ!)
Dạo gần đây, không chỉ Matsuri—mà cả Saika và Emu cũng vậy—họ thường xuyên có biểu cảm như thế… Không, thật ra lúc nào gặp họ cũng vậy.
Tuy tỏ ra xấu hổ nhưng trong đôi mắt họ lại ẩn chứa một nét gì đó vô cùng dịu dàng và trìu mến. Và cứ mỗi khi họ nhìn tôi như vậy, lòng tôi lại không khỏi cảm thấy xao xuyến.
(Nụ hôn đó… Mình cứ nhớ mãi.)
Tôi cứ tua đi tua lại khoảnh khắc đó suốt từ trưa thứ hai.
Matsuri và Saika cũng đang nhìn tôi theo cách tương tự, và tôi nhận ra ngay cả Emu cũng từng có biểu cảm đó. Mỗi lần như vậy, ánh mắt của họ lại giống hệt như cái nhìn ngay sau mỗi nụ hôn.
“Có chuyện gì vậy?”
“Cậu ổn chứ?”
“À, tớ không… Ừm…”
Khi họ nhìn chằm chằm vào tôi từ khoảng cách gần như vậy, tôi theo phản xạ quay mặt đi.
“Không được quay mặt đi.”
“Hả!?”
Một bàn tay mềm mại chạm vào má tôi và ép tôi quay lại nhìn họ.
Đó là Matsuri, với vẻ mặt mong muốn một câu trả lời cho câu hỏi của cô ấy.
“T-tớ ổn mà… Tớ chỉ đang suy nghĩ vẩn vơ thôi.”
“…Thật không?”
“Ừm…”
Tôi gật đầu, và bàn tay cô ấy từ từ buông ra.
“Cậu có… bị sốt hay gì không?”
Vừa lúc Matsuri lùi lại, lần này, đến lượt Saika đưa tay ra. Cô đặt tay lên trán tôi như thể cô muốn kiểm tra nhiệt độ vậy.
“Tớ không sao đâu! Nè, thấy chưa? Tràn đầy năng lượng như thế còn gì!”
Để chứng minh, tôi tạo dáng cơ bắp.
Thấy vậy, Saika bật cười, và ngay cả Matsuri cũng nở nụ cười theo. Cuối cùng thì tôi mới có thể yên tâm được rồi.
“Dù sao thì chúng ta cùng đi chơi thôi!”
“Vâng!”
“…Mm.”
Không biết Emu và chị tôi đã đi đâu rồi nhỉ? Nhưng nếu người mà em ấy đi cùng là nee-chan thì chắc là sẽ ổn thôi. Giờ thì tôi sẽ tận hưởng khoảnh khắc này vậy.
“Không hổ danh là công viên nước được đánh giá cao ha.”
“…Bể bơi đã rộng rồi mà còn thêm cả đường trượt kia nữa? Trông đáng sợ ghê.”
Bể bơi đông nghịt người, những tiếng hét vang lên từ đường trượt nước, và cả bể tạo sóng mà tôi đã thầm mong chờ suốt bấy lâu nay cũng có những con sóng thật sự vô cùng lớn… Có quá nhiều trò chơi để tận hưởng.
(Nhưng thật lòng mà nói… Hơn thất thảy—)
Ánh mắt tôi tự nhiên lướt đến lưng họ.
Tôi muốn thôi miên họ ngay lúc này và kéo họ đến một nơi không ai có thể thấy và làm bất cứ điều gì tôi muốn! Vùi mặt vào bộ bikini của họ hay sờ soạng những đường cong mềm mại đó! Và nếu may mắn, tôi sẽ có thể cởi được những sợi dây mỏng manh đó ra và để chúng trượt xuống dưới chân họ!
(Nhưng… Cộng sự của tôi lại kẹt lại trong phòng thay đồ mất rồi.)
Và thế là, những tưởng tượng về cộng sự kia của tôi sẽ mãi chỉ là tưởng tượng… Haizz.
Ngay khi tôi đang thở dài thất vọng trong lòng thì đúng lúc đó—
“Hâyy!”
Một giọng nói dễ thương vang lên, và trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã bị đẩy từ phía sau—rơi thẳng xuống bể bơi.
“Cái—AI VẬY!?”
Tôi hét lên khi ngoi lên mặt nước thì thấy Matsuri đang khúc khích cười. Thủ phạm là cậu ấy là cái chắc luôn.
“Matsuriiii…!”
“Ahaha! Vậy thì, tớ cũng tới đây~!”
Nói rồi, cô ấy nhảy xuống ngay cạnh tôi, còn nước thì bắn thẳng vào mặt tôi.
“Bwahh!?”
Mấy ông nói rằng tôi đang phản ứng thái quá ư? Có thể.
Nhưng hôm nay là để vui vẻ mà!
Bị Matsuri đẩy, bị té nước—chẳng có gì làm tôi khó chịu. Mà ngược lại tôi còn cảm thấy rất vui nữa… Vui đến nỗi mà tôi không khỏi mỉm cười thật lòng mà.
“Phù! Sảng khoái quá đi thôi!”
Khi Matsuri ngoi lên khỏi mặt nước, cô ấy lắc đầu và văng nước đi khắp nơi.
Vào khoảnh khắc đó, đôi mắt tôi dán chặt vào bộ ngực rung rinh và mềm mại như thạch rau câu của cổ—và còn hơn thế nữa, mái tóc ướt của Matsuri dính vào da cô khiến cô trông vô cùng gợi cảm và quyến rũ.
Tôi cũng đã từng nghĩ như vậy vào cái ngày khi tôi thấy cô ấy ướt sũng vì mưa. Chết tiệt, Matsuri dâm vãi.


5 Bình luận