• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 12 - Chuyện nợ nần thì thường sẽ tìm đến lúc người ta đã quên mất.

Chap 177

0 Bình luận - Độ dài: 7,010 từ - Cập nhật:

Tại sao? Đó chính là nghi vấn đầu tiên nảy lên trong đầu tôi, ngay cả khi đang ở trong cơn nguy kịch cận kề cái chết. Tôi không thể nào tin nổi cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.

「Niisan…! Đừng…! Đừng động vào anh ấy…!!」

Tiếng hét của đứa em gái bạch hồ. Cùng lúc đó, mấy quả cầu lửa chập chờn bất ổn bùng lên, lao thẳng về phía khuôn mặt con gấu miệng rách. Ngọn lửa nhuốm đầy yêu khí vốn chẳng thể so sánh với lửa thường. Những quả cầu nhỏ bé va vào thân gấu rồi nổ tung, khiến nó phát ra tiếng gầm thảm thiết.

「!?」

Tận dụng khoảnh khắc đó, tôi lết thân mình thoát khỏi nguy hiểm. Vội vàng tạo khoảng cách. Và hét lên.

「Shirana, tại sao…!?」

「Tại vì! Tại vì…! Niisama…! Mẹ…! Hức…!?」

Lời biện minh nức nở lẫn trong nước mắt, như muốn đáp lại sự trách móc vì tự ý bỏ nhà, lại còn đứng chắn trước mặt yêu quái. Tiếp đó là tiếng gầm cuồng nộ. Dù run rẩy, em tôi vẫn liều lĩnh tạo ra từng quả cầu lửa quanh mình.

「Etto… etto… Eiii!!?」

Hành động đó hoàn toàn dựa vào bản năng, có lẽ chính con bé cũng không hiểu mình đang làm thế nào. Những quả cầu lửa được tạo ra và phóng đi một cách bất ổn, nhưng vẫn miễn cưỡng trúng mục tiêu. Con quái vật rên rỉ trước những vết bỏng.

Nhưng như thế là chưa đủ để hạ gục nó, ngược lại, chỉ như một hành động khiêu khích.

『GWOAOOO!! OOOO!!』

「Hiiiii!!?」

Bị tám con mắt sáng rực lườm, Shirana ững. Quả cầu lửa em ấy định tạo ra tan biến. Sợ hãi tột độ. Đó là một sơ hở rõ ràng. Con quái vật bước tới một bước, chuẩn bị lao vào.

「Không để mày làm thế đâu!!」

『GYAOO!!?』

Sơ hở không chỉ có ở Shirana, mà cả con gấu cũng thế. Tôi cởi phăng bộ quần áo dính máu, ném thẳng vào mặt nó, che kín tầm nhìn. Rồi tôi nhảy lên. Nhảy lên và đâm mũi thương trong tay vào trán con gấu. Đâm sâu, thật sâu. Tiếng rống của con thú càng cao vút. Tôi lập tức chạy qua, bỏ chạy. Thoát thân với tốc độ tối đa…!!

「Niisama, tuyệt quá!!」

「Ngốc! Đừng có đứng đó mà…! Mau chạy đi!! Mẹ, mẹ cũng chạy mau…!!」

Cắt ngang lời khen ngợi ngây thơ của em gái, tôi hét lên thúc giục mẹ, người đang chạy về phía chúng tôi.

「Khốn kiếp, đồ quái vật…!!」

Nhìn về phía con gấu đang gầm gừ, tôi thấy nó, kể cả với đôi tay ẩn giấu mọc từ lưng, đang vật lộn cố xé toạc bộ quần áo bằng bốn cánh tay khổng lồ. Bộ quần áo bị mũi giáo ghim chặt vào trán, lại bị mắc vào vô số móng vuốt và răng nanh, rách tơi tả. Và vì thế, nó vẫn che kín tầm nhìn của con gấu…

Nhưng rốt cuộc, đó cũng chỉ là vấn đề thời gian.

「…! Nhanh lên, chúng ta không thể trụ đư—『GUOOOAAA!!!』—Kuhh!!?」

Lời hét của tôi là một sai lầm. Phản ứng lại tiếng nói, dù không nhìn thấy gì, con gấu vẫn lao tới. Tiếng gầm như làm rung chuyển mặt đất. Trước sát khí, ác ý, thù địch ấy, đến tôi cũng đứng sững. Shirana thì càng không thể chạy thoát…!?

「!! Hai đứa…!!」

Mẹ vừa vội vã chạy tới, không chút do dự ôm lấy tôi và Shirana. Quay lưng về phía con quái vật, mẹ ôm chặt chúng tôi. Một hành động tuyệt vọng, nhưng là ý chí của mẹ. Dù vô nghĩa, đó vẫn là nỗ lực đáng trân trọng để bảo vệ con cái.

Đúng vậy. Một hành động vô nghĩa.

「Mẹ!? Kh…!?」

Tôi kinh ngạc trước hành động của mẹ. Không có thời gian để nghĩ xem nên làm gì. Con gấu đang đến. Với thân hình khổng lồ, nó đang đến.

(Vô vọng rồi. Sẽ bị nghiền nát…!?)

Kết luận tồi tệ nhất hiện ra. Tôi mường tượng cái chết của bản thân và gia đình, bị nhấn chìm trong bất lực và tuyệt vọng. Hối hận. Đã quá muộn. Và rồi…

PANG! Một âm thanh khô khốc vang vọng trên cánh đồng tuyết.

『GYAA!!?』

Một đòn nhắm vào đầu. Máu bắn tung tóe nhuộm đỏ đen tuyết trắng. Con gấu sững sờ trước cú đánh. Nó chậm rãi quay về phía phát ra âm thanh.

Tiếng súng thứ hai vang lên không chút thương xót. Con gấu yêu quái ngửa đầu ra sau. Một mắt bị phá hủy. Xương sọ và thịt văng tứ tung.

「C…cái gì!?」

「Suỵt, im đi!… Mẹ!!」

Shirana, lần đầu nghe tiếng súng, sợ hãi ôm lấy tai. Ra lệnh cho cô bé im lặng, tôi nhìn mẹ. Mẹ cũng nhìn tôi. Chúng tôi đồng thời gật đầu. Hình như, chúng tôi cùng nghĩ đến một điều.

