Và như thế, tôi lần đầu có dịp đến nhà Hikawa.
Dĩ nhiên, thoạt nghe tôi chỉ nghĩ rằng lớp trưởng đang đùa.
Ngay khi vừa dứt lời, Hikawa nhìn tôi. Ánh mắt lạnh buốt giá, tựa như hàm nghi tôi đang nghĩ chuyện bậy bạ.
Chỉ là đi khách sạn dùng bữa thôi đúng không? Và khi mối hiểu lầm đã được giải quyết rồi, chúng tôi sẽ cùng nhau cười hi hi ha ha, để rồi bầu không khí không còn gượng gạo nữa.
Suy đoán tôi đặt ra đại để là như vậy.
Hoặc biết đâu đơn giản tôi nghe nhầm thì sao. Một quán ăn hay là một quán nước nào đấy… cũng có thể có tên “Khách sạn” phải không nào? Ám hiệu vậy nghe chừng thuận tai vừa mắt hơn, thay vì hiểu khái niệm theo một cách thông thường.
Đáng lẽ ra tôi nên hỏi lại tại chỗ luôn. Thế nhưng, tiếc nuối thay, cơ hội không hề tới.
Lớp trưởng ăn xong liền đứng dậy rồi bước đi. Tôi vội vàng bước theo, và buổi hẹn đọc sách đến đây lại tiếp tục.
Nội dung sách càng lúc càng kém hấp dẫn hơn. Rất cần có cứu trợ vào thời điểm thế này.
Nhắn tin cho Tooru? … Mà thôi. Coi bộ thiếu ngữ cảnh dễ sinh phiền phức lắm.
Vậy còn Yumiri? … Hừm, cũng chẳng khác mấy. Nhỡ đi khách sạn thật thì đúng là chết cơm. Với cả thế chẳng phải nhiệm vụ thành công à? Thành công thì việc gì cần đến nhỏ giúp nữa.
Băn khoăn một hồi lâu, cuối cùng tôi bấm gửi. “Chắc là sẽ ổn thôi”, trong đầu tôi thầm nghĩ.
Tooru nhắn lại rằng, “Ê, gượm đã, thằng kia. Mày giỡn tao đấy à?”
Về phía Yumiri, “Được, thế thì không sao. Chúc anh may mắn nhé.”
Tiếp đó là một tràng bạo lực mạng liên hồi đến từ phía Tooru, nhưng không thể nào tôi đáp trả bằng hết nổi. Lấy đâu ra tâm trạng đấu khẩu bây giờ chứ, khi mỗi từ “khách sạn” còn chưa giải nghĩa xong? Cứ thế tôi vật vờ cho đến giờ đóng cửa. Lê bước theo lớp trưởng, một con hẻm đầy ắp khách sạn chờ đón tôi.
Thật luôn?
Tôi đã sẵn sàng đâu? Cả về mặt thể chất cũng như về tinh thần.
Về lí thuyết mà nói, mắc mớ gì có người lại hẹn đi khách sạn ngay buổi hẹn đầu tiên? Trước đó chưa nắm tay ôm hồn gì hết nhé. Với cả, xét đến việc lớp trưởng mặc đồng phục thế kia… khéo có khi còn bị dị nghị ác hơn nữa. Hikawa không thấy có vấn đề gì ư?
“Giả vờ đang cosplay là đâu vào đấy thôi.”
Lớp trưởng tỉnh bơ đáp.
Mà khoan. Bình tĩnh đã.
Thế thôi mà cũng đủ qua mặt thiên hạ sao? Khác gì lấy vải thưa che mắt thánh cơ chứ.
Cho tiền cũng không tin. Kịch bản bọn đảo lừa tôi nằm lòng quá rồi.
Nhưng nghiêm túc mà nói, chẳng phải tôi cũng tự lường gạt mình đấy thôi? Đã nhận lời rồi thì chối tội thế nào nữa. Nhẹ thì bị đình chỉ, nặng thì tốt nghiệp sớm, không cần có bằng luôn. Số phận tôi nếu như vụ này bại lộ đấy.
“Khách sạn không được à?”
Được là được thế nào? Nghĩ như một con người bình thường đi giùm coi.
“Vậy đi chỗ khác nhé. Ý kiến gì nữa không?”
Trở lại với hiện tại.
Điểm đến được chọn là nhà của Hikawa.
Tuy rõ ràng đỡ hơn khách sạn cả trăm lần, mời bạn trai đến nhà ngay buổi hẹn đầu tiên… xem chừng vẫn ra gì và này nọ phết đấy.
