Chương 12 - Chuyện nợ nần thì thường sẽ tìm đến lúc người ta đã quên mất.
Chap 170
7 Bình luận - Độ dài: 7,949 từ - Cập nhật:
Buổi sáng của nàng nữ hầu bắt đầu từ rất sớm.
「...!!」
Thân thể nàng đã khắc sâu thói quen thức dậy vào giờ cố định... nhưng lần này thì muộn hơn một chút. Với sự thức tỉnh ý thức bất ngờ, nàng nữ hầu phục vụ nhà Hotoya ngồi bật dậy trong tức tối. Khuôn mặt lộ vẻ hơi khó chịu. Nàng miễn cưỡng dụi mắt để tỉnh táo hơn.
「Rửa mặt…」
Nàng rửa mặt bằng nước trong bình đã chuẩn bị từ tối hôm trước. súc miệng. Cách nàng khua vai, xoay cổ để giải tỏa những cơ căng cứng. Kích hoạt lại dòng máu bị trì trệ trong lúc ngủ.
「Quần áo… và buộc tóc nữa」
Từ đồ ngủ thay sang đồ làm việc, rồi buộc tóc. Nhìn vào gương, nàng còn nhẹ nhàng trang điểm một chút. Những việc này tốn khoảng nửa giờ. Làm nữ hầu nhà Hotoya thì không được phép ăn mặc luộm thuộm. Dù chủ nhân có mỉm cười bỏ qua thì cũng không được, đây là chuyện lễ nghi.
「Dẫu vậy…」
Cẩn thận hơn mọi khi, nhưng vẫn còn thời gian thừa. Bắt đầu làm việc sớm chăng? Không, như thế sẽ bị chê cười. Không phải việc của riêng mình. Những nữ hầu của Onizuki hay Aimi kia đâu có dễ chịu khi ai đó xen vào. Huống chi là làm hành động như thúc giục tiểu thư, dù có ý tốt cũng không nên. Kẻ không biết điều sẽ bị xã hội ruồng rẫy.
「…Khó nhỉ」
Nàng bồn chồn không biết làm gì, đứng ngẩn ra. Ừm, nên làm gì đây. Có việc nội bộ nào cần làm chăng? Không, không có. Nàng chăm chỉ; việc cần làm thì đã làm từ trước. Vậy làm sao giết thời gian đây…
「…」
Nàng rút ra một thứ từ đồ đựng của mình. Một tờ thư gấp gọn, nàng mở ra cẩn thận từng chút một. Đọc đi đọc lại từng chữ từng chữ trong đó nhiều lần. Đọc xong, mỉm cười…
「Fufu」
「Nhìn gì đấy?」
「Ơ? Kyaaaaah!?」
Bị gọi bất ngờ, Suzune quay phắt lại, và trước mắt là khuôn mặt khiến nàng suýt ngã ngửa. Một giây sau nàng mới nhận ra đó là bạn mình.
「Iruka, cô vào từ bao giờ vậy!?」
「Mới vào lúc nãy thôi?」
Nữ lang nhân Iruka thản nhiên chỉ tay. Không biết từ lúc nào cửa shoji đã mở. Không có tiếng động hay dấu hiệu nào cả. Là giấu mình chăng, hay năng lực thể chất của bán yêu đã làm được việc đó?
「~~~~! Trước khi vào thì gọi một tiếng chứ!! Nếu trong phòng đang làm việc quan trọng thì sao!!?」
「Làm nấy à?」
「Cô đang nói cái gì vậy!!?」
Suzune la mắng, Iruka đáp lại như một tên dê xồm. Suzune vừa mắng vừa đưa tay chặt xuống đỉnh đầu Iruka. 「Đau!」 Iruka rên lên. Dù phản ứng, Suzune biết cú đánh đó chẳng đau mấy. Cô nàng này vốn hay phản ứng thái quá với mọi chuyện. Một cú đánh tay không từ con gái người thường thì chỉ như cơn gió thoảng thôi.
「Lạnh lùng thế… Nếu không biết đùa thì đàn ông sẽ coi thường đấy? Nếu không quen chơi thì bị cho là dễ bị lừa đó?」
「Tôi không có ý định chơi bời, và tôi cũng không có tiền!!」
Suzune đáp dứt khoát bác bỏ. Không phải ra vẻ. Nàng gửi hầu như toàn bộ tiền công về nhà, tiền để lại cũng là tiết kiệm cho lúc cần. Từ những trải nghiệm thời thơ ấu, Suzune không có cảm tình với việc dùng tiền để vui chơi.
「…hừm. Ờ, vậy à」
Iruka lẩm bẩm đầy bất an. Suzune nghiêng đầu khó hiểu với thái độ đó... thì ngay khoảnh khắc sau, nàng bị Iruka đẩy ép vào tường.
「Hả? Kyaa!? Nn!!?」
「Vậy là vẫn bảo không cần quen chơi bời à?」
Một động tác chặn tường, nâng cằm, kèm theo câu thoại quyết định. Vì cách cư xử và giọng nói thường ngày, Iruka vẫn có thể tỏ ra là một mỹ nhân. Khi cần, nàng thể hiện nét thanh mãnh pha hoang dã như một tay phong tình dễ dàng chẳng khó.
「...」
「...」
「...Sao?」
「...」
「...Phản ứng đi chứ?」
「Tẹt」
「Ugya」
Trong im lặng ngượng ngùng, Iruka nhắm một mắt khích lệ phản ứng, rồi một cú chặt mũi toàn lực. Trúng ngay yếu huyệt. Hiệu quả tuyệt vời.
「Á đù... đau đau...」
「Lãng phí thời gian vào chuyện vớ vẩn rồi. Nhờ thế mà giờ có khi lại muộn mất」
Đó là nhận xét của Suzune khi nhìn cảnh vật ngoài shoji và độ cao của mặt trời. Nàng phủi tay đánh bốp. Ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Iruka. Ánh nhìn đầy ngán ngẩm và khinh miệt.
「Ư~... Ngại chứ gì? Nội dung bức thư là gì vậy? Kể cho ta nghe cũng được mà?」
「Giữa bạn bè cũng phải có lễ nghi. Không được xông xáo vào chuyện riêng tư của người khác chứ?」
「Giờ ta đi chân trần chứ có mang giày đâu?」
「Có vẻ cũng chẳng có lễ nghi gì nhỉ」
Suzune lại chặt bằng mu bàn tay, rồi cẩn thận gấp thư đặt lại vào chỗ. Dán một lá niêm phong nhỏ mang chút chú nguyền nhẹ lên cửa. Những đồ chế bởi triều đình rẻ tiền chẳng có sức mạnh mấy, chủ yếu để kiểm tra xem có bị mở lúc nào không.
「Chậc」
「Thôi nào. Mau làm việc đi. Ai không làm thì không được ăn」
Suzune lạnh lùng buông lời với Iruka đang hờn dỗi rồi rời khỏi phòng.