Đúng vậy. Cùng một câu trả lời. Nếu muốn đánh lừa… thì chỉ có lúc này!!

「Shirana, cúi thấp xuống! Nấp sau lưng anh nhé!!」

Nói rồi, mẹ kéo tôi và Shirana núp vào bóng tối, chạy về phía ngôi nhà. Phải trốn thoát ngay bây giờ. Phải giấu Shirana đi. Nếu đám đông tụ tập, nếu con gấu chết, sự chú ý có thể đổ dồn về phía chúng tôi. Người thợ săn đang tập trung vào con gấu, chắc chắn không để ý đến chúng tôi. Chỉ có lúc này. Chỉ có lúc này thôi.

Ngay trước khi bước vào cửa nhà, tôi ngoảnh lại. Tôi thấy người thợ săn bắn phát súng kết liễu vào con gấu đang ngã xuống.

Đó là một phát súng đầy khinh miệt, không chút khoan nhượng đối với con quái vật…

「…Niisama?」

Giọng gọi vang lên từ Shirana đã lánh vào trong nhà. Đôi tai hồ ly, chiếc đuôi cáo, hình dáng dị dạng ấy chồng khớp với hình ảnh con gấu quái vật vừa gục ngã.

Tôi tưởng tượng ra cảnh họng súng chĩa vào em gái mình.

「Không bị thương chứ?」

「Un! Không sao!!」

「Shirana, mau vào trong đi… nghe chưa?」

Phá vỡ sự im lặng, tôi cất tiếng hỏi, và em gái đáp lại đầy sức sống. Nụ cười rạng rỡ, như muốn làm tôi vui lên. Mẹ dẫn em gái vào sâu trong nhà, chuẩn bị như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp khách. Mẹ dường như cũng không bị thương nặng.

Từ tận đáy lòng, tôi nghĩ, may quá.

Từ phía sau, tiếng súng kết liễu vang lên…

-

Ngôi làng trở nên náo nhiệt như lễ hội sau khi vụ việc về yêu quái gấu được giải quyết. Và lợi ích từ sự kiện đó cũng đến với gia đình chúng tôi.

「Đây là phần của nhà Yako. Cứ giữ lấy.」

Người đứng đầu làng đích thân đến thăm và đưa cho chúng tôi một túi tiền. Số tiền bên trong tổng cộng là bảy trăm bốn mươi sáu văn. Đó là số tiền tương đương với một tuần làm việc ngoài đồng.

Ở thời đại này, gấu là một thứ có giá trị. Và hài cốt của yêu quái, tùy thuộc vào loại, cũng có thể đổi ra tiền. Người ta nói rằng việc con gấu này chưa hoàn toàn hóa thành yêu quái, vẫn còn mới trong thế giới yêu ma, là điều may mắn. Túi mật, bàn tay gấu, da lông, mỡ, thịt... những phần đã biến đổi thành yêu quái lẫn những phần vẫn còn nguyên vẹn của con gấu, nhờ mạng lưới của thợ săn và dân làng, đã được bán với giá tương xứng.

Ba phần mười lợi nhuận thuộc về thuế của làng, bốn phần mười là thu nhập của thợ săn, đi thẳng vào túi họ. Khoảng một phần mười dành cho gia đình của những người bị giết, và phần còn lại được chia cho những dân làng tham gia vào việc tiêu diệt yêu quái...

「Có vẻ như phần này hơi nhiều thì phải...」

「Đừng bận tâm. Riêng túi mật đã được giá mười lăm lượng rồi. Ta cứ nghĩ nó bị giảm giá vì đã hơi hóa yêu, nhưng hóa ra lại có một gã quý tộc thích của lạ. Nghe nói nó được bán cao hơn giá thị trường.」

Người trả lời mẹ tôi một cách bình thản là thợ săn, đi cùng với người đứng đầu làng, trước sự ngượng ngùng của mẹ.

Mười lăm lượng, với bốn phần mười thuộc về thợ săn, nghĩa là riêng túi mật đã mang về sáu lượng. Nghĩ rằng một lượng đủ để sống cả tháng, thì số tiền thưởng đưa cho nhà Yako có lẽ chỉ là tiền lẻ đối với anh ta. Nhân tiện, giá thị trường thông thường của túi mật là khoảng chín lượng.

「Nhưng mà...」

「Tôi nghe Isuke kể rồi. Cậu đã giữ chân con quái vật đó, đúng không? Thậm chí còn đâm được mũi giáo vào mặt nó. Làm tốt lắm. May là cậu không chết, nhỉ?」

Người đứng đầu làng nói với tôi, đang đứng sau lưng mẹ, với giọng điệu pha chút mỉa mai. Trước thái độ nhẹ nhàng đó, tôi chỉ có thể cười gượng gạo, đầy tự ti. Chẳng có chút căng thẳng nào trong lời nói của ông ta. Có lẽ dù tôi có chết, ông ta cũng chẳng buồn thương xót gì nhiều. Chắc hẳn ông ta chỉ nghĩ tôi là một thằng nhóc may mắn. Cái cách họ xem nhẹ mạng sống thật là...

「Thật là... may mắn quá. Thật sự, thật sự...」

Dù lời nói mang chút cay độc, mẹ tôi kéo tôi lại gần và nói với giọng đầy đồng cảm. Những lời ấy như được ép ra từ trái tim. Sau vụ lộn xộn đó, khi mọi thứ đã lắng xuống, mẹ đã kiểm tra cơ thể tôi không biết bao nhiêu lần, hỏi han xem tôi có ổn không, rồi ôm chặt tôi trong nước mắt. Hành động ấy chẳng khác gì một người mẹ ruột thịt...

「...」

「...」

Thấy thái độ của mẹ, cả người đứng đầu làng lẫn thợ săn dường như không muốn tiếp tục châm chọc hay nói gì cay nghiệt nữa. Dù sao, đối xử bất công quá mức với một người bị hồ ly ám như mẹ là quá nguy hiểm. Sau khi trao đổi ánh mắt, họ chấm dứt cuộc nói chuyện.

