Chương 12 - Chuyện nợ nần thì thường sẽ tìm đến lúc người ta đã quên mất.
Chap 183
6 Bình luận - Độ dài: 8,237 từ - Cập nhật:
「Tiểu thư, người về sớm quá... Eh, tiểu thư!?」
「Tiểu thư mà ngươi nhắc tới là đang nói về ai vậy nhỉ?」
Nữ hầu đứng đón chiếc xe bò dừng trước cổng trại trẻ mồ côi, đồng thời cảm thấy bối rối. Câu trả lời nhận được mang chút sắc thái mỉa mai.
Từ chiếc xe bò mang phù hiệu gia tộc Ako, Nhị tiểu thư của gia tộc Onizuki nhảy xuống đầy vẻ tự tin. Theo sau nàng là một thiếu nữ có phần xa cách, mà nữ hầu mơ hồ nhớ từng gặp vài lần ở dinh thự Onizuki. Hình như là trợ lý của dược sư thì phải…?
「Chị họ, chờ đã… Á!」
「Ôi, nguy hiểm!!」
Haruna vội vàng đỡ lấy vị chủ nhân đang hối hả bước xuống cuối cùng, trượt chân và suýt ngã. Động tác của cô khá thành thạo. Nhân tiện, không ai biết rằng nếu không được đỡ, có lẽ cổ của vị chủ nhân đã gãy.
「Là chỗ này. Đi thôi.」
「Hà…」
Bỏ qua lùm xùm phía sau, Nhị tiểu thư Onizuki đầy kiêu ngạo bước qua cổng. Yakuko liếc nhìn tình cảnh phía sau rồi vội vã theo sau. Cô nghĩ thầm,「Ủa? Đối xử với em họ như thế mà được à?」, nhưng không dám mở miệng. Cô biết miệng lưỡi có thể là nguồn cơn của tai họa.
「Người kia là ai nhỉ……?」
「Đẹp thật, nhưng mà hơi đáng sợ……」
「Hình như đã gặp hồi xưa thì phải……」
「……Bò-san?」
Bọn trẻ ở cô nhi viện nấp sau lùm cây, từ xa quan sát vị khách bước vào nhà mình. Gần đây đã có vài người từ ngoài đến, nhưng lần này đặc biệt hơn cả. Linh khí đậm đặc của tiểu thư, đỉnh cao của huyết mạch Onizuki, cùng khí thế áp đảo khiến bọn trẻ cảm thấy bị đè nén. À, và cả thứ gì đó lắc lư dưới lớp áo mỗi khi nàng sải bước, thu hút mọi ánh nhìn. Ừ thì, nói sao nhỉ, mà cũng chỉ là sự kinh ngạc thuần khiết thôi.
「……」
「Tiểu thư?」
tiểu thư dừng bước, đảo mắt nhìn quanh như đang quan sát, dường như phản ứng với những lời thì thầm của bọn trẻ. Yakuko, không khỏi nghi ngờ, cất tiếng gọi, đồng thời cảm thấy căng thẳng vì có thể vừa vô tình chạm vào đuôi hổ. Không biết điều gì có thể khiến nàng nổi giận, mà vị tiểu thư này còn nhanh tay hơn cả Đại tiểu thư.
「Không. Không có gì cả…… đi thôi」
May thay, vị tiểu thư sắc đào không tỏ ra khó chịu mà tiếp tục bước đi. Yakuko thầm thở phào, theo sau nàng. Họ đi dọc hành lang hướng ra sân.
Trại trẻ mồ côi rộng rãi, sạch sẽ và mới toanh nhờ sự tài trợ của gia tộc Onizuki… Bỏ qua vài cánh cửa shoji, tiểu thư dừng chân mà không cần ai chỉ dẫn.
Nàng cảm nhận được tình hình phía bên kia cánh cửa.
「……Tiểu thư」
「Tạm thời đợi đã. Bây giờ chưa nên vào」
Aoi nhẹ nhàng chạm vào cánh cửa shoji như vuốt ve, mắt nhìn xa xăm về phía trước.
「Chỉ một lát thôi…… hãy tin tưởng nào」
Để tôn trọng lựa chọn của chàng ấy, phán đoán của chàng ấy, ý chí của chàng ấy, và để mở ra tương lai mà chàng ấy mong muốn. Vì thế, Nhị tiểu thư thì thầm đầy trìu mến…
-
Những lời lẽ lạnh lùng sắc bén từ con chim ruồi khiến tất cả những ai nghe được đều nín thở. Họ nín thở, bối rối.
「Điều đó… vì lý do gì chứ?」
Sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, tôi lên tiếng hỏi, như thể cắt ngang bầu không khí. Tôi yêu cầu con chim ruồi giải thích ý nghĩa của chỉ thị ấy.
『Chuyện rất đơn giản. Một câu chuyện phải có kết thúc. Vậy thì chỉ cần ép buộc nó kết thúc là được.』
Con chim ruồi đáp lại, giọng điệu bình thản, hoặc có lẽ là cố ý tỏ ra như vậy. Cô ấy bắt đầu giải thích chi tiết ý nghĩa của lời nói.
Thuật pháp thay đổi quá khứ đang giam cầm chúng tôi, dĩ nhiên, không thể kéo dài vô hạn. Nó sẽ chấm dứt khi nguồn cung cấp 「nhiên liệu」 để duy trì thuật pháp bị cắt đứt, hoặc khi thuật pháp hoàn thành vai trò của nó.
Trường hợp đầu tiên thì quá đơn giản. Chỉ cần cắt đứt dòng khí từ linh mạch, Shir osẽ khô héo. Hoặc giết chết Shiro ngay tại đây cũng được. Nhưng dĩ nhiên, tôi không thể chấp nhận bất kỳ cách nào trong số đó.
『Ừ. Ta biết chứ. Vậy nên ta sẽ chính thức chuẩn bị một kết thúc cho thế giới này, một câu trả lời cho nó.』
Ý của cô ta là tạo ra một 「kết thúc」 hoàn hảo để thuật pháp có thể nhận diện được… Con chim ruồi đưa ra một giải pháp mang ý nghĩa như thế.
『Có nhiều cách để kết thúc, nhưng tốt nhất là một kết thúc mà thuật pháp có thể chắc chắn nhận ra. Nói cách khác, bi kịch. Một cái kết tàn khốc, đúng theo chính sử, là tốt nhất.』
Đó chính là kết cục sa ngã bóng tối. Shiro mất đi gia đình, trở thành một phần của đám hồ ly. Một sự điều chỉnh để khớp với lịch sử…
『Dựa trên tình hình đến giờ, ta có thể phỏng đoán được diễn biến sơ bộ trong chính sử lúc đó. Một thời đại không xa sau đại loạn. Săn yêu ráo riết, người mẹ phản bội nhân loại bị giết chết, và ngươi cũng thế. Rồi ả Hắc Hồ kia xuất hiện… đại khái là như vậy, đúng không?』
「......」
Con chim ruồi nói với giọng chán chường, như thể đang trách cứ. Shiro, trong hình dạng người lớn, chỉ im lặng cúi đầu. Trúng tim đen. Đồng thời, có lẽ cô ấy đang nhớ lại thời điểm đó, trông cô ấy mang vẻ mặt đau đớn tột độ. Với cô ấy, đó là khởi đầu của lạc lối, nhưng đồng thời cũng là sự cứu rỗi.
