Tập 02

C2.1

C2.1

“Mày có thấy lạ không?”

Giờ nghỉ trưa hôm sau, Tooru trong căng tin nhìn tôi nheo mắt hỏi.

“Sao chỉ có mình tao là không được gọi vậy?”

“Chưa hiểu ý mày lắm.”

“Thì ý là đến cả Yoriko hay là cái con Miu ấy còn được gọi đúng không? Nếu muốn lập một nhóm chơi thân với Jirou, sao lại có thể nào không mời tao cơ chứ? Tao là bạn thuở nhỏ với Jirou cơ mà.”

“Thế chắc tại chúng nó chưa nghe bao giờ thôi…”

“Tao đây cóc cần biết!”

Mặt hằm hằm giận dữ, Tooru nhai miếng bánh như nhai nỗi căm hờn.

“Tao với mày còn hơn cả hai chữ bạn bè. Ai sai người nấy nghe, không phân biệt trên dưới. Khác gì tình đồng chí cao quý thiêng liêng không? Mặc dù là bữa nay chưa kịp sai bảo gì.”

“Ừ thì… chắc cũng đúng.”

“Nghĩ có tức không chứ. Làm thế nào mày lại số hưởng đến thế nhỉ? Nhắc trước là gái xinh không tự nhiên chủ động tiếp cận làm quen đâu. Nao có sang Miến Điện cũng đừng trách tao đấy.”

“Bọn nó chơi đùa chán xong chắc cũng bỏ thôi. Ai mà chẳng phải gặp cái loại đấy trong đời.”

“Mà con nhỏ chuyển trường biến đâu rồi nữa thế? Lại trốn học đấy à?”

“Chắc thế.”

“Thật tình, cái con này. Chẳng hiểu nổi trong đầu nó đang nghĩ gì nữa.”

“Cái này tao đồng ý.”

“Vậy mà cũng tự xưng người yêu của nó à?”

Ừ bạn đúng rồi đấy. 

Nói trúng tim đen thế thì ai mà đỡ nổi. 

Vì khó đoán nên mới chính là Yumiri.

“Thế…”

Tooru tiếp tục hỏi.

“Rốt cuộc là làm sao? Sao tự nhiên gộp chung cả đám với nhau vậy?”

 

Hóa ra vẫn có người nghĩ giống hệt như tôi.

“… Hả? Làm bạn… để làm gì?”

Không một ai nói gì. Phải mãi một lúc sau, Shouunin mới là người đầu tiên lên tiếng.

“Bốn người? Làm bạn? Cùng với nhau? Đang nói gì thế vậy?”

“Chính xác là năm người. Amagami-san cũng sẽ tham gia nữa.”

“Nữa hả? Cả nhỏ chuyển trường luôn? Hỏi chấm?”

“Để tôi giải thích cho.”

Hikawa ra hiệu mọi người ngồi xuống trước.

Shouunin kéo ghế, mặt vẫn đầy hoang mang. Hoshino tiếp theo cũng làm điều tương tự.

“Lí do rất đơn giản.”

Hikawa chủ trì cuộc nói chuyện từ đây.

“Từng người một các cậu đều là những cai gai không tài nào dẹp nổi. Giáo viên không dẹp nổi thì đẩy cho nhà trường, nhà trường lại đùn đẩy cho cán bộ tự lo, và thế là cuối cùng đến tay tôi lo liệu.”

“Hả? Đứa nào đồn bậy đấy?”

Shouunin làu bàu, không giấu nổi bất mãn.

“Mà thế này chẳng phải lạm quyền rồi đấy thôi? Không muốn phải bẽ mặt với giáo viên hay gì? Thích đổ hết trách nhiệm cho con này đúng không?”

“Muốn đổ lỗi thì gặp giáo viên mà đổ lỗi. Tôi đây chỉ làm tròn trách nhiệm của mình thôi. Không có đủ thẩm quyền để giải quyết khiếu nại. Với cả, không có ý gì đâu, nhưng Shouunin-san kiểu gì cũng trông như học sinh cá biệt mà. Trốn học như cơm bữa, điểm số thì thê thảm, thái độ với mọi người chẳng ra đâu vào đâu.”

“Ừ nhỉ…”

Thành thực là tốt đấy.

Không riêng gì lớp trưởng, khắp cả trường có lẽ không một ai chưa từng nghe đến Shouunin. Một cái con bánh bèo lẳng lơ và diêm dúa, nghe mắng từ giáo viên còn hơn cả nghe giảng. Không chỉ mắng không thôi, mà lắm lúc gắt gao hệt như hỏi cung nữa.

Nhưng vậy mới đáng đời!

Con gái con lứa gì váy ngắn đến tận mông, hai cái vú thì to chá bá như này nè. Bộ dạng này ra đường đố thằng nào lại không ước được đè ra đấy. Không ước thì bị gay, không gay thì bốc phét.

“À thì…”

Hoshino lần này bỗng rụt rè giơ tay.

“Tại sao… lại là mình? Điểm số mình trên lớp làm gì tệ lắm đâu. Đi học đầy đủ nữa…”

“Điểm mấy môn tự nhiên của cậu thì khác đấy.”

