Light Novel - Tập 3
Chương 1.3: Ý tôi là, vấn đề không chỉ nằm ở mỗi chuyện dâm dục thôi đâu! (3)
12 Bình luận - Độ dài: 2,151 từ - Cập nhật:
Trans + Edit: M1NO
-----------------------
Người còn lại duy nhất là Emu, nhỏ khóa dưới mà tôi đã giúp đỡ thông qua cộng sự của mình. Nhưng tiếc là em ấy học khác khối nên tôi không thể dễ dàng kiểm tra.
Dù vậy, tôi vẫn còn thời gian trước giờ sinh hoạt lớp cho nên tôi quyết định thăm dò—tôi nhắn tin hỏi em ấy rằng liệu chúng tôi có thể trò chuyện với nhau một chút được không, và em ấy đã trả lời ngay rằng.
[Không sao ạ. Em sẽ gặp anh ở cầu thang.]
“… Cách em ấy nhắn lại trông không có gì khác thường.”
Tôi thầm cảm ơn vì sự hồi đáp nhanh chóng của em ấy, và việc Emu đồng ý mà chẳng cần hỏi lý do càng cho thấy sự tin tưởng của nhỏ dành cho tôi lớn đến nhường nào.
“A, Kai-senpai. Chào buổi sáng.”
Khi tôi vừa đến chân cầu thang, Emu đã đứng đợi sẵn ở đó.
“Chào buổi sáng nhé, Emu. Xin lỗi vì đã gọi em ra gấp như vậy.”
“Không sao đâu. Em ổn mà.”
"Nữ hoàng băng giá" lạnh lùng, người đã từ chối không biết bao nhiêu chàng trai giờ lại đang mỉm cười với tôi— chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi cũng đã khiến lòng tôi tràn đầy niềm tự hào rồi.
“… À thì, cũng không có chuyện gì to tát lắm.”
“Vậy ạ?”
“Ừm… chỉ là anh muốn trò chuyện với em một lát thôi.”
“Fufufu~, anh gọi em tới chỉ để nói chuyện thôi sao? Lý do đáng yêu ghê.”
Em ấy đan hai tay ra sau lưng và bước đến gần tôi hơn, rồi ngước mắt nhìn tôi. Đó không phải là một nụ cười rạng rỡ—chỉ là một thoáng dịu dàng trên nét mặt lạnh lùng quen thuộc—nhưng chính sự kiềm chế này lại càng khiến sức công phá của nụ cười ấy trở nên khủng khiếp hơn bao giờ hết.
“...Emu vẫn cư xử như bình thường nhỉ.”
“Hả?”
“Ý anh là, em vẫn giống như mọi khi.”
“??”
Emu nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
Việc em ấy cư xử hoàn toàn bình thường như vậy khiến tôi như trút được gánh nặng — Nhưng nó lại càng khiến phản ứng của Matsuri và Saika trở nên khác thường hơn.
“Ahh, bị anh nhìn thế này làm em muốn được quỳ xuống quá…” [note72891]
“Em nói sao cơ?”
“K-Không có gì đâu~♪”
Trong thoáng chốc, tôi tưởng như đã nhìn thấy một tia tinh nghịch trong ánh mắt nhỏ, nhưng rồi chúng tôi vẫn nhẹ nhàng trò chuyện trước khi quay trở lại lớp.
Ngay cả sau khi về lớp, Matsuri vẫn tránh né ánh mắt của tôi—Và rồi cuối cùng thì bữa trưa cũng tới.
“Đươc rồi cả ba người lại đây.”
Sau khi ăn xong, họ tiến lại gần tôi và vẫn còn trong trạng thái bị thôi miên.
Như anh em thấy đấy, sức mạnh thôi miên đã được tôi sử dụng không biết bao nhiêu lần rồi. Khả năng này—quá mức gian lận đến nỗi tôi còn có thể kiểm soát được thời gian hiệu lực của nó—thật sự là một thứ sức mạnh có thể phá vỡ mọi giới hạn mà.
Tôi ra hiệu cho ba cô gái tiến lại gần hơn, và như thường lệ, họ quấn lấy tôi.
Sau khi tận hưởng sự mềm mại từ cơ thể của Matsuri, Saika và Emu, tôi để họ tạo thành đội hình quen thuộc để xoa dịu sự mệt mỏi trong suốt nửa ngày vừa qua.
“Ahhh... Đây đúng là thiên đường mà.”
Tôi tựa lưng vào Matsuri và để Saika và Emu nép vào người từ hai bên. Đây là đội hình tối thượng mà tôi đã nghĩ ra—một sự sắp xếp bất bại, không bao giờ nhàm chán dù có làm đi làm lại bao nhiêu lần đi chăng nữa.
“Được rồi, vậy thì chúng ta vẫn làm như mọi khi nhé. Này, Matsuri—”
“Hửm?”
“Chuyện với người yêu cũ của cậu dạo này sao rồi?”
