Chương 12 - Chuyện nợ nần thì thường sẽ tìm đến lúc người ta đã quên mất.
Chương Kết
1 Bình luận - Độ dài: 8,689 từ - Cập nhật:
Kinh đô của đất nước hôm nay vẫn tràn ngập sức sống và sự ồn ào không đổi.
Hàng trăm cửa tiệm nối nhau san sát, người và xe không ngừng qua lại trên đại lộ của quốc gia Phù Tang. Dẫu bóng đen nghèo đói và hỗn loạn đang lặng lẽ lẩn vào các miền tỉnh lẻ, thành phố này, nơi hưởng trọn phúc lợi từ mảnh đất màu mỡ nhất của đất nước, vẫn náo nhiệt đến mức như thể đó là một lời dối trá. Đúng hơn, hoặc có lẽ là bề ngoài hào nhoáng của một sự phồn vinh hư ảo vẫn tiếp tục được ca tụng…
「…」
Giữa góc phố sôi động ấy, tại một quán trà dango nằm đối diện đại lộ, thiếu nữ ấy đã ngồi chờ đợi từ lâu.
Một tách trà rẻ tiền cùng một xiên dango không có nước sốt ngọt hay nhân đậu đỏ. Với đơn hàng tối thiểu, nàng chiếm lấy một chỗ ngồi ngoài trời đối diện con đường, chỉ ngồi đó, lặng lẽ nhìn phong cảnh với vẻ mặt mơ màng…
Chắc hẳn nàng đang đợi ai đó. Điều này có thể thấy qua dáng vẻ của nàng. Nhưng đó là chuyện của khách. Còn quán có quy tắc của quán. Người làm kinh doanh không có nghĩa vụ phải dành cho khách nhiều hơn số tiền họ chi trả.
「Thôi thì đành vậy…」
Chẳng biết đã một khắc, hay có lẽ lâu hơn một chút, cô gái phục vụ trong quán, vì nghĩ đến vòng quay bàn và muốn khách rời đi, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, định đến chỗ khách. Nhưng nỗ lực đó là vô ích. Chỉ trong tích tắc sau, nàng ta bừng mở mắt, mỉm cười, ăn một miếng dango rồi hớp một ngụm trà. Đặt tiền trên bàn, nàng đứng dậy và vội vã chạy đi.
Cô hầu bàn bất giác dõi theo thiếu nữ quê mùa, không son phấn, không trang sức, đang lao vào con đường ồn ào. Cô gái len lỏi giữa dòng người, ngựa và xe cộ, hướng về phía bên kia đường. Trong dòng người qua lại tấp nập, có lẽ là vô tình va phải một tiểu thư ăn mặc lộng lẫy trong bộ kimono may cầu kỳ? Cô gái vội vàng xin lỗi, nhưng bước chân không dừng lại. Trước khi bị mắng mỏ thêm, nàng khéo léo lẩn vào đám đông, rồi cuối cùng cũng đến được nơi cần đến.
「…!!」
「!?…!!」
Khi vừa đến gần, cô gái bất ngờ ôm chầm lấy bóng dáng người đàn ông. Trong tiếng ồn vang khắp nơi, dù không nghe rõ tiếng nói, chỉ cần nhìn thôi cũng biết đó là cảnh thân mật. Hành động táo bạo của cô gái quê có vẻ nghiêm nghị khiến người ta đoán được mối quan hệ sâu đậm giữa hai người. Cô phục vụ trong quán, vốn đang mong sớm được kết hôn nhưng chưa có ý trung nhân, bỗng lẩm bẩm lộ vẻ ghen tị, chửi thầm vì ghen.
Cũng phải thôi. Nàng thiếu nữ ôm chầm với nụ cười rạng rỡ ấy, bộ y phục của người được ôm không đến mức xa hoa nhưng đủ sang trọng. Có lẽ là quan dưới triều? Một thiếu niên phong nhã, trông hơn nàng vài tuổi. Họ trao đổi tiếng cười rồi khuất dạng vào ngõ ngang bên kia đường, hoà vào đám đông. Chết tiệt, không phải hạng quá cao sang; nói chung là một ứng viên vừa tầm, đáng để mong ước. Nếu làm quan ở cung thì đồng lương cũng đủ yên tâm.
「Ước gì hắn ta chơi xong rồi bỏ cô ta thì tốt…」
Từ miệng cô hầu bàn, một lời nguyền rủa vì ghen tị bất giác bật ra. Không phải là thật lòng, nhưng cũng chẳng hoàn toàn là đùa. Chuyện một cô gái quê mùa ngu ngốc bị gã đàn ông thành thị đùa giỡn rồi bỏ rơi không phải là hiếm. Cô hầu bàn còn biết cả những câu chuyện cay đắng hơn, như một đứa trẻ ngoài giá thú được sinh ra, nhưng hóa ra người đàn ông đã có hôn thê chính thức và cô gái thậm chí không được làm thiếp, chỉ bị ruồng bỏ. Làm việc ở quán trà trên đại lộ của kinh thành, cô hầu bàn chẳng bao giờ thiếu những lời thì thầm về bê bối hay tin đồn từ khách.
「Ha? Chuyện đó chúng tôi nào dám để yên đâu nhỉ?」
「Vâng ạ?」
Một phản ứng bất ngờ với lời nguyền rủa khiến cô hầu bàn giật mình nhìn về một góc khu vực khách ngồi. Hai người khách khả nghi, che kín mặt, đang ngồi ở góc quán đứng dậy.
「Nhìn thế kia nhỉ. Bề ngoài thì không tệ, nhưng có vẻ phù phiếm? Vấn đề là bản chất thật sự bên trong hắn.」
「Đúng vậy. Phải xem xét kỹ. Hắn có thực sự là người đàn ông xứng đáng không.」
Đó là cuộc trò chuyện của hai vị khách quý phái, mang một bầu không khí nặng nề. Gì cơ? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Họ có mang theo vũ khí không? Sẽ có đánh nhau đổ máu sao?
「Không đâu. Trừ phi có chuyện gì quá đáng, bọn ta sẽ không rút vũ khí đâu. Mà, với tên da trắng kia thì tay không cũng đủ giết hắn!」
Như đọc được suy nghĩ của cô hầu bàn, một vị khách mang vẻ hoang dã nở nụ cười thú tính. Khoan đã, cuối cùng vẫn là giết sao?
「Không đến mức đó đâu… Nếu người đó thực sự trân trọng Suzune, vậy là đủ. Chỉ cần anh ta thành thật, không làm điều bất nghĩa, thế là được.」
Người còn lại nói với giọng kiềm chế. Tuy nhiên, cô ta không nhắc đến trường hợp nếu mọi chuyện không như ý. Dù có thắc mắc, cô hầu bàn cũng không dám hỏi. Cô chỉ muốn họ nhanh chóng đuổi theo. Họ toát ra một áp lực khiến khách khác sợ hãi mà bỏ đi.
「Thế này thì…」
Tiếng chén trà vỡ vụn cùng một tiếng thì thầm run rẩy vang lên. Ba người đồng loạt quay lại. Một thiếu nữ mặc kimono may đẹp, đội nón che, đứng đó, sững sờ, mở to mắt, câm lặng. Cô thậm chí không nhận ra chén trà vừa rơi từ tay mình vỡ tan.
