Chương 12 - Chuyện nợ nần thì thường sẽ tìm đến lúc người ta đã quên mất.
Chap 169 (1)
9 Bình luận - Độ dài: 3,522 từ - Cập nhật:
「Liệu như vậy có ổn không? Việc chấp thuận lời đề nghị kia?」
「Không sao đâu. Chỉ cần có thể kéo chàng ra khỏi bọn chúng một chút thôi thì… chẳng có gì phải lo.」
Trong một căn phòng được dựng kết giới cách âm lấy cớ là để yên tĩnh, hai người phụ nữ đối đáp với nhau. Ngay sau đó, âm thanh lanh lảnh của kim loại vang lên, tiếng kéo cắt hoa. Nàng tiểu thư cắt phăng đoá hồng thối rữa từ cuống, âm thanh lưỡi kéo rạch đứt cọng hoa đang vươn ra khỏi chiếc bình cắm…
Tại một gian phòng trong dinh thự của gia tộc Aimi, lớp học cắm hoa được tổ chức… nhưng đó chỉ là cái vỏ bọc cho một cuộc mật đàm. Bề ngoài là chuyện học nghệ, nhưng thực chất là lời khuyên răn khắt khe của Cố vấn dành cho Nhị tiểu thư. Còn lý do thật sự thì không cần nói ra cũng đã rõ.
「Quả đúng là ảnh hưởng của hai kẻ đó chưa lan tới Âm Dương Liêu. Nhưng… có thể tin tưởng nổi không? Đối phương là một con cáo già đấy?」
「Chính vì thế, ta tuyệt đối không để hai kẻ ấy muốn làm gì thì làm. Hơn nữa… chẳng phải lúc này chính là lúc nên để bà hành động hay sao?」
Cắt bỏ đoá hoa tím đã úa tàn, Aoi đáp lại bằng một câu hỏi. Người được gọi là Cố vấn, bao năm qua luôn khiến thiên hạ kinh sợ với cái danh Hắc Điệp Phu Nhân, so với gia chủ lẫn phu nhân còn có mối liên hệ mật thiết với triều đình hơn nhiều. Kẻ muốn nhúng tay vào ngôi vị kế thừa của Onizuki có cả một đoàn, và Aoi biết rõ không ít kẻ trong số ấy đã tìm đến bà già này. Đó chính là một trong những giá trị tồn tại của bà ta.
Để có thể dâng hiến tất cả cho chàng, cũng như vây bọc từ ngoài vào trong và được cả triều đình công nhận, thì mạng lưới quan hệ của người đàn bà này là không thể thiếu…
「Hơn nữa, còn có bảo hiểm nữa chứ. Trong khi thứ đó còn quấn quýt lấy chàng, thì tuyệt đối sẽ không bị vứt bỏ đâu… Ta hiểu mà」
Vuốt ve đoá hoa trắng, Aoi khẽ thì thầm. Đối với kẻ từng đứng đầu Âm Dương Liêu mà nói, quả là quá mức mềm yếu. Chính vì vậy mà bị trục xuất, rồi đi làm cái gì đó ở trại trẻ mồ côi, cũng có thể nói vậy.
Trong ngôi cô nhi viện mà nàng đã đứng ra xây dựng lại, cô ta hết mực tận tụy với việc nuôi dạy trẻ nhỏ. Lúc này tuyệt đối chẳng thể là do dã tâm quyền lực mà bày mưu tính kế.
「Tất nhiên, khi cần thiết thì ta sẽ không hề chần chừ, người cứ yên tâm.」
Có chút lưu luyến, nhưng lưỡi kéo vẫn lạnh lùng cắt rời nửa đoá hoa trắng. Giá như nó có thể nở to thêm một chút thì hay, nhưng với sự nửa vời này, vì sự hài hoà của toàn thể, buộc lòng phải cắt bỏ.
