Chương 12 - Chuyện nợ nần thì thường sẽ tìm đến lúc người ta đã quên mất.
Chap 176
0 Bình luận - Độ dài: 7,253 từ - Cập nhật:
「「「Hạt dưa hấu bay đi~♪」」」
Tiếng đồng ca vang lên từ đám nhóc. Rồi tiếng sột soạt. Kèm theo đó là âm thanh 「phì」 thô lỗ, đúng chất trẻ con.
「Này! Mấy đứa làm gì thế hả?! Không biết lễ phép à?!」
Lời quát mắng của một thiếu niên lớn tuổi mọc hai chiếc sừng hươu khiến đám nhóc hoảng hốt bỏ chạy. Chắc hẳn chúng bị ảnh hưởng từ vị khách tiểu thư từng ăn dưa hấu trước đó, người đã hào hứng tổ chức 「đại hội phóng hạt」 (với đúng một người tham gia). Có lẽ nhân lúc gã thanh niên giám sát 「đi vắng」, chúng đã bắt chước làm theo? Dù sao thì lũ con gái trong đám nhóc không tham gia. Chúng tỏ vẻ điềm tĩnh mà nói: 「Con trai đúng là trẻ con, nhỉ?」 Nhưng nghĩ đến việc chúng sắp chơi trò búp bê sau đó, lời nói ấy chẳng khác gì tự nhổ nước bọt lên trời.
「Trời ạ… lát nữa phải dạy dỗ lại lũ này mới được.」
「Trước mắt cứ dọn dẹp đã. Trời đất, sao chúng nó phóng hạt xa thế này chứ!」
Đám thiếu niên lớn tuổi vừa nhặt hạt vừa càu nhàu. Không có người giám sát, thế là ra nông nỗi này. Đúng là nghịch ngợm.
「Hạt với vỏ tách riêng ra nhé? Lát nữa còn dùng đấy!」
Cậu thiếu niên mặt thú, cũng thuộc nhóm lớn tuổi, tay cầm khay, thong thả lên tiếng. Hạt không chỉ để trồng mà còn có thể rang làm đồ nhấm nháp, vỏ thì làm dưa chua được.
「Hạt với vỏ, hả…」
Haruna khẽ nhăn mặt nhìn cảnh tượng đó. Dù ở gia tộc Ako hay quê nhà phì nhiêu ở vùng Tây Thổ, cô chưa từng biết đến chuyện ăn hạt hay vỏ dưa hấu. Với cô, việc này có vẻ gì đó quá mức tằn tiện.
…Nhưng quả là vùng đất trù phú của Trung Thổ. Bình thường cuộc sống ở đây không đến mức quá khó khăn. Vậy mà ở cô nhi viện của Azuma, họ thỉnh thoảng vẫn chuẩn bị những bữa ăn như thời kỳ đói kém. Việc này nhằm dạy bọn trẻ kiến thức để tự lo cho cái bụng khi cần thiết. Bí quyết để sống sót là biết phân biệt thứ gì ăn được, thứ gì không. Người đứng đầu trại trẻ mồ côi, nữ Tanuki ấy, hiểu rõ điều đó.
「Nhóp nhép… À mà, Akane đâu rồi nhỉ? Tưởng đâu con bé sẽ tham gia phóng hạt chứ?」
「Cậu nhắc mới nhớ, từ bữa sáng chẳng thấy nó đâu… Mà này, sao cậu lại ăn thế?」
Cậu thiếu niên mặt thú vừa nhai vỏ dưa hấu vừa nhận ra sự vắng mặt của cô nàng nghịch ngợm, còn cô gái tai mèo đáp lại kèm theo một câu chọc ghẹo. À mà, cậu ta chỉ đang ăn vụng thôi.
「Con bé hả? Hình như đi theo niichan cùng với Ume thì phải?」
Nói đến 「niichan」, dù có vài người được gọi thế, nhưng với đám thiếu niên lớn tuổi từng trải qua vụ việc yêu hồ trước đây, 「niichan」 chỉ có thể là một người duy nhất. Đó quả là dấu hiệu của sự tin cậy.
「Đi thăm bệnh à? Hơi muộn nhỉ… Với tính cách của Akane thì chắc đang luyên thuyên bên Shiro rồi」
「Nghe nói là cảm lạnh hả? Có cần kéo nó về không?」
「…Mà này, tiểu thư Miyataka cũng mang theo dưa hấu đi rồi, đúng không?」
Nghe cuộc trò chuyện của đám lớn tuổi, Haruna chợt nhớ lại lúc cô mang dưa hấu ra. tiểu thư đã xin thêm một quả dưa, ngoài phần dành cho gia nhân và bản thân cô. Chắc hẳn cô ấy đã biết trước về vị khách không mời mà đến nào đó.
「Vậy thì tốt nhất đừng làm phiền họ.」
Nếu chỉ có gia nhân thì không sao, nhưng khi có một tiểu thư cao quý như trời, họ không muốn mạo hiểm xen vào mà làm mất lòng. Đám lớn tuổi hiểu rõ vị trí của mình hơn lũ nhỏ. Dù lũ nhóc có đùa giỡn với tiểu thư, họ vẫn âm thầm để ý, tránh để xảy ra sơ suất hay rắc rối. Và nếu ở đó đã có người giám hộ đáng tin cậy, thì cứ để họ lo liệu là hơn.
「Nhưng mà, họ ở đó đến bao giờ chứ…?」
Trong khi đó, nữ hầu nhà Ako, đang giúp việc nhà, không khỏi thắc mắc khi thấy gia nhân và tiểu thư Miyataka mãi chưa về. Từ đầu, cô đã được chủ dặn dò phải cảnh giác, nhất là với tiểu thư, người có nhiều tin đồn không hay. Sau chuyện lần trước, cô càng cảm thấy có gì đó bất an, chau mày.
「Không, không thể nào… Không thể nào, đúng không?」
Dù sao thì cũng không ai nghĩ rằng trong phòng người bệnh, lại có cả trẻ con đi cùng, mà lại xảy ra chuyện gì đó. Không muốn nghĩ thế. Nếu đến mức đó thì đúng là thú vật. Phải biết chọn thời điểm và nơi chốn chứ.
「…」
Dù sao thì cô cũng không ở vị trí để can thiệp. Chỉ còn cách tin tưởng và chờ đợi. Nhưng liệu có nên tin không? Có nên để cô tin không?