Không một chút dung thứ, lớp trưởng liền chê bai.

“Điểm tổng kết các môn tuy ở mức trung bình, nhưng tình trạng học lệch lại vô cùng đáng lo, bất chấp việc sau này định hướng khoa xã hội hay không đi chăng nữa. Nghe nói cậu đang viết tiểu thuyết có đúng không? Nếu muốn coi văn chương như một nghề kiếm sống, mở rộng vốn hiểu biết trên đa dạng lĩnh vực chưa bao giờ là thừa. Ngòi bút đa chiều hơn, bổ sung về chiều rộng cũng như chiều sâu nữa.”

“C-Cái đó… thì…”

Coi bộ như đến cả Hoshino Miu, vốn đã được văn đàn công nhận từ trước đó, cũng không nghĩ được ra lời nào nhằm đáp trả. Như một chú chim sẻ bị đại bàng nhắm tới, con nhỏ co rúm người, khiến thân mình nhỏ bé trông càng thảm hại hơn.

Nhưng vậy mới đáng đời!

Con gái con lứa gì mặt thon như búp bê, chân tay thì mảnh mai trông rõ là cân đối. Lùn với lép không thôi chưa đủ dìm hàng nổi. 

“Hoạch định và dẫn dắt là trách nhiệm của tôi. Hiệu trưởng sẽ là người giám sát mặt tiến độ.”

Hikawa tiếp lời.

“Nhiệm vụ tôi được giao là chỉnh đốn các người. Không chỉ về điểm số, mà còn về tư tưởng và đạo đức nói chung. Dễ hiểu thì giống như vô trại giáo dưỡng ấy. Những ai khó bảo nhất thì sẽ được ưu tiên.”

Lớp trưởng bỗng nhìn tôi.

Khoét sâu tận tâm can, tựa mũi khoan sắc bén.

Đừng giận cá chém thớt chứ Hikawa-san. Trách móc gì thì kiếm Yumiri đi mà.

“Nhân đây tiện nói luôn, Hikawa tôi đây có quyền tác động lên điểm số từ nhà trường, cũng như cho thôi học hay đình chỉ bất kì người nào ngồi tại đây. Luật rừng thôi nhưng mà hiệu lực là có đấy . Không tin thì cứ thử là biết ngay ấy thôi.”

Ánh mắt kia quay sang nhắm hai đứa còn lại. 

Shouunin mặt dài ngoẵng, còn Hoshino thì y như cọng bún thiu.

Mới làm lớp trưởng thôi đã tàn ác cỡ này, thì thử hỏi lên làm hội trưởng hội học sinh còn khủng khiếp đến đâu. Khi nào vào trong mơ, chắc phải cho con này biến thành con heo nái kêu ụt ịt mới đã.

“Đề xuất của lớp trưởng, xét cho cùng mà nói… bất đắc dĩ thì vẫn chấp nhận được đó nhỉ.”

“Nói gì đấy thằng kia? Thích thể hiện lắm à?”

Shouunin bĩu môi, nhìn tôi đầy hằn học.

Ê dẹp đi được không? Hà cớ gì xem tôi như con chó rách thế?

“M-Mình… cũng thế…”

Hoshino rụt rè giơ một cánh tay lên.

Tiểu thư đằng kia ơi, nàng liệu có biết rằng ta cũng vì nàng mà đau đớn khôn nguôi không? Vì sao ánh mắt nàng lại cứ lảng tránh ta? Vì sao lại không chịu xích lại gần ta chứ? Hai ta trên danh nghĩa chung câu lạc bộ mà. Đáng ra phải thân thiết hơn nữa chứ đúng không?

“Tôi cũng bất đắc dĩ mới phải đồng ý thôi. Nhưng nếu muốn thành công, phải chấp nhận trả giá. Cá nhân tôi cho rằng như thế hiệu quả hơn.”

Nói rồi, lớp trưởng lại nhìn tôi. 

Ánh mắt không thay đổi, vẫn lạnh như băng giá. Coi bộ đến lớp trưởng cũng không thấy ở tôi bất cứ gì tốt đẹp.

Nhưng mà…

Thế càng tốt chứ sao.

Kết bạn và hợp tác giúp đỡ lẫn nhau ư? Để rồi phát hiện ra chẳng ai tình nguyện hết?

Xem ra đây mới là số phận dành cho tôi.

Không tồn tại nghịch cảnh, sao có thể đi lên? Sao có thể tìm được hạnh phúc khi chiến thắng? Bị dồn đến đường cùng, nhưng toàn bộ mục tiêu trước mắt tôi hiện lên rõ hơn bao giờ hết. Ngay bây giờ có thể trái tim tôi đau đớn, nhưng cũng chính vì thế quyết tâm càng dâng cao.

“Giải thích đến đây thôi. Trước tiên phải kèm cặp mấy buổi phụ đạo đã. Tầm này thì cứ việc thong thả nghiền ngẫm đi. Làm quen với những gì sắp diễn ra phía trước.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!