Light Novel - Tập 3
Chương 3.2: Tôi có thể cảm nhận được cả hai đang dần trưởng thành hơn, đúng vậy! (2)
20 Bình luận - Độ dài: 2,225 từ - Cập nhật:
Trans + Edit: M1NO
-----------------------
“…Chào cậu nhé, Kai-kun.”
“Ồ-ồ… Chào cậu.”
“……………”
“Có chuyện gì vậy?”
“… Không có gì. Chỉ là… đúng như tớ nghĩ thôi.”
“Hả?”
Cô ấy nói thế nghĩa là sao nhỉ?
Saika tiến gần thêm một bước nữa rồi khẽ ngẩng đầu nhìn tôi.
"Ban đầu, tớ chỉ định đến tiệm sách để mua tài liệu tham khảo thôi... nhưng mà lúc đó, tớ đã nghĩ biết đâu đi lòng vòng một chút thì sẽ gặp được cậu."
“Ugh… nghe ngại quá.”
Khi tôi thật lòng thừa nhận mình ngại, tôi thề là lúc đó tôi đã thấy Saika khẽ nhếch môi cười. [note74896]
Nhung khi tôi còn chưa kịp bất ngờ về biểu cảm của cô ấy – thì đột nhiên, Saika ôm chầm lấy tôi.
“Whoaaa!?”
Mặt cô ấy vùi vào ngực tôi nên tôi chẳng thấy được biểu cảm của cổ..
...Nhưng có một chuyện còn tệ hơn nữa– giật mình vì hành động bất ngờ của Saika, bàn tay trái của tôi trong lúc cố gắng đỡ lấy cổ đã vô tình ôm trọn lấy bộ ngực của cô.
(… Ừm, vẫn mềm như thường lệ.)
Ngay khoảnh khắc ý nghĩ 'bình thản' đó thoáng qua, tôi bỗng giật mình bừng tỉnh và vội vàng buông tay ra khỏi cô ấy. May là Saika có vẻ không nhận ra rằng tôi đã “sờ soạng” cổ... Nhưng chuyện quái gì vừa xảy ra vậy!?"
"...Ừm, tớ thật sự rất vui khi được gặp cậu, với lại, thực ra vừa nãy tớ suýt bị một gã nào đó tán tỉnh cho nên—"
“Hắn ta có làm gì cậu không?”
Cái từ “tán tỉnh” đó làm tôi phản ứng ngay lập tức.
“K-không… Tớ ổn mà.”
“Cậu chắc chứ…?
Dù Saika nói rằng mình ổn nhưng tôi vẫn không thể ngừng dõi mắt soi xét khắp người cô ấy.
Tôi quét mắt tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào – từ một vết bầm, một vết xước, hay dù chỉ là một vết chạm nhẹ. Nếu có kẻ nào đã động vào cô ấy, tôi nhất định sẽ xử lý hắn... nhưng ơn trời, chẳng có gì cả.
"Tớ đã bảo rồi mà? Tớ không còn yếu đuối nữa đâu."
"...Haha, ừ."
Khi Saika ngẩng mặt lên, Khuôn mặt của cô ấy toát lên vẻ rạng rỡ — và tràn đầy sự tự tin.
Hay nói đúng hơn... là cô ấy thấy vô cùng xấu hổ khi bị nhìn chằm chằm từ khoảng cách gần đến vậy.
“… À, tớ xin lỗi.”
“Ưm, không sao đâu.”
Cô ấy khẽ giật mình và lùi lại, bỏ lại chúng tôi giữa không gian im lặng và chỉ biết đứng đó nhìn nhau.
“…Ahaha.”
“…Hehe.”
Tuy chúng tôi chẳng phải là người xa lạ gì, nhưng sự ngượng ngùng ngày càng trào dâng khiến cả hai chúng tôi không nhịn được cười.
“Vậy, ừm… Tớ cũng đang rảnh. Cậu có muốn đi chơi một chút không?”
“Thật á? Vậy nếu Kai-kun không phiền, tớ rất sẵn lòng.”