「Chỉ mong tiểu thư về trước khi họ quay lại…」
Vì danh dự của chủ nhân thanh liêm, nữ hầu chỉ biết thở dài mong manh, cầu mong mọi chuyện bình an.
「Này chị, thở dài là hạnh phúc chạy mất đấy. Ăn không?」
「Không cần.」
Cô từ chối miếng vỏ dưa được đưa ra. Nghĩ đến việc lát nữa chính mình sẽ phải ngâm dưa chua, cô nhìn đống vỏ trên đĩa và không kìm được một tiếng thở dài thứ hai.
…Nhân tiện, khi nếm thử món dưa chua trong hũ ở nhà bếp để kiểm tra gia vị, cô bất ngờ thấy nó khá ngon. Cô nghĩ khi về bản gia Ako, mình sẽ làm món này để nhắm rượu cho nhị công tử.
-
Tại một làng khai hoang ở vùng biên giới phía bắc của xứ Phù Tang, dân số chỉ chừng một trăm năm mươi người, ngôi làng nhỏ này mới được thành lập chưa đầy nửa thế kỷ. Ở một góc làng, có một ngôi nhà mang họ Yako, thuộc dòng dõi của một gia tộc đặc biệt.
Gia đình Yako gồm ba thành viên, người mẹ là chủ hộ và hai đứa con của bà.
Nếu chỉ có vậy, có lẽ đây chỉ là một gia đình bình thường. Không hiếm gia đình thiếu vắng người cha, hay thậm chí mất đi một thành viên vì thương tích, bệnh tật, hay tai họa từ yêu quái. Trong thế giới này, mạng sống mong manh, cái chết luôn gần kề. Nếu chỉ có vậy, chẳng có gì đáng để chú ý.
Điều đặc biệt nằm ở chỗ người mẹ không phải góa phụ, thậm chí chưa từng kết hôn. Người con trai cả không có huyết thống với bà, còn cô con gái út thì chỉ nửa phần là người.
Người mẹ được đồn đại là mỹ nhân đẹp nhất vùng biên giới này, nhưng chẳng ai dám ngỏ lời cầu hôn. Trong thời đại Đại loạn, gia tộc của bà bị nguyền rủa, bị coi là dòng dõi bị Hồ ly ám, chịu sự khinh miệt và xa lánh. Bà là người sống sót cuối cùng của dòng họ ấy. Trong một thế giới mà chú nguyền thực sự tồn tại, chỉ có kẻ ngu xuẩn mới dám để vẻ đẹp của bà mê hoặc mà cầu yêu, và việc tiếp nối dòng máu ấy gần như là một tội ác. Bà được phép sống chỉ vì sự khoan dung xen lẫn nỗi sợ hãi liên quan đến nguồn gốc của lời nguyền.
Cậu con trai cả không cùng huyết thống là một đứa trẻ bị bỏ rơi. Một ngày nọ, một đứa bé không ai nhận nuôi bị ném vào làng, và người phụ nữ cô độc, không thể có chồng con, vì nỗi cô đơn đã nhặt đứa trẻ ấy về nuôi. Trong làng, người ta gọi cậu là 「hồ ly bị bỏ」 hay 「hồ ly được nhặt」, một cách gọi có phần châm biếm nhưng cũng khá đúng. Không giống mẹ, cậu có thể đi lại trong làng, tham gia công việc chung, nhờ việc không có huyết thống trực tiếp, nên được đối xử khoan dung hơn. Dù vậy, đó chẳng phải điều gì đáng vui.
Trong mắt dân làng, gia đình Yako chỉ có hai người, cô con gái bị hồ ly ám và đứa con 「hồ ly」. Chỉ có tôi và mẹ, những người trong nhà, biết về thành viên thứ ba của gia đình.
Chuyện mẹ đi hái rau rừng ở núi và gặp nạn đã xảy ra cách đây bao nhiêu năm? Mẹ không trở về suốt nhiều ngày, nhưng chẳng ai trong làng buồn tìm kiếm. Thậm chí, họ còn coi mẹ đã chết và bàn nhau chia chác chút tài sản ít ỏi của gia đình. Nếu tôi không khéo, có lẽ đã bị bán đi mất.
Khi mẹ trở về, dân làng chắc hẳn thất vọng trong lòng. Tôi nghi ngờ về những trái cây, thịt, cá và rau rừng mà mẹ mang về. Người mẹ không cùng huyết thống, cố an ủi tôi, rõ ràng có chút hoảng loạn và nhất quyết không kể gì về những ngày ở trên núi.
Mẹ tự giam mình trong lều, lấy cớ là bệnh, ngày càng tiều tụy, nhưng bụng thì dần to lên. Tôi lờ mờ hiểu ra. Khi đứa trẻ ra đời, mẹ đã định bóp cổ nó ngay lập tức, nhưng tiếng khóc ngây thơ đã khiến đôi mắt đỏ ngầu, đầy quyết tâm của mẹ dao động. Dù đứa trẻ có đôi tai và đuôi của thú, nó vẫn là đứa con mà mẹ đã mang nặng đẻ đau.
Vì thế, tôi chấp nhận con bé như em gái mình. Vì mẹ. Tôi đã động viên mẹ, và mẹ đã dựa vào lời nói của tôi. Và giờ, chúng tôi có hiện tại này.
Để nuôi dưỡng cô em gái không cùng huyết thống đang ẩn mình trong nhà, tôi hôm nay vẫn đi làm…
「Công việc hôm nay đến đây là đủ. Này, mọi người tập trung lại đây! Nhanh lên!」
Ở ranh giới rừng núi, công việc đốn cây và chẻ củi để chuẩn bị nhiên liệu cho mùa đông đang được thực hiện. Trước khi hoàn thành mục tiêu trong ngày, người giám sát gọi tất cả đàn ông trong làng lại.
「Sao… đã xong rồi à?」
「Cái gì thế này? Đừng bảo là thương tình mà cho nghỉ sớm nhé?」
Những người đàn ông ngừng tay giữa cơn bão tuyết, lẩm bẩm những lời bối rối. Lão trưởng làng hay quan chức chẳng phải loại người sẽ thương xót dân làng chỉ vì chút tuyết rơi. Họ đều biết, ba năm trước, trong nạn đói, chính quyền đã cưỡng chế thu thuế khiến một gia đình trong làng chết đói.