「...」
Bị bỏ lại một mình trong căn phòng vừa là của bạn, vừa là cấp trên, Iruka lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chiếc kệ đã được niêm phong. Phá ấn để xem bên trong thì quá dễ, nhưng…
「Quả là việc đó thì… không nên」
Không phải chỉ vì lời bạn vừa nói, bản thân Iruka cũng tự biết có những chuyện đùa được và những chuyện không thể đùa. Như việc tuồn trộm ít rượu của gã đầy tớ nào đó thì sao? Không nên bận tâm. Thân phận này vốn chẳng biết lúc nào sẽ bị yêu hóa nuốt chửng. Ít nhất thì hãy cho nàng uống chút rượu.
「…Nhưng mà, quen nhau từ khi nào vậy nhỉ?」
Chỉ cần nhìn vào nét mặt, Iruka cũng đã thấy rõ bạn mình dành tình cảm cho người trong bức thư. Và cô chẳng coi đó là phản bội gì cả. Nàng không hề có khuynh hướng bách hợp, cũng chẳng mong bạn trở thành kẻ lỡ thì. Đó là cuộc đời của nàng. Thích gì thì cứ việc. Nhưng mà…
(Không phải là mong bất hạnh đâu…)
Dẫu cho chuyện đời thường cũng đành, nàng vẫn không muốn bạn mình bị một gã tồi bạc đãi, để rồi phải khổ sở. Hơn nữa, cô nàng ấy cũng chẳng hề quen đối phó với đàn ông. Đây là chốn đô thành. Chuyện một cô gái thôn quê chất phác bị lừa gạt rồi rơi vào kết cục bi thảm chẳng hề hiếm gặp. Nàng lo lắng.
…Cảm giác này giống hệt như một người mẹ, nhưng không nên bận tâm.
「Không lẽ nào… lại có mưu đồ gì đó chứ?」
Nửa đùa nửa thật cất lời, nhưng Iruka rồi lại chìm vào im lặng.
Vì nàng không thể nào cho rằng đó là chuyện có thể bỏ qua như một câu nói đùa được…
-
Buổi sáng của đầy tớ đến rất sớm.
...
「……!!」
Cơ thể tôi đã quen thuộc với giờ giấc, thậm chí còn sớm hơn đôi chút so với thường lệ. Tôi trợn to mắt bật dậy, rồi lập tức xoay người bật lên một cách lanh lẹ. Việc đầu tiên phải làm sau khi tỉnh dậy chỉ có một, điểm danh. Điểm cái gì ư? Đương nhiên là điểm người.
「……Không, ngủ xấu quá đi chứ」
Trong khi dọn dẹp lại chiến trường hỗn loạn nơi mà ngủ chung sàn là chuyện bình thường, cướp chăn gối của người bên cạnh là chuyện thường tình, và đạp vào mặt chân là chuyện chấp nhận được, tôi đếm từng người một (mặc dù có vài đứa khó mà coi là "người" thực thụ, nhưng thôi kệ) để kiểm tra số lượng đầu người.
「Thiếu một đứa」
Một mùi đặc trưng thoáng phảng phất chạm vào cánh mũi. Cái chăn biến mất. Những tế bào chất xám của tôi nhanh chóng dẫn đến đáp án. Đích đến chính là chỗ giặt giũ.
Có tiếng nước. Một chút linh cảm chẳng lành thoáng qua, nhưng rốt cuộc chỉ là lo lắng thừa. Cái xô bị đổ là của nhà bếp, nếu là xô ở giếng thì đã có nguy cơ ngã nhào xuống tận đáy giếng rồi, và chắc chắn tôi sẽ bị mắng một trận nên thân. May mà trước đó tôi đã đậy nắp cẩn thận.
「Thế thì, bắt quả tang nhé?」
「Hi-gya!?」
Tôi lên tiếng sau khi lén lút áp sát từ phía sau. Cái chăn loang lổ vết bẩn bị kéo lê đầy cát, nước trong xô thì quá nặng nên đã đổ tràn ra đất. Hiện trường phi tang chứng cứ đã được giữ nguyên. Đứa nhóc run rẩy quay lại.
Một đứa nhóc con trông như mọc thêm bộ phận của chồn nhìn tôi chằm chằm từ dưới lên.
「Ờm, thì…」
「Đưa đây. Mau giao chăn cho anh. Rửa ráy trong phòng tắm xong thì lấy chăn dự phòng mà ngủ… Nếu lại tè dầm như lúc mẹ nhóc còn ở nhà, thì phải báo cáo trước. Hiểu chưa?」
Đứa nhóc run rẩy nhưng vẫn gật đầu lia lịa. Điều này không hay đâu. Tôi ngồi xổm xuống để nhìn thẳng vào mắt nó. Cố gắng dùng giọng nói dịu dàng nhất có thể, chậm rãi nói.
「Nếu khó nói, thì nhờ anh chị giúp gọi anh dậy. Không giữ quy định, thì anh sẽ bị mẹ nhóc la đó. Liệu mà giúp anh nhé?」
「……」
Lần này đứa bé mới gật đầu mạnh mẽ. Ừ, với một tên người lạ như tôi thì như vậy đã là tốt lắm rồi, không cần đòi hỏi hơn.
「Được rồi, đi nào?」
Tôi cầm lấy chăn, dẫn đứa trẻ ướt sũng cả nửa dưới cơ thể đến phòng tắm. Cái xô tạm thời để sau, lát nữa sẽ phải châm thêm nước vào chum.
Đây là một cảnh buổi sáng tại trại trẻ mồ côi do gia tộc Oniuzki tài trợ, ở ngoại ô kinh đô quốc Gia Phù Tang…
-
Số trẻ con mà trại trẻ mồ côi do Azuma Hibari điều hành thu nhận lên đến tận hai mươi tám đứa, trong đó chín phần mười là bán yêu.
Không phải vì kỳ thị hay ngược lại là thiên vị. Bán yêu vốn bị các trại trẻ khác chán ghét, bị đùn đẩy lòng vòng, hoặc bị gạt ra ngoài diện cứu trợ. Hơn nữa, bản thân viện trưởng cũng là bán yêu, nên cuối cùng những đứa trẻ này đều bị 「chuyển giao」 đến đây. Với kẻ khác thì đó chỉ là gánh nặng bị ép buộc, nhưng… Azuma Hibari lại vui vẻ tiếp nhận. Có lẽ trong thâm tâm, cô còn cho rằng điều đó là lẽ đương nhiên. Ở một khía cạnh nào đó, đó quả thực cũng là điều hợp lý.
… Mà khoan, một mình lo hết cho từng này đứa trẻ có khả thi không đấy? Nhưng nếu là cô ta thì chắc làm được thôi. Bởi vì, cô vốn là tanuki cơ mà. Chỉ nghe bọn nhóc kể lại thôi thì rõ ràng cô ta đã tạo ra ảo ảnh có cả trọng lượng thật. Ảo thuật mà còn có khối lượng? Quái vật chắc?