“Tuyệt. Vậy thì cứ đi dạo quanh đây thôi.”
“Vâng.”
Và cứ thế, mọi kế hoạch ban đầu của tôi giờ đã bay biến hết — lúc này, tôi sẽ dành thời gian với Saika.
Nói vậy chứ... ngay lúc này, tôi đang chết đói—với sức mạnh của "cộng sự" không thể phát huy trọn vẹn, còn Saika, cô gái tuyệt vời nhất thì lại đang ở ngay trước mắt tôi cho nên việc kiềm chế bản thân là hoàn toàn không thể.
Khi tôi đi chơi với Matsuri sau giờ học, tôi không dùng "cộng sự" là bởi vì nó hết pin thôi. Nếu không thì tôi đã dùng rồi.
"Này, Saika... cậu đi cùng tớ một lát nhé?"
“Vâng. Tớ sẽ làm bất cứ điều gì cậu muốn.”
Hở? Làm bất cứ điều gì ư…?
Cứ như để chứng minh cho sức mạnh của sợi dây liên kết mà chúng tôi đã tạo dựng, cô ấy đi theo mà không mảy may nghi ngờ dù chỉ là một chút... Và chúng tôi dẫn nhau đến một góc khuất phía sau tòa nhà.
“Thôi miên!”
“—!”
Trước khi Saika kịp thốt lên lời, tôi đã lập tức dùng "cộng sự " — để thôi miên cô ấy.
"Hề hề... Saika à. Ngay cả với tớ thì việc tin tưởng tuyệt đối thế này cũng có thể khiến cậu tự làm hại mình đấy có biết không?"
“Tớ chẳng cần phải đề phòng cậu làm gì cả, Kai-kun. Thế, sao? Muốn sờ ngực tớ đúng không? Cứ tự nhiên.”
“… Chết tiệt, Saika, sao cậu hiểu tớ thế.”
Cô ấy vừa nói vừa đẩy ngực về phía trước.
Tôi đưa tay chạm vào hai khối tròn đang rung lắc đó — Và lớp vải váy mềm mại và cao cấp lún xuống khi tôi dịu dàng xoa nắn Saika.
“Mềm quá đi… Sướng không chịu nổi.”
“Cậu có thể sờ bao lâu tùy thích, được chứ?”
“Tuyệt!”
Và với sự cho phép của cổ, tôi làm tới bến.
Khuôn ngực H-cup của cô ấy quá đồ sộ nên bàn tay tôi chẳng thể ôm trọn lấy— chỉ cần một chút áp lực thôi là các ngón tay tôi đã chìm sâu vào bên trong rồi. Trong khi đó, phần thịt mềm mại cứ thế tràn ra giữa kẽ ngón tay tôi.
“Ngực của Matsuri đã to lắm rồi. Nhưng không ngờ của cậu lại còn khủng hơn thế nữa, Saika.”
“Tớ thấy dạo này ngực tớ đang ngày càng to hơn hay sao ý… Chắc là tại vì Kai-kun cứ chạm vào với áp mặt vào chúng chăng?”
“Này… cậu còn định tăng cường sức mạnh chiến đấu của mình đến mức nào nữa vậy?”
“Nhưng nói thật thì thứ này phiền phức lắm. Nặng, lại còn đau vai nữa… Nhưng nếu điều đó có thể khiến Kai-kun vui, thì tớ nghĩ đánh đổi vậy cũng được.”
Cơ mà nghe nói đồ lót phụ nữ cực kỳ đắt thì phải?
Nghe cô ấy nói vậy khiến tôi vừa vui, vừa có chút tội lỗi.
"Nhưng... tớ không thể dừng lại được."
Tôi vùi mặt vào khe ngực cô ấy và tận hưởng cảm giác đàn hồi mềm mại trên da thịt. Không chỉ sự mềm mại — tôi thậm chí còn hít một hơi thật sâu mùi hương đặc trưng của cô ấy một cách vô cùng biến thái. Nhưng Saika không hề chống cự chút nào, chỉ đơn giản là chấp nhận mọi hành động của tôi.