「Tiền công… sẽ thế nào?」
Tôi, đang nhặt cành khô, buột miệng hỏi với chút lo lắng. Nghỉ việc sớm thế này, chắc chắn chẳng có chuyện được trả đủ tiền công. Phần củi dư thừa vốn là đặc quyền cũng có vẻ không còn. Điều đó thật phiền toái. Tiền và củi đều là thứ không thể thiếu để chuẩn bị cho mùa đông khắc nghiệt sắp tới.
「Đủ người chưa? Công việc hôm nay kết thúc. Cất củi và cành vào kho rồi rút lui. Làm nhanh đi!」
Người giám sát ra lệnh bằng giọng sắc lạnh. Đám đàn ông nhìn nhau, rồi bắt đầu càu nhàu.
「Khoan đã. Thế này thì bọn tôi khổ sở đấy!」
「Củi ít thế này sao đủ? Một tháng nữa là cả làng chết cóng hết! Muốn giết bọn tôi à?」
「Tự dưng dừng công việc giữa chừng là thế nào? Giải thích đi!」
Những câu hỏi xen lẫn phàn nàn vang lên. Người giám sát cố xoa dịu đám đông và giải thích.
「Bình tĩnh, bình tĩnh. Đừng ồn ào. …Có lý do bất khả kháng.」
「Lý do? Giảm bớt miệng ăn à?」
Một gã lắm mồm trong làng nhổ toẹt, khiến xung quanh cười nhạt. Nhưng bầu không khí ngay lập tức đóng băng.
「Đừng nói bậy… Ở núi phía bắc, người ta phát hiện ra dấu vết của yêu quái. Là một con tiểu yêu.」
「…!!?」
Lời của người giám sát khiến mọi người nín thở. Tôi cũng nín thở. Tưởng tượng đến tình huống tồi tệ nhất, tôi căng thẳng.
「Nó… là loại gì?」
Tôi run rẩy hỏi, không giấu nổi sự lo lắng. Vài người trong làng nhìn tôi với ánh mắt tò mò vì tôi lên tiếng, nhưng ngay lập tức họ chuyển ánh nhìn về phía người giám sát, chờ câu trả lời.
「Là một con gấu. Còn nhỏ, nhưng có lẽ đã ăn thịt yêu quái, hàm nó nứt toạc, mọc thêm bốn cánh tay, đúng là một con quái vật. Thợ săn bắn trúng ba phát, nhưng nó vẫn chạy thoát.」
「Trời ơi…」
Đám đàn ông xôn xao trước sự tồn tại của con thú bị thương. Họ nhìn nhau lo lắng, sợ hãi. Chỉ riêng tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
「Ha…」
Không phải hồ ly… Đó là điều an ủi hơn cả. Ít nhất, sự tồn tại của em gái tôi chưa bị phát hiện, và tôi không phải lo bị liên lụy vì lời nguyền hồ ly. Thật may mắn.
「Nó có thể tấn công làng. Phải tăng cường phòng thủ. Ngày mai, sẽ tổ chức đội tuần tra và đội săn yêu. Mỗi người tự chuẩn bị vũ khí.」
「Thật sao…」
「Gọi quân triều đình hay trừ yêu sư tới đây chẳng phải tốt hơn à?」
Trước tuyên bố của người giám sát, đám đàn ông thì thào bàn tán. Việc không công khai phản đối cho thấy họ coi trọng mối nguy từ yêu quái đến mức nào.
Yêu quái… Những sinh vật ngoài lề nhân lý, vượt khỏi sự hiểu biết của con người. Bỏ mặc chúng là điều không thể. Việc tiêu diệt chúng càng sớm càng tốt là lẽ đương nhiên. Cuộc đại chiến khiến dân số Phù Tang giảm mạnh vì lũ yêu quái chỉ mới xảy ra cách đây một trăm năm. Những câu chuyện về thảm họa ấy vẫn được truyền miệng, khắc sâu trong tâm trí dân chúng. Không có chỗ cho sự thỏa hiệp. Đó là điều bình thường.
(Nhà mình chắc là không bình thường…)
Dù là đứa con mà mẹ mang nặng đẻ đau, việc che giấu và nuôi dưỡng một sinh vật nửa người nửa yêu là điều mà ngay cả thánh nhân cũng sẽ nổi giận mà đánh chết. Chuyện yêu quái tấn công phụ nữ không hiếm, và việc mang thai cũng chẳng phải hiếm gặp. Nhưng phần lớn những đứa trẻ sinh ra đều bị bóp chết ngay tại chỗ, hoặc bị bỏ rơi…
(Nhưng giờ thì…)
Giờ mà bỏ rơi hay giết chết em ấy là điều không thể. Làm sao tôi có thể làm điều đó với cô em gái ngây thơ, luôn quấn quýt với tôi và mẹ? Tiếc thay, tôi không đủ tàn nhẫn để làm thế. Tôi đã bị ràng buộc. Hay có lẽ, đây là sức mạnh mê hoặc của yêu hồ? Không, không thể nào.
「…Này, nhóc, ngươi được miễn. Ở nhà mà canh chừng đi.」
「…Hả?」
Đang mải nghĩ, tôi chậm chạp nhận ra mình bị gọi. Tôi sững người một lát, rồi bối rối khi hiểu ra lệnh của người giám sát.
「…Thật chứ ạ?」
「Giờ không phải lúc để tên nhóc vô dụng như ngươi làm gì. Nhà ngươi ở tách biệt mà. Lo mà bảo vệ mẹ ngươi đi. Để bà ấy ở một mình bị ăn thịt thì hóa ra oan hồn mất.」
Người giám sát trả lời với vẻ mặt khó chịu tột độ. Kính cẩn mà xa cách… hay đúng hơn là đối xử với tôi như một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào, một thứ đáng sợ. Và đó cũng là lý do mẹ tôi, dù bị ngược đãi, vẫn sống sót đến hôm nay mà không bị ai cướp mất mạng.
「…Rõ rồi ạ.」
Tôi đáp lại, ngượng ngùng trước những ánh mắt sắc lạnh xung quanh. Thực ra, khi tính mạng đang bị đe dọa, tôi chẳng muốn tham gia săn yêu hay tuần tra làng. Nếu được nghỉ ngơi, chẳng có gì tốt hơn.