Dù vậy, nhóm lớn tuổi hơn thì cũng đã phần nào trưởng thành, có thể coi như lực lượng bổ trợ, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là bọn nhóc con. Không thể kỳ vọng quá nhiều, mà chính trong sổ tay cũng ghi rõ ràng là không nên. Trong đó còn in đậm, gạch chân đỏ chót rằng bọn trẻ lớn tuổi chỉ nên phụ trách những công việc lặt vặt hằng ngày thôi. Có phải hơi nuông chiều quá không nhỉ?
「Chắc đúng là nuông chiều quá rồi ha.」
Tôi lẩm bẩm khi đang đứng trong bếp với dáng vẻ chẳng khác nào một bà mẹ mặc tạp dề, tay thì thong thả hạ lưỡi dao xuống. Cắt bí đỏ, rồi cùng cà rốt đem hầm ngọt. Phần hạt moi ra tuyệt đối không được vứt đi, vừa để dành gieo trồng, vừa có thể đem rang lên ăn vặt như kẹo bánh.
「Ờm… để không bị đầy bụng thì phải nêm nhạt nhạt chút thì phải.」
Vừa đọc cuốn sổ hướng dẫn đưa cho, tôi vừa xác nhận. Vì trong các bán yêu kia có nhiều đứa di truyền đặc tính mạnh, nên thức ăn và gia vị cũng bị cấm kỵ khá nhiều. Muối mặn, dầu mỡ, gia vị cay, hành tỏi, rau chân vịt, sữa thú, tỏi… Tất cả đều phải tránh khi nấu chung.
「Vòng một vòng lại thành vị kiểu kinh đô hả ta?」
Nấu nhạt như thế thì đúng là phong cách 「ẩm thực kinh đô」 điển hình. Tuy nhiên, trên thực tế, khẩu vị nhạt này chỉ phổ biến trong tầng lớp trung lưu trở lên ở kinh thành, còn dân lao động cực khổ thì lại thích đậm muối hơn nhiều. Đám dân quê thì càng khỏi phải nói. Bản thân tôi dĩ nhiên cũng thuộc về phe sau này. Ăn thấy thiếu thiếu, nhưng vẫn ráng mà kiềm chế, chỉ thêm tí xì dầu loãng, thật ít một.
«Cơm thì nước nhiều hơn, ninh thật kỹ cho mềm... Ừm, cái này gần như cháo rồi.»
Vừa vì số lượng trẻ quá đông, vừa vì hệ tiêu hóa và răng miệng của chúng, nên tránh cơm khô cứng thì hơn. Nhìn vào nồi, thứ hiện ra là một dạng cơm gần như cháo, có thêm rau lá và mè giã nhỏ. Ừm, ăn thế này cũng ngon lành ra phết.
「Còn canh thì… rồi, cái này cũng phải nhạt nhạt.」
Miso thì mặn quá, nên làm súp trong… mà súp trong thì tốn nước dùng, thế nên làm loãng thôi. Tôi thả trứng gà mới đẻ trong vườn vào, nấu thành canh trứng. Nguyên liệu làm nước dùng là nấm hương phơi khô, nghe nói do chính Azuma tự tay vào núi hái về.
「Uwaaahhh!!」
「!!? Gì thế!?」
Đúng lúc sắp xong thì phía sau vang lên tiếng hét. Tôi còn đang tính chạy ra sảnh thì ngay lập tức, từ khe cửa kéo, ló ra bóng dáng một cô bé Hakucho, tai hồ ly trắng rung rung.
「Tomobe-san, xin đừng bận tâm! Bên này bọn em sẽ lo liệu được!」
「Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Có ai bị thương à?」
Tôi hỏi Shiro, cô bé hiện lấy danh nghĩa nữ hầu đi cùng tôi 「về quê」 (?), giờ thì đang lo trông nom lũ nhóc kia. Dù cô bé nói sẽ xử lý, nhưng nắm tình hình vẫn cần thiết.
「Không, chỉ là… vì Azuma-san không có ở đây, nên mấy đứa nhỏ nhớ mẹ quá, khóc um lên thôi.」
Shiro vừa gượng cười vừa trả lời, thoáng hiện chút buồn bã trong ánh mắt.
「Ra là nhớ mẹ à… phiền thật. Mới có ngày thứ hai thôi đấy nhỉ…?」
Ngày đầu thì còn vì tò mò mà bị cuốn hút bởi 「người thay thế」 mới lạ, vậy mà giờ đã có đứa nhớ đến 「vai trò người mẹ」 mà khóc nhè rồi. Xem ra còn nhiều chuyện mệt đầu nữa đây.
「Chắc chỉ cần ăn sáng vào sẽ đỡ thôi… Nên Tomobe-san cứ tập trung lo bữa ăn đi. Em cùng mấy anh chị lớn sẽ dỗ bọn nhỏ cho.」
「Ừm, hiểu rồi.」
Tôi đồng ý với Shiro rồi lại tiếp tục nấu nướng, coi tiếng khóc kia như nhạc nền. Nhưng mà…
「Nhóm lớn tuổi, hử…」
Dù ngoài mặt còn nét non nớt, nhưng Shiro vốn từng là một phần của con hồ ly độc ác tàn nhẫn, nên bên trong lại có chỗ trưởng thành hơn so với dáng vẻ. Có đứa trông còn lớn tuổi hơn cô bé, nhưng trong cách cư xử, Shiro lại như vạch rõ ranh giới, coi chúng chỉ là trẻ con. Không phải là quan hệ xấu, chỉ là… vẫn chưa hòa nhập hoàn toàn. Mong rằng sớm hòa đồng được với nhau.
「Rồi. Vậy là xong.」
Xác nhận món hầm đã nhừ, tôi kết thúc việc nấu nướng. Món hầm thì để cả nồi lớn, thay vì đũa gắp thì chuẩn bị muỗng cho đám nhỏ. Cơm và canh thì chia sẵn từng bát cho đủ cả bọn. Đứa lớn thì dùng đũa, đứa nhỏ thì dùng muỗng.
「Mang đồ nóng đây, cẩn thận nhé.」
「Dạ, vâng…!」
「Cơm~?」
「Này, ngồi xuống, nguy hiểm đó?」
Món ăn nóng hổi nặng nề, lỡ chạm vào thì bỏng mất, nên tôi nhắc nhở. Đám nhóc đói bụng thì hay nhào đến thiếu suy nghĩ, nên phải nhờ nhóm lớn trông chừng. Sau khi nghe đáp lời, tôi mang đồ ăn ra sảnh.
Không đủ xa xỉ để chuẩn bị từng mâm riêng, nên chỉ dùng mấy chiếc bàn thấp để ngồi quây quần. Tôi múc cơm và canh cho từng đứa. Món hầm thì ai muốn ăn kèm cơm thì tôi cho sẵn, còn không thì cứ để sau. Nhưng tất cả đều phải chờ chia đủ phần rồi mới được ăn. Điều này cũng được ghi rõ trong sổ tay của Azuma.
「… Thế thì, bắt đầu ăn nào?」
Trước những ánh mắt háo hức nhìn chằm chằm đến mức đau cả da mặt, tôi cất tiếng 「itadatakimasu」. Lập tức, bọn nhóc đói bụng liền nhào vào cơm.
