Light Novel - Tập 3
Chương 4.4: Tôi vừa khám phá ra sự thật khó tin này, không đùa đâu! (4)
16 Bình luận - Độ dài: 2,245 từ - Cập nhật:
Trans + Edit: M1NO
----------------------
Là Emu lúc nhỏ và bố mẹ cô ấy... Cả ba người họ đang mỉm cười với nhau.
Cả gia đình trong bức ảnh đều đang mỉm cười, đặc biệt là người bố đang bế Emu, nụ cười của ông tỏa ra năng lượng của một “ông bô tự hào” thuần khiết.
“Nhỏ có nói rằng gia đình nhỏ rất hòa thuận với nhau… Hừm, tuyệt thật.”
Gia đình là vô giá... Tôi thực sự hy vọng Emu sẽ mãi giữ mối quan hệ thân thiết với gia đình của mình như vậy.
“...Hề. Xin lỗi bố mẹ nha... nhưng con gái của hai người đã nằm trong tay cháu rồi—Kuhahaha!”
“Kai-senpai? Có chuyện gì không ổn ạ?”
“Khụ —!”
Bỏ qua tiếng cười độc ác đó—không biết nhỏ có nghe thấy lời tôi vừa nói không nhỉ?! Tôi quay phắt lại, nhưng Emu chỉ nghiêng đầu. Chắc là không nghe thấy... đâu ha !?
“Anh chỉ đang luyện giọng thôi.”
“Luyện giọng? Tiếng cười vừa nãy… nghe rất giống phản diện.”
“Hợp với anh nhỉ?”
“Thật sự rất hợp.”
Phù. An toàn rồi.
Lúc này chỉ có hai chúng tôi ở đây, tuy tôi có thể dùng sức mạnh của cộng sự ngay lập tức—nhưng tôi muốn tận hưởng con người thật của cô ấy thêm một chút nữa.
“Nè, nước ép với đồ ăn vặt của anh.”
“Cảm ơn em.”
Tuy tôi đã dặn nhỏ rằng đừng câu nệ quá, nhưng cô ấy vẫn mang nước ép và những chiếc bánh quy phủ sô cô la trông cực kỳ hấp dẫn đến cho tôi.
Nhìn chúng làm tôi chợt nhớ đến cảnh Nee-chan sẽ chén sạch mọi thứ như một đứa trẻ.
“Sao thế?”
“À anh chỉ đang nghĩ là nếu là nee-chan thì bà ấy sẽ chén hết đống này thôi.”
“Nee-chan… em chưa từng gặp chị ấy.”
“Chẳng phải em đã từng nghe Matsuri và những người khác kể rồi sao? Trông bà ấy giống như một đứa con nít vậy.”
“Ahaha... Em nghe nói chị ấy trông rất đáng yêu.”
Dưới ánh nhìn bối rối của Emu, tôi cắn một miếng.
“Cái này ngon thật đấy!”
“À bố em đã mua nó về trong chuyến công tác trước đó.”
“Ồ… Khoan đã, cho anh ăn có sao không?”
“Không sao đâu. Em cũng sẽ ăn một ít.”
Nhỏ cũng cắn một miếng.
“Năm… rộp…”
Khoảnh khắc cô ấy liếm sô cô la trên ngón tay bằng một cái búng lưỡi nhanh gọn, tim tôi hẫng đi một nhịp.
Không phải là tôi cảm thấy ghê tởm đâu— đúng hơn thì, ngược lại, hành động đó cực kỳ gợi cảm luôn ấy.
Nhưng vì nó xuất phát từ một cô gái vốn lạnh lùng như Emu, nên không hiểu sao, hành động đó lại khiến nhỏ trông nóng bỏng hơn gấp bội phần.
Có lẽ vì tôi đã nhìn chằm chằm quá lâu, nên khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong chốc lát, ánh mắt cô ấy lướt qua tôi gợi cảm đến nỗi tôi khiến phải quay mặt lại.