「Thế này thì… Anh ấy hứa sẽ cưới mình mà. Gì cơ? Gì cơ? Dối trá, sao lại, sao lại thế…? Không, không thể nào…」
Lời lẩm bẩm như mê sảng, thiếu nữ nhìn theo bóng lưng người đàn ông, như không thể tin vào những gì mình thấy. Danh tính của cô gái này là gì…? Không, chỉ cần nghe những lời lẩm bẩm này, cũng có thể đoán được phần nào. Trong lòng Tamaki bỗng dâng lên linh cảm về điều tồi tệ nhất.
「…Iruka?」
Trong khoảnh khắc sững sờ trước sự xuất hiện của kẻ đột nhập, Tamaki cảm nhận được một khí tức kỳ lạ bên cạnh, một thứ yêu khí vượt xa sự hung bạo, khiến nàng bất giác gọi tên bạn mình, giọng run rẩy, mồ hôi lấm tấm trên trán.
「…Ừ, xác định là rác rồi. Ta đập chết luôn.」
Lời tuyên bố dứt khoát của người bạn thân vang lên ngay tức khắc.
-
Nữ hầu nhà Hotoya được chàng thanh niên rủ rê, cùng nhau hướng về khu phố trọ nơi kinh thành. Nói chính xác hơn, họ đi đến con phố nơi những quán trọ hạng trung nối nhau san sát.
「Chỗ này, không phải thuộc dạng đắt đỏ sao?」
「Chủ nhân đã cấp dưỡng phí rồi. Với lại… nói thật thì, anh cũng không muốn tá túc trong phủ công khanh cho lắm」
Lo lắng về giá cả, Suzune… hay đúng hơn là Yukine, được chàng trai đáp lại với một nụ cười gượng gạo. Anh không nói rõ với Yukine, nhưng vị trí của anh trong gia tộc chủ nhân không hề ổn định.
Nhờ biết đọc biết viết, anh được sắp xếp làm việc lặt vặt ở huyện nha. Trong lúc làm việc, anh tình cờ phát hiện ra sai sót trong số liệu trên sổ sách. Bằng việc chỉ ra vụ lừa đảo của một thương nhân bất lương, anh được chủ nhân, một công khanh cấp thấp làm huyện lệnh, để mắt tới và nâng đỡ. Anh được tiến cử và bổ nhiệm làm thuộc hạ trực tiếp, một bước tiến chính đáng. Một bước xoay chuyển vận mệnh.
Thế nhưng, kẻ thành công bao giờ cũng bị ganh ghét, chướng mắt. Thêm vào đó còn có vấn đề xuất thân. Dù chủ nhân thương yêu ưu ái đến đâu thì cũng chẳng thể khiến những gia thần lâu năm vừa lòng. Ngược lại, càng được yêu quý, có khi càng phản tác dụng.
Hơn nữa, việc được tiểu thư út của chủ nhân để ý lại càng là điều bất lợi. Đứa con gái còn nhỏ, chẳng hề dính dáng đến việc nội chính, gia sản cũng hầu như không có phần thừa hưởng. Anh được thiếu nữ quý mến cũng chẳng thấy chút lợi lộc nào. Ấy thế mà trong mắt người ngoài, lại càng dễ khiến họ ngờ vực anh nuôi mộng trèo cao. Quả thực là phiền toái.
Nếu có lấy vợ, anh muốn cưới được người thông minh, lại có của cải. Cả chuyện hôn nhân, với anh cũng chỉ là một quân bài để tiến lên đỉnh cao. Vì vậy mà địa vị trong phủ chủ nhân, đối với anh mà nói, thực chẳng hợp ý, thậm chí còn thấy chướng tai gai mắt. Anh nhất định phải giữ khoảng cách thích đáng.
Anh xin chủ nhân được làm việc từ khu phố trọ. Vốn dĩ chủ nhân chẳng có dinh thự ở kinh thành, chỉ được người thân trong họ hàng thượng quan cho ở nhờ trong khuôn viên. Vì vậy, việc giảm bớt gia thần trú ngụ chung cũng tốt hơn. Chủ nhân, mơ hồ cảm thấy xích mích với bọn cựu thần, liền dễ dàng chấp thuận. Còn với anh, căn phòng thuê ở trạm dịch chính là một thế giới tự do, không phải lo ánh mắt dò xét hay e dè ai.
Thậm chí, việc mời Yukine đến đây cũng là điều bất khả thi nếu anh ở chung nhà trọ dài với đám gia thần cũ…
「Dù vậy, ông chủ của anh cũng không phải lúc nào cũng dư dả tiền bạc. Nhà trọ đầy đủ tiện nghi thì đúng là không thể chọn được… Với lại, làm việc cho công khanh thì, em hiểu mà?」
Cơm ở trọ, nhưng với một người bận rộn như anh, không phải lúc nào cũng được ăn đủ ba bữa. Ban ngày ăn ở nhà công khanh, còn bữa tối chuẩn bị sẵn khi về muộn thì chắc chắn đã nguội lạnh. Chăn đệm thì không nói, nhưng quần áo thì phải tự giặt. Vấn đề là khi phải mang việc về phòng trọ làm thêm giờ, anh không có thời gian để làm những việc đó.
「Vậy nên mới cần đến em à?」
「Em giúp anh được không?」
Bảo Yukine, người đang rảnh rỗi, làm việc nhà mà không trả thù lao thì đúng là hành động có phần tàn nhẫn. Chẳng khác nào cướp đi thời gian rảnh của nàng. Nhưng mà…
「Tất nhiên rồi. Anh không cần phải khách sáo đâu.」
Yukine mỉm cười dịu dàng, ngước nhìn chàng trai. Vì chênh lệch chiều cao cả một cái đầu, nàng nhìn anh bằng ánh mắt đong đầy yêu thương. Với nụ cười không chút bất mãn, chàng trai thở dài, mở to mắt nhìn nàng. Qua cặp kính, ánh mắt anh chăm chú nhìn nàng. Một khoảng lặng… rồi anh cất lời, nói ra yêu cầu.
「…Vậy à. Món đó, em đã chuẩn bị chưa?」
「Dĩ nhiên rồi! Đây, đầy ắp đây này!!」
Nói rồi, Yukine mở bọc vải đựng hành lý, khoe ra một hộp cơm gỗ. Nàng hé mở nắp, để lộ những món ăn được ninh kỹ, thấm đẫm nước sốt, xếp đầy bên trong. Yukine nở nụ cười tinh nghịch đầy tự tin. Với nàng, đó là hương vị quê nhà quý giá.
「Tốt lắm. À, tới rồi. Đây… Cô chủ, tôi về rồi đây.」
Anh chào cô con gái của bà chủ nhà trọ, đang quét dọn sân trước, ở một nhà trọ tuy không lớn nhưng gọn gàng, sạch sẽ. Yukine cũng cúi đầu theo chào rồi bước vào. Khi thấy nàng, trên gương mặt thiếu nữ kia thoáng lộ ra vẻ ngỡ ngàng. Nhưng Yukine thì chỉ nghiêng đầu bối rối. Chẳng lẽ mình thất lễ ở chỗ nào chăng? Có lẽ lát nữa nên tìm dịp xin lỗi.
Trong lúc nàng còn bận nghĩ ngợi, hai người đã bước lên gian phòng trên tầng hai. Nhìn qua căn phòng thuê, sáu phần thì gọn gàng, bốn phần còn lại lộn xộn, Yukine không khỏi ngạc nhiên. Với tính cách chàng thanh niên vốn thiên về cẩn trọng, vậy mà để phòng ốc bừa bộn như thế, đủ thấy công việc thường ngày bận rộn đến mức nào. Trong lòng nàng trỗi dậy một niềm quyết tâm. Càng phải gắng sức hơn nữa.