「…Vẫn mạnh tay như mọi khi nhỉ?」
「Ara, thật thất lễ. Ta đây vốn đã rất cẩn trọng rồi đấy chứ?」
「Là lạnh lùng tàn nhẫn thì có.」
「Fufufu…」
Không chút ngập ngừng, Aoi liền cắt bỏ thêm một nụ vàng cuối cùng. Thật đáng tiếc, nhưng nếu xét cho toàn tác phẩm, đó chỉ là một tạp vật chướng mắt. Cắt bỏ, tỉa bớt, gạn lọc… và tác phẩm của Aoi coi như hoàn tất.
「Thật đẹp mắt. Điểm này ta phải công nhận.」
「Được obaa-sama khen tặng, thật là vinh hạnh.」
Trước lời tán dương lạnh nhạt từ người thầy kiêm bà nội, Aoi, vốn chỉ dốc tám phần công sức, đáp lại bằng sự lễ phép đầy ngạo mạn. Giữa hai người là một đoá hoa rực rỡ, to lớn duy nhất, nhuộm sắc bạch đào. Còn dưới chân, vương vãi vô số hoa nhỏ đa dạng… một tác phẩm tượng trưng cho sự kiêu căng của nàng.
「Nhưng lại chẳng giống phong cách của con… một tác phẩm táo bạo đấy chứ?」
Đó là lời bình phẩm của bà, dành cho một tác phẩm vừa mang dáng vẻ của cháu gái, vừa khác hẳn cháu gái mình.
Aoi vốn là thiên tài. Không chỉ võ nghệ, trong mọi lĩnh vực nàng đều là kỳ tài. Vung bút là danh bút, điểm trà thành tuyệt phẩm, cất tiếng thơ liền được chọn vào hàng thi tiên, gảy đàn tấu lên khúc nhạc khiến thân tâm tan chảy, và dĩ nhiên cắm hoa cũng thế.
Sư phụ của nàng, bậc đại tông sư của phái Dương Hoa Lưu, chỉ sau một ngày đã bỏ việc truyền dạy và quy ẩn. Bởi mấy chục năm cống hiến của lão bị nàng dễ dàng vượt qua, và trên hết, điều khiến người ấy đau đớn nhất là nghệ thuật của tiểu thư hoàn toàn thiếu đi trái tim.
Bằng một trái tim lạnh lùng, không chút nhiệt tình, nàng cắm hoa với dáng vẻ chán chường, và đó lại là điều đẹp đẽ nhất mà sư phụ từng thấy. Một tác phẩm nghệ thuật điểm tô bằng kỹ thuật áp đảo và vô cảm… nói là cưỡng bức cũng chẳng sai. Chỉ bấy nhiêu đã đủ bẻ gãy ý chí của những kẻ cầu đạo, và đó cũng là số phận chung của mọi sư phụ từng dạy nàng trong quá khứ.
Nói theo lối nghịch lý, kỹ nghệ của Onizuki Aoi, tuy có quy mô bất thường, nhưng bản chất thì tất cả đều tuân thủ cơ bản. Là thứ đã đạt đến cực hạn của cơ bản. Nó chỉ là sự nối dài của những gì đã tồn tại, không có bất ngờ. Dẫu biết tính nàng khắt khe, kiêu ngạo, nhưng cắm ra một tác phẩm kỳ dị thế này thì Kochou cũng chẳng thể lường được. Trên mặt không hề biểu lộ, nhưng trong lòng, Kochou thực sự ngạc nhiên.
「Ara, obaa-sama, chính xác thì vẫn chưa hoàn tất đâu.」
Và rồi, Nhị tiểu thư nở nụ cười khiêu khích như thể muốn thử bà mình, bắt tay vào khâu hoàn thiện cuối cùng. Nàng khẽ đứng dậy, nụ cười tinh nghịch ánh lên trên môi, rồi bất ngờ dùng chân hất ngã chiếc bình.
「Đây mới là bước hoàn thiện cuối cùng…!」
Theo lời tuyên bố, bình hoa vỡ toang. Mảnh sứ văng tung toé. Đoá hoa lớn đổ xuống nền, Aoi nhấc vạt y phục, để lộ đôi tất đen mà dẫm nát không chút do dự.