Tim tôi đập thình thịch.
(… Khoan đã, khuôn mặt em ấy hình như hơi đỏ thì phải?)
Hình như có gì đó ở Emu cảm thấy… không ổn.
Không phải nhỏ đỏ mặt vì ngượng giống như tôi. Không, má cô ấy ửng hồng như đang sốt vậy, hơi thở nhỏ thì cũng có phần gấp gáp...
“Emu… em không sao chứ? Em bị sốt hay gì à?”
“… Ể?”
“...Giọng em cũng nghe lạ nữa. Có chuyện gì sao?”
Chuyện này… cô ấy thật sự không ổn chút nào.
Tôi đứng dậy và tiến lại gần hơn, nhưng Emu chỉ nhìn lại tôi với vẻ mặt thẫn thờ.
Sau đó, như thể bị nhiễm lạnh, cơ thể cô ấy đột nhiên run lên.
“"Chắc là bị cảm hay gì đó rồi...”
“E-em không sao hết! Em... vào phòng một lát đây... Ưm!”
Chuyện này bất thường thật, nhưng trước khi tôi kịp ngăn lại, Emu đã phóng ra khỏi phòng khách với tốc độ đáng kinh ngạc.
“… Cái quái gì vậy?”
Chuyện gì vừa xảy ra thế?”
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhỏ như thế này trước đây, và điều này khiến tôi bắt đầu trở nên lo lắng. Nhưng một lát sau khi cô ấy quay lại, Emu đã trở lại bình thường—hoàn toàn bình ổn, giống như khi chúng tôi trò chuyện ở bên ngoài lúc nãy.
“Xin lỗi vì đã để anh chờ.”
“… Em có chắc là mình ổn không đấy?”
“Vâng ạ, em ổn.”
Thôi được rồi, nếu cô ấy đã nói vậy thì...
Khoan đã.
Sao mình lại hỏi như thằng ngốc thế này? Mình có sức mạnh của cộng sự mà—mình có thể bắt nhỏ nói ra sự thật ngay lập tức.
Chết tiệt, không thể tin được là mình lại quên mất chuyện này, dù chỉ trong chốc lát. Chắc là tôi vẫn còn phải học hỏi nhiều.
“Cơ mà, cảm giác này hơi lạ.”
Emu trầm ngâm nói.
“Em chưa bao giờ mời con trai đến nhà như thế này trước đây, đặc biệt là khi bố mẹ em không có nhà.”
“Ồ...”
“Em cứ nghĩ là mình sẽ cảm thấy lo lắng, nhưng... chắc là vì người đó là anh, Kai-senpai nên em không hề cảm thấy căng thẳng chút nào. Cứ như thể em đã mời anh đến đây nhiều lần rồi vậy.”
“P-phải rồi…”
À thì về chuyện đó… anh đã đến đây trước đây rồi. Chỉ là... không phải theo cách mà em sẽ nhớ.
Emu cầm một khung ảnh lên và khẽ nói.
“Nhìn lại mấy bức ảnh cũ, em mới thấy hồi nhỏ mình biểu cảm đến nhường nào. Em đã thay đổi rất nhiều kể từ đó. Việc trưởng thành chỉ càng mang đến thêm nhiều sự phiền phức hơn mà thôi — kiểu như mọi người cứ hiểu lầm nụ cười của em mặc dù em chẳng hề có ý gì... Mà em đoán là nó cũng là một lời khen theo cách riêng nhỉ? Rằng em có thể tự tin vào khuôn mặt mình.”
“...Khoan đã, vậy đó có phải là lý do tại sao em lại lạnh lùng và vô cảm như vậy không? Tại sao mọi người lại gọi em là “Nữ hoàng Băng giá” vậy?”
Tôi có cảm giác đúng là như vậy.
Một nữ thần như Emu ư? Chỉ cần nhỏ mỉm cười với một chàng trai nào đó thôi cũng có thể khiến anh ta suy nghĩ nhiều rồi. Chết tiệt, nhỏ đã từng bị theo dõi trước đây. Chắc là Emu cũng có những khó khăn riêng của mình.