「Dọn dẹp thì để sau cũng được, mai cũng không sao. Hôm nay cứ ăn uống rồi nghỉ ngơi đi.」
「Được thôi. Em mượn bếp được không? Em muốn hâm lại món hầm.」
「Cứ hỏi bà chủ. Chắc bà ấy đang chuẩn bị bữa tối. À, trong kho có ít kẹo konpeito lần trước được tặng, em mang theo làm quà chào hỏi thì hay đấy.」
Việc cho mượn bếp núc vốn chẳng phải chuyện gì dễ chịu, nhất là với người ngoài, chẳng phải khách trọ thường trực. Dù bà chủ không phải người khó tính, nhưng lễ nghi vẫn cần phải chu toàn.
「Được rồi. Nhân tiện, em sẽ xem qua đồ đạc trong kho, chọn lọc thứ không cần nữa.」
「Tha cho anh đi.」
「Anh đâu có giỏi vứt đồ đạc chứ. Chuyện này cứ để người có kinh nghiệm như em lo!」
「Ừm… Thôi được.」
Yukine hiểu rõ, do xuất thân và cách nuôi dạy, dù thông minh, anh vẫn có phần keo kiệt. Đối với đồ dùng cá nhân, chẳng hề dính líu đến lợi ích hay quan hệ, anh lại tỉ mỉ cầu toàn, cứ sợ lỡ có lúc cần nên không nỡ vứt bỏ, thế rồi tích tụ dần thành đống. Vì thế, với kinh nghiệm nữ hầu, Yukine dứt khoát vứt bỏ thay anh mới là tốt.Anh không thể phản bác lý lẽ của nàng. Chỉ còn cách chấp nhận.
「Đồ quý giá, đồ được tặng, hay đồ sưu tầm thì để riêng ra. Những thứ còn lại, nếu không cần, em sẽ bán hoặc vứt đi.」
「Không vấn đề gì. Anh đã phân loại trước rồi. Anh không có sở thích sưu tầm, nên ngoài đồ quý giá, em thấy cái gì không cần thì cứ vứt. Không sao đâu.」
Anh vốn không có thói quen sưu tầm. Nếu có tiền, anh đều gửi về quê. Anh tin rằng, nếu là người anh cả thừa kế, hẳn sẽ biết cách dùng khôn ngoan hơn, mà thực tế cũng đang rất cần đến tiền. Vì vậy, tuy có chút do dự, nhưng anh vẫn gật đầu thuận theo lời Yukine. Đành vậy thôi.
「Vậy cứ thế nhé. Ừm, chắc là ở đây…」
Được sự đồng ý, Yukine bước vào kho tìm gói kẹo. Trong khi đó, chàng trai định xử lý công việc mang về phòng… thì tiếng gõ cửa khiến anh dừng bước.
「…?」
Là bà chủ nhà trọ? Hay người làm, hoặc khách trọ bên cạnh? Chắc không phải trộm vào giờ này. Cẩn thận giắt con dao nhỏ phòng thân vào người, anh kéo cửa.
Trước mắt anh, là một vị mỹ nhân với nụ cười rạng rỡ đến chói lòa, khí chất tựa loài sói.
「…? Cô là ai?」
「Ai à? …Chẳng phải rõ ràng rồi sao?」
Chàng trai trẻ bối rối trước vị khách lạ trông không hề tầm thường. Trong khi đó, vị khách mang khí chất như dã thú nở nụ cười nhếch mép khi được gọi. Nụ cười ấy giống như nụ cười rạng rỡ của một con thú ăn thịt đầy mê hoặc. Phía sau cô ta, còn có vài luồng khí tức khác, khiến anh vô thức bị phân tâm. Một sơ hở chí mạng.
Và rồi…
「Ta là Iruka, khét tiếng từ Emishi, đến để xử con heo đực dám đùa giỡn với bạn ta và trẻ nhỏ!!」
「Hả? Ug!?」
Trước lời tuyên bố và hành động, chàng trai đã cố né tránh dựa trên linh cảm. Phản xạ của anh không tệ, nhưng đã quá muộn. Trước sức mạnh thể chất của một bán yêu, vài khoảnh khắc ngắn ngủi chẳng có ý nghĩa gì.
Chỉ một cú đấm đã khiến anh bay vút lên, rồi văng vào trong phòng. Iruka còn cố tình nhắm vào chỗ đống chăn chưa gấp. Đó chẳng phải lòng tốt, chỉ là nàng không muốn bẻ gãy cổ để con mồi chết sớm, mất đi cái thú hành hạ. Iruka dự định sẽ cho gã trai bảnh bao này nếm trọn sự 「xử phạt」của mình.
「Ế!? Ơ!? Cái, cái gì…!?」
Nghe tiếng ồn ào và tiếng quát tháo, nữ hầy từ kho bước ra, lập tức bị Tamaki chạy đến ôm chặt, kiểm tra cơ thể nàng.
「Suzune! Cậu không sao chứ!? Cơ thể vẫn ổn, đúng không? Chưa bị làm gì, phải không!?「
「Eh!? Hya!? Hiii!? T-tiểu thư!?」
Tamaki với vẻ mặt lo lắng tột độ sờ soạng khắp người nàng, khiến nữ hầu run rẩy trong bối rối. Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao chủ nhân lại ở đây, chỉ biết hoang mang với vẻ mặt đầy rối loạn.
「Uwaaaaaa!?」
Tiếng khóc nức nở vang lên trong phòng. Tiếng hét. Tiếng thổn thức. Một đứa trẻ ăn mặc chỉnh tề, hoàn toàn xa lạ, xuất hiện từ phía sau hai người bạn.
「Quá đáng! Quá đáng lắm! Tại sao!? Tại sao anh bỏ rơi ta!?」
「Cái gì thế này!? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra!?」
「Thấy chưa? Đúng là gã làm ở chỗ Ise đấy.」
「Toàn con gái không à? Lùm xùm tình ái à?」
「Thôi thôi, kẻo cô con gái nhà bà chủ nghe thấy lại khóc cho xem?」
「Khoan, nó đã ở đây và đang khóc rồi còn gì?」
Bỏ rơi? Ai? Cái gì? Trước lời buộc tội bất ngờ, tâm trí Yukine càng thêm hỗn loạn. Thậm chí, vài người hàng xóm và nhân viên nhà trọ đã tụ tập lại. Một số kẻ hét lên mấy câu khó hiểu như 「Làm con thuyền đẹp vào!」hay 「Trong bụng chưa có gì đâu, yên tâm!」nhưng chẳng cần bận tâm.
「Ờm… Chuyện gì đang xảy ra vậy?」
「Xin lỗi nhé, Suzune? Nhưng chuyện này là cần thiết. Đây là quyết định đau đớn để bảo vệ cuộc đời cậu. Thật ra, tớ không muốn làm to chuyện thế này…」
Tama ôm chặt cô bạn nữ hầu, nét mặt đượm buồn như thể một con chim mẹ đang bảo vệ chim non khỏi móng vuốt của diều hâu, một hành động đầy tuyệt vọng và quyết tâm.
