Tôi muốn tận hưởng cuộc s...
Myon (みょん) Mappa Ninatta (マッパニナッタ)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Light Novel - Tập 3

Chương 3.4: Tôi có thể cảm nhận được cả hai đang dần trưởng thành hơn, đúng vậy! (4)

23 Bình luận - Độ dài: 2,102 từ - Cập nhật:

Trans + Edit: M1NO

----------------------

(Cứ mỗi lần nhìn thấy Kai-kun… như hôm nay chẳng hạn, khoảnh khắc chúng tôi chạm vào nhau cứ ngỡ như là một giấc mơ vậy… Nhìn cái cách mà cậu ấy vùi mặt vào ngực tôi sao lại có thể đáng yêu được đến mức này cơ chứ. Tôi rất vui khi biết cậu ấy yêu bộ ngực quá khổ của mình như vậy.)

Tôi nghĩ mình có thể cảm nhận được điều đó là vì tôi rất yêu Kai-kun.

Matsuri-san và Emu-chan cũng từng nói với tôi rằng – nếu chúng ta gặp lại Kai-kun trong tình huống này, chắc chắn bọn mình sẽ bị cậu ấy cuốn hút. Và cứ mỗi khi chúng ta nhận ra đó là một giấc mơ, những cảm xúc chân thật nhất của cậu ấy lại được bộc lộ, và kể từ đó, chúng ta mới biết được rằng cậu ấy thực sự quan tâm đến mình.

“Nàyyy, Saika~?”

“Dạ, v-vâng!”

… A

Vì tôi mải suy nghĩ quá nên chắc hẳn tôi đã khiến Kai-kun lo lắng rồi.

“T-tớ xin lỗi…”

“Ơ kia, cậu không cần phải xin lỗi tớ đâu!”

Tuy cậu ấy nói vậy, nhưng tôi cũng có một phần lỗi vì đã mất tập trung.

“…?”

Hừm… Cơ mà khoan đã?

Dù tôi đã khéo léo mời kai-kun đến tận nhà của mình rồi, nhưng hiện tại ở trong phòng chỉ có hai chúng tôi mà thôi… Tôi đột nhiên ý thức được mọi chuyện và ngượng chin mặt.

“K-Kai-kun!”

“S-sao thế?”

Cố gắng che giấu sự ngại ngùng của mình và không làm cậu ấy khó chịu… Tâm trí tôi lúc này đang hoàn toàn trống rỗng.

“Cậu… có muốn chơi trò gì không?”

“Trò gì cơ?”

“Chúng ta hãy chơi trò ‘Trung thành tuyệt đối’ đi…”

“Chưa nghe bao giờ… Sao mà nghe lạ thế?”

M-mình đang nói cái quái gì vậy chứ…?!

Tôi lúc này đang hoàn toàn mất kiểm soát và cần phải bình tĩnh trở lại, nhưng mà miệng tôi thì cứ bạ đâu vào đấy thôi.

“Tớ sẽ đồng ý với tất cả điều kiện từ cậu… nên Kai-kun đừng có ngần ngại nói ra những gì mình muốn nhé. Tớ sẽ răm rắp nghe theo lời cậu – k-kể cả đó có là một yêu cầu hư hỏng đi chăng nữa, tớ cũng sẽ làm…!”

“Wh-whoa, bình tĩnh lại nào Saika!”

Kai-kun đặt tay lên vai tôi khi tôi cúi người về phía trước và ngăn tôi lại.

Thế nhưng điều đó chỉ khiến cả người tôi nóng bừng lên, đầu óc thì quay cuồng chẳng thể nghĩ được gì

“N-nào! Nhanh đi Kai-kun! Nói gì đó đi…!”

Cơ thể tôi đang bốc cháy—không, não tôi như đang sôi lên vậy.

Tôi có thể gục xuống bất cứ lúc nào... Và trong tầm nhìn mờ ảo của mình, Kai-kun dường như đã quyết định điều mà cậu ấy muốn.

“Đ-được rồi vậy thì… Tớ có thể gối đầu lên đùi cậu như lần trước không?”

“… Gối đùi?”

“Ahaha… Không được sao?”

“… À k-không, tớ sẽ làm.”

Gối đầu lên đùi… À phải rồi, gối đùi.