「...Vậy à. Chúng tôi xin phép đây.」

「Từ mai, công việc trên núi sẽ bắt đầu lại. Chỉ dựa vào số tiền đó thì khó mà qua được cả năm, đúng không? Nếu đi được thì nên ra sớm.」

Đó là lời của thợ săn và người đứng đầu làng. Mẹ và tôi cúi đầu tiễn họ. Cửa được đóng lại.

「...Từ mai, nhỉ. Nhanh thật, tốt quá.」

「Con định đi à? Hay là để vài ngày nữa cũng được mà?」

「Người đứng đầu làng nói rồi đấy. Chỉ với số tiền này thì khó khăn lắm.」

Khi mùa đông thực sự đến, ngay cả những người buôn bán cũng gần như không ghé qua. Không có củi sưởi, không có thức ăn, chỉ có chết đói hoặc chết cóng. Mùa màng năm nay không được tốt, mà nhà chúng tôi không chỉ có hai miệng ăn. Trước khi làng bị tuyết cô lập, chúng tôi cần tích trữ. Cần tiền.

「Nhưng... có nguy hiểm không?」

「Đã diệt được nó rồi, có gì mà lo? Mẹ lo quá rồi đấy.」

「Nhưng mà...」

Mẹ hiểu lý lẽ, chắc chắn là vậy. Nhưng cảm xúc khiến mẹ không thể thoải mái để tôi ra ngoài làm việc. Số tiền bất ngờ này dường như càng khiến mẹ do dự hơn.

「Mẹ ơi, anh ơi... mọi thứ ổn rồi, đúng không? Ngoài kia không còn gì đáng sợ nữa, phải không?」

Câu hỏi vang lên từ góc phòng, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa tôi và mẹ. Cánh cửa tủ khẽ mở, và một gương mặt non nớt ló ra từ khe hở, nhìn về phía chúng tôi...

「...Ừ, ừ... Mọi người đi hết rồi. Con ra được rồi nhé?」

Mẹ đáp lại sau khi kiểm tra tình hình bên ngoài. Em gái tôi bước ra, ôm lấy tôi rồi nhìn mẹ.

「Mẹ, niisama, mọi người phải hòa thuận nhé? Gia đình là phải hòa thuận... đúng không?」

Đôi mắt ngước lên, mang vẻ buồn bã, lời cầu xin của em khiến cả tôi và mẹ đều không thể nói gì.

「Shirana... Ừ, hòa thuận nhỉ?」

「Không phải mẹ con cãi nhau đâu. Chỉ là... cả hai đều lo cho nhau thôi. Xin lỗi vì làm con lo, nhé?」

Tôi dỗ dành em gái đang ôm chặt mình, còn mẹ thì an ủi. Nhìn chúng tôi, Shirana gật đầu lia lịa, mắt ngân ngấn nước.

「...Mẹ. Mai con ở nhà.」

「...Được không con?」

「Chỉ mai thôi. Lúc đó Shirana cũng đã cố gắng mà. Phải chơi với em để cảm ơn chứ, đúng không?」

「Thật hả!?」

Nghe tôi nói, Shirana lập tức rạng rỡ, nụ cười bừng sáng. Em ấy ngạc nhiên như không tin nổi, rồi nhìn sang mẹ. Cả tôi và mẹ đều hiểu em mong muốn điều gì.

「...Ừ, đúng vậy. Mai cả ba chúng ta sẽ chơi vui vẻ nhé?」

「Vâng! Vâng!!」

Mẹ đồng ý với vẻ bất đắc dĩ, và Shirana đáp lại với sự hào hứng chưa từng có. Đôi mắt em sáng rực, hoàn toàn chấp nhận đề nghị của tôi và mẹ. Niềm vui của em tràn đầy, nhưng cũng khiến người ta thấy xót xa. Với cô bé này, cả thế giới dường như chỉ gói gọn trong ba người gia đình chúng tôi.

(Dù vậy...)

Chúng tôi không thể cho em có bạn bè, không thể cho em biết về thế giới bên ngoài. Dù không thể làm gì khác, ít nhất tôi cũng phải đáp lại mong muốn của cô em gái bé nhỏ này. Đó là nghĩa vụ của một người anh, của một gia đình.

「Hehe, vui quá đi!」

Nụ cười của Shirana rạng ngời, phấn khích. Tôi xoa đầu em, và em càng vui hơn, như ngượng ngùng. Đuôi em vẫy mạnh, gương mặt trẻ thơ rạng rỡ trong hạnh phúc tột cùng.

「...Ừ. Vui thật.」

Tôi tiếp tục xoa đầu em, đáp lại lời em như để chuộc lỗi...

Vào ngày hôm sau nữa, tin tức xác nhận năm người đàn ông trong làng bị giết trên núi được lan truyền...

-

「Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cái này...」

「Nó còn thê thảm hơn cả thịt băm.」

「Yêu quái đã bị diệt rồi mà? Sao lại thành ra thế này...」

Những người đàn ông trong làng thì thào với nhau, nhìn xuống những thi thể tan nát của đồng đội. Dù hài cốt bị gấu yêu quái cắn xé hôm trước đã thảm khốc, nhưng cảnh tượng trước mắt họ cũng chẳng kém phần kinh hoàng.

「Phần thân trên bị xóa sạch rồi. Mảnh thịt... là kia à?」

Thợ săn liếc nhìn thứ nước đỏ thẫm bám chặt vào thân cây, như thấm sâu vào đó. Anh ta trầm ngâm, nét mặt đầy căng thẳng.

「Năm người, năm người đấy! Nhìn xem, chẳng có dấu hiệu chống cự gì. Đây không phải là ấu yêu hay tiểu yêu đâu.」

Người tiều phu trung niên gầm gừ. Với dân làng, tiểu yêu thì chỉ cần vây quanh và dùng nông cụ đánh chết là được. Trừ khi có chuyện gì bất thường, không đời nào họ bị giết một cách đơn phương thế này.

「Có lẽ...」

Thợ săn lẩm bẩm, nhưng tôi, đứng từ xa, không thể nghe rõ nửa sau của câu nói.

「Ngươi nghĩ nên làm gì là thích hợp?」

Quan chức giám sát, vẻ mặt bối rối, hỏi ý các vệ sĩ. Tính cả những người bị giết hôm trước, tổng cộng đã có bảy người. Bảy người đàn ông trong độ tuổi lao động. Với một ngôi làng chỉ có một trăm năm mươi người, mất đi ngần ấy người chỉ trong vài ngày... chắc chắn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc vận hành làng. Và không có gì đảm bảo rằng con số nạn nhân sẽ dừng lại ở đây.