「Ngươi, chơi bời với người ngoài thì ta còn hiểu được. Nhưng thế này thì quá đáng lắm, đúng không hả?」
「Uhg…?」
Chàng trai, máu mũi chảy ròng, cố đứng dậy, lập tức bị Iruka túm cổ áo, quát tháo gay gắt. Nhìn vào mặt Iruka, anh chỉ càng thêm bối rối, vẻ mặt chồng chất hoang mang.
「Chơi, chơi bời…?」
「Sao lại trả lời kiểu nghi vấn hả? Ngươi coi bạn ta, lũ trẻ, chỉ là thứ để moi tiền, không phải bạn tình à? Ta sẽ đập gãy răng cửa, bán cặp kính của ngươi, đồ khốn!!」
「Uo!? Ugh!? Dừng…!?」
Cơn giận bùng nổ, Iruka giữ chặt cổ áo, lắc anh tới tấp. Thân thể chàng trai chao đảo, đầu óc quay cuồng. Vốn dĩ chàng chẳng thạo chuyện ẩu đả như mấy người anh của mình.
「Iruka, xin hãy dừng lại! Tôi van cô! Đừng bạo lực nữa!!」
「Không thể nào! Dù có bị giải đi, ta cũng phải khiến hắn hiểu ra!! Ngay cả cô, nghe hết mọi chuyện cũng sẽ đồng tình thôi! Gã này chính là tên lừa đảo, kẻ ăn bám hèn hạ!!」
Lời khẩn cầu của Yukine bị Iruka thẳng thừng gạt bỏ. Tamaki lần này cũng gật đầu đồng tình, sẵn sàng tận dụng mọi địa vị của mình để đối phó. Trong mắt hai người, việc cứu lấy Yukine là trên hết.
「Ăn bám, lừa đảo…!? Iruka! Nói thế thì quá lắm rồi!? Mau rút lại lời đó ngay đi!?」
「Nhưng ta từ chối!!」
Nghe lời thóa mạ, Yukine đỏ mặt giận dữ, lớn tiếng phản đối. Iruka thì dứt khoát cự tuyệt. Đứa bé vẫn òa khóc chẳng ngừng. Đám người hóng chuyện thì reo hò, 「Đấm bay cái mặt đẹp trai đó đi!!」càng khiến tình cảnh rối loạn.
「Dù là thằng nào ở đâu đi nữa! Nhưng kẻ nào dám làm bạn ta tổn thương, ta nhất định sẽ thay anh trai trừng trị!! Hiểu chưa hả!!?」
Lời tuyên bố oai hùng, đậm chất giang hồ. Thân hình cao lớn, gương mặt dữ dằn nhưng dứt khoát khiến đám người xem hò reo vỗ tay. Phần lớn vốn chẳng hiểu đầu đuôi, chỉ thấy tên bảnh bao vướng vào rắc rối tình cảm nên vui sướng hả hê mà thôi.
「Có oai phong cũng chẳng để làm gì… Iruka! Sỉ nhục rồi đánh anh người ta như vậy, cô thôi ngay cho tôi!!」
「Im đi, Suzune! Ta là… Eh? …Anh?」
「Anh trai?」
「Anh sao?」
Trước câu nói của Suzune, Iruka, Tamaki, cả tiểu thư đều đồng loạt lặp lại. Ngay cả đám người đứng xem cũng im bặt, nhìn nhau dò hỏi.
「Người này! Chính là anh ba nhà tôi! Là anh ruột, cùng chung huyết thống!! …Rốt cuộc các người nghĩ tôi đang gặp gỡ với ai vậy chứ!!?」
Tuyên bố chan chứa phẫn nộ xen lẫn xấu hổ của Yukine khiến mọi người có mặt đồng loạt quay mặt đi, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng khó xử…
-
『……rồi sao? Bên đó các ngươi vẫn chưa thể phát hiện hay thu hồi lại được gì ư?』
Giọng nói run rẩy ấy như thể không thể kìm nén được sự bực dọc vô hạn đang trào dâng.
「Vâng. Ngay sau khi chúng tôi đóng dòng chảy khí từ linh mạch, thức thần đã bị phá hủy. Cuộc tìm kiếm sau đó cũng chẳng thu được chút dấu vết nào.」
『Cứ nói như thể đó không phải việc của mình nhỉ!! Như thể bản thân không có chút trách nhiệm nào…!!』
Ở một nơi nào đó bên ngoài kinh thành, một hiệu sách đã bị dị giới hóa. Trong phòng tàng thư của hiệu sách ấy, con công ngồi chễm chệ trên bàn, trút cơn giận ngùn ngụt độc khí về phía cư dân nơi này. Về phần cư dân ấy, nàng chỉ lặng lẽ gạn lọc những lời thừa thãi từ cơn bộc phát của con công, chỉ tập trung vào trọng tâm câu chuyện. Nàng thấy cuộc nói chuyện này thật phiền phức.
……Nhân tiện, để phòng trường hợp bất trắc, trên kệ sách có một con miêu yêu đang ngáp dài nằm phục, còn bên cạnh thì có một thức yêu hình gấu đang lù lù chực sẵn. Trên đầu gấu có một con chó con nghênh ngang chiếm chỗ như bậc đế vương, nhưng tốt hơn hết là cứ coi như không thấy đi. Không, mà sao cái con chó chết tiệt kia lại vênh váo thế hả?
『Các người không được phép nói rằng không hiểu được tầm quan trọng của thứ đó đâu đấy!? Tùy vào tình hình, nó có thể dẫn thẳng đến diệt vong của Onizuki. Ta muốn các ngươi tìm kiếm nghiêm túc!! Nếu không, nếu không thì…!!』
「…」
Con công gào thét cuồng loạn. Giọng điệu vừa hối hả vừa chan chứa oán hận, mang theo cả hàm ý đe dọa. Hành động này, xét một cách nào đó, lại có phần thiếu suy nghĩ, không hợp với con người bà ta.
Hành vi thẳng tuột ấy khó mà tin được lại xuất phát từ Hắc Điệp Phu Nhân khét tiếng mưu mô xảo quyệt… Cháu gái Matsushige, trong khi dò xét ý nghĩa ẩn sau hành động ấy, thì thận trọng lựa lời đáp.
「…Tôi hiểu rồi. Nhưng bên các người thì sao? Dù sao đây cũng chỉ là một thức thần. Tôi nghe nói cháu gái của bà đã đích thân đến. Nếu là một bậc anh kiệt của Onizuki, chẳng lẽ lại không tìm ra được chút manh mối nào sao?」
Câu hỏi này, xét một cách nào đó, là hợp lý. Nhưng đối với người ở phía bên kia con công, nó chẳng khác gì một lời mỉa mai. Trong một khoảnh khắc, giọng nói như bị nghẹn lại, rồi đáp trả bằng cách phun ra những lời nguyền rủa.
『…! Có vẻ như nó có cảm nhận được một thoáng khí tức nào đó. Đáng tiếc là ngay lập tức nó biến mất, thành ra không thể nắm bắt được chính thể!!』
「Thật sao… Một người mang dòng máu thuần khiết trực hệ của Onizuki như thế, mà lại…」
Nghe câu trả lời ấy, Botan hiện rõ vẻ hoài nghi. Nàng cau mày dò xét, chất vấn như thể đối phương đang nói dối. Bởi chuyện ấy quá mức khó tin. Tài năng phi lý và sức mạnh của vị tiểu thư kia, nàng đã phải nếm trải đến phát ngán. Đáng lẽ chỉ trong khoảnh khắc đã phải nhìn thấu mọi thứ mới phải. Vậy mà… lại không nhận ra?