Dù sao thì tôi cũng không phiền, nên tôi vỗ nhẹ đùi mình ra hiệu mời gọi cậu ấy... và điều đó thực sự giúp tôi bình tĩnh lại một chút.

“Vậy thì cho phép tớ nhé…”

“Mhm.”

Kai-kun từ từ nằm xuống rồi gác đầu lên đùi tôi.

Cơ mà ngực tôi chắn mắt tầm nhìn của tôi rồi, thế nên tôi chẳng thể nào nhìn rõ mặt cậu ấy từ trên xuống, nhưng nhìn dáng vẻ thư thái kia thì rõ ràng là cậu ấy đang cảm thấy vô cùng thoải mái.

“Saika này…”

“Dạ?”

“Đôi khi… cậu hay mất kiểm soát nhỉ?”

“Ể…!”

“Cậu khá giống Emu – mà thôi bỏ đi.”

Cậu ấy nói vậy là có ý gì vậy, ‘khá giống Emu’…? Chẳng lẽ nhỏ ấy cũng mở bài “hoang dã” như thế này sao?

“… Hmph.”

Thừa lúc cậu ấy không nhìn thấy mình, tôi phồng má.

Lúc này, trong ngôi nhà chỉ có hai chúng tôi… Và chúng tôi đang tiếp xúc da thịt như thế này – tôi không muốn cậu ấy nhắc đến tên cô gái nào khác.

Đúng là tôi ích kỷ thật, và tôi thì cũng khá thân thiết với Emu-chan... nhưng ngay lúc này đây, tôi chỉ muốn cậu ấy nghĩ về tôi thôi.

“… Hmph!”

“Saika – Hự!?”

Ngực tôi đang ở ngay trước mặt Kai-kun… nên tôi khẽ rướn người về phía trước.

Giờ thì ngực tôi đang áp vào mặt cậu ấy – có lẽ dùng từ “đè bẹp” thì hơi quá, nhưng chúng mềm mà, nên chắc là không sao đâu ha. Với lại, Kai-kun trong giấc mơ của tôi rất thích điều này.

“Humph… hmph!”

Mày nghĩ đâu ra cái ý tưởng “Trung thành tuyệt đối” này vậy?

Tôi tự hỏi – bởi vì lúc này, chính tôi mới là người đang chủ động với Kai-kun...

Những lúc cậu ấy bám dính lấy tôi, trông cậu ấy dễ thương lắm, nhưng tôi cũng rất thích vẻ bối rối, thụ động này của cậu.

“Ugh, Saika…?!”

“Mhm~♪”

Chiếc váy của tôi được làm từ vải mềm nên tôi có thể cảm nhận từng cử động nhỏ khi Kai-kun nói.

Hơi thở của cậu ấy phả vào ngực tôi, và cái cách môi cậu mấp máy truyền những luồng điện ngọt ngào chạy khắp cơ thể khiến tôi chỉ muốn giữ nguyên tư thế này mãi.

Sau khi chúng tôi ngồi ở tư thế đó một lúc, cuối cùng tôi cũng để cậu ấy đi.

“… Phù.”

“X-xin lỗi cậu… Tớ có hơi phấn khích chút.”

“Không sao đâu… Tớ cũng thích mà. Thật ra cũng không tệ lắm.”

“… Aahh.”

“…”

Cả hai chúng tôi đều im lặng.

Khi tôi lén nhìn Kai-kun, tôi bắt gặp cậu ấy cũng đang nhìn trộm tôi... và rồi—

Trong sự im lặng dễ chịu này, tai tôi chợt nghe thấy lời cậu ấy.

“Thôi miên!”

“—!

Khoảnh khắc tôi nghe thấy giọng Kai-kun, cảm giác lơ lửng kỳ lạ đó lại bao trùm lấy tôi.

“Ỏ~… Cậu đúng là nhiệt tình hết cỡ luôn ấy? Thôi được rồi, giờ thì đến lượt tớ nắm quyền kiểm soát nhé – giờ tớ sẽ chơi đùa cậu thỏa thích!”

“Được thôi… Tớ không phiền đâu~”

Ahh… Cái cảm giác này.

Đầu óc tôi trở nên mơ hồ, và tôi hoàn toàn buông xuôi trước Kai-kun—tôi chỉ muốn tuyệt đối tuân theo mọi lời cậu ấy nói. Tôi chỉ muốn đáp ứng mọi mong muốn của cậu ấy thôi.