“Vào đi.”
Lớp trưởng mở cánh cửa.
Tôi “À, ừ” thế nhưng hai chân bỗng đông cứng. Lớp trưởng bèn nhìn sang, trên đầu như hiện lên dấu chấm hỏi to đùng.
Khoan, nghe này. Tôi có thể giải thích.
Còn chưa kịp hoàn hồn khỏi cú sốc ban đầu, bất thình lình tôi đã bị đưa đến tận đây. Thử hỏi xem có ai không ngần ngại cơ chứ? Tuy nhiên, vẫn còn một lí do đến từ ngoại cảnh nữa.
Là chính ngôi nhà kia.
Một căn hộ cũ kĩ, thuộc một tòa chung cư diện nhà ở xã hội.
Nhìn vữa trát tường đi. Tróc thành từng mảng rồi.
Nhìn khung cửa sổ đi. Nhìn mòn vẹt cứ như sắp rụng luôn ấy chứ.
Chỗ như này mà có người ở kể cũng tài. Bỏ hoang từ thời chiến nghe còn dễ tin hơn.
Không có ý gì đâu, Hikawa. Nhưng mà nghiêm túc nhé, từ khi nào nơi đây được coi là “nhà” vậy?
“Vào đi.”
Lớp trưởng giục tôi tiếp.
Lần lữa mãi không vào thì lại lỗ mãng quá. Vậy nên tôi làm theo, cảm thấy như sau lưng có lực đẩy vô hình. Hikawa đóng cửa, thậm chí còn cẩn thận gài khóa xích lên nữa.
Trên thềm không có giày. Đồng nghĩa ngoài chúng tôi, trong nhà không có ai.
Chỉ thế thôi cũng khiến tôi áp lực thêm rồi. Tuy nhiên, chưa dừng lại ở đó, không gian phía bên trong lại còn bừa bộn theo cái cách tồi tệ nhất có thể. Hết quần áo chưa giặt cho đến vỏ bim bim, vỏ chai nhựa cùng với vỏ hộp cơm còn thừa, rác thải các thể loại lấp đầy hết mọi nơi.
Đây không phải là “nhà”.
Đến thằng nhóc như tôi nhìn phát thôi cũng biết.
Đây là hệ quả của một gia đình tan vỡ, hoặc một sự sụp đổ về đời sống tinh thần.
Tôi chợt nhớ bữa trưa của lớp trưởng hôm nay. Rồi đến bộ đồng phục cho buổi hẹn hò nữa.
Có lẽ không phải vì Hikawa thích thế. Mà vì không tồn tại lựa chọn nào khác thôi.
Một bữa ăn tử tế. Một bộ đồ sang trọng hơn ngày thường chút đỉnh.
Đối với Hikawa, đó hẳn là những gì hoàn cảnh không cho phép.
“Lối này.”
Lớp trưởng lại giục tôi.
Bên cạnh căn phòng khách hóa thành bãi phế thải, vẫn còn một phòng nữa, bừa bộn đến cái mức ngôn từ cũng bất lực.
Giữa ngồn ngộn rác rưởi, hiện lên một cuốn sách giáo khoa đầy thân quen. Một bộ đồng phục nữ. Kèm theo một chiếc cặp được phát bởi nhà trường.
Phòng riêng của lớp trưởng… ra là thế này ư?
“Ngồi đi.”
Lớp trưởng lại giục tôi.
Trong khi đó bản thân cũng ngồi xuống mép giường.
Lại thêm một lần nữa, hai chân tôi cứng đơ.
“Ngồi đi.”
Lớp trưởng lại giục tiếp.
Cuối cùng, tôi cũng bèn ngồi xuống. Khắp căn phòng bẩn thỉu, lạ thay chỉ có mỗi chiếc giường là sạch bong.
“Cậu bất ngờ đúng không?”
Hikawa chăm chú liếc nhìn khuôn mặt tôi. Hệt như đang nhìn vào nội tâm sâu hun hút.
Một thói quen lâu dần ăn sâu vào máu chăng? Riêng tôi ngày hôm nay chứng kiến không ít rồi.
“Tồi tàn thật đấy nhỉ.”
Hikawa nói tiếp.
“Nhà của Hikawa tôi đây là thế đấy. Có cảm tưởng gì không?”
“Cảm tưởng?”
“Cá nhân cậu nghĩ sao? Về ngôi nhà này ấy.”
Bất giác theo bản năng, tôi bật ra một từ.
“… Khách sạn.”
