Tôi muốn tận hưởng cuộc s...
Myon (みょん) Mappa Ninatta (マッパニナッタ)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Light Novel - Tập 3

Chương 4.3: Tôi vừa khám phá ra sự thật khó tin này, không đùa đâu! (3)

7 Bình luận - Độ dài: 1,978 từ - Cập nhật:

Trans + Edit: M1NO

-----------------------

“Chậc…”

“Sợ rồi à ~?”

“Mày làm nó sợ rồi đấy ~”

“Không đâu, thằng nhóc này chỉ đang ra vẻ thôi.”

“Lẽ ra mày nên trêu đùa thằng nhóc đó một lúc rồi giả vờ thua đi chứ. Mấy đứa như này chắc chẳng có bạn gái đâu.”

Những lời chế giễu của họ vẫn tiếp tục, và tôi nhận được những ánh mắt thương hại từ những người xung quanh.

Bực mình thật, nhưng… lẽ nào tôi cứ đứng hình như vậy chỉ vì nó làm tôi nhớ đến giấc mơ của mình như thế thôi sao?

Haaa… Giấc mơ đó ảnh hưởng đến mình nhiều hơn tôi nghĩ.

“Nào, nói gì đi chứ? Mày khơi mào mọi chuyện mà.”

“Nào thôi kệ đi.”

“Chậc, mấy thằng nhõi như mày đúng là tệ nhất.”

Nói rồi, người phụ nữ đẩy mạnh vai tôi.

Khi cô ta tiến thêm một bước và nhếch mép cười, Emu trở về từ nhà vệ sinh.

“Xin lỗi vì đã để anh chờ, Kai-senpai.”

“Ồ ồ, ừm.”

“Ai vậy…?”

Sự xuất hiện đột ngột của Emu khiến những người phụ nữ há hốc mồm kinh ngạc.

Chỉ riêng vẻ ngoài của cô ấy thôi cũng đủ khiến họ lộ rõ vẻ mặt thất bại.

“Có vẻ như một số thành phần bất mãn đang làm phiền anh trong lúc em đi có việc… Em xin lỗi, Kai-senpai.”

“À không sao đâu… Dù sao thì cũng mừng em quay lại.”

“Em về rồi đây♪... Giờ thì.”

Nụ cười của cô ấy biến mất, thay vào đó là vẻ mặt thờ ơ vô cảm của mình.

Khoảnh khắc đôi mắt lạnh lùng, khó dò của nhỏ khóa chặt vào họ, nhóm phụ nữ đó rụt rè.

“Tôi đã nghe thấy hết tất cả rồi, kể cả cái đoạn “không có bạn gái” kia nữa. Đôi mắt của mấy ả thô lỗ các người chắc hẳn cũng đục ngầu y như cái nết của các người nhỉ… Mà thôi, tôi cũng chả thèm quan tâm đến các người làm gì cho mệt.”

Cô ấy liếc nhìn chiếc túi bị rách nhưng lại không hề tỏ ra giận dữ.

Sau khi kiểm tra thiệt hại, nhỏ chỉ đơn giản nói “Không sao hết” rồi quay lại nhìn họ.

(...Emu đáng sợ thật.)

Ánh mắt băng giá của cô ấy không hướng về tôi, nhưng cái lạnh mà nhỏ đó phát ra đúng y như biệt danh của cô ấy—Nữ hoàng Băng giá vậy.

“Senpai là một người vô cùng mạnh mẽ. Vậy nên, dù anh ấy hơi có hơi để tâm đến những gì mà các người nói, anh ấy sẽ không hề bị lay chuyển – nhưng khi có người nói xấu Kai-senpai, tâm trạng của tôi sẽ bị phả hỏng đấy có biết không?”

Nói xong, Emu dừng lại một lát... rồi tiếp tục.

“Senpai không phải là loại người như các người nghĩ đâu… Với tôi, anh ấy là người tôi vô cùng kính trọng và ngưỡng mộ, tôi dám chắc luôn đấy. Các người không cần phải nhớ lời tôi nói đâu—tôi chỉ muốn trực tiếp nói với mấy người như thế thôi.”

Emu dứt khoát nói.

Những người phụ nữ không có cơ hội ngắt lời nhỏ, họ đứng hình nhìn chằm chằm về phía cô ấy và không có dấu hiệu phản bác.

Tuy nhìn nhóm người phụ nữ đó có vẻ kiêu ngạo, nhưng họ đã bị Emu áp đảo thấy rõ.

“Vậy thì senpai, chúng ta đi thôi?”

“À-à…! Ừm đi thôi.”

Nói rồi, Emu nắm lấy tay tôi, và chúng tôi bước đi xa khỏi nhóm người phụ nữ.

