Tôi muốn tận hưởng cuộc s...
Myon (みょん) Mappa Ninatta (マッパニナッタ)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Light Novel - Tập 3

Chương 4.1: Tôi vừa khám phá ra sự thật khó tin này, không đùa đâu! (1)

20 Bình luận - Độ dài: 2,035 từ - Cập nhật:

Trans + Edit: M1NO

(Nhờ anh em soát lỗi hộ nha moah~)

-----------------------

“… Lại nữa sao?”

Tôi lẩm bẩm trong không gian tối tăm.

Tôi lại gặp giấc mơ kì lạ và khó hiểu này. Còn tôi thì đang đứng một mình trong một khoảng không gian đen tối.

“Làm ơn buông tha cho tôi đi mà…”

Ngay lúc tôi đang tự hỏi rằng tại sao tần suất xuất hiện của những giấc mơ này đang ngày càng một tăng lên, vô số sợi chỉ đen xuất hiện từ hư không, và từ trong đó, có một người đàn ông với bộ quần áo tả tơi, rách nát xuất hiện.

“… Sao lại là hắn nữa?”

Không giống như giấc mơ ở lần trước khi gã cầu xin tôi giúp đỡ, lần này, người đàn ông đó không nói gì.

Cơ thể ông ta mềm nhũn và gã đang bất tỉnh – có khi chết rồi cũng nên. Và rồi, bao quanh hắn, một nhóm người phụ nữ xuất hiện.

“Cuối cùng thì hắn ta cũng chết.”

“Đây chính là cái giá phải trả cho cách đối xử của ông với bọn tôi đấy.”

“Ứng dụng thôi miên? Nực cười!”

“Mẹ cái đồ khôn nạn chuyên săn những người phụ nữ yếu đuối!”

Giấc mơ ngày hôm nay sống động một cách lạ thường.

Những lời oán trách đầy căm hờn của nhóm người phụ nữ cứ vang vọng trong đầu tôi. Và vào khoảnh khắc đó, tôi cuối cùng cũng tìm ra câu trả lời mà tôi chỉ dám tưởng tượng trong đầu suốt bấy lâu nay.

“Vậy có nghĩa là… hắn cũng có ứng dụng thôi miên sao?”

Nhưng đó chỉ là lời giải thích cho cảnh tượng này.

Đã khá lâu rồi kể từ khi tôi có “cộng sự” bên cạnh mình, tuy thỉnh thoảng tôi cũng có tìm hiểu một chút về nó, nhưng tôi chưa bao giờ tìm thấy được thông tin hay bất kỳ bài báo nào nói về ứng dụng này cả hay về việc nạn nhân lên tiếng.

Thế nên, sẽ thật vô nghĩa nếu tôi cứ cố suy luận ra xem gã đàn ông kia hay những người phụ nữ này là ai... Nhưng tôi không thể nào rời mắt khỏi những sợi chỉ đen đấy.

“Mày…”

“Hả!?”

Khi một trong số những người phụ nữ quay ánh mắt về phía tôi, tất cả bọn họ đều quay đầu lại.

Đôi mắt họ vốn đang dán chặt vào gã đàn ông giờ lại đang nhìn chằm chằm vào tôi hệt như lũ xác sống trong phim quay đầu cùng lúc vì một tiếng động lớn vậy.

“Mày cũng sẽ phải chịu kết cục giống thế này thôi.”

“Ơ…?”

“Nếu mày cứ đắm chìm trong dục vọng và săn lùng phụ nữ… thì đây sẽ là kết cục của mày. Giống như hắn ta vậy, mày sẽ phải trả giá!”

Ngay khi cô ta chỉ tay vào tôi, một luồng gió mạnh bất ngờ thổi ngược và đẩy tôi văng ra sau.

Tôi cứ tưởng rằng mình sẽ ngã sầm xuống đất, ai dè, vô số sợi chỉ đen từ đâu vươn tới, quấn chặt lấy cơ thể tôi và nhấc bổng tôi lên không trung.

“Tôi… tôi chưa có làm gì hết!”

“Câm miệng.”

“Đồ rác rưởi.”

“Mày cũng chỉ là một thằng đàn ông biến thái khác chuyên thôi miên phụ nữ thôi!”

“Ư…!”

Tôi thậm chí còn chẳng thể phản bác lại!

Những sợi chỉ đen trói tôi chặt quá. Dù tôi có giãy giụa thế nào thì tôi cũng không thoát ra khỏi được.

Hy vọng duy nhất của tôi lúc này là có ai đó đến cứu... Thật thảm hại, tôi chỉ có thể cầu nguyện Matsuri và những người khác sẽ xuất hiện lần nữa... và có vẻ như mong ước của tôi đã được đáp lại.

“Các cậu đến rồi!”

Những vết nứt xé toạc bóng tối và ánh sáng tràn vào.

Tôi cứ tưởng bọn họ sẽ đến cứu tôi... nhưng thay vào đó, thứ xuất hiện là một bàn tay khổng lồ.

“MỘT BÀN TAY!?”

“H-hả…?”

“Cái gì thế…!?”

Không chỉ mình tôi sốc mà những người phụ nữ ở phía bên kia cũng đứng hình.

Tôi có thể nhận ra đây chính là bàn tay phụ nữ, nhưng có gì đó ở nó trông rất… quen thuộc. Cứ như thể, tôi đã thấy bàn tay này nhiều lần trước đây.

“… Chờ đã… thứ đó đang đến gần hơn sao?”

Bàn tay đó đối với tôi trông như của người khổng lồ vậy.

Khoảnh khắc tôi hình dung ra cảnh mình bị nó túm lấy và đưa về phía cái miệng quái dị và bị nuốt chửng, tôi run rẩy đến nỗi tôi không còn quan tâm đến những người phụ nữ hay những sợi chỉ đen nữa.

Và giờ đây, bàn tay đó đang lao thẳng về phía tôi.

“N-này, chờ đã!?”

Bàn tay khổng lồ siết chặt lấy tôi. Nó xé toạc những sợi chỉ đen và nhấc bổng tôi lên. Về lý mà nói thì đây là một cuộc giải cứu, nhưng tôi vẫn gào thét cầu cứu theo bản năng... với những người phụ nữ kia!

“C-cứu tôi với!!”

“À, ừm…”

“L-làm sao mà bọn tôi có thể đấu lại thứ đó…”

“MẤY NGƯƠI ĐÙA TÔI À!? CÁI ĐÁM PHÙ THỦY VÔ TÂM KIA!!”

Cái vẻ hung hãn của mấy người biến đi đâu mất rồi, lũ vô dụng này—!?

Tôi biết là mình không nên buông ra những lời lẽ thô tục với phụ nữ lớn tuổi, nhưng lúc này, tôi đang cảm thấy tuyệt vọng hơn bao giờ hết!

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”

Tôi vùng vẫy điên cuồng nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay đó.

Đây... đây rốt cuộc là thứ ác mộng quái quỷ gì vậy?

Tôi sẽ bị một gã khổng lồ quái dị, độc ác nuốt chửng sống, rồi tỉnh dậy—ngay khi tôi nghĩ đây sẽ là giấc mơ tồi tệ nhất từ trước đến nay, tôi cảm nhận được một cơn đau nhói buốt trên má tôi.

“Đau!”

Khoảnh khắc tôi cảm nhận được cơn đau—tôi tỉnh dậy.

▼▽

“……I… KAI!”

“Hở!?”

Một giọng nói đủ lớn để làm rung chuyển màng nhĩ tôi cùng với cơn đau nhói trên má buộc tôi phải mở mắt.

“S-sao thế…!?”

“Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi hả, em trai bé bỏng của chị?”

“Nee-chan… !?”

Mặt chị ấy gần quá. Tôi đã hoàn toàn tỉnh táo sau cơn đau bất ngờ đó, nhưng tôi vẫn không biết chuyện gì đang diễn ra.

“Chị gọi em mãi không chịu dậy, nên chị mới tát cho em một cái đấy.”

“Lý do vớ vẩn gì thế!?”

Tôi biết chị ấy là người đã đánh mình, nhưng thôi nào, chẳng phải làm vậy là hơi quá đáng sao!?

Tôi suýt chút nữa đã phàn nàn như vậy dù biết chị ấy chẳng khác nào một quỷ vương. Và, tôi đành phải nuốt lời.

Bởi vì, trong ánh mắt của chị ấy… tràn đầy sự lo âu.

“Nhìn em xem.”

“… Hở?”

Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra— người tôi ướt đẫm mồ hôi.

Không chỉ bộ đồ ngủ, mà cả ga trải giường cũng ẩm và lạnh toát. Chắc hẳn tôi đã đổ mồ hôi như trút nước trong lúc ngủ... Và đó là kiểu chảy mồ hôi tệ nhất.

“Tuy chị tát nhẹ, nhưng chị cũng xin lỗi vì đã tát em nhé. Hình như em đang bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng nào đó thì phải. Chị gọi tên em mãi mà không được.”

“… Thật ạ?”

“Ừm. Em gặp phải ác mộng đúng không?”

“…”

Ác mộng… Phải rồi, ác mộng.

Những người xuất hiện trong đó bao gồm gã đàn ông lợi dụng ứng dụng thôi miên và những người phụ nữ căm ghét hắn đã là một chuyện. Nhưng điều thực sự khiến tôi khiếp sợ hơn cả là... bàn tay khổng lồ đó.

“… Có mấy người phụ nữ đáng sợ ở trước mặt em.”

“Ừm.”

“Và ngay lúc họ sắp tóm được em, một bàn tay khổng lồ xuất hiện và đã túm em đi.”

“… Cái quái gì thế?”

“Em cũng muốn biết chứ!”

Từ góc nhìn của chị ấy, nee-chan đang tỏ ra lo lắng cho tôi chỉ để nghe thấy những điều vô nghĩa này.

Nhưng có một sự thật không thể chối cãi: bàn tay đó không phải của một gã khổng lồ ăn thịt người. Mà đó là chính là bàn tay của chị tôi... Chính là thứ đã cứu tôi khỏi cơn ác mộng này.

“… À thì, cảm ơn chị, Nee-chan. Em có thể thoát khỏi giấc mơ đó là nhờ chị.”

“Ồ? Em gặp ác mộng kinh khủng hơn mọi khi mà trông cũng không đến nỗi hoảng loạn lắm nhỉ?”

“Không có đâu.”

“Vậy thì tốt. Nhưng nếu chuyện này lại tái diễn nữa thì… Ừm…”

Nee-chan khoanh tay suy nghĩ, rồi nở một nụ cười ranh mãnh như thể vừa có một ý tưởng tuyệt vời vậy.

“Nếu giấc mơ đó tệ đến vậy… em có thể dựa vào chị. Chị sẽ giúp đỡ thằng em bé bỏng của chị.”

“V-vậy sao…?”

“Chị sẽ ngủ kế bên em.”

Nee-chan mỉm cười rạng rỡ.

Tình yêu và sự quan tâm của chị ấy dành cho đứa em trai bé bỏng của mình lớn lao đến mức nếu tôi buông lỏng cảnh giác, lồng ngực tôi sẽ nhói lên và nước mắt sẽ trào ra... À thì, chưa đến mức đó, nhưng dù có thế nào thì, chị ấy vẫn sẽ luôn là chị gái của tôi.

“Cảm ơn chị.”

“Ưm~ ♪”

“Nhưng em ổn mà, không cần chị phải ngủ cùng đâu. Cơ mà thật ra, em nghĩ chị mới là người sẽ cô đơn rồi mon men bò sang giường em ấy chứ—“

“… Ồ thế à?”

“A…”

Khi tôi nhận ra mình đã lỡ lời thì đã quá muộn.

Nhanh như cắt, chị ấy đổi tư thế, kẹp chặt chân tôi và nhắm thẳng chân vào hạ bộ của tôi.

“Cái– KHÔNG PHẢI CHỖ ĐÓ CHỨ!?”

“Hê hê! Coi như đây là cái giá phải trả vì dám trêu chị nhé!”

“GYAAAAAAAAAAAAAH!?!?”

Tôi thậm chí còn chẳng thể than phiền về độ lỗi thời của chiêu thức này. Và thêm một lần nữa… Tôi bại trận dưới tay chị ấy. Chết tiệt, quỷ vương… đến khi nào thì tôi mới thắng được đây?

“Nếu em cảm thấy ổn thì tốt rồi. Bố mẹ không có ở nhà nên chị đang làm bữa sáng. Xuống ăn đi.”

“… Vâng.”

Tôi đã bị xâm hại…

Đùa đấy. Nghĩ lại thì, chị ấy đã luôn vô hiệu hóa tôi bằng cách này kể từ khi tôi còn là một thằng nhóc.

“… Dù sao cũng… cảm ơn chị nhiều.”

Tôi sẽ không bao giờ quên ơn của chị. Dù có thế nào đi nữa, tôi vẫn luôn ngưỡng mộ và yêu mến chị như một người chị gái.

Một lát sau, sau bữa sáng, tôi cứ thẫn thờ một hồi.

Giống như hôm qua (thứ bảy), hôm nay (chủ nhật) tôi cũng không có kế hoạch gì... nhưng đầu óc tôi thì lại ngập tràn suy nghĩ.

“… Cơn ác mộng đó, với… ngày hôm qua dữ dội thật.”

Trước khi tôi gặp phải cơn ác mộng này, tôi đã có khoảng thời gian biến động khi ở bên Saika.

Và giờ là cảm giác ấm lòng khi ở bên chị gái…

Tôi có thể nhớ rõ khoảng thời gian cực kỳ táo bạo khi ở cạnh Saika trong phòng cô ấy và tận hưởng trọn vẹn bộ ngực của cổ. Ngày hôm đó quả thực là một ngày thứ bảy tuyệt vời nhất cuộc đời tôi.

“Hẹn hò với Matsuri sau giờ học, và rồi lại còn được đi chơi với Saika vào cuối tuần nữa… Sao cuộc đời của mình lại có thể tuyệt vời như thế cơ chứ!”

Nhưng rồi, tôi khoanh tay lại và chìm vào trong suy nghĩ.

Bình luận (20)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

20 Bình luận

sinh ra làm chị mãi là chị
Xem thêm
Người đời gọi đó là áp chế huyết mạch, méo hiểu sao anh trai thì không nhưng chị gái thì thôi rồi, né như né tà
Xem thêm
Chết thật. Tê con đi đâu cũng bị dí. Đọc truyện cũng không yên 😅
Xem thêm
keme ae tôi xí bà chị main
Xem thêm
Vcl, bro thực sự k lo à
Tôi mà bị doạ thế là bye bye cái ứng dụng luôn á
Xem thêm
TRANS
căn bản là được mấy sợi chỉ hồng aka các con vợ bảo kê mà, nên thanh niên không phải lo lắm, với lại các con vợ mạnh vl nên đống chỉ đen đuối có tẻo :v
Xem thêm
@SharonGI: ý là main nó k bt, mà rõ nhìn cái thứ thế gọi là sợ điên chứ :V
Xem thêm
Xem thêm 7 trả lời