Tôi muốn tận hưởng cuộc s...
Myon (みょん) Mappa Ninatta (マッパニナッタ)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Light Novel - Tập 3

Chương 2.4: Tự thôi miên... Rốt cuộc mình bị làm sao thế này? (4)

19 Bình luận - Độ dài: 1,968 từ - Cập nhật:

Trans + Edit: M1NO

----------------------

Biểu cảm của Matsuri bỗng dưng từ say mê tôi chuyển sang ghê tởm ngay tức thì.

Và tôi hiểu tại sao cô ấy lại làm ra vẻ mặt như thế.

Người đang đứng trước mặt chúng tôi lúc này – là người yêu cũ của Matsuri.

“N-này, lâu rồi chưa gặp.”

“Tôi nghĩ là không lâu đến thế đâu. Cơ mà anh đừng có bắt chuyện với tôi nữa có được không?”

“Chậc… mẹ nó, lạnh lùng với người yêu cũ quá đấy?”

“Việc anh trở thành bạn trai của tôi chính là vết nhơ của cả cuộc đời này. Tôi không có bất cứ việc gì để nói với anh hết… Vậy nên làm ơn hãy biến đi.”

Lời nói cô ấy sắc bén hơn bất kỳ lưỡi dao nào khác.

Nụ cười dịu dàng của Matsuri ban nãy đã biến mất khi cô lườm Murakami, nhường chỗ cho ánh mắt chẳng hề giấu diếm sự thù địch của cô nàng.

(… Mình không thể sử dụng cộng sự vào lúc này nhưng dù có thế nào, mình cũng sẽ bảo vệ cậu ấy.)

Tôi chả cần biết – hay đếch quan tâm – tại sao hắn ta lại tiếp cận Matsuri.

Nhưng nếu như anh ta táy máy, tôi sẽ che chắn cho cô ấy như cách mà tôi đã làm.

“Cái đị… Lại là mày nữa sao?”

Nhận ra mình không thể làm gì được với Matsuri, Murakami chuyển ánh mắt giận dữ sang tôi.

“Xin lỗi vì lại là tôi nhé. Anh không nghe Matsuri nói à, chúng tôi đang vui vẻ đi chơi nên làm ơn hãy biến đi dùm tôi cái.”

Tôi nghĩ chừng đó là đủ, nhưng Murakami nhăn mặt lại vì khó chịu, anh ta tặc lưỡi.

Mặc cho vẻ ngoài nổi bật và cuốn hút của mình, nhưng thật không thể tin nổi là anh ta vẫn còn mặt mũi để nói chuyện với Matsuri sau vụ khỏa thân chạy long nhong ngoài đường mới đây.

“Là vậy đó, chưa bao giờ tôi lại cảm thấy vui vẻ đến mức này. Khác hẳn so với những gì mà tôi đã từng có khi ở với anh – Tôi thực sự cảm thấy vô cùng hạnh phúc và mỉm cười một cách chân thành.”

“Chậc… vậy có nghĩa là cô thà ở bên một thằng như vậy thay vì bạn thuở nhỏ của mình sao?”

“Đừng có gọi cậu ấy là “thằng””

Giọng của Matsuri vẫn kiên quyết như vậy, những lời nói của cô ấy cứ thế đẩy Murakami đi ra xa hơn.

Tuy bị từ chối phũ phàng đến thế, nhưng anh ta vẫn cố chấp đứng tại đó và trừng mắt nhìn – chủ yếu đa phần là nhìn tôi.

“Này, Matsuri, anh– “

Anh ta lại cố gắng bắt chuyện, nhưng khi đang nói giữa chừng thì anh ta chết lặng.

Bởi vì Matsuri, người đang ngồi cạnh tôi đột nhiên nép sát vào cánh tay tôi và ôm chặt vào ngực.

“Matsuri…!?”

Không chỉ ôm lấy cánh tay tôi – cô ấy còn nhẹ nhàng tựa đầu vào vai tôi nữa. Sau đó, Matsuri ngước nhìn tôi với vẻ mặt ngọt ngào mê hoặc đến mức khiến trái tim tôi lỡ nhịp.

Má cô ấy ửng hồng, đôi mắt hơi mơ màng – Matsuri lúc này trông đáng yêu tới mức khiến tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy.

“Này, Matsuri, cậu đang làm – “

“Ugh… thật đấy à.”

Cô ấy lườm Murakami khi anh vươn tay ra, có lẽ là để cố gắng kéo Matsuri đi.

Anh ta đông cứng lại giữa chừng, và Matsuri khinh thường nhìn hắn trước khi quay lại nhìn tôi với gương mặt ngọt ngào tan chảy ban nãy.

Một lần nữa, trái tim tôi lại loạn nhịp.

“Nghe này, tôi chẳng quan tâm đến anh đâu. Đã bao giờ anh khiến tôi trông như thế này chưa?”