…Và còn chuyện của em gái nữa. Tôi không muốn rời xa nhà quá lâu.
「…Tốt. Giờ phân công nốt phần còn lại.」
Người giám sát nhìn tôi với vẻ nghi ngờ một lúc, nhưng rồi nhanh chóng gọi tên những người còn lại, phân công họ vào đội săn yêu và đội tuần tra…
-
「...Đại khái là vậy đấy. Tạm thời không nên lên núi vì nguy hiểm. Có thể sẽ có đội tuần tra ghé qua cả chỗ lều này.」
Về nhà sau khi bị ép nhận ít củi thay cho tiền tiểu thư trả, tôi vừa phủi tuyết vừa báo cáo lại với mẹ. Nếu có người đến thăm, phải giấu Shirana đi. Có lẽ để em ấy trốn trong tủ tường.
「Con sẽ ở nhà chứ?」
「Chắc vậy ạ. Dù sao cũng phải đi kiểm tra quanh nhà một chút.」
Dù vậy, so với đám đàn ông khác, tôi vẫn còn đỡ hơn. Có lẽ cái tiếng 「bị hồ ly ám」 đôi khi cũng có chỗ hữu dụng.
「Vậy à. Tốt rồi. Vậy tạm thời nghỉ ngơi một chút nhé? Gần đây lạnh lắm... Ở nhà sưởi ấm đi?」
Người mẹ hiện tại của tôi, Ina, được biết đến với cái tên Yako no Ina, người mẹ chưa đến ba mươi tuổi, đáp lại báo cáo của tôi bằng giọng điệu dịu dàng, an ủi. Bà thêm củi vào lò sưởi, mời tôi lại gần sưởi ấm.
「Niisama! Niisama ở nhà hả? Ở luôn hả!?」
Từ trong góc nhà, một đứa trẻ lon ton chạy ra, hướng về phía tôi. Nhìn cô em gái trắng trẻo ngước lên với ánh mắt đầy kỳ vọng, tôi không khỏi nở một nụ cười khổ.
「Không phải ở luôn đâu. Chỉ đến khi nào yêu quái bị tiêu diệt thôi.」
「Nhưng mà đến lúc đó niisama sẽ ở nhà đúng không!? Ở nhà đúng không? Không bận đúng không!? Vậy anh sẽ chơi với em đúng không!?」
Dù tôi đã đính chính, cô em gái vẫn chen vào giữa tôi và mẹ, hào hứng tuôn ra một tràng lời lẽ. Có vẻ em ấy không suy nghĩ sâu xa về ý nghĩa của những gì tôi nói, cũng chẳng có chút cảm giác nguy hiểm nào. Em chỉ đơn thuần vui mừng vì có người chơi cùng.
...Với một cô bé hầu như không được ra khỏi nhà như Shirana, người chơi cùng chỉ có thể là gia đình. Gia đình và ngôi nhà là cả thế giới của em. Nhưng gia đình thì bận làm việc và nội trợ, không thể lúc nào cũng chơi với em. Với một đứa trẻ ở tuổi ham chơi, đó chẳng khác nào cực hình. Có lẽ vì không biết gì về thế giới bên ngoài, em giữ lời hứa không bước ra khỏi nhà cũng đã là ngoan ngoãn lắm rồi.
「Anh vẫn phải đi kiểm tra quanh nhà. Với lại còn việc làm thêm. Những lúc rảnh, anh sẽ giúp. Không có việc làm mà cứ ăn không ngồi rồi thì không được, đúng không?」
「Eeh!? Uuu…」
Nghe lời tôi, Shirana ủ rũ rên rỉ, cúi gằm đầu. Em ấy không cãi lại, không phản kháng, vì em hiểu lý lẽ thuộc về ai. Dù còn nhỏ, em gái tôi dường như đã rất chín chắn.
「...」
Kẹp giữa tôi và Shirana, tôi trao đổi ánh mắt với mẹ. Mẹ nở nụ cười khó xử. Tôi nhún vai. Cả hai ngầm đồng ý. Tôi xoa đầu cô em gái trắng trẻo. Shirana giật mình, ngước nhìn tôi...
「Rồi, rồi. Anh sẽ dành thời gian cho em, đừng buồn nữa. Thế, muốn chơi gì... ‘Niisama!!’ Ơ!?」
Chấp nhận yêu cầu của em một cách bất đắc dĩ, tôi mới nói được nửa câu an ủi thì em nhảy bổ vào người. Không đỡ kịp, tôi ngã nhào ra sau, ngồi bệt xuống đất.
「Đau, đau, đau… Trời ạ, nguy hiểm lắm đấy nhé?」
「Xin lỗi anh! Nhưng mà, nhưng mà! Chơi tung hứng đi! Thi tung hứng! Với cả chơi búp bê nữa! Và còn, còn…」
Chẳng thèm để tâm đến lời phàn nàn của tôi, cô em gái hồ ly trèo lên người tôi, mắt sáng rực, liệt kê hàng loạt trò chơi em muốn. Sự hào hứng ấy giống như của một con thú. Có lẽ là biểu hiện bản năng đầy cảm xúc của một yêu quái. Không, khoan. Đừng lắc hông nữa. Nặng lắm. Đau, đau!
「Này, phấn khích quá rồi đấy! Xuống đi, Shirana!」
Thấy không ổn, mẹ kéo em ra khỏi người tôi. Shirana dường như tỉnh táo lại, nhìn tôi với vẻ hơi áy náy. Thoạt nhìn có vẻ như cố ý, nhưng chắc là tôi nghĩ quá rồi. Tôi thở dài thườn thượt. Thôi kệ.
「…Thôi được, chơi tung hứng trước nhé. Sau khi đan xong đôi dép cỏ, chơi được không? …Chờ được đến lúc đó chứ?」
「…!! Được ạ!!」
Nghe tôi nói, cô em gái trắng muốt gật đầu đầy phấn khích.
…
Sáng hôm sau, hai người đàn ông trong làng đi tuần tra đêm được tìm thấy ở rìa làng, gần nhà, trong tình trạng bị cắn xé tan tành…
-
「Kisuke và Kazuki…」
「Tàn nhẫn thật. Đây là chuyện con người làm với nhau sao?」
「Là quái vật. Chuyện này thì nó làm được thôi.」
Những đốm đỏ rải rác trên cánh đồng tuyết trắng. Nhìn cảnh thịt bị dọn dẹp, dân làng thì thầm.