“Không có chuyện gì hết á, mọi thứ đều ổn cả!”
Tôi hài lòng gật đầu. Tiếp đến là Saika.
“Vậy còn Saika, cậu ổn chứ? Cậu có gặp phiền toái gì với lão già đó không?”
“Không đâu, tớ hoàn toàn ổn mà. Vậy nên cậu đừng lo lắng quá nhé, Kai-kun.”
Saika cũng không có vấn đề gì.
Cuối cùng là Emu.
“Còn em thì sao, Emu? Em không bị ai bám đuôi hay gì chứ?”
“Dạ cũng không có gì ạ! Cảm ơn anh vì đã hỏi, Kai-senpai.”
Cả ba người đều có vẻ ổn và điều này khiến tôi cảm thấy an tâm.
Dù thế nào thì họ cũng không thể cưỡng lại sức mạnh của cộng sự. Như tôi đã nói nhiều lần trước đó, mỗi lời họ nói bây giờ đều là sự thật tuyệt đối—nếu họ nói ổn, thì chắc chắn là ổn.
“… À, anh quên mất.”
Vì quá mải mê tận hưởng nên tôi đã bỏ qua mất một chuyện quan trọng. Tôi vẫn cần phải tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với thái độ kỳ lạ của Matsuri và Saika vào sáng nay. Tôi bảo họ tách ra một chút để tôi có thể đối diện với bọn họ cho nghiêm túc.
“Emu, em thì ô kê rồi, nhưng — Matsuri, Saika này.”
“Sao thế?”
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Sáng giờ hai cậu cư xử rất kỳ lạ. Tại sao lúc nãy hai cậu lại đỏ mặt và tránh mặt tớ thế?”
Sao nào? Giờ thì hai cậu không thể nói dối tôi được nữa rồi đúng không? Mau khai ra mau!
Lúc này chắc chắn tôi đang cười toe toét như một tên ác nhân vậy—nhưng đáp lại câu hỏi của tôi, cả Matsuri và Saika đều đỏ bừng mặt lên, kèm theo một tiếng “bụp” nhẹ. [note72892]
“… Hả?”
Cảnh tượng buổi sáng lại tái diễn.
Ngay cả Emu cũng hơi tròn mắt, thú vị thật... Nhưng tôi cần câu trả lời.
“Nói tớ nghe — Tại sao hai cậu lại đỏ mặt như vậy?”
Cả Matsuri lẫn Saika đều không hề chống đối câu hỏi của tôi.
“Tớ... tớ đã có một giấc mơ... một giấc mơ rất mãnh liệt. Về việc... làm những chuyện ấy với cậu, Kai-kun.”
“Tớ cũng vậy... Trong giấc mơ của tớ, tớ đã phục vụ cậu... bằng ngực của mình, cực nhiều là đằng khác.”
“... Cái gì cơ?”
Trong một khoảnh khắc, tôi không thể xử lý được những lời họ vừa mới thốt ra.
Nhưng khi tôi đang từ từ tiêu hóa những lời này, chính tôi lại là người hoảng loạn và mặt tôi giờ cũng đang nóng bừng lên.
K-Khoan... đợi đã, đợi đã, đợi đã nào! Mơ làm những chuyện mãnh liệt với tôi á?! Với cả phục vụ tôi bằng ngực ư?! Đây chẳng phải là những gì mà tôi đã làm với bọn họ trong giấc mơ của mình sao?!
“……………”
Tôi cạn lời. Họ đang nói rằng họ đã mơ cùng một giấc mơ với tôi ư?! Không thể nào, chuyện đó là không thể!
“… E hèm.”
Bình tĩnh... bình tĩnh lại nào, Kai.
Tôi hít thở một hơi thật sâu và cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập loạn xạ của mình. Và rồi, một ý nghĩ khác chợt lóe lên trong đầu tôi— vậy thế còn Emu thì sao?
(Trong giấc mơ của mình—tôi đã liếm láp khắp cơ thể của Matsuri, bắt Saika dùng những đường cong đầy đặn của mình để phục vụ tôi theo nhiều cách khác nhau... và với Emu, tôi đã tận dụng triệt để bản chất máu M của nhỏ để ra đủ loại mệnh lệnh với em ấy.)
“Tôi” trong giấc mơ đã quá tự mãn rồi.
“Này, Emu.”
“Dạ?”
“Em... em đã mơ thấy gì?”
“Kai-senpai... Chủ nhân của em... Anh đã ép em tạo ra những tư thế xấu hổ, chà đạp lên em và còn bắt em liếm chân anh nữa... Đó là giấc mơ tuyệt vời nhất từ trước đến nay♡”
K-Khoan đã, em ấy nói không trật lất một cái gì luôn?!
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì Emu đã tiếp tục.
“Đối với em, Chủ nhân trong giấc mơ là niềm hạnh phúc tuyệt đối. Hơn cả sự xấu hổ, em chỉ muốn... nhiều hơn nữa...!!”