「Azuma… mẹ mấy đứa cũng dặn rồi đó, nhớ nhai kỹ vào nhé.」
Tôi nhắc nhở mấy đứa tai thú nhỏ tuổi đang cắm đầu cắm cổ nuốt vội. Thực ra thì dựa vào kinh nghiệm bản thân, tôi cũng biết lời nhắc kiểu này chẳng mấy tác dụng. Trước đây, đứa em gái và mấy nhóc mới vào làm đầy tớ cũng vậy. Trẻ con thì lý trí nào mạnh mẽ đến mức kiểm soát được cơn đói chứ.
「Sao thế? Nhóc không ăn à?」
Ngược lại, có đứa thì chẳng động đũa. Đứa bé này đặc biệt nhỏ tuổi, mà hồi xảy ra vụ náo loạn hồ ly ở kinh thành tôi chưa từng thấy mặt. Có lẽ là gương mặt mới. Tai trâu, đuôi trâu, khóe mắt còn sưng húp vì vừa khóc to lúc nãy, chắc chính là đứa trẻ này.
「…」
「Nếu không ăn thì bụng đói lắm đấy?」
「Ăn xong rồi… có bị đem bán đi không?」
「Ơ, sao lại thế」
Tạm thời tôi phản ứng ngay với câu trả lời kia. Bò à? Vì là bán yêu bò nên mới nghĩ tới 「dona dona」 hả? [note80330]
「Em nghe rồi mà. Trước khi bị bán đi thì người ta sẽ cho ăn một bữa cuối thật ngon đúng không? Mẹ em biến mất là vì em bị bán đi phải không?」
「Thế còn anh thì sao?」
「…Người đi cùng để dẫn đi?」
「Quỷ sứ chứ còn gì!」
Khuôn mặt run rẩy sợ hãi kia trả lời. Thật là oan uổng.
「Tại vì… trông anh như quỷ vậy.」
「Đây là mặt nạ đó. Nhưng mà đúng là…」
Tôi khẽ chạm vào chiếc mặt nạ được cấp, thứ tôi vẫn đeo ngay cả khi ăn cơm. Quả thực, nếu trong nhà lúc nào cũng có kẻ xa lạ mang mặt nạ quỷ đi lại thì bọn nhỏ sợ cũng phải. Mà thật ra, khuôn mặt thật của tôi cũng đâu hiền lành gì cho cam…
「Uu… mẹ ơi…!」
Chắc trò chuyện làm nó nhớ đến nỗi buồn, nên khóe mắt của đứa nhóc mít ướt lại ầng ậc nước. Giọng nó run lên, thổn thức từng hồi. Cái đuôi thì quật loạn, đánh thình thịch xuống sàn làm xước cả gỗ. Này này, thôi đi nào… nhưng có cản cũng chẳng dừng lại.
Hừm… có lẽ thà thuận theo rồi lật ngược tình thế thì tốt hơn.
「Ờ thì, cũng có khi em đã bị bán đi rồi cũng nên.」
「…!!」
Nghe tôi nói với giọng hờ hững, đứa trẻ co rúm cả vai lại, ngước lên nhìn tôi như nhìn ác quỷ.
「Tomobe-san…!」
「Khoan đã, để anh nói hết đã.」
Shirō đứng cạnh hốt hoảng trước trò đùa tàn nhẫn của tôi. Tôi nhỏ giọng trấn an rồi tiếp tục.
「Từ xưa người ta vẫn bảo, trẻ hư thì sẽ bị tengu hay oni bắt đi. Rồi sẽ bị chúng ngoạm cái bụp ăn mất đấy.」
「Em không phải trẻ hư đâu!!」
Nghe tôi dọa dẫm rùng rợn, đứa nhóc hét lên.
「Em vẫn nghe lời mẹ mà!! Em là trẻ ngoan!!」
「Ừ, đúng vậy. Anh cũng đã nhìn thấy mà. Nếu cho đến khi mẹ về mà em vẫn giữ đúng những điều đã dặn, thì đáng tiếc quá, chẳng có ai để「dona dona」hết, bọn anh chỉ còn biết tay trắng quay về thôi.」
「Em sẽ ngoan! Em ăn đây!!」
Hiểu được ý tôi, đứa trẻ liền cắm đầu vào bát cơm, ăn hối hả. Tôi nhắc nhở, nhớ nhai kỹ vào. Ngay lập tức, nó bắt đầu vừa nhồm nhoàm vừa cố đếm số lần nhai. Chính sách giáo dục của Azuma Hibari là, một miếng phải nhai ít nhất hai mươi lần.
「Tomobe-san…」
「Việc gì cũng cần linh hoạt mà.」
Tôi đáp trơn tru, giả vờ bình thản trước ánh mắt nửa giận nửa bất lực của Shiro. Hù dọa á? Không, đây là giáo dục. Giống như mấy câu chuyện ngụ ngôn thôi. Giống hệt… đúng không?
「À mà này, nếu ngoan ngoãn thì tới giờ tầm ba giờ anh sẽ chuẩn bị đồ ngọt nhé? Những ai biết nhai kỹ, không kén chọn, không rơi vãi thì sẽ có phần thưởng thay vì hình phạt, nhớ không nào?」
「「「……!!」」」
Tôi cố ý nói to để cả phòng nghe thấy. Lập tức, những đứa đang ồn ào, lộn xộn chợt nín bặt, rồi vội vàng chỉnh lại tác phong. Nhóm lớn tuổi thì nhìn cảnh ấy với vẻ chán nản. Bản thân tôi cũng thấy bất lực. Quả thật, trẻ con có thể chịu đựng bị dọa 「dona dona」, chứ chẳng bao giờ cưỡng lại được kẹo bánh.
「A, ừm... Xin lỗi. Em làm phiền mọi người rồi...」
Một cậu nhóc tiến lại gần, gương mặt quen thuộc từ lần hỗn loạn hồ ly trước kia… nhưng giờ đã lớn hơn, chắc cũng tầm mười mấy tuổi. Cậu cúi đầu, hết sức áy náy.
「Không cần bận tâm. Đây là công việc mẹ em nhờ anh mà. Anh nhận tiền rồi, nên phải làm việc xứng với thù lao chứ.」
Khoản tiền công này, nói chính xác thì được ứng trước từ túi riêng của Thủ lĩnh Âm Dương Liêu. Vừa là tiền thù lao, vừa là ngân sách. Mọi chi phí nuôi lũ nhóc đều phải lo từ đó.
「Ra là vậy…」
「À, nhưng ăn đồ ngọt xong thì phải đánh răng đấy. Nếu trong lúc anh trông mà lại sinh sâu răng thì phiền phức to.」
Đau răng là thứ không bút nào tả xiết, mà cả ở đời trước, tận khi bước sang thời cận đại, việc chữa răng vẫn là địa ngục. Người ta còn truyền nhau chuyện có kẻ tuyệt vọng vì sâu răng mà đi tự sát hay mổ bụng nữa.
