Light Novel - Tập 3
Chương 5.1: Chúng ta chuẩn bị hôn á…. Cái gì, thật sao?!
14 Bình luận - Độ dài: 2,245 từ - Cập nhật:
Trans + Edit: M1NO
P/s: Tiện thể còn bản nháp còn đang dang dở vài dòng cuối và rảnh rỗi sau task sếp giao thì tôi đăng nốt, cũng có câu chuyện giải nghệ xong comeback mà, nhưng với tôi thì hiện tại chưa phải là lúc đâu =))
-----------------------
“… Oáp, mệt chết mất thôi.”
Mặc dù tôi đã rửa ráy và ăn tối xong xuôi hết rồi, nhưng lúc này, cơ thể tôi lại mệt mỏi tới mức chỉ cần lơ là một chút thôi là tôi có thể gục bất cứ lúc nào.
Dĩ nhiên một phần là do vụ qua lại với Emu, nhưng vì bố mẹ tôi về muộn nên tôi đã chia sẻ việc nhà với bà chị – và tất nhiên việc đó chẳng giúp ích được gì cho tôi cả.
“… Óapppp… Hàaaa!!”
Tôi ngáp một cái rõ to. Chết tiệt, mình trông thảm hại quá… Tôi không khỏi cười khổ.
“Suýt nữa thì mình ngủ luôn trong bồn rồi… Tí thì chết đuối chứ đùa.”
Chỉ đến khi miệng tôi chạm nước thì tôi mới nhận ra có gì đó không ổn và tôi phải cố lắm mới lôi được mình ra khỏi bồn. Thôi thì, đã mệt thế này thì tốt nhất là cứ đi ngủ sớm để chuẩn bị cho ngày mai ha. Dù sao thì cũng còn phải đi học mà.
“… Mẹ kiếp.”
Mệt mỏi, kiệt sức, ừ thì tôi cũng muốn ngủ lắm chứ, nhưng những lời khó chịu đó vẫn cứ vang vảng trong tâm trí tôi.
[Rồi mày cũng phải chịu kết cục tương tự thôi.]
Lũ người trong mơ đó đã nói với tôi như vậy.
“…”
Tôi biết là chẳng có ích lợi gì khi tôi cứ ám ảnh về nó mãi như thế.
Không phải là tôi sẽ ngừng đi trên con đường trụy lạc hay từ bỏ việc dùng thôi miên Matsuri và những người khác hay gì đâu…
Vậy thì tại sao mình cứ phải bận tâm về cái giấc mơ chết tiệt đó làm gì vậy?
“… Này cộng sự, mày nghĩ sao?”
Tôi kích hoạt cộng sự của mình và hỏi, nhưng dĩ nhiên, không có phản hồi nào từ nó.
Giá như… giá như cộng sự có thể nói chuyện thì tôi đã có thể hỏi biết bao nhiêu…
“… Ngoáp, buồn ngủ thật…”
Ư, tôi đã đến giới hạn rồi.
Đã mệt thì chớ mà lại còn suy nghĩ vẩn vơ nữa, não tôi đã đạt đến giới hạn hoạt động—ý thức tôi đang dần dần phai mờ.
“Đèn… má nó chứ—“
Tôi cần phải tắt chúng đi… Nhưng đến khi ý nghĩ đó xẹt qua đầu tôi thì đã quá muộn rồi.
▼▽
“… Hả?”
Đột nhiên, ý thức của tôi bừng tỉnh.
Mặc dù vậy, cái cảm giác buồn ngủ đè nặng vẫn còn đó – ngay cả việc mở mắt ra thôi cũng thấy khó khăn rồi.
“… Cái gì thế này?”
Có cái gì đó vừa… rung? Là từ điện thoại của tôi sao?
Tôi cứ tưởng là có tin nhắn hoặc cuộc gọi tới nên tôi vồ lấy nó và kiểm tra màn hình – nhưng chẳng có thông báo gì cả.