“Đó cũng có thể là một phần, nhưng lý do thực sự thì lại khác.”
“Hở?”
“Anh đoán xem lý do là gì?”
“… Ừm.”
Tôi khoanh tay lại và cố gắng hiểu ý cô ấy. Nhưng sau một hồi, tôi chẳng nghĩ ra được gì và giơ tay đầu hàng.
“Chịu.”
“Em cũng đoán trước được rồi. Nếu anh đoán trúng, chắc em sẽ xấu hổ muốn độn thổ luôn mất... Cơ mà chết vì ngượng cũng không có tệ... Ưm!”
Nhỏ áp hai tay lên má, ngọ nguậy một cách ngượng ngùng.
“Em sao thế…?”
“Hehe, em sẽ giữ bí mật này một thời gian nữa. Nhưng... có lẽ một ngày nào đó em sẽ nói cho anh biết. ♪”
Bị trêu chọc thế này, tất nhiên là tôi không thể bỏ qua được. Tôi lập tức rút điện thoại ra và sẵn sàng kích hoạt cộng sự và thôi miên Emu.
Khi có điều gì đó thôi thúc sự tò mò của tôi, tôi sẽ giải quyết nó thật nhanh. Đó là phương châm mới của thằng này.
Xin lỗi nhé Emu, nhưng bí mật của em sẽ bị bật mí ngay bây giờ!
[Ngươi rồi cũng sẽ phải chịu kết cục tương tư thôi, ngươi có biết không.]
Khoảnh khắc tôi đắc thắng cố gắng thôi miên cô ấy, giọng nói đó lại vang lên trong đầu tôi khiến tôi đông cứng lại. Chết tiệt, lại cái giọng nói khó chịu trong mơ đó nữa...
“Thôi miên!”
“Ưm...!”
Như thể rũ bỏ đi mọi dấu vết của giấc mơ đó, tôi thôi miên Emu.
“Hề hề hề, em non nớt quá, Emu à. Em thật sự nghĩ mình có thể giấu anh được điều gì sao?”
“C-chuyện đó... ưm... Kiểu sỉ nhục nào đang chờ đón em đây...? A... ♪”
“Thật đấy à… Emu, sao cứ mỗi lần bị thôi miên là y như rằng em lại vứt bỏ vẻ ngoài Nữ hoàng đó ngay lập tức vậy?
“Vì nó kích thích mà!!!”
Đầu nhỏ này thật sự có vấn đề rồi.
Ngay cả khi bị thôi miên, nhỏ còn không thèm che giấu bản chất thật của mình—thậm chí còn thể hiện rõ ra với tôi như thể bản chất máu M của nhỏ đó là một thứ vũ khí vậy! Sợ khiếp đi được!
(Khoan đã, không, chỉ “sợ” thôi vẫn chưa đủ để diễn tả… Nếu tôi tấn công nhỏ vào lúc này, Emu sẽ rất thích. Nhưng... vượt qua giới hạn đó thật sự không ổn chút nào cả!!)
Ngay lúc này, Emu đang tràn đầy mong đợi và gần như run rẩy vì phấn khích.
Chỉ cần tôi khẽ động đậy, mắt cô ấy càng sáng hơn... Nhưng mà tôi sẽ không làm gì cả.
Ý tôi là, một phần trong tôi cũng bị cám dỗ, nhưng... tôi thực sự không thích mấy trò BDSM.
Trong doujinshi thì được, nhưng làm ngoài đời á? Không đời nào.
“Anh sẽ không làm gì em hết, ok?”
“Bỏ mặc… Cũng tốt mà.”
“…”
Một khi đã như thế này, Emu thật sự rất khó chiều—bằng một cách thần kỳ nào đó mà nhỏ khiến tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi ngay cả khi nhỏ ấy đang bị thôi miên.