「Vết thương thế này thì chắc chắn chỉ dựa vào bọn ta không thể xử lý nổi」

「Vậy… có nên gọi viện trợ không?」

Người tiều phu lộ vẻ mặt khó chịu. Cần quân tiếp viện... quân đội triều đình, trừ yêu sư, hay samurai? Dù là gì, cũng cần chi phí. Và liệu có yêu cầu được hay không vẫn là một dấu hỏi. Đặc biệt là các gia tộc trừ yêu, vốn đang thiếu người vì Đại loạn. Bọn họ sẽ ưu tiên những việc lớn, còn yêu cầu từ một ngôi làng nhỏ như thế này chắc chắn bị xếp sau cùng.

「Dù sao thì, phải bàn với trưởng làng đã.」

Người tiều phu trung niên ngửa mặt nhìn trời, thở dài như thể năm nay là năm hạn.

Với tôi, hôm nay cũng là một ngày xui xẻo. Vừa mới đi làm trở lại, vậy mà... hôm qua vừa nhận được tiền, nhưng với tình hình này, chắc chắn hôm nay sẽ giải tán. Chẳng được gì, không có tiền công. Thế này thì khoản thu nhập bất ngờ cũng coi như về không. Em gái tôi đang tuổi ăn tuổi lớn, làm ơn đi...

「Giải tán! Giải tán! Những người được phân công sẽ xử lý xác chết! Còn lại thì mau về với vợ con trước khi bị giết!」

Tuyên bố của người tiều phu vang lên trong lúc tôi đang chìm trong tâm trạng u ám. Những người bị phân công xử lý xác chết càu nhàu, còn lại thì vừa lẩm bẩm vừa vội vàng trở về nhà. Chẳng ai muốn trở thành nạn nhân thứ hai cả.

「Này, chờ đã.」

Tôi đang định về thì bất ngờ bị gọi lại. Quay đầu, tôi thấy thợ săn với vẻ mặt khó chịu.

「...Gì vậy?」

Tôi căng thẳng, nghĩ rằng liệu anh ta có định bắt tôi bồi thường cây giáo gãy hôm trước không.

「Ta không nhỏ nhen thế đâu… Thế nào, cơ thể cậu ổn chứ?」

「Cơ thể?」

Câu hỏi kỳ lạ của thợ săn khiến tôi lộ vẻ nghi hoặc.

「Lúc kiểm tra con quái vật hôm trước, bộ quần áo bị xé rách trên mặt nó là của cậu, đúng không? Có vết cắt. Không sao chứ?」

「À...」 Tôi chợt hiểu ra.

「Chắc chỉ là vết xước nhẹ thôi. Đã lành rồi. Nhìn này.」

Tôi kéo áo lên, cho anh ta xem lưng mình. Trên đó chỉ còn một vết sẹo mỏng.

「...Vậy à. Khỏe mạnh là tốt rồi. Nhà chỉ có hai người, nếu cậu mà ngã xuống, gia đình sẽ không xoay sở được, đúng không?」

「Ừm, thì...」

Tôi nghĩ thầm, gã từng để tôi lại cùng đống xác chết mà giờ lại nói thế sao, nhưng tôi hiểu ý anh ta.

Nhà Yako phụ thuộc phần lớn vào thu nhập từ tôi. Nếu tôi bị thương hay chết, mẹ và em gái tôi... chỉ nghĩ đến tương lai thôi đã đủ khiến tôi u uất.

「Được nuôi nấng từ một con hồ ly bỏ đi, cậu phải báo hiếu chứ?」

「Dĩ nhiên rồi. Vì thế mà hôm nay tôi đi làm. ...Dù cuối cùng lại thành công cốc.」

Tôi liếc nhìn đám dân làng đang giải tán, đáp lại. Thật sự, tôi chỉ mong chuyện này mau chóng kết thúc.

「...Ừ. Phải nhanh chóng giải quyết thôi.」

Thợ săn lẩm bẩm một cách bình thản, im lặng nhìn quanh.

「...?」

「...Thôi, đi đi.」

Thợ săn quay lưng bỏ đi, để lại tôi nghiêng đầu thắc mắc. Dù nghi hoặc, nhưng tôi chẳng muốn nán lại đây lâu hơn, thế là vội vàng trở về nhà.

Có lẽ, đó chính là ngã rẽ định mệnh sau này, nhưng vào thời điểm ấy, tôi không thể nào đoán trước được...

-

「Niisama! Chơi đi nào!!」

Cả gia đình ba người quây quần bên lò sưởi, vừa ăn xong bữa trưa với cơm chan canh, thì Shirana nũng nịu đòi hỏi. Cô em gái Bạch Hồ chạy đến, mang theo nụ cười tràn đầy mong chờ, ôm lấy tôi mà làm nũng.

「...Mẹ, dép rơm làm đến đâu rồi?」

Trước tiên, tôi hỏi về tình hình công việc nội trợ. Shirana càu nhàu không hài lòng, nhưng tôi xoa đầu em, dỗ dành qua loa.

「Ừm... Rơm cũng vơi đi kha khá rồi, nên chắc sẽ đủ để hoàn thành trước khi người mua đến lần tới.」

Mẹ trả lời sau khi kiểm tra phần thu hoạch mùa thu và số rơm mua để làm việc nội trợ. Shirana vốn cũng giúp một ít, còn tôi, trong mấy ngày ở nhà chờ đợi, cũng tham gia làm việc, nên tiến độ năm nay nhanh hơn bình thường. Vật liệu còn lại có vẻ đủ để dùng hết trước hạn. Tôi thậm chí còn nghĩ giá mà mua thêm một ít rơm thì tốt.

「Hì hì. Shirana cố gắng gấp đôi vì muốn chơi với niisama đấy, đúng không?」

「Mẹ! Cái đó là bí mật mà!!」

Mẹ bật cười, tiết lộ bí mật, khiến Shirana vội vàng giận dỗi. Mẹ xin lỗi nhưng vẫn không nhịn được cười trước dáng vẻ của em. Shirana phồng má, giận dữ đúng kiểu trẻ con.