Khi họ đã khuất dạng, Emu dừng lại, và tôi chợt nhớ ra điều gì đó—tôi cúi đầu.

“Xin lỗi, Emu! Đây, cái này...”

“... À, anh nhắc em mới nhớ, anh đã giữ nó giúp em.”

… Phản ứng như vậy có hơi bình thường quá không nhỉ?

Emu nhận lấy túi giấy và kiểm tra bên trong.

“Không sao hết. Trông không có vẻ bị hỏng hóc gì.”

“… Vậy thì tốt rồi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng nếu ngay từ đầu tôi không đánh rơi nó, thì tất cả những chuyện này đã không xảy ra—tôi sẽ không phải cãi nhau với nhóm người phụ nữ đó, và Emu đã không phải đi xa đến vậy để bảo vệ tôi.

“Kai-senpai, anh đừng lo lắng về chuyện đó nhé.”

“… Dù vậy thì anh vẫn thấy mình thảm hại thật…”

“Anh chắc chứ? Kể cả thế, nhờ sự can đảm đó của anh nên anh mới có thể giữ vững lập trường như vậy đấy—một điều rất đáng được khen ngợi đó ạ.”

“Chuyện đó… thật ra anh chỉ không thể để yên thôi. Ừm thì cũng có một phần là do anh đánh rơi trước, nhưng khi họ giẫm lên đồ của người khác rồi nói rằng việc đó chẳng có gì to tát như vậy, anh không thể nào khoanh tay đứng nhìn được.”

“Em chỉ thấy được một phần vụ việc thôi, nhưng có một điều chắc chắn là – anh đã tức giận vì em. Vậy nên tất cả cảm xúc của em lúc này là lòng biết ơn đối với anh đấy, Kai-senpai.”

Mặc dù chiếc túi Emu đang ôm giờ đã có một lỗ thủng, nhưng nụ cười trên khuôn mặt cô ấy đã xoa dịu sự bất an trong lòng tôi.

“… Nghe em nói vậy làm anh cảm thấy vơi bớt đi phần nào rồi.”

“Vâng~♪”

Nếu Emu đã cố gắng an ủi tôi đến mức này rồi thì tôi sẽ cố gắng không nghĩ ngợi nhiều về chuyện đó nữa.

(Nhưng... sao chuyện này lại trùng hợp một cách kỳ lạ với giấc mơ vừa nãy thế nhỉ. Mình có đang bị ám ảnh bởi giấc mơ đó quá không?)

Ngay cả chị gái tôi cũng từng nói với tôi điều tương tự—mình thật sự nhạy cảm đến vậy sao? Tôi không khỏi nhếch mép cười khi nghĩ về điều này.

“Có chuyện gì sao?”

“Không có gì đâu. Chỉ là anh nghĩ dạo này mình có hơi nhạy cảm quá không.”

“Nhạy cảm…? Kai-senpai?”

“Anh biết điều đó nghe không giống anh chút nào, nhưng em phản ứng vậy là không hay đâu đấy, kouhai à.”

Tôi vươn tay và xoa rối tóc Emu—không phải vì khó chịu, mà là một senpai đang khẳng định quyền lực của mình.

Đến khi tôi rụt tay lại, tóc nhỏ đã hoàn toàn rối mù, và tôi lập tức hối hận.

“X-xin lỗi… Anh hơi cà trớn chút.”

Khi Emu sửa lại tóc, má cô ấy đỏ ửng.

Biểu cảm đó không phải vì ngượng ngùng hay tức giận—nó trông giống như... đang mê hoặc? Ít nhất thì, tôi không nghĩ mình đang tưởng tượng.

“… Emu-san?”

“Hở — Kai-senpai, tự nhiên anh làm gì thế?!”

Má Emu vẫn còn đỏ, nhỏ lườm tôi—nhưng sau khi thấy ánh mắt nhỏ trước đó, cái lườm của em ấy đã không còn chút sức nặng nào.

“Anh đã xin lỗi trước đó rồi.”

“… Vậy thì, bởi vì là anh, Kai-senpai, nên là em tha thứ cho anh đó.”

Nhỏ quay mặt đi với vẻ hờn dỗi.

Tuy biểu cảm của nhỏ ấy trông như “M ngầm”, tôi chỉ mừng vì cô ấy đã tha thứ cho tôi vì làm rối tóc cô.

Sau đó, chúng tôi đi lang thang vô định.

Sau khi đi bộ trong im lặng khoảng 500 mét, cuối cùng tôi cũng chịu lên tiếng.

“… Chúng ta đang đi đâu vậy?”

“… Ai mà biết?”

Hóa ra, Emu cũng chẳng có điểm đến nào cả.