Azuma có vẻ đặc biệt lo lắng chuyện này cho bọn nhỏ. Bởi vì nếu bán yêu mà khi chữa răng lên cơn quậy phá thì chẳng ai cản nổi. Ví dụ như cô bé thằn lằn nghịch ngợm kia, hễ hăng máu là phun lửa như rồng. Lỡ mà nhổ răng cô nhóc thì bác sĩ kiểu gì cũng cháy thành than.
「Chắc chắn, chắc chắn sẽ cho bọn em đánh răng ạ.」
「Ừ, cùng giúp anh đi. Với lại… đúng rồi. Theo lịch thì sau bữa cơm là việc nước và làm đất phải không? Trong lúc đó, anh muốn nhờ bọn em làm một thứ. Có được không?」
「Làm… một thứ, ạ?」
Nghe lời tôi, cậu thiếu niên nghiêng đầu thắc mắc. Chắc ngạc nhiên vì một người lớn có tiền trong tay mà lại nhờ lũ trẻ làm gì đó.
「Ờ thì, có những thứ… tiền không mua được mà.」
Tôi nói thế, còn cậu bé thì lại một lần nữa nghiêng đầu đầy khó hiểu…
-
Ngoại ô kinh đô. Xa hơn cả khu ngoại kinh, dọc con đường xuyên qua những trang viên, nàng ung dung tiến bước trên chiếc ngưu xa. Đi theo chỉ có một hành giả và một nữ hầu. Thêm vài tên đầy tớ hộ vệ nữa…
Số người đi cùng so với địa vị của một quý nhân thì ít, nhưng cũng vừa đủ. Khoảng cách này còn nằm trong tầm mắt thấy được nội kinh. Ở chốn ấy sẽ chẳng có trộm cướp hay yêu quái nào dám bén mảng. Hơn hết, chính bản thân người ngồi trên xe bò kia đã là một cao thủ, chẳng phải hạng người hay yêu quái tầm thường nào có thể đối phó nổi.
「Thật là một nơi hẻo lánh.」
Đó là nhận xét của tiểu thư Ako khi nàng liếc nhìn cảnh vật bên ngoài. Từ kinh đô đi xe bò chỉ mất chừng hơn một khắc, tuyệt đối chẳng thể gọi là xa xôi. Đường sá cũng không đến nỗi khó khăn. Thế nhưng khung cảnh nông thôn tĩnh lặng này lại khiến nàng có cảm giác như đang ở cách xa trung tâm đất nước hơn thực tế nhiều.
「Vùng này vốn là trang viên mới được Onizuki khai khẩn…」
Người nữ hầu đi cạnh xe, Haruna, khẽ đáp. Thực ra, đây vốn là vùng đất trũng ngập nước lâu ngày bị bỏ hoang, cho đến khi Onizuki Uemon hợp tác cùng giới quý tộc và thương nhân để khai hoang, biến nó thành nông địa. Cảnh vật thưa thớt, quê mùa vốn dĩ là điều tất nhiên. Thế nhưng, vì là nông địa nằm gần trung tâm quốc thổ, tiềm năng của nó thì khó mà lường hết được.
「Ra vậy. Nhưng… nếu thế thì lại càng là một hành động khá kỳ lạ.」
Bỏ tiền, bỏ công sức khai khẩn một nông trại, rồi dựng lên ngay tại đó một cô nhi viện cho bán yêu… quả là một hành động khác người. Bản thân Murasaki vốn chẳng có quan hệ sâu sắc gì với bán yêu, cũng không mang ác cảm hay thiện cảm đặc biệt, nhưng nàng biết rõ rằng việc ấy tuyệt đối chẳng thể được xã hội đón nhận.
「Nghe nói viện trưởng từng giữ một vị trí nhất định trong triều đình. Chắc vì thế thôi. Có lẽ muốn nhân đó mà ban ơn.」
「Quả là phong cách của vị thủ lĩnh Ẩn Hành Chúng.」
Tiểu thư Ako cất giọng nhạt lạnh. Murasaki không hề coi thường năng lực của Onizuki Uemon, nhưng cái cách sống đã xa rời bổn phận của một trừ yêu sư khiến nàng khó mà đánh giá cao. Trừ yêu sư thì chỉ nên dốc lòng đi trên con đường diệt trừ yêu ma… tư tưởng ấy đã ăn sâu vào máu thịt Murasaki, vốn là truyền thống gia tộc Ako.
「Nhưng xem ra gã ấy cũng thật xui xẻo. Vất vả lắm mới được đối đãi như gia nhân, rốt cuộc vẫn chỉ là nối dài của kiếp tạp dịch thôi sao? Hay chính vì được coi là gia nhân mới thành ra vậy?」
Nhớ lại gương mặt trong bộ hắc y, Murasaki khẽ hừ mũi giễu cợt. Lần đầu gặp nhau, hắn chỉ là một tên đầy tớ tép riu. Yunshoku thì phải? …chắc là thế. Có gì đó gợi lên chút vướng bận, nhưng nàng chẳng buồn bận tâm thêm.
「Từng nghĩ hắn chỉ là hạng nịnh thần hèn hạ, bám lấy chị họ ta để hớt chút bổng lộc… nhưng xem ra cũng xoay sở được đấy. Quả nhiên chị họ ta đúng là có mắt nhìn người!」
Có kẻ bảo rằng chính người chị cùng cha khác mẹ của nàng đã sớm để mắt và tiến cử hắn, nhưng Murasaki không mấy quan tâm. Dù sao thì cũng chỉ là một con mèo hoang ăn vụng mà thôi. Làm sao nàng có thể tin rằng hắn hơn hẳn người chị họ mà nàng tôn kính kia.
「Thưa tiểu thư…」
「Vì chị họ ta đã để tâm đến hắn. Dẫu ta nghĩ đó chỉ là lo xa, nhưng cũng nhân dịp tặng quà chúc mừng mà tiện thể răn đe một chút.」
Với việc gia chủ, tiền gia chủ, cùng các huynh đệ đều đã bỏ chuyến đi kinh đô, Murasaki, tiểu thư trực hệ gia tộc Ako, hiển nhiên trở thành người đại diện của gia tộc tại kinh thành. Vì quan hệ thông gia, một khi người của gia tộc Oniuzki mà được đối đãi như gia nhân kiêm nhận quan vị, thì việc nàng mang quà chúc mừng là điều hợp lẽ.
Đương nhiên, với thân phận và gia thế, nàng không cần phải đích thân đến tận nơi. Nhưng vốn chẳng phải người xa lạ, hơn nữa còn là một dạng hành động do thám vì chị họ, nên Murasaki mới quyết định đến.
… Với Haruan đi kèm, việc tiểu thư không mặc lễ phục chính quy mà chỉ khoác thường phục viếng thăm quả thật đáng ngờ. Nhưng nàng vẫn lặng lẽ không nói.
Nói chuyện dông dài thế thôi. Đoàn xe cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng nơi cần đến ngoài đường chân trời.