『Đưa mọi thứ trở về đúng quỹ đạo càng nhiều càng tốt. Điều đó không chỉ đơn thuần là mang đến một cái kết rõ ràng cho nghi thức. Nó còn giúp giảm thiểu ảnh hưởng đến hậu thế, ngăn tình hình trở nên tồi tệ hơn. Vì vậy, trước tiên, hãy giết người phụ nữ đó. Một người phụ nữ lẽ ra đã phải chết, chỉ là cái chết của cô ta có chút thay đổi mà thôi.』
Lạnh lùng, tàn nhẫn, và đầy dửng dưng, cháu gái Matsushige thúc giục điều đó. Và ngay sau đó, như thể nhớ ra phản ứng của tôi, cô ta tiếp tục dệt thêm những lời lẽ.
『À, yên tâm đi. Giết ở đây không có nghĩa người thật ngoài đời của cô ta sẽ chết. Giống như ngươi, về bản chất ngươi chỉ là một diễn viên được cấy vào từ bên ngoài. Khi rời sân khấu, diễn viên chỉ xuống khỏi sân khấu mà thôi. Ngươi cũng có thể chết thoải mái mà không vấn đề gì, được chứ?』
「Thế à, cảm ơn nhé… nhưng, ý tiểu thư là tôi cũng phải chết sao?」
『Một người vốn không nên tồn tại mà vẫn tồn tại thì cũng rắc rối lắm chứ? Hãy biến vào bóng tối của lịch sử đi.』
「Ý kiến rất hợp lý đấy.」
Trước ý kiến lạnh lùng và tàn nhẫn hiển nhiên đó, tôi chỉ biết ngao ngán đồng ý.
『Lẽ ra có thể để Bạch Hồ ở đó giết, nhưng... có lẽ ngươi không muốn như vậy đâu nhỉ?』
「Ừ, đúng là vậy.」
『Vậy thì ngươi giết đi. Không còn nhiều thời gian đâu. Dù sao cũng chỉ là ảo mộng. Cảm giác tội lỗi sẽ không quá nặng nề đâu.』
Ngay sau lời tuyên bố của chim ruồi, một tiếng nổ vang lên. Nhìn ra từ đồi tuyết, cuộc chiến giữa Hắc Hồ và con nhện trắng vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, thậm chí còn ngày càng khốc liệt hơn qua từng khoảnh khắc.
『(・`ω・´) HÃY NẾM THỬ SỨC MẠNH VÔ HẠN ĐI!!』
…Ừm. Chắc chắn là một trận chiến sinh tử.
『Đầy tớ. Mau lên nào. Chỉ cần bẻ gãy cổ là xong chuyện.』
「Đừng nói với cái giọng nhẹ nhàng như thế được không?」
Vừa càu nhàu với con chim ruồi đang hối thúc, tôi vừa nhìn người phụ nữ đang rên rỉ và quỳ trên tuyết. Kỳ lạ thay, cô ta trông giống Ina… nhưng đồng thời cũng giống nàng tiểu thư phóng đãng của Miyataka. Chỉ khi tôi chú ý, tôi mới nhận ra cảnh tượng kỳ lạ này, hai con người chồng chất lên nhau. Một cảm giác mâu thuẫn nhưng lại hòa hợp một cách kỳ diệu về mặt thị giác. Không, hơn thế nữa…
「…Tomobe, không, gia nhân nhà Onizuki, phải không? Fufufu… trông cậu thảm hại quá đó. Xin lỗi nhé, được chứ?」
Lời nói đùa cợt, nhưng giọng điệu ngắt quãng bởi những hơi thở đau đớn, rõ ràng chỉ là đang giả vờ mạnh mẽ. Trán cô ta ướt đẫm mồ hôi, làn da xanh xao như thể đã kiệt sức. Cô ấy ôm đầu, như thể đang chịu đựng cơn đau nhức dữ dội.
「Do bị ép buộc tái hiện ký ức sao…? Dù sao đi nữa, ta… à, đúng rồi. Ta là tiểu thư gia tộc Miyataka. Mẹ của… hai đứa?」
Những lời lẩm bẩm như một lão già sắp mất trí dần trở thành tự sự. Tâm trí rối loạn…
「Tiểu thư ổn chứ?」
「Ký ức… có lẽ đang hỗn loạn. Phiền thật. Có một phần trong ta nghĩ cậu là đứa con trai đáng yêu của ta. Đùa sao? …Muốn bú sữa không?」
Tiểu thư Miyataka vừa nói đùa vừa khẽ vạch áo ra, nhưng ánh mắt đau đớn của cô ấy lại ánh lên sắc màu của một người mẹ nhìn con trai mình. Một tình mẫu tử vô bờ. Ánh mắt tràn ngập yêu thương…
「Đừng đùa nữa. Tôi không phải trẻ con. Dù sao thì chúng ta cũng chẳng có máu mủ gì mà?」
「Máu mủ… đâu phải là tất cả? Phải không nào?」
「…」
Trước câu trả lời của tôi, cô ấy vừa đau đớn vừa trêu chọc, rồi nhìn Shiro với ánh mắt đầy ý nghĩa. Bạch Hồ mang vẻ mặt phức tạp, xấu hổ, lông mày nhíu lại thành hình chữ bát. Có lẽ câu hỏi đó, với nhiều ý nghĩa, đã chạm vào nỗi đau của Shiro.
…Không, dù sao đi nữa, dù chỉ là tạm thời, nghĩ đến những gì sắp xảy ra, Shiro hẳn cũng chẳng thể nói gì.
「Về nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi thì sao?」
「Ta hiểu rồi… Haha. Con chim đó là ai, từ đâu đến? Một cố vấn đáng tin cậy đấy… nhỉ?」
「Bí mật của Onizuki ấy mà.」
Đó là Miyataka. Dù nói năng mơ hồ, không biết cô ấy đã đoán được bao nhiêu. Dù sao tôi cũng giả ngu. Trong nghi thức này, làm sao biết được đối phương là ai, từ đâu đến. Huống chi đây là một giấc mơ. Tệ nhất, sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi có thể coi tất cả là ảo giác. Dù sao thì, chuyện đó để mai tính. Đó là vấn đề của tôi ngày mai.
「Đau đớn… ta không thích đâu. Nếu làm thì làm một phát cho nhẹ nhàng, nhé? Fufu. Với cơ thể yếu ớt này, giết ta chắc dễ thôi. Nếu làm thì làm nhanh đi, được chứ?」
Giọng điệu nhẹ nhàng, chẳng hợp chút nào với hoàn cảnh nặng nề này, kèm theo vẻ mặt đau đớn. Người mẹ tiểu thư nâng cơ thể mảnh mai lên, để lộ chiếc cổ trắng ngần, như thể cố ý phô bày để tôi bóp chết. Tôi lại một lần nữa chìm vào cảm giác buồn nản.