“… À phải rồi. Thế câu trả lời lúc nãy là gì?”
Lý do thật sự khiến Emu lại vô cảm đến vậy—đó là điều tôi muốn biết.
“Thật ra… em sử dụng (sex)toy rất nhiều. Ngay cả ở nơi công cộng. Cảm giác căng thẳng khi có thể bị bắt và bị gán mác biến thái, cộng thêm việc cố gắng không để lộ sự khoái cảm của mình… Đó là lý do em trở nên như thế.”
Khoan đã… Để tôi phân tích.
Vẻ ngoài lạnh lùng, vô cảm của Emu xuất phát từ? Là vì cô ấy lén lút dùng (sex)toy ở nơi công cộng và không muốn bị phát hiện ư?
… Nhỏ này quá mức bất thường rồi.
“À, còn một chuyện.”
“Còn nữa?”
“Lúc nãy, khi em có vẻ không ổn. Thật ra em đã quay về phòng để... chuẩn bị. Đó là lý do tại sao em lại phản ứng như thế!”
“Hả!?”
“Và chiếc túi giấy em mua ở thị trấn. Đó là (sex)toy mới của em! Em mừng là nó không bị hỏng. ♪”
“… Anh mệt rồi.”
Hàng loạt những bí mật được tiết lộ liên tiếp ập đến khiến tôi khuỵu xuống sàn.
Đúng là có gì đó khá eroge khi thấy một mỹ nhân như cô ấy lại ra nông nỗi này... nhưng tôi e rằng mình không đủ sức để “chơi” cùng Emu.
“Nhưng...”
“?”
“Em sẽ không làm vậy ở bên ngoài nữa. Và trên hết... trò chuyện với anh vui hơn nhiều, Kai-senpai.”
“Emu…”
“Vậy nên kể từ bây giờ, em sẽ chỉ thả lỏng và tự hành hạ bản thân ở nhà mà thôi. ♪”
Trong giây lát, tôi suýt rơi nước mắt... rồi ngay lập tức hối hận.
Dẫu vậy, tôi không thể nào chấm dứt mọi chuyện ở đây. Đã lặn lội đến tận nhà Emu, lại còn thôi miên cô ấy nữa — nếu bỏ qua dịp này thì quả là có tội mà!
“Mà kệ đi — Anh tới đây!”
Như thể xóa bỏ đi cuộc trò chuyện trước đó của chúng tôi, tôi úp mặt thẳng vào ngực Emu.
“… Hehe, anh thật sự rất thích ngực đúng không, Senpai?”
“Tất nhiên rồi... Ahhh, thật thư thái...”
Mặc dù Emu công khai bị dục vọng chi phối hơn tôi, nhưng những khoảnh khắc như thế này— khi tôi mới là người bám dính—cô ấy lại chỉ ôm tôi nhẹ nhàng và bao bọc tôi trong hơi ấm của mình.
Có một cảm giác lạ lùng dễ chịu khi được một cô kouhai nhỏ tuổi hơn mình nuông chiều như vậy. Nhưng dù có là Matsuri hay Emu, tôi cũng sẽ chẳng bao giờ cảm thấy chán.
“Kai-senpai.”
“Hửm.”
“Hiện tại em không bị ai đó theo dõi hay gì hết. Vậy nên, anh biết đấy, anh thật sự không cần phải lo lắng về chuyện đó đâu, được chứ?”
“… Ừm.”
Nếu Emu đã nói không sao, thì chắc là thật rồi.
Sau một lúc vùi đầu vào lòng cô ấy, tôi giải trừ thôi miên và dành phần thời gian còn lại một cách bình thường... nhưng sau khi biết những thứ Emu mua hôm nay và sự thật ấy, mọi chuyện trở nên khá là gượng gạo.
Không có gì bất ngờ, cuối cùng tôi lại khiến cô ấy lo lắng vì hành động bất thường của mình.


16 Bình luận
Lại phải làm quả lọ
Tks trans