『Đó mới là lời ta muốn nói đấy! Ta đã hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu lần, mà câu trả lời vẫn y như thế! Cái đứa trẻ ấy, thật chẳng ra thể thống gì…!!』
Tiếng quát tháo của con công như trẻ con nổi cơn giận. Sự phô bày cảm xúc ấy không có vẻ gì là giả dối. Dù khó lòng tin nổi, song rõ ràng vụ việc lần này không phải do Onizuki tự dàn dựng, cũng chẳng phải trò của kẻ tầm thường.
「Một tồn tại có thể qua mặt Nhị tiểu thư Onizuki, dù chỉ trong khoảnh khắc, chắc chắn phải là thứ không tầm thường. Còn về Miyataka thì sao?」
『Chuyện đó ta đã thử rồi. Đích thân đến gia tộc bên kia dò xét, nhưng chẳng có chút phản ứng nào cả!』
「Thế thì…」
Botan nghĩ bụng, thật là nhanh tay. Bước chân vào lãnh địa của Miyataka, có thể xem là hang ổ của kẻ thù, đã là một hành động nguy hiểm, huống chi còn phải đối mặt với vô số câu hỏi truy vấn. Phải làm sao để không chọc giận đối phương, không bị nghi ngờ, mà vẫn dò la được thông tin… Hành động ấy thật sự liều lĩnh, không giống với phong cách của Hắc Điệp Phu Nhân chút nào. Dù cho món đồ cần tìm có thực sự quan trọng, thì hành vi này vẫn là quá mạo hiểm.
(Thật chẳng hợp lẽ. Không lẽ nào… Không lẽ?)
Nghi ngờ dâng lên trước hành động quá đỗi bất thường, nhưng Botan lập tức phủ nhận khả năng vừa thoáng qua trong đầu.
(Không thể nào……)
Chẳng lẽ bản thân nàng đã bị lối suy nghĩ ngu xuẩn của yêu ma lôi kéo sao? Dẫu thế nào cũng quá lố bịch. Một mưu sĩ già đời thế kia, trong đầu lại toàn chuyện xuân sắc ư? Chắc hẳn đã đọc quá nhiều dâm thư rồi. Đáng hổ thẹn.
『Đứa nhỏ ấy cũng vậy thôi!! Nó… rõ ràng là có thể liên đới đến nguy cơ của Onizuki, thế mà lại ung dung ở yên trong dinh thự thương nhân! Nó rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy chứ!!?』
「……」
Có vẻ nhị tiểu thư Onizuki không hề kích động như vị cố vấn trước mắt này. Có lẽ nàng đang ở bên tiểu thư nhà Tachibana. Vấn đề là ý đồ gì… nhưng Botan không sao đoán nổi. Liệu có rạn nứt nào giữa hai người họ? Có kẽ hở nào trong mối quan hệ hợp tác này?
(Không, vốn dĩ mình đang nói chuyện với bà ta thế này đã là kỳ lạ rồi…)
Trái ngược với cơn thịnh nộ của con công, Botan bất chợt nhận ra tình huống một cách bình tĩnh và không khỏi cười nhạt. Mọi chuyện bắt đầu từ đâu chứ? Trước khi nhận ra, nàng đã bị cuốn vào vòng xoáy của chàng trai ấy, từ một kẻ đứng ngoài lề cho đến rơi vào tình trạng giống như yêu quái, giờ đây lại đang ngồi giữa trung tâm của danh gia Onizuki, thảo luận những chuyện mà nếu bị triều đình hay các trừ yêu sư nghe được thì sẽ chẳng hay ho gì, hợp tác với họ, chia sẻ bí mật…
(Thật là một câu chuyện kỳ lạ…)
Ban đầu, nàng chỉ nghĩ hắn là một con cờ trong cuộc tranh giành quyền lực của Onizuki, nhưng sự việc đã vượt xa khỏi tầm kiểm soát. Một kẻ nàng từng cho là tầm thường, giờ đây lại đứng ở vị trí phi thường, khiến nàng và những người xung quanh bị cuốn theo. Và trong thâm tâm, nàng không hề cảm thấy khó chịu vì điều đó.
Hơn nữa, nàng còn mang một món nợ lớn với hắn, và dù không muốn thừa nhận, nàng đang phụ thuộc vào hắn theo một cách không mong muốn… Dù miễn cưỡng, nàng không thể không thừa nhận rằng vai trò chủ tớ dường như đã đảo ngược. Nàng cảm thấy thỏa mãn khi được giúp ích cho hắn. Chẳng phải như thế này thì nàng giống như một con ngốc dễ bị lợi dụng sao? Botan đã vô cùng kinh ngạc khi tự nhận ra điều đó.
……Hoặc có lẽ, xét những hành động phá cách của nhị tiểu thư Onizuki cùng vị cố vấn kia, nhìn cách họ dốc lòng thì e rằng bọn họ cũng chẳng khác gì. Thật là rắc rối.
『Nói sao thì nói! Ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm truy tìm cho bằng được! Nếu chỉ là thu hồi còn tạm chấp nhận được! Đằng này lại đi cùng, để rồi mất hút tung tích…!!』
Trong lúc Botan đang mải mê suy nghĩ, những lời càu nhàu của Hắc Điệp Phu Nhân vẫn tiếp tục. Nhưng mọi chuyện đều có hồi kết. Sau khi trút hết cơn giận, con công im bặt. Ngay sau đó, nó biến mất hoàn toàn với một tiếng póc. Một lá bùa thức thần đã cháy hết rơi lả tả xuống bàn, rồi cũng nhanh chóng cháy thành tro…
「…Trời ạ. Thật là nói năng tùy tiện.」
Dù bà ta có nổi giận thế nào, thì những việc mà một kẻ bị truy nã như nàng có thể làm cũng chỉ có hạn. Nàng sẽ cố gắng tìm kiếm hết mức có thể, nhưng… xét một cách nào đó, điều này thật đáng nể. Có thể lẻn vào cô nhi viện, lấy trộm thứ đó mà không để nàng hay tiểu thư nhà Onizuki phát hiện.
「Haa… Rốt cuộc, dù có nói là nhàm chán và chẳng đáng bận tâm, nhưng lại ra tay với ý đồ gì đây?」
Rồi Botan quay lại, đối diện với vị khách không mời mà đến. Nàng ngước nhìn người phụ nữ cao gầy với mái tóc đen dài óng ả. Đôi mắt hơi xếch nhưng sắc sảo. Làn da thoáng hiện những mảng vảy lấp lánh. Một mỹ nhân đầy quyến rũ nhưng mang nét u ám. Một con quái vật đội lốt mỹ nhân. Bộ y phục miko ướt át, rũ rượi trông vừa dâm mỹ vừa như một sự báng bổ…
『Grrrr!?』
Lúc này gấu mới nhận ra, chen vào giữa chủ nhân và kẻ xâm nhập, lập tức vào thế nghênh chiến. Phản ứng quá chậm. Khả năng cảm ứng còn thiếu sót. Cần phải cải tiến thêm nữa, Botan phán đoán như vậy. Một thức thân lại chậm hơn chủ nhân trong việc phát giác… hay là năm giác quan của bản thân nàng đã trở nên nhạy bén hơn xưa rồi chăng?