「Uuu!!」

「Đừng giận thế chứ, Shirana. Nào?」

Tôi dịu dàng dỗ dành cô em gái đang càu nhàu.

「Nhưng mà! Nhưng mà, anh ơi...!」

「Giúp mẹ là việc tốt mà. Cảm ơn em đã thay anh hỗ trợ mẹ nhé? Thật là một đứa em hiếu thảo.」

Khen ngợi như vậy, Shirana không thể phản kháng thêm nữa. Với em, cả thế giới chỉ xoay quanh mẹ, anh trai và bản thân. Khi tôi đứng về phía mẹ để dỗ em, em chẳng còn gì để nói.

「Uuu... Niisama gian lận!」

「Tuổi tác có lợi thế mà. Ồ!??」

Tôi gạt lời phàn nàn đi, thì bất ngờ Shirana lao tới ôm chặt. Chính xác hơn, em vòng tay qua eo tôi, khi tôi đang ngồi bắt chéo chân, ôm chặt và dụi mặt vào bụng tôi. Chiếc đuôi hồ ly trắng nhỏ xinh vẫy vẫy trước mặt.

「Uuu...!」

「Rồi rồi, anh hiểu mà.」

Đáp lại yêu cầu không lời của em, tôi nhẹ nhàng chạm vào chiếc đuôi trắng đang đung đưa trước mắt. Tôi vuốt ve, xoa bóp nhẹ nhàng, như thể đang xoa dịu từng thớ thịt, từng sợi gân.

「Faaa...」

Shirana thở ra một hơi dài, ấm áp, như một tiếng thở dài thỏa mãn. Đôi tay đang siết chặt quanh eo tôi dần thả lỏng. Cả cơ thể em như mất hết sức lực, mềm nhũn. Em kêu gừ gừ trong cổ họng, ngáp dài một cách thoải mái. Shirana thích được kích thích nhẹ nhàng ở đuôi như thế này. Nghe em nói, nó khiến em bình tĩnh và dễ chịu, có lẽ giống như cảm giác được xoa bóp.

「Shirana đúng là thích được anh xoa đuôi thật đấy.」

「Của mẹ thì em không thích lắm, đúng không? Có phải do cách dùng lực không?」

Khi mẹ thử xoa bóp thay tôi, Shirana lại không thích. Em bảo 「không thấy dễ chịu」. Có lẽ là vấn đề sức mạnh? Tôi cũng chẳng dùng sức nhiều lắm...

「Niisama… xoa nữa đi... mmm...」

「Rồi rồi, được thôi. Ngoan nào... đúng là đồ nũng nịu.」

Thật trẻ con... à không, em ấy là trẻ con nên điều này cũng bình thường. Nhưng nhìn thái độ ngây thơ của Shirana, tôi không khỏi lo lắng cho tương lai. Năm năm, mười năm nữa, liệu em vẫn cứ như thế này, dù đã lớn? Tôi chỉ mong đó là nỗi lo vô cớ...

「...?」

Đột nhiên, Shirana, đang mơ màng ôm lấy tôi, ngẩng đầu lên. Đôi tai hồ ly khẽ run, em im lặng. Môi mím chặt, như đang cảnh giác điều gì đó.

「Shirana?」

「Cái gì...? Ai...?」

Dù tôi gọi, em không phản ứng. Em chỉ chăm chăm nhìn về phía cửa, ra ngoài kia, như thể đang đe dọa hay sợ hãi điều gì.

「Shirana...? Có gì ngoài đó à?」

「Lẽ nào... là yêu quái?」

Mẹ lo lắng lùi khỏi cửa. Tôi thì ngược lại, cầm lấy cái cuốc và đứng dậy. Là người đàn ông duy nhất trong gia đình, tôi có trách nhiệm bảo vệ mẹ và em.

「Nguy hiểm đấy. Lùi lại đi...」

「Không sao đâu. Mẹ, giữ Shirana lại!」

Trong ba người, Shirana là người dễ bị tấn công nhất. Tôi nhờ mẹ bảo vệ em. Rồi tôi nhẹ nhàng đẩy cửa sổ trượt, cẩn thận, thật cẩn thận, nhìn ra ngoài...

「...!!? Niisama, không được!! Nằm xuống!!」

「!!?」

Tiếng thét của Shirana khiến tôi phản ứng ngay lập tức. Tôi cúi xuống. Ngay sau đó, một tiếng súng vang lên từ cánh đồng tuyết. Một lỗ thủng xuất hiện trên cửa sổ. Mẹ và Shirana hét lên trong sợ hãi.

「Cái, cái gì...!? Tiếng súng!?」

Ngã ngồi bệt xuống sàn, tôi hoảng loạn. Tại sao có tiếng súng? Súng!? Tại sao!? Ai!? Đạo tặc sao!? Không thể nào!!

「Không. Không phải!? Chẳng lẽ... chẳng lẽ!?」

Hàng loạt khả năng ùa đến. Nhưng tôi nhanh chóng tìm ra câu trả lời. Súng là thứ cao cấp. Đạo tặc làm sao có được. Trong làng này, chỉ có một người sở hữu súng. Và... tôi đã quen thuộc với âm thanh đặc trưng của khẩu súng ấy.

「Tại sao...!?」

Nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng, tôi hé mặt nhìn qua cửa sổ, thốt lên những lời đầy hoang mang và nghi hoặc.

Từ xa trên cánh đồng tuyết, một thợ săn trẻ, có lẽ mặc áo da thú, đang nhìn chằm chằm vào ngôi nhà này, tiếp tục nhắm bắn...

-

Được xây dựng dưới sự bảo trợ của gia tộc Onizuki, cô nhi viện do Azuma Hibari điều hành, giống như phiên bản cũ trước đây, được cài đặt nhiều lớp bùa chú để xua đuổi tà ma và bảo vệ trẻ em.

Mỗi lớp bùa chú không phải là thứ gì quá phức tạp hay kỳ bí. Cũng không hề cố tình che giấu. Chỉ cần người am hiểu nhìn thoáng qua là biết ngay. Thứ chẳng có lấy một mảy may thú vị.