“Chết tiệt, sao mấy quả dưa này nặng thế… Tại sao một nữ sinh trung học lại có thể sở hữu một thứ vũ khí lợi hại thế này nhỉ? Thật sự không ngờ luôn ấy… Bộ ngực này quá hoàn hảo.”

“Kai-kun lúc nào cũng thích chúng nhỉ?”

“Thì tất nhiên rồi! Hai quả dưa hấu này là của tớ… chỉ dành riêng cho tớ thôi – cơ mà chờ đã, chẳng phải lúc này cậu nên mắng tớ sao?”

“Nhưng chúng thuộc về cậu mà, làm sao mà tớ có thể phủ nhận được.”

“À-à… phải rồi.”

Kai-kun ngập ngừng khi cậu ấy mân mê ngực tôi.

(Cảm giác này... Nó là gì vậy chứ?)

So với trước đây, cảm giác này đã trở nên rõ ràng hơn—nhưng tôi vẫn chẳng thể hiểu được.

Dù sao thì tôi cũng không bận tâm cho lắm... Bởi vì trong những khoảnh khắc này, không chỉ Kai-kun muốn tôi, mà tôi còn có thể cảm nhận được những cảm xúc chân thật nhất và nghe thấy những suy nghĩ sâu kín nhất của cậu.

“Trời ạ, mềm và thoải mái quá đi… Tớ chỉ muốn thế này mãi thôi.”

“Sao lại không nhỉ~”

“Thế thì không được rồi, ‘mãi’ thì hơi quá. Nhưng mà này, để tớ có thể tiếp tục làm những chuyện như thế này, cậu phải luôn giữ lấy nụ cười cho riêng mình nhé, Saika – nếu có chuyện gì phiền lòng, hãy nói cho tớ biết được chứ? Nếu không thì tớ sẽ chẳng thể thoải mái làm những gì mình muốn đâu!”

“… Vâng.”

Đúng vậy… Đây chính là bản chất thật của Kai-kun.

Cậu ấy lúc nào cũng quan tâm đến tụi tôi, sẵn lòng giúp đỡ nếu như có bất cứ chuyện gì chẳng lành... Và không chỉ dừng lại ở lời nói— chỉ riêng việc có cậu ấy ở kế bên thôi cũng đủ để khiến tôi cảm thấy an tâm về mọi chuyện rồi.

Và đồng thời… cũng bởi vì đó là Kai-kun, nên tôi có thể bỏ qua mọi thứ.

“Nè, Kai-kun.”

“Sao vậy?”

“Cậu hãy nói cho tớ một sự thật và một lời nói dối đi.”

“Hả? Sao tự nhiên hỏi gì lạ vậy?”

Cậu ấy nghiêng đầu nhưng vẫn chiều theo ý tôi.

“Được rồi, ờ… Thật ra tớ là một lolicon.”

“Nói dối.”

Đó là lời nói dối—không, là một lời nói dối trắng trợn. Tôi lập tức biết ngay.

Kai-kun nở nụ cười gượng gạo trước khi nói tiếp.

“Trước khi gặp cậu, tớ đã cứu mạng một người phụ nữ khác – chắc là vậy.”

“Đó là sự thật.”

“Whoa… Cậu nhận ra ư?”

Tôi có thể. Bởi vì trong trạng thái này, tôi biết khi nào Kai-kun đang nói dối hay nói thật... Đó là lý do tại sao tôi có thể tin tưởng mọi lời cậu ấy nói — vì chúng chẳng hề có chút dối trá nào.

Không phải là bình thường tôi đang nghi ngờ cậu ấy đâu nhé.

“Ô chết tiệt! Điện thoại sắp hết pin rồi – má nó, đúng lúc mọi chuyện đang hay!”

Và thế là, cảm giác lơ lửng biến mất, và tôi trở lại trạng thái bình thường.

Não bộ tôi xử lý nó giống như một khoảnh khắc khác trong mơ vậy, nên nó không cảm thấy quá lạ lẫm hay gì.

“Chắc là tớ nên về sớm thôi.”

“Ừm… Cũng sắp năm giờ rồi.”

Muộn thế này rồi cơ á?

