Light Novel - Tập 3
Chương 4.2: Tôi vừa khám phá ra sự thật khó tin này, không đùa đâu (2)
16 Bình luận - Độ dài: 1,930 từ - Cập nhật:
Trans + Edit: M1NO
-----------------------
Không phải là tôi chưa từng thắc mắc… nhưng làm thế nào mà một người sử dụng ứng dụng thôi miên như tôi lại có thể gần gũi đến thế với những cô gái lẽ ra phải nằm dưới sự khống chế của nó vậy?
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu... giống như gã đàn ông trong mơ – Matsuri và những người khác cuối cùng cũng sẽ trở nên căm ghét tôi?”
Chẳng cần phải nghĩ ngợi gì nhiều, tôi chắc chắn sẽ bị quấn chặt trong những sợi chỉ đen đó và gặp phải kết cục tương tự.
“… Ugh, không không không.”
Sao tôi cứ phải lãng phí ngày chủ nhật của mình vào mấy cái suy nghĩ u ám như vậy nhỉ.
Chắc là hôm nay tôi sẽ lại đi dạo thêm một lần nữa – không phải là để tìm mục tiêu thôi miên khác như hôm qua, mà là chỉ để đi lang thang một cách vô định.
“Ai mà biết… với cái đà này, mình lại gặp mặt Emu cũng nên?”
Chuyện đó mà xảy ra thật thì đúng là một phép màu mà. Tự cười một mình, tôi chuẩn bị sẵn sàng…
Nhưng có một câu nói cứ luẩn quẩn trong tâm trí tôi. Cái lời mà người phụ nữ trong mơ nói rằng tôi cũng sẽ gặp kết cục giống như gã đàn ông kia vào một ngày không xa.
Hệt như những gợn song dao động trên mặt nước, những lời nói đó cứ vang vảng bên tai tôi.
“Nee-chan, em ra ngoài một lát đây.”
Sau khi thông báo với chị tôi một tiếng, tôi đi về phía thị trấn mà không hề hay biết rằng một cuộc gặp gỡ bất ngờ đang chờ đợi mình.
“… Không đời nào.”
“… Hở?”
Tôi suýt nữa thì va phải Emu khi nhỏ bước ra từ một tòa nhà.
“Emu?”
“Kai-senpai…?”
Emu tròn mắt ôm chặt chiếc túi mua sắm của mình một cách đề phòng. Phản ứng của nhỏ cũng giống tôi – tôi không ngờ là mình sẽ gặp mặt nhỏ vào lúc này.
“Trùng hợp ha…?”
“V-vâng…?”
“…Gặp lại sau nhé.”
Nói xong, tôi bắt đầu bước đi.
(Chờ đã… Mãi mới có dịp gặp Emu mà mình lại bỏ đi như thế á!?)
Không được, không được – đã đụng mặt nhau rồi thì ít nhất cũng phải trò chuyện với nhau một chút chứ.
Ngay lúc tôi nghĩ vậy thì có ai đó va vào lưng tôi kèm theo tiếng kêu nhỏ đáng yêu.
“Ư~… Đừng có đột nhiên dừng lại như thế chứ, Kai-senpai!”
“Lỗi anh… Cơ mà khoan đã, sao em lại đi theo anh vậy?!”
“Tại vì anh tự dưng bỏ đi mà không nói một lời nào đấy!”
“À ừm… cũng phải ha?”
Emu gật đầu như thế muốn nói, “Đúng vậy đấy.”
Diện một bộ trang phục kẻ caro sành điệu, Emu mang dáng vẻ của một tiểu thư khuê các vô cùng cuốn hút.
Em ấy thật sự toát lên khí chất thanh tao... dù bản chất thật sự của nhỏ lại là một kẻ cuồng dâm vô phương cứu chữa.
“Vậy… em có chuyện muốn nói với anh sao?”
“U-um…”
Emu ôm chặt chiếc túi giấy rồi cúi gằm mặt lại.
Thỉnh thoảng, nhỏ lại liếc nhìn tôi vài cái rồi vội vàng ngoảnh mặt đi, cứ như thể em ấy đang bối rối không biết nói gì vậy.
“Khoan đã… em thật sự không có chuyện gì muốn nói với anh sao? Chẳng lẽ em tình cờ nhìn thấy anh rồi nổi hứng đi theo thôi à?”
“Ưmmm… v-vâng ạ.”
“…”
Lần này, nhỏ giấu mặt mình sau chiếc túi… Chết tiệt, đáng yêu quá đi mất.