「Này, nhóc. Không nghe thấy tiếng hét nào sao?」
Trong đám đàn ông, người lớn tuổi nhất lên tiếng hỏi. Ánh mắt mọi người đổ dồn. Tôi lắc đầu đáp lại.
「Ít nhất thì, tôi không nghe thấy gì. Mẹ tôi cũng không nghe thấy.」
「Vậy à.」
Không khí ngượng nghịu. Lời tôi nói không phải dối trá, và dân làng, theo lý trí, cũng không chỉ trích. Đêm qua có một cơn bão tuyết nhẹ. Tuyết hút âm thanh. Dù nhà tôi là gần nhất, nhưng vẫn cách một khoảng kha khá. Hơn nữa, có thể họ đã bị giết trước khi kịp hét lên.
Dù vậy, không tránh khỏi việc những cảm xúc tiêu cực hướng về phía người ở gần nhất. Đặc biệt nếu ngôi nhà đó bị coi là bị nguyền rủa. Liệu có phải cố tình bỏ mặc? Nghi ngờ như vậy len lỏi trong lòng là điều tự nhiên.
(…Xui xẻo thật.)
Ước gì lũ đó bị ăn thịt ở đâu xa hơn. Tôi thoáng nghĩ điều tàn nhẫn đó, liếc nhìn đống thịt được bọc trong vải đang được mang đi, rồi tự hối hận. Nếu không có họ, có lẽ lũ thú đã đến thẳng nhà tôi. Cả gia đình ba người có khi đã thành bữa tiệc ngon lành. Chửi bới là không đúng.
「…Nếu là một con gấu biến chất thành yêu quái, thì đây không chỉ là một vụ tấn công đơn lẻ đâu.」
Tamai no Isuke, một thợ săn trẻ kiêm vệ sĩ cho làng và quan chức làng, phá vỡ sự im lặng. Anh ta vừa mới kế nghiệp, nhưng lời nói của anh khiến những người có mặt xôn xao, nhìn nhau. Lo lắng và sợ hãi khiến họ run rẩy.
「Gấu bám rất dai. Lại còn ngạo mạn. Nó đã nếm được mùi thịt người. Chắc chắn nó coi đây là con mồi dễ ăn. Ngôi làng này với nó chỉ là bãi thức ăn. Nó sẽ quay lại, nhiều lần, cho đến khi ăn sạch hết.」
「Như vậy sao…」
Một người trong làng sững sờ. Hai người bị giết đã chết thảm khốc. Nếu chuyện này tiếp diễn?
「Nó sẽ xông vào nhà, ăn tươi nuốt sống cả vợ lẫn con. Gấu, hay yêu quái, là thế đấy.」
「Có khi còn lôi về hang. Giữa mùa đông mà nó còn hoạt động, chắc chắn nó cần nhiều thức ăn. Biết đâu còn giữ làm lương thực dự trữ.」
Một người đàn ông trung niên làm nghề đốn củi tiếp lời. Cũng là vệ sĩ làng, người đàn ông cơ bắp này từng đối mặt với yêu quái trong công việc và từng dùng rìu giết chết chúng. Hai mươi năm trước, ông ta được ca ngợi là anh hùng vì đã chặt đôi một con yêu trùng khổng lồ tấn công làng bằng hai chiếc rìu. Lời của người như ông khiến dân làng sợ hãi đến tận xương tủy.
「…Nói cứ như chuyện của ai!! Isuke, nếu lần trước ngươi xử lý con quái đó cho đàng hoàng thì đâu đến nỗi thế này!!? Chính vì ngươi chỉ làm nó bị thương nên nó mới quay lại chứ sao!? Cái súng đó hết đạn rồi à, hả!!?」
Một người đại diện trong đám đàn ông quát tháo. Anh ta định lao vào thì thợ săn giương súng hỏa mai lên đe dọa. Người đốn củi vội can ngăn.
「Dừng lại! Người trong làng cãi nhau thì được gì!! Isuke, hạ súng xuống! Hạ xuống!!」
「…」
Lời của Daiki, người đốn củi, khiến thợ săn chặc lưỡi và hạ súng hỏa mai xuống.
「…Dù sao cũng phải báo cáo lên cấp trên. Không biết chuyện sẽ thế nào đây?」
Người đốn củi thở dài. Cố thủ và chờ chuyên gia hoặc quân đội đến? Hay cả làng cùng đi săn trên núi…?
「…Đặt bẫy thì sao?」
「Bẫy?」
Người đốn củi tỏ vẻ nghi ngờ trước lời của thợ săn.
「Dùng thịt thừa làm mồi. Mai phục rồi đánh hội đồng. Đối phó với gấu thì cách này khá hiệu quả.」
「Cách đó…」
Người đốn củi nhìn quanh. Ánh mắt khinh bỉ từ dân làng.
「Đám tang còn chưa làm, chôn cất cũng chưa xong mà!? Làm chuyện thất đức thế…! Ai sẽ giải thích với gia đình nạn nhân đây!?」
「Tao đã nói rồi. Gấu bám rất dai. Dù có chôn thì nó cũng đào lên. Vậy thì nên tận dụng cho hiệu quả.」
「Đồ vô nhân tính!」
「Đối thủ đâu phải con người.」
Lời đáp bình thản trước tiếng chửi bới của người đại diện. Một kế hoạch máu lạnh. Nhưng… không thể phớt lờ lời của một chuyên gia.
「…Quyết định là việc của cấp trên. Nên đề xuất kế hoạch này. Còn nữa, không được mang xác vào làng. Cũng không được đưa về cho gia đình. Nếu lời nói là thật thì quá nguy hiểm. Chỉ cần gom xác ở rìa làng thôi… Có ai canh gác được không?」
Câu hỏi của người đốn củi. Không ai đáp lại. Ai mà muốn chứ? Đối mặt với yêu quái gấu thì phải làm sao? Chỉ tổ bị ăn thịt.
「Nếu thấy nó, không cần ngăn cản. Thổi còi gọi người là được.」
「Vậy sao ông không ở lại mà canh?」
Một người đàn ông trong làng càu nhàu, nhưng thợ săn chỉ hừ mũi. Nếu không có chuyên gia trực tiếp giải thích với quan chức hay trưởng làng, thì sẽ thiếu thuyết phục và khẩn cấp.