“… Hửm?”
Cộng sự… ứng dụng thôi miên đã tự động kích hoạt.
Có lẽ tiếng rung đến từ ứng dụng, nhưng… chuyện gì đang diễn ra vậy?
“Cộng sự…?”
Tôi lẩm bẩm – và rồi, có một dòng chữ hiện lên trên màn hình.
“Chủ nhân.”
“Cái—!?”
Tôi không ngờ là tôi lại nhân được phản hồi. Cú sốc ấy khiến tôi phải bật dậy ngay.
Như một vật thể đột nhiên nổi lên mặt nước, những từ ngữ gợn sóng hiện lên trên màn hình… Chủ nhân?
“C-cái quái gì thế…!?”
Tôi suýt thì hét lên nhưng kịp kìm lại và vội vàng bịt tay lên miệng.
Không có tiếng đập cửa giận dữ nào từ phòng bên cạnh, có vẻ như bà chị tôi không nghe thấy… Ổn rồi.
“Cộng sự…”
“Vâng, thưa chủ nhân?”
“… Hả? Có thật mày là ứng dụng thôi miên không đấy?”
“Đúng vậy, thưa chủ nhân.”
Dòng chữ xuất hiện đáp lại lời tôi nói. Thật không thể tin được, chúng tôi đang giao tiếp với nhau.
Hả?
“Không đời nào… là mày thật sao, cộng sự!?”
Cộng sự có thể nói chuyện ư… Đây đúng là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời tôi mà!
… Dù sao thì cũng không nên phấn khích quá. Một chuyện hoang đường như thế này cũng có thể xảy ra sao? Cơ mà ngay từ đầu cái vụ sở hữu ứng dụng thôi miên đã vượt quá giới hạn rồi còn gì.
“… Chủ nhân, có một điều tôi muốn hỏi ngài.”
“Hả? Chuyện gì thế?”
Còn cả tấn thứ tôi không hiểu, nhưng hiện tại, tôi chỉ muốn được nói chuyện với cộng sự mà thôi.
Tôi nằm phịch xuống giường rồi chống cằm lên gối và nhìn chằm chằm vào điện thoại… Cảm giác hệt như đêm tôi lần đầu trao đổi liên lạc với một cô gái và chờ đợi tin nhắn trả lời của nhỏ vậy.
Chờ đã, cố ấy giờ sao rồi nhỉ? Ừ thì, chúng tôi không còn trò chuyện với nhau nữa
“Ngài mong muốn điều gì từ tôi?”
“Tao muốn gì á? Chẳng phải quá rõ rồi sao? Tất nhiên là tao muốn sử dụng mày để trêu chọc Matsuri và những người khác và thỏa mãn mọi ham muốn của mình rồi.”
Như thường lệ, tôi khẳng định ý định trơ trẽn quen thuộc của mình.
Một lúc lâu, tôi chẳng thấy chữ nào hiện lên – cứ như thể cộng sự đang vật lộn tìm lời đáp vậy. Nhìn cũng buồn cười phết.
“Không những vậy, mày còn ở bên tao trong suốt thời gian qua và cho tao mượn sức mạnh nữa. Chắc hẳn mày cũng đã biết rồi nhỉ?”
“…”
Cộng sự có vẻ hơi do dự.
Thôi nào, trả lời nhanh đi chứ. Tôi nghĩ vậy và sốt ruột gõ nhẹ vào bàn phím. Cuối cùng, những dòng chữ mới hiện ra.
“Tôi… hiểu. Nhưng với tôi, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người dùng như ngài.”
“Ý mày là sao?”
“Những người dùng sức mạnh của tôi chỉ hành động theo dục vọng… Dĩ nhiên, về mặt đó của chủ nhân cũng không khác biệt là bao. Nhưng có một điều gì đó ở ngài khiến ngài trở nên đặc biệt so với những người dùng trước đây.”
“Có gì khác biệt à?”