Ô nhưng thế này thì tuyệt vời cho tôi quá - tôi nhếch mép và nở một nụ cười ranh mãnh mà không để Emu nhìn thấy.
(Ai mà ngờ rằng mình lại có thể gặp mặt em ấy chứ… Hê hê, xem ra em sẽ phải tham gia vào trò vui ích kỷ của anh rồi!)
Một khi đã quyết định, tôi sẽ không lãng phí thời gian. Giống như với Saika, tôi cố gắng dẫn Emu đến một nơi vắng vẻ... hoặc ít nhất là tôi đã nghĩ vậy – cho đến khi một ông lão làm rơi túi đồ của mình ngay lúc người đi bộ bắt đầu băng qua vạch sang đường gần đó.
“A—…”
Đồ đạc của ông văng tung tóe khắp nơi, và ông lão luống cuống cúi xuống nhặt.
Nhưng vì tuổi cao sức yếu, ông ấy không thể nhanh chóng nhặt lại đồ được. Nếu cứ thế này, đèn giao thông sẽ chuyển màu trước khi ông lão kịp xong mất.
“Chờ anh một chút, anh sẽ quay lại ngay.”
Tôi nói vậy với Emu rồi lao tới giúp.
“Để cháu giúp ông.”
“Ồ, cảm ơn cậu nhiều lắm…”
Tôi mỉm cười trấn an ông lão và vội vàng thu gom những món đồ lại.
“Kai-senpai, để em giúp ông ấy qua đường trước.”
“Được, cảm ơn em nhé, Emu.”
“Không có gì ạ. Dạ thưa ông, mời ông đi lối này ạ… Senpai sẽ lo phần còn lại nên ông đừng lo lắng nhé.”
Tôi giơ ngón tay cái ra hiệu cảm ơn Emu vì đã hỗ trợ. Tuy có chút ngượng nghịu, nhưng nhỏ cũng đáp lại bằng cử chỉ tương tự. Emu không có nhiều bạn bè là nam giới, và ngay cả với nhóm con gái, kiểu tương tác này cũng hiếm thấy… Thật lòng mà nói, đây là một cảnh tượng khác thường đến nỗi tôi suýt muốn chụp một tấm ảnh lại.
“Được rồi, thế là xong.”
Má, chết tiệt – ông lão này mua nhiều trái cây tới mức có thể đủ dùng cho một chuyến thăm bệnh nhân ở bệnh viện vài ngày luôn ấy…
“Kai-senpai! Sắp chuyển đèn rồi!”
“Tới ngay~!”
Nghe Emu gọi, tôi vội vã chạy lại chỗ họ.
“Của ông đây ạ. Cháu đã gom hết rồi.”
“Cảm ơn hai cô cậu nhé… Ta đang trên đường đến thăm vợ trong bệnh viện.”
“Ồ.”
“Thế ạ?”
Thì ra đúng là đi thăm bệnh thật.
Ông lão lấy ra một hộp bánh quy từ trong túi.
“Cầm lấy cái này làm quà cảm ơn nhé. Đừng từ chối, không thì ta sẽ không nhúc nhích khỏi đây đâu.”
“… Ông cũng thâm thúy thật, chặn hết đường thoát của bọn cháu thế này.”
“Hô hô hô! Ta chỉ đang đáp lại lòng tốt thôi.”
Nói đoạn, ông lão quay người đi và khẽ vẫy tay chào khi rời khỏi. Sau khi hỏi chuyện, chúng tôi biết được vợ ông không bị bệnh nặng và sẽ sớm được xuất viện. Mặc dù không có bất kỳ mối liên hệ nào với bà, cả Emu và tôi đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
“Phù, mọi chuyện diễn ra đột ngột quá.”
“Ừm… nhưng mà Kai-senpai này?”
“Sao thế?”
“Anh phản ứng nhanh thật đó… Khâm phục ghê.”
“… À thì, làm sao mà anh có thể để mặc ông ấy như vậy được chứ. Chẳng phải em cũng thế sao?”
“Bởi vì em cũng không thể làm ngơ.”
Hể, xem ra chúng tôi đồng tâm ý hợp phết đấy chứ. Cả hai khẽ cười khúc khích trước khi bàn bạc xem nên làm gì tiếp theo.
“À, xin lỗi nhé Kai-senpai… Em cần phải đi vệ sinh một lát.”
“Anh sẽ chờ ở đây.”
“Cảm ơn anh ạ.”
“Có muốn anh giữ đồ hộ không?”
“À dạ… Vậy thì làm phiền anh.”
Nhỏ đưa tôi chiếc túi giấy và đi về phía nhà vệ sinh. Nhìn Emu biến mất vào trong tòa nhà, ánh mắt tôi đổ dồn vào chiếc túi trong tay.
“… Nhẹ thật.”
Tuy kích thước của chiếc túi khá lớn và được niêm phong một cách cẩn thận, nhưng tôi không ngờ là đồ bên trong lại nhẹ đến thế.
Không phải tôi tính nhìn trộm– nhỏ mua gì không phải là chuyện của tôi.
“Cơ mà ngó tí cũng không sao đâu nhỉ?”
Nhưng vấn đề là, Emu không hề do dự khi đưa nó cho tôi… và trông nhỏ cũng có vẻ hơi căng thẳng một chút. Điều đó khiến tôi băn khoăn. Trong túi đó có thứ gì đó quan trọng à? Hay là nhỏ không muốn cho tôi biết? Càng nghĩ nhiều chỉ càng khiến tôi tò mò hơn!
“… Ugh, có một nhóm người khả nghi đang tới.”
Tôi phát hiện một nhóm bốn người ồn ào đang đi về phía mình. Gọi họ là “khả nghi” nghe có vẻ hơi thô lỗ, nhưng tôi ít khi thấy mấy ai mặc những trang phục lòe loẹt như vậy ở một nơi như thế này.
“Được rồi~! Vậy thì chúng ta đi đâu tiếp đây?”
“Sao tự nhiên lại hẹn nhau sớm thế?”
“Nào thư giãn đi ~! Thinh thoảng dậy sớm cũng tốt mà!”
“Ư, phiền phức ghê… Thôi thì đến thì cũng đã đến rồi, kệ đi.”
Là một học sinh trung học quần chúng, tôi chẳng có lý do gì để dính vào nên tôi tránh sang một bên… ít nhất là tôi định thế.
“Này, đừng có đẩy chứ!”
“Thế thì lần sau nhớ nhắn sớm đi!”
“Ối !?”
Một tiếng kêu nhỏ vang lên, tiếp theo là một cú va chạm mạnh vào lưng tôi
Lực đủ mạnh khiến tôi mất thăng bằng – tuy tôi không ngã, nhưng tôi đánh rơi chiếc túi giấy của Emu... và một trong số những người phụ nữ, thành viên của nhóm ăn mặc lòe loẹt đã giẫm gót giày lên.
“Ah—…”
“Chết, hình như tao dẫm phải gì đó thì phải~?”
Cô ta nhanh chóng rụt chân lại và tôi vội vàng nhặt chiếc túi lên. Gót giày nhọn hoắt của cô ta đã xé một lỗ xuyên qua túi, nhưng đồ bên trong có lẽ vẫn ổn... mong là vậy.
“Xin lỗi nha~”
“Mày vừa dẫm phải cái gì thế~?”
“Ai biết~? Ai mà thèm quan tâm chứ~?”
“… Hả?”
Không biết từ lúc nào, tôi khẽ phát ra một tiếng.
Chắc chắn là do tôi đánh rơi... nhưng cô ta cười đùa với thái độ “ai mà thèm quan tâm” sau khi giẫm lên đồ của người khác như vậy thì đúng là quá đáng mà.
Đám người đó – à, chỉ là người đã giẫm lên túi thôi – không hề tỏ ra hối lỗi. Tôi không thể kìm được mà trừng mắt nhìn.
“Làm sao? Có vấn đề gì à?”
Kẻ đã giẫm lên túi của Emu trừng mắt nhìn lại, trong khi ba người còn lại nhếch mép cười như thể đang xem một trò giải trí. Trong tình huống hiện tại, đến cả phản ứng đó cũng đủ khiến tôi cảm thấy bất an.
“Có thể một phần lỗi là do tôi vì bất cẩn làm rơi... nhưng giẫm lên đồ của người khác rồi còn nói “ai mà thèm quan tâm” ư? Không hay chút nào đâu.”
“Ồ, mày định lên mặt dạy đời tao đấy à? Đồ quái đản.”
Rắc – có thứ gì đó bên trong tôi gần như vỡ vụn.
Tôi đưa tay tìm lấy điện thoại và sẵn sàng thôi miên để làm nhục chúng... nhưng ánh mắt của bọn họ gợi lại cho tôi về những gì mà tôi đã từng thấy trong giấc mơ.


16 Bình luận