「Thật khó xử nhỉ.」
「Cổ ta… mảnh mai đến thế sao?」
「Không phải vấn đề đó.」
Những ký ức kinh khủng lướt qua trong đầu, nhưng tôi gạt bỏ, tự nhủ giờ không phải lúc để nghĩ về chuyện đó. Rồi tôi chạm vào chiếc cổ trắng lạnh của người mẹ tiểu thư… và quay sang chim rồi.
『Đầy tớ. Có chuyện gì?』
「Tôi có câu hỏi. Tôi với Tiểu thư chỉ là những diễn viên thôi đúng không?」
『Ừ. Đúng vậy. Sao cơ?』
「Vậy thân phận của vai diễn rồi sẽ ra sao?」
『……』
Sự im lặng trước câu hỏi của tôi là một câu trả lời quá rõ ràng.
「…Hiểu rồi. Dù linh hồn chúng tôi ra sao, cơ thể này là thứ được kéo đến từ một nơi nào đó trong thời điểm này. Một tồn tại vốn thuộc về thế giới này. Đúng không? Đúng không, Shiro?」
Tôi truy hỏi chim ruồi, rồi quay sang Shiro. Không có câu trả lời. Con chim ruồi giữ vẻ mặt lạnh lùng, còn Shiro im lặng với biểu cảm đau khổ. Dù là Botan hay ai đi nữa… Shiro, em đã biết mà vẫn im lặng phải không? Em đã chịu đựng.
Tôi và Tiểu thư Phóng đãng, chắc chắn chỉ là những người chơi. Chúng tôi đang điều khiển cơ thể của ai đó. Dù cơ thể này chết, với tôi hay Tiểu thư, đó chỉ như chuyện bên kia màn hình. Chỉ là nhìn thấy màn hình「game over」. Nhưng chủ nhân của cơ thể này… mẹ của Shiro!
「Không chỉ là giết vai diễn. Đây là thực sự giết mẹ em. Em vẫn ổn với chuyện đó sao?」
「C-chuyện đó…」
Tôi đối mặt với Shiro, nhấn mạnh sự thật. Shiro run rẩy, hoảng sợ khi bị buộc đối diện với thực tại mà cô bé cố trốn tránh. Đó chính là bằng chứng.
「Nếu có thể thay đổi, em muốn thay đổi. Muốn cứu bà ấy… đúng không?」
「…!」
Shiro nín thở, lặng thinh. Bạch Hồ nhìn tôi chằm chằm với biểu cảm khó tả. Lo lắng. Bối rối. Sợ hãi. Và… trong đôi mắt kia lóe lên cả sắc thái hy vọng.
Đúng vậy. Phải rồi. Chắc chắn thuật pháp này đang mất kiểm soát. Nhưng có lẽ nó vẫn đọc được tiềm thức của người thi triển. Vì thế mà có sự phân vai này. Việc để nàng Tiểu thư dâm đãng đóng vai mẹ, không phải một dân làng vô danh nào đó, chắc chắn là vì sự ám ảnh. Bằng cách thay đổi lựa chọn của người mẹ, muốn thay đổi điều gì đó. Có lẽ là toàn bộ định mệnh...
『Cảm xúc sến súa thật. Trong lịch sử chính thống thì người đó đã chết từ lâu rồi còn gì? Với chúng ta chỉ là một sự kiện đã qua. Cần gì phải do dự? Hay ngươi bị nỗi sợ hãi làm cho chùn bước rồi?』
Lời buộc tội lạnh lùng của con chim ruồi vang lên như một mũi giáo xen ngang. Cô ta tỏ ra cực kỳ khó chịu vì sự chần chừ của tôi. Và đúng là cô ta có lý. Đó là một phán xét đúng đắn. Một lập luận hợp lý. Nhưng…
「Cách nói tàn nhẫn thật. Bảo đứa con giết mẹ ngay trước mặt con gái bà ấy sao?」
『Rốt cuộc đây chỉ là ảo mộng. Một khu vườn nhỏ tạm thời bị tách ra khỏi dòng chảy thời gian. Chỉ là một nhánh sông tách biệt khỏi dòng sông. Là quá khứ. Là sự kiện đã kết thúc.』
「Nhưng rồi cuối cùng sẽ hội nhập trở lại. Bị gộp vào đại lưu dòng thời gian, được định nghĩa lại. Phải không?」
『Chỉnh sửa lịch sử à? Bắt chước Bạch Hồ sao? Ngông cuồng thật.』
「Hãy nghĩ xem. Nếu nói về sửa đổi… có lẽ nó đã bị thay đổi rất nhiều rồi.」
Cánh bướm vỗ có thể gây ra cơn bão ở phía bên kia ngôi sao. Khoảng thời gian Shiro cắt ra kéo dài đến năm, mười năm. Dù chỉ giới hạn trong một ngôi làng hẻo lánh trong vùng biên giới, ảnh hưởng của nó, kể cả những chi tiết nhỏ nhất, sẽ lớn đến mức nào?
「Không, chắc chắn vài người đã sống chết khác đi. Không thể nào không thay đổi.」
Tôi tin chắc điều đó. Vì tôi biết cốt truyện gốc của thế giới này. Những mảnh ký ức mà Shiro, Bạch Ỷ Hồ Ly, Shirona, hồi tưởng. Từng câu, từng cảnh, so sánh với hiện tại. Cuộc chạy trốn này chắc chắn đã thay đổi số phận của hàng chục người.
『...Vậy định làm sao? Thay đổi nửa vời như vậy mới nguy hại. Ngồi cầu may rút thăm xem có kết quả tốt hay sao?』
「Không hẳn… Tôi không phải là không có kế hoạch.」
Lời buộc tội của Botan rất đúng, và tôi đã nghĩ đến cách để cân bằng lại mọi thứ theo cách của mình. Vấn đề là liệu có thể thực hiện được không… 「Có phải đang tạt tiếng sau lưng để thì thầm chê bai ta không?」!!?
Một tiếng mỉa mai ngọt ngào vang lên bên tai. Tôi lập tức cảnh giác, chuẩn bị tư thế. Một đòn đánh vào đầu được tôi chặn bằng tay. Âm thanh ghê rợn vang lên. Tầm nhìn xoay tròn. Tôi bị thổi bay, đập xuống mặt tuyết.
「Tomobe-san!!?」
「…」
Tiếng thét của Shiro. Con chim ruồi né đòn đánh tới rồi biến mất bằng Ẩn hành thuật. Người mẹ tiểu thư vẫn ngồi đó, vai co rúm, trên mặt là sự pha trộn giữa nụ cười lạnh lùng và sự cam chịu.
Còn tôi…
「Đau, đau quá…!!?」
Đó là câu đầu tiên bật ra khi tôi nằm ngửa trên tuyết. Hồ ly không mạnh về sức lực. Ngay cả Cửu Vĩ Hồ Ly cũng chỉ thuộc hàng thấp nhất trong số các Hung Yêu. Trong số những yêu quái thì vậy.
「Ugh... cánh tay...!!」
Không thể so sánh với con người. Cánh tay chặn cú đá của hồ ly không chỉ gãy mà như bị nghiền nát. Thịt rách, gân lòi, xương lộ ra. Máu đỏ thẫm tuôn trào không ngừng. Thật kỳ diệu.