“… Saika này.”
“Ừm?”
Tôi ngẩng mặt khỏi ngực và nhìn cô ấy.
“Thật sự không có chuyện gì xảy ra chứ?”
“Thật mà. Vậy nên cậu đừng có lo lắng nhé?”
“Ừm.”
Trong trạng thái này, cô ấy không thể nói dối — vậy nên, khi Saika khẳng định không có gì đáng lo, tảng đá trong lòng tôi mới chịu vơi đi phần nào.
"Tiện thể... cái gã tán tỉnh cậu ấy trông thế nào?"
"À, chỉ là một anh sinh viên đại học thôi, anh ấy hỏi tớ có muốn đi chơi không."
"Chà, chỉ là mấy kiểu cưa cẩm thông thường à... Ừm, may mà không có chuyện gì tồi tệ hơn xảy ra."
Và rồi, tôi lại vùi mặt vào ngực cô ấy.
Tôi chỉ muốn được như này mãi thôi, nhưng pin thì có hạn — với cả Saika cũng muốn dành thời gian cùng tôi nên đi chơi bình thường cũng chẳng tệ chút nào.
“Cơ mà… đây chẳng phải là hẹn hò cuối tuần sao?”
Nếu lần đi với Matsuri là hẹn hò sau giờ học, thì đây đích thị là hẹn hò vào cuối tuần rồi - chỉ nghĩ đến thế thôi cũng đủ làm tôi phấn khích hẳn lên.
"Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi."
"Vâng."
Sau khi dẫn Saika ra khỏi phía sau tòa nhà, tôi giải trừ thôi miên.
Cô ấy có vẻ hơi ngơ ngác một chút vì cảm giác lạ lẫm, nhưng cảm giác đó nhanh chóng qua đi và Saika liền sánh bước bên tôi.
“À phải rồi, Kai-kun.”
“Sao thế?”
“Về chuyện đó…Cái phiên bản bí ẩn của cậu hôm trước ấy— là sao vậy?”
“Saika, Tớ sẽ rất cảm kích nếu cậu có thể quên đi ngày hôm đó. Không, thật đấy—cứ quên đi.”
“?? Được thôi.”
Ngày hôm đó chính thức đã trở thành một phần lịch sử đen tối của tôi rồi… Vậy nên làm ơn đừng có nhớ tới tôi lúc đó nữa.
Sau một hồi van xin tuyệt vọng, Saika không bao giờ nhắc đến “Sự cố Soái ca” của tôi nữa… Phù
"Dù sao thì cũng gần trưa rồi."
Kiểm tra đồng hồ, tôi thấy đã gần đến giờ ăn trưa. Nghĩ lại thì chúng tôi gặp nhau khá muộn và sau chừng ấy thời gian vui vẻ, quả nhiên thời gian đã trôi qua không ít.
“Kai-kun, cậu đinh ăn trưa món gì?”
“Tớ tính về nhà ăn… Nhưng cậu có muốn ăn gì không?”
“Tớ ăn gì cũng được, miễn là được ăn với cậu.”
“Tuyệt~”
Nói vậy chứ, nơi duy nhất tôi thực sự biết ở gần đây là một quán mì ramen.
Ramen ở đó vừa rẻ vừa ngon, nên tôi hay đi với mấy đứa bạn như Akira và Shougo lắm — nhưng ramen có quá bình dân đốt với một cô gái không nhỉ?
“… Vậy làm bát Ramen nhé?”
“Ừm, nghe cũng thú vị đó!”
Woah, cô ấy còn nói việc đó nghe thú vị nữa chứ — Tôi mừng vì đã hỏi.
Chúng tôi đến quán ramen quen thuộc, nhưng vì hiện tại là giờ ăn trưa cao điểm nên những chỗ còn lại...
“Đây là lần đầu tiên tớ đến một nơi như thế này đấy.”
“Hả… ừm, bây giờ cũng đâu còn hiếm nữa.”