“Cái - !?”

“Ngày đó, tôi chưa bao giờ thể hiện vẻ mặt này mỗi khi chúng ta ở bên nhau. Thành thật mà nói, tôi mừng vì tôi chưa bao giờ mất cảnh giác với anh – bởi vì nhờ vậy mà tôi mới được gặp cậu ấy.”

Nói rồi, cô ấy ôm tôi chặt hơn nữa.

Lực ôm đó – hai tay cô ấy quấn chặt quanh lưng tôi – khiến cho gương mặt của Murakami biến sắc vì thật vọng, cuối cùng anh ta quay lưng bỏ chạy.

“… Matsuri, anh ta đi rồi.”

“Ừm… ehehe, xin lỗi Kai nha.”

“Không sao đâu… nhưng mà tớ không ngờ là cậu lại làm thế đấy.”

“Lúc đó tớ cũng bối rối lắm. Ừm, cậu có muốn check thử chút không?”

“H-hể!?”

Chỉ khi nào cậu bị thôi miên thì tớ mới được phép sờ ngực cậu thôi nhé, oke!?

Dĩ nhiên tôi không thể nói ra điều đấy. Thay vào đó, Matsuri tinh nghịch lè lưỡi và trông có vẻ rất hài lòng với bản thân.

“E hèm! Chuyện đó thì cũng hơi đột ngột quá.”

“Mhm… Tớ nghĩ mọi chuyện giờ đã ổn rồi. Có lẽ sau này chúng ta sẽ gặp lại anh ta một lần nữa, nhưng sau vụ việc ngày hôm nay mà anh ta vẫn còn dám vác mặt ra đến trước mặt tớ thì đúng là hết thuốc chữa mà.”

Ánh mắt Murakami lúc rời đi thoáng chút cam chịu, có lẽ cô ấy nói phải.

“Nhưng, tớ vẫn không muốn cậu gặp chuyện… Lỡ như – “

“Tớ biết rồi mà, okay? Nếu có chuyện gì, tớ sẽ nói với cậu… Tớ đã rút kinh nghiệm từ cái hôm mà tớ làm cậu lo lắng vì giấu chuyện rồi.”

“Ừm, đừng gồng gánh một mình nhé, được chứ? Tớ sẽ luôn đứng về phía cậu.”

“Ưm!”

Chà, việc gặp Murakami là một sự cố ngoài ý muốn, nhưng nhìn chung hôm nay vẫn rất tuyệt.

Khi chúng tôi bắt đầu nói chuyện về việc quay lại, tôi quyết định đưa Matsuri về nhà.

“Aww, vậy là hết rồi sao…”

“Chúng ta đi dạo suốt rồi mà.”

“Ừm… ngày hôm nay sẽ còn tuyệt hơn nữa nếu anh ta không ló mặt ra.”

“Ahahaa…”

Khuôn mặt tỏ rõ sự ghê tởm của cô ấy khiến tôi gượng cười.

Dưới ánh hoàng hôn, chúng tôi vẫn không ngừng trò chuyện trên đường về nhà cô ấy—từ "sự cố thôi miên" ngày hôm nay cho đến những ấn tượng sau giờ học… Điều đáng nói là Murakami không hề được nhắc đến. Thậm chí, Matsuri gần như đã quên hẳn về hắn ta mặc dù chuyện đó vừa xảy ra chỉ cách đây vài phút.

“Được rồi, Kai, đến đây thôi.”

“À… ừm. Ngày hôm nay vui thật đấy. Thật lòng, cảm ơn cậu nhiều lắm.”

“Ừm, tớ cũng vậy. Giờ cậu đã thấy ổn hơn chưa?”

“Ổn hơn nhiều rồi. Được đi chơi với cậu thế này mà không làm tớ vui lên được thì đúng là bó tay với bản thân mình mất.”

“Hehe, chuẩn đó~! Cậu được hẹn hò với một mỹ nhân như tớ mà lại!”

Phải rồi, thề luôn—tôi thề là Matsuri đẹp tựa như nữ thần vậy

“Thôi, hẹn gặp lại cậu sau nha!”

“Ưm! Hẹn gặp lại!”

Và rồi, chúng tôi chia tay nhau.

Tôi vẫn giữ cảnh giác để đề phòng Murakami có thể giở trò gì đó, nhưng chẳng có gì xảy ra cả, và tôi về đến nhà an toàn… chỉ để thấy chị gái tôi cũng vừa về đến cửa.

“Ồ, Kai.”

“Chào chị ạ.”

“……………”

“… Sao thế?”

Chị ấy đột nhiên lườm tôi làm tôi chết đứng.

Sẵn sàng hứng chịu đòn tấn công, tôi nhìn chị ấy nhếch mép và bẻ khớp tay— Dừng lại đi, xin đấy, nhìn đáng sợ lắm!