“Đ-Được rồi, bình tĩnh lại đã! Em đang bị thôi miên— Em không thể kiềm chế bản thân một chút được à?!”
“Giờ anh mới nhắc đến chuyện đó hả?!”
“Đừng có nói láo với anh như thế!!”
Thật là nực cười… Tôi chỉ muốn được an ủi một chút thôi, vậy mà sao tôi lại kiệt sức như vừa chạy nước rút xong thế này?
“Kai-kun, mệt hả cậu?”
“Ừ...”
“Vậy thì để bộ ngực này xoa dịu cho cậu nha~”
“Fwaaaah~”
Mặt tôi nóng ran, tim thì đập thình thịch, và tôi vẫn chưa thể hiểu hết được mọi chuyện. Nhưng trước những đường cong mềm mại và đầy đặn này, mọi lo âu dường như tan biến.
Có lẽ không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Có lẽ tôi chỉ nên đắm mình vào khoảnh khắc bình yên này thôi.
“Ngượng chết đi được... xấu hổ quá trời luôn. Nhưng mà cậu thấy đấy, không ai trong bọn mình trách cậu vì chuyện đó đâu.”
“Ngượng thật... nhưng tớ lại không hề ghét nó.”
“Ít nhất thì anh cứ yên tâm về chuyện đó đi, Kai-senpai. Vậy nên lần tới nếu anh có mơ thấy giấc mơ như vậy, xin anh hãy trút hết mọi yêu cầu và mệnh lệnh lên người em nhé!”
“À, ừm tất nhiên rồi.”
Lời của Matsuri và Saika khiến tôi yên lòng, trong khi sự nhiệt tình của Emu chỉ khiến tôi thở dài.
Dù sao thì... nếu đó là cảm xúc thật của bọn họ thì cũng tốt thôi. Có lẽ mối liên kết mà chúng tôi đã xây dựng—tôi giúp đỡ họ, và bọn tôi ngày càng trở nên thân thiết hơn—đã mang lại kết quả tốt đẹp này.
“Nhưng... cái sợi chỉ đen đó là gì vậy?”
"Phải rồi ha?"
“Trông tởm thật... cứ như thể nó muốn làm hại Kai-kun vậy.”
“Em thì thích bị trói buộc lắm, nhưng bị trói bởi thứ đó thì tuyệt đối không.”
Bỏ qua những trò đùa thường ngày của Emu, có vẻ như Matsuri và những người khác cũng nhớ đến sợi chỉ đen đó.
“… Các cậu đã cứu tớ, vậy nên có lẽ giờ mọi chuyện đã ổn thỏa rồi. Quan trong hơn hết là, tất cả chúng ta đều ở đây — vẫn còn thời gian, vậy nên hãy để tớ tự thưởng cho bản thân thêm một chút nữa với mọi người nhé!
Vẫn còn vô vàn thắc mắc quanh quẩn trong tâm trí tôi, nhưng giấc mơ suy cho cùng vẫn chỉ là giấc mơ... Tôi tự nhủ vậy. Ngay cả khi đang đắm mình trong sự dịu dàng ân cần của bọn họ, bí ẩn về sợi chỉ đen vẫn không ngừng gặm nhấm tâm trí tôi.
Chúng tôi cứ ôm ấp nhau cho đến tận khi giờ nghỉ trưa gần khép lại. Sau khi tiễn các cô gái về lớp, tôi lại mở điện thoại và xem lại sơ đồ quan hệ.
“... Quả nhiên là vậy.”
Đã vài ngày rồi tôi không xem, nhưng rõ ràng đã có một sự thay đổi nào đó.
Tên của Matsuri, Saika và Emu đã nhích lại gần tên tôi một cách đáng lo ngại—gần như chạm vào nhau. Trong khi những sợi chỉ hồng kéo dài từ họ vẫn đẩy lùi những sợi chỉ đen và bảo vệ tôi.
“Những sợi chỉ đen chắc chắn tượng trưng cho thứ gì đó tồi tệ, còn những sợi chỉ hồng là những cảm xúc tích cực của họ dành cho mình."
Họ vẫn ở bên cạnh tôi dù có bị thôi miên hay không. Có lẽ đó là lý do tại sao những mối liên kết được tạo ra thông qua ứng dụng thôi miên này vẫn hoạt động ngay cả trong giấc mơ và bảo vệ tôi.
“Chờ đã, mình trễ mất?!”
Giật mình trở về thực tại, tôi vội vã chạy về lớp.
Đã một thời gian kể từ khi tôi có cộng sự, và vẫn còn rất nhiều điều tôi chưa hiểu rõ. Nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục tiến về phía trước cùng với những ham muốn làm động lực cho mình!
Vậy nên, cộng sự—chúng ta hãy tiếp tục hợp tác nhé! Giúp tôi gần gũi hơn nữa với những cô gái này có được không?!
(Hết chương 1)


12 Bình luận