“Cũng không hẳn, nhưng… ngài không bị ghét bỏ bởi những người mà ngài đã thôi miên.”
“… Ý mày là Matsuri và mọi người ư?”
Nếu có ai ở đây, chắc hẳn họ đã gật đầu lia lịa rồi.
Ngay cả từ góc nhìn của cộng sự, có vẻ như Matsuri và những người khác cũng chẳng hề oán giận tôi… Nghĩ đến điều đó thôi cũng đã khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm cả người rồi. Thậm chí còn cảm thấy sung sướng nữa chứ.
“Những người đã sử dụng sức mạnh của tôi để “giúp đỡ” người khác đều bị ghét bỏ… nhưng với những người thân cận nhất với ngài thì lại khác. Mặc dù đã làm những chuyện biến thái với họ, nhưng thay vì bị ghét bỏ, ngài lại chiếm được lòng tin của bọn họ.”
“Hể, nghe vậy cũng vui đấy chứ.”
“Với tôi thì đây là lần đầu tiên. Sức mạnh của tôi trước giờ luôn được dùng để tước đoạt sự tự do của người khác, để nuốt chửng họ vì những khoái lạc ích kỷ… Đàn ông lạm dụng phụ nữ, phụ nữ lạm dụng đàn ông—một vòng lặp luân hồi không hồi kết.”
“Đàn ông muốn làm với phụ nữ là một chuyện, nhưng ngược lại cũng có sao?”
À… ừ thì, tất nhiên là có rồi.
Đâu phải chỉ có đàn ông mới sử dụng ứng dụng thôi miên. Tôi thậm chí còn thấy vài bộ doujinshi mà phụ nữ mới là người sử dụng chúng cơ mà.
“Sức mạnh của tôi ép người ta phải tuân lệnh, nhưng cũng không phải là tuyệt đối. Dùng nhiều sẽ làm mọi thứ bị biến chất. Nếu lòng căm thù cứ thế tích tụ dần, nó có thể lấn át cả thôi miên— và dẫn đến những hậu quả khôn lường..”
“…”
“Không phải người dùng nào cũng gặp phải số phận như vậy, nhưng một số đã bị nuốt chửng bởi lòng căm thù của nạn nhân và đã biến mất… Và lúc đầu, chủ nhân, tôi… cũng nghĩ ngài cũng sẽ như vậy.”
“… Nhưng chuyện đó đã không xảy ra.”
Màn hình nhấp nháy như thể đang gật đầu.
“Đúng vậy… Và cùng lúc đó, những ngày tháng bên ngài đã mang lại cho tôi một cảm giác kỳ lạ. Lần đầu tiên, tôi nhận ra thứ chỉ dùng để làm tổn thương, để gom góp oán hận như sức mạnh của mình—cũng có thể… cứu rỗi một ai đó.”
Với tôi, cảm xúc của cộng sự chỉ hiển thị dưới dạng chữ.
Nhưng những dòng chữ đó lại truyền tải niềm vui của cộng sự… Dĩ nhiên, cũng có thể không phải vậy… Và tôi cũng nhận ra được một điều—những dòng chữ vốn thường hiện lên một cách chậm rãi giờ lại xuất hiện vô cùng mượt..
“Một cảm xúc không phải là căm ghét hay oán hận… Dĩ nhiên, điều đó cũng khiến tôi hạnh phúc. Nhưng điều khiến tôi hạnh phúc hơn cả là ngài đã gọi tôi là cộng sự… Việc ngài cảm ơn tôi, việc ngài bày tỏ lòng biết ơn với tôi—đó mới là điều khiến tôi hạnh phúc.”
“Ồ-ồ… Ừm thì… Dù có là “cộng sự” hay gì đi chăng nữa, chỉ là tao không thể tưởng tượng được cảnh phải rời xa mày vào lúc này.
Thốt ra những lời đó khiến tôi nhận ra cộng sự của mình đã trở nên quan trọng không thể thay thế đối với tôi đến mức nào.