『Ít nhất thì chỗ dưới trông cũng rất mọng nước đấy nhỉ? Fufufu, chỉ cần trêu ghẹo một chút chắc sẽ rỉ rả chảy ra thôi. Hay là co siết chặt lại nhỉ?』
Nữ yêu, cái kết cục thảm hại của thần đại xà, sau khi quan sát cơ thể của Botan thì nhếch mép cười nham hiểm và buông lời nhận xét như thế. Một lời đánh giá hoàn toàn vô nghĩa. Thô tục chẳng khác nào mấy lão già biến thái. Vị thần tiền nhiệm vốn ít nhiều còn giữ được uy nghi hẳn đang phải rơi lệ mất.
「Ngươi… gọi như vậy cũng được chứ?」
『Ồ, ta đã sa ngã đến thế này thì làm gì còn mặt mũi tự xưng là trụ cột oai phong nữa? Muốn gọi sao thì cứ tự nhiên nhé?』
「Vậy sao」
Một lời xác nhận qua loa, cợt nhả. Từ sau khi thay vị, tính cách đổi thay quá đáng rồi chăng? Botan nghĩ vậy trong bụng nhưng không nói ra. Chẳng cần phải cố ý chỉ trích. Miệng lưỡi là nguồn cơn của tai họa.
「Aoko có nói một dạo trước rằng ả có bạn đồng hành. Ta cũng hơi dự đoán rồi, nào ngờ lại thật sự… Quả là chuyện hi hữu nhỉ?」
『Thì đủ chuyện xảy ra cả. Dù không mong muốn, nhưng tạm coi như đồng minh một thời. Con mồi lần này có vẻ rắc rối, nên phải đi đường vòng thôi, phiền phức lắm cơ』
「Con mồi…」
Cả Oni lẫn rắn vốn đều là loài bám rất dai. Nếu chúng gọi là con mồi thì đối tượng cũng chỉ có hạn. Lại còn đồng hành cùng Oni, thế thì có thể đoán được đại khái… Gã đàn ông đó có phải sở trường là thu hút những con quái vật mà chẳng ai mong muốn? Dù sao thì…
「Những mảnh rời rạc đã dần nối lại rồi. Vậy kế tiếp sẽ là…」
『Chính xác♡』
『( 〃▽〃) HÃY ĐÁP LẠI TIẾNG GỌI CỦA MỌI NGƯỜI VÀ TẤN CÔNG!!』
『Grrrr!?』
Như thể nghe thấy một tiếng phốc, con nhện thần trắng bay vút lên trời rồi rơi xuống. Chẳng cần ra lệnh, con gấu đã vội vàng đưa hai tay ra đỡ lấy. Đồ ngốc, cứ để nó rơi xuống sàn đau đi cho đáng đời.
『(*´∀`) Hihihi! Em gái thật đáng yêu! Rõ là mừng rỡ khi được tái ngộ cùng chị mà còn bày đặt!』
「Genbu, vứt nó vào cái vại nước kia đi.」
『Grrrr…』
Lời đáp lại những câu nói đùa nhảm nhí như thể vang thẳng vào đầu. Này, đồ gấu ngốc, nghe lệnh đi. Đừng có ôm ẵm nó như bế con rồi quay ra nhìn ta bằng đôi mắt rưng rưng thế! Đừng có nhìn kiểu đó. Còn con chó đang ngự trên đầu gấu thì cười ha hả. Mày hôm nay khỏi ăn cơm. Còn con mèo kia, đừng có làm như chuyện chẳng liên quan rồi cuộn mình ngủ tiếp!
『Ufufufu. Thật náo nhiệt vui vẻ quá. Cứ như sở thú ấy nhỉ♪』
「Ngươi không có ý khen đâu nhỉ? Ngươi đang chê đấy chứ?」
Botan lập tức phản bác lời nhận xét của con rắn. Có thể đi cùng với Oni, tính cách này quả không ngoài dự đoán. Quả đúng là 「ngưu tầm ngưu, mã tầm mã」.
『(*゚∀゚) GIA ĐÌNH TA THẬT ĐẤM ẤM!!』
「Nhưng chẳng có ai là con người cả?」
Nói gì thì nói, dù có nhượng bộ vạn bước mà hiểu được mối quan hệ giữa nàng và con nhện, thì con gấu và con chó kia có vai vế gì? Nuôi làm thú cưng à? Ý là gia đình kiểu đó sao?
『Náo nhiệt là điều tốt mà? Ta cũng muốn sớm được đẻ nhiều trứng, có một mái ấm rộn rã tiếng cười ấy chứ~♪』
「……Chúng ta đang nói chuyện gì vậy vậy trời?」
『(´∀`) ĐANG NÓI VỀ GIA ĐÌNH ẤM ÁP VUI VẺ!!』
『Gurururuu!』
『Waf!』
『Nyaa~』
Quả là một gia đình vui nhộn. Vậy gia trưởng là ai? Gã đàn ông đó? Hay là con ngựa? Chẳng trách con rắn bảo như sở thú. Đúng là một gia đình nặng mùi thú vật. Nghĩ thế, Botan khẽ bóp trán. Nhân tiện, nàng cũng kín đáo kiểm tra mùi cơ thể mình. Ừ, chắc vẫn ổn.
「……Âm mưu của các ngươi thế nào ta không cần biết, nhưng chuyện thu hồi này, ta vẫn phải cảm ơn」
Đủ rồi, chẳng cần nghĩ mấy chuyện lặt vặt nữa. Tinh thần không chịu nổi. Trước mắt cứ nhận lấy thứ cần nhận. Người ta bảo một đức tính của con người là biết gạt bỏ những điều không thể thay đổi. Cũng gọi là hành vi trốn tránh.
「Nhưng mà, giữa lúc nhị tiểu thư Onizuki đang ở đó, sao lại thu hồi được?」
『Thu hồi… à, đúng rồi, chỗ đó chứ gì? Ngay từ câu hỏi đầu tiên của ngươi cũng thế, nhưng ở điểm này thì ta sẽ chẳng giải thích đâu nha♪』
「Giải thích? Ý là sao?」
Như thể sực nhớ ra, con rắn nhắc đến lần Botan gọi nó là thần xà lúc đầu. Hiểu lầm? Hiểu lầm gì cơ? Chẳng lẽ nào…
「Không lẽ, ngươi… cũng không phải?」
Khi Botan dùng thức thần để thâm nhập, ả Oni từng nói. Nhàm chán. Sẽ không ra tay. Rồi bỏ đi. Nàng cứ ngỡ đó là lời lắt léo bởi sự chen ngang của rắn. Nhưng nếu không phải thì…
「Vậy… chẳng lẽ?」
Ý nghĩ có thể xảy ra ấy ập đến, Botan sửng sốt chết lặng. Nàng trừng mắt nhìn rắn. Chẳng lẽ nào… lời nói của Oni khi ấy đã dự liệu đến mức này!?
『Ufufufufu. Đơn giản là kinh nghiệm dày dạn khác biệt thôi? Hay gọi là xảo thuật chăng? Dù sao thì, chuyện thế rồi cũng đành chịu thôi nhỉ?』
「Kh…!? Đáng nguyền rủa!!」
Nghĩ đến nụ cười đắc thắng của con rắn, và cả con oni đang lang thang chơi đùa đâu đó, Botan nghiến răng tức tối. Cảm giác như bị đùa giỡn trong lòng bàn tay. Thật tức tối. Thật sự, thật sự tức tối!! Chẳng phải tất cả đều bị chúng đùa bỡn sao!!