Đôi tất dệt bằng da ngựa xanh thẫm giày xéo đoá hoa tuyệt sắc, nghiền nát, vặn vẹo… hoàn toàn phớt lờ những đoá hoa đã bị cắt cuống trước đó, nàng dồn hết tâm sức nghiền vụn nó dưới gót. Rồi nàng lùi lại, phô bày tác phẩm cuối cùng của mình.
Những mảnh tàn dư của hoa đào bị xé rách vương vãi, và đôi tất da ngựa thẫm màu loang lổ nhựa hoa. Ấy mới chính là kiệt tác mà Onizuki Aoi muốn phô bày.
「…Lại là một tác phẩm tiên phong nữa sao?」
「Đúng thế. Gần đây ta thấy những thứ đi theo khuôn mẫu thật tẻ nhạt. Thế nên ta thử nghiệm đôi chút.」
Trước ánh mắt không mấy vui vẻ của bà nội, nàng cháu gái ung dung đáp lại.
「Ta nghĩ con cũng hiểu, chớ có làm trò này trước mặt người khác. Quá phô trương, sẽ khiến người ta nghi ngờ.」
Nàng trông quá đỗi vui vẻ, thư thái, phấn khích, đến mức Kochou phải lo sợ rằng mối liên hệ bí mật giữa nàng và chàng sẽ bại lộ.
「Ta biết mà. Vì vậy mới trình diễn cho bà xem đó chứ?」
「Miệng lưỡi lớn lối nhỉ. Với tính con, chắc trước mặt Hina còn thản nhiên khiêu khích cơ mà? Thật tình」
Bà thở dài, khẽ tựa tay lên má, ra sức ghìm lại hoài bão của cháu gái. Ý nghĩ ngạo mạn của đứa cháu quá mức kiêu hãnh, bà đã đoán được phần nào, và đó chẳng phải lo xa. Bà thực sự thấy may mắn khi đã lập nên buổi gặp này, để còn kịp cảnh tỉnh trước khi nàng gây ra điều gì.
…Song với đứa cháu đang ngồi đó, thì chỉ thấy buồn cười với những lời nhảm nhí kia. Bởi lẽ nàng biết rõ, mỗi đêm, bà lão này lại khoác lên mình y phục dâm đãng như thỏ cái, bò ra bốn chân rồi để thức thần dạng ngựa cùng dương vật giả hành hạ. Nàng còn biết rõ bà ta để nó giẫm đầu mình bằng đôi chân trước, trong khi bị xuyên phá không thương tiếc. Khoan đã,「onii-chan」là thế quái nào cơ chứ?
…Thứ trước mắt này cũng vậy, nếu các con trai bà ta thấy, e rằng cú sốc sẽ khiến não bộ chúng nát vụn. Không, thậm chí nàng ước gì chúng nát thật. Đã sinh ra trong bóng tối thì cứ gom hết mà trả về cho bóng tối đi. Theo đủ mọi nghĩa.
「Ufufu.」
「Fufufufu.」
Cả hai bật cười, nhìn thấu ác ý của đối phương. Nở nụ cười rạng rỡ, họ gạt bỏ mọi thứ như thể chưa từng có. Thực tế thì như lớp dầu bẩn bám chặt chẳng dễ gì xoá đi, nhưng hình thức vẫn quan trọng hơn cả.
「Ta chỉ đùa thôi. Đừng có giận dỗi như thế.」
「Ta hiểu mà. Xin obaa-sama chớ bận lòng.」
Một lời xin lỗi lấy lệ và sự chấp thuận dễ dàng. Thôi, nào, bắt đầu lại câu chuyện.
「……Chàng đã được ban cho quan vị. Bản thân việc đó thì là điều rất tốt, bởi vì chàng đang dần được công nhận như một「con người」. Vấn đề là ở chỗ, cái quá trình đi đến đó」
Việc ban tặng quan vị ấy phần lớn là nhờ công lao chàng lập được trong nhiệm vụ cùng Đại tiểu thư. Vốn dĩ việc được bổ nhiệm làm Yunshoku cũng vậy, việc được Onizuki thu nhận cũng không khác. Nhìn từ bên ngoài thì là một kẻ mang ơn sâu nặng, mà những ai biết rõ hơn thì lại càng hay rằng chàng còn có tội lỗi cần chuộc lại.