Không kịp né, tôi đỡ thẳng đòn. Nếu không, cả phần thân trên của tôi có lẽ đã biến mất. Một thằng nhóc vô danh mà cơ thể lại dai sức bất ngờ. Hay là ảnh hưởng của Yêu Mẫu đang tác động qua tinh thần tôi?
Dù sao, tôi đã giữ được một tia hy vọng. Nhưng chỉ thế thôi. Nguy cơ vẫn còn đó.
『Lâu rồi đấy nhỉ. Khỉ đực nhiều lời?』
「Haahaa… Kitsune-sama. Người có thể chơi đùa thêm chút nữa cũng được mà?」
Trước lời mắng mỏ tao nhã từ Hắc Hồ, tôi cũng đáp lại bằng sự kiêu ngạo giả tạo. Vừa mạnh miệng, tôi vừa liếc nhìn phía sau ả hồ ly.
(Tiếng nổ… con nhện ngu ngốc kia vẫn còn sống? Chuyện quái gì đang xảy ra!?)
Con nhện khổng lồ như ngọn núi vẫn đang tung hoành trên núi tuyết. Nó diễn trò như một gã hề, gào thét gì đó ngu ngốc trong đầu. Tấn công một kẻ thù không tồn tại. Lại còn làm bộ mặt đắc ý. Tức thật.
『Ta cho ngươi một giấc mơ hào hùng rực rỡ. Nó dai quá cũng phiền. Không thể tin được mọi đòn tấn công của ta đều bị bật lại... rốt cuộc thứ đó là cái gì nhỉ?』
Ả ta thở dài chán ghét, như thể hết sức ngao ngán khi mô tả. Hóa ra nó đang bị ảo thuật thao túng. Đồ ngốc…!!
「Khụ, gừ…!!」
『Này này, đừng có tự tiện mà gượng dậy』
「Gừ!?」
Dù chỉ là trong ảo cảnh, tôi cố chịu đựng cơn đau khủng khiếp để ngồi dậy. Nhưng vừa định đứng lên, tôi bị một cú đá hất ngã xuống tuyết lần nữa. Đôi chân đẹp đẽ mang tất trắng đè lên tôi. Áp lực, mạnh, quá…!!
「G-guh… haahaa… Này, ta có một đề nghị. Ngươi chịu nghe không?」
『Đề nghị? Fufu, được thôi……thật là ngạo mạn♪』
「Ugh, fuu……!!?」
Hắc Hồ nở nụ cười yêu mị. Đồng thời, đôi chân đẹp đẽ ấy ấn mạnh lên ngực tôi. Tiếng xương kêu răng rắc vang lên, còn hơn cả một buổi massage mạnh bạo. Xương sườn chắc chắn đã tổn thương, không, có lẽ còn tệ hơn. Chắc phải cả tá xương gãy. Tôi rên rỉ, hét lên mà không thành tiếng.
『Một con khỉ hèn mọn mà dám đàm phán với ta sao? Ngươi tưởng mình đang ở vị thế có thể đưa ra yêu cầu ư?』
Hắc hồ cười khanh khách, nhìn xuống tôi với vẻ chế giễu quyến rũ. Gương mặt đẹp đẽ nhưng đáng sợ khinh bỉ và nhạo báng tôi.
Nếu là một trò chơi giẫm đạp thì hẳn đây là đối tác tuyệt vời, nhưng thực tại lại không hề ngọt ngào. Bị đè ép, tôi cố gắng hít chút không khí vào đôi phổi như sắp chết đuối, cắn răng gắng gượng thốt ra từng chữ, tiếp tục đưa ra đề nghị.
「Đ-đúng vậy… thương lượng. Nghe ta nói chút thôi, được không? Không phải chuyện tệ đâu…!!?」
Khi tôi bắt đầu màn chào hàng trong hơi thở yếu ớt, áp lực lại tăng thêm. Phổi tôi gào thét. Phế nang bị siết chặt. Tôi không thở ra được. Không hít vào được. Tôi đang ngạt thở…
『Ahahaha, đúng là một nhạc cụ tuyệt vời! Quả thực phát ra giai điệu dễ nghe quá đi mất. …Em cũng thấy thế phải không? Cô em gái đáng yêu của ta?』
「……!!」
Hắc hồ cười lớn, thích thú, rồi quay lại nhìn Bạch Hồ, vẫn đè chân lên tôi. Ả ta nhìn thấu Shiro, người sẽ trở thành em gái kết nghĩa của ả trong khoảng thời gian bị cắt ra này. Shiro run rẩy, nín thở, nhưng lấy hết can đảm để gọi tên nghĩa tỷ.
「Hắc Lệ… anesama.」
『Ufufu. Quả nhiên đây chính là thời khắc em cắt ra. Một sự giả tạo thôi, nhỉ? …Có vẻ đã lùi về khá xa rồi? Rốt cuộc theo mệnh lệnh nào mà lại mò đến thời gian này?』
Hắc hồ, dù mơ hồ nhưng đã nhận ra bản chất của Shiro và sự thật của khoảng thời gian này, giờ đặt câu hỏi với sự chắc chắn. Có vẻ ả ta nghĩ khoảng thời gian bị cô lập và thay đổi này là do mệnh lệnh từ chính mình trong tương lai.
「Nghĩa, tỷ……xin, xin chị!Nii-sama……không, là Tomobe-san, xin đừng làm thế!」
『Đó là mệnh lệnh từ ta sao?』
「Chuyện, đó…!!」
Lời van xin của Shiro bị đáp lại bằng sự lạnh lùng. Áp lực lạnh lẽo khiến Shiro không thốt nổi lời tiếp theo. Lời nói ngưng lại. Hơi thở ngưng lại. Suy nghĩ ngưng lại. Nghĩa tỷ cau mày.
『Đừng im lặng chứ. Một hồ ly không biết ứng khẩu thì chỉ là nỗi hổ thẹn mà thôi… Đáng trách thật, chín chiếc đuôi kia chỉ để làm cảnh ư? Tại sao tương lai ta lại gửi đến một kẻ vô dụng thế này chứ?』
Hắc hồ nghiêng đầu, bối rối. Có vẻ phản ứng của Shiro bị coi là thất bại. Ả ta tỏ ra nghi ngờ về quyết định của chính mình trong tương lai, không hiểu ý định của bản thân.
「Haha!」
Tôi bật cười trước cảnh tượng lố bịch đó. Ho ra máu, tôi cười nhạo một cách khoa trương. Lập tức, áp lực đè nén lồng ngực khiến tôi nghẹn lại.
『Ara. Thứ gì khiến ngươi thấy buồn cười thế?Nói cho ta nghe đi chứ?Niềm vui thì không được giữ một mình đâu, nhất là một con khỉ như ngươi?』
Ả tươi cười yêu kiều, nhưng lời lẽ lại là tối hậu thư lạnh lùng. Như để thêm phần trừng phạt, ngón chân ả ấn mạnh xuống. Răng rắc, vài khúc xương sườn vỡ vụn như những thanh bánh giòn. Máu phụt ra. Gương mặt mỹ lệ kia tràn ngập vẻ khoái lạc, uy nghi của kẻ thống trị, kẻ săn mồi.