「Là chỗ đó sao. Quả nhiên, đúng là dinh viện do gia tộc Onizuki hiến tặng.」
Ngôi cô nhi viện mang dáng vẻ đền chùa hiện ra trước mắt, so với một cô nhi viện thì sang trọng quá mức. Tuy không phô trương xa hoa, nhưng quy mô vừa đủ rộng để tính đến số lượng cô nhi hiện tại và cả sau này. Kiến trúc kiên cố, bền chắc, đầy vẻ uy nghiêm. Thêm nữa, có thể cảm nhận rõ lớp bảo hộ thuật pháp chồng chất quanh đó, một sức mạnh xua đuổi tà vật hay bất cứ kẻ cầm vũ khí nào có ý đồ xấu.
「Các ngươi, tuyệt đối không được rút vũ khí hay dàn thế chiến đấu bừa bãi.」
Murasaki nghiêm giọng dặn dò hộ vệ và hành giả đi cùng. Chỉ một lần ra mắt và tặng quà, mà để xảy ra đổ máu thì thật không còn gì vô lễ bằng. Chính nàng cũng phải khống chế thanh xà đao bên hông, trấn áp nó không để manh động.
Rồi chẳng bao lâu sau, xe bò dừng lại trước cổng viện. Được nữ hầu dìu xuống, Murasaki cất bước.
「Không có ai ra đón sao? Thật vô lễ.」
「Không sao. Ta vốn đến bất ngờ mà. Hừm, chắc hẳn tên đầy tớ kia nhìn thấy ta sẽ kinh ngạc lắm.」
Nàng hừ mũi, ưỡn ngực bé nhỏ ra đầy đắc ý. Trông chẳng khác nào một đứa trẻ mong chờ trò nghịch ngợm thành công. Thật ra, nàng đã tưởng tượng cảnh tên cựu đầy tớ ấy luống cuống, vừa run vừa cúi đầu trước sự xuất hiện đột ngột của mình. Với nàng, đó là phản ứng đương nhiên.
… Nhưng tiếc thay, thời khắc của nàng lại quá dở.
Trước hết, việc nàng đến không báo trước vốn đã là sai lầm. Người trong viện đâu thể biết đây là ai. Hơn nữa, lúc này người giữ vai trò người mẹ lại vắng mặt, càng khiến bọn trẻ bất an. Và, người đầu tiên nhìn thấy nàng là ai, đó mới chính là điều bất hạnh nhất.
「Kìa xem! Là trừ yêu sư! Gia tộc trừ yêu sư đấy!!」
Một đứa bé cô nhi hé mắt qua lỗ hổng tường đất, hét lên thảng thốt. Đó là Ume, cô bé nhút nhát hay khóc, là chú bê con sợ hãi Dona Dona. Nhìn thấy người ngoài, nó khiếp đảm, cả thân bò con bên cạnh cũng co rúm lại, đuôi cụp xuống.
「Thật đấy. Là trừ yêu sư…!!」
Đáp lại là một bé gái mang vảy, vuốt nhọn và chiếc đuôi giống thằn lằn. Tên cô bé là Akane. Vốn là đứa nhỏ cuối cùng của Cô nhi viện Kawahara trước kia do Azuma Hibari dẫn dắt.
Giờ đây, số cô nhi từ chục đứa đã tăng gấp ba. Bản thân Akane cũng trưởng thành hơn, không còn là em út, nhưng chưa hẳn lớn nhất. Tạm coi như ở vào vị trí 「chị giữa」 trong viện. Tính cách nghịch ngợm, lanh lợi nên được bọn nhỏ nể phục.Nhân tiện, trong sổ tay chỉ dẫn của Azuma, cô bé được chỉ định là 「nhân vật cần chú ý」.
Mà chính việc bị một đứa nhỏ nổi loạn, có tiếng nói trong đám cô nhi bắt gặp, ấy mới là vận rủi thật sự của Ako Murasaki.
「Hình như Shiro-chan cũng từng bị bắt đi rồi. Lần này chẳng lẽ lại nữa sao…!!」
Cô bé Bạch Hồ vừa trở về sau một thời gian dài bị đưa đến chỗ các trừ yêu sư, khiến Akane liên tưởng và suy đoán. Nhất định lần này cũng là như thế.
「Chắc chắn là đến tìm đứa để làm Dona Dona từ chỗ chúng ta rồi!」
「Dona Dona á, đừng bảo là…!!」
Những đứa nhóc khác xung quanh Akane và Ume đồng thanh hét lên. Chúng nghiêm túc, và tưởng tượng của chúng lao về một hướng lệch lạc hoàn toàn.
Nếu có mấy anh chị lớn ở đây thì hẳn đã có người lên tiếng 「khoan đã nào」, nhưng đáng tiếc, đứa lớn tuổi nhất lúc này lại chính là cô nhóc rắc rối Akane. Đừng nói ngăn cản, ngược lại cô bé còn cổ vũ thêm cho không khí ấy.
「Là em, chắc chắn là em rồi…!!」
Ume khóc òa lên. Trong tất cả, cô bé tự nhận mình là đứa chậm chạp nhất, vô dụng nhất, hay khóc nhè nhất.
「Ume-chan!」
「Không sao đâu! Bọn chị sẽ ở bên em mà!」
「Sẽ không để bán Ume-chan đâu!!」
Nếu bình tĩnh mà nghĩ, thì chẳng có gì được quyết định hay xác định cả. Thế nhưng không biết từ lúc nào, bầu không khí đã trĩu nặng đau thương. Đám trẻ con thay nhau an ủi Ume. Bài hát Dona Dona là câu chuyện tiền bạc thắng tình bạn. Con người cuối cùng cũng đặt lợi ích kinh tế lên trước tiên. Nhưng chúng không chấp nhận điều ấy. Tất cả đang cháy bỏng một niềm tin: bằng mọi giá phải bảo vệ bạn bè trong viện.
Nếu Shiro đang nhìn thì chắc chắn cũng sẽ chen vào 「Đợi đã nào」. Đáng tiếc là cô bé đang nhìn những đứa trẻ khác. Và Akane, người lẽ ra phải dẫn dắt và thống lĩnh...
「Tiên hạ thủ vi cường! Toàn quân, chuẩn bị tấn công!!」
Đó là lệnh cầm những viên đất sét tự làm để chơi đùa. Đầy rẫy những thứ sai sót.
Trong khi lũ trẻ rục rịch chuẩn bị khai chiến, Murasaki lại hiên ngang sải bước, đường hoàng tiến vào qua cổng. Khu vườn rộng của cô nhi viện. Nàng đảo mắt quanh, rồi hướng về phía cánh đồng sau viện.