「Đừng nói ngu… Này, nhóc Yako. Nhà mày gần nhất, đúng không?」
…Hừ. Tôi đã đoán trước cái kịch bản này rồi.
「…Ah. Ít nhất, cho tôi bùa hộ mệnh với vũ khí chứ?」
Tạm thời, cứ cố vơ được càng nhiều thứ càng tốt đã. Haha, thật là khốn khổ…
-
「Tệ thật. Chỉ có một mình...」
「Chẳng ai muốn ở lại cả… Thôi thì, cứ qua loa cho xong. Dù sao cũng không phải canh gác mãi mãi đâu.」
Tôi ngồi bệt trên khúc gỗ, nhận lấy nắm cơm từ mẹ mang đến. Cơm có vị mặn vừa miệng, tôi cắn một miếng lớn. Ừ, ngon.
「Mẹ ở lại với con nhé?」
「Mẹ ở đây cũng chẳng giúp được gì đâu… Còn Shirana thì sao ạ?」
「Con bé đang dỗi. Vì nó mong được chơi đùa lắm…」
Hôm qua, chúng tôi chơi ném túi đậu đến tận đêm. Hôm nay đáng lẽ chơi búp bê, nhưng kế hoạch tan tành, nên em gái tôi đang nổi giận.
「Làm bực em ấy rồi nhỉ」
「Đừng tự trách mình. Mẹ xin lỗi, lúc nào cũng làm con vất vả. Giá mà mẹ có thể để con nghỉ ngơi…」
Mẹ tôi trông đau lòng khi nghĩ về những khó khăn của tôi.
「Không cần lo đâu… Mà mẹ nên về đi thôi. Để em ấy ở nhà một mình lâu quá không tốt đâu」
Nếu để em gái một mình ở nhà mà bị yêu quái tấn công… Trong nhà có bùa hộ mệnh, nhưng đó chỉ là loại bùa rẻ tiền do quan phát, chẳng biết hiệu quả đến đâu. Sự tồn tại của em gái khiến tôi lo lắng quay quắt. Vì em ấy là bán yêu sao? Nếu thuần khiết hoàn toàn, bùa sẽ có tác dụng nhỉ? Có thể tin được nhỉ?
…Kẻ tin tưởng sẽ được cứu rỗi nhỉ? (cười khẩy)
「Mẹ đã chuẩn bị đồ đạc xong rồi. Nếu có chuyện, mẹ sẽ vác đồ, ôm con bé và chạy ngay khỏi nhà. Yên tâm đi… Còn con, nếu có chuyện gì, phải chạy ngay, nghe chưa? Đừng cố quá sức nhé」
「Tất nhiên rồi. Con không muốn chết để bảo vệ người chết đâu.」
Tôi liếc nhìn đống xác được phủ rơm ở xa, rồi tuyên bố. Đó là sự thật. Nếu thực sự có quái vật xuất hiện, tôi sẽ lập tức chạy trốn. Chắc không ai phàn nàn vì một tên nhóc chạy khỏi một con yêu quái đâu… đúng không?
「…Cơm tối, hãy mong chờ nhé? Mẹ sẽ cố làm thật ngon.」
「Không cần làm gì to tát đâu… Cứ như mọi khi là được. Trước mùa đông thật sự, phải để dành chứ.」
Chuyện con kiến và con ve sầu nghe thì dễ. Nhưng thực tế, dù có tiết kiệm đến đâu, vẫn có người chết rét, chết đói trong mùa đông. Không nên dùng nguồn dự trữ quý giá cho chuyện này.
「Nhưng… thôi được, mẹ hiểu rồi. Mẹ sẽ làm như con nói.」
Mẹ định cãi lại, nhưng khi nhìn vào mắt tôi, mẹ đành chấp nhận. Mẹ biết rằng làm điều người khác không muốn, dù xuất phát từ thiện ý, cũng không phải là tốt. Thiện ý không được mong đợi đôi khi trở thành gánh nặng.
「Thật, mẹ toàn gây rắc rối cho con… Mẹ tệ quá, xin lỗi con nhé?」
「Không có người mẹ tệ đó, con đã chẳng sống được đến giờ. Vậy nên, coi như huề nhé?」
「Haha, nói gì mà ác thế?」
Mẹ nói vậy rồi lấy khăn lau miệng cho tôi. Mẹ khoác áo cho tôi, gấp lá tre gói cơm lại, cất gọn gàng. Rồi mẹ tiến đến, ôm chặt lấy tôi.
Giữ chặt, nhẹ nhàng ôm lấy…
「Mẹ…」
「Đừng liều lĩnh, nhé?」
Mẹ thì thầm như cầu nguyện. Không biết mẹ ôm tôi bao lâu. Cuối cùng, mẹ buông tôi ra, mỉm cười dịu dàng lần nữa. Mẹ thu dọn đồ đạc, rồi quay về nhà.
「…Con đâu còn là trẻ con nữa.」
Thật, đối xử như trẻ con thế này thì hơi quá. Tôi hơi xấu hổ, nhưng vẫn nhìn theo bóng lưng mẹ rời đi. Nhìn mẹ khuất dần ở phía xa, tôi quay lại tập trung vào việc canh gác. Dù sao thì…
「Cẩn thận là trên hết.」
Tôi siết chặt cây đoản thương mượn được, nhìn xuống. Đó là vũ khí duy nhất của tôi, nhưng nói thật, tôi chẳng biết nó có tác dụng gì với yêu quái không. Chỉ để an ủi thôi. Trong ngực tôi có bùa hộ mệnh, nhưng có lẽ chỉ đủ để xua đuổi chút ít… vậy thôi.
「Nếu gặp phải, liệu có kịp rung chuông không?」
Chạy trốn, hoặc là nấp… ít nhất là không chiến đấu. Rung chuông xong mà con quái vật lao vào, chắc tôi bị đập chết ngay.