「Tính cách cậu ấy cũng vậy nữa. Ắt hẳn cậu ấy mang mặc cảm trước Hina. Con hiểu chứ?」
Dẫu rằng chẳng cần thiết phải mang gánh nặng vô ích như thế… nhưng chắc chắn chàng sẽ ôm lấy mặc cảm tội lỗi ấy.
「Trái tim cậu ấy chắc chắn bị cuốn hút về phía Hina... Hãy chuẩn bị tinh thần đi. Con sẽ phải tiếp tục chứng kiến những tình huống khó chịu thêm một thời gian nữa đấy」
Onizuki Aoi thông minh, tài hoa, thiên tài, nhưng lại là một người phụ nữ vô cùng cảm tính. Nhẫn nhịn hay tự kìm chế vốn chẳng phải là những khái niệm hợp với nàng. Một kẻ duy ngã độc tôn, phóng túng phiêu bạt, đó chính là bản chất còn lại khi rút bỏ danh hiệu tiểu thư khỏi Onizuki Aoi. Đứa cháu gái đem hết thảy bản thân phó mặc cho cơn cuồng nhiệt của, rồi lao vào cơn bạo hành mù quáng chẳng nghĩ đến hậu quả… đó mới là điều mà Kochou khiếp sợ nhất.
「Khiêu khích sẽ đến từ bốn phương tám hướng. Nhưng nhẫn nại mới là điều cốt yếu. Phải mang trong mình sự nhẫn nhục, không được hành động khinh suất nông nổi… tuyệt đối không được nóng vội, nghe chưa?」
Một lời nhắc nhở tha thiết, hết sức nghiêm khắc. Không được để một thoáng cảm xúc phá hủy tất cả. Không được như chính bản thân mình. Không được như Hina. Không được lặp lại những sai lầm ấy.
「Fufu. Nói năng thật trịnh trọng… nhưng chỉ là lo lắng thái quá thôi. Vì cớ gì ta phải vội vã chứ?」
Thế nhưng Aoi, với tất cả sự ung dung, đáp lại sự lo lắng của bà. Trong nàng chẳng hề có chút bồn chồn, chẳng có lấy một tia căng thẳng, cũng chẳng hề có chút sợ hãi nào.
Vì, sao phải thế chứ?
「Bởi vì, chàng ấy đã cần đến ta. Cần sức mạnh của ta. Chàng đã muốn sự trợ giúp của ta」
Chỉ cần chàng vì ước nguyện của bản thân để tìm đến nàng, dựa vào nàng, chỉ thế thôi cũng đủ làm Aoi thỏa mãn, đủ để nàng an ổn. Nàng đang hữu ích với chàng. Vậy thì, chàng sẽ không bỏ rơi nàng. Có thể yên tâm đến tận cùng. Vậy nàng còn việc gì phải lo sợ?
「Cảm giác này, chắc hẳn bà cũng hiểu mà?」
Lời thỉnh cầu thầm lặng của chàng, những yêu cầu chàng đặt ra… cái cảnh tượng khi nàng đem điều ấy nói cho bà nghe, cái cảnh bà hóa cuồng, hóa dại, vừa hổ thẹn vừa hớn hở, Aoi vốn không muốn ghi nhớ, nhưng nó đã khắc sâu vào ký ức nàng rành rẽ. Bởi vì phản ứng của bà khi ấy quá đỗi cực đoan, quá đỗi lố bịch, khiến ngay cả sự thông minh sáng suốt cũng bị nhấn chìm. Mỗi lần nhớ lại, đến giờ nàng vẫn có thể bật cười khúc khích.
Thực sự là một dáng vẻ vô cùng vô cùng đáng hổ thẹn… Dù đã ở tuổi này, xét cho cùng trước mắt nàng vẫn chỉ là một người đàn bà.