“E-em đã làm gì đâu!?”

“Ồ thế á? Không hiểu sao chị cứ có cảm giác là em hôm nay nói xấu sau lưng chị thì phải.”

Tim tôi giật thót lại.

“Làm vậy là không công bằng. Nói thẳng luôn, em yêu chị vãi cả ra luôn ấy!? Sao mà em có thể nói xấu sau lưng chị được chứ - nếu có gì muốn nói, em sẽ nói thẳng với chị ngay!”

“Ồ-ồ… từ khoan đã, em không cần thiết phải nói ra vế sau đâu, đồ ngốc!”

Cuối cùng, cô chị đỏ mặt của tôi chỉ khẽ đánh tôi một cái.

Thật lòng mà nói, tôi có thể thoát được chỉ với nhiêu đó đã là một chiến thắng rồi… Nếu mà chị ấy biết chuyện tôi miêu tả chị ấy là đồ tí hon thì mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối mất.

“… À phải rồi. Chị này.”

“Sao thế.”

“Tuần sau chị có tới khu vui chơi không?”

“Khu vui chơi nào nhỉ… À, đi với Matsuri với Saika ấy hả?”

“Vâng, Họ có nhắc là muốn đi vì nó mới mở, mà lại còn đúng lúc nghỉ hè.”

“Ooh! Chị tham gia nhé! Chị sẽ sắp xếp lịch trống ngay đây!”

Tuyệt – chị tôi đã chốt kèo rồi.

“À, và còn thêm một người sẽ tham gia với chúng ta nữa. Là nhỏ khóa dưới, cũng là bạn của Matsuri và Saika luôn.”

“Ồ, tò mò ghê… Nhưng mà nè Kai, sao dạo này em quen nhiều gái thế?”

“A-à thì, chuyện là vậy đó chị…”

Tôi rút điện thoại ra định nhắn tin cho Matsuri, nhưng điện thoại tôi đã hết sạch pin rồi.

Sau khi vội vã chạy vào phòng cắm sạc, tôi gửi tin nhắn cho cô ấy ngay khi máy có đủ pin.

“Chào mày nhé cộng sự… đã lâu lắm rồi tao không dùng mày rồi.”

Về lý mà nói, tôi đã kích hoạt nó sáng nay, nhưng vì tôi chẳng còn chút ký ức nào vào lúc đó, cho nên cảm giác như mọi chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi.

Mặc dù lúc này tôi không cần phải sử dụng đến nó, nhưng tôi vẫn kích hoạt cộng sự rồi nhìn chằm chằm vào màn hình màu hồng đáng sợ quen thuộc trong khi vẫn cứ lẩm bẩm một mình.

“Giờ mình đã hiểu tại sao mình không nên tự thôi miên chính mình rồi… Dùng nó cho mấy chuyện linh tinh thì còn đỡ, chứ can thiệp vào cuộc sống của mình như để học hành chẳng hạn thì tuyệt đối không được phép. Đó có phải là thông điệp từ mày không, cộng sự?”

Dĩ nhiên, nó không phản hồi lại.

Với nụ cười gượng, tôi kéo sơ đồ quan hệ lên.

“Không có gì thay đổi… nhỉ?”

Vị trí tên của Matsuri, Saika và Emu cùng với những sợi chỉ hồng vẫn y nguyên. Nhưng khi nhìn kỹ lại, tôi phát hiện ra một sợi chỉ đen ngoan cố đang ngoe nguẩy mãi không ngừng.

“Cái quái gì thế này…?”

Tuy nhiên, sợi chỉ hồng từ Matsuri đã hoàn toàn đè bẹp nó. Vậy nên, không có sợi chỉ đen nào có thể chạm tới tên tôi.

“Sự cố chấp này… làm mình nhớ đến Murakami lúc nãy khi hắn ta cố gắng tiếp cận tới Matsuri.”

Ý nghĩ đó vụt qua trong tâm trí tôi, nhưng nó nhanh chóng bị lấn át bởi những ký ức về khoảng thời gian tôi ở bên cô ấy.

“Trời ạ… hôm nay là ngày tuyệt vời nhất.”

Sau buổi hẹn hò sau giờ học với Matsuri… Tôi có linh cảm rằng tối nay tôi sẽ có một giấc ngủ ngon.

Tôi chẳng thể nào kìm nén nụ cười ngốc nghếch, si tình của mình trên khuôn mặt.

   

(Hết chương 2 - kịch Eng 6/9)

Bình luận (19)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

19 Bình luận

Arigatou gozaimasu
Xem thêm
"hay deck quan tâm" nào, sửa lại đi
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Không
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
@Mino Inoue: deck quan tâm =))
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời
thằng kia bám dai vậy???
Xem thêm
Thanks trans ;))
Xem thêm