「Fufun. Phía kia nhỉ?」
Nàng vừa đi vừa khe khẽ ngâm nga, tâm trạng hết sức vui vẻ. Hoàn toàn mất cảnh giác, không chút ý thức nguy hiểm. Nhưng tấn công vốn chẳng báo trước. Nó có thể đến bất kỳ lúc nào, ở bất cứ đâu. Bởi thế nên…
「À! Tìm thấy rồi.」
Ở phía sau, nàng nhìn thấy một bóng lưng mặc hắc y đang cặm cụi làm việc dơ bẩn với đất. Vừa hơi căng thẳng, vừa hân hoan, nàng tiến lại gần. Lên tiếng gọi. Khi gã đầy tớ kia còn đang quay lại, Murasaki đã vừa bước tới vừa cất giọng kiêu ngạo.
「Ha ha ha ha! Ta đã nghe cả rồi! Lại bị sai đi làm mấy việc vặt vãnh, thật nực cười! Dù được đối đãi như gia nhân, cuối cùng cũng chỉ là đầy tớ mà thôi! Đáng thương thật! Bởi vậy ta mới đích thân đến đây để…」
「Uooooo!! Lấy thịt đè người, xông lên nào!!!」
… Và thế là, bi kịch cũng như hài kịch bắt đầu.
-
「Thật thất lễ quá… Này này, cúi đầu xin lỗi đi.」
「Eeeh. Em chỉ muốn bảo vệ Ume-chan thôi mà…「Có muốn bị cắt bữa xế không?」Em xin lỗi ạ.」
Nơi này là phòng khách. Vừa dừng công việc làm vườn, tôi liền hướng về phía đứa trẻ rắc rối đã khiến vị khách quý bẽ mặt mà cất lời răn đe. Hiệu quả tuyệt đối. Đồ ranh con.
「Dù có là lỗi trẻ con gây ra thì với tư cách người giám sát tôi cũng không thể biện minh, nhưng chuyện bồi thường nhất định sẽ lo chu toàn. Xin người rộng lòng tha thứ cho.」
Tôi giữ chặt đầu của Akane, cùng nhau cúi xuống thật sâu. Nàng tiểu thư Ako tiếp nhận lời xin lỗi ấy, vẻ mặt không sao diễn tả nổi, im lặng hồi lâu rồi cuối cùng cũng cất tiếng.
「Chỉ vì một đứa trẻ và một bộ y phục mà ta nổi nóng thì chẳng khác nào trẻ con. Ta không có ý định truy cứu sâu xa. Nhưng hãy nhớ, ta không quên chuyện này đâu đấy?」
Mặc trên người bộ kimono dự phòng, Murasaki trả lời với vẻ chẳng mấy bằng lòng. Xem như ghi một món nợ. Quả đúng là nhà Ako, nói chuyện biết chừng mực.
「Xin đa tạ……!」
Vẫn trong tư thế cúi đầu, tôi càng cúi thấp hơn nữa. Một lời cảm tạ hết sức thành tâm. Ako Murasaki không phải loại người vô tình đến mức gạt bỏ điều ấy, và nói thẳng ra thì tôi cũng lợi dụng sự mềm lòng đó để nửa thật nửa diễn.
…… Không, tôi thực sự thấy có lỗi mà.
「Không cần phải cứ cúi đầu mãi như thế. Giờ ngươi đâu còn chỉ là một đầy tớ nữa. Hạ mình đến mức hèn hạ sẽ ngược lại làm tổn hại thanh danh chủ gia. Hãy ghi nhớ điều này. Bản thân ngươi cũng sẽ bị coi thường đấy?」
「Vâng ạ.」
Thái độ của Murasaki cho thấy cô ấy đã hoàn toàn chấp nhận. Phù. Dễ dụ quá… ủa chết tiệt, nữ hầu bên cạnh đang nhìn tôi với vẻ cực kỳ bất mãn. Phải giữ ý thôi.
「… À này, ta có thể hỏi chút được không?」
Không hề nhận ra thái độ của nữ hầu, Murasaki bất chợt lên tiếng.
「Vâng. Xin hỏi về điều gì ạ?」
「Cái đó. Thứ trên mặt ngươi kia là gì vậy?」
Ánh mắt nàng dừng lại ở chiếc mặt nạ vẽ nguệch ngoạc như trò đùa trẻ con mà tôi đang đeo.
「…Mặt nạ giữ trẻ.」
「Mặt nạ giữ trẻ?」
「Thì sao ạ?」
「Ừ.」
「Giống kiểu thầy giáo thanh cao ấy!」
「Này thôi ngay đi.」
Tôi vội nghiêm giọng với lời chêm ngang của Akane. Không chỉ vì cô bé chen vào mà còn vì cái nội dung lố bịch kia. Ăn cắp ý tưởng? Không có chứng cứ thì làm gì được!
…… Mặt nạ đầy tớ, bất kể tầng lớp nào, vốn đều trông ghê rợn trong mắt lũ nhóc. Vốn dĩ được làm vô hồn để khó phân biệt nét mặt, lại toát ra khí chất đe dọa thì dĩ nhiên không hợp để trông trẻ. Càng đông trẻ càng dễ gây sợ hãi. Đám nhỏ bây giờ hầu hết đâu từng chứng kiến vụ hồ ly.
Vậy nên tôi chuẩn bị mấy chiếc mặt nạ rẻ tiền, cho lũ nhóc vẽ bậy lên. Kết quả là những khuôn mặt ngớ ngẩn như trò 「Fukuwarai」. Nhưng so với mặt nạ đầy tớ thì vẫn đỡ hơn. Đã rơi xuống đáy thì chỉ còn đường leo lên mà thôi.
「Ra, ra là vậy……」
「Em thích lắm! Thế này hay hơn nhiều!」
「Không ai hỏi sở thích của nhóc cả.」
Murasaki đáp lại bằng giọng khó tả, còn cô bé thằn lằn thì chen vào ý kiến. Tự tung tự tác quá mức. Tôi lạnh lùng cắt ngang.
「…… Nói vậy chứ, tại sao tiểu thư Ako lại đến đây vậy ạ? Ít nhất cũng nên báo trước một tiếng chứ.」
Tạm gác chuyện lũ trẻ lại, tôi chuyển hướng câu chuyện. Việc đến không hẹn trước quả thật rất phiền, chủ yếu là vì sự an toàn của cô nàng.
「C-chuyện đó là……」
Lúng túng mãi không nói được, Murasaki quay sang nhìn nữ hầu bên cạnh. Cô ta hắng giọng rồi lên tiếng thay.
「Tiểu thư vẫn còn hoảng loạn. Xin cho phép tôi giải thích nhé?」
「Được.」
Thế là nữ hầu Haruna bắt đầu giải thích. Cô đến để gửi lời chúc mừng với tư cách họ thông gia của Onizuki. Vì nhiệm vụ đơn độc nên lo sợ bị cản trở, mới không báo trước. Hơn nữa, chuyện tiểu thư Ako đích thân đến trại trẻ bán yêu vốn không thể để lọt ra ngoài, nên càng tránh gửi thư. Giọng nói như muốn luận tội, từng lời sắc bén như mũi giáo.