「……Đừng có trêu chọc bề trên nữa. Dù sao ta cũng là bà của con đấy?」
「Một ả dâm phụ vì rể hiền của cháu gái mà rên rỉ, còn có tư cách gì để nói câu đó?」
Cháu gái lập tức cắn trả vào lời nhắc nhở của bà. Cuộc đối thoại này tuyệt đối không còn mang dáng dấp của người trong gia tộc. Đây là lời qua tiếng lại của đàn bà. Hay nói đúng hơn, là của giống cái. Những câu chữ ẩn chứa sự kiềm chế và thị uy… nhưng với họ, đó chỉ là một phần của trò đùa thường nhật.
So với cơn cuồng nhiệt đang xoáy trào trong lòng, màn đấu khẩu cỏn con này cũng chỉ như một làn gió nhẹ thoảng qua mà thôi…
「……Fuu. Đến lúc rồi. Ta phải cáo lui thôi?」
Không cần nhìn đồng hồ, cũng chẳng cần đoán chừng ánh mặt trời, chỉ nhờ trực giác mà Aoi đã nắm được thời khắc hiện tại, liền quay gót.
「Theo lịch thì, chắc là buổi ngâm thơ?」
「Ừ. Chuyện chán ngắt thôi. Có phải là ta sẽ ngâm trước mặt chàng đâu」
Lần thứ hai thượng kinh. Như lần đầu đã thế, danh tiếng của tiểu thư mang tiên Onizuki Aoi chỉ ngày càng lan rộng. Huyết thống, nhan sắc, thân thể, tài năng. Cộng thêm những chuyện cũ từng được đồn đoán, chẳng còn một gia tộc trừ yêu nào là không muốn nàng, chẳng còn một công tử quý tộc nào là không khao khát nàng. Càng nghĩ đến chuyện tranh giành vị trí kế thừa Onizuki, thì càng nhiều kẻ mang cái gọi là「thiện ý」, nằng nặc muốn cưới nàng để hóa giải tình thế. Thật muốn nôn. Chắc chắn sẽ lấp đầy chậu nhổ ngay lập tức.
「Nghe nói bên ane-sama cả thì chẳng có mấy lời cầu hôn nhỉ? Có lẽ vì gầy gò lại ế ẩm nên mới thế chăng?」
Độc miệng chua ngoa, nhưng Aoi hiểu rõ sự thật. Chỉ cần lan tin rằng gia chủ sủng ái trưởng nữ, hoặc rằng nàng ta lập công trong nhiệm vụ triều đình, hay thì thầm rằng người ta lo sợ dị năng thất thoát ra ngoài… Những mưu mô rẻ rúng như vậy, và bọn đàn ông chỉ cần vì thế mà lựa chọn thì cũng thật đáng khinh. Thực sự là lũ đàn ông nhàm chán. Một lũ bạc nhược.
Thật sự… khác xa chàng biết bao.
「Chàng là người đặc biệt」
「Nói cho đúng, chỉ là một trái tim mạnh mẽ hơn đôi chút, hiền hòa hơn đôi chút… nhưng chỉ bấy nhiêu khác biệt nhỏ bé ấy, lại sâu thẳm và bao la không bờ bến」
Lời lẽ chẳng bay bướm. Dung mạo chẳng phải tuyệt thế mỹ nam. Cũng chẳng phải thánh nhân quân tử. Thậm chí, huynh trưởng gia tộc Ako còn cao quý và hoàn hảo hơn gấp bội. Thế nhưng, điều mà Onizuki Aoi kiếm tìm, điều mà nữ đồng chí của nàng khao khát, lại chẳng phải những thứ ấy.
「Không phải một cái vỏ hào nhoáng, cũng chẳng phải kẻ siêu phàm thoát tục, mà là một con người bằng xương bằng thịt, dám bước thêm một, hai bước vượt lên. Chỉ là những bước nhỏ, nhưng số kẻ không thể vượt qua nổi những bước ấy thì nhiều vô kể」
Chính bởi thế, chàng mới vĩ đại. Chính bởi thế, chàng mới chạm đến trái tim. Chàng là đặc biệt, đặc biệt, và đặc biệt.
Hẳn rằng, người đàn bà trước mắt cũng đồng tình với điều đó. Chỉ khác là, với bà lão này, phần lớn lại bị lấn át bởi mối tình xưa và những nuối tiếc. Một thứ cảm xúc tạp nham. Khác hẳn với nàng. Trong lòng, Aoi cười nhạo, khinh miệt, và coi thường.