Đẹp đẽ mà khủng khiếp. Quá đỗi khủng khiếp. Và… chính vì thế càng thêm lố bịch.
「Hah! Lẽ nào……ngươi không cảm thấy sao?Guh, chính ngươi cũng đã mơ hồ nhận ra rồi. Số phận của mình… chẳng lẽ hồ ly thông tuệ như ngươi lại không hiểu nổi kết cục của bản thân đến tận giờ này ư…!!?」
Câu nói vừa là khiêu khích, vừa là lời cảnh báo, tôi đã liều mạng để thốt ra. Nhưng hình phạt dạy dỗ cho sự vô lễ ấy vẫn chưa giáng xuống. Trước mắt, hắc hồ khẽ nheo mắt, khoác lên vẻ trầm mặc.
……A. Quả nhiên, ả đã nhận ra rồi.
『……Cô em gái đáng yêu. Cuối cùng ta sẽ thế nào?』
Câu hỏi lạnh lùng, như một cuộc tra khảo. Shiro giật mình run rẩy, rồi cất tiếng.
「Tại… Kareikuni, bị… bị truy binh làm bị thương…」
『Rồi sao?』
Shiro chậm rãi, cẩn thận dệt lời, rồi ngừng lại. Hắc hồ thúc giục khi lời của nghĩa muội ngưng bặt. Im lặng không được phép.
「…Theo mệnh lệnh, em đã… nuốt chửng.」
Như phải gắng sức để nói ra, Shiro khẽ run, mất vài nhịp mới hoàn tất câu. Ngay khi cất lời xong, gương mặt cô cứng đờ vì sợ hãi. Có lẽ, với một người từng sẵn sàng tự vẫn, điều này có thể bị coi là yếu đuối và lố bịch. Nhưng Shiro thực sự sợ hãi. Cô ấy gồng mình, chờ phản ứng của nghĩa tỷ…
『……Fuun. Vậy sao』
Phản ứng nhẹ nhàng ngoài dự đoán. Nhưng ngay sau đó, sức ép từ bàn chân tăng mạnh, khiến tôi hét lên như một con thú bị thương.
『Ngươi định đem cái chết của ta làm điều kiện trong cuộc thương lượng sao?Đáng tiếc, ta đủ sức nhìn thấu chuyện đó. Ngươi không hề có chút can dự nào đến cái chết của ta cả』
Ả nhún vai khinh bỉ. Các ngón chân cử động linh hoạt, luồn lách vào kẽ xương sườn, xoáy sâu, vặn vẹo. Tôi chỉ còn biết gào thét, rống lên trong đau đớn.
「Tomobe-san…!!」
『Đúng là giai điệu dễ nghe. Quả là một nhạc cụ bằng thịt sống. Hoàng Hoa hẳn sẽ thích lắm nhỉ』
「Xin chị dừng lại…!! Anesama!? Dừng lại, làm ơn…!!」
『Câm miệng!』
Hắc hồ quay lại, lia ánh mắt sắc lạnh về phía Shiro định lao đến ngăn cản. Chỉ một ánh nhìn, Shiro như bị ảo thuật làm mù, ngã khuỵu xuống, hoảng loạn nhìn quanh. Có lẽ tầm nhìn bị cướp mất. Cô ấy kêu gào, nhưng giọng không thoát ra. Lẽ nào cổ họng cũng bị lấy đi? Hay cả năm giác quan đều bị phong tỏa? Như một con cừu lạc lối.
『「…Ngươi đã lừa ta một vố đau đấy. Là nghĩa muội của ta, mang tư chất để mọc ra chín chiếc đuôi, vậy mà lại vô dụng thế này. Không biết tương lai ta đã dạy dỗ sai chỗ nào nữa đây?』
Hắc hồ ôm má, thở dài đầy phiền muộn. Dường như ả ta đang choáng váng trước sự thất bại của chính mình, khi để một tồn tại đáng lẽ là xuất chúng lại trở nên lôi thôi đến thế.
『Thế nào đây… Giờ thì làm gì với các ngươi nào?』
「Dù có giết cái thân xác này… thì bên trong cũng sẽ trở về với thời đại ban đầu thôi, phải không nào?」
Đối diện với ả hồ ly đang trầm ngâm, tôi kiêu ngạo cất lời. Xin lỗi chủ nhân thật sự của thân xác này, nhưng trong trường hợp tệ nhất thì kết cục cũng chỉ đến vậy mà thôi. Cùng lắm, nếu tôi hay Tiểu thư chết đi thì ngay lập tức 「kết thúc」 sẽ tìm đến…
『Ara. Ngây thơ quá đấy. Giết thì khó thật, nhưng muốn hành hạ thì có muôn vàn cách. Ta có thể cho ngươi nếm trải địa ngục sống hết lần này đến lần khác mà chẳng cần giết, cũng có thể kéo dài thời gian đến cực hạn. Thân thể và tâm hồn vốn là một. Ta có nên trả ngươi về hiện tại với linh hồn nát bấy ấy không?』
「Phế nhân sao. Quả nhiên là hồ ly… cái bản chất bẩn thỉu thật đúng là!」
Tôi không khỏi thán phục trước những lời đề nghị độc ác được tuôn ra không chút do dự. Và rồi… tôi lờ mờ chỉ ra.
「Thử nghĩ mà xem… thuật pháp này, vốn dĩ là do ngươi cài đặt vào đấy thôi. Vậy thì ngươi cũng có thể dùng nó mới phải chứ. Thế mà… haha, vì sao ngươi lại không dùng hả?」
『Ngươi đang muốn nói điều gì vậy?』
「Là phần tiếp theo của lời đề nghị đấy…!」
Ho sặc sụa, nôn ra máu, từng hơi thở run rẩy nặng nề, tôi vẫn ép mình đòi hỏi câu trả lời. Chỉ còn biết cầu mong ả chịu bước vào ván cờ này…
『…Đôi mắt khó ưa thật. Muốn phá hỏng e rằng sẽ tốn công lắm đây. Ngươi muốn gì nào?』
Hồ ly cau mày đầy phiền toái, cúi xuống nhìn tôi từ trên cao mà cất tiếng hỏi. Ồ, có vẻ ả chịu nhập cuộc rồi sao?
「Là để cân bằng thôi… Hãy sửa đổi ký ức của cô ấy, của em gái ngươi ấy, cho ta đi?」
Đó là một đề nghị giả mạo hoàn hảo, nhằm khai thác lỗ hổng của thuật pháp…
-
Quá khứ của Shiro trong chính sử là một bi kịch ở một làng mạc hẻo lánh vô danh. Là một thảm kịch nhỏ bị chôn vùi trong bóng tối của lịch sử.
Thực sự, thực sự, đó chỉ là một sự kiện tầm thường.