『Rắc rối chính là ở sự kết hợp nhỉ』

Con chim ruồi đáp xuống một cây ven đường gần cô nhi viện, một thức thần mang hình dạng chim ruồi, được điều khiển bởi một trừ yêu sư bán yêu với giọng nói đều đều, thiếu cao trào, đánh giá.

『Hộ pháp kết giới Nhất đẳng『Thanh Trừng』, Nhị đẳng『Phát Bạch』, Tam đẳng『Quy Giáp Văn』... xen giữa lại gài thêm Lục đẳng trói pháp, đến khi siết chặt còn có Bát đẳng phá pháp làm hậu thủ sao. Quả là hiểm ác』

Âm Dương Liêu của xứ Phù Tang đã công khai các kỹ thuật linh thuật và bùa chú. Mỗi gia tộc trừ yêu sư, theo phong cách riêng, đã tạo ra hàng loạt kỹ thuật hỗn loạn… Triều đình từng có thời kỳ muốn cùng họ kiểm soát cả những nghiệp vụ này. Các kỹ thuật được truyền thừa, bí thuật được giấu kín, được hệ thống hóa hết mức có thể, và những kỹ thuật đi ngược đạo lý con người bị liệt vào danh sách cấm thuật.

Trong khi cấm các thuật đen tối, Âm Dương Liêu đã tổng hợp những kỹ thuật cơ bản, hữu dụng, và đã được nhiều gia tộc trừ yêu sư chia sẻ. Họ dạy những kỹ thuật này cho các gia tộc chưa biết, hoặc hướng dẫn các gia tộc mới nổi để xây dựng nền tảng cho kỹ thuật và cách chiến đấu của họ.

Ấy chính là『Triều Nhận Cơ Sở Pháp Thuật Bách Lệnh』. Hoặc đơn giản được gọi là cơ bản thuật, pháp thuật. Những thuật thức gài trong cô nhi viện này có thể nói chính là tập hợp từ đó.

Một sự chồng lớp các kỹ thuật tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc cơ bản. Nhưng chớ xem thường. Độ chính xác của từng kỹ thuật và sự kết hợp tuyệt vời giữa chúng. Chúng hỗ trợ lẫn nhau, đánh lừa lẫn nhau, cộng hưởng lẫn nhau, và giăng bẫy. Những kỹ thuật đơn điệu, đơn giản trở thành một bức tường phòng thủ kiên cố. Thật sự tuyệt vời. Và cũng thật sự phiền phức.

『Thức thần không được đặt chân, tà vật mang ác ý cũng cấm, ngay cả hành động bên trong cũng bị hạn chế sao. Nhưng mà…』

『Vậy cái con miko nửa mùa đó đã giở trò ảo thuật gì ra đây, hả?』

『……』

Chim ruồi nhìn sang bên cạnh với ánh mắt như thể đang nhìn một thứ gì đó giả tạo. Nhìn một thứ nồng nặc mùi rượu. Bích Quỷ, vô lễ nằm ngửa trên cành cây to, khéo léo giữ tư thế đầu hướng bắc…

『……Ngươi đã vào trong rồi phải không? Tại sao còn quay trở lại?』

Lời chỉ trích của thiếu nữ nhìn qua từ phía sau con chim ruồi. Dù không muốn, nàng đã phải dây dưa với ả oni này hàng năm trời, nên chỉ cần nhìn thái độ là biết. Ả này đã dám nhìn trộm vào trong cô nhi viện. Và cố tình quay lại.

『Hả? Lẩm cẩm rồi sao? Còn trẻ mà đã lú lẫn thì không hay đâu nhé? Tại sao ta phải ở lại trong đó chứ?』

『Ta nào bảo ngươi phải giúp… là vì không đáng xem, phải không?』

Ả Oni không đáp, chỉ tu bầu rượu hồ lô. Và thế là đủ. Không, nhưng mà… để một Oni như thế này coi việc liên quan đến gã thanh niên kia là chuyện vặt vãnh không đáng bận tâm. Bình thường thì ả đã phấn khích đến mức tỏa ra mùi cơ thể nồng nặc đến phát ói rồi.

『Bởi vì thật sự chán chết được. Ngươi cũng nên quay về đi, đỡ phí thời gian hơn đó?』

『Ta không đến đây để tiêu khiển, ngươi nhầm rồi chăng?』

Như thường lệ, một con quái vật lệch lạc cả về trọng tâm lẫn lập luận. Ả nghĩ ai cũng là kẻ thích thú với trò đùa như ả sao? …Nếu là đầu Oni thì có lẽ cũng không phải không thể.

(Thật ra thì, buồn ngủ quá.)

Tiểu thư Matsushige dụi mắt. Con chim ruồi cũng đồng thời dụi mắt, trông thật dễ thương. Gần đây, nàng càng ngày càng quen với lối sống về đêm, khiến việc thức dậy vào sáng hoặc trưa trở nên khó khăn. Có lẽ là do ảnh hưởng của việc yêu hóa.

『Ban đêm thì rạo rực phải không? Ấy vậy mà đi「bay」liên tục ba canh giờ, thật đáng khen. Tập luyện đến mức ấy thì ban ngày mệt rã rời, buồn ngủ cũng chẳng lạ』

『Cái từ「bay」kia là ý gì đây?』 [note80514]

Đừng nói những thứ khiến người ngoài hiểu lầm. Việc yêu hóa dẫn đến những cơn bốc đồng hung hãn, và đó chỉ là luyện tập để nắm rõ và rèn luyện khả năng thể chất của bản thân. Không có gì đáng xấu hổ cả. Nhiều lắm cũng chỉ bỏ ra chừng hai canh giờ mỗi ngày mà thôi.

…Thôi đi. Đừng chỉ ra cái hiện thực đáng ghét đó. Vì đã hấp thụ quá nhiều chất lỏng cơ thể của gã đó ở làng tengu, nên gần đây nàng luôn cảm thấy bứt rứt không yên. Dù vậy, nàng đã kiềm chế rất nhiều rồi. Hiểu chứ.

『Khỉ thật. Nếu thế thì thà giữ cơ thể cũ còn hơn… không… ư!?』

Không phải đùa, nàng thực sự bắt đầu cảm thấy hối tiếc, nhưng con chim ruồi đột nhiên ngắt lời giữa chừng. Một cảnh tượng, một sự tồn tại vô tình lọt vào tầm mắt khiến nàng kinh ngạc, sững sờ, và phì cười.