「Haha, chẳng vui chút nào.」
Đúng là rút phải quẻ xui. Khỉ thật, nhà Yako chẳng có họ hàng gì trong làng, mà tôi lại là người ngoài sinh ra ở nơi khác, nên mới bị thế này… Haa. Không được, càng nghĩ càng thấy oán giận trỗi dậy. Con người thật xấu xa và hèn mạt, cứ nghĩ thế rồi…
「……?」
Đang lẩm bẩm những lời oán thán vô nghĩa trong đầu, tôi đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Cơ thể run lên, tôi theo bản năng nấp sau khúc gỗ. Im lặng. Nín thở. Từ từ thò đầu ra nhìn cánh đồng tuyết.
(Nói gì mà linh thế…!!?)
Linh cảm trúng phóc, tôi thầm rủa. Rồi tôi nhìn lại để xác nhận.
Con vật cao lớn hơn cả người trưởng thành. Bộ lông đen sì rậm rạp. Tiếng gầm hung tợn. Khuôn mặt bị lông che khuất, không nhìn rõ. Chỉ thấy được hàm răng nanh và ánh mắt lóe lên qua kẽ lông. Con thú bốn chân từ trong rừng bước ra, đạp lên cánh đồng tuyết, tiến đến.
「Con gấu con? Thứ đó á? Đùa à…!!?」
Thợ săn nói là gấu con, nhưng thứ đó mà là gấu con thì khó tin lắm. Không, yêu quái thì có con côn trùng to bằng người, nên cũng chẳng có gì lạ…
(Dù thế nào, cũng quá sức!!)
Cây thương trong tay tôi chẳng thể nào giết được thứ đó. Dù có cẩn thận, nếu nó lao vào, tôi sẽ bị xé xác. Chuông? Đừng đùa, đó là tự sát.
(Cho qua… đúng rồi. Cứ để nó đi qua. Đó là cách đúng…!!)
Tôi chọn con đường tốt nhất. May mắn thay, con quái vật đến làng dường như bị ám ảnh bởi đống xác phủ tấm bạt rơm. Nó thở ra hơi trắng, phát ra âm thanh như tiếng mũi hừ hừ, lục lọi dưới tấm bạt. Một lúc sau, âm thanh của thịt bị xé rách, xương bị gãy… Nó đang ăn!!
(Đồ khốn, mùi hôi thối bay đến tận đây sao!?)
Cách con quái vật chỉ chừng mười bước, với khúc gỗ chắn giữa. Mùi thịt thối, mùi lưu huỳnh, mùi thú, hỗn hợp hôi thối… kích thích lỗ mũi tôi, khiến nó nhức nhối. Tôi run rẩy. Sợ hãi. Buồn nôn. Tôi cố kìm nén. Tay nắm chặt cây thương, cảm nhận sự chắc chắn của nó.
Kìm nén. Phải kìm nén. Đừng để bị phát hiện. Đừng lên tiếng. Đừng tấn công. Đối thủ là yêu quái. Không thể nào thắng được. Ngay cả một con gấu thường cũng đã nguy hiểm. Nếu là yêu quái, dù là con non hay thấp kém, tôi cũng không thể đối phó. Vậy nên, kìm nén…!!
「Hít…!! Thở…!!」
Hít thở sâu, lặng lẽ. Tôi đè nén nhịp tim đập thình thịch như muốn nổ tung. Từ sau khúc gỗ, tôi lén nhìn. Nó đang mải mê ăn uống… dường như không nhận ra tôi.
(Sao không ăn no rồi cút đi…!!)
Tôi gào thét trong lòng. Cầu nguyện. Van xin. Dù con quái vật xuất hiện chưa lâu, tôi cảm giác như đã nấp hàng giờ. Sợ hãi và căng thẳng khiến tim đập mạnh, mồ hôi túa ra trên trán. Tôi lo lắng mùi mồ hôi sẽ khiến nó phát hiện, nước mắt bắt đầu trào ra.
『Gừừừừ…!!』
Tiếng gặm, tiếng nhai ngấu nghiến, tiếng xé rách. Những âm thanh rợn người cùng tiếng gầm kết thúc. Không gian chìm trong tĩnh lặng.
「…」
Lặng lẽ, chậm rãi, tôi thò đầu nhìn. Cẩn thận, thật cẩn thận. Tôi chứng kiến con yêu gấu phá hoại đống xác lần thứ hai. Con quái vật đứng im như hóa đá, rồi chậm rãi chuyển động. Nó nhìn xuống dấu chân.
Dấu dép cỏ của mẹ, dẫn về phía nhà…
「Này, khoan đã…」
Khoan. Khoan đã. Này, quái vật. Ngươi định đi đâu? Theo dấu chân đó…
「Ngươi định làm gì…?!」
Trong khoảnh khắc, hình ảnh tồi tệ nhất lướt qua tâm trí. Cánh cửa bị phá tan, mẹ, em gái, tiếng thét vang lên, âm thanh kinh hoàng. Dân làng chắc chắn sẽ không giúp. Thay vào đó, họ sẽ vây quanh để tiêu diệt, nhắm thật chuẩn, thậm chí có thể đổ dầu và thiêu rụi tất cả…
「…!?」
Cơ thể tôi hành động gần như theo bản năng. Tôi nhô người ra, lao tới, đâm mạnh cây thương vào con quái vật. Lưỡi thương cắm vào sườn nó. Một tiếng rú ngắn của con thú. Sau khi hành động, tôi mới nhận ra sự liều lĩnh của mình.
「A…」
Tĩnh lặng đột ngột ập đến. Con quái vật chậm rãi quay sang nhìn tôi. Tôi cảm nhận được ánh mắt từ kẽ lông dài rũ xuống. Lúc này, tôi mới nhận ra. Con yêu quái có tới tám con mắt. Những con mắt đỏ rực bao quanh mõm nó…
「Hii!?」
Tôi vội rút thương, lùi lại. Đó là quyết định đúng đắn. Có thứ gì đó sượt qua mũi tôi. Một khoảnh khắc sau, cơn đau ập đến. Da rách, máu bắn tung tóe.
「Aaaaahhh!?」
Tôi ôm mặt theo phản xạ. Gào lên. Vung thương. Đe dọa. Giữ khoảng cách. Hành động của tôi đúng. Con quái vật dừng lại, gầm lên thay vì lao tới. Miệng nó há toang, ba cái lưỡi ngoe nguẩy, bốn hàm răng lộ ra, nước dãi nhỏ xuống từ vô số răng nanh. Đúng là một con quái vật. Khuôn mặt như thể vừa bước ra từ một phim kinh dị khoa học viễn tưởng của Hollywood xưa…!!