Ngay cả trong thời đại của tác phẩm gốc, việc một ngôi làng bị diệt vong không phải điều hiếm hoi. Nhất là với thời thơ ấu của Shiro lại càng dễ hiểu hơn. Việc bán yêu bị giết cũng tương tự. Có lẽ chẳng còn lưu lại trong ghi chép. Không có bằng chứng gì hết. Ký ức của những người trong cuộc là bằng chứng duy nhất. Tức là, chỉ có ký ức của Shiro là bằng chứng về quá khứ của cô trong nguyên tác.
Và ký ức cá nhân thì chưa chắc đã đáng tin.
Con mèo của Schrödinger, hoặc còn rất nhiều luận thuyết triết học tương tự khác. Với những sự kiện chưa được quan sát, không thể khẳng định câu trả lời. Chỉ khi có quan sát của người khác thì sự thật mới được định nghĩa. Và hành động quan sát tự nó đôi khi cũng có thể ảnh hưởng đến sự kiện. Sự thật, thật sự là mơ hồ, bất ổn và thiếu rõ ràng.
Vậy chẳng phải cũng có thể nghĩ thế này sao? Ngay cả ảnh hưởng do thuật pháp đến mức này vốn đã được lồng ghép vào chính sử từ đầu. Hoặc có thể gắn ghép lại cho vừa khít như vậy. Lịch sử mà Bạch Hồ biết chưa chắc đã là sự thật.
『Nói cách khác, thao túng ký ức để khiến cô em gái bạch hồ kia hiểu sai về chính sử… đúng không?』
「Hiểu nhanh thế… thật là… giúp ta đỡ tốn công!」
Nhận thức được chia sẻ giữa hắc hồ kiêu ngạo đầy kiêu hãnh và con người bị giẫm đạp. Thế nhưng hắc hồ khịt mũi như thể điều đó chán ngắt.
『Việc gộp ghép đó có lợi cho ta chỗ nào cơ chứ? Ngược lại, ta cảm thấy tự do làm theo ý mình và xuyên tạc vận mệnh ngu ngốc của mình còn có ý nghĩa hơn nữa cơ mà?』
Cái chết của bản thân. Và cách trưởng thành ngu ngốc của cô em gái. Chắc chắn đó là những thứ đáng để sửa đổi. Đặc biệt đối với Hắc Hồ, một tồn tại của quá khứ và không có trong tương lai, điều này càng đúng. Thay đổi mọi thứ từ giờ để biến đổi tương lai. Đặt nền móng để tự cứu rỗi… nhưng tôi phủ nhận điều đó.
「Chính vì thế… như ta đã nói lúc nãy? Tại sao ngươi không dùng cùng một thuật pháp đó khi bản thân sắp chết? Tại sao không khiến em gái ngươi dùng nó?」
Đúng vậy. Điều đó thật kỳ lạ. Người ta nói yêu hồ nên tấn công bất ngờ, giết chỉ bằng một đòn, có lẽ không chỉ vì ảo thuật mà còn vì tránh được việc chết do thay đổi quá khứ như thế này. Cho nên càng khó hiểu.
Shira đã có đủ thời gian để nuốt chửng chính ả. Vậy tại sao trong khoảng thời gian đó, ả ta không dùng thuật pháp này? Yếu ớt ư? Nếu vậy, chẳng phải chỉ cần để cô em gái vụng về nhưng mạnh mẽ kia làm nguồn năng lượng hỗ trợ là được sao? Với Hắc Hồ, chuyện đó hẳn là trong tầm tay.
Cảm giác bất thường. Bất hợp lý. Không hợp lý… không, không phải. Có lẽ đó chính là hợp lý. Nếu không, chẳng thể giải thích được.
『…Ý ngươi là, ta đã chấp nhận cái chết của chính mình, đúng không?』
「Ngươi đã bình thản… để cô ấy nuốt chửng ngươi. Thậm chí còn tỏ ra mãn nguyện. Không phải là không thể, đúng chứ?」
Một phần dựa trên lời kể của Shiro, một phần là suy đoán từ CG hoặc một câu văn trong nguyên tác… đúng hơn là tưởng tượng. Loại hoang tưởng. Nhưng chẳng phải là chuyện không thể xảy ra.
『Lý do? Nếu ta chấp nhận cái chết của mình, hẳn phải có mục đích gì đó, đúng không?』
「Xin lỗi, nhưng… ta không biết. Tất cả chỉ là tưởng tượng của ta. Suy đoán thôi. Nhưng ngươi là người hiểu rõ bản thân nhất mà? Thế nào hả?」
Trước lời chỉ trích của tôi, ả hồ ly im lặng. Ả đặt mu bàn tay lên cằm, như đang suy tư. Trầm ngâm với vẻ khó chịu. Và rồi…
『Cụ thể ngươi muốn ta làm gì?』
「Hãy khiến Shiro… khiến em ấy tin rằng mẹ của mình đã chết.」
『Vậy thì, giết thật sự chẳng phải cũng được sao?』
Lời chỉ trích tàn nhẫn và đầy tính hành hạ, nhưng tôi đã lường trước. Vì thế, tôi đáp lại ngay lập tức, không chút do dự.
「Đúng là vậy. Nhưng… đó là em gái ngươi mà? Ngươi đã truyền lại cả thuật pháp cho con bé, ở bên rm ấy đến cuối cùng mà? Ngươi đã nuông chiều em ấy, để em ấy lớn lên dựa dẫm chứ?」
Đó là sự thật. Con Hắc Hồ, dù có vô số em gái đi theo, lại đặc biệt yêu thương và cưng chiều Bạch Hồ. Vậy thì, việc giết mẹ ruột của Shiro là điều không thể. Dù xét về mặt lợi ích thực tế… Còn việc có thực sự nuông chiều hay không thì tôi không biết. Vụ 「bộ não pudding」 có lẽ với ả hồ ly này là một món ăn bí mật chăng? Tôi cảm thấy như chỉ là hành hạ quái dị hơn là yêu thương.
「Dù gì đi nữa… nếu có chuyện gì lộ ra… khụ, có thể bị đâm chết đấy chứ? Bị chính cô em gái mà ngươi tin tưởng giết chết, chẳng phải là một cái kết thảm hại sao?」
『Ngươi nói chuyện trơn tru gớm nhỉ? Đúng là khỉ đực, giỏi dụ dỗ phụ nữ ghê ha?』
Lời bình luận của Hắc Hồ về khả năng tôi nói ra. Châm biếm, mỉa mai, nhưng cũng là sự thật. Kêu gọi tình cảm, chồng chất khả năng lên khả năng, như một lâu đài cát. Cách tôi nói như thể đó là sự thật chẳng khác gì một gã bán hàng xảo trá.
Nhưng Hắc Hồ cũng hiểu. Ả không thể phủ nhận. Và… cán cân trong lòng ả, đã nghiêng.