“Là sao?”
“Ban đầu cậu bảo là đi khách sạn đó thôi.”
“Lừa chút thôi ấy mà.”
Ánh mắt của lớp trưởng vẫn không rời khỏi tôi.
“Tiền đâu ra mà đi khách sạn được cơ chứ. Nhìn là hiểu đúng không?”
Quả nhiên. Không nghi ngờ gì nữa.
Mở đầu bằng lựa chọn không thể chấp nhận nổi, rồi đến một lựa chọn có phần nhẹ nhàng hơn. Mưu kế đầy tinh vi, dúng chính sự tự nguyện che giấu sự ép buộc. Khi nào có thời gian chắc tôi học lỏm phát.
Giờ thì tỉnh lại nào.
Phòng riêng một bạn nữ. Học cùng lớp với tôi.
Hai đứa ngồi cạnh nhau. Ngay trên một chiếc giường.
Quá là tuyệt vời luôn! Tiếc thay thần kinh tôi chưa được vững cho lắm, chứ không thì tôi đây mở cờ trong bụng rồi.
“À, thì—”
Tôi ngần ngừ cất lời.
“Công nhận đường đến đây… xa hơn mình tưởng đấy.”
Hết cách thì thú thật phải câu thời gian thôi. Cái thế đường cùng này… quá sức là nan giải.
“Đồng ý.”
Không rời mắt khỏi tôi, lớp trưởng khẽ gật đầu.
“Tổng hai tiếng đồng hồ, từ nhà cho đến trường. Bất kể đi bộ hay tàu điện hay xe buýt. Nhờ đó mà không ai biết đến ngôi nhà này. Quả thực may mắn thay.”
“Tại sao lại may mắn?”
“Người ngoài mà biết được chỉ tổ phiền đến tôi. Thương hại hay thù ghét là thứ tôi không cần.”
“Bạn bè cậu không lẽ không nói gì hết ư? Ý là, nếu họ có biết về gia cảnh của cậu ấy…”
“Tôi không có bạn nên không ai biết hết cả.”
Ồ, ra là như thế.
Mặc dù tôi đoán trước cũng được phần nào rồi.
Khác với tôi, lớp trưởng biết làm sao để đối nhân xử thế. Nói đúng hơn, nhờ danh hiệu lớp trưởng, cùng ngoại hình hoàn mỹ, không gì có thể khiến Hikawa tự ti trước mặt các bạn học.
Có điều, ngoài chuyện trường lớp ra, chưa bao giờ tôi nghe lớp trưởng thân thiết vói bạn bè cùng trang lứa. Không những không tham gia vào câu lạc bộ nào, lớp trưởng theo tôi thấy còn chưa từng bước khỏi cổng trường bên cạnh ai.
“Nhân tiện, cho mình hỏi—”
“Chuyện gì?”
“Bố mẹ cậu đâu rồi? Ý là…”
“Hai người họ vẫn sống. Tạm thời vắng nhà thôi.”
“Đi làm chưa về à?”
“Có thể coi là thế. Nếu như trường đua ngựa với tiệm pachiko được xem là chỗ làm.”
Chết thật, cái thằng kia!
Ai mượn mày mồm miệng đỡ đần tay chân chứ?
“Mình biết hỏi thế này có hơi thất lễ nhưng… khi nào họ mới về?”
“Hôm nay thì không đâu. Bình thường là như thế.”
“Vậy là vẫn có thể hôm nay sẽ về sao?”
“Có vấn đề gì à?”
“Chắc thế. Đâu đó một chút thôi.”
“Không phải lo. Bọn họ biết cả rồi.”
… Hả??????
Có ai nghe thấy mùi mờ ám giống tôi không?
Kiểu như những mảnh ghép bắt đầu ráp vào nhau, dẫu đã bị cố tình tách ra từ trước ấy. Một bức tranh toản cảnh sắp lộ diện hay chăng?
Đúng là Hikawa đã kể cho phụ huynh, và thật “tình cờ” thay, hai người họ vắng nhà. Thế nhưng, không hiểu sao… tôi cảm thấy bọn họ không thực sự quan tâm, đến chuyện tình gà bông của con gái cho lắm.
Thử tưởng tượng mà xem. Thái độ của lớp trưởng, từ khi bước vào phòng. Nhà cửa thì tồi tàn, thêm bố mẹ tệ nạn nghiện cờ bạc nữa chứ. Quan trọng nhất vẫn là chiếc giường tinh tươm kia, và tôi có thể đoán mục đích nó tinh tươm như vậy để làm gì. Không thì gia đình này kiếm tiền từ đâu ra?