Tôi cần phải kiếm chế lại ham muốn giữ lấy Kai-kun lại cho riêng mình—nếu cứ chiếm lấy cậu ấy như vậy, chắc chắn Matsuri-san và Emu-chan sẽ cảm thấy ghen tị cho mà xem.

“Aah~!”

Kai-kun đứng dậy vươn vai và trông vô cùng mãn nguyện.

Dù hơi miễn cưỡng, tôi vẫn dẫn cậu ấy ra cửa—và tất nhiên, ông bà tôi đã đợi sẵn ở đó.

“Lần sau lại đến chơi nhé, Masaki-kun.”

“Nhớ là phải tiếp chuyện với bọn ta nữa đấy nghe chưa?”

“Ahaha, dạ tất nhiên rồi ạ!”

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, tôi bước ra ngoài để tiễn cậu ấy đi… và đó là lúc tôi nhận ra điều bất thường.

“… Hả?”

Một thứ gì đó giống như sợi chỉ đen— hoặc có lẽ chỉ là do tôi tưởng tượng.

Nhưng tôi ngay lập tức nhận ra thứ quỷ dị và khó chịu đó... một thứ mà tôi đã từng thấy trong những giấc mơ

Kai-kun chẳng hề để ý... và tôi cũng không gọi tên cậu ấy. Thay vào đó, tôi vươn tay nắm lấy sợi chỉ.

Khoảnh khắc tôi chạm vào, nó biến mất không một dấu vết—như thể chưa từng tồn tại vậy. Nhưng tôi biết rõ là mình đã nhìn thấy nó.

“Trời ạ, tuy hơi đường đột, nhưng cảm ơn cậu đã chiêu đãi tớ nhé, Saika.”

“Không có gì đâu. Thật ra tớ cũng vui lắm. Lần tới, chúng ta hãy cùng đi chơi với mọi người nha?”

“Nghe hay đấy. Tớ rất mong chờ đó.”

“Tớ cũng vậy. Gặp lại cậu sau nha.”

“Ừm, gặp lại sau.”

Kai-kun quay lưng lại với tôi

Tôi dõi theo cậu ấy cho đến khi khuất dạng nhưng trong lòng vẫn băn khoăn về sợi chỉ đen đó... Nhưng tôi biết chắc chắn một điều: cũng như cách mà Kai-kun bảo vệ chúng tôi, tôi cũng sẽ bảo vệ cậu.

“… Hehe, ngày hôm nay vui thật đấy – và cũng phấn khích nữa.”

Nhớ lại những gì đã xảy ra ở nhà, cơ thể tôi lại nóng bừng lên.

Đúng như Matsuri-san đã nói, có lẽ tôi nên chia sẻ những chuyện hôm nay với họ.

“Hehe, không biết họ sẽ nghĩ gì nhỉ?”

Tôi cũng tò mò không biết Matsuri-san sẽ phản ứng như thế nào đây...

   

(Hết chương 4)

Bình luận (23)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

23 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Thì ra đã có bàn bạc từ trước.
Xem thêm
Liêm+Thôi Miên=?
Xem thêm
Có vẻ thôi miên đang dần giảm hiệu quả. Dự main sẽ bị thịt 🗿
Xem thêm
Chết r cộng sự main sắp hết hiệu lực r
Xem thêm
Là lộ chưa nhỉ :)) có vẻ mấy con vk này sau khi chia sẻ thông tin với nhau thì đã nhận ra điều j đó rồi :))
Xem thêm
Cảm giác gần rồi, chắc sang vol 4 sẽ biết thôi. Mà có vẻ là theo hiện tại sẽ khả năng đẩy việc biết lên trc khi gặp các gái còn lại
Xem thêm
Tới đây là chap mấy web novel nhỉ
Xem thêm
Theo t đoán là trc 44 45. Vì 44 45 là sẽ biết. Mà LN này đẩy tình tiết khác vs web novel rất nhiều nên là ko nói là tình tiết sẽ còn giống hay theo motip wn để so sánh đâu
Xem thêm
Thôi "cộng sự" của main sắp hết phép rồi
Xem thêm
thôi miên như không
Xem thêm
Cũng ko hẳn, vì mới chỉ là cảm nhận sẽ phải làm theo yêu cầu main với lại còn mơ màng, nhưng đc cái là nhớ rõ mọi hội thoại đang diễn ra. Chứ chưa tự chủ được bản thân
Xem thêm