『…Hừm. Ừm. Người phụ nữ đó. May cho ngươi đấy nhỉ? Ta tha cho ngươi. Hãy cố mà sống sót đi.』
Hắc Hồ tuyên bố với người phụ nữ đang quỳ, với Ina mang ý thức của dâm cơ. Giọng điệu đầy mỉa mai như thể đang nghĩ đến những khó khăn mà cô ta sẽ phải đối mặt. Dù có vượt qua được lúc này, một người phụ nữ bị đuổi khỏi quê hương sẽ phải đối mặt với vô vàn gian khó. Không sớm thì muộn cũng sẽ chết bơ vơ ở đâu đó. Đó là sự mỉa mai nhìn thấu tương lai. Dù vậy…
『Nếu có khả năng, thế là đủ, đúng không? Thật là một bộ mặt đáng ghét và vô trách nhiệm. Làm ta chỉ muốn nghiền nát ngươi.』
「Guh… thế thì, tuyệt lắm!」
Tiếng xương gãy răng rắc vang lên. Tôi và ả hồ ly cùng cười nhạo nhau. Chỉ có nàng Tiểu thư, người mẹ, đứng nhìn với ánh mắt không thể diễn tả. Không nói gì, chỉ lặng lẽ chấp nhận số phận. Rốt cuộc, đó là ý chí của ai…?
『Haa… Vậy còn ngươi thì sao?』
Như thể đã thỏa mãn sau khi hành hạ tôi, ả hồ ly thở dài nhẹ nhàng, như đánh dấu một đoạn kết nhỏ. Rồi ả nhìn xuống tôi, hỏi với vẻ ác ý, như thể đang định thưởng thức một bữa tiệc.
「Ta?」
『Là Bạch hồ mang bi kịch phải không? Ngươi định làm gì? Cũng biến mất như mẹ con bé? À, hay là ngươi vốn là người anh trai không tồn tại? Vậy thì để ngươi không bao giờ tồn tại có phải tốt hơn không?』
「À. Ra là vậy…」
Lần này đến lượt tôi im lặng. Suy nghĩ, sắp xếp, lập luận… và rồi yêu cầu.
「Đúng vậy. Xóa ký ức của em ấy về ta đi. Và… như ban đầu, giết ta luôn thì ta cảm ơn lắm.」
Lời nói của tôi như khiến không khí đóng băng… Có lẽ là tự mãn, nhưng mà.
『…Ngươi nghiêm túc sao』
「Ừ, kỳ lạ lắm à? Ngươi cũng thấy rồi mà? Vậy thì ngươi phải hiểu… mức độ nguy hiểm của ta.」
Việc tôi có tồn tại trong chính sử hay không chẳng còn là vấn đề lớn khi ký ức của Shira đã bị xóa. Vấn đề nằm ở chính cơ thể này.
Trở thành quái vật, bạo loạn như thế nào, đó là điều tôi đã thể hiện. Liệu đó có phải là đặc tính vốn có của chủ nhân cơ thể này hay không, điều đó không thể biết được vì mối quan hệ giữa thuật pháp này và sức mạnh của yếu tố từ Yêu mẫu là không thể đo lường. Có lẽ, ảnh hưởng từ tinh thần của tôi bên trong, hoặc sức mạnh bất hợp lý của Yêu mẫu đã khiến mọi thứ được điều chỉnh để khớp lại như vậy. Chắc vậy.
Điều đó không quan trọng. Nhưng nếu sau khi thuật pháp kết thúc thân xác này vẫn còn sống, hoặc còn sót lại một cái xác chết, thì nguy hiểm của thân xác đã chịu phần sức mạnh của Yêu mẫu này là điều khỏi phải nói. Có thể bỏ qua cho người mẹ, nhưng với cơ thể này thì không.
「Sạch sẽ, gọn gàng, xử lý nó giúp ta, ta sẽ rất vui… Hay là, ngươi muốn ăn nó?」
『Thịt mang ảnh hưởng của Địa Mẫu Thần đó ư? Đùa à. Quả thật, để lại thì nguy hiểm đấy.』
Hắc Hồ bày tỏ sự đồng tình chân thành với mối lo ngại của tôi. Không phải là kappa, nhưng cơ thể này giờ đây giống như một loại phế thải sinh học nguy hiểm. Nếu để mặc, ai biết được sẽ gây ra tai họa gì.
「Xử lý toàn bộ, kể cả cái vỏ nằm đâu đó quanh đây… đúng không? Được thôi, ta nhận lời… Cô trừ yêu sư đang rình rập kia? Cô cũng đồng ý thế chứ?」
Lời gọi đó có lẽ hướng tới con chim ruồi… Botan, đang lén lút quan sát. Dù không có câu trả lời, cả tôi và ả Hắc Hồ đều cảm nhận được ý chí của cô ấy. Một trừ yêu sư sẽ phán xét ra sao trong tình huống này.
Rồi một tiếng búng tay vang lên. Cùng với đó, dấu vết lột xác khổng lồ của tôi, bị bỏ lại trên tuyết, bùng cháy. Nhân tiện, con nhện ngu ngốc kia vẫn đang chiến đấu với một đối thủ vô hình ở phía xa. Đồ vô dụng.
…Nghĩ lại thì, sự tồn tại của nó sẽ được điều chỉnh thế nào đây? Không, với trường hợp của Yêu mẫu, có lẽ các thần cách là ngoại lệ. Thần cách cấp cao tồn tại như một điểm, một đường, hay một mặt đối với thế giới, hay đại loại thế. Ừ, tôi chẳng hiểu mình đang nói gì nữa.
『Ara, đẹp đấy. Chỉ định đốt nhẹ thôi, nhưng hóa ra cháy tốt hơn mong đợi. Vậy thì, sắp tới rồi…』
Trong lúc tôi đang nghĩ vẩn vơ, Hắc Hồ đánh giá đống thịt đang cháy rừng rực, rồi quay ánh mắt về phía tôi. Kẻ chà đạp và bị chà đạp, kẻ nhìn xuống và bị nhìn xuống… Ả hồ ly nở nụ cười tàn nhẫn, đôi mắt lóe lên ánh sáng yêu dị. Cảm giác cơ thể nóng lên. Đó là dấu hiệu của hiện tượng tự bốc cháy…
「Không được…!!」
「!?」
『Tch!?』
Một tiếng thét. Ngọn lửa bao trùm tầm nhìn ngay lập tức bị thuật pháp của chính Hồ Ly biến thành ảo ảnh. Tôi nhận ra thứ đang che chắn cho mình.
Hình ảnh của tiểu thư phóng đãng, không, của người mẹ, của Ina, với vết bỏng nhẹ trên lưng… Cảnh cô ấy ôm chặt tôi, sợ hãi nhưng vẫn muốn bảo vệ đứa con. Cô ngẩng lên, hướng ánh mắt thù địch về phía Hắc Hồ.
『…Ngươi định làm gì?』
「Tiểu thư, rốt cuộc người đang làm gì…?」
Câu hỏi gần như đồng thanh của tôi và ả hồ ly. Nghi ngờ. Hoang mang trước ý nghĩa của hành động này.
「Haha! Đó là… điều ta muốn nói đấy? Không thể kiểm soát nổi, cơ thể cứ tự động hành động. Phải bảo vệ. Con trai của ta, biết chưa?」
Như thể không thể kiềm chế cảm xúc, cô ấy nói lớn. Rồi nhìn vào mặt tôi, nhẹ nhõm vì tôi vẫn còn sống. Hoàn toàn là gương mặt của một người mẹ.
(Có phải cô ấy bị ảnh hưởng bởi người mẹ của nhân vật mình đang đóng…?)