『(^ω^) EM GÁI À! TRONG GIAI ĐOẠN NÀY HÃY BỔ SUNG CANXI VÀ SẮT!!』
「Này, ngươi đang hiểu lầm nghiêm trọng đấy!!」
Trước lời khuyên nửa sai nửa đúng của con nhện trắng ngự trên tay gấu, nàng thiếu nữ dâm ma chỉ còn biết gào lên phản bác như tiếng thét.
-
「Fufufu. Lại là một sự trùng hợp kỳ diệu, phải không nào? Thế gian này quả nhiên nhỏ bé đến lạ lùng.」
Ở một góc của thị trấn trọ nơi kinh đô, hoặc có lẽ cùng thời điểm với những ồn ào nảy sinh tại hiệu sách ở ngoại thành, một người phụ nữ quý phái che ô đang cười khúc khích giữa dòng người qua lại.
Cốc cốc cốc cốc, nàng bước đi với những cử chỉ tao nhã, xoay xoay chiếc ô một cách tinh nghịch, khóe miệng nhếch lên như vừa nhìn thấy điều gì cực kỳ buồn cười. Nụ cười ấy làm gương mặt xinh đẹp méo mó, tựa như một loài thú săn mồi hung tợn... Rồi chợt nhớ lại điều gì, nàng đổi nụ cười nhạo báng ấy thành một nụ cười gượng gạo, cất tiếng líu lo như một thiếu nữ.
「Trong vòng luân chuyển, tình huynh muội thương tâm, mệnh số xoay vần, nay đã tan nơi đâu… chẳng phải thế sao?」
Nghĩ đến em gái của ai đó mà mình vừa va phải khi nãy, lại ngẫm về những「ký ức」của một quá khứ xa xăm, nàng cất giọng hát. Ung dung tự tại, như thể chẳng hề liên quan đến mình, như một khán giả hứng thú ngồi thưởng thức tuồng kịch, thốt ra như trò bông đùa.
Không, thực sự thì với nàng, mọi thứ quả đúng là chuyện người dưng. Nghĩa vụ đã trả xong từ lâu. Nhân quả đã cân bằng, điều ấy nay đã được chứng minh. Đáp án nàng từng băn khoăn nay đã sáng tỏ. Bởi vậy, từ nay về sau nàng chẳng còn vướng bận gì nữa, chẳng có trách nhiệm nào cần phải gánh nữa cả…
「...Hừ, sao lại thảnh thơi hát hò thế hả? Dùng cô em gái làm mồi nhử để tái sinh, đúng là cái thói của ngươi.」
Từ lúc nào chẳng hay, Bích Quỷ đã nhập bọn, cất giọng cười cợt. Ả xách đầy hai tay những đủ loại xiên nướng, vừa tùy tiện nhai ngấu nghiến, vừa khéo léo rút nút bầu rượu đeo trên cổ, ừng ực tu lấy tu để. Hơi men nồng nặc tỏa ra giữa ban ngày, ả cười khùng khục khoái trá.
「Đúng là nước đi thông minh đấy nhỉ? Khắc ghi ký ức vào huyết nhục để kẻ ăn vào cũng gánh lấy… chiêu này chỉ lần này mới thành công được thôi nhỉ.」
Chôn ký ức vào chính huyết nhục đã chết của bản thân, rồi để kẻ khác ăn vào, hòa thành một thể, vượt qua dòng thời gian. Nhờ mượn nguồn linh khí dồi dào và chất lượng từ vật chủ kết nối với đại linh mạch, hạt giống nảy mầm. Tái sinh. Một phương thức vốn dĩ quá đỗi bất định. Chỉ nhờ biết trước tương lai mà nàng đã thực hiện được mánh khóe này. Đúng là một con yêu quái xảo quyệt. Nàng đã khéo léo tận dụng cơ hội.
「Thật là tổn thương lòng tự trọng quá đi. Tất cả chỉ vì gia đình, và những lo lắng của ta hóa ra là đúng...」
Nàng nhớ đến dáng vẻ của những cô em gái ngốc nghếch nhưng đáng yêu, nhớ đến cô em út mà nàng đặc biệt cưng chiều, rồi thở dài não nề... Thật là. Dù đã chịu ẩn mình, chịu khó mà dạy dỗ chu đáo, kết cục vẫn thành ra thế này. Tuy chẳng ra gì, nhưng chính vì thế mà việc tái sinh một lần nữa quả nhiên là lựa chọn đúng đắn.
…Thật hết sức, cái gã đàn ông ấy. Con nhện kia chẳng khác nào trái tim của hắn, vậy mà hắn lại coi rẻ đến thế sao? Giao sinh mệnh mình cho kẻ khác, rồi bỏ mặc. Chuyện ở núi tuyết năm xưa cũng thế, phải chăng chết chóc là sở thích của hắn?
「Kekeke. Mà đó cũng là một phần sức hút của cậu ta mà?... Rồi sao? Ngươi định làm gì? Về chuyện mấy cô em gái, ngươi có định đến thẳng chỗ con ma kia để khiếu nại không?」
「Đùa chắc? Với bộ dạng hiện tại mà ta lộ diện, thì đầu óc ta sẽ bị hắn lục lọi đến mức nào, ai mà biết được chứ?」
Thực tình, Hắc Hồ đã sớm đoán ra, rằng tên nửa chết nửa sống kia chính là kẻ đã âm thầm dẫn dắt cô em gái út mà nàng yêu quý nhất, khiến con bé lao đầu vào kinh thành làm loạn. Quả đúng là, nàng vừa chết đi, hắn lập tức chẳng còn chút kiêng dè nào. Tinh thần tiếc của hay sao mà làm thế?
「Vậy thì sao?」
「Tạm thời, ta sẽ ghé thăm một chút, được chứ? Orochi với dâm ma, đúng là một đám đồng sàng dị mộng thú vị... Giờ thêm một con hồ ly như ta vào, chẳng phải sẽ càng thêm phần náo nhiệt sao? Dù gì cũng là đồng hương cả mà.」
「Ngươi nghĩ ta sẽ cho nhập bọn à?」
「Nếu không có ý đó, thì『kết cục/tương ngộ』này đã chẳng bao giờ diễn ra, phải không?」
Lời của ả hồ ly thật sắc sảo.
Ngày xưa, hồ ly từng buông lời giỡn cợt với oni. Những thú vị nhỏ nhặt gieo rắc từ quá khứ xa xăm, dẫn dắt suy nghĩ gián tiếp, tất cả đều là những viên đá lót đường… Hóa ra trò tự biên tự diễn của Bạch Hồ quả thật nhàm chán. Chẳng can thiệp là điều tất yếu, mà với Hắc Hồ thì ngay cả hành động ấy cũng đã nằm trong dự liệu. Kết cục, ả Oni chẳng khác nào ngoan ngoãn đi theo con đường đã trải sẵn. Đó là kiểu tiểu xảo mà Oni rất căm ghét. Tựa như sự sỉ nhục với lòng kiêu hãnh của ả vậy.
『Mày dám chơi tao à?』
『Nào có. Ta chỉ một lòng thành tâm, thiện chí dâng lên thôi mà.』
Giữa đại lộ, Oni và hồ ly dừng bước, đối mặt nhau. Ánh mắt chạm ánh mắt. Trên môi nở nụ cười rạng rỡ, nhưng trong mắt lại ẩn giấu sát khí.