Chẳng thà có bố mẹ mà như không có đi. Ít ra còn đỡ hơn nhị vị phụ huynh này.
Bỗng nhiên, lớp trưởng nhích lại gần.
Bàn tay tôi trên giường… giờ có thêm bàn tay của lớp trưởng đặt lên.

Khắp căn phòng tối tăm, tưởng như chỉ toàn mùi ẩm mốc và hôi hám. Ấy vậy mà ngay đây, ngay cạnh tôi lúc này, một mùi hương thậm chí còn kích động mạnh hơn, xộc thẳng vào mũi tôi khiến đầu óc quay cuồng.
Không phải mùi nước hoa. Cũng không phải dầu gội hay sữa tắm gì hết.
Có lẽ nào, đây là… mùi của phụ nữ ư?
Một mùi hương mà tôi chưa từng biết trước đây. Và cũng không lẽ nào tôi có dịp được biết.
“Khoan. Khoan đã…”
“Cậu có thích kiểu người lắm mồm lắm miệng không?”
“Mình cũng không rõ nữa… Chắc là không liên quan.”
“Bình thường tôi thấy cậu toàn ngồi lì một chỗ, ra vẻ không biết gì hòng tránh bị vạ lây. Có điều, trong thâm tâm… cậu khao khát trả thù đám con gái trơ tráo, bắt chúng vì cậu mà rên rỉ phải không nào?”
Sao mà… lại có thể…?
Thật đấy, Hikawa… làm sao lại biết chứ?
“Muốn thỏa ước nguyện không? Ngay tại đây, với tôi ngay lúc này…”
“K-Không được đâu. Ngoài đời thì e rằng—”
“Vậy để tôi tự mình rên rỉ cho cậu xem.”
Lớp trưởng nhích gần hơn.
Gần đến mức hơi thở hầm hập phả vào tai, cảm nhận rõ mồn một sức sống từ da thịt.
Giật mình, tôi lùi lại phía sau.
Như thể đã chờ sẵn, lòng bàn tay lớp trưởng nắm thật chặt tay tôi.
Thế rồi, bằng một chiêu thể thuật hay võ đạo nào đó… tôi mềm oặt nằm xuống, không sao kháng cự nổi. Người ta đồn văn võ song toàn quả không sai.
“Gần đây có những khi… đến cả tôi cũng không hiểu nổi chính mình nữa.”
Vẫn ghìm chắc không buông, Hikawa cất lời.
“Rằng giữa hai chúng ta, nên có một quan hệ tách biệt với tất thảy chuyện học hành trường lớp. Để tôi với cậu được ôm ấp chở che nhau, đồng thời khiến đôi bên đều tổn thương day dứt. Mới chỉ mơ hồ nhưng… từ lúc nào không hay, có gì đó nhen nhóm giữa chúng ta như vậy.”
Thế rồi, tôi nhận ra.
Hay đúng hơn… mãi khoảnh khắc này đây, tôi mới nhận ra nổi. Trong khi bài học với Tooru vẫn còn nguyên.
“Vụ này có thể nào… hai đứa mình chịu khó trao đổi chút được không? Có đôi điều mình muốn tiết lộ với lớp trưởng.”
“Xin lỗi, nhưng tôi không muốn nghe.”
Lớp trưởng cúi đầu xuống.
Vẫn nghiêm nghị lạnh lùng… hoặc có thể là không.
Dưới ánh đèn le lói, thấp thoáng đôi gò má hiện lên màu đỏ rực.
Hai mắt Hikawa bừng sáng theo nghĩa đen. Như vì sao lưu lạc giữa thiên hà rộng lớn, nuốt chửng lấy mọi thứ trôi dạt vào quỹ đạo.
Đôi môi lại gần tôi. Tôi không cử động nổi.
Nguy rồi.
Bổn cũ soạn lại ư?
Từng có lần Tooru cũng y hệt thế này.
Còn lối nào thoát không?
Hoảng hốt tôi nhìn quanh, tìm kiếm tia hy vọng.
Một bức ảnh tình cờ lọt ngay vào mắt tôi. Đóng khung nằm một góc trên bàn học lớp trưởng, trơ trọi nhưng không hề trông giống bị bỏ rơi. Chẳng kịp nghĩ trước sau, tôi liền thắc mắc hỏi.
“Kia là em gái à? Hay chị gái cậu thế?”
Lớp trưởng chợt đứng hình.