Nghĩ lại thì, kể từ khi chúng tôi gặp nhau, chúng tôi đã không bàn trước kế hoạch gì—đầu tiên là vụ việc ông cụ, rồi đến mấy người phụ nữ kia.

“T-thế thì!”

“Hửm?”

“Em muốn mang cái này về nhà... Anh có muốn ghé qua nhà em chút không?”

“Ừm… Em chắc chứ?”

“Vâng! Ý em là... có thể nghe sẽ hơi lạ nếu em nói “chỉ lần này thôi”, nhưng em muốn nói chuyện với anh, chỉ hai chúng ta thôi ạ.”

Sau một thoáng do dự, tôi chớp lấy cơ hội và gật đầu.

Dù gì thì tôi cũng đã đi ra ngoài với hy vọng có thể gặp Emu—thế này thì hoàn hảo quá rồi còn gì!

“Vậy thì đi ngay thôi!”

Không biết nhỏ có cảm nhận được sự phấn khích của tôi hay không, nhưng Emu vẫn bước đi trước với một nụ cười. Tuy nhiên, khi tôi đi theo cô ấy, những ký ức không mấy tốt đẹp lại ùa về—đặc biệt là khi chúng tôi đi ngang qua cột điện nơi tên bám đuôi đã từng ẩn nấp.

“… Không thể nào.”

Tôi dừng lại và kín đáo kiểm tra phía sau chúng tôi.

Không có bóng dáng khả nghi nào—cũng không có dấu hiệu của việc có kẻ nào đó đang ẩn nấp phía sau.

“Kai-senpai?”

“…À xin lỗi, không có gì đâu.”

“Chẳng lẽ anh... đang lo rằng có ai đó đáng ngờ đang theo dõi chúng ta sao?”

“… Ừm.”

Ở trường, tôi luôn check lại mỗi khi Emu ở trong trạng thái bị thôi miên, nhưng lỡ như cô ấy không nhận thức được thì sao? Hơn nữa, tôi vừa mới đụng độ với bạn trai cũ của Matsuri và bố của Saika— thật éo le mà.

“Theo như em biết thì, chắc là không sao đâu... nhưng em rất vui vì anh đã lo lắng cho em.”

“Tất nhiên rồi.”

Nhưng đánh giá qua phản ứng của cô ấy thì nhỏ thật sự không có vẻ gì là lo lắng cả.

“Stalking... những chuyện như vậy có thể trở thành những vụ án khủng khiếp. Anh có xem trên tin tức nên anh luôn để tâm đến chuyện này.”

“Ra vậy... Nghe đáng sợ thật. Mặc dù tên đó đã bị bắt, nhưng không thể biết liệu hắn có giữ mối hận sau khi ra tù không.”

Điều mà tôi sợ hãi, cũng như điều Emu nhắc đến—cả hai đều rất khó có thể xảy ra.

Nhưng vì vậy mà tôi cũng không khỏi lo lắng. Giờ đây khi chúng tôi đã thân thiết hơn, tôi muốn bảo vệ cô ấy—giống như Matsuri và Saika vậy.

Với sức mạnh của cộng sự, tôi sẽ giữ cô ấy an toàn bằng mọi giá.

(Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không thể tự do làm những điều mình muốn... Vì lợi ích của chính tôi, nhỏ không thể bị tổn thương.)

... Đúng vậy, đã là phản diện thì phải nghĩ như thế chứ. Tôi gật đầu tự nhủ.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến nhà Emu. Bố mẹ cô ấy sẽ không về cho đến tối, nên chỉ có hai chúng tôi trong nhà.

“Anh cứ tự nhiên trong phòng khách nhé. Để em đi cất đồ đã.”

“Được thôi.”

Ở một mình trong phòng, tôi khoanh tay lại.

Nghĩ mà xem, tôi lại được đến nhà của một cô gái khác... Khó tin thật, đến tôi còn không ngờ nữa mà.

“Cơ mà khoan đã, Emu có nhớ mình đã từng ở đây trước đây không?”

Lần trước, tôi đã dùng sức mạnh của cộng sự—tốt nhất là không nên để lộ ra chuyện này...!

“Bỏ qua chuyện đó thì... mình đang ở trong nhà con gái, chết tiệt!”

Tôi giữ vẻ mặt bình thản để Emu không nhận ra, nhưng việc ở nhà của một cô gái khiến tôi đang vô cùng phấn khích—Mau mau quay lại đi, Emu!

“… Ồ?”

Trong lúc chờ đợi, mắt tôi dừng lại ở một khung ảnh trên kệ.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Cảm ơn vì bữa ăn:D
Xem thêm
rồi vô chuồng
Xem thêm
xong chuyện của emu thì có phát đường ko đây???
Xem thêm