『……』
『……』
Giữa cảnh ồn ã huyên náo, chỉ riêng khoảng không giữa hai hình bóng là lặng ngắt như tờ. Chỉ một khắc nữa thôi, có thể màn thảm kịch máu me sẽ bùng lên, cuốn phăng cả những nạn nhân vô can xung quanh. Không khí đặc quánh, căng thẳng đến mức chỉ cần một tia lửa là nổ tung.
Im lặng và tĩnh lặng kéo dài. Kéo dài mãi, và rồi... mọi thứ có bắt đầu thì cũng sẽ có kết thúc.
『……Gahaha!』
Oni bỗng ôm bụng cười sảng khoái.
『Hahaha! Hahahahaha! Hahahaha! Haa!!… Thôi thì, luật đâu có hiệu lực hồi tố! Vậy ta coi như nợ ngươi một món đấy!』
Giọt lệ lăn dài trên khóe mắt, ả đưa tay lau, nhe nanh cười với hồ ly.
『Có gì to tát đâu. Chẳng qua chỉ là chuyện vặt vãnh của quá khứ thôi. So với mấy thứ đó, hưởng thụ hiện tại mới là điều đáng giá! Cuộc đời cứ ngoái đầu về sau thì thật tẻ nhạt biết bao. Ngươi bảo có phải không?』
『Fufu. Tâm can ta đồng tình tận đáy lòng.』
『Hahahaha! Phải thế chứ! Phải thế chứ! U ám sầu não vốn chẳng hợp chút nào cả!!』
Một kẻ khoác lên bộ mặt phấn chấn, đường hoàng tự phong luật ta là đạo, rồi phán quyết. Kẻ kia cung kính tiếp nhận bằng vẻ nhẹ nhàng. Một màn đối đáp hời hợt, đầy dối trá và diễn trò. Đúng là lố bịch.
Hồ ly biết rõ. Ả Oni này, nếu dưới hình thức như thế, thì dù có bị giở trò cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Ả ghét bị đào xới quá khứ đớn đau, nên sẽ lảng tránh, để mọi sự trôi đi. Và oni cũng hiểu. Hiểu rồi, ả vẫn để mình bị dắt mũi. Bởi trốn tránh hiện thực vốn là sở trường của ả. Dẫu trong lòng ôm mối sát khí ngùn ngụt, ả chẳng hề để lộ ra chút nào. Bởi giờ chưa phải lúc…
『Vậy thì, nhân tiện. Hai ta mở tiệc nghênh đón đôi bên thế nào?』
『Ý hay, nhưng tiền nong thì sao? Tiếc thay ta chẳng mang theo đồng nào cả.』
『Ha! Ta có cái này.』
『Đó là… mộc phù?』
Oni đưa ra một tấm thẻ sơn đen bóng loáng, khắc hoa văn bằng vàng lá và son đỏ lộng lẫy. Có lẽ bên trong còn ẩn chứa loại nguyền chú nào đó.
『Cái gì thế kia?』
『Bờ-rắc cạc.』 [note80562]
『Bờ-rắc… cạc?』
『Đúng vậy. Bờ-rắc cạc!』
Oni làm bộ mặt nghiêm trang, khoe khoang nói rằng, chỉ cần đưa tấm phù này ra, sẽ được thanh toán toàn bộ chi phí ở một chuỗi nhà hàng do một thương gia nào đó điều hành. Ngoài ra còn vô số đặc quyền khác, song… vốn là oni, ả nào có mảy may để tâm nghe cho hết những chi tiết rườm rà ấy.
『Điều quan trọng là chỉ cần đưa tấm này ra, ở các quán ăn, nhà hàng, quán trà thuộc hệ thống kia muốn uống muốn ăn bao nhiêu cũng không phải trả tiền, hiểu chưa? Keke, tuyệt vời chứ?』
Theo đề xuất của tiểu thư nhà đại thương gia Tachibana, một hệ thống thanh toán sau bằng thẻ gỗ đã được triển khai, chủ yếu hướng đến các thương nhân giàu có... Dù vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, nhưng việc không cần mang theo số tiền lớn hàng ngày đã được một số người đánh giá cao. Mà nói đúng hơn, tấm thẻ này vốn là thứ mượn được từ chính tiểu thư nhà Tachibana.
『Tương tự như hối phiếu, hay là hình thức ghi nợ trả sau vậy à. Trong sinh hoạt thường ngày thì... có lẽ như thế cũng ổn. Nhưng... ngươi mượn được từ đâu vậy? Nếu bị phát hiện chắc ngay lập tức bị khóa quyền dùng chứ? Không sao chứ?』
『Không không, cái này ta được tặng ấy』
『...Đúng là kì quặc thật』
Hồ ly vẫn chưa biết gì, nhưng đó thực chất là kế hòa giải mà tiểu thư dành cho Oni. Nàng biết mình có thể bị oni giết chỉ vì một cơn hờn, nên tấm thẻ gỗ này còn mang ý nghĩa như một vật cống nạp dành cho ả. Một món quà để cầu xin sự sống.
...Đó chỉ là lý do bề ngoài. Với một kẻ tiêu tiền như nước từ trước đến nay, việc số tiền thanh toán tăng giảm đôi chút cũng chẳng ai để ý. Tiểu thư đã chuẩn bị thêm ba tấm thẻ gỗ đen với hợp đồng thanh toán đứng tên mình, vì người đàn ông nàng yêu. Thậm chí, nàng còn sẵn sàng quỳ xin, trần truồng đeo vòng cổ để dâng thẻ gỗ, chỉ chờ thời khắc đó đến, nhưng chàng trai kia chẳng hay biết, và cả Oni lẫn hồ ly cũng chẳng quan tâm.
『Vậy đi thôi!! Gyahahaha! Hôm nay ta lại tung chảo, say sưa đãi bữa thật oanh liệt nào!!』
Ả cười phấn khích, vừa cười vừa tiến về quán trà. Hồ ly ngao ngán pha lẫn thán phục trước cảnh tượng, có lúc như vẫn vậy từ xưa, có lúc như đã biến thành người khác khiến nàng nín thở. Dù sao thì, cơ hội ăn uống miễn phí thế này chẳng thể bỏ lỡ, nên nó lẽo đẽo theo sau là điều hiển nhiên.
…Rồi hồ ly lại dừng bước, quay đầu nhìn về hướng mà cô em thương yêu có lẽ đang ở đó. Như nhớ ra điều gì, nàng bắt lời.
『Khao khát yêu thương, giấc mộng phù du/Asaki yumemishi, chẳng say men... giấc mộng nào chẳng tỉnh, nhìn thấu tận cùng. Fufufu, vậy thì lần này đến lượt ta đắm mình trên cõi đời này. Hễ chán rồi thì thôi, chúng ta cứ hưởng cho đã đi. Ngươi có nghĩ thế không, Bạch Ỷ?』
Gửi lời tiễn đầy ác ý lẫn mong đợi và thương yêu, nàng vang lên khúc ca chú nguyền mang ngôn linh. Rồi Hắc Hồ trang nhã khẽ bước tiếp.
Dáng lưng cao ngạo, kiêu kỳ của nàng, cùng với Oni, chẳng mấy chốc đã chìm vào dòng biển người hỗn tạp, rồi như sương sớm, biến mất chẳng còn dấu vết...


1 Bình luận