Đó là một thứ đáng lẽ không nên ở đây, không, một thứ không thể ở đây một mình…

『Oya oya, thằng nhóc con cũng rắn rỏi gớm……』

『Thất lễ……!!』

Bỏ lại Bích Quỷ đang bình phẩm đầy ung dung, con chim ruồi lao vút đi. Nó bay đến bên cạnh sự tồn tại vừa xuất hiện trước cô nhi viện. Hạ cánh.

『Ngươi…… làm cách nào tới tận đây được?』

『(*>∇<)ノTa đi tìm papa suốt ba ngàn dặm đó, em gái ơi!!』

Đáp lại câu chất vấn của chim ruồi, Bạch Thần Chi Trùng trả lời bằng một luồng sóng ý niệm vô tư lự đến mức ngớ ngẩn. Vô cùng thoải mái, nó nhảy múa một điệu thúc giục sự ăn năn. Trong tay là một chiếc đinh đang vùng vẫy cố thoát khỏi con nhện.

『Σ(;゚∀゚)ノÁ! (。-ω-)  Cái đinh rỉ này là của ta đấy nhé (。・`з・)ノ Không đưa đâu!』

『……Ta cũng chẳng cần đâu?』

Dù sao thì, thật sự, hành động và lời nói của nó khiến người nghe chỉ muốn kiệt sức…

-

Cốc cốc. Cốc cốc. Nàng nữ hầu khuấy đều nồi nhỏ đang sôi. Không phải là nước dùng umami từ nấm shiitake hay tảo bẹ theo phong cách kinh đô, mà thay vào đó, nàng nêm nếm bằng chính shoyu, muối và các nguyên liệu được ninh nhừ.

Măng, củ sen đầu mùa, đậu fava… củ cải mùa hè thì cay nồng và cứng, nên cần được ninh kỹ đặc biệt.

「Chỗ này được chưa nhỉ?」

Xác nhận rằng không còn bọt nổi lên nữa, nàng nhấc nồi ra khỏi bếp lò. Nàng sẽ để nồi gần chỗ râm mát, chờ cho hương vị thấm đều và nguội từ từ. Khi nguội bớt, nàng định ngâm nồi vào thùng nước giếng để tránh hỏng.

「… Iruka hả? Nói trước nhé, đừng có ăn vụng đấy!」

「Nhận ra rồi à. Kìa, không tin tưởng gì cả nhỉ, hử?」

Người nữ hầu nhà Hotoya quay lại, nhận ra sự hiện diện mà nàng đã cảm thấy từ nãy giờ. Nữ lang nhân nhún vai, ngán ngẩm trước thái độ của bạn mình.

「Cô thì lúc nào cũng háu ăn và ham rượu, nên tôi biết tỏng. Chẳng chừng cô còn lấy trộm để làm mồi nhậu với rượu rẻ tiền ấy chứ.」

Ở quê, nàng ta thực sự đã làm thế. Không ít lần món ăn kèm bữa tối biến mất, hóa ra là bị đám vệ sĩ lôi đi cùng Iruka để đánh bạc, nhậu nhẹt và ăn uống. Dù gia chủ và tiểu thư chỉ cười trừ, nhưng đáng ra nàng ta phải bị phạt nặng hơn là chỉ bị mắng mỏ.

「Ta cũng biết chọn thời điểm, địa điểm và người mà… Nhưng mà, món ninh này trông chán thật nhỉ? Kiểu thôn quê, hay đúng hơn là kiểu làng nghèo ấy.」

Tự biện minh rằng mình không phải kẻ liều lĩnh hay ngu ngốc, Iruka liếc nhìn vào nồi. Không có chả cá, không thịt, không đậu hũ chiên, cũng chẳng có konnyaku, một món ninh thực sự đơn sơ. Như thể chỉ quăng đại những thứ có sẵn vào, đúng kiểu nấu nướng của một ngôi làng nghèo nơi biên giới…

「Hôm nay không phải món ăn chính, đúng không?」

「Đây là món tôi nấu cho việc riêng. Đừng có động vào đấy.」

Câu trả lời của nàng nữ hầu đáp lại câu hỏi của Iruka lạnh lùng, dứt khoát. Nàng đậy nắp nồi lại.

「Cô định đi đâu à?」

「Cô nghe từ tiểu thư hả? …Đúng thế, nhưng có gì không?」

「Đã ra ngoài thì ăn ở ngoài luôn cho tiện.」

「Thật phí phạm.」

Câu đáp của nàng mang chút khinh miệt trước lời của Iruka. Ở kinh đô, không ít kẻ vô lại như Iruka hay một số dân chúng sống theo kiểu 「không giữ tiền qua đêm」. Chỉ cần kiếm đủ ăn trong ngày, việc làm thuê ở kinh đô chẳng thiếu. Giá cả ở các quán ăn, xét theo mức thu nhập và vật giá ở đây, không hề đắt. Thậm chí, có thể nói là rẻ hơn so với vùng quê.

… Nhưng với Suzune, một người luôn cẩn thận tích lũy và gửi tiền về nhà, đó là một tư duy không thể hiểu nổi. Đó là sự khác biệt về giá trị giữa vùng đất trù phú ở trung tâm và vùng biên giới thiếu đi linh mạch.

「Keo kiệt thật.」

「Keo kiệt thì đã có sao… Đừng ăn đấy nhé.」

Bực bội trước lời của cô bạn, Suzune định rời đi, nhưng rồi như sực nhớ, nàng dán một lá bùa niêm phong lên nồi. Một lần nhấn mạnh cấm kỵ để chắc chắn. Dù nữ lang nhân này không hẳn là thiếu lương tri, nhưng khi dính đến rượu, đồ ăn hay cờ bạc, Suzune chẳng thể tin tưởng được.

「Rồi, rồi, ta hiểu rồi. Không ăn đâu mà.」

「Muốn tin cô lắm đấy.」

Tội lỗi trong quá khứ không bao giờ xóa sạch, và lòng tin có thể tan biến chỉ trong một lần. Suzune liếc nhìn người bạn với ánh mắt cảnh giác. Dù vậy, nàng cũng không rảnh rỗi mãi. Một lúc sau, nàng bỏ cuộc. Để chắc chắn, nàng để lại lời nhắn cấm động vào nồi cho các nữ hầu khác và người qua đường, rồi rời khỏi khu bếp.