Hành động không giống phiên bản TS của Magical, tôi hiểu điều đó. Hành động bộc phát này chắc chắn là do tinh thần của Ina chi phối. Tôi cảm thấy đồng cảm với dâm cơ, bị buộc phải hành động không phù hợp với mình. Và… tôi xin lỗi người mẹ.
「Mẹ….」
「Ta không phải là mẹ của câu… hay là mẹ nhỉ? Hay là… không phải? Hay là phải?」
Cả hai đều rối bời, suy nghĩ hỗn loạn. Bỏ qua điều đó, tôi nói tiếp. Với người mẹ đã nuôi dưỡng tôi. Với người mẹ của cơ thể này. Với Ina.
「Con là đứa bất hiếu… cũng hơi sai. Ta không thể xem mình là chủ nhân của thân xác này.」
Nói thật là như tự thú phạm tội. Nếu làm khéo hơn, chủ nhân thật sự của thân xác này có lẽ đã sống được. Có thể chúng tôi đã cùng nhau chạy trốn đi đâu đó. Nhưng giờ thì đã quá muộn rồi.
「Về con trai cô… tôi thật lòng xin lỗi.」
「Đừng có nói vậy… Mẹ không muốn nghe những lời đó từ con mình.」
Có lẽ phần đầu là lời của Tiểu thư, phần sau là của người mẹ. Nụ cười gượng gạo méo mó, đầy tuyệt vọng. Người phụ nữ bất lực ấy đã nhận ra mọi thứ.
「Tự ý quyết định mọi chuyện, bỏ lại mẹ một mình… con biết mình thật vô ơn. Nhưng đó là lựa chọn tốt nhất bây giờ. Mẹ… sẽ không hiểu đâu nhỉ?」
「Mẹ không muốn hiểu… Đừng xin lỗi. Chỉ cần hai đứa ở lại với mẹ là đủ. Được chứ? Ba người chúng ta, được chứ?」
Lời van xin đau đớn, khẩn khoản của người mẹ. Một lời van nài. Một mong muốn tầm thường. Nhưng nó quá mong manh để trở thành hiện thực.
「Cảm ơn mẹ đã nhặt con về, đã nuôi dưỡng con. Thay mặt chủ nhân của cơ thể này, con chân thành cảm ơn.」
Thành tâm thành ý, tôi xin lỗi vì đã tự ý quyết định số phận và khiến người không có quyền phải chết. Tôi chấp nhận bị oán hận. Nếu tôi là cô ấy, tôi cũng không thể chấp nhận câu chuyện này. Đương nhiên, cô ấy hét lên.
「Dừng lại! Đừng nói thế!」
Lắc đầu phủ nhận, mắt ngấn lệ, cô ấy nói dồn dập.
「Làm ơn! Chỉ cần các con ở đây là đủ! Chỉ cần thế thôi!! Một kẻ không còn gia đình như mẹ… Bị nguyền rủa, cô đơn, các con đã là gia đình của mẹ rồi!! Vậy nên!!」
Đó có lẽ là lần đầu tiên tôi nghe được lòng thật của người mẹ, bộc lộ một cách trần trụi. Tôi ngạc nhiên trước những lời thô bạo từ người mẹ vốn luôn ôn hòa, trầm lặng.
「Mẹ mới là người nên biết ơn! Vì đã không bỏ rơi mẹ lúc đó! Vì đã sống lại!! Vì đã ở bên mẹ! Vì thế, con là! Chắc chắn là gia đình của mẹ! Vì là gia đình…!! Kyaa!!?」
Lời kêu gào biến thành tiếng thét. Đuôi của Hắc Hồ tóm lấy cô, ném đi. Gương mặt của ả lộ vẻ chán ghét.
『Ta không thích mấy cảnh này lắm đâu?』
「Haha, xin lỗi… Ngạc nhiên thật, ngươi cũng biết đọc không khí à?」
Chấp nhận ánh mắt chỉ trích, tôi giơ hai tay lên chờ「điều đó」. Quả thật, nhìn cảnh sướt mướt của kẻ sắp bị giết chắc chẳng dễ chịu gì.
「Không, không được! Làm ơn…!? Làm ơn! Đừng bỏ mẹ lại!! Mẹ không muốn ở một mình nữa! Đừng bỏ mẹ một mình…!!?」
Có lẽ bị ném khá xa. Người mẹ tuyệt vọng hét lên, lội qua tuyết để chạy về phía tôi. Ina khóc nức nở, lao tới. Cảnh tượng bi thương ấy, ngay cả tôi cũng không thể nhìn.
Nghĩ đến số phận của cô ấy, bị cướp mất gia đình một cách bất công, mất cả quê hương và nhà… càng khiến tôi…
Hãy sống thật mạnh mẽ. Hãy sống lâu. …Những lời đó chỉ là đạo đức giả trong lòng. Một đứa con trai tồi, không, một kẻ giết con trai của chính mẹ.
「…Nào, giết ta đi.」
『Ừ. Được thôi. Giết chứ?』
「Hả?」
Mọi chuyện diễn ra đột ngột. Trước câu trả lời kỳ lạ của Hắc Hồ, tôi nghiêng đầu, rồi bỗng thấy mình bay lên không trung. Chỉ còn nửa thân trên, nội tạng vương vãi, trong tầm nhìn chậm rãi rơi xuống đất, tôi nhìn thấy.
Hình ảnh Shiro trưởng thành, sững sờ với vẻ mặt kinh ngạc khi nhận ra tôi đã bị xé thành tám mảnh. Phía sau Shiro, Hắc Hồ nở nụ cười tàn nhẫn đầy tính hành hạ.
「À, ra là… vậy…」
Hiểu ra, tôi bị đập mạnh xuống đất, cơn đau dữ dội lan khắp người khiến tôi không thể hét lên. Xa xa, Bạch Hồ dính đầy máu đỏ của tôi, mắt mở to, gần như phát điên lao về phía tôi.
Yêu Hồ vốn tàn nhẫn. Bản tính xấu xa. Chẳng có chuyện ả sẽ ngoan ngoãn đáp ứng yêu cầu của tôi. Có vẻ ả đã giữ đúng giới hạn của lời hứa, nhưng bằng cách độc ác nhất có thể. Dùng ảo thuật chăng?
(Dù sao, có lẽ sau này ả sẽ đốt cháy và sửa đổi mọi thứ…)
Trước mắt tôi, giờ chỉ là một khối thịt, là hình ảnh Bạch Hồ khóc nức nở. Cô ấy nói gì, tôi không hiểu. Không còn hiểu được nữa. Cơn đau rồi sẽ chấm dứt. Tôi chịu đựng. Tôi xin lỗi. Xin lỗi cô em gái phải chứng kiến cảnh này vào phút cuối. Xin lỗi người mẹ. Và xin lỗi chủ nhân của cơ thể này, người mà tôi đã để chết một cách tùy tiện.
「Xin lỗi, anh tệ quá… xin lỗi nhé?」
Tôi không biết liệu những lời cuối cùng thốt ra có đến được tai ai không, trước khi ý thức của tôi chìm vào bóng tối.


6 Bình luận
PEAK