“Nghe ngài nói vậy khiến tôi rất vui… Đó là lý do tại sao, đồng thời, tôi cũng muốn bảo vệ ngài. Để ngài không bị chìm đắm trong sức mạnh thôi miên và mất phương hướng trong hiện tại, tôi đã cho ngài thấy một giấc mơ—điều có thể xảy ra nếu ngài đi sai một bước.”
“…Hả? Giấc mơ đó—là mày đã cho tao nhìn thấy nó sao!?”
Tôi sốc đến mức suýt áp ứng, và cộng sự của tôi không ngay lập tức phản hồi lại.
Ngay cả tôi cũng bất ngờ đến mức cao giọng, và tôi đã chuẩn bị tinh thần cho sự xuất hiện của cái gọi là “Quỷ Vương” (tức là chị gái tôi)… nhưng có vẻ tôi đã an toàn. Phù. Phải cẩn thận hơn, không thì chết chắc.
“Đó chỉ là một giấc mơ… Nhưng tôi muốn ngài biết khả năng đó có tồn tại. Ít nhất, miễn là ngài vẫn sống như hiện tại, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“… Tao hiểu.”
Lời đó… là đang an ủi sao?
“…Chủ nhân, tôi muốn tiếp tục dõi theo ngài. Được làm cộng sự của ngài thật sự rất… tuyệt. Nhìn thấy nụ cười của họ khiến tôi cảm thấy… vô cùng dễ chịu.”
“… Hể, mày nói thừa. Tao sẽ không bao giờ bỏ mày đâu.”
Màn hình nhấp nháy liên tục—như thể đang vui sướng tột độ.
Vui đến vậy ư? Tôi trêu chọc gõ nhẹ vào màn hình. Khoảnh khắc đó, tôi thậm chí còn nghĩ ứng dụng này… đáng yêu? Thôi rồi, chắc tôi bị hâm rồi.
“… Này, cộng sự?”
“Vâng?”
“Tại sao mày lại đến với tao? Hơn nữa… tại sao một thứ như mày—một ứng dụng thôi miên—lại tồn tại trên thế giới này vậy?”
Đó luôn là câu hỏi lớn nhất của tôi.
Ngay cả khi tôi đã sử dụng sức mạnh của cộng sự, nó cũng chưa từng rời bỏ tôi. Nhưng khi tôi hỏi… nó không đáp lại.
“… Không thể tiết lộ được sao?”
“… Thứ lỗi cho tôi thưa ngài.”
“Chậc… được rồi, thôi không sao, kể cả vậy tao vẫn sẽ sống tiếp.”
Một lúc sau, tôi không nói cũng không nghe thấy bất cứ điều gì từ cộng sự trên màn hình điện thoại.
Để thay đổi không khí, tôi cử động cơ thể với chiếc điện thoại trong tay.
Tôi chuyển từ nằm sấp sang nằm ngửa, và nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại với hai cánh tay giơ thẳng lên trần nhà.
“Này cộng sự, tao muốn trở nên suy đồi. Chết tiệt, tao đã bắt đầu sử dụng ứng dụng thôi miên để trở thành một kẻ phản diện chính hiệu… Thế mà mọi chuyện lại diễn ra như thế này, thật là nực cười mà.”
“Chủ nhân, ngài quá tử tế. Những người dùng trước đây sẽ nhắm vào bất kỳ ai họ thích ngay khi nhìn thấy—không quan tâm đến các mối quan hệ, không chút khoan dung.”
“Tao cũng đã từng nghĩ vậy… Nhưng tao hèn quá. Cưỡng ép bản thân lên người khác như trong manga... việc đó chưa bao giờ khiến tao cảm thấy bản thân đúng đắn cả.”


14 Bình luận
Cộng sự X Main
HERE WE GO!!!!🔥🔥
🐧🐧🐧🐧