「… Nói keo kiệt không phải nhằm vào cô đâu.」

Khi bóng lưng Suzune khuất dần, Iruka lẩm bẩm. Đó là lời nói xuất phát từ sự lo lắng chân thành.

「Iruka…」

「Không thấy mùi đàn ông tử tế đâu cả. Tìm ra cái chỗ bán cây trâm rồi nhé? Đồ rẻ tiền thôi.」

Iruka nói thẳng thừng với tiểu thư, người bạn của nàng ta, vừa xuất hiện từ bóng tối.

Nàng ta đã cảm nhận được mùi đàn ông từ trước. Rồi lại thêm chuyện Tamaki nhờ tư vấn, nàng quan sát cái trâm cài mới toanh, tìm khắp kinh đô, và phát hiện ra nó chỉ là món đồ rẻ tiền. Một chiếc trâm, vốn thường được dùng làm quà cưới, mà lại rẻ mạt đến mức khiến Iruka chướng mắt.

「Đã thế, còn đi qua đêm nữa chứ! Qua đêm mà cái gã đó không thèm chiêu đãi gì sao? Định không cho dùng bếp luôn à? Đúng là đồ keo kiệt, thật luôn!」

Iruka chửi rủa không khoan nhượng. Một gã đàn ông ra hồn thì ít nhất cũng phải đãi đằng tử tế trong lúc tán tỉnh chứ. Nếu không, khi đã cưới về, ít ra cũng phải giao phó nhà bếp cho nàng ấy. Hay là mẹ chồng khó tính? Dù thế nào, gã này rõ ràng đang xem thường người ta.

「Iruka… hay là Suzune, cô ấy…」

「Khả năng cao là dính phải gã tồi rồi. Đàn ông thành phố đúng là xảo trá. Lừa gạt một cô gái quê ngây thơ như thế.」

Nghe vậy, Tamaki tái mặt, còn Iruka thì xoa cằm suy luận.

「Nhân tiện màng trinh vẫn còn chứ?」

「Hả!? Cái đó… chắc là còn?」

Tamaki hồi tưởng lại, nhớ rằng không có ngày nào Suzune về muộn, cũng chẳng có hôm nào quần áo xộc xệch hay hoảng loạn. Chắc là ổn. Không vấn đề gì. Bạn nàng vẫn còn trong sạch… chắc vậy.

Cuộc trò chuyện bắt đầu có vẻ giống mấy câu chuyện tục tĩu. Hai cô gái mà tụ lại thì đúng là ồn ào.

「Nghĩ lại mấy chuyện trước mà không nhận ra thì….」

「Iruka… Suzune, cô ấy…!?」

Trước lời chỉ trích của Iruka, làm tan biến hy vọng lạc quan, Tamaki bật khóc thảm thiết. Iruka vội xoa dịu nàng.

「Bình tĩnh, bình tĩnh. Với tính cô ấy, chắc không dễ dãi thế đâu. Ừ thì, cũng nhẹ dạ thật.」

Trong ba người, chắc chắn Suzune là người nhẹ dạ nhất. Nếu Iruka nghiêm túc, nàng ta có thể vác Suzune lên vai mà chạy. Dù có vùng vẫy cũng chẳng xi nhê. Nhưng mà, không phải chuyện đó, đúng không?

「Không biết gã đó là thứ gì. Nhưng nếu viết được thư, chắc không phải đồ ngu đâu.」

Giấy viết thư cũng không phải loại giấy rẻ tiền. Có lẽ gã không phải kẻ vô dụng về kinh tế. Phải có việc làm và học thức. Nếu không thì đúng là vứt đi.

「Vấn đề là bản chất con người. … Nếu cần, phải đánh cho gã tỉnh ra, đe dọa để biến gã thành một người chồng tốt.」

Iruka không muốn phủ nhận tình yêu hay cảm xúc của bạn mình. Nàng ta muốn bạn mình được ở bên người mình yêu. Nhưng cô nàng không muốn bạn mình bất hạnh. Vậy thì phải khiến gã đàn ông kia chịu thiệt. Với Iruka, hạnh phúc của bạn là quan trọng nhất. Hạnh phúc của gã chồng thì chẳng liên quan. Nếu gã không làm bạn mình hạnh phúc, nàng ta sẽ ép gã phải làm được, không chút do dự. Anh trai của cô bạn ấy chắc cũng đồng ý với nàng.

… Dĩ nhiên, nàng ấy có vị trí của mình. Vì bạn, Iruka, kẻ chẳng có gì để mất, sẵn sàng ra tay thay.

「Nhưng… làm thế nào?」

「Đơn giản thôi… Tamaki, cô có học ẩn hành thuật đúng không?」

Trước câu hỏi lo lắng của Tamaki về tương lai của bạn, Iruka nở nụ cười tinh quái, vừa giống thú vừa yêu mị, lộ rõ tính cách xấu xa, và xác nhận với nàng.

Đó là một kế hoạch thực sự đơn giản và rõ ràng…

Ghi chú

[Lên trên]
Ở đây, bình thường ta sẽ thấy chữ 飛ぶ(とぶ) để chỉ “bay” hoặc “nhảy”. Nhưng tác giả lại viết thành トぶ. Trong văn nói, đặc biệt là lối lóng/ẩn dụ, 「トぶ」không chỉ là “bay”, mà còn hàm nghĩa phê thuốc/hứng tình cực độ, mất ý thức trong lúc quan hệ. Về bản chất giống từ "bay" trong bay lắc của Việt Nam
Ở đây, bình thường ta sẽ thấy chữ 飛ぶ(とぶ) để chỉ “bay” hoặc “nhảy”. Nhưng tác giả lại viết thành トぶ. Trong văn nói, đặc biệt là lối lóng/ẩn dụ, 「トぶ」không chỉ là “bay”, mà còn hàm nghĩa phê thuốc/hứng tình cực độ, mất ý thức trong lúc quan hệ. Về bản chất giống từ "bay" trong bay lắc của Việt Nam
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận