Tôi muốn tận hưởng cuộc s...
Myon (みょん) Mappa Ninatta (マッパニナッタ)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Light Novel - Tập 3

Chương 2.2: Tự thôi miên... Rốt cuộc mình bị làm sao thế này? (2)

9 Bình luận - Độ dài: 2,210 từ - Cập nhật:

Trans + Edit: M1NO

----------------------

Thầy giáo này dễ bị lừa quá, đám học trò đều ngầm đồng ý vậy.

Ngay cả những người bạn cùng lớp ít khi nói chuyện với Kai cũng nhận ra hôm nay cậu ấy khác lạ hẳn.

Dù trông có vẻ chỉ đang nịnh bợ thầy, nhưng rõ ràng là có điều gì đó còn sâu xa hơn thế.

“Phù, cuối cùng cũng giải quyết xong. Mình cần phải tiếp tục cố gắng hơn nữa.”

Kai thì vẫn thản nhiên mà chẳng hề hay biết đến bầu không khí kỳ lạ xung quanh mình.

Thay vì hân hoan khi giải được bài tập, sự khiêm tốn và quyết tâm của cậu một lần nữa khiến thầy giáo cảm động đến rớt nước mắt.

Và cứ thế, buổi học trôi qua, và chẳng mấy chốc giờ giải lao đã tới.

Khi thầy giáo vừa rời đi và lớp học ngay lập tức ồn ào, Kai bước ra hành lang và đi về phía nhà vệ sinh.

Trên đường trở về, có ai đó gọi cậu ấy.

“Kai-kun.”

“Hửm? Giọng nói đó… Saika?”

“V-vâng… Ủa, khoan đã?”

Giống như Matsuri lúc nãy, Saika nghiêng đầu và bối rối trước hành vi của Kai.

Càng quen biết cậu ấy lâu, sự thay đổi kỳ lạ này càng trở nên rõ ràng hơn.

“Sao cậu lại nhìn chằm chằm vào mình dữ vậy? Chẳng phải là tớ ghét bị một mỹ nhân như cậu ngắm đâu, nhưng mà cậu làm tớ hơi lo lắng đấy.”

“À, um…”

Ngay cả người vốn ít bộc lộ cảm xúc như Saika cũng không khỏi đỏ mặt khi bị thẳng thừng gọi là “mỹ nhân” như vậy.

Thấy khuôn mặt bối rối của cô, Kai đột nhiên khoanh tay.

“Kai-kun?”

“Ừm…”

Má Saika vẫn còn đỏ, nhưng sự khó hiểu trong cô lại tăng lên khi Kai trầm ngâm dưới cái nhìn của cô, và rồi cuối cùng cậu ấy cũng lên tiếng.

“Chuyện này cũng xảy ra với Matsuri… nhưng đến nước này rồi thì trông tớ đâu còn ngầu nữa – tớ bây giờ nhìn chẳng khác gì một kẻ đang cố ra vẻ cả. Hah, sao đến giờ mình mới nhận ra chứ.”

“Ưm… chuyện gì đang xảy ra với cậu vậy?”

“À, không có gì. Xin lỗi vì đã làm phiền cậu… Lát nữa chúng mình nói chuyện sau nha?”

“Ể? Đ-được thôi… Cứ gọi cho tớ bất cứ lúc nào nhé! Tớ cũng sẽ chủ động liên lạc… Tớ muốn được trò chuyện, và tớ muốn được ở bên cậu.”

“Cảm ơn nhé.”

“……!”

Nói rồi, Kai quay về lớp và bỏ lại Saika phía sau.

Còn bây giờ thì… lý do cho hành vi kỳ lạ của Kai sẽ được tiết lộ—đây chính là kết quả của việc cậu ấy tự thôi miên để “cư xử giống như người đàn ông đẹp trai nhất thế giới trong một ngày.”

Nhưng việc này có thực sự được coi là “cư xử giống như người đàn ông đẹp trai nhất thế giới” hay không vẫn còn là một dấu hỏi lớn, nhưng xét theo phản ứng của Matsuri và Saika, thì nó đang có tác dụng – dù có hơi kỳ quặc chút.

“Được rồi, mình phải tập trung vào tiết học tiếp theo thôi.”

Những ánh mắt từ mọi người vẫn dõi theo Kai khi cậu ấy trở về, đó là minh chứng cho việc Kai đã thu hút biết bao nhiêu sự chú ý trong ngày hôm nay. Phần còn lại của buổi học trôi qua không có gì đặc biệt, Kai tránh bị gọi lên… nhưng phần “bình thường” của cậu ấy đã trở lại ngay khi giờ ăn trưa bắt đầu, sau khi dùng xong bữa.

▼▽

“…Hả?”

Tôi bối rối thốt lên.

Trong tay tôi là một hộp cơm trưa rỗng – tôi không nhớ rằng mình đã ăn, nhưng rõ ràng là tôi đã dùng hết bữa cơm mà mẹ chuẩn bị.

Nhìn xung quanh… tôi đang ở trong lớp học?

“…Hảhh?”

Lạ thật… tôi đáng lẽ phải ở nhà chứ.

Tôi đang ở nhà và nhìn vào gương… Khoan đã, tôi đang định làm gì vậy? Không, quan trọng hơn hết – tại sao mình lại ở trường khi vừa mới ở nhà vậy, và tại sao đã là giờ ăn trưa rồi thế?!

“…??”

… Chuyện này đáng sợ quá.

Không thể cứ thế ngồi yên, tôi rời khỏi lớp học và lang thang trong hành lang trường.

“Chuyện quái quỷ gì… đang xảy ra vậy?”

Tôi rút điện thoại ra, nhưng vì lý do nào đó mà pin đã hết.

Tôi tự hỏi liệu đây có phải chỉ là một giấc mơ tồi tệ hay không và vẫn tiếp tục đi bộ một cách vô định… và một bằng cách thần kỳ nào đó, tôi đã đến tầng hai.

“Ồ? Kai-senpai?”

“Emu?”

Nhỏ đang đứng ngay cạnh cầu thang. Nghĩ lại thì, mấy hôm trước tôi cũng gọi Emu đến đây. Thấy nhỏ, lòng tôi cũng dịu lại phần nào.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

“Không có gì. Cơ mà quan trọng hơn hết, còn em thì sao?”

“À, không có lý do gì đặc biệt đâu. Em vừa nói chuyện xong với một người bạn thôi.”

“Ra vậy…”

“Nhưng mà em nghiêm túc đấy senpai, anh đang gặp phải chuyện gì à?”

“…Àhh.”

Tôi ngập ngừng không biết giải thích sao, nhưng chẳng mấy chốc tôi đã không còn quan tâm đến chuyện đó nữa.

Có lẽ vì tôi đã đỡ căng thẳng đi phần nào, hoặc có lẽ là tôi chỉ không muốn Emu lo lắng mà thôi.

“…Pfft.”

“Senpai?”

“À, xin lỗi – tự nhiên nhìn thấy mặt em cái làm anh vui hẳn lên ấy mà.”

“… Ể?”

“À không, anh chỉ hơi lơ đãng một chút thôi. Có lẽ anh đang mệt… Nhưng thật sự khuôn mặt của em đã giúp ích cho anh rất nhiều đấy. Cảm ơn em nha!”

“V-vâng!”

Tôi quay mặt đi trước phản ứng tươi sáng của em ấy.

(Chuyện quái gì đang diễn ra thế này… nhưng nếu điện thoại của mình hết pin thì làm sao mà đặt được lịch thôi miên chứ!)

Có lẽ còn có những mối lo khác lớn hơn, nhưng với tôi, việc mất đi cộng sự để tán tỉnh là cả một thảm họa.

Việc tôi gọi Matsuri và nhưng người khác trong bữa trưa để tận hưởng sự mềm mại của bọn họ… Đó là động lực mỗi ngày của tôi – nói trắng ra, nó gần như là lý do duy nhất để tôi tiếp tục sống!

“…Haizz, than vãn như vậy thì cũng có giải quyết được gì đâu… nhỉ?”

Và rồi, tôi dừng lại và nghiêng đầu.

Mặc dù tôi không nhớ rõ lắm, nhưng sự bối rối trong tôi đột nhiên tan biến đi như một cơn bão thổi bay sương mù – và mọi ký ức ùa về.

“…A… AAAAAAAAAH!!”

Tiếng hét bất ngờ của tôi khiến một cô gái gần đó giật mình nhảy lùi lại trước khi nhanh chóng chạy đi. Tôi ôm đầu – đúng vậy, danh tiếng "tên kì quặc" của tôi chắc chắn đã được củng cố thêm.

“Nhưng mà… tự thôi miên có thực sự hiệu quả sao?!”

Mặc dù tôi đã nhớ lại, thế nhưng dòng ký ức của tôi chỉ dừng lại đến buổi sáng.

Hình như lúc đó tôi ra lệnh cho hình ảnh phản chiếu của mình “cư xử giống như người đàn ông đẹp trai nhất thế giới trong một ngày.” Tôi không có ký ức nào sau đó, cộng thêm điện thoại chết pin… Câu trả lời đã quá rõ ràng.

“…Mình chẳng nhớ được gì hết.”

Lại một lần nữa, tôi chỉ nhớ mình đã ra lệnh. Tôi không hề nhớ đến việc mình đã đến trường hay làm bất cứ điều gì sau đó khác… Chỉ cần nghĩ đến việc “thằng tôi bị thôi miên” đã làm điều gì đó đáng xấu hổ trong lớp thôi… cũng đủ để khiến tôi kinh hãi rồi – ugh, tôi thực sự không muốn quay lại lớp đâu.

“Kai-kun?”

“GWAH!?”

Một bàn tay chạm vào vai tôi, và tôi buông ra một tiếng kêu kỳ lạ.

Trong khi đang mải suy nghĩ, tôi quay người lại và thấy… Matsuri.

“Matsuri…?”

“Ư-ừm… Cậu ổn chứ?”

Dù tôi vừa hét lên một tiếng quái dị nhưng cô ấy vẫn trông thực sự lo lắng.

Sự quan tâm của Masuri khiến tôi yên lòng, nhưng hơn hết, tôi cần phải hỏi về hành vi trước đó của bản thân.

“Matsuri, giờ cậu có rảnh không?”

“Có chứ!”

“Vậy, cậu có thể đi cùng mình tớ một phòng học trống nào đó không?”

“Ừm được, nhưng… chỉ hai chúng ta thôi sao?”

“Ừ, chỉ hai chúng ta thôi. Làm ơn đó.”

“Đ-được thôi!”

Vẫn còn thời gian trước khi giờ ăn trưa khép lại.

Khi chúng tôi đi bộ, tôi có thể cảm nhận được vô vàn ánh mắt – nhiều hơn bình thường. Và lạ lùng thay, chúng dường như hướng vào tôi, không chỉ vì tôi đi cùng Matsuri… Rốt cuộc mình đã làm cái quái gì vậy?!

“…Được rồi.”

Chúng tôi đã đến phòng học trống – một nơi tôi đã trở nên quá quen thuộc.

Nghĩ lại thì, đây có phải là lần đầu tiên tôi tự mình đưa ai đó đến đây không nhỉ? Và người tôi đưa lại còn là Matsuri nữa chứ… Cứ ngỡ như là định mệnh vậy. Nhưng bây giờ, tôi cần câu trả lời!

“Matsuri!”

“V-vâng!”

Trong cơn tuyệt vọng, tôi túm lấy vai cô ấy.

Tôi không hề có ý tỏ ra thô bạo, nhưng Matsuri vẫn giật mình. Thấy vậy, tôi nhanh chóng buông tay ra.

“X-xin lỗi…”

“K-không, không sao hết! Chuyện này chắc hẳn... là quan trọng lắm đúng không?”

“Đúng vậy. Cực kỳ quan trọng.”

“…Được rồi. Tớ sẽ nghe cậu nói.”

Matsuri… Cậu là nhất.

Bầu không khí dần trở nên nghiêm túc hơn, cơ mà… Cũng phải thôi, vì tôi thực sự muốn làm rõ chuyện này mà.

“Chuyện này nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng… hôm nay cậu có thấy mình không?”

“Có chứ, cả buổi sáng hôm nay, tớ đã luôn dõi theo cậu.”

Cô nàng bước tới gần hơn khi nói. Mái tóc mềm mại được chăm sóc kỹ càng của Matsuri lay động và mang theo một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng trong không khí. Và từ khoảng cách gần này, tôi có thể thấy khoảng trống ở ngực áo đồng phục của cô ấy… – A hèm

Tuyệt vời không phải là khi được thấy tận mắt hay chạm vào, mà chính việc nhìn lén một cách tinh tế thế này mới mang lại niềm hạnh phúc riêng đấy.

“…E hèm!”

Tôi hắng giọng và đi thẳng vào vấn đề.

“Tớ biết là nghe hơi kỳ, nhưng… hôm nay trông tớ có khác thường không?”

“…Hả?”

Câu hỏi của tôi khiến Matsuri chớp mắt bối rối.

“À-à, thì ra ý cậu muốn nói là như vậy… Haha, tớ ngốc thật!”

“Matsuri?”

“X-xin lỗi! Tớ đã vội vàng phán xét… Khoan đã, cậu đã trở lại bình thường rồi!”

Sau đó, đến lần này, Matsuri túm lấy vai tôi.

Nhưng đó không chỉ là một cái túm đơn thuần– cô ấy lắc tôi mạnh đến nỗi tôi loạng choạng. Chắc hẳn trong mắt Matsuri, tôi giống như một tên lập dị mất đi trí nhớ vậy… Khoan đã, chẳng phải cô ấy vừa nói rằng tôi đã trở lại bình thường rồi sao!

“Ưm… Cậu có thể kể cho tớ biết lúc đó tớ trông như thế nào không?”

Và thế là, cô ấy đã kể cho tôi nghe về cách tôi đã hành xử kể từ khi đến trường. Mặc dù câu hỏi của tôi chắc hẳn nghe rất kỳ quái, nhưng Matsuri vẫn kiên nhẫn và tử tế trả lời từng chút một… Và kết quả là tôi cảm thấy xấu hổ tới mức chỉ muốn độn thổ mà thôi.

“Ugh… Cái quái gì thế này… Đó không phải là mình…”

Rõ ràng, tôi đã thốt ra những lời lẽ đáng xấu hổ và sến sẩm– bằng những câu từ nịnh bợ giáo viên trong giờ học ngọt ngào đến rợn người – hoàn toàn không giống con người thật của tôi.

“N-nhưng! Không ai để ý đâu! Ngay cả thầy cũng trông rất vui đó!”

“……………”

“Cả lớp lúc đó sốc lắm, nhưng… không ai thấy khó chịu hay gì cả! Vậy nên ít nhất cậu không cần phải lo lắng về chuyện đó đâu!”

“…Ừm.”

Lo chết đi được ấy chứ… Dù sao thì tôi vẫn mừng vì Matsuri đã cố gắng an ủi tôi. Ngay từ đầu thì đó cũng đã là lỗi của tôi rồi. Vậy nên nếu có ai đáng trách, thì người đó sẽ là tôi… Chà, chí ít thì tôi cũng không gây ra rắc rối thực sự nào, vậy nên có lẽ tôi sẽ thư giãn một chút.

“Ưm… Kai-kun này!”

“... Hửm?”

Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

.L.
Đm thế thì mạnh vkl, tự thôi miên mình thành tuyệt thế võ học rồi đi oánh nhau.
Xem thêm
. hóng
Xem thêm
Hoá ra đây là cảm giác khi bạn vừa chơi đá xong 💀
Xem thêm
ma het nhanh vay :((((( hong quaa
Xem thêm
chơi ngâu có thưởng
Xem thêm
:)) tuyệt vời lắm cộng sự
Xem thêm