「Hả!? Sci-Fi? Cái gì vậy…!? Ư!?」
Từ ngữ vô nghĩa thoáng qua trong đầu khiến tôi bàng hoàng, rồi cú đấm vung ra buộc tôi phải trở về thực tại. Tôi xoay người né thoát trong gang tấc. Cảm giác móng vuốt xước vào lưng. Đau…!?
「Đồ khốn!?」
Ngồi dậy trong tuyệt vọng, tôi quất thương liên tiếp. Quất, quất, quất, cố gắng ngăn nó tiến đến. Nếu bị đẩy ngã thì coi như xong.
「Đừng lại gần! Đừng lại gần!! Đừng có tới đây, đồ quái vật!!」
Vù vù vù, tiếng thương xé gió. Con quái vật giữ khoảng cách, rình rập. Vì nó rình rập, tôi càng phải vung thương không ngừng. Không có thời gian rung chuông. Tôi nhận ra sai lầm. Nếu ngay từ đầu rung chuông, có lẽ đã tốt hơn…!!
「Khốn, khốn, khốn…!!」
Vung thương. Đâm. Đe dọa. Tôi liều mạng phô bày lưỡi thương. Nhưng không thể vung mãi, hơi thở tôi dồn dập, động tác chậm lại, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể làm.
「Đừng lại gần! Đừng lại gần! Đừng…!!」
Tôi vung thương về phía cú đấm lao tới. Vung quá mạnh, thương bị móng vuốt hất văng. Nó lập tức lao vào khoảng trống. Phản xạ và tốc độ hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài.
「A…」
Ánh mắt chúng tôi giao nhau, bị nó nhìn chằm chằm, bóng tối nuốt chửng tôi. Chân tôi run rẩy, bất giác lùi lại. Cú đấm lao tới…
「Aaaaaaah!!?」
Tiếng thét chói tai của một cô gái. Mẹ xuất hiện từ bên cạnh. Với vẻ mặt liều mạng, mẹ ném thẳng vào mặt con quái vật. Một chiếc khăn gói tuyết. Chính xác là mẹ nhồi tuyết vào khăn và đập mạnh như vung gậy. Nó mải mê với con mồi trước mặt, nên bị đánh bất ngờ.
「Đứng dậy! Đứng dậy đi! Làm ơn, nhanh lên…!!?」
「…!?」
Tôi nắm lấy bàn tay mẹ đưa ra. Được kéo dậy. Chúng tôi cùng chạy. Chuông reo lên. Tiếng bước chân nặng nề của con quái vật vang lên từ phía sau. Chúng tôi chạy về phía nhà.
「Đừng lại gần…!!?」
Vừa chạy, tôi vừa vung thương về phía sau để kìm chân nó. Mẹ ném chiếc khăn gói tuyết, nhưng sức yếu, chiếc khăn rơi trước mặt con quái vật, không trúng. Con gấu miệng rách đạp lên khăn rồi lao nhanh tới.
Khoảng cách thu hẹp trong chớp mắt…!!
「Mẹ, chạy đi!!」
「Hả!? Kyaa!!?」
Tôi đẩy mạnh mẹ sang một bên, kéo bà ra khỏi đường lao thẳng của con quái thú. Quay đầu lại. Dừng bước. Bước tới trước. Ngọn thương được vung lên. Tiếng thét rợn người của quái vật vang lên. Lưỡi thương lướt qua cằm nó, bắn ra tia máu tung tóe. Chỉ là một đòn phản kích quá sức yếu ớt.
『Gừoooaaooo!!』
「Uaaaaahhh!!」
Tiếng gầm đáp lại tiếng gầm. Vô nghĩa. Tiếng chân dồn dập áp sát. Nó hoàn toàn nổi giận. Và nó đã nhìn thấu đáy lòng tôi. Nó nhận ra rằng tôi chẳng có chút sức mạnh nào đủ để giết nó.
「Mẹ, chạy mau! Gọi người giúp!!」
「Nhưng…!!?」
「Đi đi! Nhanh lên!? Uwa!!?」
Ngọn thương bị nó chộp lấy, cả cây thương bị hất văng đi. Tiếng gãy răng rắc vang lên. Tôi chống người ngồi dậy trên nền tuyết. Trong tay chỉ còn lại cán thương. Lưỡi nhọn thì……
「Lưỡi thương….!? Đây rồi!!?」
Trên nền tuyết trắng tinh, lưỡi thép đen bị vứt bỏ lăn lóc. Niềm hy vọng duy nhất của tôi. Tôi bò tới, hối hả bò lết để chộp lấy nó. Trong khoảnh khắc gương mặt hiện rõ vẻ vui mừng.
Trước mặt tôi, một cặp chân đầy lông dày xuất hiện…
「…」
Im lặng ngẩng đầu nhìn lên. Bắt buộc phải để nó cúi xuống nhìn tôi. Tiếng hét, tiếng gọi tên tôi, vang lên dường như từ tận nơi xa xăm. Và đòn vuốt xé tới nơi lại như kéo dài vô tận. Đèn kéo quân. Từ ngữ ấy lướt qua đầu tôi.
Khoảnh khắc trước khi cái chết ập tới, tôi nghĩ về cuộc đời mình. Về mẹ. Về em gái. Những kỷ niệm ngày qua với hai người.
Và về em trai, em gái, cha mẹ, đồng đội, các nàng tiểu thư, về Magoroku và những người khác, về cậu thiếu niên trong nhà, về các nhân vật chính, về trại trẻ mồ côi, về cô nhi viện, về cảm giác có người đứng sau lưng khi chơi eroge…
「tiểu thư`? Eroge? Cái gì…!?」
Nghi ngờ chợt dấy lên. Không kịp nghĩ sâu, tôi nhắm mắt trước móng vuốt đang tới… và không có gì xảy ra?
「Hả?」
Mở mắt ra. Con gấu miệng rách đang quằn quại vì quả cầu lửa trúng mặt. Sững sờ, tôi quay lại theo linh cảm.
「Đừng đụng vào niisama, không được đụng vào niisama!!」
Giữa cánh đồng tuyết, cô bé bạch hồ đứng đó, quả cầu lửa lơ lửng, gào lên trong tuyệt vọng…


0 Bình luận