Bức ảnh chụp lại cảnh hai cô bé dè dặt xuất hiện trước ống kính, tuổi chắc tầm cấp một hay cùng lắm cấp hai. Một người ngồi xe lăn, người kia dựa bên cạnh. Xét về mặt ngoại hình, cả hai giống hệt nhau. Và một trong số đó… nhất định không ai khác ngoài Hikawa được.
Hóa ra có những lúc lớp trưởng cũng ngượng ngùng, chứ không phải từ bé mặt đã lạnh như băng. Chỉ riêng chừng ấy thôi đã đủ gây bất ngờ, nhưng có điều khiến tôi còn chú ý hơn thế.
“Không biết là em gái hay chị gái cậu nhưng… sao giờ này muộn thế mà vẫn chưa thấy về?”
Nhất quyết phải tìm cách đổi chủ đề tại đây.
“Nhỡ đâu lại về nhà lúc này thì có khi… À không, chắc chắn luôn ấy chứ. Trình bày làm sao được.”
“Không có chuyện đấy đâu.”
“Ừ, cũng phải. Ngồi xe lăn thế kia… thì hẳn lúc này đang nằm viện điều trị nhỉ. Có phải do bệnh không? Hay là do chấn thương?”
“Mồ yên mả đẹp rồi.”
Gì cơ?
Thế thì… quả đúng là…
“Là tôi, Hikawa. Chính tôi giết chị ấy. Nên là sẽ mãi mãi… chị không về đến nhà…”
Tôi mới… nghe gì đây?
Khốn kiếp, gì thế này?
Bình tĩnh đi, thằng kia. Bình tĩnh là đủ hiểu có chuyện bất thường mà. Thấy bãi mìn to tướng, xong vẫn đòi dẫm lên… tại mày chứ tại ai mà đòi ăn vạ nữa? Đàu ơi, tỉnh lại đi. Tỉnh lại rồi dẫn tao khỏi mớ hổ lốn này…
“Vậy nên đừng bận tâm. Không ai về hết cả. Tuyệt đối không có ai…”
“Khoan, đợi đã. Có người về hay không đâu có phải chuyện gì—”
“Không ai đợi ai hết.”
Lớp trưởng nhoẻn miệng cười. Lần đầu tôi được thấy.
Một nụ cười hớp hồn, ngay cả giữa căn phòng đầy rác rưởi hôi tanh. Tựa như một đầm lầy hiện lên đầy ma quái, lạc vào là coi như không thể thoát ra được.
Với cả, nụ cười ấy… thoang thoảng một mùi hoa.
Sao lại thế chứ nhỉ?
Rắc. Rắc.
Một tiếng động vang lên. Tựa như mùa đông đến làm hồ nước đóng băng, để rồi nứt vỡ khi có ai đó giẫm vào.
Ngay sát bên cạnh tôi. Trên lưng của lớp trưởng. Hai tay, lẫn hai vai. Cuối cùng, khắp toàn thân.
Đúng thế.
Hikawa giờ đây… chính xác là mảnh vườn nơi trăm hoa đơm chồi.
Có loại tôi từng thấy, và cũng có những loại chưa từng thấy trước đây.
Chồi hoa thành nụ hoa. Tiếp đến thành đóa hoa, khoe sắc hương dào dạt.
Ma mị hơn tất thảy thứ gì có trên đời, thực thể từng khoác lên thân phận Hikawa… quả thực đã vượt qua mọi khái niệm thường thức.
Hết rồi. Hết thật cho tôi rồi.
Khá chắc căn nhà này… có khi chẳng thuộc về thế giới ngoài kia cơ. Thay vào đó lửng lơ nằm giữa thực và mơ, như lãnh địa Tooru từng tự tay gây dựng.
Tôi biết… làm gì đây?
À không, làm gì tầm này nữa. Đến tẩu thoát còn chưa—
“Không còn đường thoát đâu.”
Muôn loài hoa chậm rãi đua nhau mọc khắp phòng, để lại một mảnh đất cằn cỗi và héo hon.
“Nhưng nếu cậu muốn thì… cứ thử cũng không sao. Chắc là sẽ vui đấy, mặc dù chẳng ích gì. Nghĩ thôi mà tôi đây… phấn chấn hẳn ấy chứ. Nào, chạy đi. Chạy nhanh đi. Không thì…”
Đôi mắt trăng lưỡi liềm che khuất vì tinh tú.
“Sớm muộn cũng đến lúc cậu được nếm trải thôi. Nếm trải niềm hạnh phúc không thể nào dứt nổi, và sẽ không bao giờ rắp tâm chạy trốn nữa. Bởi từ đó trở đi… cậu sẽ vượt qua cả thân xác hạ phàm này…”
Thế nên mới khó đấy.
Đúng là có thời gian tôi căm hận tất thảy, nhưng có điên tôi mới tự sát hòng tái sinh.
Và tóm lại cho dù muốn chạy trốn chăng nữa, tôi cũng không tự thân chạy trốn được chứ gì?
Được rồi, để xem nào. Tôi không cử động nổi, dù chỉ một ngón tay. Tôi không mở miệng nổi, nên chỉ biết câm nín. Tôi bất lực quá đỗi, đến mức trớ trêu thay không sao hoảng hốt được.
Phải gì ạ mọi người?
… Phải chịu chứ làm sao.
Thế rồi…
Bỗng kính coong một cái, tiếng chuông cửa reo lên.
Lớp trưởng mặt nghệt ra. Hoan hô, có người tới.
Nhưng ai… mới được cơ?
Bởi đây đâu phải là thế giới ngoài đời nữa. Trước mặt tôi thậm chí còn không phải con người, mà là một hiện thân không thể giải thích nổi, từ ánh sáng trong mắt cho đến cánh đồng hoa.
Kính coong.
Tiếng chuông reo lần nữa. Lần này phụ họa thêm tiếng gõ cửa cộc cộc.
Tiếp theo là xoạch xoạch tiếng vặn nắm đấm cửa…
Và rồi cuối cùng là tiếng mở cửa đặc trưng.
Tôi nhớ là lớp trưởng khóa cửa rồi cơ mà.
Mặc kệ tôi hoang mang, tiếng bước chân từ phía hành lang tiến lại gần…
“Xin phép làm phiền nhé.”
Đây rồi, Yumiri. Còn ai vào đây chứ.
Dĩ nhiên tôi bất ngờ, nhưng còn một chuyện khác khiến tôi bất ngờ hơn.
Bằng một cách nào đó, Hikawa Aoi… thấy thế bỗng trở lại với hình thái thông thường. Không còn gì quái dị gớm guốc hiện lên nữa. Bên cạnh đó thay vì “vật lộn” trên chiếc giường, lớp trưởng cùng tôi bỗng quây quần quanh bàn trà với ly tách trong tay.
Có thể tin được không? Mới nãy tôi còn đang sống dở chết dở đấy.
“Dám chắc ngay từ đầu cậu đã hay biết rồi…”
Không một chút chần chừ, Yumiri bước tới, kéo tay tôi đứng lên.
“Nhưng mình với bạn này là người yêu của nhau. Mạn phép mình được đưa bạn ấy về trước nhé.”
“………”
Hớp lấy một ngụm trà, gương mặt Hikawa hiện rõ vẻ thắc mắc.
“Thật không thể hiểu nổi.”
“Không hiểu chuyện gì cơ?”
“Tại sao lúc này đây, tôi lại đang uống trà với Satou-san chứ?”
“Bởi vì đáng lẽ ra mọi chuyện phải thế mà. Hẹn hò tại thư viện cho đến giờ đóng cửa, xong bằng cách nào đó ghé qua nhà cậu chơi, vừa uống vừa bàn luận về chủ đề nào đó. Nếu tiện đây mượn lời của Hikawa-kun, chẳng phải như vậy là ‘tối ưu’ nhất còn gì.”
“Hừm… Coi bộ đúng là thế…”
Tiếp tục một ngụm trà.
Như thể đã thỏa mãn, hoặc thực lòng vẫn chưa.
Ánh mắt Hikawa lấy lại vẻ lạnh lùng, tuy nhiên có cảm giác thiếu đi thứ gì đó.
“Nhân tiện, Amagami-san. Cậu đến làm gì vậy?”
“Cũng không có gì lắm. Chỉ là làm phiền thôi.”
“Cậu cũng biết rồi đấy, đây là nhà riêng của gia đình Hikawa. Và tôi chưa mời cậu đến nhà chơi bao giờ.”
“Thành thực mình xin lỗi, vì không được cho phép đã tự tiện vào nhà. Nhưng riêng khoản thất lễ… thì e là chúng mình một chín một mười thôi. Quay lại từ đâu nhé. Thường những dịp như này có không khí rất riêng, và mình thì khá giỏi đọc vị bầu không khí. Cá nhân cậu thấy sao? Sẵn sàng nhận lời chứ?”
1 Bình luận