…Thôi cũng được. Nếu là để mang lợi cho chàng, thì khác hẳn với người chị đáng nguyền rủa kia, nàng vẫn có thể chấp nhận. Dù con đường chẳng chung lối, ít nhất so với chị gái, bà ta còn gần gũi hơn nhiều.
「Dù thế nào cũng đừng để câu chuyện trở nên rắc rối. Đám đàn ông chán ngắt đó, con đừng bắt chước công chúa Kaguya xưa kia rồi bỡn cợt thử thách họ đấy?」
「Làm gì có chuyện ta mong muốn như vậy. Nhỡ ra lỡ có kẻ mang đến thật thì phiền toái chết đi được. Ta sẽ ứng phó qua loa là được」
Hình thức thì vẫn nghiêm túc, nhưng không hề để bà hiểu lầm. Với đôi mắt quan sát tinh tường đến mức đọc thấu lòng người của Onizuki Aoi, việc này thật dễ dàng, và cũng là việc cần thiết.
Mang lại thiện cảm tốt đẹp, nhưng cũng đặt giới hạn bằng lý trí… đó cũng là cách để gom góp những quân cờ có thể dùng được. Dù không thể mưu toan chuyện lớn, thì cũng khiến họ lay động đôi chút để tiện bề lợi dụng. Aoi hiểu rõ từng chút tinh vi ấy.
(Chỉ tiếc là với chàng thì chẳng hiệu quả mấy)
Không hiểu sao, những cám dỗ của nàng lại khó mà chạm đến chàng. Đó vừa là sức hấp dẫn, vừa là nỗi bất mãn. Nếu chàng chỉ cần bỏ đi lý trí, đè nàng xuống, nàng sẽ tiếp nhận tất cả… Ấy vậy mà với chàng thì thật phí của trời. Còn bọn đàn ông khác, cho dù có dễ dàng đổ gục, cũng chẳng nghĩa lý gì. Chỉ khiến cho nàng mang thêm nợ ân tình với chàng.
Aah. Thật sự, chàng vừa tàn nhẫn, lại vừa dịu dàng…
「Ta đi đây… Giúp ta dọn dẹp tác phẩm này, được chứ?」
「Tất nhiên rồi. Không thể nào để người khác nhìn thấy được. Với lại, chính con cũng chẳng muốn cho ai ngoài cậu ấy thấy, phải không? Ta sẽ lo liệu tất cả cho」
Aoi liếc qua những cánh hoa vương vãi dưới chân, đưa ra lời nhờ vả, Kochou liền nhận lời ngay. Phía sau đã có thức thần xuất hiện với đồ tẩy uế, chuẩn bị xóa sạch mọi dấu vết.
「Ừ. Nhờ bà đấy… Cùng với cả「tác phẩm」kia nữa, nhé?」
Ném một cái nhìn lạnh lùng về phía tác phẩm bà đã cắm, Onizuki Aoi hiên ngang, sải bước nhanh rời khỏi gian phòng. Trước khi bước vào thi hội, nàng còn định tắm rửa, rồi xông hương thật nhiều lần lên y phục. Bởi vì mùi xông kín căn phòng đó, nhất định không thể để vương vấn lại.
Vì lẽ nào chứ? Thứ mùi nồng nặc mùi sữa, mùi tanh, mùi trứng… một mùi hôi thối không chút nhân từ. Nếu vướng vào kimono, vào thân thể, e rằng sẽ gây hiểu lầm. Phải mau mau rửa sạch tất cả.
「Tiền phong nhỉ… Thực sự, không hiểu cái ả đàn bà đó lấy tư cách gì để nói ra những lời ấy?」
Nghĩ đến cảnh tượng đóa dã quỳ được bón phân, điểm sắc bằng chính thứ「chất」bà ta thải ra, đỏ loang xen trắng lóa… cháu gái chẳng ngừng khinh miệt, khinh miệt đến tận cùng cái「tác phẩm」quá đỗi dâm uế của bà mình…


9 Bình luận