“Tớ thường chỉ ăn ở nhà thôi… với lại, trước đây tớ cũng chẳng có bạn bè.”
“……………”
“Hì hì, xin lỗi nhé. Câu nói đó hơi khó để trả lời đúng không?”
“Ừm, đúng là thế thật!”
Saika của hiện tại thì khác, nhưng Saika ngày xưa – cô gái u sầu từng bị gọi là “Jimiko-chan nhạt nhẽo” – đúng là trông chẳng có lấy một người bạn. Nghe cô ấy nói đùa về chuyện đó khiến tôi chẳng biết phải phản ứng sao.
“…Nhưng việc cậu có thể thoải mái cười đùa về chuyện đó như vậy chứng tỏ bây giờ mọi chuyện đã thay đổi rồi đúng không?”
“Ừm… lúc này, Kai-kun và Matsuri là những người bạn thân nhất của tớ, với lại tớ còn có thể trò chuyện với Emu nữa.”
Saika kết thúc bằng câu nói rằng không gì khiến cô ấy hạnh phúc hơn việc có được những người bạn bên cạnh.
Với tôi, tuy tôi chỉ muốn nghịch ngợm cơ thể cô ấy… nhưng việc giải quyết các vấn đề của Saika lại càng giúp cô ấy tự tin hơn và dẫn đến sự thay đổi tích cực này – điều mà thật sự cũng khiến tôi cảm thấy hạnh phúc khôn nguôi..
“Cơ mà này…”
“Hửm?”
Đúng lúc đó, Saika bồn chồn liếc nhìn xung quanh.
“Có phải mọi người đang nhìn chúng ta không, hay chỉ mình tớ thấy thế?”
“À.. ừm.”
Không có gì đáng ngạc nhiên cả – chúng tôi đang thu hút sự chú ý.
Không phải vì khách nữ ở đây hiếm, mà đơn giản là vì vẻ ngoài của Saika quá nổi bật.
"Chỉ là do cậu quá thu hút mà thôi. Kiểu gì cũng có một vài ánh mắt kiểu, “Tại sao thằng đấy lại được đi cùng với cô nàng đó vậy?'"
“Ý cậu là sao cơ?”
Bầu không khí lập tức trở nên lạnh toát khiến tôi rùng mình.
Biểu cảm vô cảm thường ngày của Saika bỗng trở nên sắc lạnh một cách hoàn hảo khi cô ấy chậm rãi chuyển ánh mắt về phía người đàn ông trung niên đang nhìn chằm chằm… và hắn ta lập tức quay đi.
“Kai-kun và tớ là bạn thân… nên tớ sẽ không dung thứ cho những ánh nhìn như thế.”
“C-cảm ơn cậu, Saika, thật ra tớ cũng chẳng để ý lắm đâu, nhưng… chúng ta gọi món thôi nào!”
Chúng tôi cùng nhau xem thực đơn. Tôi gọi ramen shoyu còn Saika chọn ramen muối.
“Đồ ăn của quý khách đây ạ~!”
Món của chúng tôi nhanh chóng được mang ra và mùi hương thơm hấp dẫn khiến bụng tôi réo lên — Thấy vậy, Saika cười khúc khích.
“Nào… Chỉ là đói thôi mà.”
“Đừng lo, bụng tớ cũng vừa khẽ réo lên một cái đó.”
“Ồ-ồ… Thôi được rồi! Chúng ta ăn thôi!”
“Ừm.”
Chúng tôi chắp tay lại — "Itadakimasu!" — rồi bắt đầu dùng bữa.
Húp soạt sợi mì, tôi vẫn hài lòng với hương vị như mọi khi... nhưng ánh mắt lại cứ liếc trộm thói quen ăn uống của Saika.
(… Cách cậu ấy ăn trông sexy thật.)
Cái cách Saika một tay vén tóc lên gọn gàng để tránh làm bẩn khi húp mì ramen toát ra một sức hút khó cưỡng khiến tôi không tài nào rời mắt.
“…. Sao thế?”


20 Bình luận