「Dẫu sao thì nơi này cũng chẳng có kỷ luật. Như thế này thì sao có thể quản lũ trẻ? Dù lý do tiếp nhận nhiệm vụ có kỳ lạ đến đâu thì đã nhận mệnh lệnh từ Âm Dương Liêu, với tư cách gia nhân Ako có quan hệ máu mủ với Onizuki, ít nhất công việc ở mức này cũng nên hoàn thành chu toàn chứ?」
Trút hết bao bực dọc, Haruna kết thúc lời buộc tội như thể đã làm tròn bổn phận. Rồi quay sang nhìn tiểu thư với vẻ đắc thắng, như muốn hỏi 「Thế nào hả?」.
…… Trông chẳng ăn nhập gì với nhau.
「Eh? E-eeeeehh……!!?」
Nghe xong, Murasaki hoảng hốt thấy rõ. Như thể muốn nói: 「Có cần nặng lời đến thế không!?」. Ánh mắt cô hoảng loạn, hết nhìn người này lại nhìn người kia.
「Tiểu thư…」
「Tiểu thư?」
「Tiểu thư đầu nấm?」
Từ trên xuống là tôi, bữ hầu, rồi đám nhóc. Murasaki cứ nhìn, nhìn, nhìn, và chợt nhận ra cả bọn trẻ đang len lén ghé mắt qua khe cửa. Chết tiệt, đừng có để ý chứ… (ban đầu tôi nghĩ nhắc nhở cũng thất lễ nên im lặng, hóa ra sai lầm).
「Eeeehhh, umm, ummm…!!? Với lũ thằn lằn thì chút mồi này là quá đủ rồi đóooo!?」
「Uwooo!!?」
Murasaki dúi hộp quà bánh vào tay tôi như thể ném thẳng, giọng run rẩy hét lên. Cô bật dậy.
「T-tiểu thư!?」
「Cái gì hả!? Đừng có gọi ta thân mật như thế, cái đồ nông phu biến thái ấu dâm!!?」
Murasaki xả một tràng vào tôi đang sững sờ. Cô ấy hoàn toàn mất bình tĩnh, đôi mắt đảo loạn.
「Tiểu thư, người làm gì vậy……!?」
「Haruna, mục đích đã hoàn thành rồi!! Mau về thôi!!?」
Nữ hầu cũng ngạc nhiên chẳng kém tôi trước sự biến đổi của chủ nhân, nhưng vẫn ngơ ngác làm theo.
「Murasaki-sama, xin hãy đợi đã……」
「Phiền quá đi!? Ta rất bận!! Chịu khó đích thân tới đây là đã phải biết ơn…… uwaa!?」
Mới vừa đẩy đám nhóc ra mở cửa trượt, bước ra hiên thì lập tức trượt chân ngã, Murasaki cắm thẳng đầu xuống sàn.
Tôi vốn đã đoán trước nên kịp thời đỡ lấy cô.
「Kya!?」
「Người không sao chứ, tiểu thư?」
「Fue? ……hau!!?」
Tôi giữ cô trong tư thế ôm lấy. Câu trả lời ngớ ngẩn vang lên. Khoảng cách gần đến mức qua lớp mặt nạ vẫn thấy rõ màu mắt nhau. Murasaki còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì lập tức bừng tỉnh, vội vàng tách ra.
「Cảm ơn ngươi!! Nhưng xem như làm lại từ đầu!! Sau này ta sẽ tới lại, lúc đó nhất định phải tiếp đón cho tử tế!! Cái đó… làm được chứ hả!!?」
Cô ấy chỉ tay về phía tôi, như quát tháo. Gương mặt đỏ rần như bạch tuộc luộc vì xấu hổ, nhưng giọng điệu lại thành mệnh lệnh.
「…… Vâng.」
「Tốt, ngươi đã đáp lại rồi nhé!? Đã hứa rồi nhé!!? Haruna, mau về thôi!! Nhanh lên!!」
「T-tiểu thư!? Xin hãy chờ!!?」
Murasaki bước nhanh ra hiên, gần như chạy trốn. Nữ hầu liền đuổi theo. Như một cơn bão lướt qua, để lại tôi đứng ngơ ngác chẳng theo kịp.
…… Gì cơ? Con bé đó lại đến nữa sao?
「Ah, cái này ngon quá nè!」
Tiếng cô bé thằn lằn vang lên, đang tự tiện mở hộp bánh ra ăn kẹo trứng đỏ. Này, ai cho ăn một mình thế.
「Này, chia cho mọi người đã nhé.」
Tôi lập tức tịch thu hộp bánh. Rồi nhanh chóng chạy ra cổng tiễn Murasaki. Chẳng hiểu chuyện gì, nhưng ít nhất phải đưa tiễn. Mặc kệ con bé cứ mè nheo, tôi phóng vội ra cổng viện mồ côi. Ngưu xa đã biến mất từ bao giờ. Nhanh thật, cứ như cuồng phong ấy.
「Chết tiệt, lái xe kiểu đó có gây tai nạn không đấy!?」
Nghĩ đến Murasaki, tôi càng lo. Vừa rồi còn suýt ngã, nếu không theo dõi cho đến khi khuất hẳn thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì. Tôi vội lao ra ngoài cổng.
Và ngay khi bước qua, tôi đâm sầm vào một bóng người.
「Uwa!?」
Mặt tôi chạm thẳng vào bộ trang phục rực rỡ. Mùi hương trầm ngập mũi, tình huống hỗn loạn.
「X-xin thứ lỗi!?」
Tôi vội vàng xin lỗi, định lùi ra, nhưng không được.
「Ara. Đúng là táo bạo ghê? Chưa từng được đón tiếp kiểu trần trụi thế này đâu nha.」
「Hả?」
Giọng nói lả lơi. Đồng thời, sau gáy tôi bị giữ chặt. Trước mắt tôi chìm trong thứ dù nhỏ nhưng lại mềm mại ngọt ngào, vùi vào đó. Tư thế ngốc nghếch như ưỡn mông. Âm giọng ướt át, nhuốm chút vẩn đục, rờn rợn bò vào tai.
「Hồi nãy ta vừa lướt qua ngưu xa của Ako. Tiểu thư nhà họ mặt đỏ bừng luôn… chẳng lẽ, ngươi với tiểu thư thì lại nhanh tay nhanh chân vậy sao?」
Bị vùi mặt, tôi ngẩng mắt lên nhìn. Đôi mắt mê hoặc, trong đó phản chiếu chiếc mặt nạ nguệch ngoạc của tôi.
「Cô… là…!?」
Chưa kịp nói hết, một thứ đen kịt, to sụ, bất ngờ chèn thẳng lên mặt nạ như dựng đứng.
「Hộp bánh… Quà chúc mừng từ tiểu thư nhà Miyataka. Cứ tự nhiên mà nhận nhé?」
Đó là món 「uiro-mochi」, bánh gạo nổi tiếng của kinh đô, phần nhân trắng được bọc lớp hồng anh đào, rồi lại phủ lớp đậu đỏ đen bóng. Một cuộc chạm trán với kẻ nguy hiểm, ma mị khôn lường, như phép màu mà ác mộng.


7 Bình luận
Giờ hành main kiểu j cho đủ khổ nhể:))